ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chi Cua Nam Chinh Tro Ve Luong Bi Tuu Dien Bao

Khi Thẩm Tích Nhược cất tiếng, Tưởng Thiên còn mê mang. Sao chưa làm gì đã bắt đầu nói chuyện rồi?

Nàng tưởng rằng, Thẩm Tích Nhược nhìn mình như vậy là có tâm ý khác, kết quả cái gì cũng không có........

Trong lòng hơi thất vọng.

Tưởng Thiên bình tĩnh đứng đó nghe Thẩm Tích Nhược nói.

Đầu tiên Thẩm Tích Nhược đại diện Thẩm gia cảm ơn các vị khách mời đã đến, sau đó giải thích lý do Thẩm gia cùng Thẩm Tích Chu không có mặt, tiếp theo lễ phép nhắc đến đối tượng quyên tiền trong buổi từ thiện tối nay, kêu gọi mọi người có thể tiến hành quyên tiền bất kỳ lúc nào, cảm ơn mọi người.......

"Thì ra Thẩm Tích Chu đến nơi khác khảo sát, không kịp đến......"

"Nhưng bạn gái mới của hắn không phải ở đây sao? Vì sao lại không về chiếu cố bạn gái......"

"Xem ra Thẩm Tích Chu cũng không phải rất coi trọng bạn gái này, nhưng không coi trọng cũng không nên gọi nàng đến tiệc tối......"

Người xung quanh nói khẽ, không ngừng nhìn Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên nỗ lực ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng trong lòng đang mắng: "Là tên ngốc nào nhìn ra mình có quan hệ với Thẩm Tích Chu! Bọn tôi rõ ràng không có bất kỳ quan hệ nào, được không!"

Chỉ có thể nói chỉ số thông minh của vai phụ trong văn cẩu huyết thật không đủ dùng.

Tô Hương Tuyết đứng sau đám đông, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên.

Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Tích Chu chốc lát sẽ xuất hiện, nhưng sau khi nghe Thẩm Tích Nhược nói, nàng mới biết, hôm nay Thẩm Tích Chu sẽ không xuất hiện.

Mà nàng đến đây không chỉ tương đương không đến, còn bị Tưởng Thiên trách móc một hồi, mất mặt không nói, còn không thể kinh diễm mọi người như nàng.

Tầm mắt nàng đánh giá Tưởng Thiên, thấy bộ váy kia thì càng tức.

Váy đó vốn dĩ nàng đã bỏ giá cao đặt với nhà thiết kế, không biết xảy ra chuyện gì, nhà thiết kế trả tiền đặt cọc cho nàng, bảo không thể bán cho nàng. Lúc ấy nàng thông qua mọi đường biết được, nhà thiết kế này đã tặng cho một đại nhân vật. Hiện tại xem ra, có lẽ chính là đưa cho Thẩm Tích Chu, qua tay hắn đưa đến cho Tưởng Thiên.

Sắc mặt Tô Hương hết hồng lại trắng, cố gắng áp chế lửa giận trong người. Cũng không biết người phụ nữ kia dùng biện pháp gì, mê hoặc Thẩm Tích Chu thì thôi, còn để Thẩm Tích Nhược luôn lãnh đạm dắt tay nàng, đút nàng ăn.....

Khoan đã, vì sao Thẩm Tích Nhược lại đối tốt với nàng như vậy?

Thẩm Tích Nhược nhiều năm qua chưa từng có tai tiếng, đột nhiên lại đối tốt với Tưởng Thiên như vậy, không lẽ.......

Nàng khiếp sợ bởi suy nghĩ của mình , suýt run tay rơi ly.

Không lẽ, Tưởng Thiên không chỉ mê hoặc Thẩm Tích Chu còn mê hoặc Thẩm Tích Nhược?

Trên sân khấu, Thẩm Tích Nhược nói xong những lời cần nói, bỗng nhiên vỗ tay. "Tiếp theo, mời mọi người tham dự phần vũ hội."

Âm nhạc rất nhanh vang lên, sân nhảy cũng được chuẩn.

Dựa theo thường lệ, Thẩm gia tổ chức vũ hội, người đầu tiên nhảy sẽ là Thẩm gia.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, Thẩm Tích Nhược sẽ không khiêu vũ, mọi người cũng không mong chờ Thẩm Tích Nhược làm vậy nên trực tiếp đi vào.

Một cặp soái ca bước vào sân nhảy, ngo ngoe nhìn về phía hai mỹ nữ bắt mắt nhất đêm nay.

Trong đó một vị tuyệt đối sẽ không khiêu vũ là Thẩm Tích Nhược lãnh đạm, các soái ca nhìn nhau đều cảm thấy mình không thể phá nổi băng sơn này, tự động lựa chọn từ bỏ. Một vị khác mặc váy trắng, gương mặt thanh thuần, đôi mắt sáng ngời là nữ hài trẻ tuổi Tưởng Thiên.

Các soái ca nhìn nhau, trong đó vị soái nhất bước đến, thân sĩ khom lưng với Tưởng Thiên: "Chào em, có thể mời em......."

Hắn chưa nói xong bỗng có người phía sau ngắt lời: "Em ấy là bạn nhảy của tôi."

Tưởng Thiên chỉ mỉm cười xấu hổ, lướt qua soái ca, sau đó ngây người khi thấy Thẩm Tích Nhược khom lưng.

Ánh mắt người xung quanh đổ về đây, Thẩm Tích Nhược như không nhìn thấy, vươn tay, mỉm cười nói với Tưởng Thiên: "Tiểu thư xinh đẹp, em có nguyện ý khiêu vũ một khúc cùng tôi không?"

Xung quanh phát ra tiếng "oa", còn có nhỏ giọng hô: "Đồng ý đi, đồng ý đi."

Tưởng Thiên đặt tay vào lòng bàn tay của Thẩm Tích Nhược, đối phương nắm lấy, bước vào sàn nhảy.

Các cặp khách mời trong sân đều bất ngờ. Nơi này đều là một nam một nữ khiêu vũ, bỗng nhiên tiến vào là hai nữ nhân giá trị nhan hay dáng người đều tốt nhất đêm nay.

Đây rõ ràng là khiêu chiến!

Thẩm Tích Nhược đứng ở giữa sân, hành lễ với Tưởng Thiên, kéo nàng theo điệu nhạc, chậm rãi nhảy điệu Waltz.

Tưởng Thiên không biết nhảy điệu Waltz, nhưng có thể thân thể nguyên chủ còn theo bản năng, nàng nhảy cũng không tệ, ít nhất không dẫm vào chân Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược khiêu vũ nhẹ nhàng hoa mỹ, cô nhảy vai nữ, nhường vai nam lại cho Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên kéo cánh tay không xương mềm mại của chị, khi chị xoay người thì nhẹ nhàng ôm lấy, ôn hương nhuyễn ngọc gần trong gang tấc như vậy làm nàng có chút không kìm nén được, muốn hôn lấy người này.

Cũng may nàng còn sót lại chút lý trí.

Không thể hôn! Đây là nơi nào? Đây là Thẩm gia! Xung quanh đều là người, nếu như hôn ngày mai tiêu đề các bài báo đều là tên nàng!

Trong mắt Thẩm Tích Nhược như chứa đựng sóng nước nhộn nhạo, thủy quang lấp lánh nhìn Tưởng Thiên, dáng người tuyệt đẹp tiếp tục xoay.

"Trời ạ..... Vì sao tôi lại đến yến hội này, cảm giác mình sắp mù rồi."

"Này hẳn là lần đầu tiên Thẩm Tích Nhược khiêu vũ cùng người khác sau khi tiến vào vòng xã giao."

"Thật sự là lần đầu tiên, ba tôi nói, trước nay chưa thấy cô ấy khiêu vũ với ai, nhưng kỹ thuật của cô ấy cũng khá tốt."

"Đây là vấn đề kỹ thuật sao, đây là vấn đề nhan sắc! Cô ấy lớn lên như vậy, dù đứng yên một chỗ vẫn là phong cảnh tuyệt đẹp!"

"Cho nên Tưởng Thiên rốt cuộc có bối cảnh gì, lại được Thẩm Tích Nhược đối xử như vậy....."

Tiếng nghị luận xung quanh không ngừng truyền vào tai Tô Hương Tuyết.

Tô Hương Tuyết nhìn Thẩm Tích Nhược cùng Tưởng Thiên đang khiêu vũ, càng chắc chắn suy đoán của mình. Nếu như vậy, Tưởng Thiên sẽ không trở thành uy hiếp của mình, chỉ cần mình tìm đúng thời cơ nói chuyện này cho Thẩm Tích Chu......

Thẩm gia sẽ trực tiếp lộn xộn, mà Thẩm Tích Chu cũng biết được ai mới là người thích hợp nhất với hắn.

Tô Hương Tuyết cười lạnh, uống một ngụm rượu vang đỏ, âm thầm mưu tính.

Tưởng Thiên cùng Thẩm Tích Nhược nhảy ba điệu,không nhảy nổi nữa, nàng mới kéo Thẩm Tích Nhược ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mặt nàng đỏ lên, cũng không biết vì khẩn trương hay mệt, sau khi ngồi xuống liền uống từng ngụm nước, không nói lời nào.

Thẩm Tích Nhược bên cạnh vỗ phần lưng được lộ ra, hỏi: "Em sao vậy? Rất mệt sao?"

Tưởng Thiên vất vả mới bớt tức giận, hỏi thắc mắc mà mình luôn nghĩ đến: "Vì sao chị muốn khiêu vũ cùng em?"

Ánh mắt Thẩm Tích Nhược trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Vì bảo hộ em."

Tưởng Thiên nghe xong sửng sốt.

Nhưng nhìn biểu tình của Thẩm Tích Nhược, không giống giả vờ, có lẽ chị thật sự nghĩ như vậy.

Không chờ nàng hỏi lại, Thẩm Tích Nhược nói: "Em là gương mặt mới trong giới này, nếu chị không biểu hiện coi trọng em, người trong giới này sẽ bắt đầu đào bối cảnh của em, truyền tin đồn về em khắp nơi, như vậy sẽ tổn thương đến em."

Tưởng Thiên tỉnh ngộ. Thật sự như vậy, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên bước vào giới quý tộc phong bế này, nếu không có chỗ dựa cường đại, tất nhiên sẽ bị những thị phi vây quanh.

Lúc này Tưởng Thiên mới phát hiện, bản thân đến yến hội này căn bản không đơn giản như vẻ ngoài.

Mà tâm tư của Thẩm Tích Nhược cũng cực kỳ thâm trầm, ít nhất ở phương diện bảo vệ nàng rất tinh tế và ôn hòa.

Không giống chút nào nam chính Thẩm Tích Chu, thô bạo bá đạo, không chút logic, kiểu "người phụ nữ của tôi chỉ có thể bị tôi khi dễ".

Tưởng Thiên vô cùng cảm động nhìn Thẩm Tích Nhược, nghĩ rồi vươn tay nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược. Đôi tay nàng nắm tay Thẩm Tích Nhược, chân thành như bạn bè, nghiêm túc vỗ mu bàn tay chị: "Rất cảm ơn chị đã giúp em."

Thẩm Tích Nhược nhìn tay mình, môi mỏng nhẹ mở, không biết đang nghĩ gì.

Sau một lúc khẽ nói: "Không có gì."

Lúc này, bữa tiệc đã sắp kết thúc.

Vị quản gia tóc bạc của Thẩm gia bỗng đi đến cửa, trịnh trọng nói với mọi người trong phòng: "Thẩm Bác tiên sinh cùng phu nhân lập tức về đến, xin mọi người chờ một chút."

Tưởng Thiên: "!!!"

Mẹ ơi, tôi có nghe lầm không? Thẩm Bác? Còn không phải ba của nam chính sao? Ba của nam chính không phải là ba của Thẩm Tích Nhược sao? Còn mang theo phu nhân? Phu nhân là vị mẹ kế tiểu tam thượng vị của Thẩm Tích Nhược?

Tôi chỉ là một sinh viên nhỏ bé, vì sao lại đột nhiên gặp gia trưởng như vậy!

Thẩm Tích Nhược: ".........."

Cô quay đầu nhìn Tưởng Thiên, nhíu mày nói: "Em tránh trước đi."

Cô không muốn để ba nhìn thấy Tưởng Thiên, xuất phát từ tâm lý bảo hộ mà cả mình không biết tên.

Tưởng Thiên lập tức nhanh chóng ra ngoài nhưng vẫn không kịp, vừa ra đã đụng phải một đám bảo vệ đi vào phòng.

Không sai, một đám! Bảo vệ!

Nhóm bảo vệ vây quanh Thẩm Bác mặc tây trang giày da, bước vào nhà, theo sau là một phu nhân mỹ mạo mặc lễ phục.

Gương mặt Thẩm Bác cương nghị, tướng mạo anh tuấn, khí thế bức người.

Thẩm Bác nhìn xung quanh, đầu tiên nói cảm ơn mọi người đã đến, sau đó đi về phía Thẩm Tích Nhược nói: "Con gái, nghe nói hôm nay con khiêu vũ?"

Thẩm Tích Nhược: "........."

Cô đứng lên, kéo váy, hành lễ: "Ba."

Thẩm Bác kéo tay cô không cho cô hành lễ, trước mặt khách mời là một cảnh phụ từ tử hiếu.

Nhưng Tưởng Thiên lại phát hiện, khi cánh tay Thẩm Tích Nhược bị ba đụng, nháy mắt căng thẳng.

Thẩm Bác nhìn xung quanh, phát hiện mỹ nữ váy trắng lóa mắt nhất đêm nay, Tưởng Thiên đang đứng cạnh cửa. Ông nhìn Tưởng Thiên, lại nhìn Thẩm Tích Nhược, cười nói: "A, vị này là bạn mới của con sao? Giới thiệu với ba một chút!"

Tưởng Thiên chậm rãi đi đến, khom lưng nói với Thẩm Bác: "Chào buổi tối bác Thẩm, con tên Tưởng Thiên."

Thẩm Bác nhìn nàng, cười như gió xuân: "Đứa nhỏ ngoan."

Tưởng Thiên nhìn nụ cười ôn hòa của Thẩm Bác, cảm thấy toàn thân nổi da gà. Người này thoạt nhìn không khoan dung độ lượng như bề ngoài..........

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz