[BHTT - EDIT] Hắc Liên Hoa Đoạt Đi Bạch Nguyệt Quang - Lộ Phi Phi
Chương 55
Bạch An An vừa nghĩ, ánh mắt long lanh, nhưng khóe môi lại âm thầm nhếch lên một độ cong nhỏ.
Ánh mắt nàng rực lửa, đặt trên khuôn mặt trắng như tuyết của Mục Thiên Âm.
Vẻ đẹp của Mục Thiên Âm tựa như tuyết tích trên Thiên Sơn, cao không thể với tới, thanh lãnh, xa cách.
Ma Giới tuy cũng có mỹ nhân không hề thua kém nàng về dung mạo, nhưng về khí chất vượt qua được Mục Thiên Âm thì lại không có.
Dù sao thì danh xưng đệ nhất mỹ nhân Chính Đạo, cũng không phải là hư danh.
Nàng nắm lấy ngón tay Mục Thiên Âm, đan chặt vào nhau, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, lời An Nhi nói, đều xuất phát từ tận đáy lòng."
Mục Thiên Âm rũ mắt nhìn nàng, lông mi khẽ run rẩy.
Bạch An An khẽ mỉm cười, tiếp tục cố gắng, bàn tay trắng nõn dẫn dắt nàng, ấn lên vạt áo của mình.
Nơi vạt áo, cổ áo giao nhau trắng như tuyết, lộ ra chiếc cổ thiếu nữ trắng nõn mảnh khảnh. Bàn tay Mục Thiên Âm ấn trên đó, nghe được tiếng tim đập dồn dập của thiếu nữ, trên mặt cũng ngay lập tức phủ một chút ửng hồng nhẹ.
Nàng rõ ràng vẫn còn đang giận nàng ấy, nhưng lại bị nàng ấy dễ dàng khơi dậy cảm xúc.
Bạch An An liếc nhìn nàng, khóe mắt khóe mày mang theo một vẻ hồng diễm quỷ dị, nàng ngước lên nhìn, hai mắt tràn đầy vẻ vô tội dường như sắp tràn ra ngoài.
Từ góc độ của Mục Thiên Âm nhìn xuống, có thể thấy hàng lông mi của thiếu nữ rõ ràng từng sợi.
Trong tai, nàng nghe được giọng nói nũng nịu dụ hoặc của thiếu nữ.
"Tiên nữ tỷ tỷ muốn làm bất cứ chuyện gì với An Nhi, An Nhi đều cam tâm tình nguyện."
"Bất cứ chuyện gì?" Nàng nhìn chằm chằm nàng ấy, chậm rãi nói.
Khống chế nàng, khiến nàng chỉ có thể lộ ra các loại biểu cảm trước mặt mình. Bất luận là đau đớn hay vui mừng, nàng đều muốn chiếm hữu tất cả.
Mục Thiên Âm rũ mắt nhìn chằm chằm phong tình nơi khóe mắt thiếu nữ, cảm xúc quỷ dị này đột nhiên trào dâng trong lòng.
Tim nàng đập dồn dập, lòng bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Độ cong khóe môi Bạch An An từ từ nhếch lên, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đắc ý.
Mục Thiên Âm nhìn thấy nụ cười của nàng, ngón tay khựng lại, đột nhiên rụt tay về, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nàng: "Có phải ngươi, luôn coi bổn tọa như một trò cười không?"
Bạch An An chợt giật mình, trên mặt theo đó lộ ra vẻ uất ức: "An Nhi không có!"
Mục Thiên Âm cười lạnh một tiếng, liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Bạch An An đợi sau khi nàng ra khỏi phòng, khóe miệng mới buông xuống, thu lại vẻ mặt đáng thương trên mặt.
Nàng quay lại bàn, nhặt con hạc giấy trắng dưới đất lên, đặt song song với hạc giấy đỏ trên bàn, lúc này mới đứng dậy trở về giường nằm.
Tống Ỷ Ngọc đã vài lần đến cầu xin Mục Thiên Âm châm chước một chút, nhưng đều bị Mục Thiên Âm từ chối thẳng thừng. Thậm chí sau này, nàng ấy ngay cả cửa Thư phòng cũng không vào được. Bất đắc dĩ, nàng ấy đành phải chế tác một con hạc giấy truyền âm.
Con hạc giấy chậm rãi, rời khỏi lòng bàn tay Tống Ỷ Ngọc, lảo đảo bay qua tường viện, bay đến trước cửa sổ Bạch An An rồi dừng lại.
Bạch An An cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, vội vàng mở cửa sổ.
Nàng thấy con hạc giấy màu đỏ nho nhỏ vỗ cánh, dừng trước kết giới, suy tư một chút, liền biết hạc giấy này là do ai gửi tới.
Quả nhiên, Bạch An An còn chưa mở miệng, hạc giấy đã phát ra giọng nói của Tống Ỷ Ngọc: "An An, muội vẫn ổn chứ? Rốt cuộc muội đã làm gì, khiến sư tôn tức giận như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ của Bạch An An uất ức, nửa thật nửa giả đáp: "An Nhi đã nói dối sư tôn, bị sư tôn phát hiện. Cho nên người mới giận như vậy."
"Đại sư tỷ, tỷ nhất định phải nói giúp cho muội nhiều vào. An Nhi ở trong phòng sắp chết vì buồn chán rồi. Chờ An Nhi ra ngoài, lại tìm Đại sư tỷ chơi!"
Nàng thu âm vào hạc giấy, sau đó híp mắt, nhìn nó chầm chậm bay đi.
Hạc giấy run rẩy, khi vừa bay ra khỏi sân viện, đột nhiên bị một luồng linh lực khác chặn lại, sau đó không có cả cơ hội giãy dụa, đã bị luồng linh lực kia đánh bay ngược trở về.
Mục Thiên Âm đứng bên cửa sổ, mở rộng lòng bàn tay trắng nõn, rũ mắt nhìn chằm chằm hạc giấy màu đỏ trong tay, ánh mắt u ám.
Giọng nói kia trong lòng đột ngột vang lên: "Các ngươi không hổ là sư đồ, ngay cả sở thích cũng tương tự như vậy, đều phải lòng cùng một người."
"An Nhi vừa mới bày tỏ chân tình với ngươi, chớp mắt đã có thể cùng Tống Ỷ Ngọc tình tình tứ tứ."
"Ngươi quả thật đã hoàn toàn bị nàng đùa giỡn xoay như chong chóng rồi a!"
Mục Thiên Âm rũ mắt, nhìn chằm chằm vào hạc giấy màu đỏ, khóe mắt ửng đỏ.
"Ngươi còn do dự điều gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, nàng đối với ngươi có một tia chân tình nào sao?"
Nàng sắc mặt trắng như tuyết, đôi mắt màu trà trong suốt như pha lê, đôi môi nhạt màu khẽ động, nhưng lại không thốt ra được một câu phản bác nào.
Mãi sau, ngón tay nàng đột nhiên khẽ động, một đoàn linh hỏa màu xanh lập tức bao bọc lấy hạc giấy màu đỏ.
Ngọn linh hỏa u u bốc cháy trong lòng bàn tay nàng, cho đến khi thiêu rụi hạc giấy thành tro tàn.
Bạch An An đối với chuyện này hoàn toàn không hay biết, một mặt chờ đợi Tống Ỷ Ngọc đi tìm chết, mặt khác lại chờ đợi Mục Thiên Âm đến tìm nàng.
Nàng nghĩ, có lẽ Mục Thiên Âm đã bị hành động táo bạo của nàng dọa sợ rồi, nàng hai tay gối sau đầu, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn trướng màu xanh nhạt thất thần, không ngờ Mục Thiên Âm chưa tới, lại đợi được Tống Ỷ Ngọc.
Sau khi Tống Ỷ Ngọc gửi đi hạc giấy, trái chờ phải đợi, cũng không thấy hạc giấy quay về. Nàng thật sự lo lắng cho Bạch An An, không kiềm chế được mà tự mình đến gặp nàng ấy.
Vừa đi đến cổng sân viện của Bạch An An, liền thấy Chu Dung và tiểu hồ ly A La đang dây dưa giằng co với đệ tử canh gác.
Tiểu hồ ly vểnh môi, hai tay chống nạnh, đôi mắt to tròn giận dữ trừng hai đệ tử canh cổng, bực tức nói: "Tại sao các ngươi lại ngăn cản ta gặp tiểu tỷ tỷ?! Ta nhất định phải vào!"
Hai đệ tử canh gác mặt mũi lạnh lùng, không hề lay chuyển: "Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của Thành chủ."
Tiểu hồ ly lập tức phồng má lên, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng, cắn môi nói: "A La không cần biết, A La nhất định phải vào!"
Nói xong, tiểu hồ ly căng mặt, định xông thẳng vào sân viện.
Đệ tử canh gác nhất thời rút trường kiếm ra, bảo kiếm lạnh lẽo chặn đường tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly thấy lưỡi kiếm sắp chạm vào khuôn mặt mềm mại của mình, hoảng hốt dừng bước, ngoảnh đầu đi, tức giận tột độ trừng hai đệ tử.
Chu Dung một tay ấn lên đầu tiểu hồ ly, kéo nàng lại.
Nàng vỗ vỗ cái đầu lông xù của tiểu hồ ly, cười nói với đệ tử canh gác: "Các vị đều là sư huynh đệ tỷ muội trên núi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, châm chước một chút được không?"
Đệ tử gác cổng thấy là Chu Dung, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau một cái rồi nói: "Chu sư tỷ, không phải bọn đệ không thể châm chước. Mà là đây thật sự là mệnh lệnh do Thành chủ hạ xuống! Thành chủ đã đặc biệt dặn dò, không ai được phép vào!"
Chu Dung cười hì hì, chẳng hề để bụng, từ trong túi móc ra vài khối Linh Thạch đưa qua, làm mặt quỷ nói: "Tiểu sư đệ, nhìn xem lời các ngươi nói kìa. Sư tôn ta còn không hiểu sao? Người yêu thương tiểu sư muội nhất đó. Chúng ta chỉ vào gặp mặt một chút, sẽ không trì hoãn quá lâu đâu."
Đệ tử gác cổng thay đổi sắc mặt, vội vàng đẩy đống Linh Thạch kia về, lời lẽ chính đáng nói: "Không được chính là không được. Trừ phi sư tỷ được sự cho phép của Thành chủ."
Nói đùa sao, Thành chủ ngay ở bên cạnh đó. Vạn nhất lời này bị Thành chủ nghe thấy, vậy thì kiếp tu đạo của bọn họ e rằng sẽ kết thúc tại đây mất.
"Ta nhất định muốn đi vào thì sao?" Chu Dung dụ dỗ không thành, lập tức bĩu môi.
"Còn ta nữa còn ta nữa! Ta cũng muốn đi vào!" Tiểu hồ ly A La đứng bên cạnh, liên tục phụ họa theo.
Chu Dung liếc tiểu hồ ly một cái, trợn trắng mắt, rồi xoay người bỏ đi.
Tiểu hồ ly còn đang đợi Chu Dung đánh cho hai đệ tử gác cổng hoa rơi nước chảy, thấy nàng không hề do dự quay người rời đi, không khỏi ngẩn ra một chút, sau đó bất bình mà dậm chân.
Chu Dung tuy nói tính cách có chút thái quá, nhưng tự nhận còn được xem là tôn sư trọng đạo.
Sư tôn nói không thể gặp, nàng cũng không tiện xông vào cứng rắn.
Chỉ là không biết tiểu sư muội rốt cuộc đã làm gì, khiến sư tôn giận dữ đến mức này.
Nàng mang theo tâm tư hóng chuyện đi vào Thư phòng.
Chu Dung bước vào với dáng vẻ lơ đãng, không có vẻ gì là nghiêm chỉnh. Nàng thấy Mục Thiên Âm đang đứng trước bàn, chắp tay cầm bút lông, dường như đang viết chữ, nên không dám quấy rầy.
Sau một khắc, Mục Thiên Âm thu bút, gác bút lên giá bút, hững hờ nhìn qua: "Có chuyện gì?"
Chu Dung ngừng một chút, không đi thẳng vào vấn đề, mà nói sang chuyện khác. Chờ đến khi chính sự bẩm báo xong xuôi, nàng mới giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện tiểu sư muội.
"Vừa rồi đệ tử đến, thấy cổng viện tiểu sư muội có hai đệ tử canh gác, không biết là xảy ra chuyện gì?"
Mục Thiên Âm liếc nhìn nàng một cái, thu ánh mắt về, đôi mắt màu trà không chút gợn sóng: "Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm."
Chu Dung đau lòng tột độ: "Sư tôn người đang nói gì vậy? Ta và tiểu sư muội tình như tay chân, chuyện của muội ấy chính là chuyện của ta! Sư tỷ quan tâm đến sư muội, chẳng phải thiên kinh địa nghĩa sao?"
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu sư muội thay lòng đổi dạ, nên sư tôn thẹn quá hóa giận?
Nàng đảo mắt một cái, lén nhìn biểu cảm của Mục Thiên Âm, nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Mục Thiên Âm nhíu mày, nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Nếu ngươi rảnh rỗi đến vậy, bổn tọa đây còn vài chuyện có thể giao cho ngươi đi làm."
Chu Dung lập tức cười gượng một tiếng, đưa tay xoa xoa gáy.
Nàng vừa định chuyển đề tài, chợt thấy sư tôn nhìn về một hướng, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, không khỏi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tống Ỷ Ngọc thấy Chu Dung đã đi vào Thư phòng, liền lắc đầu. Nàng biết sư tôn chắc chắn không bị Chu Dung thuyết phục. Tuy nhiên, Chu Dung ở đó, cũng có thể phân tán một chút sự chú ý của sư tôn.
Nghĩ đến đây, nàng nghiêng đầu nhìn về cây phong ở cửa viện. Tâm niệm vừa động, nàng nhảy phắt lên cây, ngưng mắt nhìn về hướng sân viện của Bạch An An.
Bạch An An đang chán chường nghịch sợi tua rua rủ bên hông, đột nhiên nghe được truyền âm của Tống Ỷ Ngọc, biểu cảm liền thay đổi.
Bạch An An ngừng một chút, chậm rãi dời bước, đi đến cạnh cửa sổ và mở cửa sổ ra.
Nàng khẽ nheo mắt lại, nhón gót phóng tầm mắt ra xa, sau đó liền thấy Tống Ỷ Ngọc đứng trên ngọn cây lớn bên ngoài sân viện, một thân bạch y ẩn mình giữa tuyết trắng phủ đầy cành, cười với nàng từ đằng xa.
Miệng Bạch An An tức thì khẽ mở, theo bản năng liền nghiêng đầu đi xem động tĩnh ở Thư phòng của Mục Thiên Âm.
Mắt nàng lóe lên, cũng truyền âm hỏi: "Đại sư tỷ? Sao tỷ lại ở đây?"
Tống Ỷ Ngọc khẽ thở dài nói: "Lần này sư tôn thật sự rất giận, rốt cuộc muội đã lừa người điều gì?"
Bạch An An vẻ mặt vô tội nói: "Lần trước An Nhi chẳng phải đã nói với Đại sư tỷ rồi sao, An Nhi chỉ là nói dối sư tôn một chút thôi mà."
Tống Ỷ Ngọc im lặng một lát, mới nói: "Ta không nhận được hạc giấy của muội."
Bạch An An chớp chớp mắt, tức thì che miệng lại, không thể tin được nói: "Làm sao có thể?" Nàng duỗi ngón tay, chạm lên môi dưới, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ là sư tôn đã chặn lại rồi?"
Cảm xúc nàng vô cùng chán nản, "Xem ra, sư tôn thật sự đã giận lắm rồi."
Giọng Tống Ỷ Ngọc tiếp tục truyền đến: "Rốt cuộc muội đã lừa gạt người chuyện gì?"
Mắt Bạch An An nheo lại, chậm rãi nói: "Cái này à, nói ra thì dài dòng lắm..."
Hai người cứ thế trò chuyện như không có ai ở bên cạnh, tư thái đều rất nhàn nhã. Một là bởi vì nội dung họ bàn luận không hề sai trái, những người có tu vi cao hơn họ như Mục Thiên Âm dù có nghe thấy cũng không tiện nói gì. Hai là những người có tu vi thấp hơn họ, căn bản không thể nghe được họ đang nói gì.
Bạch An An thậm chí còn kéo ghế ra cạnh cửa sổ, duyên dáng ngồi xuống, hai tay chống cằm, khuỷu tay tựa vào khung cửa, xa xôi nhìn Tống Ỷ Ngọc mà trò chuyện.
Khi Mục Thiên Âm mở kết giới bước vào phòng Bạch An An, liền nhìn thấy dáng vẻ đang cười nói vui vẻ của nàng.
Bạch An An đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy nàng, hình như đã giật mình.
Nhưng chỉ khoảnh khắc sau đó, thiếu nữ liền nhếch môi cười, mừng rỡ đứng dậy: "Sư tôn?"
Mục Thiên Âm bước tới, cúi người nhìn xuống Bạch An An, đôi mắt âm trầm.
Giọng nói trong lòng chế giễu: "Thật là thú vị, ngươi xem An Nhi và Tống Ỷ Ngọc, có phải rất giống một đôi uyên ương khổ mệnh không? Còn ngươi, chính là kẻ ác phá hoại đôi uyên ương đó!"
"Câm miệng!" Mục Thiên Âm đột ngột nói, sự tức giận khó che giấu trong giọng nói.
Bạch An An như bị nàng hù sợ, vội vàng che miệng lắc đầu: "Sư tôn, không đúng—" Nàng vội vàng đổi lời: "Tiên nữ tỷ tỷ, người bị làm sao vậy?"
Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mong manh đáng thương nhìn nàng, đôi mắt hạnh thoáng ánh nước: "Tiên nữ tỷ tỷ đến đây, có phải chứng tỏ người đã tha thứ cho An Nhi rồi không?"
"Tha thứ cho ngươi?" Mục Thiên Âm cúi mắt nhìn nàng một lát, ánh mắt rơi vào đôi hạc giấy ở một bên, trái tim như bị vật gì đó gặm nhấm từng tấc, đau đớn âm ỉ, dày đặc.
Rốt cuộc, đối với An Nhi, nàng là cái gì?
"Ngươi còn chưa rõ sao? Đương nhiên là công cụ báo thù, là đối tượng lợi dụng! Nàng ta vì sao có thể chịu đựng ngươi? Còn không phải là vì ngươi và Tống Ỷ Ngọc giống nhau đến thế sao!"
"Trước khi Tống Ỷ Ngọc ra khỏi cấm địa, ngươi là vật thay thế. Giờ nàng ta xuất hiện rồi, ngươi lại tính là cái thá gì? Chính chủ đã ra mặt, kẻ thế thân như ngươi đương nhiên phải thoái vị nhường hiền!"
Trong lòng nàng dâng lên một cỗ lệ khí, không biết trút lên ai, nghĩ đến Tống Ỷ Ngọc ngoài cửa sổ và An Nhi trong phòng, đôi mắt tối sầm lại, bất chợt bóp lấy cằm Bạch An An, nâng mặt nàng lên.
Bạch An An run rẩy bất an nhìn nàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, khẽ chớp: "Tiên nữ tỷ tỷ?"
Mục Thiên Âm dán mắt vào môi nàng, cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve cằm nàng, nói: "Ngươi nói xem, nếu bổn tọa ở chỗ này muốn ngươi, Tống Ỷ Ngọc sẽ có biểu cảm gì?"
Bạch An An nghe vậy, trợn trừng hai mắt, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Thật hay giả? Mục Thiên Âm bị kích thích, lập tức chơi lớn đến vậy sao?
Đôi mắt nàng không kiểm soát được mà nhìn lên mặt Mục Thiên Âm, trong lòng gần như gào thét: Có bản lĩnh thì tới đây! Nhưng trên mặt lại run rẩy như đóa hoa mỏng manh, "Tiên nữ tỷ tỷ, người đừng như vậy..."
Trước khi chết, có thể cùng Mục Thiên Âm ân ái một đoạn, cũng không tệ.
Đây là lần đầu tiên nàng có hứng thú với thân thể của người khác, mặc dù người này cùng nàng đều là nữ nhi. Nhưng Bạch An An lại thích cái vẻ đạo mạo của nàng ấy, muốn nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh nhạt kia.
Mục Thiên Âm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì sợ hãi của Bạch An An, lệ khí trong lòng lập tức tan biến.
Nàng cười gượng, trong lòng chua xót, bất chợt buông tay, lùi lại một bước.
Biểu cảm của Bạch An An cứng đờ, không ngờ Mục Thiên Âm lại lâm trận lùi bước, nàng không khỏi nghiến răng.
Nàng đột nhiên kéo lấy đai lưng, muốn xé mở y phục, không ngờ Mục Thiên Âm sắc mặt đại biến, tay áo trắng vung lên, vội vàng đóng sập cửa sổ, che khuất tầm mắt bên ngoài.
Bạch An An khựng lại, vẫn chưa từ bỏ ý định, yêu mị nói với Mục Thiên Âm: "An Nhi đã sớm nói rồi, tiên nữ tỷ tỷ muốn làm bất cứ điều gì với An Nhi, An Nhi đều cam tâm tình nguyện."
Miệng thì nói cam tâm tình nguyện, nhưng mặt lại tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nơi đuôi mày khóe mắt của Mục Thiên Âm lập tức phủ lên một tầng u ám.
Hồi lâu sau, nàng mới nói: "Rốt cuộc khi nào, ngươi mới có thể nói với bổn tọa một câu thật lòng?"
Nói xong, nàng sầm mặt, xoay người ra khỏi phòng.
Bạch An An nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, lập tức tặc lưỡi một tiếng. Năm lần bảy lượt bị Mục Thiên Âm chọc cho bốc hỏa, mà người này cứ như ốc sên, hễ đến thời khắc mấu chốt là rụt ngay vào vỏ.
Câu nói vừa rồi của nàng rõ ràng là lời thật lòng.
Nàng đối với loại chuyện này, xưa nay không có hứng thú. Khi còn ở Ma Giới, những kẻ đó vì muốn lấy lòng nàng, đã dâng lên đủ loại mỹ nhân. Ban đầu còn là nam nhân, kết quả bọn họ thấy nàng không hề đụng tới, liền chuyển sang dâng tặng nữ nhân.
Bạch An An một mực không đụng tới, toàn bộ đều thu vào hậu cung của mình.
Nhưng Ma Cung của nàng không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, đám nam sủng nữ sủng trong hậu cung kia, kẻ nào ham ăn biếng làm, thì đừng hòng ở lại.
Đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy hứng thú với thân thể của một người khác.
Mục Thiên Âm không giống bất kỳ ai nàng từng gặp, nàng ấy có dung mạo hoàn mỹ nhất thế gian, tính tình thanh lãnh nhất. Nàng ấy tuy tu Vô Tình Đạo, nhưng ở chung đến nay, nàng cảm thấy nàng ấy rõ ràng là một tu sĩ có đầy đủ thất tình lục dục.
Nàng rất tò mò về mọi phương diện mà nàng ấy thể hiện, cho nên cũng rất tò mò dáng vẻ trên giường của nàng ấy.
Chỉ là nàng năm lần bảy lượt trêu chọc, đều không thành công, thật sự khiến người ta nhụt chí.
Nếu Mục Thiên Âm là nữ sủng trong hậu cung của nàng thì tốt rồi, nàng đã trực tiếp cướp nàng ấy về, còn cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy sao?
Nhưng Mục Thiên Âm thân là Chính đạo Khôi thủ, tu vi lại trên cả nàng, nghĩ thế nào cũng không thể trở thành đồ chơi của nàng, cho nên Bạch An An cũng chỉ dám nghĩ vậy mà thôi.
Mục Thiên Âm sau khi trở về, liền triệu Tống Ỷ Ngọc tới, sau đó dăm ba câu đã phái nàng ấy đi làm nhiệm vụ.
Tống Ỷ Ngọc nhận nhiệm vụ, sắc mặt do dự nhìn về phía Mục Thiên Âm.
Mục Thiên Âm thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt lãnh đạm liếc sang: "Sao thế? Còn vấn đề gì à?"
Tống Ỷ Ngọc do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Sư tôn, đệ tử chuyến này đi không biết bao giờ mới có thể trở về, tiểu sư muội..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Mục Thiên Âm thẳng thừng cắt ngang: "Chuyện của nàng, không đến lượt ngươi bận tâm."
Tống Ỷ Ngọc tức thì im bặt, không nói thêm lời nào, hồi lâu sau mới cúi đầu: "Đệ tử tuân mệnh."
Bạch An An không biết Mục Thiên Âm đã tống Tống Ỷ Ngọc đi rồi, nàng đang ngồi trên giường, hai chân vểnh lên, nhàm chán đung đưa.
Lúc Mục Thiên Âm bước vào, Bạch An An lại đang nhàm chán gấp hạc giấy.
Xấp giấy màu kia đã bị nàng gấp hết sạch, chi chít chất đầy cả mặt bàn.
Mục Thiên Âm lập tức mi run, sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi còn nhớ không? An Nhi và Tống Ỷ Ngọc đã thông qua hạc giấy đưa tình như thế nào, coi ngươi như không khí ra sao? Kể cả ngươi đuổi Tống Ỷ Ngọc đi thì đã sao? Người nàng thích, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Tống Ỷ Ngọc."
Mục Thiên Âm không thèm để ý đến âm thanh trong lòng, ánh mắt nhìn sang, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi gấp à?"
Bạch An An chớp mắt, không hiểu vì sao Mục Thiên Âm lại biết rõ còn cố hỏi.
Nàng nhướng mày, gật đầu: "Đương nhiên."
Mục Thiên Âm rũ mắt, giọng nói thanh lãnh: "Ngươi rất thích sao?"
Bạch An An thoáng chốc hoang mang, ngừng một chút rồi hỏi vặn lại: "Tiên nữ tỷ tỷ cảm thấy sao?"
Mục Thiên Âm bước tới, nhặt một con hạc giấy màu trắng, nghĩ đến cảnh hạc giấy trắng và hạc giấy đỏ thành đôi thành cặp, trong lòng lập tức dâng lên một tia đố kỵ, ngữ khí trầm thấp: "Nếu ngươi đã thích, tặng cho bổn tọa, thế nào?"
Ánh mắt Bạch An An đảo qua đảo lại giữa con hạc giấy và Mục Thiên Âm, tròng mắt khẽ đảo, mỉm cười: "Tiên nữ tỷ tỷ thích, An Nhi liền tặng cho người."
Mục Thiên Âm nhận được món quà, nhưng trong lòng lại không dâng lên được chút vui vẻ nào.
Rất nhiều khi, nàng đều tò mò không biết An Nhi đang nghĩ gì.
Nàng tự cho là đã nhìn thấu nàng ấy, đến cuối cùng, Thiên Cơ Kính lại không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của đối phương.
Nàng rũ mắt, đôi mắt màu trà ngấn nước, đột nhiên nói: "Bổn tọa có việc quan trọng giao cho nàng, nên ngươi đừng mong nàng có thể đến gặp ngươi."
Bạch An An ngẩn người một chút, câu nói đầu cuối chẳng ăn nhập này, là đang ám chỉ ai?
Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền phản ứng kịp, Mục Thiên Âm đang nói đến Tống Ỷ Ngọc.
Bạch An An không định trì hoãn quá lâu, chỉ cần dụ dỗ cho Mục Thiên Âm thả mình ra, sẽ lập tức giết chết Tống Ỷ Ngọc.
Hiện tại Tống Ỷ Ngọc đã đi nơi khác, ngược lại thuận tiện cho nàng ra tay hơn.
"Vậy Đại sư tỷ đi tới chỗ nào rồi?" Bạch An An ngừng lại một chút, không chút do dự hỏi.
Mục Thiên Âm ánh mắt thâm trầm quan sát biểu cảm của Bạch An An, thấy nụ cười trên mặt nàng biến mất, lộ ra vẻ mặt lo lắng, không khỏi buồn bực xoay người đi, trầm giọng nói: "Đây là nhiệm vụ bổn tọa giao cho nàng, ngươi không cần thiết phải biết."
Sau khi Mục Thiên Âm trầm mặt rời đi, Bạch An An cố gắng hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi, mới hiểu được vì sao nàng nổi giận.
Chẳng lẽ người đó lại nghĩ, nàng gấp mấy con hạc giấy kia là vì Tống Ỷ Ngọc sao?
Canh tư, vạn vật đều im lặng.
Mục Thiên Âm ngồi trên giường đả tọa, trong đầu không ngờ lại nhớ đến phản ứng của An Nhi ban ngày, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng móc khăn tay ra lau đi vết máu bên môi, chậm rãi mở mắt.
Nàng đã rất lâu không thể nhập định. Khoảng thời gian này, nàng liên tục vì chuyện của An Nhi mà tổn thương tinh thần, đã ngày càng không còn giống bản thân nàng trước đây nữa.
Nàng thở dài một hơi, đứng dậy khỏi giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa màn đêm dày đặc, ánh trăng chiếu xuống, mạ cho nàng một tầng viền bạc xinh đẹp. Một vệt mây đen trôi qua, che khuất vầng trăng sáng, tầm nhìn không quá một cánh tay. Bước chân của Mục Thiên Âm hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đi thẳng đến sân viện bên cạnh.
Nàng đứng trước cửa phòng Bạch An An, ngón tay giơ lên, rồi lại chậm rãi buông xuống.
Đến nước này, nàng và An Nhi, rốt cuộc còn có lời gì để nói đây?
"Ngươi định cứ giam cầm nàng mãi như vậy sao?"
"Thời gian trôi qua, toàn bộ Minh Tâm Thành sẽ lan truyền những chuyện xấu hổ này của Mục Thiên Âm ngươi."
"Không chỉ thèm muốn tiểu đệ tử của mình, còn dùng thủ đoạn dơ bẩn giam cầm nàng! Điều nực cười nhất là, người ta còn chẳng thèm liếc ngươi một cái!"
Mục Thiên Âm thần sắc bất động, dường như không nghe thấy giọng nói kia.
Đột nhiên, sắc mặt nàng biến đổi, mãnh liệt nhìn về phía không xa, nơi đó có một cái bóng đen kịt, động tác nhanh chóng, thoáng cái đã biến mất.
Mục Thiên Âm lập tức nhíu mày đuổi theo, nhưng đối phương lại vô cùng cảnh giác, hòa mình vào màn đêm, không rõ tung tích.
Có tu sĩ không rõ danh tính lẫn vào Minh Tâm Thành, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Ngay đêm đó, Mục Thiên Âm lập tức triệu tập các Trưởng lão bàn bạc đối sách, tăng cường canh gác toàn bộ Minh Tâm Thành.
Mặt khác, Bạch An An thực sự không muốn lãng phí thời gian, nàng trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ khi đệ tử mang cơm đến.
Mục Thiên Âm đang ở Thư phòng cùng các Trưởng lão bàn luận về bóng đen đêm qua, đột nhiên nghe đệ tử đến báo cáo, vốn định không coi là chuyện gì, định bảo người đó lui xuống.
Không ngờ, khi đối phương vừa cất lời, nàng liền đột nhiên khựng lại.
"Thành chủ, Bạch sư tỷ ngất xỉu rồi." Đệ tử kia cẩn thận nhìn Mục Thiên Âm, sau đó thấy đôi lông mày của Thành chủ nhíu chặt lại.
Mục Thiên Âm dặn dò các Trưởng lão vài câu, không chút do dự đứng dậy bước ra khỏi Thư phòng.
Trong Thư phòng, mấy vị Trưởng lão nhìn nhau, mặt đầy vẻ kỳ quái.
Mục Thiên Âm bước nhanh, nhanh chóng đến phòng Bạch An An, liền thấy thiếu nữ thân hình mảnh mai, vẻ mặt tiều tụy nằm trên giường.
Mục Thiên Âm ngồi xuống bên giường nàng, đưa tay nắm lấy cổ tay thon thả của nàng, giữ trong lòng bàn tay, xoay người hỏi: "Nàng ấy bị sao vậy?"
Đệ tử ấp úng mãi, một lúc lâu sau mới đáp: "Bạch sư tỷ hình như bị nhiễm phong hàn đêm qua, cho nên..."
Mục Thiên Âm nghe vậy sững sờ, nghiêng đầu nhìn gò má đỏ ửng của Bạch An An, hơi cúi người, mu bàn tay thử trán nàng, quả nhiên rất nóng.
Trong phòng vốn có trận pháp sưởi ấm, đêm qua cửa sổ cũng đóng kín mít.
Mục Thiên Âm nhìn gò má đỏ bừng của thiếu nữ, trong mắt thoáng hiện một tia bi ai.
Bạch An An ngửi thấy mùi hương lạnh quen thuộc, chậm rãi mở mắt, thấy Mục Thiên Âm rũ mi nhìn mình, không khỏi cười yếu ớt: "Tiên nữ tỷ tỷ, An Nhi thực sự không lừa người, người tha thứ cho ta, được không?"
Ánh mắt Mục Thiên Âm thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, nắm lấy tay nàng, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Được."
Bạch An An thật sự ngây người, dễ dàng tin như vậy sao?
Nàng nghi thần nghi quỷ, tiếp tục thăm dò: "Vậy An Nhi khỏi bệnh rồi, tiên nữ tỷ tỷ có thể cho An Nhi ra ngoài không?"
"Thả nàng ra, nàng sẽ đi tìm Tống Ỷ Ngọc, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nếu ngươi không muốn, thì giết nàng đi!"
Mục Thiên Âm nghe thấy giọng nói trong đầu, không trả lời, lông mi khẽ run, nàng ngưng mắt nhìn biểu cảm của Bạch An An, rất lâu sau mới chậm rãi đồng ý: "Đợi ngươi khỏi bệnh, bổn tọa đều làm theo ý ngươi."
Nàng nói xong, nhét tay Bạch An An vào chăn, sau đó vén lại góc chăn cho nàng, rồi mới xoay người rời đi.
An Nhi ở lại bên cạnh nàng, sớm muộn gì nàng cũng không kiềm chế được mà làm tổn thương nàng ấy.
Nàng ấy không tiếc tổn thương cơ thể mình, cũng muốn đi gặp Tống Ỷ Ngọc, vậy nàng liền thuận theo ý nguyện của nàng ấy.
Nàng ôm ngực, khóe miệng khẽ kéo, đuôi mắt ửng hồng.
Nàng nợ nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz