[BHTT - EDIT - HOÀN] Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Chương 119
Cảnh Dương năm thứ ba, mùa xuân.Đại hôn của nữ đế.Thật ra, ngay từ bảy ngày sau đó, bệ hạ đã biểu hiện thái độ rõ ràng rằng ngoài Ninh Thanh Ca ra, nàng không muốn ai khác. Nếu không phải vì trong lòng còn sót lại chút nuối tiếc chuyện lần trước, chỉ e những nghi thức lỉnh kỉnh này sớm đã bị gạt bỏ, lập tức đưa Ninh Thanh Ca vào cung.Nhưng cũng chính vì lần trước chưa được như ý, lần này đại hôn, bệ hạ đặc biệt coi trọng. Không chỉ ra lệnh cho các đại thần tận tâm tận lực chuẩn bị, mà ngay cả Võ An Quân đang nhàn rỗi ở nhà cũng bị kéo ra để chủ trì đại lễ, thậm chí đến cả tiểu kim khố mà nàng tích góp từ trước khi đăng cơ cũng lấy ra, đủ để thấy được mức độ xem trọng.Vậy mà nhân vật chính thứ hai, Ninh Thanh Ca lại vô cùng thong dong. Nàng vẫn chưa rời chức Thừa Tướng, xử lý triều chính như thường lệ. Chỉ có điều, phủ Ninh gia một lần nữa bị bỏ trống, cho đến vài ngày trước khi đại hôn mới đón nàng trở về."Ngươi đừng chen!""Cẩn thận trốn cho kỹ vào, đừng để ai nhìn thấy!"Trong bóng đêm đen đặc, một đám thiếu nữ mặc y phục rực rỡ tụ tập bên tường, vừa nhón đầu lên định nhìn sang phía bên kia, vừa hoảng hốt sợ bị phát hiện, chen lấn rối loạn khiến người phía sau bực bội mắng nhỏ, đẩy họ lên phía trước.Trong cảnh chen lấn như vậy, khó tránh khỏi xảy ra vài va chạm.Có người hét lên: "Mạnh Tứ Nhi, ngươi làm gì thế? Dựa vào mấy cơ bắp luyện được mà cứ chen vào người ta là sao?"Mạnh Thanh Tâm hiện giờ đang phục vụ trong Ngự Lâm Quân, lại là người miệng lưỡi độc địa, lập tức phản bác: "Chen thì sao? Vài ngày nữa ta sẽ đưa mấy tên to cao vạm vỡ trong Ngự Lâm Quân đến phủ ngươi uống trà, xem ngươi còn dám mở miệng không."Người bị nói còn chưa kịp đáp, Tiêu Cảnh đã lên tiếng ngăn: "Các ngươi hai người thôi đi, cẩn thận Thịnh Cửu nghe thấy."Mạnh Thanh Tâm lập tức cười khẩy, đổi mục tiêu: "Tiêu Cảnh, ngươi thì sao? Mới khảo được Bảng Nhãn, làm quan ngũ phẩm đã có uy rồi à? Cẩn thận ta..."Câu chưa dứt đã bị Tiêu Cảnh đá cho một cú vào ống chân, quát: "Ngươi thử đắc tội Họa Ảnh xem."Nghe đến cái tên kia, Mạnh Thanh Tâm đang huênh hoang bỗng co rụt cổ lại, ngoan ngoãn cúi đầu, khúm núm nói: "Thê tử của Đại Lý Tự thiếu khanh quả nhiên lợi hại."Người bị kẹp giữa hai người họ không nhịn được dậm chân, mệt mỏi thở dài.Ngay lập tức, sự chú ý đổ dồn sang người đó.Có kẻ giọng điệu châm chọc nói: "Phan đại nhân của chúng ta cũng là có tiền đồ ghê, dám chen giữa Tiêu đại nhân và Mạnh đại nhân."Phan Huyền chỉ còn biết bất lực nói:
"Thôi nào thôi nào, đừng ồn ào nữa, chúng ta đến đây chẳng phải là để rình xem Thịnh Cửu có trèo tường tìm Thừa Tướng đại nhân trước đêm đại hôn hay không sao? Các ngươi cứ ầm ĩ thế này, lát nữa bị người khác phát hiện thì sao?"Vừa dứt lời, âm thanh lập tức nhỏ lại.Mạnh Thanh Tâm thì thầm: "Các ngươi không thấy ánh mắt hai người đó nhìn nhau đâu. Mỗi lần ta dẫn người tuần tra trong cung, chỉ cần nhìn thấy là nổi hết da gà. Phía trước phải tách ra ba ngày, ta không tin Thịnh Cửu chịu nổi."Bỗng nhiên có tiếng người lạnh nhạt tiếp lời: "Bổn quan cũng thấy vậy. Hôm nay nàng lén gọi Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh vào cung, chắc chắn là vì chuyện này."Tiếng nói lạ mà quen, làm cả đám người suýt nữa nhảy dựng lên. Quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệp Nguy Chỉ cùng với Nữ Vương Nam Cương, cả hai đều mặc y phục sẫm màu.Đám người lập tức căng thẳng, chưa kịp nói gì thì đã bị hai người họ đẩy sang hai bên, dọn ra một khoảng trống.Võ An Quân đại nhân nắm tay Nữ Vương, đi thẳng đến chỗ mình định ngồi xổm nghe lén, ngẩng đầu dò hỏi:
"Sao còn chưa tới?"Thì ra nàng cũng đến ngồi rình tường.Cả đám người thở phào.Đúng lúc đó, tiếng bước chân từ con ngõ nhỏ bên kia vang lên. Mọi người lập tức căng thẳng, đồng loạt ngậm miệng, nhìn chằm chằm về phía ấy.Một bóng người đen tuyền xuất hiện, cầm đèn lồng đi tới.Chăm chú nhìn kỹ, là Thịnh Thập Nguyệt đi ở giữa, hai bên là Diệp Xích Linh và Diệp Lưu Vân, cả ba bước chân đều vội vã. Đặc biệt là Thịnh Thập Nguyệt, cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn ra sau, như thể đang bị ai đuổi theo, trên mặt đầy vẻ chột dạ.Mà nàng đúng là đang chột dạ thật.Rõ ràng là chính miệng nàng dặn người khác phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, không được phạm lỗi nhỏ nào. Đến cả Diệp Nguy Chỉ còn bị nàng lải nhải đến phát bực, vậy mà hôm nay chính nàng lại không nhịn được, lén lút chuồn khỏi cung.Nhưng nghĩ kỹ lại, Thịnh Thập Nguyệt lại cảm thấy bản thân hoàn toàn hợp lý.Nàng và Ninh Thanh Ca ly hôn đã lâu như vậy, hiện tại vừa gương vỡ lại lành, tất nhiên muốn dính lấy nhau từng giờ từng khắc, bù đắp quãng thời gian đã mất.Thế mà lễ nghi đại hôn lại bắt phải tách ra mấy ngày, làm nàng mấy đêm liền mất ngủ. Cuối cùng hôm nay, thật sự không chịu nổi nữa...Nghĩ vậy, ba người đã chạy tới bên tường.Thịnh Thập Nguyệt nhìn trái nhìn phải, thì thầm: "Hai người các ngươi đỡ ta lên."Núp bên kia tường, Diệp Nguy Chỉ hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Người lớn tướng rồi, còn phải nhờ Lưu Vân với Xích Linh đỡ trèo tường."Bên này, người không hay biết gì về lời phàn nàn của tiểu dì, đã nhấc chân giẫm lên tay hai người kia làm điểm tựa, nhanh chóng leo qua tường.Tà áo vừa ló lên, người đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Không dám chần chừ, nàng lập tức men theo lối quen, chạy về phía phòng Ninh Thanh Ca.Hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng rọi xuống gương mặt tinh tế của người nàng, có phần luống cuống, nhưng vẫn không giấu nổi nét vui mừng trong mắt. Ngay cả y phục đen trên người cũng ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, làm tan đi vẻ trầm lặng, lộ ra vài phần hồn nhiên, gần giống thiếu niên.Không biết có phải vì đêm đã khuya hay không, mà người hầu trong Ninh phủ đều đã lui về nghỉ, để Thịnh Thập Nguyệt vô cùng thuận lợi đến trước phòng của Ninh Thanh Ca.Bên trong căn phòng vẫn còn ánh nến hắt ra, trên tấm giấy dán cửa sổ in bóng một dáng người xinh đẹp. Người kia dường như vừa rửa mặt xong, khoác áo ngoài, tựa nghiêng vào giường gỗ, cúi đầu đọc sách.Bước chân của Thịnh Thập Nguyệt chợt chậm lại, từng bước chậm rãi tiến lại gần.Đối phương dường như chưa phát hiện ra, tay đưa lên vuốt nhẹ mấy sợi tóc bên tai, rồi tùy ý vén ra sau, động tác đó in trên mặt giấy cửa sổ đặc biệt rõ ràng, như thể bức họa được họa sư dụng tâm khắc họa, khiến nhịp tim đang vội vã cũng dần dần chậm lại.Thịnh Thập Nguyệt đứng trước cửa sổ, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại chần chừ, nghiêng tai lắng nghe âm thanh lật trang sách bên trong.Không hiểu sao, rõ ràng rất nhớ Ninh Thanh Ca, nhưng khi đã đến tận nơi, lại bỗng nhiên không muốn bước vào, tâm trạng vốn sốt ruột cũng trở nên bình tĩnh.Nâng tay lên, nắm chặt thành quyền, kiềm chế bản thân, nhưng người bên trong lại lên tiếng trước: "Bệ hạ?"Thịnh Thập Nguyệt hơi hoảng, vội vàng đáp: "Ta..."Lời vừa đến bên miệng lại không biết nói gì, chỉ còn lại sự trống rỗng.Chỉ có thể gọi: "Ninh Vọng Thư.""Nàng... ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Thịnh Thập Nguyệt lắp bắp tìm đề tài.Thật kỳ lạ, có lẽ bởi vì đêm nay đặc biệt, nên mới sinh ra sự khác lạ ấy. Rõ ràng đã quen biết nhau từ lâu, từ đêm đó ở Ỷ Thúy Lâu, tơ hồng như đã buộc chặt lấy hai người, dẫu có lúc bị kéo căng, ngày ngày ở bên nhau, đêm đêm quấn quýt, dù từng cách xa một năm rưỡi, cũng chẳng là gì, huống chi bây giờ đã lập khế ước.Vậy mà lúc này vẫn thấy bối rối, giống như đôi tình nhân lần đầu gặp lại sau khi đính hôn, chỉ dám ngồi cách một tấm bình phong, thì thầm mấy câu vô nghĩa kiểu "nàng ăn cơm chưa?", "nàng tới khi nào vậy?"May mà Ninh Thanh Ca không để tâm, giọng nhẹ nhàng mang theo tình ý khẽ khàng khiến lòng người mềm nhũn: "Có chút không ngủ được, dậy xem sách."Thịnh Thập Nguyệt "À" một tiếng, cúi đầu đá nhẹ mấy cọng cỏ dưới cửa sổ, vô thức kiếm chuyện để nói: "Nàng trong phủ sao lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Ta đi đường tới đây không thấy ai cả."Đối phương hơi dừng lại, rồi nhẹ nhàng bật cười: "Không còn sớm đâu.""Hử?" Thịnh Thập Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu.Nàng đặt sách xuống, dịu dàng trả lời: "Không còn sớm là vì ta sợ các nàng quấy nhiễu bệ hạ, nên đã sớm cho lui người hầu về phòng rồi."Thịnh Thập Nguyệt trừng to mắt, vừa ngượng vừa luống cuống, lắp bắp nói: "Nàng.. làm sao biết được?"Rồi lại cau mày, trách: "Nàng lại đoán ra rồi?"Nàng nhăn mặt, có chút tức tối kiểu bị nhìn thấu, chẳng rõ tức giận điều gì. Mọi chuyện vốn khó nói rõ, nhưng cứ cảm thấy bị người ta hiểu quá rõ, mà người ấy lại không chịu chủ động, chỉ lặng yên ngồi chờ nàng tự đến.Nhưng chưa kịp làm gì, đối phương đã nói: "Không phải đoán ra.""Hử?" Thịnh Thập Nguyệt ngẩng đầu nhìn theo bóng người kia."Vì ta cũng rất nhớ Tiểu Cửu. Cho nên ngay từ hôm đó mới về phủ, ta đã đuổi hết người hầu đi, đêm đêm mong Tiểu Cửu đến."Giọng nói nhẹ như gió xuân thoảng qua, tưởng như sẽ tan biến ngay tức khắc, nhưng lại khiến Thịnh Thập Nguyệt nghe rất rõ ràng.Trái tim Thịnh Thập Nguyệt đập rộn ràng lên, nàng kiềm chế cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay, vành tai lại đỏ bừng, lí nhí gọi: "Ninh Vọng Thư.""Ừ?" Người nọ dịu dàng, hơi nghiêng người ra ngoài.Thịnh Thập Nguyệt dẫm nhẹ lên đám cỏ vừa đá, giọng nhỏ lại càng nhỏ hơn: "Ngày mai chúng ta thành thân.""Ừ," Ninh Thanh Ca ôn nhu đáp lời."Ngày mai, nàng sẽ là hoàng hậu của ta." Thịnh Thập Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng người qua giấy cửa sổ."Phải rồi," Ninh Thanh Ca mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.Một luồng gió xuân chợt lướt qua, đậu lên lông mi và khóe mắt Thịnh Thập Nguyệt. Cảm xúc bị kìm nén bỗng trào dâng, như nghìn cánh bướm cùng bay, như vạn chim non cùng ríu rít, như cơn mưa xuân dài đằng đẵng, làm mềm cả mặt đất, mọc lên những chồi non mơn mởn.Khiến người ta không nhịn được muốn nhảy lên ngay tại chỗ, hoặc hét lớn vì vui mừng, dù làm gì cũng thấy vui vẻ.Thịnh Thập Nguyệt lại nói: "Ninh Thanh Ca, ngày mai nàng chính là Hoàng hậu của ta."Ninh Thanh Ca bật cười, nói: "Ta sẽ bên bệ hạ thật lâu.""Bao lâu?" Thịnh Thập Nguyệt lập tức hỏi."Thật lâu, thật lâu..." Ninh Thanh Ca khẳng định.Thịnh Thập Nguyệt bật cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm đầu tháng.Ninh Thanh Ca ánh mắt đầy dịu dàng. Thịnh Thập Nguyệt nhìn nàng qua giấy cửa sổ, nàng cũng nhìn Thịnh Thập Nguyệt qua lớp giấy mỏng ấy. Gió lật sang một trang sách, dấu vân tay in hằn rõ ràng, không biết bao lâu mới chờ được người trong lòng đến.Cửa sổ được nhẹ nhàng nhấc lên, hé ra một khe nhỏ, có người đưa tay vào, cổ tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, vẫn còn vương hơi ấm của cơ thể, phảng phất hương anh đào.Người ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Cái này cho nàng.""Vốn là định để đến ngày mai đại hôn mới tặng, nhưng... nhưng Ninh Thanh Ca, ta rất vui."Nàng lại lặp lại: "Ta thật sự rất vui, Ninh Thanh Ca.""Cuối cùng ta cũng cưới được nàng. Lần này không liên quan đến ai khác, không có âm mưu, không có sắp đặt, chỉ bởi vì ta yêu nàng, mà nàng cũng yêu ta. Thế nên chúng ta thành thân."Những lời nói vụng về, lộn xộn, bị nàng lặp đi lặp lại, như đứa trẻ nhỏ, bao nhiêu chững chạc, điềm tĩnh đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn lại những lời nói bản năng của trái tim.Vòng tay bị nắm lấy, Ninh Thanh Ca cụp mắt nhìn xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, không biết là nên vui mừng hay xót xa, tất cả cảm xúc đan xen hòa quyện, như một khối đá lớn rơi mạnh xuống lòng."Ninh Thanh Ca, nàng đừng bỏ rơi ta nữa..." Người kia nói như vậy.Ninh Thanh Ca ngẩng đầu, nhìn bóng xám phản chiếu trên cửa sổ giấy, trong đầu không khỏi tưởng tượng vẻ mặt của Thịnh Thập Nguyệt lúc này, có phải lại giống những lần nàng bị bỏ rơi, như một con cún nhỏ, ngước mắt lên trông mong, yếu ớt và đáng thương.Có lẽ là quá muốn biết rõ, nàng dứt khoát đẩy cửa sổ gỗ ra.Người nọ vẫn còn nghiêng người đứng ở bên ngoài, cúi đầu lắp bắp, nói năng chẳng đâu vào đâu.Ninh Thanh Ca đưa tay kéo lấy tay nàng, không nói một lời, kéo người vào trong.Người nọ hoảng loạn không biết làm gì, nhất thời ngơ ngác, chỉ dựa vào bản năng bước theo, chui qua cửa sổ mà vào phòng.Vừa mới đặt chân lên giường gỗ, đã bị người phía trước đè xuống, hương quả vải ngọt ngào thoảng qua mũi, như tràn ngập cả không gian."Ninh... Ninh Thanh Ca..." Nàng dựa lưng vào giường gỗ, tay luống cuống quơ quào, suýt chút nữa kéo tấm đệm mềm rơi xuống đất. Rõ ràng là Càn Nguyên, người đang ở vị trí chủ động, vậy mà lại còn luống cuống hơn cả Khôn Trạch."Bọn họ nói... bọn họ nói ba ngày trước đại hôn không thể gặp mặt..." Thịnh Thập Nguyệt vừa hối hận vừa bối rối, cuống quýt giải thích: "Ta chỉ là muốn đứng ngoài nhìn một chút thôi..."Quần áo nàng buông lơi, để lộ xương quai xanh tinh tế, phần xương đòn gợi cảm phía dưới như ẩn như hiện, vẫn còn lưu lại dấu vết do Thịnh Thập Nguyệt lưu lại mấy ngày trước, khi đó Thịnh Thập Nguyệt biết sắp phải chia xa, nên cắn đặc biệt mạnh, sợ ba ngày sau dấu vết sẽ mờ đi mất.Nhưng bây giờ xem ra, dấu vết vẫn còn nguyên vẹn, mà các nàng lại gặp nhau sớm hơn dự định.Ninh Thanh Ca bật cười dịu dàng, giơ tay giúp nàng vuốt lại những sợi tóc rối, nhẹ giọng nói:"Không sao đâu.""Đó vốn là phong tục dành cho tân hôn lần đầu thành thân, còn chúng ta... đã là lần thứ hai rồi."Lời nói là để an ủi, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy như đang bị dẫn dắt, dồn dập kéo vào.Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kéo eo, nhấc bổng lên, sau đó cúi đầu hôn xuống.Tiếng nói lẫn trong hơi thở trở nên mơ hồ, không thể nghe rõ là gì, chỉ có thể đoán được vài phần nghi hoặc.Người đối diện cười, giọng pha chút trêu chọc: "Ban đầu còn định nhịn tới đêm tân hôn... nhưng thần thật sự không nhịn nổi."Quần áo rơi xuống nền đất, bóng hai người hòa vào nhau trên tấm cửa giấy, tiếng thở dốc vang lên, sợi tóc rối bời quấn vào nhau không rời.Bên ngoài, trăng tròn vẫn treo cao nơi chân trời. Không biết từ lúc nào, pháo hoa đã bắt đầu nổ rộ, từng đóa rực rỡ chói mắt bừng lên giữa trời đêm, chiếu sáng cả một khoảng trời đen kịt.Ngoài phủ, những người canh gác lần lượt ngáp dài, tò mò không biết bao giờ Thịnh Thập Nguyệt mới chịu bước ra ngoài. Bọn họ mất kiên nhẫn, ngồi xổm xuống đất, lầm bầm:"Dù Thịnh Cửu có ngốc, thừa tướng cũng sẽ cản nàng lại chứ!"Diệp Nguy Chỉ khoanh tay đứng tựa tường, hừ lạnh một tiếng. Cạnh nàng, Diệp Xích Linh và Diệp Lưu Vân đã bị bịt miệng, trói gọn rồi ném sang một bên, phát ra mấy tiếng "ô ô" bất lực.Nhưng tất cả những điều đó, với người trong phòng chẳng có chút liên quan nào.Các nàng chỉ biết rằng, đêm nay thật đẹp, không thể cô phụ một ngày lành như vậy.Hơi thở dần lắng xuống, bóng người tách rời nhau, hương quả vải ngọt ngào hòa quyện cùng hương hoa anh đào, như sợi dây vô hình vấn vít lấy cả không gian.Các nàng sẽ ở bên nhau, thật lâu, thật lâu.
Chính văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz