[BHTT - EDIT] Hắc Liên Hoa Đoạt Đi Bạch Nguyệt Quang - Lộ Phi Phi
Chương 47
"Muội làm gì mà la lớn như vậy?" Chu Dung mồ hôi lạnh chảy ròng, đưa tay đè lấy vai Bạch An An, một tay ấn nàng ngồi xuống đất, hạ giọng nói: "Tiểu sư muội, muội nhỏ giọng một chút được không?"
Bạch An An hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào trong vành mắt, tủi thân nói: "An Nhi không nhịn được."
"..." Chu Dung mặt đầy khó xử, mãi một lúc sau mới nhượng bộ: "Được rồi, muội muốn khóc thì cứ khóc đi. Bờ vai của sư tỷ cho muội mượn dựa vào."
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Bạch An An liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên đứng dậy, mặc kệ Chu Dung kêu la, một mạch chạy thẳng đến bên cạnh Mục Thiên Âm.
Chu Dung thấy vậy, lập tức nuốt nước bọt, nhón chân rón rén đi sang một bên, giả vờ như mình không hề tồn tại.
Bạch An An mặt nhỏ ửng hồng chạy đến trước mặt Mục Thiên Âm, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương: "Tiên nữ tỷ tỷ, An Nhi hỏi ngươi một câu. Ngươi đừng lừa dối An Nhi, được không?"
Ngón tay Mục Thiên Âm đang rủ bên người chợt siết chặt lại. Nàng mặt không biểu cảm, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nàng. Mãi một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi hỏi đi."
Bạch An An chớp mắt một cái, quay đầu nhìn Chu Dung và Tống Ỷ Ngọc.
Thấy Chu Dung lén lút, thỉnh thoảng lại nhòm ngó về phía bên này, nàng lập tức ngăn những giọt lệ trong hốc mắt chảy ra.
Chu Dung chạm phải ánh mắt nàng, lập tức dời tầm mắt, quay người đi, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Bạch An An dừng lại, thu hồi ánh mắt: "Trước hết hãy dùng Pháp chú cách âm đi."
Mục Thiên Âm không hiểu ý, nhưng vẫn làm theo.
Bạch An An lúc này mới quay đầu lại, ủ đầy cảm xúc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: "Ngươi là ai?"
"Có phải là người An Nhi quen biết không?" Nàng từng chữ từng câu, đi thẳng vào vấn đề: "Người có phải là sư tôn không?"
Câu nói này vừa dứt, biểu cảm của Mục Thiên Âm chợt cứng đờ. Khuôn mặt của Mục Thiên Âm này trông bình thường, nhưng đôi mắt nàng lại đặc biệt xuất sắc.
Giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp đó của nàng, vì kinh ngạc mà mở to hơn một chút.
Bạch An An nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, thất thần, lại truy hỏi một câu: "Có phải không? Ngươi có phải là...sư tôn không?"
Hàng lông mi dài mảnh mai của Mục Thiên Âm khẽ run rẩy, ánh mắt dấy lên từng vòng gợn sóng. Nàng nhìn Bạch An An, do dự nói: "An Nhi, bổn tọa không cố ý lừa ngươi."
Bạch An An ngẩn người trong khoảnh khắc, hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, chợt lùi lại một bước, không thể tin được: "Ngươi thừa nhận rồi?"
Trên mặt nàng có ba phần không dám tin, ba phần đau thương mất mát, còn lại vài phần hoảng loạn thất thố.
Nàng đột nhiên lắc đầu, ánh mắt gắt gao dán chặt lên mặt nàng: "Ngươi lừa ta, đúng không?"
Ánh mắt Mục Thiên Âm ảm đạm, cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "An Nhi, xin lỗi."
Bạch An An ngậm nước mắt, cười khổ nói: "Khó trách... Khó trách thời gian tiên nữ tỷ tỷ xuất hiện luôn trùng khớp với thời gian sư tôn vắng mặt. Bởi vì các ngươi căn bản chính là một người!"
Nàng rũ mắt, tháo ngọc bội bên hông xuống, đưa trước mắt Mục Thiên Âm: "Là An Nhi tự mình ngu ngốc, thật ra sư tôn, người đã sớm nói cho ta biết đáp án rồi. Bởi vì ngọc bội là tiên nữ tỷ tỷ tặng cho An Nhi. Nhưng trước khi vào Bí Cảnh, sư tôn lại bảo An Nhi lấy ngọc bội ra."
"Nếu không phải Nhị sư tỷ nhắc nhở, ta còn mãi bị che mắt trong bóng tối."
Bạch An An đau khổ nói, trong sự đau khổ còn mang theo một tia mơ hồ: "Ta không hiểu, một phàm nhân nhỏ bé như ta, rốt cuộc có gì đáng để sư tôn lừa dối?"
"Có phải vì thân phận hỗn huyết của An Nhi không?" Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt nàng, lệ tuôn như mưa, uất ức nói: "Có phải vì sư tôn phòng bị ta, sợ ta gây bất lợi cho Minh Tâm Thành, cho nên người mới lừa ta?"
Mục Thiên Âm không thể phản bác, chỉ có thể ngây người nhìn nàng.
"Ta chán ghét sư tôn!" Bạch An An hậm hực trừng nàng một cái, lệ châu vẫn còn trong hốc mắt, che mặt quay lưng chạy đi.
Lòng Mục Thiên Âm nghẹn lại, miệng khô khốc và chát đắng, đầu lưỡi dường như vẫn còn vị đắng.
Nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài và cong che khuất thần sắc trong đôi mắt.
Chu Dung cầm một cành cây rậm rạp che kín mặt, liên tục quan sát tình hình bên này. Giờ thấy tiểu sư muội đã chạy mất, không nhịn được nâng cao giọng gọi một tiếng: "Tiểu sư muội!"
Mục Thiên Âm liếc xéo nàng ấy một cái, vẻ mặt lạnh lẽo tột độ.
Lòng Chu Dung lập tức thót lại, cầm cành cây che mặt càng thu mình lại thành một cục.
Tống Ỷ Ngọc như có suy nghĩ nhìn hai người một cái, nói khẽ: "Ở đây không an toàn, ta đi tìm tiểu sư muội."
Nói xong, nàng đuổi theo hướng Bạch An An vừa chạy mất.
Lúc này, hiện trường chỉ còn lại Chu Dung và Mục Thiên Âm.
Chu Dung cảm nhận được ánh mắt của Mục Thiên Âm, linh hoạt cười hềnh hệch, đề nghị: "Bạch cô nương, hay là chúng ta cũng đuổi theo xem sao?"
Cùng lúc đó, ở một phía khác.
Bạch An An đứng bên bờ một con sông nhỏ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đàn cá đang bơi trong nước. Cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, đôi mắt nàng khẽ lóe lên, rồi nhanh chóng khoác lại vẻ mặt đau khổ.
Nàng cởi giày và tất, chân trần giẫm vào bãi cạn, rồi cúi người xuống.
Không ngờ, một lực mạnh từ phía sau truyền đến, Bạch An An chợt bị kéo lên bờ.
Bạch An An đột ngột quay đầu, nhìn thấy Tống Ỷ Ngọc, đỏ hoe và ngơ ngác nói: "Đại sư tỷ?"
Tống Ỷ Ngọc nắm lấy tay nàng, kinh ngạc và giận dữ nói: "Muội làm cái gì vậy?!"
Bạch An An quay đầu nhìn con sông, trên má còn vương giọt nước mắt, ngây ngốc đáp: "An Nhi thấy trong nước có rất nhiều cá, nên muốn xuống nước bắt vài con."
Ánh mắt Tống Ỷ Ngọc rơi vào dòng nước, sau đó mới chuyển sang khuôn mặt Bạch An An, thấy nàng không hề nói dối, lúc này mới dịu giọng: "Lần sau đừng không nói một lời liền chạy mất, chúng ta sẽ lo lắng."
Bạch An An kéo khóe miệng cười, dường như nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, trong mắt lóe lên một tia tâm trạng buồn bã: "Lần tới An Nhi nhất định sẽ chú ý."
Tống Ỷ Ngọc quan sát kỹ nàng một lúc, mới buông tay ra, trầm giọng nói: "Ta tuy không rõ giữa muội và Bạch cô nương đã xảy ra chuyện gì..." Nàng cân nhắc lời nói, từ tốn nói: "...nhưng Bạch cô nương thương muội như vậy, chắc chắn không muốn nhìn thấy muội đau lòng như thế này."
Bạch An An mũi cay xè, hốc mắt chợt đỏ lên: "Đại sư tỷ, tỷ đã bao giờ yêu một người không thể yêu chưa?"
Tống Ỷ Ngọc trong lòng kinh hãi, ngưng mắt nhìn lại, một lúc sau khóe miệng gượng gạo nở một nụ cười, do dự: "Tiểu sư muội tại sao lại hỏi câu hỏi này?"
Bạch An An cúi đầu mân mê miếng ngọc bội bên hông, giữa hai hàng lông mày là nỗi ưu sầu không tan biến: "An Nhi chỉ hỏi thôi, nếu Đại sư tỷ không tiện thì có thể không cần trả lời."
Ánh mắt Tống Ỷ Ngọc nhìn dòng nước đang chảy róc rách bên cạnh, trầm mặc một lát, mới gật đầu nói: "Có."
Lông mi nàng run rẩy, phủ xuống mí mắt, giống như cánh bướm đen khẽ động: "Ta từng yêu một người, không nên yêu."
"Từng?" Bạch An An ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lấp láy: "Vậy còn bây giờ?"
Tống Ỷ Ngọc quay đầu nhìn nàng một cái, cụp mắt xuống, trên mặt mang theo vẻ hoang mang hiếm thấy: "Ta không biết. Ta đã lâu rồi không nằm mơ thấy nàng ấy... Ta mơ thấy một người khác."
Bạch An An lau khô nước mắt, tò mò nhìn nàng: "Đại sư tỷ, người khác mà tỷ nói, có phải là đạo lữ của tỷ không?"
Lông mi Tống Ỷ Ngọc khẽ run lên một cái, không trả lời.
Bạch An An chợt nhận ra khí tức của Huyền Âm Huyết đang từ từ tiếp cận, nàng lập tức nói với Tống Ỷ Ngọc: "Đại sư tỷ, xem ra chúng ta cùng là người lưu lạc cuối trời rồi!"
"Tỷ từng thích một người không nên thích." Nàng dừng lại, tiếp lời, "Mà An Nhi, cũng đã thích một người không nên thích."
"Chúng ta đều thảm như vậy, có nên ôm nhau mà khóc một trận không?"
"Cái gì?" Tống Ỷ Ngọc đờ đẫn, bị nàng chọc cười.
Nàng lắc đầu, khẽ cười: "Muội không còn buồn nữa sao?"
Bạch An An ra vẻ nghiêm túc nói: "Trong chuyện tình cảm này, Đại sư tỷ còn mơ hồ hơn, còn thê thảm hơn cả An Nhi. An Nhi vừa nghe xong, lập tức không còn đau lòng nữa."
Tống Ỷ Ngọc dở khóc dở cười nhìn nàng, Bạch An An liền ngẩng mặt lên, cười gượng vui vẻ.
Khi Mục Thiên Âm cầm kiếm gạt đám cỏ lau rậm rạp, thứ nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Bạch An An.
Rõ ràng giây phút trước, nàng còn rưng rưng nước mắt chất vấn mình, vẻ mặt thương tâm muốn chết. Nhưng Tống Ỷ Ngọc chỉ nói vài câu, nàng liền lập tức chuyển buồn thành vui.
Mục Thiên Âm nhìn thấy hai người nói cười vui vẻ, trong lòng lập tức buồn bực, quay đầu bỏ đi.
Chu Dung thấy nàng đi rồi lại trở về, không khỏi kinh ngạc: "...Bạch cô nương, tiểu sư muội đâu a? Sao ngươi lại..."
Mục Thiên Âm mặt lạnh lùng, không quay đầu lại lướt qua nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng không sao."
Chu Dung nghẹn lời, nửa câu sau lập tức kẹt lại trong cổ họng, không lên cũng không xuống được, khiến nàng khó chịu vô cùng.
Nàng lướt qua người Mục Thiên Âm, nhìn thấy Đại sư tỷ và tiểu sư muội đang nói cười vui vẻ bên bờ sông, bịt miệng cảm thán trong lòng: Sư đồ bọn họ tranh giành tình cảm quả thật lợi hại! Ngay cả sư tôn tu Vô Tình Đạo cũng không ngoại lệ, một chữ tình, quả thật hại người hại mình!
Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy? Tranh giành tình cảm?
Chu Dung lập tức lắc mạnh đầu, cố gắng đuổi cái ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.
Bạch An An khẽ ngước mắt, liếc thấy vạt áo trắng của Mục Thiên Âm, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười vui vẻ. Tống Ỷ Ngọc nhìn qua, nàng cũng không hề che giấu biểu cảm trên mặt, mỉm cười nói: "Đại sư tỷ, cảm ơn tỷ đã an ủi muội. Nhưng mà..."
,
Nàng bối rối nghiêng đầu, "Chính là đã rõ ràng không có kết quả, còn cần thiết phải cố gắng nữa không?"
Tống Ỷ Ngọc khẽ cười với nàng, giọng ôn hòa: "Muội đã thử qua, ít nhất sẽ không để bản thân hối hận."
Bạch An An trong lòng cười khẩy một tiếng, nói thì hay lắm, nhưng làm lại là chuyện khác. Đôi tròng mắt đen chợt lóe lên một tia chế giễu, nàng rũ mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt, mãi một lúc sau mới ngước lên nói: "Đại sư tỷ nói đúng, không nỗ lực một phen, làm sao biết được kết quả thế nào?"
"Cảm ơn tỷ, Đại sư tỷ. Tỷ và vị đạo lữ kia của tỷ, cũng nhất định phải sống tốt."
Bạch An An chắp hai tay sau lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng ngần lên, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt Tống Ỷ Ngọc lấp lấy, gật đầu đáp lại bằng một nụ cười.
Bạch An An và Tống Ỷ Ngọc vừa nói vừa cười trở lại chỗ cắm trại, liền thấy Mục Thiên Âm đang khoanh chân ngồi một bên, bế quan đả tọa.
Bạch An An không dám quấy rầy, rón rén bước qua, ngồi xuống một bên, chống cằm nhìn nàng ấy.
Ánh mắt của Bạch An An quá mức cháy bỏng, Mục Thiên Âm không thể không mở mắt ra.
Đôi tròng mắt đen phản chiếu khuôn mặt nhỏ đáng yêu của thiếu nữ, Mục Thiên Âm sững sờ một lát, nhanh chóng liếc nhìn nàng một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng còn chưa kịp nói một lời, Bạch An An đã đột nhiên sáp lại gần.
Bạch An An vồ lấy ngón tay Mục Thiên Âm, nắm chặt, mang theo khí thế quyết tâm không lùi bước, nói: "An Nhi sẽ không từ bỏ, cho dù người là sư tôn của ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz