[BHTT - EDIT] Hắc Liên Hoa Đoạt Đi Bạch Nguyệt Quang - Lộ Phi Phi
Chương 65
Bạch An An cũng không cần thể diện nữa, nằm rạp bên mép giường, lớn tiếng nói: "Ta không đi!"
Nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn hai đệ tử, dứt khoát giở trò ăn vạ: "Ta cứ không đi đấy! Hai ngươi làm gì được ta?"
Mục Thiên Âm dám lừa nàng, điều này khiến cục tức trong lòng nàng không cách nào nuốt trôi được. Thế nhưng, tu vi toàn thân nàng đều bị áp chế, đánh lại không được, chỉ có thể động miệng cho đỡ tức.
Nàng không sợ hãi nói: "Các ngươi có bản lĩnh, thì qua đây kéo ta đi!"
Mộ Viện đứng bên cạnh lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn nàng: "Bạch cô nương, cầu xin ngươi, buông tay đi! Thành chủ đưa ngươi về thành, cũng không phải muốn giết ngươi. Bọn ta sẽ chiêu đãi ngươi thức ăn ngon rượu ngon, cúng phụng ngươi."
Bạch An An tức giận trợn trắng mắt, nói xỏ: "Cúng phụng?! Chẳng lẽ còn phải quỳ xuống lạy vài lạy nữa sao? Coi Bổn tôn là người chết à?!"
Mạc Tư lạnh lùng đứng một bên, mỉa mai nói: "Ngươi đừng sống trong phúc mà không biết phúc, Thành chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, mà ngươi còn nhất mực muốn chạy trốn. Ngươi quả thật là, quả thật là..."
Bạch An An liếc xéo nàng ta, mắt hạnh hất lên nhìn qua, chen lời nói: "Ngươi muốn nói Bổn tôn không biết tốt xấu?"
"Nàng ấy cam tâm tình nguyện, ngươi làm được không?" Một câu nói này, liền khiến Mạc Tư cứng họng không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Bạch An An nằm rạp trên giường, biết rõ hai người này không dám động thủ kéo nàng, thế là càng thêm không biết sợ mà châm chọc: "Nếu ngươi có bản lĩnh đó, ngươi cũng có thể thử xem."
"Nếu không thì ngậm miệng lại."
Ngoài cửa phòng đang mở, không biết từ lúc nào đã đứng một thân ảnh cao gầy bạch y như tuyết.
Mạc Tư và Mộ Viện nhìn thấy, vội vàng cúi người hành lễ: "Thành chủ!"
Mục Thiên Âm nhìn thấy Bạch An An nằm rạp bên mép giường không hề giữ hình tượng, không khỏi ngừng một chút, nhấc chân ung dung bước vào. Nàng giơ tay phẩy phẩy về phía Mạc Tư và Mộ Viện, hai người được lệnh, nhìn nhau một cái, cúi đầu lẳng lặng rời khỏi phòng.
Đợi hai đệ tử rời đi, Mục Thiên Âm lúc này mới nghiêng đầu, rủ mắt quét qua Bạch An An một cái, lông mi khẽ run: "Ngươi lại không muốn ở cùng ta đến thế sao?"
Bạch An An nheo mắt, tròng mắt đột nhiên đảo một vòng, cắn nhẹ môi đỏ, đột nhiên nhào tới. Nàng ôm chầm lấy eo thon của Mục Thiên Âm, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng: "Chúng ta không về Minh Tâm Thành, có được không?"
Nàng ngước mặt lên, đôi mắt hạnh hơi xếch nhìn lên, lông mi từng sợi rõ ràng, là một thần sắc vô cùng vô tội và đáng thương, "Cứ ở lại đây, chỉ có hai chúng ta, không tốt sao?"
Mục Thiên Âm rũ mắt, đôi mắt màu trà phản chiếu biểu cảm cố làm ra vẻ đáng thương của Bạch An An, khóe miệng nàng nhếch lên vài phần, giơ tay lên, ngón tay đặt trên đầu Bạch An An nhẹ nhàng vuốt ve: "Ở lại đây, ta sợ ngươi chạy mất."
Bạch An An nghiêng mặt đi, âm thầm bĩu môi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là bộ dạng chân thành đáng thương: "Sao có thể chứ?"
"Ta là loại người ăn nói không giữ lời sao?"
Khóe môi Mục Thiên Âm thoát ra một tia cười lạnh, ngón tay chợt bóp má nàng một cái, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"
Biểu cảm của Bạch An An cứng đờ, nàng đột nhiên ôm lấy eo Mục Thiên Âm lắc mạnh một cái, làm nũng: "Ta không cần biết, ta cứ muốn ở lại đây! Ngươi mà không nghe lời ta, thì chứng tỏ ngươi ghét ta!"
Thần sắc Mục Thiên Âm vững như núi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, thuận tay vuốt sợi tóc dính bên má nàng ra sau tai, nhàn nhạt nói: "Ta thích ngươi, nhưng không thể ở lại đây."
Bạch An An thấy Mục Thiên Âm dầu muối không ăn, dứt khoát không giả vờ nữa, hừ một tiếng rồi buông tay ra.
Nàng đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Mục Thiên Âm, đừng ép ta ghét ngươi."
Mục Thiên Âm nghe vậy, đôi mắt màu trà tức thì gợn sóng như hồ nước sâu không thấy đáy. Nàng ngừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn ngươi ở bên ta một thời gian, chứ không phải nhốt ngươi vĩnh viễn."
Bạch An An lạnh lùng liếc nàng một cái, nghe xong liền quay người ngồi trở lại giường.
Nàng chống ngón tay lên cằm của mình, nhướng mày, châm chọc: "Vậy Mục Thành chủ nói một thời gian là bao lâu? Mười năm? Trăm năm? Hay là ngàn năm?"
Mục Thiên Âm ngây người nhìn nàng, nửa ngày sau lắc đầu, buồn bã nói: "Ta không biết, có lẽ rất lâu, có lẽ chỉ vài năm."
"Trận pháp trong Minh Tâm Thành đã được vẽ xong, ngươi ở đó, sẽ rất an toàn."
Bạch An An vừa định nói, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
Mục Thiên Âm ôm ngang eo nàng, luồn tay qua đầu gối nàng bế bổng lên, đi thẳng ra khỏi sân.
Mạc Tư thấy nàng bế Bạch An An đi ra, tức thì đưa tay muốn giúp: "Thành chủ, Người đang bị thương, để đệ tử làm cho."
Mục Thiên Âm né tay nàng, ánh mắt rơi trên gò má trắng nõn của thiếu nữ trong lòng, khẽ cong khóe môi nói: "Không cần."
Mạc Tư ngây người nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng có chút hoảng hốt và chua xót, chốc lát sau rụt tay về, ngón tay không cam lòng nắm chặt lại bên hông, thủ thỉ: "Vâng."
Mộ Viện thỉnh thoảng đánh giá biểu cảm của Mạc Tư, lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Mạc Tư bị nàng nhìn đến phiền toái, cười mà như không cười nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
Mộ Viện căng thẳng ghé sát cái đầu qua, hỏi nhỏ: "Mạc Tư, ngươi có phải là đối với Thành chủ..."
Mạc Tư lập tức lạnh mặt cắt lời nàng, quả quyết nói: "Không có."
Mộ Viện chớp chớp mắt, nhìn nàng một cái, ngây người "A" một tiếng: "Không có thì tốt, không có thì tốt."
Tuy nàng không biết Thành chủ và Bạch cô nương có quan hệ gì, nhưng ánh mắt của Thành chủ nhìn Bạch cô nương lại không lừa được người.
Khoan đã— Ánh mắt Mộ Viện chợt mở to, Thành chủ chẳng phải tu Vô Tình Đạo sao? Vậy thái độ của Người đối với Bạch cô nương là như thế nào?
Nàng vẻ mặt khó hiểu gãi gãi đầu, nhìn Mạc Tư bên cạnh, lại nhìn Thành chủ phía trước, sau nửa ngày dứt khoát buông tay, không nghĩ lung tung nữa.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng không liên quan đến nàng!
Mục Thiên Âm ôm Bạch An An đặt lên giường đỡ nàng nằm xuống, lẳng lặng ngắm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt rơi xuống bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch An An.
Nàng nhớ lại bộ dạng tức tối bỏ chạy của đối phương lúc nãy, bật cười lắc đầu, lấy thuốc mỡ ra, xoa bóp chân cho nàng, rồi mới khẽ lẩm bẩm: "Có tinh thần đến thế, chân không còn đau nữa sao?"
Một đoàn người hùng hổ trở về, trời chưa sáng rõ, màn đêm đen kịt.
Vạn vật tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc trong bụi hoa.
Mục Thiên Âm quay đầu lại nói với Mạc Tư và Mộ Viện đang đứng ở cửa: "Các ngươi về đi, sau này không cần phải đến nữa."
Mộ Viện vội vàng gật đầu lên tiếng, trong đầu chỉ nghĩ đến lần này trở về nên ăn món ngon gì để tự thưởng cho mình, căn bản không để lời Thành chủ vào tai.
Khác với nàng là Mạc Tư.
Mạc Tư nghe xong, ngẩng mặt lên, khuôn mặt tú lệ buồn bã và thất vọng nhìn về phía Mục Thiên Âm nói: "Mạc Tư ngưỡng mộ Thành chủ, thỉnh cầu được ở lại Chính Điện chăm sóc Người."
Mục Thiên Âm khựng lại, nghiêng đầu, một lọn tóc đen nhánh rủ xuống theo động tác.
Nàng liếc nhìn nàng ta một cách hờ hững, nhàn nhạt nói: "Không cần, ngươi về đi."
Mạc Tư cắn nhẹ môi, đôi mắt ngấn nước, gắn chặt trên mặt nàng: "Cho dù Thành chủ không cần, vậy Bạch cô nương cũng không cần sao?"
Mục Thiên Âm nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm toát ra một tia bất mãn rõ rệt. Nàng khẽ nhếch khóe miệng: "Chuyện của nàng, tự nhiên sẽ có bổn tọa bận tâm."
Mạc Tư môi mấp máy, còn muốn nói thêm. Mộ Viện bên cạnh vội vàng kéo tay áo nàng, ra hiệu cho nàng, rồi nói với Mục Thiên Âm: "Thành chủ, Mạc Tư cả đêm không ngủ, nên đâm ra hồ đồ. Chúng ta liền đi ngay, đi ngay."
Ánh mắt Mục Thiên Âm nhàn nhạt nhìn qua, vô cùng thờ ơ.
Mạc Tư đầy lòng không cam tâm bị Mộ Viện kéo đi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía Mục Thiên Âm. Nàng thấy Mục Thiên Âm đã quay lưng rời đi từ lâu, chỉ còn một bóng hình bạch y thon dài thẳng tắp càng lúc càng xa, không khỏi khắp mặt hụt hẫng.
Bạch An An tỉnh giấc, người đã nằm trên giường của Minh Tâm Thành. Nhìn thấy màn trướng màu xanh nhạt quen thuộc trên đầu, nàng không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận đang dâng trào trong lòng.
Nàng bò dậy khỏi giường, xuống đất xỏ giày rồi đi đến bên cửa, dùng sức đẩy, nhưng không mở được. Sợi dây lý trí trong đầu, lập tức "rắc" một tiếng đứt đoạn.
Nàng dùng sức đập mấy cái vào cánh cửa, khiến cửa vang lên tiếng 'thình thình'. Đệ tử canh gác bên ngoài nghe thấy, nhưng ngay cả khóe mày cũng không hề nhúc nhích.
Bạch An An hít sâu một hơi, đột nhiên hướng về phía cửa sổ hét lớn: "Mục Thiên Âm! Ngươi vô liêm sỉ!"
Lời này vừa dứt, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng 'choang', hình như là tiếng binh khí rơi xuống đất.
Bạch An An hất cằm lên, tiếp tục hét lớn: "Ngươi thấy sắc nảy lòng tham! Giam cầm nhược nữ! Ngươi vô sỉ!"
Bên ngoài cửa, tiếng của đệ tử canh gác yếu ớt vang lên: "Vị cô nương này, cô nói Thành chủ như vậy, không hay cho lắm đâu."
Bạch An An được đáp lại, không khỏi càng thêm hăng hái: "Nàng ta dám làm, thì đừng sợ người khác nói! Các ngươi không cho ta nói, ta càng phải nói!"
"Đường đường Thành chủ Minh Tâm Thành vô liêm sỉ, đối với nhược nữ như ta mà thấy sắc nảy lòng tham! Ta không đồng ý, nàng ta liền cưỡng đoạt, giam cầm ta ở đây!"
"Đây chính là thủ đoạn hành sự của Thành Chủ Minh Tâm Thành, người đứng đầu Chính đạo sao?!" Bạch An An chửi rủa lẩm bẩm, vô cùng hăng hái, bất chợt cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nàng chợt ngước mắt nhìn qua, liền thấy Mục Thiên Âm đứng ở cửa, nhàn nhạt nhìn nàng.
Bạch An An môi mấp máy, tự động tắt tiếng, nhếch môi cười rạng rỡ: "Ngươi tới rồi?"
Mục Thiên Âm bước vào, đóng cửa lại, lúc này mới xoay người đi tới. Nàng thấy Bạch An An khẽ lùi về sau một bước, không khỏi nhếch môi cười nhạt: "Sao thế, không tiếp tục nữa à?"
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bạch An An lóe lên, nàng ngược lại bước tới một bước, lại gần Mục Thiên Âm, ngước đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ngươi đã đến, tự nhiên chẳng còn gì để nói nữa."
Mục Thiên Âm không buông tha nàng, vươn tay bóp lấy cằm nhọn của nàng, nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm vào môi đỏ của nàng nói: "Bổn tọa lần đầu tiên biết, thì ra An Nhi mồm mép sắc sảo đến như vậy."
Bạch An An giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, mê hoặc cười với nàng: "Ta không chỉ lời lẽ sắc bén, những chỗ khác cũng lợi hại vô cùng. Ngươi có muốn thử xem không?"
Đầu ngón tay thon thả của nàng nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trắng nõn của Mục Thiên Âm, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn nàng.
Mục Thiên Âm nhìn chằm chằm nàng nửa buổi, đột nhiên buông tay. Nàng nghiêng người sang, chỉ để lộ bóng nghiêng với đường nét mượt mà, giọng nói trầm thấp nói: "Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"
Bạch An An bước theo sát, từ phía sau ôm lấy eo Mục Thiên Âm, thở hơi như lan bên tai nàng: "Ngươi chẳng phải muốn có ta sao? Ta tự nguyện dâng mình cho ngươi, ngươi không vui sao?"
Sau khi nói xong, nàng trơ mắt nhìn vành tai trắng nõn của Mục Thiên Âm dần dần lan lên sắc đỏ hồng, không khỏi tiếp lời: "Ta thỏa mãn ngươi, sau đó..."
Mục Thiên Âm xoay người lại, bên dưới hàng lông mày thon dài, đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước, phản chiếu lại dáng vẻ mê hoặc của Bạch An An.
Nàng cắt ngang lời Bạch An An: "Sau đó chúng ta đường ai nấy đi?"
Bạch An An mím môi nhìn nàng, nheo mắt, im lặng đáp lại.
Mục Thiên Âm kéo tay trên eo ra, xoay người, ngược lại nắm lấy hai tay nàng trong lòng bàn tay mình, nói nhỏ: "Ngươi biết ta muốn gì."
"Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện."
Cam tâm tình nguyện? Cam tâm tình nguyện bị Mục Thiên Âm giam giữ ở đây? Nàng ấy đang nói những lời vô nghĩa không thể nào xảy ra sao?
Bạch An An lập tức giãy giụa, rút tay về, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: "Vậy thì thôi, ngươi ra ngoài đi."
Mục Thiên Âm ngây người nhìn nàng nửa buổi, sau một lúc mới chầm chậm nói: "Ngươi đừng lo, vài ngày nữa, ngươi có thể ra ngoài."
Bạch An An không hiểu ý của Mục Thiên Âm là gì, chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, ngoảnh đầu đi, từ chối nói chuyện với nàng.
Mục Thiên Âm quả thực tính tình quá tốt, nàng mắng cũng đã mắng, người ta không thèm để tâm, nàng liền chiến tranh lạnh với nàng ấy, xem nàng ấy nhịn được đến bao giờ.
Nhưng nàng thực sự đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Mục Thiên Âm, nàng sớm biết người này thuộc loài ốc sên, không ngờ nàng ấy lại có thể nhịn trọn vẹn ba ngày không nói chuyện với nàng.
Bạch An An đã mấy lần thấy nàng ấy đọc sách trong phòng, suýt chút nữa không nhịn được gọi tên nàng ấy, nhưng người kia thì hay rồi, hoàn toàn không thèm nhìn nàng lấy một cái. Tự lo viết chữ đọc sách, tự lo xử lý công việc của Minh Tâm Thành, sau đó lại tự lo đẩy cửa rời đi.
Nàng ấy coi nàng ở đây là cái gì, nhà trọ sao?!
Trong đầu Bạch An An chợt hiện lên biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt Mục Thiên Âm, lập tức giận không chịu nổi. Nàng nghe thấy tiếng mở cửa, không hề suy nghĩ liền chộp lấy một chiếc chén trà ngọc thanh trên bàn, dùng sức ném mạnh về phía cửa.
Đối phương bị bất ngờ, có vẻ như không kịp tránh né, ngây người đứng đó. Chiếc chén trà sượt qua góc trán đối phương mà bay đi, vỡ tan trên đất.
Bạch An An kinh ngạc nhìn nàng, đánh giá một lượt: "Sao lại là ngươi?"
Mạc Tư ôm lấy góc trán đỏ ửng, cúi thấp mày mắt, nói khẽ: "Bạch cô nương, ta muốn nhờ ngươi một chuyện." Nàng bỏ tay xuống, ngẩng mặt lên, không hề che giấu vết thương trên trán, khẩn cầu: "Ngươi đi cầu xin Thành chủ, cho ta ở lại chăm sóc ngươi, được không?"
Bạch An An hé miệng, ngây ra trong giây lát. Hơi khó để hiểu được Mạc Tư lại đang diễn tuồng gì. Nàng nhướng mày, quay người ngồi xuống ghế, ung dung rót cho mình một chén trà, sau đó bất động thanh sắc nói: "Dựa vào cái gì?"
Nàng ngẩng mặt nhìn đối phương: "Bổn tôn và ngươi không thân không thích, dựa vào đâu phải mở lời vì ngươi?"
Mạc Tư cắn răng, đột nhiên quỳ sụp xuống, ngửa đầu ai cầu: "Bạch cô nương, xin ngươi giúp ta!" Nàng nói xong, đột nhiên hạ giọng: "Ngươi muốn trốn thoát, ta có thể giúp ngươi. Phụ thân ta là một trong các Trưởng lão của Minh Tâm Thành, lần này ta có thể đến gặp ngươi chính là nhờ ông ấy giúp đỡ."
Bạch An An thần sắc bất động, khẽ vuốt ve chiếc chén trà ngọc, làn khói lượn lờ bao phủ lên đôi mắt vô cảm của nàng: "Phụ thân ngươi đã thần thông quảng đại như vậy, sao lại không giúp ngươi ở lại bên cạnh Mục Thiên Âm?"
Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Lợi ích ngươi đưa ra quá ít, Bổn tôn không thể đồng ý."
"Lợi ích?" Mạc Tư lập tức ngẩng mặt lên, nhíu mày bất mãn nhìn nàng: "Ngươi chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, tại sao không thể giúp ta khuyên Thành chủ?!"
Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Mạc Tư, Bạch An An nhướng mày, nàng thấy đối phương mặt đầy không phục, trong lòng có chút phiền chán, lạnh lùng nói: "Đây là thái độ của người nhờ vả sao?"
Nàng lắc đầu, trực tiếp từ chối: "Ngươi đã giỏi giang như vậy, chi bằng trở về cầu xin vị Trưởng lão cha ngươi đi."
"Cầu xin cái gì?" Giọng nói của Mục Thiên Âm vang lên ở cửa, nàng thân hình mảnh khảnh, chậm rãi bước vào, ngồi xuống đối diện với Bạch An An, ánh mắt khẽ liếc nhìn Mạc Tư đang quỳ gối, hàng lông mày thanh tú không khỏi cau lại: "Có chuyện gì vậy?"
Bạch An An vừa định nói, Mạc Tư đang quỳ dưới đất đã rủ rượi đáng thương nhìn về phía Mục Thiên Âm, da thịt nàng trắng nõn, trán đỏ ửng, đôi mắt long lanh nước dán chặt lên mặt Mục Thiên Âm. Bộ y phục màu vàng nhạt tôn lên vẻ ngoài mềm yếu như một tiểu bạch hoa, nàng nói khẽ: "Thành chủ, là Mạc Tư không cẩn thận, không phải Bạch cô nương ném."
Nàng ta đưa tay vuốt ve vầng trán đỏ ửng của mình, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt yếu ớt nhìn thoáng qua Bạch An An, mím chặt môi đầy uất ức, lặp lại lần nữa: "Là Mạc Tư không cẩn thận, không trách Bạch cô nương."
Bạch An An không hề nổi giận, mà chậc một tiếng, hai tay khoanh trước ngực lắc đầu.
Nàng nhìn Mục Thiên Âm một cái, Mục Thiên Âm cũng đang nghiêng đầu nhìn nàng.
Bạch An An thấy vẻ mặt lãnh đạm của Mục Thiên Âm, bĩu môi khó chịu.
Người này rõ ràng tu là Vô Tình Đạo, nhưng vẫn thu hút ong bướm như thế.
Nàng buông tay xuống, tự mình rót thêm một chén trà, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Là Bổn tôn ném, Bổn tôn không thích nàng ta, ngươi định làm sao?"
Ánh mắt màu trà của Mục Thiên Âm thoáng qua một điều gì đó rất nhanh, có vẻ hơi ngây người. Ánh mắt nàng rơi vào khóe môi cong xuống của Bạch An An, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi lập tức nở một nụ cười không thể kiềm chế. Nụ cười này vừa xuất hiện, lập tức lan tràn đến đầu lông mày khóe mắt, làm tan đi khí chất lạnh băng trên người nàng.
Nàng nhu tình mật ý nhìn Bạch An An, khiến Bạch An An nhíu chặt mày.
Bạch An An do dự nói: "Ngươi cười cái gì?"
Ánh mắt ôn nhu của Mục Thiên Âm rơi trên gương mặt khó hiểu của Bạch An An, không quay đầu lại nói với Mạc Tư: "Ngươi lui xuống đi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bổn tọa nữa."
Mạc Tư đột nhiên ngẩng mặt lên, không thể tin được nhìn nàng.
Bạch An An nhìn thấy nụ cười của Mục Thiên Âm liền cảm thấy bực bội, không khỏi truy hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Mục Thiên Âm nhìn nàng một cái, lắc đầu, chỉ nói không có gì, mặc kệ Bạch An An truy vấn thế nào, nàng cũng không nói.
Mục Thiên Âm chỉ ở chỗ nàng một lát, đã muốn rời đi. Bạch An An đương nhiên không giữ lại, chỉ là ánh mắt lén lút nhìn về hướng nàng rời đi, từ vị trí cửa sổ, theo sát bóng dáng nàng.
Nàng khẽ nhếch mày, lập tức nhảy lên khung cửa sổ, tựa nghiêng vào tường, nheo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Minh Tâm Thành lại đổ tuyết, cây lê trong sân trơ trụi, không có cánh hoa nào. Tuyết đọng trên cành, tựa như từng đóa lê hoa đang nở rộ. Dưới sắc tuyết trùng điệp che phủ, là hai bóng người một trắng một vàng.
Mục Thiên Âm vừa ra khỏi cửa, liền thấy Mạc Tư đang quỳ gối trên đường nàng đi về.
Mục Thiên Âm mắt không hề liếc đi qua bên cạnh nàng ta, trên mặt không có chút dao động nào.
Mạc Tư không nhịn được quỳ gối bò vài bước đuổi theo, muốn kéo vạt váy Mục Thiên Âm, nhưng vì kiêng sợ uy thế của nàng nên không dám manh động.
Nàng ngước mặt lên, để lộ gương mặt non nớt tú lệ, chăm chú nhìn Mục Thiên Âm, van cầu: "Thành chủ, xin người để Mạc Tư lại chiếu cố người!"
Mục Thiên Âm dừng bước, rũ mắt nhìn nàng ta một cái, cau mày, như thể kinh ngạc: "Ngươi sao còn ở đây?" Nàng hơi nâng cao giọng, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tư lập tức tái nhợt, đôi môi nàng ta khẽ run rẩy, hồi lâu không nói được một lời nào, chỉ có thể đáng thương nhìn nàng.
"Chẳng lẽ ta không được sao? Thành chủ, Mạc Tư ngưỡng mộ Người, Bạch An An không muốn, nhưng ta có thể..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Mục Thiên Âm lạnh giọng cắt ngang: "Câm miệng."
Dung nhan lạnh lẽo của nàng tựa như tuyết tích vạn năm không tan trên Thiên Sơn, chạm vào một cái cũng đủ khiến người ta bị đóng băng: "Ngươi vượt quá giới hạn rồi." Nàng ngừng lại, tiếp tục: "Không có tôn ti, mặt thiện tâm ác, Mạc Trưởng lão sao lại có một nữ nhi như ngươi."
Mạc Tư ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng, đờ đẫn nhìn nàng, nước mắt nơi khóe mi dường như sắp đông lại.
Bạch An An ngồi trên bậu cửa sổ, thấy Mục Thiên Âm làm cho tiểu cô nương kia tức đến bật khóc chạy đi, không khỏi cười ha hả.
Nàng cười đến còng cả lưng, khóe mắt ứa ra nước mắt, hồi lâu mới hoàn hồn, ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mi, cất giọng cao: "Mục Thành chủ, hà tất phải tuyệt tình đến vậy!"
Lông mi rậm của Mục Thiên Âm khẽ run rẩy, nàng nghiêng đầu nhìn về phía vạt váy màu đỏ lộ ra giữa muôn trùng sắc tuyết, môi mỏng không khỏi khẽ cong lên.
Trong lòng nàng, trong mắt nàng, chỉ có một mình nàng ấy, làm sao có thể để mắt đến những kẻ khác.
Bạch An An thấy nàng không nói lời nào, không khỏi nói tiếp: "Ta thấy tiểu cô nương tên Mạc Tư này cũng không tệ, rất để tâm đến Mục Thành chủ."
Chỉ là dùng sai thủ đoạn, lại dùng lên người nàng mà thôi.
Tận tai nghe người trong lòng nói mình mặt thiện tâm ác, e rằng phải mất một thời gian rất dài mới có thể phục hồi lại được. Bạch An An "chậc chậc" một tiếng, sự hả hê nơi khóe môi không thể nào che giấu được.
Lúc nàng ngước mắt lên lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng Mục Thiên Âm đâu nữa.
Trong viện, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc vang lên. Ánh mắt nàng nhìn lớp tuyết đọng trên cây lê ngoài cửa sổ, không khỏi bĩu môi.
Sau khi Đan dược Trưởng lão chữa trị vết thương cho Mục Thiên Âm xong, ông muốn nói lại thôi với nàng.
Mục Thiên Âm nhàn nhạt nhìn sang: "Trưởng lão, có chuyện gì?"
Đan dược Trưởng lão đánh giá sắc mặt nàng một chút, ngừng một lát rồi nói: "Lão phu thấy sắc mặt Thành chủ không được tốt, tốt nhất đừng nên quá lao lực."
Bàn tay Mục Thiên Âm đặt trên bàn khẽ động đậy, nhẹ giọng nói: "Trưởng lão yên tâm, việc nào cần gấp, việc nào có thể hoãn, bổn tọa tự biết."
Đan dược Trưởng lão đoan trang nàng một cái, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, lắc đầu: "Hy vọng Thành chủ thật sự biết."
Bên này đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng của Địch An Dịch.
Đan dược Trưởng lão thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi cửa, đi lướt qua Địch An Dịch.
Địch An Dịch vội vàng xông vào, mồ hôi đầy đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh: "Sư tôn! Tiểu sư muội trở về rồi sao?"
Hắn không đợi Mục Thiên Âm trả lời, liền vội vàng nói tiếp: "Đệ tử nghe các sư muội khác nói, tiểu sư muội đã theo sư tôn trở về!"
Mục Thiên Âm trầm mặt nhìn hắn một cái, lắc đầu phủ nhận: "Nàng không phải sư muội của ngươi."
Địch An Dịch còn muốn hỏi thêm, ngoài cửa Chu Dung chậm rãi đi tới, cắt ngang lời Địch An Dịch: "Tiểu sư đệ, sư tôn đã nói không phải, chính là không phải."
Ánh mắt nàng rơi trên mặt Mục Thiên Âm, nửa cười nửa không: "Sư tôn nói có đúng không?"
Mục Thiên Âm thần sắc không đổi, nhàn nhạt nhìn Chu Dung: "Mấy ngày bổn tọa rời đi, Minh Tâm Thành vẫn ổn chứ?"
Không hỏi sớm không hỏi muộn, lại hỏi đúng lúc này, rõ ràng là trong lòng có quỷ. Chu Dung và Địch An Dịch liếc nhìn nhau, sau đó che giấu tâm tư, cung kính trả lời câu hỏi của Mục Thiên Âm.
Mục Thiên Âm đánh tiếng cho hai đệ tử lui xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, rất lâu sau mới chậm rãi thở dài một tiếng.
Nàng đứng dậy ra khỏi cửa, xoay người đi đến Tiên Hiền Điện.
Bài vị của các đời Chưởng môn, Trưởng lão chi chít đặt trên giá gỗ cao, trên bàn đặt đèn nến và lư hương.
Trong làn khói sương mờ ảo, Mục Thiên Âm thân mặc bạch y, chắp tay sau lưng đứng thẳng.
Vô Tâm Kiếm chậm rãi lơ lửng phía sau nàng, thân kiếm khẽ ngân, thoáng chốc đã rơi xuống trước mặt nàng.
"Giết nàng."
Sự tĩnh mịch trong phòng bị tiếng nói đầy sát khí kia phá vỡ.
Mục Thiên Âm không hề để tâm đến tiếng nói bất chợt vang lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve lưỡi kiếm sắc lạnh.
Trên thân kiếm, một vết nứt khổng lồ, tựa như vết thương, xuyên thấu từ đầu đến cuối.
"Ngươi còn chống đỡ được bao lâu nữa?"
"Giết nàng đi, Vô Tình Đạo của ngươi sẽ viên mãn, Vô Tâm Kiếm cũng chẳng cần đứt đoạn."
Lông mi Mục Thiên Âm khẽ run rẩy, nàng nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt đổ dồn vào vết nứt trên kiếm, vung tay áo, thu kiếm trở lại.
Nàng chậm rãi rảo bước khỏi Tiên Hiền Điện, thuận tiện cũng quẳng đi âm thanh phiền nhiễu trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz