Bhtt Edit Hoan Mat The Chi Bi Nu Vuong Khuyen Duong Dich Muoi Chi
Chương 48
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, khi cả nhóm vừa thức dậy, đã có người từ căn cứ đến gặp họ. Sau vài lời chào hỏi xã giao, cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào trọng tâm."Xin chào, chúng tôi là người phụ trách đội tiên phong thuộc quản lý trực tiếp của quân năng căn cứ. Chúng tôi muốn mời các bạn tham gia vào đội."Quân đội luôn mang lại cho người dân cảm giác an tâm và tin cậy. Ngoại trừ Đường Bảo Bảo và Quốc Bảo, cả bốn người còn lại đều có người thân là quân nhân, nên thiện cảm đối với quân đội càng nhiều hơn. Ngay cả Hàn Yên, vốn lạnh lùng, cũng đối đãi rất tử tế khi đối mặt với hai người lính đầy chính trực."Rất xin lỗi, chúng tôi có kế hoạch trở về căn cứ Tây Tạng." Từ Thần Vụ khẽ mỉm cười: "Vì các anh đã đi thẳng vào vấn đề, tôi cũng không vòng vo. Thân phận thực sự của chúng tôi, tôi tin rằng các anh đã sớm biết. Vì vậy, rất tiếc, chúng tôi không thể nhận lời mời."Thấy Từ Thần Vụ kiên quyết từ chối, người lính cao lớn với gương mặt rắn rỏi thoáng hiện nét tiếc nuối, nhưng ngay sau đó nở một nụ cười sảng khoái: "Không sao, nhưng trong thời gian các bạn ở căn cứ G, hy vọng các bạn có thể nhận thêm nhiều nhiệm vụ từ căn cứ. Với năng lực của các bạn, không tiêu diệt thêm zombie thì thật đáng tiếc."Rất thích phong thái dứt khoát của quân nhân, Từ Thần Vụ chìa tay ra, nụ cười càng chân thành: "Được, tiêu diệt zombie là trách nhiệm của tất cả mọi người."Tiễn hai người lính rời đi, khi quay đầu lại, Từ Thần Vụ thấy biểu cảm hơi kỳ lạ của Nhậm Tiểu Lăng, trong mắt thoáng qua chút thích thú. Cô bước đến gần và đột ngột lên tiếng: "Đang nghĩ gì vậy?"Nhậm Tiểu Lăng chưa kịp suy nghĩ, buột miệng nói ngay: "Em thấy câu nói của chị rất kỳ lạ. Với chị, chắc phải là 'tiêu diệt zombie, trách nhiệm của A Tây' mới đúng... Ơ, chị Từ Thần Vụ, em sai rồi!" Cô lập tức làm vẻ mặt đáng thương."Không sao mà, em nói đúng đấy. Chỉ là câu nói khách sáo thôi, hiểu không?" Từ Thần Vụ đưa tay xoa đầu cô, cười rất dịu dàng, giống như một cô giáo đang giảng bài.Trần Định Tây ngượng ngùng: "Tiểu Lăng, em ác thật đấy, chọc chị Thần Vụ đã đành, còn lôi cả chị vào."Sao cứ phải làm loạn thêm vậy chứ! Nhậm Tiểu Lăng lườm Trần Định Tây một cái, rồi quay lại nhìn Từ Thần Vụ đầy thành khẩn, làm động tác thề: "Chị Thần Vụ, em tuyệt đối không có ý chọc ghẹo chị đâu!""Ừ, chị tin em. Em nói đúng mà." Tiểu đệ thân yêu, chuyện rõ ràng là như thế, có gì mà phải bực chứ.Lúc này, Hàn Yên bước tới, kéo Nhậm Tiểu Lăng sang một bên, vẻ mặt không cảm xúc: "Xoa đầu một chút là được rồi, đừng xoa mãi. Muối và dầu do tay tiết ra sẽ làm bẩn tóc của tiểu thư ký. Lần sau, tốt nhất đừng chạm vào."Nghe vậy, khóe miệng Từ Thần Vụ không khỏi giật giật. Biết chị giỏi hóa học rồi, đồ khốn! Sờ đầu vợ cưng của cô một chút thôi có sao đâu. Vợ cưng của cô còn nói chuyện rôm rả với tiểu đệ của tôi kia kìa, tôi đã nói gì đâu!"Boss, chị nói gì thế." Nhậm Tiểu Lăng ngượng ngùng, lấy tay chọc vào eo Hàn Yên."Em có biết nước rất quý trong mạt thế không?" Hàn Yên nghiêm túc nói: "Mặc dù em là dị năng giả hệ nước, cũng không thể lãng phí nước một cách bừa bãi.""Nhậm Tiểu Lăng & Từ Thần Vụ & Trần Định Tây: -_-|||. Làm sao lại nói ra được những lời không biết xấu hổ như vậy? Rõ ràng ai mới là người suốt ngày kêu la đòi tắm đây chứ? Đồ đáng ghét!""Đúng thế, sách có nói rằng nước là nguồn gốc của sự sống. Chúng ta nên tiết kiệm nước." Đường Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý."Nhậm Tiểu Lăng & Từ Thần Vụ & Trần Định Tây: Con bé đúng là quá ngây thơ."Đối diện với ánh mắt trong trẻo ngây ngô của Đường Bảo Bảo, ngay cả người "mặt dày" như Hàn Yên cũng thấy hơi chột dạ, vội vàng đổi chủ đề: "Tiểu Lăng, em có cách nào liên lạc với cậu mợ không?"Nghe nhắc đến người thân, sắc mặt Nhậm Tiểu Lăng lập tức lo lắng: "Không có. Điện thoại không gọi được, em cũng không biết họ thế nào rồi.""Đừng lo." Hàn Yên siết chặt vai cô, an ủi: "Chúng ta có tinh hạch, sợ gì chứ. Dùng tinh hạch để phát nhiệm vụ, cậu mợ em sẽ sớm tìm đến thôi.""Câu này nghe sao giống kiểu 'Ông đây có tiền, đừng sợ' thế nhỉ?" Tâm trạng nặng nề của Nhậm Tiểu Lăng bất giác nhẹ nhàng hơn.Hàn Yên nhướng mày, đáp lại: "Tôi phát hiện gần đây em càng ngày càng to gan, dám chế nhạo tôi rồi đấy." Nói xong, Hàn Yên giữ lấy cằm Nhậm Tiểu Lăng, trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.Trần Định Tây lập tức đưa tay che mắt Đường Bảo Bảo, thì thầm: "Trẻ con không được xem. Đây là hành vi lưu manh.""Hàn Yên: ..." Không khí tốt đẹp thế mà lại bị phá hỏng. Đã vậy, cô cũng không còn hứng thú tiếp tục nữa. Buông tiểu thư ký ra, Hàn Yên dùng ngón tay lau nhẹ vệt nước nơi khóe môi Nhậm Tiểu Lăng, rồi lạnh lùng nói: "Từ Thần Vụ, động tác của chị chậm quá.""Tôi cũng nghĩ vậy." Từ Thần Vụ gật đầu đồng tình, sau đó quay sang Trần Định Tây, nở nụ cười dịu dàng.Ngay lập tức, Trần Định Tây có cảm giác mình sắp gặp nguy hiểm."Lát nữa tôi và Tiểu Lăng sẽ đến phòng phát nhiệm vụ để đăng tin tìm người. Còn các chị thì sao?""Tôi sẽ dẫn Bảo Bảo đi dạo phố, không làm bóng đèn của hai người nữa. Tiện thể mua thêm vài bộ quần áo cho Bảo Bảo, dạo này con bé cao lên rồi." Thời gian dài ở bên nhau khiến tình cảm gắn bó. Giờ đây, Từ Thần Vụ hoàn toàn coi Đường Bảo Bảo như con gái mà chăm sóc. Sau này, chị sẽ không có con của riêng mình, nên có Bảo Bảo là đủ rồi.Hàn Yên gật đầu: "Cũng được. Hẹn giờ, chúng ta gặp nhau tại cửa hàng quần áo. Quần áo của Tiểu Lăng cũng nên mua thêm."Sắc mặt Nhậm Tiểu Lăng lập tức đỏ bừng. Quần áo của cô chưa thay là vì ai chứ, không phải do chị xé rách sao?Hàn Yên nhìn ra suy nghĩ của cô, khẽ nhếch môi cười, rồi kéo tiểu thư ký ra khỏi nhà.Cơ cấu căn cứ G rất giống với căn cứ Đế Đô, ngay cả phòng phát nhiệm vụ cũng y hệt. Hai người nhanh chóng đặt cọc và hoàn thành việc phát nhiệm vụ. Đồng thời, họ cũng nhận được thông báo về việc đóng tiền thuê nhà.Vì không tham gia đội tiên phong, họ phải tự trả tiền thuê nhà. Trời chẳng rơi bánh, cả hai liền đến phòng bất động sản nộp tiền thuê một tháng, rồi đi gặp Từ Thần Vụ và Đường Bảo Bảo.Trong một căn phòng sang trọng nhưng u ám, một người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp đang đè lên một người phụ nữ tóc dài, vẻ đẹp cổ điển. Những âm thanh rên rỉ khe khẽ vang lên không dứt từ chiếc giường."Giang Nham Tâm, đủ rồi!" Người phụ nữ với vẻ đẹp cổ điển tức giận lên tiếng. Nhưng khuôn mặt ửng đỏ và giọng nói khàn khàn của cô đã làm giảm bớt phần nào sự phẫn nộ, thay vào đó là một chút mập mờ khó nói.Người phụ nữ tóc ngắn, chính là Giang Nham Tâm, không quan tâm đến sự phản kháng của cô. Cô ta xoay người đẹp dưới thân mình lại, từ phía sau ép lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đôi môi đỏ nhẹ nhàng di chuyển, để lại trên chiếc cổ trắng nõn những dấu hôn chằng chịt: "Nhậm Tiểu Lăng...""Cô muốn làm gì!" Giọng của người phụ nữ cổ điển đột nhiên trở nên sắc lạnh.Giang Nham Tâm cười khẽ, ngậm lấy dái tai trắng ngần, thì thầm: "Cô ấy là em họ em, yêu nhà yêu cả ngói. Tôi sẽ không làm khó em đâu. Em nói xem, ở lại bên tôi chẳng phải rất tốt sao? Cha mẹ em tôi đã cho người đưa đến Tây Tạng, đoàn tụ với cô chú của em rồi. Em còn gì không hài lòng?"Nói đến đây, giọng điệu vốn đầy quyến rũ của Giang Nham Tâm bỗng trở nên lạnh lùng. Cô ta siết chặt tay hơn, để lại trên cổ người phụ nữ một vết hằn rướm máu. Màu đỏ và trắng đan xen, vừa quỷ dị vừa rực rỡ.Người phụ nữ không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu, chiếc gối bên dưới dần thẫm màu bởi nước mắt.Thấy vậy, ánh mắt của Giang Nham Tâm trở nên nguy hiểm. Cô ta lật người phụ nữ dưới thân lại, vung một cái tát mạnh khiến gương mặt đối phương lệch hẳn sang một bên: "Tôi đối xử với em tốt như thế mà em không đáp lại. Em họ em chỉ khóc một chút đã khiến em đau lòng. Không được khóc! Nếu em còn khóc, tôi không chắc em có thể gặp lại cô em họ đáng yêu của mình nữa.""Tôi xin cô, đừng..." Đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ đầy sự cầu xin.Tâm trạng của Giang Nham Tâm càng trở nên tồi tệ hơn. Cô ta thô bạo tách hai chân của người phụ nữ ra, lạnh lùng: "Vậy thì xem em hợp tác với tôi thế nào."Người phụ nữ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ Giang Nham Tâm. Chẳng bao lâu sau, phòng ngủ lại vang lên những tiếng thở dốc.Tác giả có đôi lời muốn nói:Hồi trẻ, tôi đã đọc quá nhiều truyện tổng tài bá đạo, nên bây giờ viết văn cũng theo kiểu đó:Cô làm tôi tức giận, tôi phải trừng phạt cô. Thế là... phập phập phập.Cô khiến tôi vui vẻ, tôi muốn thưởng cho cô. Thế là... phập phập phập.Cô không để ý đến tôi, không sao, lên giường giải quyết. Thế là... phập phập phập.Dù có chuyện hay không, cuối cùng cũng là phập phập phập.Che mặt. Tôi cảm thấy mình ngày càng trở nên "nguy hiểm". Phải làm sao đây? Xin hãy cứu tôi! 😭Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz