ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver

Năm 2222, ngày 7 tháng 5, Thứ Ba.

Thánh đường Tạp Phi. Chạng vạng u ám, không có ánh dương.

Đại sảnh Giáo đường tối tăm, oi bức. Chỉ có mấy hàng nến trước thánh giá le lói ánh sáng mờ ảo, ánh lửa lúc sáng lúc tối, gương mặt linh mục đứng trước bệ thờ không khỏi trầm xuống.

"Còn chưa ổn sao?" Vị linh mục sốt ruột hỏi nữ tu.

Nữ tu sĩ vẻ mặt lo lắng, "Không biết làm sao, nguồn năng lượng không thể bật lại được."

Vì lẽ đó, hôn lễ "có một không hai" này sẽ được cử hành tại Giáo đường to lớn, trống trải, lại u ám và không có ánh đèn.

Linh mục lau mồ hôi trên trán, lo lắng bất an. Cặp đôi sắp cưới này, chính là một người cũng không thể trêu đùa.

Ông nhìn về hàng ghế thẳng thớm phía trước.

Trong nhà thờ có tổng cộng một trăm hàng ghế dài, nhưng chỉ có chưa đến mười khách nhân ngồi bên trong, hơn nữa ai nấy đều trưng ra khuôn mặt vô biểu tình, thật chẳng có không khí vui vẻ khi tham gia hôn lễ nên có.

Cộc, cộc. – Âm thanh giày cao gót thanh thúy mơ hồ vang lên, gần gần xa xa, một nữ nhân cao gầy mảnh mai bước vào.

Giáo đường nhất thời chìm vào sự im lặng kỳ quái.

Nữ nhân mặc váy cưới dạng sườn xám, cổ áo cao cao mà kín mít ôm sát cổ, tay áo dài bằng ren cùng với đôi găng tay ren trắng. Toàn thân nàng chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm.

Nàng là một trong hai nhân vật chính hôm nay, người mà nổi danh khắp trong ngoài Thái Dương Hệ bởi tai tiếng của mình, Khổng Tuyết Nhi của Khổng Gia.

Khổng Tuyết Nhi cong đôi môi đỏ mọng, nở ra một nụ cười phù phiếm, thong dong nhẹ nhàng đi thẳng về phía vị linh mục.

"Dụ Thượng Tướng vẫn chưa đến sao?" Nàng dừng lại trước bệ thờ, mỉm cười hỏi.

Vị linh mục căng thẳng đáp: "Vẫn chưa".

"Được rồi." Khổng Tuyết Nhi gật đầu, nhấc lên tà váy, nàng quay lại ngồi bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi mặc quân phục.

Nữ nhân nọ căng cứng người, thập phần cảnh giác mà nhìn lại nàng.

"Em là tiểu Tạ, phải không?" Khổng Tuyết Nhi một tay chống cằm, ánh mắt nhu tình, "Tôi biết em, là cần vụ được Dụ Thướng Tướng tín nhiệm nhất."

Tạ Khả Dần càng khẩn trương căng thẳng hơn, khách khí mà đáp lại "Khổng tiểu thư."

Khổng Tuyết Nhi híp mắt cười, "Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi Dụ phu nhân là được rồi."

Vẻ mặt Tạ Khả Dần giật giật, danh xưng này quả thực phi thường không khách khí, hai người họ còn chưa có kết hôn đâu.

"Tôi muốn hỏi em một chút," Khổng Tuyết Nhi nhẹ rũ lông mi đen nhánh, đôi mắt đào hoa tinh xảo, minh diễm lại sáng ngời đầy vẻ tò mò, "Dụ Thượng Tướng bình thường thích ăn gì? Có dị ứng hay kiêng kỵ gì không?"

Tạ Khả Dần một mực cảnh giác "Cô hỏi cái này làm gì?"

Khổng Tuyết Nhi nói: "Tôi sắp ở cùng với Dụ Thượng Tướng, nếu không để ý một chút, vạn nhất mang về nhà thứ gì đó gây dị ứng thì làm sao bây giờ?"

Tạ Khả Dần trả lời: "Thượng Tướng của chúng tôi bị dị ứng với sữa, ngoài ra không kiêng kị bất cứ thứ gì khác. Cô ấy không kén ăn".

"À." Khổng Tuyết Nhi kéo dài giọng một chút, mang theo một chút gì đó mềm mại quyến rũ, "Vậy thì, Dụ Thượng Tướng của chúng ta..."

Nàng đặc biệt nhấn nhá từng chữ, sau đó nói tiếp, "Có thứ gì khác mà cô ấy dị ứng không? Hoặc thứ gì đó đặc biệt sợ, chẳng hạn như côn trùng."

Tạ Khả Dần cảnh giác, "Thượng Tướng của chúng tôi không sợ bất cứ điều gì. Cô ấy là người dũng cảm nhất trên thế giới."

Khổng Tuyết Nhi nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt liễm diễm động lòng người "Thật vậy sao?"

Tạ Khả Dần liếc nàng một chút rồi quay đi.

Khổng Tuyết Nhi sinh ra đúng thật là hại nước hại dân, khó trách nàng có thể mê hoặc cả đàn ông lẫn phụ nữ như vậy. Nghĩ đến đây, Tạ Khả Dần nhịn không được trộm nhìn phần gáy đang được che dấu cẩn thận của nàng.

*Tuyến thể sau cổ là nơi phát ra tin tức tố (pheromone).

Nghe nói... Khổng Tuyết Nhi trong suốt 3 năm mất tích kia đã bị vô số người đánh dấu qua, tuyến thể của nàng đã bị cắn nát, cho nên bây giờ mới phải che che dấu dấu, không dám lộ ra ngoài.

Khổng Tuyết Nhi nhận ra ánh mắt của Tạ Khả Dần, nhưng nàng lại không có chút nào né tránh, thậm chí còn vén tấm voan che trên vai lên, bày ra một bộ dáng tùy tiện người xem.

Tạ Khả Dần cảm thấy nàng là cố ý, trong lòng trào lên cảm giác phức tạp cùng phản cảm. Cô cảm thấy rằng hành vi cử chỉ của Khổng Tuyết Nhi là phóng đãng vô sỉ, nhưng lại tự nhiên hào phóng. Giống như trực tiếp dán lên trán bốn chữ "Không biết xấu hổ".

Quang minh lỗi lạc mà vô liêm sỉ.

Nhưng bất luận tính cách nàng như thế nào đi chăng nữa, thì Khổng Tuyết Nhi này cũng không xứng với Dụ Thượng Tướng thiên hạ đệ nhất ưu tú của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tạ Khả Dần không khỏi tức giận, Dụ Thượng Tướng của bọn họ ngoại trừ đi đứng không tốt, cái gì cũng đều tốt. Người kết hôn với cô ấy nên là một Omega xinh đẹp nhất, thiện lương nhất vũ trụ, chứ không phải là một người tiếng xấu đồn xa như Khổng Tuyết Nhi.

"Dụ Thượng Tướng đến." Có người nhẹ giọng nói.

Khổng Tuyết Nhi nhìn ra cửa.

Một nữ Thượng Tá mặc quân phục trắng, sắc mặt âm trầm, đẩy xe lăn bước nhanh vào.

Đối tượng kết hôn cùng Khổng Tuyết Nhi, Dụ Thượng Tướng trong truyền thuyết, chính là người ngồi trên xe lăn. Cô mặc một bộ quân phục màu trắng trang trọng cùng uy nghiêm, dải ruy băng vàng kim vắt qua vai phải, đơn bạc rũ xuống trước ngực. Chân dài dẫm lên bàn đạp xe lăn, đôi boots quân đội màu đen cao tới đầu gối, tôn lên đường nét của bắp chân tinh tế.

Dù ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể thấy được dáng người cô mười phần cao gầy. Đây chính là lợi thế tự nhiên của Alpha.

Mũ quân trang của Dụ Ngôn được kéo rất thấp, chỉ lộ ra một nửa đôi má gầy nhợt nhạt, cùng đôi môi đỏ mọng đang kéo căng lạnh lùng.

Chiếc xe lăn trượt lên thảm đỏ, lặng lẽ tiến về phía trước.

Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, sửa sang lại váy, bước đến thảm đỏ, mỉm cười nhìn Dụ Ngôn. Nhìn xem, nhân vật này một thời thanh danh truyền xa, nhưng nay đã thành truyền kỳ ngàn cân treo sợi tóc.

Khoảng cách hai người dần rút ngắn.

Khổng Tuyết Nhi buông lỏng khuôn mặt xinh đẹp, biểu lộ ôn nhu đến cực điểm, ánh mắt chứa ẩn tình, dùng đôi mắt động lòng người mà nhìn nhìn Dụ Ngôn. Chỉ nhìn vẻ ngoài thôi, Khổng Tuyết Nhi đã đẹp đến mức làm người khác choáng váng rồi.

Dụ Ngôn ngả người ra sau, chậm rãi nâng lên khuôn mặt trắng nõn gầy gò, để lộ đôi mắt nâu nhạt, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị, bễ nghễ nhìn Khổng Tuyết Nhi, cùng tất cả mọi người trong Giáo đường.

Dù bây giờ cô bán thân bất toại, phải ngồi trên xe lăn, khí tràng vẫn dữ dội như cũ, tựa một lưỡi kiếm dài trắng tuyết được mài sắc trong chiến trường rực lửa, bất luận ở đâu khi nào, đều sát khí bức người.

Khổng Tuyết Nhi đón lấy ánh mắt của cô, đột nhiên bật cười, mặt mày sinh động uyển chuyển, "Dụ Thượng Tướng, xin chào."

Dụ Ngôn dửng dưng nhìn đi chỗ khác, cấp dưới Lục Kha Nhiên phía sau đã đẩy cô vượt qua Khổng Tuyết Nhi, đi đến chỗ linh mục.

"Bắt đầu đi." Dụ Ngôn mở miệng, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.

Khổng Tuyết Nhi bước đến và đứng bên cạnh Dụ Ngôn.

Vị linh mục nhanh chóng đánh giá hai người một vòng, rồi đọc lời tuyên thệ "Thưa Chúa, chúng con ở đây..."

"Tôi đồng ý." Khổng Tuyết Nhi đột ngột ngắt lời linh mục và mỉm cười, "Không cần niệm."

Vị linh mục nghẹn lời, liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dụ Ngôn, ngập ngừng hỏi: "Dụ Thượng Tướng, cô... có đồng ý lấy cô Khổng Tuyết Nhi làm vợ không?"

Dụ Ngôn im lặng.

Linh mục nhắm mắt chuẩn bị hỏi lại lần nữa.

"Cô ấy cũng đồng ý." Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Hiện tại tôi có thể hôn vợ mình?"

Linh mục không dám trả lời.

Khổng Tuyết Nhi cũng không đợi ông trả lời, nàng quay người lại, tiến lên một bước, đứng trước mặt Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt đen sắc bén lạnh lẽo tràn đầy ý cảnh cáo.

Khổng Tuyết Nhi cong môi và từ từ cúi xuống, dùng ôn nhu đáp lại hàn ý của cô.

Hai khuôn mặt ngày càng gần nhau.

Dụ Ngôn không giữ được gương mặt vô cảm nữa, cau mày chán ghét.

Khổng Tuyết Nhi chống ở xe lăn của Dụ Ngôn, mỉm cười, "Dụ Thượng Tướng, đừng căng thẳng như vậy, đêm nay chúng ta vẫn phải chung chăn chung gối. Bây giờ cô không được, tối nay phải làm sao?"

Ánh mắt Dụ Ngôn bỗng trở nên lạnh lẽo âm trầm, Khổng Tuyết Nhi vô tội mà chớp chớp mắt, yêu mị lại ngây thơ.

"Hay là cô cứ nằm xuống thôi, còn lại mọi chuyện để tôi." Khổng Tuyết Nhi cười, mặt dày nói thêm, "Dù sao, người trên toàn thế giới này đều biết tôi... kinh nghiệm phong phú."

Lời vừa nói ra, mọi người trong nhà thờ không khỏi hô to một tiếng trong lòng - thật không biết tự trọng!

Dụ Ngôn không khỏi lạnh giọng cảnh cáo, "Câm miệng, tránh ra xa một chút!"

Khổng Tuyết Nhi cười hỏi, "Vậy nếu tôi không làm được? Dụ Thượng Tướng muốn gia bạo sao?"

*Gia bạo: lấy gia quy, quy tắc trong nhà xử phạt.

Dụ Ngôn nhẫn nại mà im lặng, dùng ánh mắt sát khí cùng tức giận hung hăng trừng nữ nhân không biết xấu hổ trước mặt.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi lại bình tĩnh vô cùng, nàng tiến lại gần hơn, ghé vào tai Dụ Ngôn và thì thầm: "Tất cả mọi người đem cuộc hôn nhân của cô và tôi làm trò cười, họ đang chờ xem chúng ta diễn trò. Nhưng mà, Thượng Tướng, cô thật nguyện ý sống để bị chê cười như vậy sao?"

Dụ Ngôn ánh mắt hơi thu lại, Khổng Tuyết Nhi đồng thời nghiêng đầu, chạm một cái vào má Dụ Ngôn rồi đứng thẳng người trước khi cô nổi giận, nàng nói: "Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, tôi cùng Dụ Thượng Tướng, nhất định sẽ hạnh phúc!"

Nói xong, nàng nhìn về phía bạn tốt Ngu Thư Hân của mình đang đứng một bên. Ngu Thư Hân hiểu ra, lập tức giơ máy ảnh nhanh chóng chụp bức ảnh đầu tiên, cũng là duy nhất của hai người.

Hôn lễ nghi thức đơn giản như vậy đã kết thúc.

Không có tiệc rượu. Khách nhân ít ỏi cũng nhanh chóng tản đi.

Khổng Tuyết Nhi đẩy xe lăn của Dụ Ngôn ra khỏi Giáo đường.

Bên ngoài nhà thờ là con phố cổ kiểu Âu vắng vẻ, nâng mắt nhìn về phía xa xa sẽ thấy cuối phố có một bức tường cao, ngăn cách con phố này với thế giới bên ngoài.

Và phía trên bức tường, cao cao giữa không trung, có những lâu đài đầy màu sắc lơ lửng trên nền trời. Trong đó tòa lâu đài xanh lục gần nhất là nhà của Dụ Ngôn. Nó cũng sẽ là nhà của Khổng Tuyết Nhi.

Bốn chiếc xe "bay" đậu sẵn trước nhà thờ.

Khổng Tuyết Nhi dừng lại bước chân, cúi người nói với Dụ Ngôn, "Tôi đi lấy hành lý, làm phiền Dụ Thượng Tướng chờ đợi."

Dụ Ngôn lạnh mặt, không đáp lại lời nào.

Khổng Tuyết Nhi đi về phía chiếc xe bay màu đỏ của nàng.

"Tuyết Nhi!" Ngu Thư Hân kêu lên, dẫm lên đôi cao gót chạy từ từ đến.

Khổng Tuyết Nhi không ngoảnh lại, điều khiển xe, để cánh tay robot ở cốp xe đem hành lý đưa tới.

"Bây giờ cậu thực sự dọn đến đó sao?" Ngu Thư Hân chạy tới phía sau Khổng Tuyết Nhi với vẻ mặt lo lắng, "Dụ Ngôn kia hình như tính khí không có tốt chút nào, lại rất hung tợn và lãnh đạm. Mình sợ cô ấy về nhà sẽ thực sự gia bạo cậu đó. "

Khổng Tuyết Nhi nhìn hành lý được đưa lên xe của Dụ Ngôn, cười nói: "Còn chưa biết là ai sẽ gia bạo ai đâu."

Ngu Thư Hân nhíu mày phồng má, "Sao cậu lại lạc quan đến mù quáng như vậy. Cậu còn không biết cô ấy tại sao lại bị liệt hai chân à?"

Khổng Tuyết Nhi dừng một chút, rồi lại vân đạm phong khinh nói: "Vậy thì sao?"

Ngu Thư Hân liếc nhìn chiếc xe Dụ Ngôn phía sau, nhỏ giọng: "Một trăm vạn binh lính, cô ấy làm liên lụy một trăm vạn người đó!"

Khổng Tuyết Nhi đóng cửa lại rồi nói: "Xe của mình, làm phiền cậu mang trở về rồi."

Ngu Thư Hân bị nàng làm mất phương hướng, "Cậu không cần xe sao?"

"Không, hai ngày nữa mình phải về thu dọn hành lý, không lái xe, để Dụ Thượng Tướng đưa mình về."

Ngu Thư Hân không tán đồng mà nói: "Cậu tại sao lại muốn cô ấy đưa về? Cô ấy tàn tật, không thể giúp gì cho cậu đâu."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Nhưng cô ấy có thể thể hiện tình yêu với mình."

Ngu Thư Hân chẹp miệng, lẩm bẩm: "Diễn trò."

Khổng Tuyết Nhi nói: "Cuộc sống vốn giống như một vở kịch mà, có cái gì mà không phải diễn trò đâu."

Ngu Thư Hân hừ một tiếng, sau đó nhớ ra nói, "Hứa Giai Kỳ đó... Cậu còn nhớ cô ấy không?"

Cái tên này, khiến Khổng Tuyết Nhi phải khựng lại.

Ngu Thư Hân nhìn nàng một cái, nói: "Nghe nói Dụ Ngôn bị tai nạn cũng bởi vì cô ấy."

Khổng Tuyết Nhi bỗng nhúc nhích cổ, cười lên, "Mình cũng nghe nói về nó."

Ngu Thư Hân hỏi: "Cho nên bây giờ cậu có cảm tưởng gì, cùng tình địch kết hôn?"

Khổng Tuyết Nhi khẽ mỉm cười, "Hiện tại mình cảm thấy phi thường, phi thường, phi thường... hạnh phúc."

Ngu Thư Hân đảo mắt nhìn trời.

Khổng Tuyết Nhi mang theo ý cười, chậm rãi tiến về phía xe Dụ Ngôn.

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz