ZingTruyen.Xyz

[BHTT-EDIT] Hộ Thực

Chương 9

_mer_z

"Cô ấy là bạn gái của tôi... rất bám tôi."

Là một diễn viên, nhập vai trong một giây đã trở thành bản năng, huống hồ là trong thời khắc nguy cấp. Lời nói nhanh chóng của Triều Từ đã kích hoạt cảm xúc của Lục Kim, hành động dịu dàng và săn sóc càng không khác gì những cặp tình nhân thật sự.

Lục Kim vô tình bị Triều Từ cảm hóa, nàng đã hồi phục được chút sức lực, nâng hai tay, nhẹ nhàng vòng qua cổ Triều Từ, như một chú mèo con bị bắt nạt bên ngoài cuối cùng đã tìm thấy chủ nhân, không tiếng động mà trở về lòng chủ nhân làm nũng.

Lục Kim rất hợp tác đóng vai "cô bạn gái nhỏ dính người" của cô, Triều Từ tự nhiên cũng toàn tâm nhập cuộc, ôm lấy đôi vai gầy của nàng, bảo vệ nàng trong phạm vi mình có thể che chở, ung dung dẫn nàng rời khỏi Quế Cung.

Lục Kim không biết vì sao Triều Từ lại xuất hiện ở đây, cô và Kim tiên sinh có quan hệ gì, nhưng có thể thấy được, Kim tiên sinh vô cùng kính cẩn nghe lời cô.

Rõ ràng nàng đang nói dối, muốn mang người đi ngay dưới mắt Kim tiên sinh, nhưng Kim tiên sinh lại không hề có bất kỳ dị nghị nào, thậm chí còn tươi cười lấy lòng, đích thân đưa hai người họ ra cửa.

Trong suốt hành trình, Lục Kim đều tựa sát vào lòng Triều Từ, mặc dù nàng không muốn làm như vậy, thậm chí bộ óc còn hơi trì trệ vẫn luôn bảo mình phải giữ khoảng cách với Triều Từ, đừng thể hiện sự mềm yếu và vô dụng như thế trước mặt cô.

Đáng tiếc cơ thể mềm nhũn không thể chống đỡ ý nghĩ của nàng, mọi trọng lượng đều bất đắc dĩ dồn lên Triều Từ.

Triều Từ thì lại không hề bận tâm, thậm chí sức lực lớn đến mức làm Lục Kim có chút kinh ngạc.

Suốt cả quá trình, Triều Từ đều ôm nàng, coi nàng như nghi thức, vững vàng che chở nàng bước đi.

"Đưa đến đây là được rồi." Ra khỏi hội sở, Triều Từ quay đầu lại nói, "Kim tiên sinh xin dừng bước."

Vẫn là dùng ngữ khí lễ phép nhưng không hề khách khí quyết định thay người khác, Kim tiên sinh cười toe toét không dám phản đối, rất nhanh cùng người của mình đồng loạt rút lui.

Lúc sắp đi, Kim tiên sinh lại thâm ý để lại một câu: "Vẫn luôn nghe nói hai vị không hòa hợp, không ngờ lại thân mật đến vậy, thật khiến người ta kinh ngạc. Nếu là tình nhân bé bỏng của Triều Từ lão sư, vậy nữ chủ của bộ phim này, Lục tiểu thư khẳng định là người được chọn không ai sánh bằng."

Không cần Triều Từ đề cập "bạn gái", mà dùng xưng hô "tình nhân bé bỏng", có lẽ Kim tiên sinh cũng hiểu, với thân phận của Triều Từ, sẽ không thật sự yêu đương với một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi tuổi.

Lời này của Kim tiên sinh là muốn nói ra ý đồ thực sự của Lục Kim hôm nay, vạch trần lời nói dối về việc hai người là người yêu.

Đã hồi phục kha khá, Lục Kim lặng lẽ nhìn về phía Triều Từ, có chút sốt ruột, muốn dùng ánh mắt nhắc nhở cô, đừng mắc mưu.

Triều Từ tâm ý tương thông nhìn lại, đôi mắt hồ ly dài hẹp cười thành vầng trăng khuyết, khiến lời nhắc nhở nôn nóng của Lục Kim hoàn toàn biến thành tình ý nồng đậm.

Đối với sự thăm dò và khiêu khích của Kim tiên sinh, cô hoàn toàn không để vào mắt, chỉ nhìn "cô bạn gái nhỏ" của mình, thản nhiên: "Vậy cảm ơn Kim tiên sinh."

Kim tiên sinh cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.

.

Lục Kim đã có thể tự mình đi, nhưng Triều Từ vẫn nắm chặt tay nàng đi về phía bãi đỗ xe.

Không buông tay nàng dù chỉ một bước.

Triều Từ lên xe, Lục Kim đứng ngoài xe nhìn Triều Từ bên trong, dường như đang xác nhận tất cả những gì đang xảy ra trước mắt là thật, mọi chuyện bất thường hôm nay đều không phải là ảo giác của nàng.

"Nếu cô không muốn họ Kim phát hiện ra tôi đang nói dối..." Nửa thân trên của Triều Từ nghiêng về phía nàng, để giọng nói cố ý đè thấp của mình có thể lọt rõ vào tai Lục Kim, "Vậy mau lên xe đi, Lục tiểu thư."

Lúc này đã là hoàng hôn, gió không làm lay động cành hoa cây cối phía xa, Lục Kim mơ hồ cảm thấy có ánh mắt giám sát.

Điều này làm nàng dựng tóc gáy, đành phải ngồi vào ghế phụ của Triều Từ.

Nàng nắm lấy dây an toàn đang định mở lời, Triều Từ như đoán được nàng muốn hỏi gì, lập tức nói cho nàng câu trả lời:

"Trợ lý của cô tôi sẽ sắp xếp người đưa về, đảm bảo an toàn cho cậu ấy. Cậu ấy không sao cả, nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn, cô không cần lo lắng."

Lục Kim đang nghe lời cô nói hơi sững sờ, động tác cài dây an toàn trên tay cũng vô tình dừng lại.

Triều Từ rất tự nhiên đón lấy dây an toàn trong tay nàng, cẩn thận giúp nàng cài vào.

Toàn bộ động tác tự nhiên và quen thuộc, hệt như hai người họ có quan hệ vô cùng thân thiết và quen biết đã lâu, cứ như thể Triều Từ đã từng làm như vậy cho nàng hàng ngàn hàng vạn lần.

Lục Kim có chút thất thần nhìn bàn tay Triều Từ đang dán vào eo nàng.

Cha mẹ Lục Kim qua đời trong một tai nạn lúc nàng học cấp hai, em gái cũng mất đi chân phải trong vụ tai nạn đó.

Nhiều năm như vậy nàng đã đưa em gái từng bước một gian nan vượt qua, luôn giữ thân phận là chị và người bảo vệ. Dần dà, gặp bất cứ chuyện gì nàng điều nghĩ đến đầu tiên là dựa vào sức lực của chính mình để giải quyết, để chăm sóc người khác.

Lục Kim chưa bao giờ cảm thấy tuổi "hai mươi tuổi" của mình vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn, vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi, nàng chờ đợi ngày này đã lâu liền tự nhận mình là một người trưởng thành chín chắn, có thể che chở em gái thật tốt, có thể cho người khác dựa dẫm.

Hành động tri kỷ này của Triều Từ, làm nàng có cảm giác mình lại bị đối xử như một đứa trẻ, nhất thời mặt có chút nóng lên.

"Tôi có thể tự làm được." Lục Kim nói hơi cứng.

Ánh chiều tà đã tắt hẳn, trong xe không bật đèn, chỉ có bảng điều khiển trung tâm chiếu sáng một chút hình dáng khuôn mặt xinh đẹp của Triều Từ.

Khi thị giác bị yếu đi, thính giác liền trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Triều Từ nghe thấy lời cố chấp không quá thật lòng của Lục Kim, khẽ cười.

Tiếng cười khẽ mang âm mũi lướt qua tai Lục Kim, làm nàng không tự chủ được mà thấy ngứa trong lòng.

"Biết Lục tiểu thư lợi hại, nhưng cô cũng nên hiểu, hiện tại chúng ta đang bị theo dõi. Cô đoán xem nếu không diễn tròn vai, họ Kim quay đầu lại có thể sẽ tìm cô gây phiền phức không?"

Lục Kim nhìn thấy qua kính chiếu hậu, có một người đàn ông đang lén lút nhìn về phía các nàng từ trong bóng tối.

"Đừng nhìn." Ngón trỏ và ngón giữa của Triều Từ chạm vào nhau, chạm nhẹ lên đầu Lục Kim, ngụy trang thành cử chỉ tán tỉnh giữa tình nhân, nhắc nhở nàng quay tầm mắt lại, "Họ không phải người thường, rất dễ phát hiện ánh mắt của cô."

Lục Kim nói thẳng không chút kiêng dè: "Tôi hiểu, các người đều không phải người thường."

Lời này cũng coi như là gộp Triều Từ và Kim tiên sinh vào cùng một loại.

Triều Từ không tỏ ý kiến, đổi sang chủ đề khác: "Lục tiểu thư không muốn bị dây dưa thì chỉ có thể chọn tiếp tục diễn cùng tôi."

Diễn kịch cùng Triều Từ, là giấc mơ Lục Kim thời thiếu nữ nằm mơ cũng không dám làm, cũng là chuyện sau này khi "không gặp nhau nữa" nàng buộc bản thân không được nghĩ đến.

Không ngờ, lại thực hiện được trong tình huống không thể hiểu nổi như thế này, mà vai diễn của hai người lại là...

Triều Từ khởi động xe: "Theo tôi hiểu biết về Kim tiên sinh, người của ông ta sẽ luôn đi theo chúng ta, không bắt được bằng chứng thì sẽ không từ bỏ."

"Cần làm thế nào?" Lục Kim nói rất nghiêm túc, hàng lông mày thanh tú nhíu lại thành một ngọn đồi nhỏ, "Tôi có thể phối hợp tốt."

Triều Từ nhìn thẳng phía trước, vẻ như đang chuyên tâm lái xe: "Cô đã yêu đương bao giờ chưa?"

Lục Kim: "..."

Lục Kim nhất thời không nói nên lời, không trả lời ngay.

Nếu nói thật là chưa từng yêu đương, sợ bị Triều Từ xem nhẹ, lại coi nàng là trẻ con.

Nhưng nếu nói dối, không biết có bị Triều Từ, người tinh ranh này vạch trần hay không, nói vậy sẽ càng xấu hổ hơn.

Lục Kim đơn giản nói: "Có từng yêu đương hay chưa cũng không ảnh hưởng đến việc diễn kịch. Hai chúng ta bây giờ... là cần tiếp tục đóng giả tình nhân, đúng không?"

Triều Từ "Ừm" một tiếng, sau đó mở định vị bằng giọng nói.

Triều Từ: "Về nhà."

Âm thanh điện tử nhanh chóng nhắc nhở cô khoảng cách đến "Nhà" còn 21 km, dự tính mất 50 phút.

Thần sắc Lục Kim cứng lại.

Triều Từ muốn đưa mình về nhà sao?

Ý nghĩ này gào thét trong đầu Lục Kim, thì Triều Từ đã lái xe lên đường chính.

Ánh hoàng hôn hồng nhạt che kín bầu trời, nhuộm những tầng mây dày thành một vẻ đẹp vừa áp lực vừa hùng vĩ, giống như tâm trạng của Lục Kim lúc này, thấp thỏm lan tràn một sự mong chờ không thể né tránh.

Nàng muốn hỏi tối nay có thật sự phải về nhà Triều Từ không, nhưng nếu lên tiếng hỏi như vậy, sợ Triều Từ sẽ nghĩ nàng biết rõ mà còn cố hỏi, không đủ thông minh lại thích rối rắm vì những chuyện vặt vãnh vô dụng, vì thế đành kìm nén lại.

Dù sao cũng chỉ là về nhà qua đêm mà thôi, Lục Kim tự nhủ, Triều Từ trước giờ đều không thích tôi, hôm nay chẳng qua là tình cờ gặp, cô ấy đột nhiên đại phát từ bi giúp tôi một chút mà thôi, không có ý đồ gì khác.

Hơn nữa...

Lục Kim trước đó đã nhận thấy, Triều Từ cũng giống như lần trước ở lễ trao giải Phong Bi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu quan sát kỹ hơn, có thể thấy trên trán cô có một lớp mồ hôi mỏng, giữa hai hàng lông mày cũng bất thường nhíu lại, dường như đang chịu đựng điều gì đó.

"Triều tiểu thư."

Lục Kim xưng hô cô như vậy, tự thấy không có vấn đề gì, dù sao Triều Từ cũng xưng hô nàng là "Lục tiểu thư", cách xưng hô xa lạ nhưng lễ phép này là thích hợp nhất đối với mối quan hệ của hai người họ.

Ngay cả khi Triều Từ lớn hơn Lục Kim mười một tuổi, với quan hệ của hai người và tính cách mạnh mẽ của Lục Kim, bảo nàng gọi một tiếng "chị Triều Từ" thì tuyệt đối không thể kêu ra khỏi miệng.

"Triều tiểu thư, bệnh của cô có phải là vẫn chưa khỏi?"

Lục Kim tự thấy đây là sự hồi đáp vô cùng bình thường đối với một người vừa giúp đỡ mình, lúc nói chuyện rất tự nhiên hơi nghiêng về phía Triều Từ, nhưng Triều Từ lại cùng lúc nàng đến gần, lùi thân mình về phía sau một chút, làm ra một động tác né tránh.

Lục Kim: "..."

"Không sao." Biểu cảm Triều Từ mơ hồ, giọng nói lạnh nhạt lại rất rõ ràng, câu trả lời cực kỳ ngắn gọn xua tan mọi sự quan tâm của Lục Kim.

Lục Kim thành thật dựa lại vào lưng ghế, hai mắt nhìn vô định vào đèn trên bảng điều khiển trung tâm, không nói thêm lời nào nữa.

Bốn chữ "tự mình đa tình" cứ tới tới lui lui đè ép lòng Lục Kim, khiến nàng vô cùng khó xử.

Sự bực bội làm nàng không biết rằng sự thay đổi cảm xúc sẽ làm "mùi hương" của mình trở nên hấp dẫn hơn, hơi thở đó lượn lờ trong không gian chật hẹp, trở nên nồng nàn và quyến rũ hơn.

Tất cả những điều này đều bị khứu giác nhạy bén của Triều Từ bắt được.

Cổ họng Triều Từ khó chịu lăn lộn, đầu ngón tay nắm vô lăng vô thức nhảy lên, sự kiềm chế dục vọng trong lòng chất chồng từng lớp, cố gắng không để Lục Kim phát hiện.

Đợi đèn đỏ, tay phải Triều Từ đột nhiên buông khỏi vô lăng, vươn về phía chân trái của Lục Kim.

Lục Kim kinh hãi, cho rằng Triều Từ muốn làm một số chuyện "đương nhiên" với "tình nhân bé bỏng".

Kết quả, đôi tay thon dài xinh đẹp của Triều Từ không dừng lại trên đùi Lục Kim, mà là mở ngăn đựng đồ bên chân nàng, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Lục Kim thấy cô mở hộp, đổ ra mười mấy viên kẹo nhỏ, có vài viên còn lăn xuống khỏi lòng bàn tay, cô dường như cũng không nhận ra.

Ban đầu Lục Kim còn tưởng là thuốc, nhìn kỹ lại, thì là một hộp kẹo cao su.

Vỏ gói kẹo cao su này rất độc đáo, không có bất kỳ logo nào, hẳn là đã được phân chia lại.

Triều Từ đổ từng viên kẹo vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại, điều chỉnh tần suất hô hấp, không tiếng động kiềm chế ý nghĩ điên cuồng muốn xé toạc người bên cạnh, không để Lục Kim phát hiện.

Cô nuốt chửng mười mấy viên kẹo cao su vào miệng, vị bạc hà kích thích ngay lập tức tràn ngập khoang xe, hun đến sống mũi Lục Kim lạnh buốt, không nhịn được hắt xì nhẹ một cái.

Cô ấy có bệnh kín gì sao?

Lục Kim rất khó không suy đoán như vậy.

Một thời gian rất lâu sau đó, hai người đều không nói gì.

Cho đến khi ánh hoàng hôn hoàn toàn tan biến, mọi sắc màu đều bị màn đêm nhuộm thành một màu đen kịt, Lục Kim nhận thấy Triều Từ hẳn là đã bình tĩnh lại.

"Chuyện ở lễ trao giải Phong Bi tối qua, cô không định nói rõ với tôi sao?" Lục Kim bình tĩnh mở lời.

Nàng không tính lật lại vết sẹo của người khác, nhưng những khúc mắc giữa hai người vẫn phải hỏi rõ.

Nàng có quá nhiều nghi vấn về Triều Từ, cứ bắt đầu từ vấn đề khó hiểu nhất này.

Nàng rất muốn biết Triều Từ sẽ giải thích chuyện vô cùng quá đáng này như thế nào.

Không ngờ Triều Từ lại trả lời rất nhẹ nhàng.

Tranh thủ lúc đèn đỏ, cô nhổ hết số kẹo cao su vào một tờ khăn giấy dày, gấp lại, đặt vào ngăn đựng đồ, Triều Từ mới chậm rãi mở lời.

"Là chuyện cắn cô sao? Xin lỗi. Hôm đó tôi có uống chút rượu, vừa lúc tâm trạng không tốt nên hơi mất kiểm soát, làm cô bị thương. Vẫn còn đau không?"

Lục Kim nhanh chóng nhíu mày.

Tối qua nàng không hề uống rượu. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, có mùi rượu hay không Lục Kim nhớ rất rõ.

Đây chỉ là một cái cớ.

Nếu tiếp tục hỏi, câu nói "Cô là của tôi" có ý gì, Triều Từ sẽ nói thế nào? Cô ấy sẽ dùng lời nói dối nào, sự qua loa nào để cho qua chuyện này?

Hơn nữa... Tâm trạng không tốt thì có thể làm tổn thương tôi sao?

Tôi là món đồ chơi để cô trút giận sao?

"Ừm, không đau."

Lục Kim hít sâu một hơi, không truy vấn nữa, không tự chuốc lấy nhục, dứt khoát dùng câu trả lời lạnh nhạt tương tự để đáp lại Triều Từ.

"Hôm nay vô cùng cảm ơn cô." Lục Kim nói, "Sau này nếu Triều tiểu thư có việc cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định nghĩa bất dung từ."

Triều Từ cười nhạt nói: "Được, Lục tiểu thư. Nếu có ngày tôi cùng đường, nhất định sẽ tìm cô giúp đỡ."

Lục Kim nghe ra một tia châm chọc từ câu trả lời bình thản của cô.

Thái độ kỳ lạ của Triều Từ làm trong lòng Lục Kim không ngừng cuộn trào một nỗi chua xót mà chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, cảm xúc khó hiểu này tác động đến vết thương ở tai, lại căng lại ngứa, khiến nàng muốn cào mạnh một cái.

Nắm lấy tai mình, Lục Kim dùng cách thô bạo để giải tỏa cơn ngứa khó chịu, mạnh mẽ xoa nắn hai cái, tai nàng nhanh chóng đỏ lên.

Hơi đau, nhưng lại làm Lục Kim trong lòng có chút khoái cảm tự hành hạ.

Bỗng nhiên, cổ tay bị Triều Từ nắm lấy, ngăn hành vi tự làm đau mình của nàng lại.

Triều Từ nhẹ nhàng dừng xe trước một cột đèn đỏ, dịu dàng chế trụ cổ tay Lục Kim, đè nó lên ghế xe, thậm chí còn chủ động đến gần.

Ánh đèn đỏ phủ lên khuôn mặt Triều Từ, lẽ ra phải tràn ngập nguy hiểm và ý nghĩa cảnh báo, khiến người ta sợ hãi.

Bất ngờ thay, lúc này trên mặt Triều Từ lại là sự lo lắng chân thật, rõ ràng, cùng với sự xót xa không thể che giấu.

"Đừng tự đối xử với mình như vậy..."

Không phải là mệnh lệnh, cũng không có sự tàn nhẫn khiến người ta hoảng hốt như ở lễ trao giải.

Lúc này Triều Từ như đang dịu dàng khuyên nhủ người yêu, cứ như thể việc Lục Kim xoa tai mình lại có thể gây ra vết thương lớn đến mức nào, ngay cả âm cuối cùng cũng trở nên mềm mại.

Tác giả có lời muốn nói: Lục Kim: Đều là lỗi của cô! Tai nóng quá! (><)

Triều Từ: Ô ô ô... Xin lỗi... (っ╥╥c)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz