Bhtt Edit Hoan Nam Thang Khong Tu Bo Vo Tam Dam Tieu
Chương 19: Có lẽ em mãi cũng không hiểu
* * * * * * *
Buổi tiệc kết thúc, Mục Như Tình nhờ Chung Uyển đưa Mục Tuyết Y quay về căn hộ ven sông.Dọc theo đường đi, Mục Tuyết Y nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, đờ người ra.Nàng biết sở dĩ mối quan hệ giữa nàng và Chu Chẩm Nguyệt còn có thể níu giữ như bây giờ đều là do phần hợp đồng kia, phần hợp đồng muốn thỏa mãn nguyện vọng của Chu Phong Niên. Nếu như ông lão biết được sự thật, không nghi ngờ gì, hợp đồng cũng sẽ kết thúc.Nàng muốn sớm trả nợ, kết thúc hợp đồng này, cùng nhau bắt đầu lại với Chu Chẩm Nguyệt. Nhưng kết thúc bằng cách chọc giận Chu Phong Niên, tuyệt đối không phải là cách mà nàng muốn.Chu Chẩm Nguyệt kính trọng ông nội như thế. Nếu ông lão không cho phép, quan hệ giữa hai người coi như cũng chấm dứt.Nhưng nghe lời Mục Như Tình đi ăn trộm bảng báo giá...Ý nghĩ chỉ mới thoáng qua, nàng thật không chấp nhận được. Nàng biết, dù cho có chết, nàng cũng không muốn lừa gạt Chu Chẩm Nguyệt thêm lần thứ hai."Tuyết Y." Chung Uyển đột nhiên gọi nàng: "Sao nãy giờ cậu im lặng vậy?"Mục Tuyết Y giật mình: "Không có gì, à chuyện kia... Uyển Uyển..."Chung Uyển: "Chuyện gì?"Mục Tuyết Y: "Cậu... cậu và..." Nàng trầm ngâm chốc lát: "Thôi bỏ đi."Chung Uyển mỉm cười, nói: "Tôi ổn, cậu không cần lo lắng."Mục Tuyết Y biết rõ Chung Uyển bị Mục Như Tình bao nuôi, thế nhưng nàng cũng không vui vẻ gì mấy. Hoặc là nói, miễn là ngày nào còn ở bên cạnh Mục Như Tình, nàng mãi mãi cũng không vui nổi.Có điều những chuyện này không thể xen vào, Chung Uyển sẽ tự có lựa chọn riêng cho bản thân.Đã đến căn hộ ven sông, Chung Uyển giúp nàng ôm mấy món quà ra, chuẩn bị đưa Mục Tuyết Y lên lầu.Mới đi được hai bước, bước chân của Mục Tuyết Y bỗng nhiên dừng lại.Cách đó một chỗ không xa, có một chiếc Bentley thanh lịch màu đen đang đậu.Tay nàng vì hoảng sợ mà run rẩy.Cửa xe Bentley mở ra, Tiểu Ngải xuống trước, không tới hai giây, cửa xe phía sau cũng mở ra.Hai người xuống xe, một trước một sau tiến về phía này. Tiểu Ngải rất biết điều, nhận lấy đồ vật trong tay Chung Uyển, sau đó cúi đầu lui về sau lưng Chu Chẩm Nguyệt.Mục Tuyết Y vội vàng giải thích: "A Nguyệt, vừa rồi em về Mục gia, cũng chỉ... ăn một bữa cơm."Chu Chẩm Nguyệt im lặng nhìn nàng một lúc, lại nhìn Chung Uyển: "Cảm ơn ý tốt của tiểu Mục tổng. Nhưng mà, lần sau muốn đưa bạn gái của tôi đi, nhớ thông báo cho tôi trước một tiếng."Chung Uyển mỉm cười: "Ừm. Tôi sẽ chuyển lời, làm phiền thế giới của hai người rồi, rất rất xin lỗi."Chung Uyển cũng không nhiều lời, chủ động tạm biệt, trở lại xe rời đi.Trời đã khuya, xung quanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường dập dờn chiếu vào ba người đang đứng.Mục Tuyết Y ngập ngừng thăm dò: "A Nguyệt."Đã nửa tháng rồi nàng chưa gặp lại Chu Chẩm Nguyệt. Trên đường trở về, tâm trạng của nàng có chút sợ sệt khi gặp lại cô, sợ rằng bản thân phải đối diện với sự lựa chọn. Nhưng khi thấy cô rồi, mới biết hóa ra niềm vui sướng trong lòng có thể lấn át tất cả.Có vẻ khi yêu một người, chỉ cần có thể đến gần người đó, không gì có thể trở thành vật cản ngáng đường.Chu Chẩm Nguyệt liếc nhẹ nàng. Dưới ánh đèn xe mông lung, cô hờ hửng khép lại hàng lông mi vàng rực."Lên lầu."Hai chữ lời ít mà ý nhiều.Mục Tuyết Y hấp tấp theo sau, không dám bám theo quá gần, chỉ gượng gạo nhìn chằm chằm vạt áo của Chu Chẩm Nguyệt, cổ tay cô hiện giờ tái nhợt lộ ra trong khe hở của ống tay áo sơmi.Chắc hẳn cô đã đứng dưới lầu chờ nàng rất lâu.Không phải đợi ở trong xe, mà là đứng bên ngoài xe đợi.Biết được điều này, Mục Tuyết Y bắt đầu ân hận vì đã đến buổi tiệc mà Mục Như Tình tổ chức.Cửa chống trộm được mở ra, hai con vịt nhỏ nấp trong khe cửa dáo dác nhìn nàng, muốn tranh thủ thời cơ chạy trốn. Mục Tuyết Y vẫn đang vặn ổ khóa, chưa kịp để ý, hai con vịt liền tung tăng thoát ra ngoài.Nàng lo lắng hét lên: "Hoa Tiêu! Hồi Hương!"Hoa Tiêu và Hồi Hương là tên của hai con vịt nhỏ.Vịt vốn không có tên, thế là trên đường về nhà, Mục Tuyết Y hỏi ý kiến Chu Chẩm Nguyệt giúp chúng đặt tên. Chu Chẩm Nguyệt từ chối, Mục Tuyết Y chỉ đành tự nghĩ, nghĩ ra cái tên "Hoa Tiêu".Chu Chẩm Nguyệt nghe xong liền nói: "Hoa Tiêu? Sao không đặt là Hồi Hương?"Mục Tuyết Y: "Vậy đứa còn lại tên là Hồi Hương."*Hoa Tiêu (花椒): là một loại quả gia vị được người Tứ Xuyên sử dụng phổ biến trong các món ăn của họ. Đây là một thành phần làm nên nét đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz