Bhtt Edit Hoan Quy Tien Thien Tai Thuy
Tạ Thanh Chủy trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ U Khách, kinh ngạc đến mức không nói được nửa lời.Tạ U Khách nói: "Con và Tạ Phù Quân căn bản không có quan hệ huyết thống, con không phải nữ nhi ruột của nàng ta. Phụ mẫu ruột của con là những người dân thường chết trong chiến loạn, lúc con chui ra từ trong bụng mẫu thân, mẫu thân của con đã tắt thở, là ta đã mang con ra.""Vậy tại sao người của Tuyền Cơ Môn lại nói trên người con có chảy dòng máu của Tạ Phù Quân? Thiên Tuyền Kiếm trước đây còn nhận con làm chủ?".Từ nhỏ đến lớn, Tạ Thanh Chủy vẫn luôn xem Tạ Phù Quân là mẫu thân của mình.Nàng đã từng trong vô số đêm trằn trọc không yên, cố gắng hồi tưởng lại bóng dáng mờ ảo trong đầu, cố gắng phác họa ra dung mạo của mẫu thân.Tiêu Chưởng Môn của Tuyền Cơ Môn, còn có những vị trưởng lão đó, đều nói nàng là nữ nhi của Tạ Phù Quân, Kim Túc Trần trưởng lão còn luôn mắng nàng có mẫu thân thế nào ắt có nữ nhi thế đó, nàng sớm muộn gì cũng sẽ giống như Tạ Phù Quân, trở thành tai họa cho chính đạo;Nhưng Tạ Tông Chủ lại nói nàng căn bản không phải nữ nhi ruột của Tạ Phù Quân!Tạ U Khách nói: "Bởi vì con đã chết một lần, Tạ Phù Quân đã dùng tà thuật luyện anh, lấy một nửa khí huyết của chính mình, luyện cho con sống lại. Tuy nhiên, nàng ta hồi sinh con cũng chẳng có ý tốt gì, lúc đó nàng ta chỉ còn lại vài năm tuổi thọ, tốn công tốn sức hồi sinh con, là muốn vài năm sau sẽ mượn thân xác của con, đoạt xá, trọng sinh."Tạ Thanh Chủy sắc mặt trắng bệch, càng nghe trong đầu càng hỗn loạn, cơ thể cũng theo đó mà từng trận phát lạnh.Lời Tạ Tông Chủ nói có phải là thật không?Tạ Phù Quân không những không phải là mẫu thân ruột của nàng, mà còn từng muốn đoạt xá nàng, mượn thân xác nàng để trọng sinh!Tất cả những điều này quá hỗn loạn, quá đảo lộn nhận thức của nàng...Nàng rốt cuộc nên tin lời của ai đây?Tạ U Khách tiếp tục nói: "Đừng đi điều tra chuyện của Ôn Gia Thôn nữa, biết quá nhiều không có lợi cho con. Con là dị số, Tam Sơn vô tính, Quỷ Tịch vô danh, con vốn không nên tồn tại trên đời này, mạng của con chỉ có một lần này, nếu chết rồi, sẽ không có cách nào vào luân hồi đầu thai nữa, hãy sống cho tốt vào."Nói rồi, nàng ta đưa mắt nhìn xuống Cửu Tiêu Cầm của Mạc Giáng Tuyết: "Con đưa Thiên Tuyền Kiếm dưới cây đàn cho ta, đợi ta hợp thành Kết Phách Đăng, sẽ tiện thể giúp người trong lòng con giải trừ lời nguyền."Nghe thấy ba chữ "Thiên Tuyền Kiếm", trong đầu Tạ Thanh Chủy có một thoáng tỉnh táo, nàng đặt tay lên dây đàn, kiên định nói: "Con không biết người nói là thật hay giả, nhưng Thiên Tuyền Kiếm là đồ của Tuyền Cơ Môn, con bây giờ là người của Tuyền Cơ Môn, không thể giao cho người được."Trong lòng không khỏi hồ nghi: "Nàng ta có phải là nhắm vào Thiên Tuyền Kiếm không? Cố ý nói những lời sát muối này, để khiến ta hoảng loạn, giống như tối qua đã đối xử với Vân Y...".Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Chủy trực tiếp mở miệng hỏi: "Lời người nói rốt cuộc là thật hay giả?".Tạ U Khách nói: "Lời ta nói quả thật là thân thế của con, xem chính con có thể chấp nhận được hay không."Tạ Thanh Chủy nói: "Vậy... vậy là người đã nuôi con lớn?".Tạ U Khách nói: "Ta và Tạ Phù Quân cùng nhau nuôi con đến năm tuổi, ta không muốn để nàng ta làm chuyện đoạt xá thương thiên hại lý như vậy, sau này, nàng ta tẩu hỏa nhập ma, làm người khác bị thương, cũng làm sư tôn bị thương... lúc nàng ta phản bội tông môn, đã tiện thể mang con đi, sau đó con đều ở cùng nàng ta, cho đến khi nàng ta chết.""Vậy nàng ấy đã chết như thế nào? Tại sao nàng ấy lại hồn phi phách tán, không phải nàng ấy muốn mượn thân xác của con để đoạt xá trọng sinh sao?".Tạ U Khách im lặng một lúc, nói: "Chắc là tu luyện tà thuật bị phản phệ rồi. Hừ, ta sớm đã bảo nàng ta đừng luyện những tà thuật đó nữa, nàng ta cứ không nghe, tự chuốc lấy!".Tạ Thanh Chủy có chút tức giận: "Nàng ấy là sư tỷ của người, từ nhỏ cùng người lớn lên, người khác nói nàng ấy không tốt thì thôi đi, người sao cũng hận nàng ấy như vậy?".Không biết vì sao, nàng chính là không tin Tạ Phù Quân là người xấu.Tạ U Khách nói: "Bởi vì ta hiểu nàng ta hơn con! Nàng ta hại chết sư tôn, liên lụy danh dự của Thiên Xu Tông, kết giao với yêu tà của Ma Giáo, tu luyện tà đạo, từng việc từng việc, chết không đáng tiếc!".Tạ Thanh Chủy tức giận, càng thêm nói năng không lựa lời: "Tạ Tông Chủ, có lẽ nàng ấy có nỗi khổ khó nói, có lẽ trong đó có hiểu lầm thì sao? Có phải người chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của nàng ấy để suy nghĩ cho cảm nhận của nàng ấy, có phải người chưa bao giờ mở miệng hỏi nàng ấy không? Người và nàng ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng ấy rốt cuộc là tốt hay xấu, người hẳn là rõ nhất. Còn nữa, viên An Hồn Châu người đưa cho Vân Trang Chủ, trước đây là chuẩn bị dùng cho ai? Sư tôn của người? Hay là sư tỷ của người?".Lời vừa dứt, lại một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng gương mặt của Tạ U Khách một mảng trắng bệch.Trên mặt nàng ta không còn chút huyết sắc, trông thật sự đáng sợ, Tạ Thanh Chủy rùng mình một cái, bỗng nhiên không dám nói gì nữa.Tạ U Khách im lặng hồi lâu, lạnh giọng nói: "Con hiểu cái gì? Ăn cơm còn chưa nhiều bằng ta ăn muối, mà dám ở trước mặt ta ăn nói hàm hồ."Tạ Thanh Chủy vốn định im lặng đối đáp, nhưng rốt cuộc không nhịn được, nhẹ giọng phản bác: "Đúng vậy, con không hiểu bằng người... con chỉ hiểu nếu một người đối với con rất quan trọng, con sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng ấy."Tạ U Khách liếc nàng một cái, lại lắc đầu, tự nói với mình: "Tiểu nha đầu chẳng hiểu gì cả, tại sao ta lại phải ở đây nói nhảm với con?".Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, tựa như một làn cô hồn, biến mất trong cơn mưa tầm tã.Thấy nàng ta rời đi, Tạ Thanh Chủy tạm thời thở phào nhẹ nhõm, thu lại bàn tay đang đặt trên Cửu Tiêu Cầm, ôm chặt người trong lòng.Ngôi miếu hoang vô cùng trống trải, gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt, từ bên ngoài thổi vào, Tạ Thanh Chủy ngồi trên bồ đoàn của ngôi miếu hoang, trong lòng như nổi lên một vũng nước.Nàng ôm sư tôn vào lòng, để sư tôn gối đầu lên đùi mình ngủ.Sau một trận kinh tâm động phách, lúc này nàng mới có chút rảnh rỗi, cúi mắt xuống, yên lặng ngắm nhìn sư tôn.Sắc mặt tái nhợt, tựa như sứ men, mang lại một cảm giác yếu ớt dễ vỡ, vài lọn tóc đen bị mồ hôi làm ướt, lộn xộn dính trên trán, nàng đưa tay ra gạt đi giúp người.Đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da lạnh lẽo, tim nàng run lên, vội vàng thu tay lại.Sao lại có thể thấy trên người sư tôn cảm giác yếu ớt dễ vỡ này?Nếu không phải vì thay nàng chuyển đi ác chú, hôm nay người phải chịu khổ chịu nạn, vốn nên là chính nàng...Trong lòng đầy thương xót và áy náy, suy nghĩ hỗn loạn không chịu nổi, Tạ Thanh Chủy đưa tay lên che mặt, muốn khóc mà không khóc thành tiếng.Ác chú, sư tôn, thân thế, Tạ Tông Chủ, Tạ Phù Quân, đoạt xá...Mỗi một chuyện, mỗi một người, đều khiến nàng hoảng loạn.Nàng vẫn luôn muốn biết thân thế của mình, muốn điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân và mọi người ở Ôn Gia Thôn;Nàng vốn nghĩ, mẫu thân nhất định rất yêu nàng, cho nên những vong hồn đó vì báo đáp ân tình của mẫu thân, đã ở lại nhân gian chăm sóc nàng bảy năm.Dù mẫu thân mất sớm, nhưng ít nhất nàng cũng là một đứa trẻ được mẫu thân yêu thương.Nhưng hôm nay bỗng nhiên có người nói với nàng, người được gọi là mẫu thân, căn bản không phải là mẫu thân ruột của nàng, còn chính mình, lại là công cụ để "mẫu thân" đoạt xá...Tim như bị một đôi tay lớn siết chặt, khó thở, Tạ Thanh Chủy cúi đầu, mắt từ từ đỏ hoe, cuối cùng không nhịn được, nức nở thành tiếng.Ngoài trời mưa rơi ào ào.Tiếng khóc bị đè nén của nàng ẩn giấu dưới tiếng mưa, nàng hồi tưởng lại những lời Tạ U Khách nói, bóng lưng đi trong cơn mưa lớn kia cứ mãi không phai trong đầu.Rõ ràng chưa gặp mấy lần, nàng lại như hiểu rõ mọi chuyện của đối phương, cũng chính vì hiểu, mới biết lời nào có thể làm tổn thương lòng người nhất.Có phải những lời đó ngày thường Tạ Tông Chủ không có ai để tâm sự, hôm nay mới nói với mình? Mình không những không đứng về phía nàng ấy, ngược lại còn chỗ nào cũng chống đối nàng ấy, như thể đã chắc chắn nàng ấy sẽ không làm hại mình.Thật là làm càn...Sự càn rỡ và chắc chắn này, giống như để lại tính tốt cho người ngoài, để lại tính xấu cho người thân, chắc chắn rằng người thân sẽ bao dung mình, bất kể đã nói những lời tổn thương gì, đã làm những việc tổn thương gì, cũng sẽ nhanh chóng được tha thứ...Tạ Thanh Chủy lau khô nước mắt, cẩn thận nhích sư tôn ra, vội vã chạy ra khỏi miếu hoang, chạy vào trong mưa, muốn tìm Tạ U Khách, nói một tiếng "xin lỗi, vừa rồi con không nên nói người như vậy, chúng ta hãy nói chuyện lại một lần nữa đi", nhưng màn mưa dày đặc, làm sao còn tìm được bóng dáng của nữ tử đó?Tạ Thanh Chủy đi hai vòng trong mưa, thất thểu quay về trước cửa miếu hoang.Nàng ướt sũng, như một con gà rù, đang định thi pháp hong khô quần áo, khóe mắt bỗng liếc thấy trên tay nắm cửa gỗ của miếu hoang, có treo một vật nhỏ.Một con bướm đan bằng tre, hoa văn rỗng vô cùng tinh xảo, sống động như thật, phảng phất như đang vỗ cánh bay đi.Đây là đồ chơi của trẻ con.Tạ Thanh Chủy lấy con bướm đan bằng tre đó xuống, trong đầu lóe lên vài hình ảnh mờ ảo: nàng nép dưới một gầm bàn học, ôm chân một người, khóc nức nở, người đó cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn nàng, bế nàng lên đùi, lau đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó ôm nàng đến chợ, mua cho nàng đủ loại đồ chơi nhỏ, chuồn chuồn, bướm đan bằng tre, người đất nhỏ, kẹo hồ lô...Dung mạo của người đó mờ ảo không rõ, nhưng cảm giác người đó mang lại cho nàng, lại dần dần trùng khớp với Tạ U Khách.Trước đây, thật sự là Tạ U Khách đã nuôi nấng nàng sao?Nếu thật sự là như vậy, sau khi lớn lên, nàng không những đã nói với Tạ U Khách những lời đại nghịch bất đạo đó, mà còn dùng đao kiếm đối đầu với Tạ U Khách...Tạ Thanh Chủy trong lòng không thể kiềm chế mà dâng lên một sự hổ thẹn và bi thương.Nàng cất con bướm đan bằng tre vào trong tay áo Càn Khôn, cúi đầu, lắc lắc đầu, giũ đi những giọt nước trên tóc, thầm niệm chú ngữ, hong khô hơi nước trên người.Bước vào đại điện, đang định đến gần sư tôn, lại thấy sư tôn đã mở mắt, dựa vào một cây cột, yên lặng nhìn về phía nàng.Tạ Thanh Chủy cười một tiếng, vành mắt lại vẫn đỏ hoe: "Sư tôn, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, đỡ hơn chưa ạ?".Mạc Giáng Tuyết gật đầu: "Đỡ nhiều rồi." Dừng một chút, lại nói, "Ta hơi lạnh, con lại đây." Sắc mặt tái nhợt yếu ớt, đã che đi vẻ lạnh lùng như băng giá thường ngày của nàng, dưới ánh lửa phù vàng vọt, đôi mày mắt vốn lạnh lùng, lại thêm vài phần dịu dàng.Tạ Thanh Chủy đóng lại cửa lớn của ngôi miếu hoang, đi qua, quỳ ngồi bên cạnh Mạc Giáng Tuyết: "Con che gió cho người."Sư tôn đã tỉnh táo lại, nàng không dám ôm sư tôn nữa, chỉ có thể quỳ ngồi một bên, che gió cho người.Trong miếu đang đốt trường minh phù, ánh lửa nhảy múa chiếu lên vệt lệ trên mặt nàng vô cùng rõ ràng.Mạc Giáng Tuyết nhìn vành mắt đỏ hoe của nàng, đưa tay lên lau vệt lệ trên má nàng, nhàn nhạt hỏi nàng: "Sao lại khóc thương tâm như vậy?".Nàng không trả lời, ánh mắt bi thương.Con người chính là yếu đuối, nếu không có ai an ủi, ngược lại chẳng thấy sao cả; nếu có người an ủi một hai câu, nỗi ấm ức không những không giảm mà lại tăng thêm, bảy phần đau buồn cũng sẽ biến thành mười phần.Huống hồ, giọng điệu của sư tôn hôm nay lại dịu dàng lạ thường.Nàng không thể kiềm chế mà tim đập loạn nhịp.Nàng muốn tránh xa, muốn giữ khoảng cách, nhưng lại chìm đắm trong sự dịu dàng này, không nỡ rút lui.Chỉ lần này thôi, nàng nghĩ, hãy để mình càn rỡ một lần.Trong mắt nàng đầy vẻ cầu xin, hỏi: "Sư tôn, người có thể ôm con một cái không?".Mạc Giáng Tuyết do dự một lúc, khẽ mở rộng vòng tay.Tạ Thanh Chủy cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy, thân thể ấm áp và cơ thể lạnh lẽo áp vào nhau.Nàng vòng tay qua eo sư tôn, nép trong vòng tay sư tôn, giống như con chim dầm mưa nép dưới mái hiên, nhẹ giọng nói: "Người đối với con là tốt nhất, thuần khiết nhất."Không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào, nàng chỉ muốn trốn trong một vòng tay an toàn, che gió chắn mưa, xoa dịu suy nghĩ.Nàng đem những lời của Tạ U Khách, từng câu từng chữ thuật lại cho Mạc Giáng Tuyết nghe.Ngoài miếu hoang mưa lúc to lúc nhỏ, tiếng mưa lúc ào ào, lúc tí tách, trước sau không ngừng.Tượng Phật được thờ trong miếu hiền từ nhân hậu, thương xót chúng sinh.Mạc Giáng Tuyết nghe xong, xoa xoa đầu Tạ Thanh Chủy, một lời trúng tim đen chỉ ra: "Đối với Tạ Phù Quân, rất nhiều chuyện, chính con còn chưa nhớ ra, tất cả đều chỉ là lời kể lại của Tạ Tông Chủ, là đánh giá cá nhân của Tạ Tông Chủ."Tạ Thanh Chủy nói: "Nhưng... lỡ như những gì Tạ Tông Chủ nói đều là thật thì sao ạ?".Dù sao, hôm nay Vân Y cũng đã nói với nàng, Tạ Phù Quân tu luyện tà đạo, tẩu hỏa nhập ma, thất thủ giết hơn hai mươi người chính đạo, cuối cùng phản bội tông môn.Kết hợp với những gì Tạ U Khách nói, Tạ Phù Quân dùng thuật luyện anh để hồi sinh nàng, định lợi dụng nàng để đoạt xá trọng sinh...Một hình tượng ma đạo tà đạo đầy vết nhơ hiện lên trên giấy.Nàng rất đau lòng, tuy mẫu thân mất sớm, tuy không nhớ rõ dung mạo của mẫu thân, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đều cảm thấy mình được mẫu thân yêu thương, nhất thời, thật sự khó mà chấp nhận, mình chỉ là công cụ để mẫu thân đoạt xá trọng sinh.Mạc Giáng Tuyết nói: "Xét việc không xét tâm. Bất kể ý định ban đầu của Tạ Phù Quân là gì, nàng ấy đã cho con sinh mệnh thứ hai, nuôi dưỡng con bảy năm, trước khi chết, nàng ấy không hề đoạt xá con, còn đem con giao phó cho những vong hồn ở Ôn Gia Thôn chăm sóc. Người khác nói nàng ấy thế nào, đều là góc nhìn của người khác, nàng ấy là tốt hay xấu, chỉ đợi chính con hoàn toàn nhớ lại, mới có thể đưa ra phán đoán của mình."Tạ Thanh Chủy yên lặng nghe xong, nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, gật đầu: "Sư tôn, người nói rất đúng."Nhất thời, nỗi buồn trong lòng nhạt đi vài phần...Đổi một góc độ suy nghĩ, dù những gì Tạ U Khách nói là thật, vậy thì nàng đã được hai tỷ muội nhà họ Tạ cứu hai lần, một lần là được Tạ U Khách nhặt về; một lần là sau khi chết, được Tạ Phù Quân truyền cho một nửa huyết mạch, dùng thuật luyện anh hồi sinh lại.Bất kể thế nào, hai người họ đều có ơn với nàng.Tạ Thanh Chủy rời khỏi vòng tay Mạc Giáng Tuyết, quỳ ngồi bên cạnh nàng, ngưng mắt nhìn nàng, mỉm cười: "Sư tôn, con đã được người dỗ rồi."Mạc Giáng Tuyết khẽ nhướng mày, không nói gì.Tạ Thanh Chủy nói: "Con rất dễ dỗ."Rất nhiều lúc, không cần người khác dỗ, chính nàng cũng có thể tự dỗ mình.Mạc Giáng Tuyết nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười thoáng qua rồi biến mất, rồi nhàn nhạt nói: "Thảo nào mệnh cách của con lại kỳ dị như vậy."Thì ra là do tà thuật hồi sinh...Tạ Thanh Chủy cười cười nói: "Nghĩ theo hướng tốt, con người con thật sự là mệnh không tuyệt, mỗi lần cận kề tuyệt cảnh, đều có thể gặp được quý nhân giúp đỡ, trước đây là Tạ U Khách và Tạ Phù Quân, cùng những người ở Ôn Gia Thôn, bây giờ, là sư tôn người."Nàng người này có chút "nhớ tốt không nhớ xấu", cũng không biết sự lạc quan này, là theo ai?Mạc Giáng Tuyết nói: "Tạ Tông Chủ có nhắc đến sau khi con hồi sinh có cần chú ý gì không?".Tạ Thanh Chủy tim đập thình thịch.Thật là nhạy bén.Tối nay nàng đã nói với sư tôn rất nhiều, duy chỉ có che giấu câu nói kia của Tạ U Khách: "Con là dị số, Tam Sơn vô tính, Quỷ Tịch vô danh, con vốn không nên tồn tại trên đời này, mạng của con chỉ có một lần này, nếu chết rồi, sẽ không có cách nào vào luân hồi đầu thai nữa."Nàng chỉ có thể sống một lần này.Thọ nguyên của người tu đạo đều có định số, tương lai, chờ đợi nàng, hoặc là phi thăng thành tiên; hoặc là sau khi chết vĩnh viễn làm hồn, dĩ nhiên, cũng có thể là, hồn phi phách tán.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz