Bhtt Edit Hong Bai Thai Giam Tuc Nam Menh Vu
Bởi vì không đồng ý cho quen nữ nhân mà bị tức chết tươi sao?! Người bị tức chết nên là ta đi!!! Lăng Giản không nói gì liếc mắt nhìn, mấy năm không gặp, mẹ nàng làm sao mà càng lúc càng giống bác gái cư ủy hội*?! Nào có người nào vừa gặp mặt đã hỏi vấn đề này, đã nói câu này? Hơn nữa người được hỏi lại là người yêu Lăng Giản, nữ hoàng, công chúa, cùng với phi tần, chưởng môn cao cao tại thượng.*[Viết tắt của cư dân ủy viên hội. Là một cơ sở chính trị quần chúng tự tổ chức, ở đó cư dân tự tổ chức, tự giáo dục, tự phục vụ. Thấy hình đa phần là người lớn tuổi tham gia không à… Chương trước ta quên chú thích nên chương này viết vào :v] 'Mẹ, ta cầu ngươi! Ngươi có thể hay không. . .' Lăng Giản thật không tiện khi nói mẹ mình không phải trước mặt người yêu, không thể làm gì khác hơn là kéo mẹ đi thẳng đến phòng trên lầu hai. Đóng cửa, Lăng Giản thiếu chút nữa là phát điên trong phòng: 'Ta nói mẹ a, có người nào nói như ngươi sao? Ba mẹ người ta tạ thế là do bị người ta tức chết sao?! Tư duy này của ngươi cũng quá sinh động đi!' 'Ta nói như thế nào? Ta xem ngươi chính là cái kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa, lúc này mới gặp lại mẹ đã ghét mẹ không biết nói chuyện!' Nam mụ cũng không khách khí, cuộn chân lại, ngồi trên giường Lăng Giản, chỉ vào Lăng Giản hỏi: 'Ta hỏi ngươi, biệt thự này của ngươi đến cùng là làm sao có được? Còn có bốn đứa con gái dưới nhà kia, người ta làm sao mà lại quyết tâm với ngươi vậy? Nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra!' 'Mẹ, biệt thự này là ta dùng tiền bán quần áo và trang sức để mua, xe cũng vậy.' 'Phi! Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba sao? Y phục với trang sức của ngươi là đồ cổ sao, tiền bán được có thể mua cả biệt thự và xe hơi?!' Nam mụ không tin, vén tay áo lên, cực kỳ dũng mãnh trừng Lăng Giản, bà hai tay chống nạnh ngồi ở trên giường, ý là Lăng Giản phải đưa ra lời giải thích chân thực và hợp lý. 'Ngươi nói đúng, quần áo cùng trang sức kia đúng là đồ cổ. Ta chỉ bán thứ của ta, còn các nàng. . .' sợ Nam mụ không tin, Lăng Giản chỉ quần áo lấy ra từ ngăn kéo của Lam Thanh Hàn các nàng mặc khi xuyên không đến đây, cùng với trang sức của các nàng. Nàng đem những thứ này bày ra trên giường, ngồi cách chỗ Nam mụ không xa, nhìn bà vì bà mà nói một đoạn truyện ký* chân thực mà xa xôi: 'Mẹ, con gái không lừa người, trước đây sau khi ta rời nhà không đến mấy tháng đã chia tay với Khương Lạc. Nàng vì bảo vệ công ty của mình mà kết hôn với một nam nhân, khi đó trong lòng ta rất khó chịu, chỉ có thể một người mang balô đi du lịch đến thành T kia. Sau đó xuyên không ở bên trong Thượng Thanh đạo quan, khi...tỉnh lại đã không còn ở hiện đại, mà là ở Lam Hướng một nghìn năm trước. . . Lại sau đó, lúc ta đang ngủ say thì bị các thái giám bên cạnh hoàng hậu khiêng vào trong cung. . .' *[truyện ký; truyện; tiểu sử (ghi lại cuộc đời của một người nào đó)] Giảng một cố sự có thể chỉ cần một giờ, nhưng mà giảng một đoạn cố sự có khổ có ngọt có cười có lệ, thì lại cần ròng rã một ngày. Trong thời gian này, Lăng Giản từng đến nhà bếp hấp bữa sáng dinh dưỡng mà nhanh gọn cho mấy nữ nhân; buổi trưa thì cũng từng chiên đùi gà cùng khoai tây, lại trộn chút dưa cải các nàng yêu thích, cùng Nam mụ và các nàng thưởng thức. Nam mụ buổi tối không ăn cơm, Lăng Giản liền đơn giản nấu chút cháo cho mấy nữ nhân, sau đó trở về phòng tiếp tục nói những chuyện nàng đã trả qua ở Lam Hướng. Nói đến đoạn Lăng Giản mang binh liều mạng với Việt Lỗ quốc kia, chân mày Nam mụ nhíu lại thật chặt, bà nắm chặt hai tay, không những vì Lăng Giản lau đi vệt mồ hôi, mà trong lòng còn thầm mắng nàng phô trương vớ vẩn. Cũng may không có gì xảy ra, vạn nhất gặp phải bất trắc, bà đây chẳng phải là không thể gặp lại nữ nhi sao?! ‘Bọn ta kết hôn ở Thượng Thanh đạo quan, dựa theo nghi thức kết hôn bây giờ của chúng ta mà làm. Nhẫn trên tay ta, chính là khi đó ta lén lút để cho người ở nội vụ phủ làm, các nàng cũng có đeo. Lại sau đó, buổi tối trước khi các nàng hồi cung một hôm thì xuyên không về đây. Thanh Hàn là nữ hoàng, Nhược Y là công chúa, mà Nhứ Yên cùng Linh Nhược cũng đều là mệnh thiên kim chưa từng chịu khổ, lại nói các nàng là người yêu của ta, bồi tiếp ta qua nhiều chuyện như thế, ta làm sao có thể ủy khuất các nàng để các nàng chen chân ở trong một căn hộ nhỏ cho được?' 'Mẹ, Thanh Hàn các nàng thân phận cao quý, lại là người cổ đại, ở chung có thể sẽ có chút khó khăn. Ta hy vọng, ngươi có thể tận lực nhường nhịn các nàng một chút, ta yêu ngươi, cũng thương các nàng. . . Ta không muốn thời điểm ở chung các ngươi sẽ làm khó ta.' đã là chín giờ tối, Lăng Giản kinh ngạc với trí nhớ của nàng, dĩ nhiên lại có thể kể trôi chảy những sự việc từ khi nàng xuyên không cho đến trở về đây. Có thể là bởi vì những trải nghiệm này đều có Lam Thanh Hàn các nàng tham gia đi, Lăng Giản nghĩ. 'Ngươi con gấu con này, nói đến nói đi vẫn là che chở cho mấy đứa... con gái kia!' đối với những chuyện đã trải qua tựa hồ như truyền kỳ kia của Lăng Giản, Nam mụ tự nhiên là nửa tin nửa ngờ. Chỉ là, thứ nàng quan tâm không phải là những chuyện đó có thật hay không, mà là mấy nữ nhân bên ngoài kia có thích hợp với Lăng Giản hay không. Nhìn dáng vẻ của các nàng, căn bản là thiên kim đại tiểu thư quen sống trong nhung lụa. Từ điểm tâm đến cơm chiều cũng là do con gái bà hầu hạ, ngày tháng lâu dài rốt cuộc có còn được thế không? Thử hỏi, có người nào làm mẹ mà đồng ý cho nữ nhi bảo bối của mình hầu hạ người khác? Lại có người nào làm mẹ mà lại không muốn nữ nhi bảo bối của mình có một kết quả tốt? Nghĩ đến đây, Nam mụ quyết định quan sát hành vi ngày thường của mấy nữ nhân rồi sau đó thu thập thành trọng điểm nhật trình*, ngược lại, bà tuyệt đối không thể chịu được con gái mình lại làm nha hoàn hầu hạ cho người khác! Lại còn làm nha hoàn cho ba người một lúc!!! *[Chắc là bản ghi chép điều quan trọng hàng ngày ấy mà] 'Nơi nào mà che chở các nàng a! Lại nói, che chở các nàng cũng là việc nên làm mà! Dù sao thì việc ta có thể có được các nàng, thật sự là phúc phần tu luyện mấy đời mới có được đây!' Lăng Giản nắm tay Nam mụ cười, nghĩ đến mẹ con hai nàng đã hơn hai năm chưa có nói chuyện, Lăng Giản lúc này quyết định 'ủy khuất' mấy nữ nhân một đêm, cũng giống như hôm qua mà ngủ: 'Mẹ, đêm nay ta ngủ chung với ngươi đi? Ta cũng nhiều năm rồi chưa ngủ cùng ngươi!' ‘Ngươi cho rằng ngươi vẫn là tiểu hài tử ba tuổi sao!' tuy là nói như vậy, nhưng Nam mụ vẫn là gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lăng Giản. Nàng đưa tay sờ sờ tóc Lăng Giản, thở dài nói: 'Mẹ thật không nghĩ đến hai năm qua ngươi đã sống như vậy. Nói thật, mẹ thật hối hận lúc trước không đồng ý chuyện của ngươi. Ngươi không biết, chứ sau khi ngươi bỏ nhà đi, mẹ tìm ngươi cũng tìm đến điên rồi, liền ngay cả những giáo viên trước kia ngươi học cũng tìm qua. Ai đúng rồi, bằng tiến sĩ của ngươi có phải là vẫn chưa nhận không? Lý đạo sư* dạy ngươi nói ta nhắn với ngươi là, thời điểm về lấy bằng cũng đừng quên đi gặp hắn một chút.' *[giáo viên hướng dẫn, chắc là giảng viên hướng dẫn thực hiện này nọ, như luận văn tốt nghiệp chẳng hạn, là academic advisor] 'Lý đạo sư a, ông hiện tại khỏe không?' nhớ tới Lý chủ nhiệm đạo sư, Lăng Giản trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Lý chủ nhiệm là một lão giáo thụ gần 60 tuổi, tốt với nàng giống như là phụ thân tốt với con gái rượu. Chính là ông đã giúp cho Lăng Giản khi nghiên cứu học tập khỏi phải đi vòng vo, cũng chính ông đã giúp cho Lăng Giản cảm thụ được tình thương biến mất đã lâu của cha. 'Rất tốt, trước đây vài ngày còn gọi điện cho ta, hỏi ngươi trở lại chưa đây!' 'Vậy ta qua mấy ngày nữa thì đi thăm ông ấy đây.' Lăng Giản đem quần áo đặt ở trên giường một lần nữa thu thập cho tốt, bỏ vào trong balô, sau đó sắp đặt mền gối cho tốt, nói rằng: 'Mẹ, ngươi đi tắm không? Ta thu thập phòng một hồi đã, trải drap giường nữa, để ngày mai ngươi khỏi phiền phức đi làm.' 'Mẹ sáng nay mới tắm xong, tắm nữa thì cả da cũng rớt ra mất!' ‘Hắc hắc, ta đây không phải là quên mất sao! Vậy ta đi trải drap giường sau đó đi tắm, đến lúc xong việc thì hai mẹ con ta lại ở trong phòng tâm sự!' rời phòng, chuyện đầu tiên Lăng Giản làm cũng không phải là đi trải mền gối cho mẹ, mà là gõ cửa tiến vào gian phòng của Lam Thanh Hàn, nói Thanh Hàn biết đêm nay nàng ngủ với mẹ, chờ sau khi giải thích rõ cho mẹ xong sẽ lại ngủ với các nàng. Thuận tiện để cho Lam Thanh Hàn nói với Lam Nhược Y các nàng, để các nàng khỏi phải suy nghĩ lung tung, cho là nàng còn đang sinh khí. Thay Nam mụ trải drap xong, Lăng Giản lấy y vật trong túi hành lý ra, xếp chúng nó chỉnh tề sau đó bỏ vào trong tủ quần áo, sau lại đơn giản quét dọn phòng ốc một hồi. Làm xong những việc này, thì Lăng Giản liền tiến vào phòng tắm thư thư phục phục ngâm mình trong bồn. Trong phòng tắm có khăn tắm được chuẩn bị tốt, còn chưa mở ra, Lăng Giản lấy ra một cái khăn tắm màu trắng, tự nhiên cái khăn màu hồng phấn là để cho Lam Nhược Y, còn các màu khác thì để cho Hứa Linh Nhược các nàng. Dùng máy sấy khô tóc, Lăng Giản nhìn chính mình trong gương không khỏi nở ra một nụ cười thỏa mãn. Trước đây, cho dù nàng có các nàng, cũng đều cảm thấy thiếu gì đó. Hiện tại, khi nàng rốt cục gặp được mẹ nàng, đón bà ở cùng với mình. Thì rốt cuộc Lăng Giản cũng cảm thấy “gia đình” này đủ rồi. 'Thật tốt!' nàng hướng về chính mình trong gương nở một nụ cười hoàn mỹ, sau đó trở về phòng tiếp tục cùng mẹ nói chuyện phiếm, việc nhà. Đèn trong phòng đã tắt, Lăng Giản mở đèn ngủ lên, để ánh đèn mờ mờ đuổi đi cô tịch do ban đêm đem đến. Nàng kéo tay Nam mụ, nghe Nam mụ nói những chuyện nhà chuyện cửa nghe, đồng thời cũng nghe một vài chuyện lý thú lúc bé ngây thơ của nàng. 'Mẹ, ta khi còn bé khi nào mà lại như vậy! Ngươi lại xuyên tạc!' Lăng Giản nhỏ giọng phản bác. 'Sao lại không có, những chuyện khi ngươi còn bé mẹ muốn nhớ rõ bao nhiêu thì được bấy nhiêu, như thế nào mà xuyên tạc được!' ngay ở thời điểm Lăng Giản đang cùng mẹ tranh luận về chuyện hồi bé, thì cửa phòng bị một người ở ngoài nhẹ mở ra. Ở cửa, Lam Nhược Y quấn một cái khăn tắm màu hồng lười biếng nửa dựa vào cửa. Khăn tắm không tính là quá lớn, ngoại trừ che khuất ngực nàng cùng khu vực thần bí giữa hai chân, thì làm cho vai và hai chân của nàng bại lộ ra. Bởi vì Lăng Giản nằm ở bên ngoài, Lam Nhược Y cũng không có chú ý đến việc trong phòng có người khác. Nàng hình như vừa tắm xong, khắp người tản ra vị ngọt của cam. Tóc vẫn chưa lau khô hoàn toàn, có vài giọt nước nghịch ngợm theo tóc rớt xuống, sau đó dọc theo xương quai xanh của nàng đi vào trong cái khe ấy. 'Lăng Giản. . .' mỹ nhân khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hữu ý vô ý hướng về Lăng Giản làm vài động tác trêu người. Thanh âm nàng rất mị, trực tiếp mị đến tâm khảm Lăng Giản; thanh âm nàng rất mềm mại, từng tiếng mềm mại tiến vào trong xương Lăng Giản. Ừng ực, Lăng Giản ở trên giường ngồi dậy, mắt nhìn ra mỹ nhân yêu mị ngoài cửa, không nói nên lời. Nàng liền như vậy nhìn Lam Nhược Y, nhìn nàng từng bước đi đến bên giường, cái kia tư thái nũng nịu từng bước đi sinh ra hoa sen, cái kia mị tiếu khuynh thành câu nhân nhiếp phách, còn có cái kia khăn tắm theo từng bước nàng di chuyển mà trượt xuống. 'Tiểu Lăng Tử, đêm nay liền do ngươi thị tẩm là tốt rồi. . . Khanh khách, bổn cung sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi đây!' Lam Nhược Y trêu đùa nói, đợi đến khi nàng bước đến trước mặt Lăng Giản, khăn màu hồng phấn kia cũng hoàn toàn rơi xuống, đem thân thể, vóc dáng yêu nghiệt của Lam Nhược Y hoàn toàn bày ra. Cùng lúc đó, Nam mụ nằm ở trên giường đột ngột ngồi dậy, nhìn Lam Nhược Y dáng vẻ không hề che giấu kia, trong nháy mắt bị một loại ảo giác chói mắt do gặp phải ánh sáng rực rỡ. Mà Lam Nhược Y, cũng bởi vì phát hiện trong phòng nhiều thêm một “ngoại nhân” mà kinh sợ không ngớt. Bị mẹ Lăng Giản bắt ngay tại trận, Lam Nhược Y tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể tựa như người bị điểm huyệt mà đứng hình tại đó, ngay cả khăn tắm rơi xuống đất cũng không nhớ nhặt lên.-------Trời ạ hôm nay mới biết là đã 5 ngày chưa edit. Thật ngại quá :-< Dạo này bài vở hơi nhiều tí...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz