Bhtt Edit Hoan Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan
Ưng Bất Hưu không nói một lời, đứng nghiêm. Tang Nhiêu lại quất thêm một roi nữa, nàng cũng không né tránh, roi đánh rách y phục bên vai trái, để lại một vết máu. Roi quất sượt qua gò má Ưng Bất Hưu, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ nửa bên mặt.Triều Âm vội kêu lên: " Tang Tộc trưởng..."Tang Nhiêu giận dữ nói: "Vì lợi ích của một người mà không màng đến bộ tộc Đằng Xà, đây là bất trung."Tang Nhiêu lại quất thêm một roi nữa. Yến Quy Chi và những người khác chỉ đứng nhìn, không can thiệp. Ưng Bất Hối đứng một bên, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt đến trắng bệch, cũng không khuyên một lời, đừng nói chi là tiến lên ngăn cản.Tang Nhiêu nói: "Vứt bỏ bằng hữu, chuyện lớn như vậy mà ngươi chưa từng đề cập một chữ nào với ta và Ưng Bất Hối, ngươi đặt ta, vị Tộc trưởng này ở đâu, ngươi đặt muội muội ngươi ở đâu, đây là bất nghĩa!"Linh lực rót vào roi dài, mỗi lần vung roi đều có tiếng xé gió. Roi này của Tang Nhiêu khiến Ưng Bất Hưu lảo đảo."Vì báo thù xưa, tàn hại người vô tội, mang trên mình tội nghiệt, đến lúc đó ngươi định trốn thoát thế nào, hả? Chẳng lẽ không sợ bị trời phạt, rơi vào kết cục hồn bay phách tán, đây là bất nhân! Thật ngu ngốc!"Tang Nhiêu lại quất thêm một roi. Triều Âm quay người ôm chặt Ưng Bất Hưu, roi dài đánh vào lưng Triều Âm, bộ quần áo trắng như tuyết trong nháy mắt nhuốm một vệt máu đỏ.Triều Âm nói: " Tang Tộc trưởng, chuyện này không phải chỉ là lỗi của tỷ ấy, xin đừng chỉ đánh một mình nàng."Mọi người đều kinh ngạc trước cách Triều Âm xưng hô với Ưng Bất Hưu. Tang Nhiêu nói: "Ta chỉ quan tâm đến yêu tộc Đằng Xà, những yêu tộc khác không liên quan đến ta."Tang Nhiêu quay sang nói với Ưng Bất Hưu: "Ngươi không phải rất giỏi nói sao, sao giờ lại không nói gì, đồ câm!"Ưng Bất Hưu kêu lên: "Tộc trưởng."Tang Nhiêu nói: "Ngươi còn biết ta là Tộc trưởng của ngươi!" Rồi định đánh tiếp.Yến Quy Chi lên tiếng: " Tang Tộc trưởng."Ra hiệu cho Tang Nhiêu dừng tay, Tang Nhiêu liền mạnh tay vung roi xuống đất, đi đến bên cạnh Tô Phong Ngâm, ngồi xuống cùng nàng.Yến Quy Chi đứng trước mặt hai người Ưng Bất Hưu và Triều Âm, nói: "Chuyện của tộc Giao Nhân đã qua trăm năm, mặc kệ là quân chủ Thiên Khu hay những triều thần kia đều đã thành cát bụi, hận thù dù sâu cũng nên tan theo gió, cớ gì phải chìm đắm trong đó."Yến Quy Chi nói tiếp: "Những hoàng tử và đại thần ngày nay không hề liên quan đến chuyện năm xưa, giết họ liệu có thật sự xóa bỏ được hận thù trong lòng? Không chỉ tự mình mang tội nghiệt, mà còn liên lụy đến cả tộc nhân, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến điều mà người đời mong muốn không phải là báo thù, mà là được sống tốt?"Ưng Bất Hưu quỳ xuống, nhìn Yến Quy Chi, hai mắt đỏ hoe, trong mắt đầy vẻ đau khổ, nói: " Yến Tộc trưởng, những người có thể nói buông bỏ, chẳng qua là chưa từng hận đến tận cùng."Ưng Bất Hưu kéo vạt áo của mình, để lộ phần cổ, giữa cổ trắng nõn có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm. Mọi người đều từng thấy, trên cổ Tang Nhiêu cũng có, đó là vết thương để lại sau khi vảy ngược bị nhổ.Ưng Bất Hối không khỏi kêu lên: "A tỷ, vảy ngược của tỷ sao?"Ưng Bất Hưu cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng buồn bã nói: "Tộc trưởng, người đó không chỉ là bằng hữu của Ưng Bất Hưu, nàng còn là người Ưng Bất Hưu yêu! Năm ấy ta đã trao vảy ngược cho nàng, dự định năm sau sẽ đưa nàng về tộc, gặp Tộc trưởng, cầu Tộc trưởng ban hôn, nhưng không đợi được, không đợi được, đêm giao thừa, tộc Giao Nhân gặp phải tai họa này.""Nỗi đau xé lòng này, ta làm sao có thể nguôi ngoai?" Ưng Bất Hưu hai mắt ngấn lệ, nhìn Yến Quy Chi, nỗi đau khổ thấm vào cả không gian, nặng nề và khổ sở, mọi người không khỏi im lặng.Triều Âm cũng quỳ xuống, cúi đầu trước Yến Quy Chi, nàng nói: "Triều Âm đã lừa gạt Tộc trưởng để được cứu giúp, đại ân này, vĩnh viễn khó quên, mạng này là do Tộc trưởng cứu, vốn nên trân trọng, chăm chỉ tu luyện, báo đáp tộc nhân, giờ Triều Âm đã làm ô uế mạng sống này, phụ lòng Tộc trưởng, bất cứ hình phạt nào, Triều Âm đều cam tâm nhận lấy."Yến Quy Chi nhìn nàng, nói: "Ngươi chỉ nhận tội phụ ân ta, nhưng không nói việc báo thù của ngươi là sai."Yến Đỗ Nhược nói: "Ngươi cô nương này sao lại cố chấp như vậy, báo thù bây giờ, không phải là không thể tha thứ cho bọn họ, mà là không thể tha thứ cho chính các ngươi."Triều Âm buông thõng hai tay, nắm chặt thành quyền, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, nàng nói: "Triều Âm không quên được, điện hạ, Triều Âm dù thế nào cũng không quên được.""Bọn họ mổ nội đan của tộc nhân ta, làm tổn thương tâm mạch của tộc nhân ta, tộc nhân bị xích sắt trói, bị lột vảy, bị ném vào lồng sắt, bị lửa thiêu đốt, bắt chúng ta lọc dầu, chúng ta cũng là sinh linh, chất phác lương thiện, ở Bắc Hải, tuy giáp ranh với nhân giới, nhưng chưa từng quấy nhiễu họ dù chỉ một chút, chúng ta thay Long tộc quản lý vùng biển, không để biển gầm xâm phạm dân của họ, chúng ta thấy nguy thì cứu giúp, cứu ngư dân của họ khỏi nguy nan, nhưng trong mắt họ, chúng ta chẳng khác gì chó ghẻ." Triều Âm vừa khóc vừa cười, nói: "Trong biển lửa, tộc nhân ôm nhau thành một vòng tròn, chỉ để bảo vệ người già và trẻ nhỏ, tiếng kêu gào của họ vẫn còn bên tai, lửa thiêu đốt da thịt và xương cốt của họ, mỗi khi nhắm mắt, những hình ảnh đó lại hiện lên trước mắt.""Tại sao bộ tộc ta lại rơi vào kết cục như vậy? Ta hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn chúng, nghiền xương hút tủy, dù cho bọn chúng chết rồi, ta cũng muốn bọn chúng dưới cửu tuyền không được yên ổn!"Triều Âm lại quỳ sụp xuống đất, phủ phục trước chân Yến Quy Chi, nói: "Triều Âm tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng Triều Âm không hối hận hành động của mình. Tộc trưởng muốn xử trí thế nào, Triều Âm không oán hận, chỉ là chuyện này đều do một mình Triều Âm gây ra, a tỷ bị Triều Âm xúi giục, nhất thời hồ đồ mà theo đến Nhân giới, mong Tộc trưởng, Tang Tộc trưởng thương xót, xử phạt nhẹ nhàng."Yến Quy Chi lạnh lùng nói: "Chuyện này há chỉ do một mình ngươi gây ra!"Trong phòng im lặng nặng nề, ngoài phòng tiếng thiền càng thêm rõ ràng, từ xa vọng lại tiếng chuông.Yến Quy Chi im lặng một hồi lâu, rồi trầm giọng hỏi: "Ngày ấy kẻ dẫn chúng ta đến Tư Lượng Cung chính là hai người các ngươi?"Triều Âm ngước mắt nhìn Yến Quy Chi, vẻ mặt khác thường, một lát sau, nàng đáp: "Không phải."Yến Quy Chi nói: "Trong hậu cung không chỉ có hoàng tử chết, mà còn có cung nhân tử vong, chết vì bị hút cạn máu tươi và tinh nguyên, đó là phương pháp tu luyện của tà tu, cũng là do hai người các ngươi gây ra?"Ưng Bất Hưu nói: "Không dám làm vậy."Tang Nhiêu trầm giọng nói: "Còn có gì mà ngươi không dám!"Yến Quy Chi nói: "Vậy người hôm nay giao chiến với chúng ta là Văn Xương, Văn Yển?"Triều Âm nói: "Đúng."Yến Quy Chi nói: "Hai người bọn họ là người của Minh giới, sao lại ở trong hoàng cung Thiên Khu này, lại còn quen biết với ngươi? Chẳng lẽ là đến giúp ngươi báo thù? Còn những đại tướng trấn thủ biên cương kia, lai lịch không rõ, tu vi thâm hậu, ngươi tìm họ ở đâu để giúp ngươi?""Chẳng lẽ cũng là người của tộc Giao Nhân..."Triều Âm vội kêu lên: "Không phải như vậy, Tộc trưởng minh xét, việc này là do một mình Triều Âm quyết định, người trong tộc không hề hay biết.""Không đúng." Triều Âm nói nhỏ: "Ta đã rời tộc, không còn là người của tộc Giao Nhân nữa."Yến Quy Chi nói: "Hách Đình Quân có Tử Vi hộ thể, triều thần có thiên tinh bảo vệ lẫn nhau, không phải ai cũng có thể làm tổn thương họ, chuyện này tuyệt đối không phải một mình ngươi có thể làm được. Nói ngươi bỗng nổi lòng báo thù, đợi cả trăm năm để thực hiện, ta cũng không tin. Nếu ngươi không muốn nói ai đã xúi giục ngươi báo thù, ta cũng không ép, chỉ là bây giờ ta sẽ không thả ngươi, chuyện báo thù cũng đừng nghĩ đến nữa."Yến Quy Chi gọi ra ngoài: "Nguyệt Giảo, Nguyệt Hạo!"Hai người bước vào, theo lệnh tước đoạt linh lực của Triều Âm và Ưng Bất Hưu, rồi đứng canh giữ hai bên.Yến Quy Chi nói: "Đợi điều tra rõ ràng, sẽ đưa hai ngươi về Yêu giới, theo tội mà xử lý!"...Đoàn người muốn trở về hoàng cung, trên đường đêm đã khuya, sương xuống nặng hạt, trời càng lúc càng lạnh. Yến Quy Chi đi phía trước, sau đó liếc mắt nhìn lại, thấy Tô Phong Ngâm bị tụt lại phía sau khá xa, cũng không có ý định ôm nàng.Nàng dừng chân, chờ người kia tiến lên.Khi Tô Phong Ngâm đi ngang qua Triều Âm, Triều Âm nhìn nàng một cái, mở miệng muốn nói gì đó, Tô Phong Ngâm giơ ngón tay nhỏ lên đặt trước miệng, hướng nàng mỉm cười, dưới ánh trăng trông vô cùng xinh đẹp.Triều Âm sững sờ một lát, rồi ngậm miệng không nói.Khi Tô Phong Ngâm đến bên cạnh Yến Quy Chi, Yến Quy Chi không khỏi hỏi: "Sao lúc trước không nói một lời nào?""Hả?"Yến Quy Chi nói: "Về chuyện báo thù của Triều Âm và Ưng Bất Hưu."Tô Phong Ngâm không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy việc họ báo thù là không nên sao?"Yến Quy Chi đáp: "Ta không phải là họ, không thể hiểu được nỗi đau trong lòng họ, khó mà phán xét. Chỉ là với tư cách là người ngoài, ta cảm thấy chuyến này của họ được không đủ bù cái mất."Tô Phong Ngâm nói: "Họ chỉ muốn tiêu tan hận thù, sao quan tâm đến được mất. Nếu ta là nàng, cho dù phá hủy toàn bộ Thiên Khu cũng không quá đáng."Yến Quy Chi cười nói: "Ai dám trêu chọc Đồ Sơn."Gió đêm thổi tới, tay áo Tô Phong Ngâm bay phấp phới, mây đen kéo đến, nàng nói: "Nói không chừng, ngày xưa ta cũng từng nghĩ đến việc khiến tên bạo quân kia và những thần tử của hắn đau khổ đến sống không bằng chết, chỉ là thiên phạt của Tiên giới đã giáng xuống, khiến chúng chết, thật đáng tiếc..."Tô Phong Ngâm không biết lấy từ đâu ra một chiếc lá cây, đặt trong lòng bàn tay, khi linh lực tuôn ra, chiếc lá hóa thành bột mịn, tan theo gió. Nàng nhìn hướng tro bụi tan đi, ánh mắt sắc như dao, giọng nói lạnh như băng, nàng nói: "Ta còn muốn lột da tróc thịt bọn chúng."Tô Phong Ngâm ôm lấy Yến Quy Chi, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng của nàng, khi nhìn Yến Quy Chi thì ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, nàng cười nói: "Nhưng mà, ta biết phu nhân của ta lương thiện nhân hậu, chắc chắn không muốn thấy chuyện như vậy, vì thế ta cũng từ bỏ ý định đó."Yến Quy Chi cười nói: "Nói bậy bạ, trăm năm trước thì lấy đâu ra phu nhân, hả?"Nụ cười của Tô Phong Ngâm khựng lại, nàng dừng một lát rồi nói: "Ta nói là bây giờ, ta muốn đi đào mồ tổ tiên của bọn chúng."Yến Quy Chi nói: "Hồ đồ."Tô Phong Ngâm nói: "Lúc trước nếu ta mở miệng thì chắc chắn sẽ thiên vị Triều Âm và Ưng Bất Hưu, vì vậy ta đã im lặng, tránh làm ngươi không vui."...Đoàn người trở về Khởi Âm Cung, Triều Âm bị giam lỏng tại đây. Tang Nhiêu vẫn còn giận dữ, muốn đưa Ưng Bất Hưu đến Giáng Dương Cung để đánh một trăm tám mươi roi, nhưng bị Tô Phong Ngâm khuyên can, cả hai người đều bị giữ lại ở Khởi Âm Cung.Ngày hôm sau, Trọng Nham đến thăm. Mọi người đang nói chuyện ở công đường thì Cửu Dương đến, tay cầm một cuốn sách, vốn định tìm Yến Quy Chi, thấy Trọng Nham ở đó, dù biết nàng là bạn cũ của Tô Phong Ngâm, nhưng nàng cũng là một thành viên của các đại tướng trấn thủ biên cương, vẫn không biết có thể tin tưởng nàng hay không, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tướng quân Trọng Nham sao lại ở đây?"Trọng Nham đứng dậy hành lễ nói: "Công chúa.""Ta và Phong Ngâm đã lâu không gặp, đến đây trò chuyện."Yến Quy Chi hỏi: "Công chúa có việc gì?"Cửu Dương không nói gì. Yến Quy Chi hiểu ý, nói: "Không sao đâu."Cửu Dương bèn đưa cuốn sách cho Yến Quy Chi, nói: "Đây là ghi chép liên quan đến Tư Lượng Cung mà chúng ta tìm được."Yến Quy Chi nhận lấy, xem dấu hiệu trên sách rồi mở ra đúng trang ghi chép về Tư Lượng Cung. Yến Đỗ Nhược tò mò cũng đến xem, đọc thầm: "Thiên Hòa năm thứ bảy, đế du ngoạn, gặp một ân nữ, phong thái thoát tục, có đại năng, cùng du ngoạn bảy nước, nhiều lần cứu đế khỏi nguy nan, trở về Thiên Khu, được phong làm quốc sư, xây Tư Lượng Cung, cùng vào cùng ra, thân thiết như một người."Sau đó thì không có gì nữa, những gì được ghi chép chỉ là những lời nói rời rạc.Yến Đỗ Nhược nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"Cửu Dương nói: "Chỉ có một quyển này, lại còn là do người đời sau ghi lại."Mọi người trầm ngâm, Tô Phong Ngâm uống trà, nói: "Giữa những dòng chữ này sao ta cứ cảm thấy mối quan hệ giữa vị Quốc sư này và vị đế vương kia không bình thường.""Các ngươi nói về chuyện Quốc sư..." Trọng Nham lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, nàng cười nói: "Nói đến vị Đình Ngạn đế quân và Quốc sư này, ta ngược lại đã từng nghe một đoạn dã sử."Tô Phong Ngâm hứng thú nói: "Ngươi kể thử xem."Trọng Nham nói: "Phần đầu cũng giống như những gì được ghi chép, nhưng phần sau thì như Phong Ngâm đã đoán, mối quan hệ giữa đế quân và Quốc sư không hề đơn giản, hai người yêu nhau, ước hẹn trọn đời, lúc đó hậu cung gần như vô dụng, vị trí Hoàng hậu cũng bỏ trống nhiều năm, đế quân không có hậu phi, dưới gối không con, các quan can ngăn, nhưng đế quân không nghe, thậm chí còn có ý định muốn lập Quốc sư làm Đế Hậu.""Câu chuyện này sao ta nghe quen vậy." Yến Đỗ Nhược cười nói với mọi người: "À, mấy cuốn thoại bản về chuyện tình của đế vương đều viết như vậy, sau đó có phải là Quốc sư đã trao trọn con tim, muốn cùng đế quân bên nhau trọn đời, tiếc rằng đế vương đa tình, yêu người khác, khiến giai nhân tan nát cõi lòng, buồn bã ủ rũ, cắt tóc thề rằng đời này vĩnh không gặp lại?"Mọi người nghe vậy đều bật cười, Yến Quy Chi nói: "Nhị tỷ, đừng ngắt lời."Trọng Nham cười nói: "Điện hạ quả là thần toán, đúng là như vậy.""Vào ngày đại hôn của đế quân và Quốc sư, các nước chư hầu đến chúc mừng, mang theo lễ vật, trong đó có một nước tặng một vũ nữ, xinh đẹp tuyệt trần, hiếm có trên đời, vũ điệu uyển chuyển, quần thần đều tán thưởng, đế vương rất vui mừng, thu nhận vào cung.""Vũ nữ này thông minh xinh đẹp, khi đế quân lo lắng việc nước, thường thích thưởng thức vũ nhạc, vũ nữ dùng giọng hát dịu dàng và điệu múa uyển chuyển để giải sầu cho đế quân, lâu dần, đế quân liền để ý đến vũ nữ này. Đến khi triều thần khuyên can, cho rằng hậu cung trống trải, đế quân nghĩ dân thường ba vợ bảy thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn là đế quân, chỉ cần một hậu một phi thì có gì không được, thế là thu vũ nữ làm hậu phi. Quốc sư nghe tin thì vô cùng tức giận, vốn dĩ nàng không màng vinh hoa phú quý, chỉ cầu một đời một kiếp một đôi người, cùng đế quân bên nhau trọn đời, nên đã chất vấn đế quân, đế quân lại trách nàng ghen tuông, từ đó tình cảm Đế Hậu tan vỡ, Quốc sư viết giấy hưu thư từ bỏ đế quân, chấn động triều chính, Quốc sư muốn rời đi, đế quân không đồng ý, giam cầm nàng ở Tư Lượng Cung."Tô Phong Ngâm nói: "Vị Quốc sư kia có đại năng, muốn đi chẳng lẽ lại không đi được?"Trọng Nham nói: "Đế quân đã ngầm giở trò, lấy đi nội đan của Quốc sư. Quốc sư tu vi tuy cao, nhưng vào đời chưa lâu, sao biết được đao thương dễ tránh, lòng người khó lường."Cửu Dương kêu lên: "Nói bậy, tổ tiên thuần hậu nhân đức, sao lại làm chuyện đê hèn như vậy!"Trọng Nham cười nói: "Công chúa bớt giận, Trọng Nham cũng đã nói, đây chỉ là dã sử."Yến Quy Chi hỏi: "Ngươi nghe được từ đâu?"Trọng Nham nói: "Trong quân ngũ buồn chán, các tướng sĩ thường tụ tập kể chuyện dã sử cho vui, đây là ta nghe được từ một lão binh, hôm nay vừa hay nghe các ngươi nói chuyện này."Tô Phong Ngâm cười nói: "Câu chuyện này nghe cũng có vài phần thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz