ZingTruyen.Xyz

[BHTT-EDIT] Hộ Thực

Chương 46

_mer_z


Khi Lục Miên bước đến cửa căn hộ, cô phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

Lúc này, mưa rơi khá lớn, mưa tuyết bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt cô. Người còn chưa bước ra, chóp mũi đã tê lạnh không còn cảm giác.

"Hù..." Lục Miên hà hơi nóng vào đầu ngón tay, xoa xoa mũi, có chút bất lực.

Nhất thiết phải mưa lớn đến thế không? Biết tôi sắp ra ngoài nên cố ý bắt nạt tôi đúng không?

Cô muốn dành không gian riêng cho chị gái và Triều Từ, nên mới lấy cớ là đã hẹn bạn học đi phòng tự học.

Đương nhiên đó là lời nói dối, tính cách cô vốn cô độc, chẳng có bạn học nào để hẹn, lại càng không có kẻ ngốc nào chịu ở nhà trong cái thời tiết quỷ quái này, đội gió lạnh chạy đến phòng tự học chờ đợi.

Chỉ là, cô đã xuống đến nơi, lúc này nếu quay lại nhà để lấy dù, lỡ làm phiền chị gái và cô Triều Từ...

Trong đầu Lục Miên tự động thay hai nhân vật chính trong mấy tấm ảnh "người lớn" mà cô vô tình thấy trên mạng dạo trước, bằng chị gái mình và Triều Từ. Chỉ mới tưởng tượng đến cảnh lửa gần rơm, cô đã đỏ mặt tía tai.

Thôi, đừng lên thì hơn... Lỡ hai người họ thật sự đang "hòa hợp sinh mệnh lớn", bị cô em gái ruột bắt gặp ngay lúc đó, về sau tình chị em này e rằng khó mà giữ được.

Nhưng lúc này, tôi phải ra ngoài bằng cách nào đây? Cơn mưa này có vẻ sẽ không tạnh ngay được.

Hay là cứ đứng đây dưới lầu một lát, đợi đến khi Triều Từ đi rồi thì về nhà?

Lỡ, tối nay Triều Từ không về mà muốn ngủ lại nhà thì sao? Nhìn hai người họ dính nhau như sam, không thể tách rời... Rất có khả năng đó.

Lục Miên dịch lại vài bước, đi đến cửa cầu thang bộ, dừng lại ở nơi không bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt, xoa xoa mép đùi giả bị ma sát gây khó chịu.

Chị gái hiếm hoi mới vui vẻ như vậy... Lục Miên quyết định, vẫn là không nên đi quấy rầy họ.

Nếu Triều Từ không đi mà mưa cũng không ngớt, thì ngủ qua đêm ở đây cũng không sao, đọc sách, nghe tiếng Anh luyện nghe, chắc là sẽ mau sáng thôi.

Mưa đêm mùa đông cứ kéo dài không dứt, như thể còn chê Lục Miên chưa đủ thảm, sấm sét bắt đầu nổi lên, chấn động khiến chiếc đèn cảm ứng kiểu cũ ở cửa cầu thang sáng lên, những chiếc xe ở bãi đỗ xe dưới đất cũng giật mình kêu inh ỏi.

Lục Miên đang nghe tiếng Anh luyện nghe thì bị tiếng ồn làm phiền đến mức không nghe rõ, đành phải tạm dừng, tháo tai nghe ra.

Hơi lạnh, cô cắn răng dịch chuyển cái chân tê dại, đơn giản ngồi xuống bậc thang, lấy điện thoại ra định tìm ít bài tập trong kho đề để làm.

Điện thoại vừa lấy ra khỏi túi, cô liền nghe thấy giọng nói của ai đó vang lên từ phía sau:

"Miên Miên? Sao em lại ở đây?"

Lục Miên giật mình vì Lục Kim đột nhiên xuất hiện, quay đầu nhìn lại, Lục Kim và Triều Từ đều đã mặc chỉnh tề đi xuống từ trên lầu.

Thấy Lục Miên không đi phòng tự học, ngược lại trốn trong góc tối chơi điện thoại, Lục Kim vô cùng khó hiểu: "Không phải em hẹn bạn học đi phòng tự học sao? Sao vẫn còn ở đây?"

"Em..." Lục Miên nhìn Triều Từ cũng đang có chút khó hiểu, ý định nhỏ nhoi trong lòng càng khó nói ra, đành tùy tiện bịa đại một lý do: "Trời mưa mà? Em không mang dù, đang đợi bạn học đến đón em đi phòng tự học. Thiệt tình, nửa ngày rồi sao vẫn chưa đến, em gọi điện thoại giục cô ấy thêm lần nữa. Hai người có phải phải đi về không? Đi trước đi, em đợi thêm bạn học."

Lục Kim thực sự định về nhà cùng Triều Từ. Cằm cô giấu dưới chiếc khăn quàng cổ dày cộm, đôi mắt to nhìn em gái, rõ ràng đã nhìn thấu lời nói dối của cô.

"Miên Miên, có phải em..." Giọng Lục Kim mang theo vẻ lo lắng rõ rệt.

Nửa câu sau Lục Kim chưa nói ra, nhưng cả hai đều đã hiểu rõ trong lòng.

Em vì chị nên mới nói dối sao?

Em căn bản không hề đi cùng bạn học đến phòng tự học, thậm chí, căn bản không có bất cứ người bạn nào để kết giao sao?

Ngay lúc Lục Miên cảm thấy lời nói dối này của mình sợ là không thể che đậy được nữa, đột nhiên có một người bước đến từ trong màn mưa đêm.

Cô gái đó dáng người cao gầy, tay cầm chiếc dù cán dài màu đen, mặc chiếc áo khoác lông vũ dài màu xanh lục, bên trong là bộ đồng phục màu xanh lục quen mắt. Đây là đồng phục cùng khối với Lục Miên, Lục Miên nhận ra.

"Lục Miên." Người đó gọi ngọt ngào một tiếng rồi vẫy tay về phía cô: "Xin lỗi nha, xin lỗi, trời mưa lớn quá, đến chậm rồi. Đợi tôi lâu lắm đúng không?"

Lục Miên: "?"

Cậu là ai vậy?

Cô gái xuyên qua màn mưa đi vào cửa căn hộ, không thu dù lại, chỉ nghiêng sang một bên, dường như không định dừng lại lâu, đưa tay về phía Lục Miên và muốn kéo cô đi: "Đi thôi, xe taxi đang chờ chúng ta ở cửa đó."

Cùng với hơi nước và khí lạnh ùa đến cảm quan của Lục Miên, là khuôn mặt thanh tú của cô gái dưới ánh đèn hành lang tối mờ, đã bỏ đi vẻ nặng nề của đêm tối.

Lục Miên ngây người, ngay sau đó hoàn hồn, nhận ra người này.

Đây chẳng phải là cô lớp trưởng xui xẻo kia của cô sao? Người trước mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn, sau lưng lại trốn trong hành lang trộm hút thuốc, một kẻ bại hoại văn nhã, tên là gì nhỉ... Phải rồi, Tô Linh.

Sao cô ta lại ở đây?

Thấy Lục Miên vẫn còn ngây ra, Tô Linh bước tới khoác tay cô, ra vẻ chị em tốt kéo cô ra ngoài: "Còn ngẩn ra làm gì hả Miên Miên, đi thôi. Chậm nữa e là phòng tự học không còn chỗ mất."

Nói rồi Tô Linh còn quay đầu lại cười ngọt ngào với Lục Kim và Triều Từ: "Hai chị, em đưa Miên Miên đi đây ạ!"

Lục Kim thấy hai người họ cứ thế hấp tấp nhảy vào trong mưa không khỏi lo lắng: "Trên đường cẩn thận một chút nhé, chú ý vũng nước!"

Tô Linh còn đáp lại: "Yên tâm đi chị, em nhìn đường mà!"

Cuối cùng quay đầu lại nhìn Lục Kim và Triều Từ một cái, còn bổ sung thêm một câu: "Chuyện của hai người em sẽ không nói ra đâu, em đảm bảo!"

"... Hai đứa đi chậm thôi." Lục Kim bất đắc dĩ dặn dò thêm một câu rồi quay lại giải thích với Triều Từ: "Trẻ con nói bậy đó mà, cô Triều Từ đừng để trong lòng."

Triều Từ cười lắc đầu, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên người Lục Miên.

Trong màn mưa dày đặc, luồng tử khí kia vẫn như cũ quấn chặt lấy Lục Miên.

Đó là sự tàn bạo bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng sinh mạng yếu ớt của cô, càng là vận mệnh đã được định sẵn của cô.

Nhưng...

Đôi mắt Triều Từ hơi nheo lại.

Trong luồng tử khí đen kịt đó, cô nhìn thấy một tia sáng cực kỳ nhỏ bé.

Tô Linh mang theo Lục Miên xuyên qua trong mưa, đợi đến khi ra khỏi phạm vi Lục Kim có thể nghe thấy, Tô Linh liền nói với cô: "Trùng hợp ghê, không ngờ em gái đại minh tinh lại ở trong tiểu khu này. Ông bà tôi cũng ở đây, tôi thường xuyên đến. Sao trước đây chưa từng gặp cậu? Chị cậu và Triều Từ ở chung kìa, lẽ nào hai người họ thật sự..."

Hai người vừa lúc đi đến bên một mái hiên che mưa, nghe người này bàn tán về chị gái mình, Lục Miên liền giơ tay, ngăn cách Tô Linh khỏi mình, sau đó bước ra khỏi dù của cô ta, một bước nhảy vào trong hiên.

Tô Linh: "?"

"Vừa rồi cảm ơn cậu." Lục Miên phủi đi những giọt mưa trên áo khoác lông vũ, nói với cô ta: "Cậu còn có việc của mình phải làm, chúng ta không tiện đi cùng đường. Cảm ơn cậu đã giúp một tay, yên tâm, chuyện cậu trộm hút thuốc trên lầu trước đây tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật."

Tô Linh một tay bung dù, khó hiểu nhìn cô: "Cậu định ở lại đây luôn sao?"

Lục Miên khẽ "Ừ" một tiếng, đã lấy điện thoại ra lần nữa, định tiếp tục giải đề.

Ánh mắt Tô Linh dịch xuống, nhìn cô đang thầm véo chỗ chân giả và khoang tiếp nhận tiếp xúc với nhau, dường như có chút khó chịu, nhưng lại không muốn để lộ nửa phần trước mặt người ngoài.

Lục Miên vô cùng giỏi che giấu cảm xúc của mình, khả năng chịu đựng cơn đau cũng khá tuyệt vời, sẽ không để lộ dấu vết.

Hôm nay thật sự quá lạnh, chân Lục Miên vốn đã không thoải mái, vừa rồi ở dưới lầu một khoảng thời gian chắc là bị lạnh, lúc này đau nhức đến mức khiến toàn bộ xương cốt cô đều khó chịu theo, gần như không thể đứng vững.

Nhưng nơi có thể ngồi trong cái đình hóng gió lộng gió tứ phía này sớm đã bị nước mưa làm ướt, cột trụ cũng đầy nước mưa, Lục Miên ngay cả chỗ dựa cũng không có. Lúc này cô chỉ mong cô lớp trưởng nửa vời này nhanh chóng rời đi, tính toán thời gian đợi chị gái và Triều Từ rời đi cô sẽ chạy về nhà, tắm nước nóng đi ngủ sớm một giấc là ổn.

Ban đầu cô nghĩ Tô Linh sẽ cứ thế mà đi, không ngờ cô ta nhìn chằm chằm mặt Lục Miên một lúc, sau đó không lùi mà tiến tới, đi vào đình hóng gió, gấp dù lại, nước rơi lả tả xuống đất.

Lục Miên nghi hoặc nhìn cô ta.

Tô Linh đi đến bên cạnh cô, nhìn những hạt mưa như thác nước nhỏ rơi xuống dọc theo mép đình hóng gió, chậm rãi nói: "Thật ra ngay từ đầu người mà cô Uông muốn chọn làm lớp trưởng là cậu."

Cô Uông là giáo viên chủ nhiệm của họ.

"Đáng tiếc cậu nửa điểm mặt mũi cũng không cho, từ chối cô ấy thẳng thừng. Cũng chỉ vì cậu từ chối nên cô ấy mới tìm đến tôi, hại tôi suốt ba năm, bình chọn cán bộ lớp tiên tiến gì đó đều phải đề cử tôi, để giữ hình tượng học sinh ưu tú, tôi ngay cả hút điếu thuốc cũng phải lén lút, cậu nói cậu nợ tôi lấy gì mà trả?"

Lục Miên: "..."

Người này bị bệnh à?

Tô Linh: "Tôi cảm thấy cậu hình như đang mắng tôi trong lòng đó."

Lục Miên âm thầm đảo mắt, không định tiếp tục để ý đến đối phương.

Không ngờ, Tô Linh này lại đột nhiên vươn tay, áp lên trán cô.

Lục Miên bị bàn tay lạnh băng của cô ta làm cho rùng mình: "Cậu..."

"Không phải tay tôi lạnh." Tô Linh trực tiếp ấn cái trán đang xao động của cô lại, trầm giọng xuống, thay bằng một khuôn mặt nghiêm túc: "Thấy cậu phòng bị quá mức nên tôi nói thẳng luôn. Đến bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện mình bị sốt sao?"

Thấy Lục Miên và bạn học biến mất trong màn mưa đêm, Lục Kim cũng khá bất ngờ, quay đầu lại nói với Triều Từ: "Tôi còn tưởng em gái tôi nói có hẹn với bạn học chỉ là nói bừa thôi, không ngờ... Con bé thật sự có bạn. Tốt quá."

"Cô lo lắng em gái mình không kết bạn được sao?"

"Ừm... Con bé quả thật rất ít bạn, tôi không biết có phải vì cái chân không, con bé có chút hướng nội, cũng không thích giao tiếp với người khác. Nhưng mà... Hồi nhỏ con bé không như thế. Hồi nhỏ Miên Miên rất hoạt bát, có rất nhiều bạn tốt, biết làm MC, biết nhảy múa, đa tài đa nghệ ai gặp cũng yêu thích. Đáng tiếc, sau khi bị thương, mọi thứ đều thay đổi. Hồi cấp hai con bé vẫn duy trì một số liên lạc với các bạn hồi tiểu học, đi chơi vài lần. Có lần sau khi đi chơi về thì khóc lóc, hỏi chuyện gì cũng không nói, tôi cũng không dám hỏi nhiều, từ đó về sau con bé không còn thích ra ngoài nữa, và dần xa cách với những người bạn trước đây. Lên cấp ba càng tự kỷ hơn, mặc dù trước mặt tôi con bé luôn tỏ vẻ như có qua lại với bạn học, nhưng tôi chưa bao giờ thấy bạn nó cả, đây là lần đầu tiên thấy đó."

Lời Triều Từ tiếp theo có chút nằm ngoài dự đoán của Lục Kim, khiến lòng cô chấn động.

Cô nghi hoặc hỏi Lục Kim: "Cô bé vừa rồi đưa Lục Miên, cô chưa từng gặp trước đây sao?"

Lục Kim mở to mắt: "Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy."

Vẻ mặt Triều Từ trầm mặc rõ ràng ẩn chứa tâm sự, cô đang thất thần suy nghĩ điều gì đó.

"Triều Từ?"

Một tiếng gọi khẽ của Lục Kim kéo suy nghĩ của Triều Từ trở lại.

"Ừm... Em gái sẽ có con đường của riêng mình để đi, cô nên học cách buông tay."

Triều Từ dùng một câu nói có chút lạnh lùng, đứng ngoài cuộc, thậm chí muốn Lục Kim cũng cùng đứng ngoài cuộc để đáp lại cô.

Lục Kim nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Triều Từ, không rõ nguyên do, nhưng cũng không vạch trần.

Hai người im lặng ngồi vào xe, tối nay Triều Từ vẫn đưa Lục Kim về nhà mình, và Lục Kim cũng đã chấp nhận mối quan hệ gắn bó không thể tách rời của hai người, đi theo cô mà không nói một lời nào.

Triều Từ lái xe chở cô đi trong màn mưa đêm, không ai đề cập đến cái khoảng cách cố tình xa lánh xuất phát từ Triều Từ vừa rồi ẩn sâu trong sự im lặng.

Lúc này Triều Từ, tâm phiền ý loạn.

Mặc dù Lục Kim đã giành lại Giải thưởng Phong Bi và giải Kim Đồng, nhưng sổ mệnh của cô ấy vẫn đen kịt, không hiện lên nửa chữ nào.

Triều Từ hiểu rõ hơn ai hết, mệnh cách của Lục Kim vẫn chưa trở lại quỹ đạo, thậm chí càng ngày càng lệch.

Đến tận bây giờ, người vốn nên là quan trọng nhất trong sinh mệnh của Lục Kim lại vẫn chưa xuất hiện. Tên của người đó được viết trong sổ mệnh của Lục Kim, gần như phủ kín nửa đời sau của cô ấy, và Lục Kim quen biết đối phương chính là thông qua Tô Linh.

Lục Kim đáng lẽ phải nhận ra Tô Linh sớm hơn, nằm ngoài dự đoán của Triều Từ, tối nay lại là lần đầu tiên Lục Kim nhìn thấy Tô Linh.

Điều càng khiến Triều Từ kinh hãi, là sự thay đổi bên trong tử khí của Lục Miên.

Tử khí vốn thuần đen mang theo sát khí nặng nề, đáng lẽ phải là con đường chết không thể quay đầu.

Nhưng vừa rồi, cô lại thấy được một tia ánh sáng trắng.

Cửu tử nhất sinh.

Mệnh cách của Lục Miên đã bị thay đổi, thoát ly khỏi con đường đáng lẽ phải chết, có được một tia sinh cơ.

Mà tia sinh cơ này đại diện cho điều gì, liệu có phải đánh đổi bằng mệnh cách của Lục Kim? Thậm chí là... Tính mạng của Lục Kim?

Nghĩ đến đây, Triều Từ không kìm được cắn chặt má, đôi mắt vốn bình tĩnh có thêm một vệt lửa nôn nóng.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm thử nghiệm và mưu tính cẩn thận như vậy, vẫn không thể nắm giữ vận mệnh của Lục Kim sao?

Thiên mệnh... Thật sự không thể thay đổi được sao?

Thái dương Triều Từ không ngừng đau nhói.

Rốt cuộc là ai đã nhiễu loạn quỹ đạo sinh mệnh của cô ấy kiếp này, Triều Từ hiểu rõ.

Là sự tham lam, là sự tự đại của cô.

Là ngươi ——

Là ngươi hết lần này đến lần khác hại chết cô ấy!

Giọng nói đến từ thế giới xa xôi kia, lại lần nữa hiện lên trong đầu cô.

Hơi thở Triều Từ càng ngày càng nặng nề, các khớp ngón tay nắm chặt vô lăng trở nên trắng bệch, gần như muốn bóp nát nó ngay tại chỗ.

Là ngươi ——

"Im miệng..." Đôi mắt hẹp dài của Triều Từ trở nên đỏ ngầu, hai âm tiết run rẩy mơ hồ thoát ra từ môi cô.

Lúc này cô đã lái xe vào sân nhà mình, nhưng lại không trực tiếp đỗ vào gara, thái độ khác thường cực kỳ thô lỗ mà phanh gấp dừng lại ngay trước gara.

Thân xe dừng đột ngột khiến Lục Kim cả người chồm về phía trước, may mắn là cô đã thắt dây an toàn, chỉ bị rung lắc tại chỗ chứ không bị văng ra, xương quai xanh bị dây an toàn siết đau.

Lục Kim vẫn còn kinh hồn, quay đầu nhìn Triều Từ.

Triều Từ nằm úp lên vô lăng, một bên mặt đã dính đầy mồ hôi.

"Cô Triều Từ?" Lục Kim nhận ra sự khác thường của cô, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ làm cô giật mình, lo lắng hỏi: "Sao vậy Triều Từ, cô không khỏe sao?"

Chưa đợi Triều Từ mở lời, một đạo thiên lôi chấn động trời đất đánh xuống từ phía xa mà Lục Kim không nhìn thấy, trực tiếp xuyên qua thân thể và nguyên thần của Triều Từ đang ở sâu trong núi xa xôi, khiến sắc mặt Triều Từ thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Cú đánh này suýt nữa xé cô thành mảnh vụn trong nháy mắt, mồ hôi lạnh Triều Từ tuôn ra như tắm.

Thiên phạt...

Đây là lời cảnh báo Thiên phạt sắp tiến vào tầng tăng cường thứ 9.

Thiên phạt chưa bao giờ biến mất làm Triều Từ hoàn toàn nhớ lại mình là ai, nhớ lại vì sao Kim Kim lại phải chịu khổ luân hồi này.

Khoảng thời gian vui vẻ cô lén lút trộm được từ Lục Kim này làm Triều Từ quá mức lơi lỏng, thật sự cho rằng cô có thể cứ thế đương nhiên ở bên cạnh Lục Kim mãi.

Cô đã quên, cô ngay cả tư cách đến gần cũng không có.

Thấy Triều Từ không để ý đến mình, Lục Kim hoảng loạn tháo dây an toàn của mình ra, vừa định đỡ Triều Từ thì Triều Từ đã giơ tay lên, đẩy tay cô ra.

Lục Kim: "?"

"Tôi không sao." Triều Từ không nhìn cô, tập trung chú ý không để lộ bất kỳ dấu vết nào, dẫn đầu bước xuống xe.

"Ngủ ngon."

Sau khi về đến nhà, Triều Từ không như mọi lần dịu dàng chăm sóc và tạo điều kiện cho nhiều cuộc trò chuyện hơn, mà rất nhanh nói lời kết thúc.

Rõ ràng Triều Từ cũng biết thái độ thất thường của mình chắc chắn sẽ khiến người khác khó chịu, cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận lời chất vấn từ Lục Kim.

Không ngờ, Lục Kim lại không làm vậy.

"Vâng, ngủ ngon." Lục Kim thuận theo cảm xúc của Triều Từ, cũng không hỏi bất cứ điều gì, ngược lại mang theo một chút ngoan cố tự ép buộc, nhếch khóe môi mang theo ý cười, như thể không muốn tâm trạng không tốt của mình làm phiền Triều Từ, thành thật nói: "Hôm nay vô cùng cảm ơn cô Triều Từ, tôi nhìn ra cô có chút mệt mỏi, hy vọng cô có thể ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, hy vọng cô có thể tìm đến tôi. Tôi... Tôi đối với cô, bất cứ lúc nào cũng có thời gian."

Triều Từ có thể nhìn thấy rõ ràng sự khoan dung, dịu dàng và ái mộ trong mắt Lục Kim.

Những cảm xúc này Lục Kim thậm chí còn không muốn che giấu.

Lục Kim sau khi nói ra những lời này, cũng cảm thấy có chút nghi ngờ về sự chủ động quá mức, sự chủ động này khiến mặt cô nóng lên, nhưng cô lại không thể kiềm chế được mà muốn nói những lời dịu dàng này với Triều Từ.

Lục Kim thực ra không hề muốn nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, nói xong liền muốn rời đi, không ngờ, lại bị Triều Từ nắm lấy cánh tay kéo lại.

Lúc này hai người họ đang đứng ở cửa cầu thang tầng một, nhà Triều Từ ban đêm chỉ có đèn không gian chiếu sáng.

Một nửa khuôn mặt Triều Từ chìm trong bóng tối, giữa ánh sáng và bóng đêm đan xen, vẫn có thể nhìn thấy khóe môi cô nhếch lên.

Nhưng nụ cười lúc này của cô không hề có nửa phần dịu dàng thân thiết nào, ngược lại bao phủ một tầng âm u lạnh lẽo, xa lạ và đáng sợ khiến lòng người phát run.

Lục Kim trong lòng nhảy dựng: "Triều..."

Vừa mới nói được một chữ, Triều Từ đột nhiên tiến đến gần, Lục Kim trong lòng giật mình, bản năng lùi lại một bước, lưng dán vào tường.

"Lục tiểu thư không phải là đã thích tôi rồi chứ?"

Triều Từ tiến đến gần khiến mặt cô hoàn toàn chìm vào bóng tối, không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng lại có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương lạnh lùng làm Lục Kim mê mẩn trên người cô, cùng với cái giọng nói mang theo sự dụ dỗ.

"Tôi..."

Lục Kim hoàn toàn không ngờ cô lại hỏi như vậy, mà lúc này cô cả người ép sát vào, còn giữ chặt cổ tay Lục Kim, khiến Lục Kim hoàn toàn không thể né tránh.

Triều Từ tự mình hỏi ra vấn đề này xong, lại không có kiên nhẫn nghe đối phương đưa ra câu trả lời, dường như câu trả lời nào đối với cô cũng không quá quan trọng.

Ngôn ngữ lạnh lùng lại mang theo sự trêu chọc của cô, mặc dù vẫn mang theo ý cười, nhưng lại làm lòng Lục Kim lạnh lẽo một cách nhanh chóng.

"Tôi khuyên cô đừng có tâm tư này. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi phải không, chúng ta là quan hệ hợp tác, sự dịu dàng quan tâm đôi khi có khiến cô hiểu lầm? Nếu cô nảy sinh tình cảm với tôi, đối với tôi sẽ là một chuyện rất phiền phức, dù sao tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cũng không muốn chọc bộ phận Duy trì trật tự đến điều tra. Lục tiểu thư có thể ngoan ngoãn một chút được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz