Bhtt Edit Hoan Quy Tien Thien Tai Thuy
"Các ngươi đoán sẽ là ai?"."Thường thì là thủ đồ thôi.""Ta đoán là vị công chúa xuất thân từ hoàng gia kia, hoàng tộc có khí vận gia thân."Đàn Diên xen vào: "Các ngươi bây giờ nói những điều này cũng quá sớm rồi, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Lỡ như Cô Hồng Ảnh tiền bối còn muốn thu nhận thêm một vị thân truyền nữa thì sao?".Mấy người bạn xấu kia cười nói: "Nhân lúc các nàng còn nhỏ, kết giao với các nàng, đợi sau này trở thành Huyền Môn chí tôn, mới có người che chở cho chúng ta chứ."Đàn Diên không cùng họ thảo luận những chuyện này, lại đưa mắt nhìn về phía Mộ Ngưng trên đài cao.Tạ Thanh Chủy rất muốn xem thêm những người khác, ví dụ như Tiêu Chưởng Môn, hoặc Bùi Phó chưởng môn, không biết các vị ấy bây giờ ở đâu, dáng vẻ ra sao, nhưng ánh mắt của Đàn Diên lại dừng trên người Mộ Ngưng, hồi lâu không hề dời đi.Lang Hoàn Luận Đạo Hội kéo dài bảy ngày bảy đêm, trong bảy ngày này, tu sĩ của các tông các phái đều tụ tập tại Dao Quang Phái.Ban đêm, Mộ Ngưng dẫn theo tu sĩ của Phong Tự Đường đi tuần tra khắp nơi, đề phòng người của Ma Giáo trà trộn vào gây rối.Mộ Ngưng không để Đàn Diên đi theo, không biết là sợ Đàn Diên lại gặp nguy hiểm bị thương, hay là vì e ngại thân phận Thánh Nữ Ngũ Tiên Giáo của nàng, Mộ Ngưng chỉ bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.Đàn Diên tự nhiên sẽ không nghe lời Mộ Ngưng, ban đêm khó ngủ, nàng đi thuyền trôi dạt trên hồ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Ngưng.Trên bờ hồ cũng người đông như biển, nàng không tìm được Mộ Ngưng, lại một mình ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, lững lờ trôi trên hồ.Nàng con người phóng khoáng rộng rãi, bảy phần nhiệt tình lại ba phần thẳng thắn, nói chuyện vừa hài hước vừa đúng mực, cùng ai cũng có thể nói được vài câu.Nói chuyện với nàng là một việc rất vui, nhưng sau khi nói chuyện mệt rồi, nàng thích trốn đến một nơi không người, một mình ở đó một lát.Tối hôm đó, nàng đi thuyền trốn đến một bụi lau sậy hẻo lánh, nằm ngửa trên thuyền, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng và các vì sao trên bầu trời đêm.Trong không khí bỗng truyền đến một mùi cá nướng cháy, còn có tiếng nói chuyện của hai cô nương.Một trong hai người nói rất ít: "Sư tỷ, trên tấm biển kia đều ghi 'cấm câu cá tôm', tỷ còn vớt cá của người ta."Người còn lại nói rất nhiều: "Sư muội, người của Dao Quang Phái tại sao lại phải dựng tấm biển này để cảnh báo? Điều này cho thấy trong môn phái của họ chắc chắn có người lén lút vớt, người của họ còn ăn được, vậy chúng ta là khách, vớt một hai con ăn thì có sao đâu? Hơn nữa, trên tiệc rượu không thấy nửa điểm đồ mặn, họ đều là những người lớn đã tịch cốc, hai chúng ta còn đang tuổi lớn, phải ăn thêm chút thịt.""Tỷ lúc nào cũng có nhiều lý lẽ lập luận méo mó, nếu bị sư tôn nghe thấy, sẽ cho tỷ một trận ra trò.""Ta nói này sư muội, lúc muội trách ta thì ăn chậm một chút, để lại cho ta chút thịt chứ. Ôi, ta nghe nói trong hồ nước xanh biếc của Dao Quang Phái còn có rất nhiều củ ấu đỏ, sao một cái cũng không thấy? Ta còn muốn hái một ít cho muội nếm thử."...Nghe qua như một đôi sư tỷ muội đồng môn quan hệ không tệ, không biết là môn phái nào? Đàn Diên xua linh điệp bay qua đó dò xét.Nàng nhắm mắt lại, liền có thể thấy được hình ảnh mà linh điệp nhìn thấy.Tạ Thanh Chủy thầm nghĩ: "Đây đúng là một thủ đoạn dò xét tình báo hay."Chỉ thấy trên một chiếc thuyền nhỏ không xa, một trái một phải ngồi hai thiếu nữ mười mấy tuổi, một người ngồi ngay ngắn nghiêm trang, người còn lại ngồi xiên vẹo, cả hai đều đội nón che mặt, mặc cẩm bào màu nhạt, trên áo bào dùng chỉ vàng thêu hoa văn lan thảo...Người của Thiên Xu Tông, lại còn là đồ đệ thân truyền của Tông Chủ Cô Hồng Ảnh.Tạ Phù Quân vốn đang ngồi xiên vẹo, cùng Tạ U Khách vừa nói vừa cười, thấy một con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay đến, "soạt" một tiếng, cảnh giác rút ra thanh trường kiếm sau lưng.Khóe môi nàng vẫn treo một nụ cười sảng khoái, một đạo kiếm quang màu vàng đã hướng về phía linh điệp chém tới.Đàn Diên vội mở mắt, thu lại linh điệp, lên tiếng: "Hai vị tiểu đạo hữu, thật có hứng thú! Tại hạ Dao Quang Phái Đàn Diên."Nàng chèo thuyền ra khỏi bụi lau sậy, thấy hai thiếu nữ trên thuyền, kề vai nhau, cầm kiếm đứng đó, quả là một đôi ngọc nhân.Thấy Đàn Diên mặc phục sức của Dao Quang Phái, hai sư tỷ muội vội vàng thu lại kiếm, chắp tay hành lễ tự báo gia môn."Thiên Xu Tông, Tạ Phù Quân.""Thiên Xu Tông, Tạ U Khách."Đàn Diên không chút khách sáo nhảy lên chiếc thuyền đó của các nàng, tham gia cùng các nàng, còn nói với các nàng: "Ta biết trong hồ này cá nào ngon nhất, tôm ở đâu thịt mềm nhất."Tạ U Khách nói: "Sư tỷ, nàng ta và tỷ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."Tạ Phù Quân vỗ tay cười hi hi: "Xem ra tối nay đến đúng chỗ rồi! Nào, ăn xong cá này, uống xong rượu này, chúng ta lại là bằng hữu tốt!".Ba người ngồi trên thuyền nói chuyện trời đất, phần lớn thời gian là Tạ Phù Quân và Đàn Diên nói, vừa ăn vừa nói vừa cười, cười đến nghiêng ngả; Tạ U Khách trước sau vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm trang, cẩn ngôn thận hành.Tạ Thanh Chủy thầm nghĩ: "Thảo nào Đan Thù trưởng lão nói ta một chút cũng không giống Tạ Phù Quân, ngược lại có vài phần giống Tạ Tông Chủ... mấy năm hồi nhỏ, ta hẳn là đã ở cùng Tạ Phù Quân, trên người ta cũng chảy dòng máu của Tạ Phù Quân, tại sao tính cách của ta không giống Tạ Phù Quân, ngược lại có chút giống Tạ Tông Chủ? Không lẽ là do Tạ Phù Quân dạy?".Tạ Thanh Chủy mượn giấc mơ và ánh trăng, đánh giá hai sư tỷ muội nhà họ Tạ trên thuyền nhỏ.Hai người ngồi cùng một chỗ, một động một tĩnh, một người phóng khoáng hào sảng, một người cao quý đoan trang, tuy cùng một kiểu ăn mặc, nhưng lại là hai phong thái khác nhau.Tạ Phù Quân nghe nói Đàn Diên đến từ Miêu Cương, vỗ đùi một cái, hỏi: "Cô có phải còn có nuôi bọ cạp, rết không? Có cổ gì vui không?".Đàn Diên nói: "Ta ở Dao Quang Phái đâu dám nuôi, sẽ bị các sư tỷ của ta ném ra ngoài. Cổ thú vị à, vậy thì nhiều lắm, nào là Kim Tằm Cổ, Tình Cổ, Mê Mộng Cổ, Vong Tình Cổ...".Giữa các tiểu bối không có nhiều thành kiến môn phái, thấy công pháp thú vị đều bằng lòng chia sẻ.Tạ Phù Quân hỏi: "Tình Cổ là gì?".Đàn Diên: "Cô nếu thích một người, mà người đó không thích cô, cô liền hạ tình cổ cho người ta, như vậy người ta sẽ yêu cô đến chết. Cô có muốn học không? Ta dạy cô!".Tạ U Khách chính khí lẫm liệt, cất lời trách mắng: "Yêu thuật!".Tạ Phù Quân lại ha ha một tiếng cười: "Thích hay không thích gì chứ, đó là chuyện của người lớn, không liên quan đến chúng ta, không học không học."Đàn Diên nói: "Đùa cô thôi, dù cô có muốn học, cũng không phải là tùy tiện học một chút là có thể luyện ra được đâu."Tạ Thanh Chủy đã lật xem sách cổ hai tháng, đã từng thấy ghi chép về Tình Cổ: truyền thuyết nói loại cổ này phải dùng huyết nhục của người luyện cổ để nuôi dưỡng, cực kỳ khó luyện thành, hơn nữa người hạ cổ còn phải là người dụng tình chí sâu, như vậy người trúng cổ mới nảy sinh dục vọng tình ái, tình căn sâu đậm với người hạ cổ; một khi người trúng cổ phản bội người hạ cổ, cổ trùng trong cơ thể sẽ gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, khiến người trúng cổ đau đớn đứt ruột mà chết.Quả thực có chút tà môn.Nàng nếu thích một người, tuyệt đối sẽ không hạ thứ Tình Cổ gì đó để cưỡng cầu sự yêu thích của đối phương, nàng chỉ mong đối phương được bình an vui vẻ.Trong lòng đang nghĩ như vậy, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Mạc Giáng Tuyết, Tạ Thanh Chủy tim đập thình thịch, rồi lại phản ứng lại, không, đó không phải là Mạc Giáng Tuyết, mà là Mộ Ngưng.Mộ Ngưng dẫn theo một đám tu sĩ Dao Quang Phái đạp nước mà đến, thần sắc ngưng trọng, ba thiếu nữ trên thuyền đồng loạt đứng dậy.Đàn Diên hỏi: "Sư tôn, sao người lại đến đây?".Mộ Ngưng nói: "Có tà ma trà trộn vào Dao Quang Phái, ta một đường truy lùng đến đây."Đàn Diên "ôi" một tiếng: "Ba người chúng con luôn ở đây nói chuyện, không phát hiện có ai đi qua đây."Từ sớm trước khi Mộ Ngưng đến gần, Tạ Phù Quân đã vứt xương cá còn sót lại xuống hồ, nàng và Tạ U Khách đồng loạt hướng về phía Mộ Ngưng hành lễ.Mộ Ngưng gật đầu đáp lễ, mang theo thủ hạ đến bụi lau sậy bên cạnh tìm kiếm.Đàn Diên nói với hai sư tỷ muội nhà họ Tạ: "Hai vị tiểu đạo hữu xin mời về cho, chúng ta ngày khác lại hội ngộ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz