ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 9: Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc

Kately1989

Ngày đó Tuyệt Tích Lâm phong vân đột ngột biến đổi, rất là quái dị, nàng ở Tuyệt Tích Lâm gần trăm năm, cũng đã gặp rất nhiều dị bảo kỳ vật xuất thế dẫn tới thiên địa dị biến, nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay khiến nàng tâm thần bất an.

Mặc Quân xưa nay luôn trấn tĩnh, tuy có chút tâm thần bất định, nhưng cũng không hề lộ ra, lặng lẽ ngồi trên ghế vuốt nhẹ chiếc ly bạch ngọc, không biết đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên chiếc ly bạch ngọc trong tay trượt xuống, rơi vào mặt bàn gỗ mun phát ra tiếng vang nặng nề, tay Mặc Quân cứng đờ giữa không trung, chỉ chốc lát sau bắt đầu hơi hơi run rẩy.

Nàng cảm giác được sự triệu hồi từ sâu trong linh hồn, là Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc của nàng, sao có thể được?

Nàng đã không biết bao lâu không cảm nhận được dao động tinh thần của nó, từ sau trận đại chiến kia, nó đã mang linh hồn tàn khuyết của nàng từ nơi tuyệt vọng kia đến hạ giới, từ đó không còn tin tức, nếu không phát hiện bản thân bị nó giam cầm trong khu vực này, nàng sớm đã cho rằng nó đã biến mất không dấu vết.

Nhưng điều cực kỳ cổ quái là từ khi nàng tỉnh lại sau khi được dưỡng hồn trong Chuyển Hồn Ngọc, nó chỉ trói buộc hồn phách của nàng, nhưng chưa bao giờ khiến nàng cảm nhận được sự tồn tại của nó, càng đừng nói đến việc thu hồi nó, hôm nay vì sao vô duyên vô cớ triệu hồi nàng?

Nàng khẽ khép mắt lại, mím chặt môi mỏng, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc đen rủ xuống trước ngực, đi đến trước cửa giơ tay lên vạch nhẹ trong không khí, hai cánh cửa đá theo tiếng động mà mở ra.

Nhẹ nhàng bước ra cửa động, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc, bầu trời đầy sấm chớp, trong mắt không lộ ra chút cảm xúc nào.

Rũ mắt xuống, ngưng thần cảm ứng phương vị ngọc bội, đang lúc chuẩn bị bước đi, tất cả âm thanh ồn ào đều chìm vào im lặng, nếu không có thế giới lúc sáng lúc tối như trước nhắc nhở nàng đây là sự thật, nàng đã nghĩ đó là ảo giác của mình.

Lập tức nàng dừng bước chân, đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn thấy tất cả những gì hồng y nữ tử và hắc y nhân kia đã làm, trong nhất thời không còn nghĩ đến chuyện Lang Gia Ngọc nữa.

Nàng lặng lẽ nhìn tất cả, lại là một trận phản bội và tàn sát, ha, con người vì sao chung quy lại phức tạp như vậy, trong vô tận tính toán âm mưu mưu cầu quyền lợi, lợi ích, rồi thì sao? Khi hồi ức và sinh mệnh đều dài dằng dặc, cuộc sống chật vật và phồn hoa đã qua, hay ân oán triền miên, đều sẽ bị lãng quên, cuối cùng chỉ còn lại cô tịch và mờ mịt.

Khi ánh mắt nàng rơi vào khuôn mặt hồng y nữ tử, con ngươi co lại, khuôn mặt này xa lạ mà lại quen thuộc, rõ ràng giống nàng như đúc, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Lúc này bên tai truyền đến giọng nói bi thương mà lại châm biếm của nữ tử kia, nàng bước chân ra rồi lại chậm rãi thu về, đã muộn rồi, quả nhiên thấy hồng y nữ tử ngã xuống đất mà không một chút tức giận.

Mà hắc y nhân kia chẳng biết vì sao hốt hoảng rời đi, Mặc Quân khẽ khép mắt lại, đi tới bên cạnh nữ tử, kết quả là xảy ra dị biến...

Khi nàng bị tia tử lôi kia giáng xuống, chẳng hề có bao nhiêu cảm giác, nếu như cứ như vậy tiêu tan cũng coi như là giải thoát rồi đi! Một người sống ở khu vực này, làm sao đều không thể rời đi, cũng không thể để người khác phát hiện. Sống sót trong cô tịch bất đắc dĩ, chết, nhưng lại không muốn uất ức kết thúc như vậy, cũng có người khiến nàng không thể buông tay. Vô tận thời gian đối với người khác mà nói là ân phước, đối với nàng lại là hình phạt tàn nhẫn nhất.

Chỉ là tia tử lôi kia vẫn chưa đánh trúng nàng, nàng lại bị một sức mạnh vô hình cưỡng ép kéo vào cơ thể nữ tử kia, vô lực phản kháng. Mà tia lôi kia trực tiếp rơi vào người nữ tử đó, Mặc Quân tự nhiên không cách nào may mắn thoát khỏi, chỉ cảm thấy linh hồn vừa bị kéo vào đau đớn bị sấm sét tùy ý tàn phá, nỗi khổ này khiến nàng suýt chút nữa không tụ được hồn phách.

Nếu không có Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc thả ra linh lực bảo vệ hồn phách của nàng, nàng e rằng đã hồn phi phách tán.

Như vậy dưới sự bảo vệ của Lang Gia Ngọc, nàng tựa hồ hôn mê rất lâu mới dung hợp với thân thể này.

Khi nàng tỉnh lại, Lang Gia Ngọc đã tự động treo bên hông nàng, đưa mắt nhìn xung quanh đã là một vùng phế tích, cả ngọn núi hoàn toàn không thấy được vẻ xanh tươi ban đầu, lại nhìn thân thể này, y phục trên người rách tả tơi, đã hoàn toàn không che giấu được thân thể, nhìn thân thể không thuộc về mình này Mặc Quân rất không thích ứng, dù sao nàng đã gần một trăm năm tồn tại dưới dạng hồn thể rồi.

Còn chưa đợi nàng suy nghĩ nhiều, trong kinh mạch liền đau đớn một hồi, sắc mặt Mặc Quân trong nháy mắt trắng bệch, gắng gượng thân thể cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ đau đớn phát ra.

Thân thể này là đơn hỏa linh căn, nhưng bản thân nàng là băng linh căn, hai thứ này tương khắc, lúc này hai linh căn đang ở đan điền mãnh liệt tấn công lẫn nhau bằng linh lực, thừa lúc ý thức vẫn tỉnh táo nàng vội vã lảo đảo trở lại hang đá, bày xuống trận pháp, liền hôn mê bất tỉnh, mất gần một tháng mới áp chế được hỏa linh căn vào một góc trong đan điền. May mà không bị ai phát hiện cửa động.

Lúc Thư Khinh Thiển các nàng tiến vào nàng vẫn còn ở trong Tuyệt Tích Lâm rèn luyện thân thể mới, đột nhiên nhận ra phong ấn nàng bố trí bị phá hủy, lập tức cảm thấy không ổn. Vội vã trở về, vừa vặn cứu được Thư Khinh Thiển.

Mặc Quân vừa hồi ức lại chuyện đã xảy ra sau đó, vừa kể cho Thư Khinh Thiển và Hạ Tâm Nghiên nghe.

Thư Khinh Thiển các nàng mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời Mặc Quân. Theo những gì Mặc Quân miêu tả, kẻ giết Phượng Vũ Ly hẳn là người trong Thiên Thánh Điện, hơn nữa là người Phượng Vũ Ly vô cùng tin tưởng, vì vậy Mặc Quân phải cẩn thận không để người của Thiên Thánh Điện phát hiện. May mà đám người Thiên Thánh Điện kia tự cho mình siêu phàm, đều thích mặc trang phục tượng trưng cho Thiên Thánh Điện, nên tránh mặt cũng dễ dàng.

"Chẳng trách ta nhìn thấy trong vết nứt kia dường như có người nằm, bây giờ có thể giải thích vết tích kia rồi. Nói như vậy ngọc bội của cô đã dẫn đến tất cả chuyện này, nó muốn tìm cho cô một thân thể, tướng mạo Phượng Vũ Ly lại giống cô như đúc, vì vậy đã được chọn!" Thư Khinh Thiển bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Cô thật là lợi hại, cô gây ra động tĩnh hầu như kinh động toàn bộ Tu Chân giới rồi đấy. Chuyển Hồn Ngọc kia của cô, rốt cuộc là cái gì mà lợi hại như vậy?"

"Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc, là Thượng Cổ thần khí, truyền thuyết là do một vị cao thủ Đại Thừa kỳ luyện chế, có thể bảo tồn linh hồn nguyên thần của tu sĩ, cho dù thần hồn câu diệt, nó cũng có thể trong nháy mắt ngưng tụ tàn hồn của chủ nhân, mang chủ nhân trốn thoát." Mặc Quân trầm giọng nói.

"Cô nói trước đó cô là hồn thể, vậy cô là do nó cứu sao? Vậy trước đây cô đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy?" Thư Khinh Thiển nhẹ nhàng hỏi, trong lòng có chút khổ sở và đau lòng, không biết ai đã làm tổn thương nàng đến mức này!

"Ừm, chuyện đó đã qua rất lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến thôi, không quan trọng."

Thư Khinh Thiển thấy nàng không muốn nói, cũng chỉ có thể bỏ qua, nhìn nàng lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, vài tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, vốn nên ấm áp, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh nhạt và bi thương không giấu giếm, khiến nàng vô cùng khó chịu, nàng ấy không nên có vẻ mặt như vậy, nàng ấy nên vĩnh viễn thanh nhã thanh lãnh, không nên buồn bã đau thương.

"Yêu nghiệt, cô nói cô cảm giác được phong ấn bị phá hủy rồi mới chạy về, cái đồ quỷ kia là do cô phong ấn sao, tên đó ghê tởm như vậy, chúng ta chưa từng nghe nói đến, rốt cuộc là cái gì vậy?" Hạ Tâm Nghiên cảm thấy bị thứ đó đánh thảm như vậy mà còn không biết nó là gì, tuyệt đối không thể nhịn được.

"Cổ thư viết: Thiếu Hàm Sơn, không cây cỏ, nhiều thanh bích. Có yêu thú hình dạng như trâu, chân ngựa mà mặt ngườ, tiếng kêu như trẻ con, thích ăn thịt người. Tên là Áp Du!"

"Áp Du, chúng ta dường như chưa từng nghe qua thứ này." Thư Khinh Thiển và Hạ Tâm Nghiên cùng nói.

"Ban đầu khi ta bị mang tới Tuyệt Tích Lâm, Chuyển Hồn Ngọc vô tình cũng mang nó đến đây, lúc đó ta cực kỳ suy yếu, sợ nó gây họa cho dân lành, mà nó lại đang tuổi nhỏ, ta mới miễn cưỡng phong ấn nó lại. Không ngờ các người lại xông vào nơi ở của ta làm hỏng phong ấn." Nói rồi liếc nhìn hai người, ánh mắt lạnh lẽo.

Hạ Tâm Nghiên có chút đuối lý, ngượng ngùng không hé răng.

"Xin lỗi, chúng ta chỉ là muốn tìm hiểu rõ tình hình, không biết nơi đó là chỗ ở của cô, hơn nữa ngoại trừ cái hộp kia, ta cái gì cũng không động vào!" Thư Khinh Thiển có chút lúng túng, dù sao lẻn vào nhà người khác, còn phá hủy phong ấn, thực sự không vẻ vang gì.

"Ừm, ta nhớ cô không có động vào hộp đi? Bất quá cửa đúng là do cô mở ra." Mặc Quân cố ý nhấn mạnh chữ "cô" đầu tiên, trêu đến Hạ Tâm Nghiên nghiến răng ken két.

"Cô sao lại biết? Rất kỳ lạ, ta chỉ giơ tay lướt mấy lần, liền, liền mở ra, không biết làm sao, ta cảm thấy ta đã từng gặp qua trong mơ, nếu không sao luôn có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này." Thư Khinh Thiển có chút xoắn xuýt giải thích cái cảm giác không thể hình dung này.

Mặc Quân nghe thấy lời nàng, trong mắt lóe lên một tia thích thú, tiếp theo lại có chút hụt hẫng. Nàng ấy vẫn là quên nàng rồi, bất quá không sao, nàng đã không còn là cái hồn phách chỉ có thể bị giam cầm nữa, nàng có thể đi theo bên cạnh nàng ấy!

Nhìn khuôn mặt Thư Khinh Thiển có chút nóng nảy, nàng thấp giọng nói nhỏ: "Có lẽ chúng ta hữu duyên, vì vậy nàng đã sớm mơ thấy chỗ này rồi?"

Hữu duyên, Mặc Quân nói các nàng hữu duyên, đúng rồi! Nếu không có hữu duyên sao nàng lại trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày mà thân thiết với nàng ta như vậy, sao lại bị nàng ta chiếm trọn tâm thần, cướp lấy tầm mắt, cảm thấy nàng ta quen thuộc đến thế.

"Ừm, giữa chúng ta rất hữu duyên!" Thư Khinh Thiển cười đến rạng rỡ, không giống vẻ nhạt nhòa Uyển Thanh Thiển trước đây, cả người luôn tỏ vẻ thần thái vô hạn.

Mặc Quân nhìn nàng có chút xuất thần lại có chút... hoài niệm. Duyên phận của chúng ta đã sớm bắt đầu rồi, bây giờ một lần nữa bắt đầu lại.

"Thư Thư... Khinh Thiển, chưa từng thấy cô cười tươi như vậy đó! Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, thay đổi cái xác vẫn là yêu nghiệt như thế!" Hạ Tâm Nghiên cười đến vô cùng đáng ăn đòn.

"Vậy ta có phải nên làm thêm chút chuyện giống cái tên yêu nghiệt Phượng Vũ Ly kia, lúc này mới xứng danh yêu nghiệt trên đời không!" Mặc Quân cười lạnh một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh băng kiếm, nàng đoán trong tình huống kia, Hạ Tâm Nghiên chắc chắn đã bị Phượng Vũ Ly chỉnh cho một trận.

Hạ Tâm Nghiên "..."

Hạ Viêm và Hạ Hành có chút sợ Mặc Quân thật sự động thủ, vội vàng nói: "Tiểu thư nhà ta chỉ thích nói đùa, Mặc cô nương đừng để bụng."

Mặc Quân đương nhiên không nghĩ động thủ, gật gật đầu hóa kiếm thành nước, nhẹ nhàng phủi vạt áo đứng lên, nhìn sắc trời một chút, giữa trưa đã sớm qua, không đến mấy canh giờ nữa, trời sẽ tối sầm.

"Các vị hiện tại có dự định gì, nếu chuẩn bị rời đi, bây giờ nên lên đường rồi."

"Chúng ta vẫn chưa thể rời đi, Thiển Thiển đến Tuyệt Tích Lâm là muốn tìm một vật cực hàn, nghe những tu sĩ trở về nói Tuyệt Tích Lâm có một ngọn núi hàn khí cực thịnh, tuyết đọng quanh năm. Nơi đó hẳn là có thứ chúng ta cần." Hạ Tâm Nghiên đáp lời, tiện thể đổi cách gọi "Thư Thư" thành "Thiển Thiển".

Mặc Quân nghe vậy hơi nhíu mày, Thư Khinh Thiển thấy vậy vội hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì không?"

"Không có, chỗ đó ta từng đến, xác thực cực kỳ lạnh giá, địa vực không lớn, núi lại rất cao, theo lý thuyết cực kỳ dễ thấy, nhưng ta lại qua lại mấy lần đều không thể phát hiện, chỉ đến hôm nay vào lúc giữa trưa vô tình đi ngang qua mới nhìn thấy từ xa, vốn định kiểm tra một chút, nhưng lại..."

"Lại bị chúng ta phá vỡ phong ấn, chỉ có thể chạy về rồi!" Hạ Tâm Nghiên tiếp lời.

Mặc Quân nhẹ nhàng gật đầu.

"Cái tuyết phong kia xuất hiện có thời gian nhất định, trước đã nghe người ta nói qua, hóa ra là thật. Cư nhiên có thể ẩn giấu toàn bộ ngọn núi, e rằng đồ vật trên đó không đơn giản." Thư Khinh Thiển có chút lo âu, lần này muốn lấy được đồ vật khó khăn trùng trùng, nhưng nếu bảo nàng từ bỏ, tuyệt đối không thể.

Tuy rằng Nguyệt di vẫn luôn nói vết thương kia không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của Nguyệt di đang trôi qua, nàng không có phụ mẫu người thân, chỉ có Nguyệt di, nàng không thể để Nguyệt di xảy ra chuyện!

Nhưng Hạ Tâm Nghiên các nàng không cần thiết phải mạo hiểm, các nàng đã giúp nàng rất nhiều. Thư Khinh Thiển nhìn Hạ Tâm Nghiên mở miệng muốn nói gì đó, liền bị Hạ Tâm Nghiên trầm mặt cắt ngang.

"Thiển Thiển, ta biết cô muốn nói gì, đừng nói với ta cái gì nơi đó quá nguy hiểm, không cần thiết phải mạo hiểm, ta không muốn nghe. Ta đã nói đi cùng cô thì nhất định sẽ đi! Nếu cô quyết định đi rồi, khẳng định là có hy vọng, nếu chắc chắn phải chết thì cô đi cũng vô dụng, ta không tin ta xui xẻo hơn cô."

Mặc Quân nhìn Hạ Tâm Nghiên có chút kinh ngạc tán thưởng, vị này cũng là người có tính tình thẳng thắn.

"Khinh Thiển cũng đừng quá lo lắng, bất kỳ nơi nào hung hiểm cũng có sinh cơ, tu vi của các vị không thấp, cẩn thận một chút, chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm, nếu không được nữa, còn có ta đây, cho dù không thể bảo toàn các vị, mang các vị thoát thân vẫn là có thể." Mặc Quân nhìn khuôn mặt lo lắng của Thư Khinh Thiển, nhẹ giọng an ủi.

"Cô cũng đi theo ta... chúng ta cùng nhau! Nhưng mà..." Thư Khinh Thiển rất kinh ngạc kích động, bất quá vừa nghĩ đến những nguy hiểm không lường, lại xoắn xuýt.

"Không có nhưng mà, ta cũng rất hiếu kỳ về nơi đó. Hơn nữa, nàng không có lý do gì ngăn cản ta, ta cũng không phải bằng hữu hay người thân gì của nàng!"

Thư Khinh Thiển có chút ngơ ngác, câu trước Mặc Quân còn rất hờ hững, nhưng câu sau luôn cảm thấy có chút vi diệu, cảm giác hơi chua xót. Không, không nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, Mặc Quân làm sao có thể ghen chứ!

Nhìn thấy vẻ mặt Thư Khinh Thiển, Mặc Quân cũng cảm thấy bản thân có chút thất lễ, nhưng dù bị ruồng bỏ hay bị lãng quên đều sẽ cảm thấy tổn thương.

"Đừng nói nhiều nữa, ta đi thu dọn một chút, rồi đi thôi!" Mặc Quân lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, bỏ lại một câu, trực tiếp đi vào trong hang đá, chỉ để lại một bóng lưng thanh lãnh, mang theo một chút cô đơn tịch mịch, ánh nắng rơi trên người nàng cũng có vẻ vắng lặng mờ ảo.

"Cái tên yêu nghiệt này làm sao vậy, vừa nãy không phải vẫn tốt sao?" Hạ Tâm Nghiên không hiểu hỏi.

Thư Khinh Thiển lắc đầu không nói, nàng sợ nhất nhìn thấy Mặc Quân toát ra loại khí tức u ám này, nó sẽ khiến lòng nàng buồn bã đau đớn, cho dù nàng mới quen biết Mặc Quân chưa đầy nửa ngày, rất khó tin, nhưng đó là sự thật.

Nàng cũng không biết tại sao Mặc Quân lại đột nhiên như vậy, chẳng lẽ là mình nói sai điều gì rồi? Vừa nghĩ đến có thể là lỗi của mình, lòng Thư Khinh Thiển càng khó chịu, cũng mặc kệ Hạ Tâm Nghiên, tự mình đi theo vào trong hang.

Đẩy cánh cửa đá ra, ánh mặt trời bên ngoài theo đó chiếu vào, dịu dàng xuyên qua người Thư Khinh Thiển, chiếu khắp thân nàng, phần còn lại rơi xuống mặt đất, trên bàn từ khe hở, để lại những bóng mờ nhàn nhạt. Ánh sáng và bóng tối đan xen, Thư Khinh Thiển nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã của Mặc Quân rơi vào những mảnh phù quang nhỏ vụn này, lộ ra vẻ đẹp và mê hoặc khó tả, đôi mắt đen như ngọc dường như cũng được ánh nắng chiếu vào, sáng sủa mà ấm áp, lúc này đang ấm áp nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz