[BHTT - EDIT] Hắc Liên Hoa Đoạt Đi Bạch Nguyệt Quang - Lộ Phi Phi
Chương 68
Lễ thành xong, Bạch An An nắm lấy tay Mục Thiên Âm đứng dậy.
Nàng nghiêng đầu cười với nàng ấy: "Thế nào, giờ thì ngươi đã tin ta rồi chứ?"
Mục Thiên Âm toàn tâm chú ý nhìn nàng, mỉm cười gật đầu: "Ta tin ngươi."
Ánh mắt Bạch An An chớp động, giơ tay lên, chĩa cổ tay mình về phía nàng, "Nếu đã như vậy, vì sự tin tưởng đối với đạo lữ, ngươi có nên tháo chiếc vòng trên tay ta ra không?"
Ánh mắt Mục Thiên Âm theo đó rơi xuống cổ tay trước mặt, cổ tay trắng nõn mịn màng, làm nổi bật chiếc vòng tay màu đen, vô cùng thu hút.
Nàng rũ mi mắt xuống, khóe mắt khóe mày mang theo một ý cười ôn nhu nhưng kiên định từ chối yêu cầu của nàng.
Nụ cười trên mặt Bạch An An tức khắc thu lại, trầm mặt nhìn nàng: "Chúng ta đã kết thành đạo lữ rồi, ngươi vẫn không tin ta?"
Mục Thiên Âm lắc đầu, ôn nhu nói: "Không phải vậy, ta tin ngươi. Nhưng ta sợ ngươi chạy mất."
Bạch An An lập tức trợn tròn mắt, vì câu nói tự mâu thuẫn này của Mục Thiên Âm, nàng quả thực không biết nên nói gì. Đứng ngây ra nửa ngày mới do dự nói: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Mục Thiên Âm nhìn nàng một cái, rũ mi mắt nói: "Ta tin ngươi có chút thích ta." Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Thế nhưng, ta lo lắng, chút yêu thích này, không đủ để ngươi ở lại."
"Không cần bao lâu, có lẽ chỉ cần trăm năm." Nàng giơ tay lên, ngón tay rơi xuống má Bạch An An, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ không cần trăm năm, mười năm, một năm, cũng không chừng."
Bạch An An hơi trầm mặt, ánh mắt khẽ động, lông mi nàng run nhẹ, chốc lát sau ngước mắt nhìn nàng, cong lên một nụ cười rồi lao vào lòng nàng.
Nàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mục Thiên Âm, má cọ cọ vào vai nàng, làm nũng bằng giọng điệu ngọt ngào: "Ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ ta muốn chạy trốn mà. Ta chỉ muốn lúc nghỉ ngơi buổi tối thì tháo nó ra thôi."
Nàng ngước mặt lên nhìn nàng ấy từ trong lòng, nhướng hàng lông mày thanh tú lên, truy vấn: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lúc ngủ buổi tối, nó vướng víu khó chịu sao?"
Mục Thiên Âm chỉ ôn nhu xoa đầu nàng, ánh mắt như nước nhìn nàng: "Nói sau đi."
Bạch An An tức khắc cúi đầu xuống, âm thầm bĩu môi.
Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa lớn, tiếng mưa tí tách, đập vào lòng người khiến tâm phiền ý loạn. Bạch An An chợt kéo Mục Thiên Âm lại, ép nàng vào tường, mị nhãn như tơ nói: "Dù sao còn lâu mới tới sáng, hay là chúng ta thêm một hiệp nữa?"
Hai bên má trắng nõn của Mục Thiên Âm phớt lên hai vệt ửng hồng e thẹn, nàng vươn tay nắm lấy tay Bạch An An, khẽ giọng nói: "Ngươi chịu không nổi đâu, không cần."
Đôi mắt hơi nhếch lên của Bạch An An tựa như một nét mực đậm được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt nhìn nghiên dường như mang theo sức hút nào đó.
Nàng nhìn chằm chằm Mục Thiên Âm, môi đỏ cong lên một đường cong quyến rũ, ngón tay chạm vào môi mỏng nhạt màu của Mục Thiên Âm: "Nếu đã như vậy, để ta."
Lông mi Mục Thiên Âm khẽ run lên một chút, đổ một vệt bóng râm nhỏ xuống mắt.
Nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn Bạch An An một cái, ánh mắt như nước nói: "Không được."
Nói xong, nàng vươn tay xoa đầu Bạch An An, khẽ giọng: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quá mệt nhọc."
Nói xong, nàng nhìn Bạch An An lần cuối, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bạch An An nhìn chằm chằm bóng lưng Mục Thiên Âm rời đi, im lặng rất lâu, rồi hậm hực dậm chân.
Cái gì chứ, bọn họ đã kết thành đạo lữ rồi, mà Mục Thiên Âm còn không cho nàng chạm vào. Chuyện này, chẳng phải nên có đi có lại sao?
Nàng đang bực bội, chợt nhận ra tiếng động ở phía cửa sổ.
Nàng nhướng mày, bước tới nhìn, thấy đó là một con hạc giấy màu trắng, không khỏi hất cằm.
Nàng vừa chạm vào hạc giấy, hạc giấy liền tự động mở ra trước mặt nàng, hiển thị hàng chữ đen trên giấy trắng.
Nàng làm theo những gì chữ đen viết, đi thẳng ra khỏi sân, đến đình không xa đó. Nàng thấy Chu Dung đang ngồi trên ghế đá tự rót tự uống, thấy nàng, nghiêng đầu cười.
Bạch An An thấy chỉ có một mình nàng ấy, không khỏi hơi khựng lại.
Nàng chậm rãi bước tới, ngồi xuống đối diện nàng ấy, khẽ giọng: "Nhị sư tỷ?"
Chu Dung không nói gì, vươn ngón trỏ chấm một chút rượu, viết vài chữ trên bàn đá.
【 Một tháng sau, sau núi 】
Nét chữ màu tối lập tức bị gió làm khô, trên bàn đá sạch trơn, không còn sót lại gì.
Bạch An An khẽ cười: "Đa tạ Nhị sư tỷ."
Chu Dung giơ túi rượu, mở nắp ngửa đầu tu một ngụm, lau khóe môi rồi khẽ cười với nàng.
Bạch An An chỉ ở bên ngoài một khắc, rồi trở về sân. Vừa bước chân vào sân, liền thấy Mục Thiên Âm một thân bạch y, dáng người cao ráo ngọc lập đứng dưới gốc lê trong sân.
Bạch An An chớp chớp mắt, lập tức chạy tới, ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng tựa cằm nhọn lên bờ vai thon thả của Mục Thiên Âm, dịu dàng nói: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Mục Thiên Âm nghiêng đầu lại, ngón tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của nàng, khẽ giọng: "Vừa rồi đi đâu?"
Bạch An An cọ cọ vào má nàng, ôn nhu nói: "Ta đi gặp Chu Dung."
Ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt Mục Thiên Âm, khẽ giọng nói: "Ngươi không để tâm chứ? Dù sao nàng ấy từng là sư tỷ của ta, dù gì cũng phải gặp một lần."
Ánh mắt nàng rơi trên cành đào trơ trụi, đêm qua vừa có một trận mưa bão, hoa trong sân đều khô héo. Giọt nước trên cành đã kết thành băng tinh, treo trên cành tựa như những chuỗi hạt thủy tinh tinh xảo.
Bạch An An giơ tay hái một viên xuống, cầm trong tay ngắm nghía.
Mục Thiên Âm giơ tay giúp nàng chỉnh lại mái tóc dài bị rối do vừa chạy đến, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng: "Không lạnh sao? Vào phòng đi."
Bạch An An gật đầu, khoác tay Mục Thiên Âm, thân thể mềm mại dựa sát vào người nàng.
Đêm đó, Bạch An An cuối cùng cũng dùng đủ lời lẽ dụ dỗ để Mục Thiên Âm đồng ý, để nàng tự tay cởi bỏ chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay mình.
Ánh mắt nàng rực sáng nhìn chằm chằm cổ tay không còn bị trói buộc nữa, khóe môi chầm chậm cong lên.
Nàng nghiêng đầu nhìn Mục Thiên Âm, chợt áp sát lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần ngắm nhìn nàng, làm nũng: "Ta thích ngươi đối xử với ta như vậy, có muốn làm thêm lần nữa không?"
Nói rồi, nàng không đợi Mục Thiên Âm đồng ý, liền đột ngột ấn tay nàng lên ngực mình, chầm chậm nằm xuống.
Nàng ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm màn trướng màu xanh nhạt phía trên, tầm nhìn trong lúc chao đảo dần trở nên mờ đi.
Nàng càng siết chặt vai Mục Thiên Âm, khóe mắt khóe mày đều tràn đầy ý xuân.
Mái tóc đen dài của hai người trải rộng trên giường, tựa như rong biển đen quấn chặt lấy nhau.
Mục Thiên Âm nhẹ nhàng nhấc người lên một chút, ánh mắt lưu luyến dừng trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Bạch An An.
Nàng vươn ngón tay thon thả trắng nõn, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc dính trên trán nàng, đột nhiên vùi đầu xuống, thì thầm bên tai nàng: "Đã nói một đời một kiếp, đừng lừa ta."
Ánh mắt Bạch An An gợn sóng thành một hồ nước xuân, khuôn mặt ngập tràn hồng nhuận rung động. Nàng mỉm cười ngây dại với Mục Thiên Âm, ánh mắt lưu chuyển: "Đã nói rồi, sẽ không lừa ngươi."
"Được, ta tin ngươi." Mục Thiên Âm gật đầu, ngón tay đột nhiên dùng lực, môi mỏng đỏ mọng hôn lên môi đối phương, nuốt trọn tiếng kêu sợ hãi của người kia.
Ánh ban mai vừa hé, Bạch An An khoác áo ngồi dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm sắc đêm thâm trầm ngoài cửa sổ.
Kể từ ngày họ kết làm đạo lữ, tiếng sấm sét trên bầu trời chưa từng ngừng nghỉ, vang lên ngày càng thường xuyên.
Nàng giơ tay đè lại tim đang đập nhanh nơi lồng ngực, khẽ nhíu mày.
Không thể chờ đợi thêm nữa.
Nàng ngồi trên ghế, rút ra một tờ giấy đỏ, tay ngọc gấp thành một con hạc giấy, đặt lên bàn.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai nàng, giọng nói thanh lãnh của Mục Thiên Âm vang lên: "Dậy sớm như vậy, làm gì đó?"
Động tác của Bạch An An khựng lại, sắc mặt không đổi, tiện tay rút thêm một tờ giấy trắng, loáng một cái đã gấp xong một con hạc giấy màu trắng.
Nàng đặt hai con hạc giấy sát cạnh nhau, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Mục Thiên Âm: "Ngươi thấy thế nào?"
Mục Thiên Âm nhìn về phía con hạc giấy màu đỏ, lông mi rũ xuống, đồng tử màu trà trong suốt xinh đẹp, nàng khẽ mím môi, biểu cảm trở nên nhạt nhòa: "Nghĩ đến gì mà lại gấp hạc giấy?"
Bạch An An thấy vẻ mặt này của nàng, ban đầu còn thấy khó hiểu, một lúc lâu sau chợt phản ứng lại, nhướng mày nói: "Ngươi sẽ không nghĩ, đây là gấp cho Tống Ỷ Ngọc chứ?"
Nàng thấy ánh mắt Mục Thiên Âm lập tức nhìn tới, vội vàng kéo tay nàng ấn nàng ngồi xuống ghế, sau đó mới chỉ vào hai con hạc giấy một trắng một đỏ nói: "Ngươi xem, màu sắc này có giống chúng ta không?"
Bạch An An mỉm cười: "Màu đỏ là ta, màu trắng là ngươi."
"Ở quê hương của ta, hạc giấy được gửi gắm những điều tốt đẹp. Ngươi có nguyện vọng gì, đều có thể cầu nguyện với hạc giấy."
Bạch An An thấy Mục Thiên Âm ngẩn người không động đậy, không khỏi đưa con hạc giấy màu đỏ vào tay nàng: "Cái này tặng ngươi, sau này ngươi ra ngoài có thể mang theo bên mình, như vậy cho dù ta ở nơi khác, cũng coi như ở bên cạnh ngươi."
Mục Thiên Âm nhìn hạc giấy màu đỏ trong lòng bàn tay, hàng lông mi dài rũ xuống: "Luôn là ta, đúng không?"
Nàng không kìm được ngước mắt nhìn chằm chằm Bạch An An, nói ra điều bấy lâu nay nàng vẫn bận tâm trong lòng: "Ngươi không xem ta là thế thân, đúng không?"
Bạch An An nghe vậy, biểu cảm ngây ngốc trong một thoáng.
Thế thân?
Nàng xem Mục Thiên Âm là thế thân của ai?
Nàng không nhịn được chớp mắt một cái, nghi hoặc đánh giá nàng một lượt, "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Người ta thích, đương nhiên là ngươi."
"Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ngươi."
Mục Thiên Âm chợt nói: "Vậy Tống Ỷ Ngọc thì sao, đối với ngươi, nàng tính là gì?"
Có lẽ thân phận đạo lữ đã cho nàng thêm dũng khí, nàng rũ mi mắt, hơi run rẩy, đưa ra câu hỏi đã đè nén trong lòng bấy lâu nay.
"Chỉ là đối tượng trả thù sao?"
"Tự nhiên."
"Nếu như..."
Nếu như năm đó, Tống Ỷ Ngọc không lấy máu, không giết nàng. Vậy thì khi nàng tỉnh lại, có chấp nhận Tống Ỷ Ngọc, và toàn tâm toàn ý ở bên nàng ta không?
Mục Thiên Âm chợt nghĩ đến khả năng đó, nghĩ đến Tống Ỷ Ngọc có thể sở hữu nàng một cách trọn vẹn, trái tim lập tức như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức nàng sắp không thở nổi.
Nàng không dám nghĩ sâu hơn, chỉ có thể may mắn rằng tất cả chuyện này, không có nếu như.
Suy nghĩ của nàng, luôn luôn bị lôi kéo theo nhất cử nhất động của An Nhi.
Là An Nhi khiến nàng nếm trải thế nào là tình cảm, thế nào là lòng chiếm hữu.
Nàng vươn tay ra, ôm lấy vai Bạch An An, siết chặt nàng vào trong lòng.
Bạch An An rúc vào lòng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ, lấp lánh.
Đợi đến khi Mục Thiên Âm ra khỏi phòng, nàng mới rủ mi nhìn chằm chằm hạc giấy màu trắng trong tay, ngẩng đầu khẽ nhếch khóe miệng.
Nàng xòe lòng bàn tay, nhìn chằm chằm hạc giấy đang chậm rãi vỗ cánh trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mười ngày sau, Mục Thiên Âm sẽ ra ngoài một chuyến, đó là cơ hội duy nhất của nàng.
Sáng sớm hôm đó, chân trước Mục Thiên Âm vừa bước ra khỏi phòng, nàng liền mặc sẵn váy, chậm rãi bước ra khỏi sân.
Những bông hoa ngoài nhà không biết đã rụng từ lúc nào, đất bùn lầy lội đầy rẫy, chân dẫm lên phiến đá ẩm ướt, phát ra tiếng động rất khẽ.
Bạch An An xách váy đỏ lên đi tới sau núi, thấy Chu Dung và Địch An Dịch đã sớm đứng chờ ở đó với vẻ mặt đầy sốt ruột, không khỏi khẽ cười
Chu Dung vừa thấy, vội vàng ba bước hai bước tiến lên, nhanh chóng nhét lệnh bài trong tay cho nàng: "Mau đi đi, ta lo sư tôn sẽ quay về ngay bây giờ."
Địch An Dịch vốn định nói gì đó, cuối cùng nhìn chằm chằm gương mặt Bạch An An, im lặng không nói, chỉ toàn vẻ không nỡ nhìn nàng.
"Tiểu sư muội, sau này chúng ta sẽ gặp lại, ngươi đừng quên bọn ta đấy."
Bạch An An nhận lấy lệnh bài, cười với hai người, không dám chần chừ, đi thẳng về phía lối ra.
Nàng không thể ở lại, không thể dựa dẫm vào Mục Thiên Âm.
Mấy nghìn năm qua, đều là nàng độc thân một mình chống đỡ, dựa vào đâu phải dựa dẫm vào một người khác?
Nếu nàng có tâm tư mềm yếu này, vậy thì cũng chẳng còn xa cái chết nữa.
Nàng quay đầu nhìn lại một cái, nghĩ đến khi Mục Thiên Âm quay về sẽ không thấy mình, bước chân không khỏi khựng lại.
Tại kết giới không có đệ tử canh giữ, chỉ có một bóng người cao lớn khoác trường bào đen lặng lẽ đứng đó chờ nàng.
Nàng vừa định nói điều gì, biểu cảm chợt thay đổi, nhíu mày nhìn về phía một hướng khác.
Mục Thiên Âm bạch y đứng sau lưng nàng, trầm mặt, trên gương mặt trắng như tuyết tựa như đang ngưng kết sương lạnh.
"Quay lại đi, quay lại bổn tọa sẽ tha thứ cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz