ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Hong Bai Thai Giam Tuc Nam Menh Vu

Trở lại biệt thự, trong phòng khách ngoại trừ Ôn Nhứ Yên yên tĩnh ngồi trên sofa chờ Lăng Giản về, thì những người khác đã sớm về phòng ngủ. Chuyện thế này ở trong trí nhớ Lăng Giản rất ít khi xảy ra, trừ phi. . . Lăng Giản cởi giày đi đến bên người Ôn Nhứ Yên, ngồi xuống, kéo tay nàng hỏi: 'Mẹ và các nàng đều về phòng ngủ rồi sao?'

            'Ân.' Ôn Nhứ Yên khẽ gật đầu.

            'Nhứ Yên có chuyện muốn nói với ta sao? Đêm nay, ngươi bồi ta. . . ?' tính ra, khoảng thời gian này các nàng đều bận rộn cùng mẹ làm chút ‘nữ hồng’, hầu như đêm nào cũng chỉ có một mình nàng ở trong phòng. Thỉnh thoảng Lam Nhược Y sẽ đến bồi nàng, ngoài ra, từ khi trở lại thế giới hiện đại đến nay, thời điểm nàng cùng Ôn Nhứ Yên đồng sàng cộng chẩm thực rất ít. Ôn Nhứ Yên rụt rè, mãi mãi vẫn luôn là một bộ dáng dấp tức phụ ôn uyển hiền huệ, nếu nàng không chủ động đòi hỏi, Ôn Nhứ Yên tình nguyện một mình lặng lẽ nhớ nhung, cũng không 'tranh đoạt' với các tỷ muội.

            'Ân. . .' Ôn Nhứ Yên e thẹn mím mím môi, dùng dư quang lén nhìn Lăng Giản. Nàng chờ ngày này đã lâu rồi, mỗi ngày đều một mình ở trong phòng ôm gối ngủ, tư vị đó thực sự không dễ chịu. Huống hồ, nàng nguyên bản liền sợ bóng đêm, không có Lăng Giản ở bên người bồi nàng ngủ, quả nhiên chỉ có thể chịu mất ngủ mà thôi.

            'Ta đi tắm trước, có gì thì về phòng rồi cẩn thận nói, được không?' Lăng Giản đề nghị, nàng đứng dậy cùng Ôn Nhứ Yên về phòng, cầm đồ vào phòng tắm đơn giản tẩy rửa. Lúc trở vào, Ôn Nhứ Yên thủy chung vẫn duy trì tư thế ngồi ban nãy, hai tay nắm chặt hai bên váy ngủ, trong lòng tràn đầy chờ mong cùng rối rắm.

            ‘Nắm váy ngủ chặt vậy, còn nắm nữa sẽ bị ngươi làm hỏng mất đó.' đóng cửa phòng, Lăng Giản chỉ mặc một chiếc quần lót đen, đứng trước mặt Ôn Nhứ Yên. Nửa người trên của nàng bại lộ, trên mặt thản nhiên. Các nàng là người thân nhất của nàng, vì lẽ đó ở trước mặt các nàng, cho dù không mặc một thứ gì, Lăng Giản cũng không cảm thấy nửa điểm xấu hổ. Nàng cầm khan, đang muốn lau mái tóc ướt sũng, Ôn Nhứ Yên đúng lúc đứng dậy, ôn nhu nói: 'Ta giúp ngươi, ngồi xuống đi.'

            Được Ôn Nhứ Yên lau tóc, Lăng Giản đưa lưng về phía nàng cười, im lặng. Động tác của Ôn Nhứ Yên quá ôn nhu, đối với bất kỳ ai mà nói thì cũng là một loại hưởng thụ cực hạn. Vào giờ phút này, các nàng lại đang như lão phu thê, ngầm hiểu mọi suy nghĩ của đối phương. Cho dù không mở miệng, cũng sẽ hiểu nhu cầu của đối phương.

            'Nhứ Yên, tóc khô rồi đây!' Mái tóc dài hơi xoăn đã khô, Lăng Giản xoay người ôm lấy Ôn Nhứ Yên, đem mặt chôn ở vai nàng, hô hấp lấy khí tức đã lâu không gặp của nàng. Dùng lực nghiêng người, Ôn Nhứ Yên vì sức lực của Lăng Giản mà cùng nàng ngã lên giường. Tựa hồ, trong khí tức đạm nhạt trong nháy mắt đã bắt đầu có lực ma sát, giống như lúc này, khỏa tâm này của Ôn Nhứ Yên đã bắt đầu đập nhanh.

            'Nhứ Yên, mẹ tựa hồ rất yêu thích ngươi.' Lăng Giản ôm Ôn Nhứ Yên, đầu ngón tay dọc theo cổ nàng đi xuống một đường, sau đó chậm rãi đẩy váy ngủ nàng lên, vuốt ve vùng bụng phẳng lỳ của nàng.

            'Mẹ làm sao mà lại không thích Thanh Hàn các nàng? Ngốc tử, ngươi lo bọn ta không thể hòa thuận được với mẹ sao? Yên tâm đi, mấy ngày nay, bọn ta cùng nhau rất tốt.' Ôn Nhứ Yên khép hờ mắt, nàng thích được Lăng Giản ôm vào trong lòng rồi ôn nhu vuốt ve như bây giờ. Thân thể theo bàn tay của Lăng Giản di chuyển mà dần dần thư hoãn, Ôn Nhứ Yên phát sinh một hơi thở dài thoải mái, giơ tay khẽ vuốt hai má Lăng Giản: 'Lăng Giản, ta rất nhớ ngươi.'

            'Ngươi giống như Linh Nhược vậy, trong lòng có muốn cũng không nguyện mở miệng. Nhứ Yên, có lúc quá rụt rè, chưa chắc là chuyện tốt.' Lăng Giản nhấc chân sượt quan bên đùi Ôn Nhứ Yên, nàng biết Ôn Nhứ Yên luôn sợ bóng tối. Nàng không nói, bởi vì nếu bản thân chủ động cùng mình, bị các nàng biết được thì sẽ ghen tị, trách mình bất công. Như vậy, Lăng Giản cũng chỉ có thể ủy khuất nữ nhân rụt rè này, hoặc là. . . đều bồi mỗi người; hoặc là. . . không bồi ai cả.

            'Ngươi biết rõ, tính cách của ta đã như vậy. . Làm sao có thể dễ thay đổi được đây!' Ôn Nhứ Yên cười nói, dịch chuyển cơ thể tìm đến ấm áp của Lăng Giản, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng: 'Ngươi thỉnh thoảng có thể dành thời gian cho ta, ta đã thấy đủ lắm rồi. Đêm nay. . . Đêm nay liền. . .'

            'Cả đêm đều bồi tiếp ngươi.' Lăng Giản ôm Ôn Nhứ Yên, ngẩng đầu hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của nàng. Chỉ trong nháy mắt đó, Lăng Giản đã tinh tế thưởng thức bờ môi của đối phương, sau đó đưa đầu lưỡi ra, cùng quấn quýt với đối phương, cũng giống như thân thể của các nàng đang kề sát vào nhau, quấn vào nhau.

            Váy ngủ được cởi ra, Lăng Giản nằm lên trên Ôn Nhứ Yên, hôn lên từng tấc da thịt của nàng. Hai tay tự nhiên để trước ngực đối phương, theo di chuyển của thân thể mà xoa nắn lấy khỏa no đủ đó. Tựa hồ, có chỗ nào đó không đúng lắm. Lăng Giản đột nhiên nhớ lại giấc mộng ngày đó ở Thượng Thanh đạo quan. Nàng ngẩng đầu lên mê ly nhìn Ôn Nhứ Yên, giờ khắc này nàng ấy mặt đang ửng hồng, nhắm hai mắt lại, cái kia dáng dấp e thẹn lại mong chờ, không chịu nổi, thật sự là Ôn Nhứ Yên mà nàng hiểu rõ, không thể nghi ngờ.

            Nếu Nhứ Yên vẫn là Nhứ Yên, vậy nàng còn nghĩ nhiều làm gì? Lăng Giản lắc đầu một cái, cúi người, lần thứ hai hôn lên môi Ôn Nhứ Yên, tay đang để trước ngực nàng lại bắt đầu di động, hai ngón tay thỉnh thoảng khuấy động nụ hoa đã đứng thẳng lên.

            'Ân. . . Lăng Giản. . .' Ôn Nhứ Yên tận lực cắn môi, không để mình phát sinh ra thanh âm dồn dập như thế, nhưng khoái cảm thân thể cảm nhận lại giống như dòng điện kích thích đầu óc nàng, khiến nàng không tự chủ được phát sinh ra tiếng rên khẽ. Nụ hoa màu hồng đã được Lăng Giản ngậm vào trong miệng, khi thì khẽ cắn, khi thì mút vào, khi thì dùng đầu lưỡi liếm vài vòng. Ôn Nhứ Yên ngửa đầu thở dốc, nàng có thể cảm thấy một bàn tay khác của Lăng Giản đang không an phận mà vuốt ve phần bên trong hai đùi nàng, nàng càng có thể cảm giác được thân thể của mình, bởi vì chuỗi hành động khiêu khích này mà chảy ra không ít chất lỏng.

            'Lăng Giản. . . Lăng Giản. . .' Ôn Nhứ Yên một lần rồi lại một lần gọi tên Lăng Giản, hai tay của nàng chủ động để lên lưng đối phương, nhắm mắt lại hít lấy khí tức của Lăng Giản.

            'Ta ở đây, ta luôn ở đây.' Lăng Giản đáp lại, thanh âm nàng khàn khàn, thân thể di chuyển về phía dưới, mãi đến khi xuống giữa chân Ôn Nhứ Yên, Lăng Giản tách ra hai chân của nàng, vùi đầu khẽ cắn lấy cuống hoa của nàng.

            'Ân a. . .' đột nhiên xuất hiện kích thích làm cho Ôn Nhứ Yên hô hấp đặc biệt ngưng trọng, tựa hồ rất thích được đối xử như thế, Ôn Nhứ Yên không kìm lòng được ấn vào sau gáy Lăng Giản, hy vọng đầu lưỡi của nàng có thể tiến vào sâu một chút. 'Lăng Giản. . Lăng. . Ân a. . Lăng Giản. . .' Ôn Nhứ Yên theo bản năng cong lên hai chân, chờ Lăng Giản lần nữa bò lên người nàng, thì cơ thể đã được ngón tay Lăng Giản lấp đầy.

            Triền miên thở dốc, ngón tay chuyển động, trên người đều đổ mồ hôi đầm đề. Cơ thể Ôn Nhứ Yên dưới ngón tay của người mình yêu mà nở rộ hoàn mỹ, đã lên đến đỉnh núi dạo chơi, nàng ôm lấy tấm lưng Lăng Giản mà ngâm lớn, sau khi được đối phương âm yếm, thì lát sau mới bình ổn lại.

            Bỏ đi quần lót vướng bận, cơ thể Lăng Giản bởi vì vận động ban nãy mà phát sinh ra thông điệp khát cầu. Đùi của nàng đã dính đầy chất lỏng ấm áp, cơ thể càng là bị dục vọng lấp đầy. Kẹp lấy hai chân Ôn Nhứ Yên, sống lưng thẳng tắp của Lăng Giản không ngừng di chuyển lên xuống, để cho cuống hoa của nhau ma sát.

            'Tê. . . A!' có lẽ là đã lâu không vận động eo, chỉ nghe Lăng Giản thét lên một tiếng thật thảm, sau đó từ trên người Ôn Nhứ Yên lăn xuống giường, ôm eo của mình không dám nhúc nhích.

            Bi kịch! Thiên đại bi kịch! Có ai lại nghĩ tới, thời điểm Lăng Giản nàng cùng người yêu ân ái lại bị đau vùng eo đây? Chuyện này nếu như truyền đi, không bị cười chết mới là lạ!!!

            'Lăng Giản? Ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?' Cái eo bỗng dung bị đau này của Lăng Giản thật sự dọa cho Ôn Nhứ Yên sợ, vừa nãy khoái cảm đã bị khẩn trương làm cho tan hết, Ôn Nhứ Yên nắm lấy tay Lăng Giản, chân mày nhíu chặt lại, chỉ lo Lăng Giản thật sự sẽ bị gì đó.

            Không muốn để Ôn Nhứ Yên lo lắng, Lăng Giản nhanh chóng nhịn lại đau đớn, ôm nàng vào trong lòng, một tay còn đang liên tục xoa lấy phần eo đau nhức: 'Đoán chừng là ta lớn tuổi rồi cơ thể đã không còn dùng được nữa, vì vậy mà mới hơi vận động đã làm cho phần eo bị đau. Không sao không sao, sau này rèn luyện thêm là được rồi.'

            'Ngốc tử! Ngươi mới không già đây! Không cho phép ngươi nói bản thân không còn dùng được, ngươi. . . Ngươi rõ ràng là còn rất trẻ!' Ôn Nhứ Yên ôm chặt Lăng Giản, nàng nhìn ra được Lăng Giản giờ phút này là đang nén lại đau đớn. Im lặng đưa tay thay nàng xoa eo, Ôn Nhứ Yên gối lên cánh tay Lăng Giản, ôn nhu nói: 'Lăng Giản, sau này không cho phép lại nói mình lớn tuổi, biết không? Thân thể của ngươi rất tốt, cảm mạo, nóng sốt cũng không thường bị. Đừng quên, ngươi bây giờ không phải chỉ có một mình, ngươi còn có bọn ta, cơ thể của bản thân. . . Nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng. Ta không thông y thuật, đối với chuyện vùng eo đột nhiên bị đau cũng không hiểu được. Ngày mai, nếu này mai còn đau, thì liền ở bệnh viện mua chút dược rồi uống đi, uống cho hết mới thôi.'

            'Hảo hảo hảo, ta biết rồi! Nếu ngày mai còn đau, ta liền tìm đồng sự giúp ta xoa bóp một hồi là được rồi.' Lăng Giản thuận miệng nói, nâng cằm Ôn Nhứ Yên lên rồi hôn lên môi nàng một cái, hỏi: 'Đúng rồi, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta. . . Lo vận động, lại quên mất chuyện này đây!'

            Muốn nói, không chỉ có Lăng Giản quên, nếu như không ai nhắc đến, phỏng chừng sáng mai Ôn Nhứ Yên mới có thể nhớ đến việc này. Nàng ngẩng lên nhìn dung mạo xinh đẹp của Lăng Giản, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào. Việc này cũng không phải là việc nhỏ, liên quan đến Thiện Tuyết Nhu. . . Có thể thấy, Thiện Tuyết Nhu yêu thích Lăng Giản, thậm chí. . . Nhớ lại những lời buổi tối Thiện Tuyết Nhu nói ở trong phòng, Ôn Nhứ Yên cảm thấy đau đầu. Ngốc tử này thật là, khi tỉnh thì làm nhân mê đắm, nửa tỉnh nửa mê thì lại trực tiếp đẩy ngã người khác.

            Suy nghĩ một chút, Ôn Nhứ Yên quyết định trước tiên thăm dò ý tứ Lăng Giản, chờ thời cơ chín muồi rồi mới nói hết sự tình cho Lăng Giản: 'Lăng Giản, ngươi cảm thấy Thiện cô nương. . . là người như thế nào?'

            Đang yên đang lành sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Lăng Giản khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: 'Một cô nương rất tốt a, xinh đẹp, đối nhân xử thế cũng không sai.'

            ‘Chỉ có những thứ này thôi sao, không còn gì nữa à?'

            'Còn có thể có gì nữa đây? A. . . Lúc đầu ta cảm thấy nàng rất kỳ quái, mỗi lần nói chuyện với ta không phải đỏ mặt thì cũng là lắp ba lắp bắp, một bộ mê gái. Sau đó nghe qua phần phát thanh vườn trường của nàng, mới biết nguyên lai cũng có thời điểm nàng nói năng bình thường. Kỳ thực, có lúc ta tưởng bở, suy nghĩ không biết có phải là nàng yêu thích ta hay không, có điều nghĩ lại thì thấy không thể. Từ lần đầu gặp ta thì nàng đã bắt đầu nói lắp, không có thể nào là nhất kiến chung tình đi. Nhưng mà, mấy lần gần đây ở cùng cũng thấy nàng là một cô nương không tệ đi, ai. . . Ngoại trừ tật xấu hay ấp a ấp úng với đỏ mặt này, thì khí chất cũng khá giống ngươi, hơn nữa, ta thấy các ngươi xác thực cũng rất hợp nhau đi.'

            Này ngốc tử, ngươi như không lại làm chuyện ngại ngùng đến độ kia, nàng làm sao mà không đỏ mặt, không nói lắp đây. Ôn Nhứ Yên bất đắc dĩ lắc đầu, ta nàng điểm nhẹ vào mi tâm Lăng Giản, không thể làm gì khác hơn, nói: 'Ngươi a! Nếu nàng thực sự chung tình với ngươi thì sao đây?'

            'Làm sao mà có nhiều nếu như vậy a, không có nếu như, biết không? Ngủ đi! Sáng mai còn phải đi làm đây!' ai cái eo đáng thương của ta! Lăng Giản cầm lấy tấm chăn, phủ lên người các nàng, liền đèn cũng không đóng, trực tiếp đi ngủ. Bây giờ là lúc nàng ở cùng với Ôn Nhứ Yên, nàng cũng không muốn bởi vì chuyện của người khác mà ảnh hưởng đến giấc ngủ của các nàng. Huống hồ, nàng cũng không cho là Thiện Tuyết Nhu sẽ thích nàng, người ta cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao có khả năng khi biết mình có nhiều nữ nhân như thế rồi lại còn thích mình nữa đây?

            'Ngốc tử!' thấy Lăng Giản không có hứng thú tiếp tục, Ôn Nhứ Yên cũng không tiếp tục 'dây dưa' nữa, chỉ còn có thể chờ thời điểm thích hợp rồi nói sự thật với nàng. Nàng giương mắt nhìn ánh đèn chói mắt, sau đó tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng Lăng Giản rồi nhắm mắt ngủ. Kỳ thực, có Lăng Giản ở đây, đèn ngủ có đóng, thì cũng không sao.

----

Ấm áp cái mao a~ Chương H mà đặt ấm áp. Đồ khỉ gió! :))

Haha.

:p Khô khan, tàn nhẫn, hết thiết tha rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz