Bhtt Edit Hac Lien Hoa Doat Di Bach Nguyet Quang Lo Phi Phi
Bạch An An lưng thẳng tắp, đứng bên cửa sổ, tay phải cầm chắc bút lông, rủ mắt nhìn chằm chằm giấy Thanh Đàn, chuyên tâm luyện chữ.Một lọn tóc đen dài trượt xuống dọc theo má, ngọn tóc dính vào khóe môi nàng.Ánh mắt Mục Thiên Âm cũng theo đó mà không tự chủ rơi vào đôi môi hình dáng xinh đẹp của thiếu nữ.Bạch An An như không hay biết, cúi mắt nhìn mặt giấy, giơ tay trái lên, tư thế có chút gượng gạo muốn gạt lọn tóc kia ra khỏi miệng.Nàng đột nhiên cảm thấy động tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên nghiêng mặt sang, liền thấy Mục Thiên Âm trường thân ngọc lập đứng ngay trước mặt, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Bạch An An đảo mắt trong lòng, nhưng miệng lại ngạc nhiên nói: "Sư tôn?"Mục Thiên Âm thu hồi ánh mắt, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt màu trà lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch An An một cái, chớp mắt đã dời đi, tầm mắt nhìn xuống giấy Thanh Đàn, nhẹ giọng nói: "Bổn tọa xem chữ của ngươi."Bạch An An lập tức cắn môi, nhanh chóng liếc qua chữ mình, sau đó có chút xấu hổ nói: "An Nhi sợ là phải phụ lòng mong đợi của sư tôn rồi.""Không sao cả." Mục Thiên Âm nhàn nhạt nói, ánh mắt dõi theo xuống tờ giấy Thanh Đàn trước mặt Bạch An An. Rồi nàng nhìn thấy những nét chữ xiêu vẹo méo mó, tựa như chó bò, theo thể kỳ dị. Nàng im lặng một hồi, không khỏi nhìn về phía Bạch An An.Bạch An An đỏ mặt, các ngón tay xoắn xuýt vào nhau, cẩn thận nhìn nàng một cái, miệng lẩm bẩm: "An Nhi đã cố gắng rồi, nhưng những chữ này lại không cố gắng..."Thiếu nữ thất vọng rũ mi xuống, bông hoa màu hồng trên búi tóc dường như cũng héo rũ theo, khổ não nói: "Chẳng lẽ là quá ngốc sao?"Mục Thiên Âm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lại đây, bổn tọa dạy ngươi thêm lần nữa."Chỉ dạy một lần là chuyện không thể nào. Ánh mắt Bạch An An lấp lánh suy nghĩ, bước chân không ngừng, cẩn thận từng li từng tí sát lại gần.Luyện chữ xong, Bạch An An bước ra khỏi thư phòng. Vốn định trở về phòng mình, lại bị người gọi lại ngay ngoài đại điện."Tiểu sư muội!"Bạch An An chợt quay đầu lại, liền thấy nhị sư tỷ Chu Dung trong bộ trường quần màu xanh đen, mặt đầy ý cười.Bạch An An mỉm cười khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Nhị sư tỷ."Chu Dung đối với nàng hứng thú vô cùng, nhất là sau màn vừa rồi của sư tôn. Ai nấy đều biết, tính tình sư tôn đại nhân, căn bản chính là tuyết đọng trên Thiên Sơn nhiều năm không tan. Người khác đứng quan sát từ xa còn phải lo lắng mình bị tổn thương do lạnh rét, thế mà tiểu sư muội này, không biết có ma lực gì, lại có thể khiến tảng băng hóa thành nước.Nàng đầy hứng thú đánh giá, khóe môi cong lên nụ cười, ngũ quan diễm lệ càng thêm phóng khoáng: "Có hứng thú không, cùng sư tỷ xuống núi dạo chơi?""Cái này ư?" Bạch An An cố tình làm khó, cau mày: "Nhưng mà sư tôn sẽ lo lắng..."Chu Dung phẩy tay, hoàn toàn không để ý nói: "Muội yên tâm, dưới núi an toàn lắm. Sư tỷ bảo đảm, nhất định sẽ đưa muội về trước giờ Tý." Nàng nói xong, tiến lên một bước, vô cùng thoải mái ôm lấy vai Bạch An An, ghé sát tai nàng thì thầm: "Thế nào?"Bạch An An cố nén xúc động muốn chặt cụt hai tay đối phương, đột nhiên kế sách nảy ra trong lòng, đảo tròng mắt nói: "Vậy sư tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng thất hứa đấy."Nửa canh giờ sau, Bạch An An ngồi trên bàn rượu tại tửu lâu dưới núi, trừng mắt nhìn mâm đầy món ăn trước mặt, khóe miệng khẽ giật một cái."Đây chính là sư tỷ nói, xuống núi dạo chơi sao?" Nàng đầy vẻ nghi hoặc nói.Chu Dung vén vạt áo lên, hào hứng bừng bừng gắp thức ăn cho nàng: "Nào nào nào, nếm thử món thịt gà rừng này, thịt tươi ngon, là đặc sản của địa phương. Còn món này..."Bạch An An lơ đãng cầm đũa, từng món từng món thưởng thức mỹ vị, tai nghe thấy tiểu nhị bưng mâm gỗ lên: "Khách quan, Quế Hoa Niệm của quý vị tới rồi."Bạch An An dừng đũa, liếc nhìn bình rượu bên cạnh.Chu Dung ánh mắt đầy thâm ý nhìn nàng một cái, tiện tay cầm chén rượu rót đầy cho cả hai, rồi cười mỉm: "Rượu ở đây không tệ, muội nếm thử xem?"Bạch An An ngẩn người nhận lấy chén rượu, hơi chần chừ: "Nhưng mà uống rượu lỡ việc đó, sư tỷ."Chu Dung lập tức ha hả cười lớn, một chân đạp lên trường kỷ, tư thế hào phóng nhưng lại không lộ vẻ thô lỗ. Nàng mặt đầy tà khí lộ ra một nụ cười: "Chút rượu mọn này, có thể lỡ được chuyện gì chứ? Yên tâm, yên tâm!"Bạch An An chỉ đành bất đắc dĩ bị đối phương rót liên tiếp hai ba chén. Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ôm bình rượu cười khúc khích: "Sư tỷ, Quế Hoa Niệm này thật sự không tệ, An Nhi có thể mang về núi, cho tiên nữ tỷ tỷ nếm thử một chút không?""Tiên nữ tỷ tỷ?" Chu Dung mắt sáng lấp lánh, ánh nhìn đầy hứng thú rơi trên khuôn mặt Bạch An An.Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng, tuy đã say nhưng không hề quậy phá, chỉ ôm chén rượu nói khẽ thì thầm, nàng không khỏi nhướng mày nói: "Tiên nữ tỷ tỷ nào?""Chính là... chính là tiên nữ tỷ tỷ đối với An Nhi tốt nhất, còn là người đẹp nhất đó!" Bạch An An chợt ợ một tiếng rượu, cười ngây ngốc nói.Chu Dung nghe xong lời lải nhải của Bạch An An, trong lòng tựa như cuồn cuộn sóng dữ.Nếu nàng đoán không sai, vị tiên nữ tỷ tỷ trong miệng tiểu sư muội, tám phần là sư tôn cao lãnh của nàng.Nhưng vì sao sư tôn lại phải che giấu thân phận tiếp cận tiểu sư muội chứ?Chẳng lẽ giữa chuyện này, có ẩn tình mà nàng không biết?Chu Dung càng nghĩ càng mơ hồ, Quế Hoa Niệm cứ hết chén này đến chén khác, rất nhanh mấy bình rượu đã xuống bụng.Loại rượu này uống vào thì ngọt thanh, nhưng dư vị lại khá mạnh, khiến đôi mắt Chu Dung lập tức trở nên mông lung. Nàng cố sức lắc đầu, muốn tỉnh táo hơn một chút, nhưng vật thể trước mắt lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh trùng lặp.Bạch An An ôm lấy bình rượu, vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn còn đó, nhưng đôi mắt đen láy lại lạnh lùng thanh tịnh, nàng từ tốn nói: "Sư tỷ, rượu này ngon thật. Còn loại nào ngon hơn nữa không?"Chu Dung mơ mơ màng màng bò dậy, vỗ mạnh vào vai nàng: "Chắc chắn là có! Sư tỷ dẫn muội đi một nơi tốt! Rượu ở đó a, mới thật sự gọi là ngon!"Vừa nói, Chu Dung vừa kéo cánh tay Bạch An An, đi xuống lầu.Bạch An An mặc kệ nàng kéo, trên tay vẫn ôm chai rượu.Đêm đen như mực, gió lạnh ùa đến.Cổ áo Chu Dung bị gió lạnh thổi vào, nàng lập tức tỉnh táo. Nàng lúc này mới phát hiện, mình lại đang kéo tiểu sư muội đứng ngoài cửa Hoa Lâu.Bạch An An dường như cũng tỉnh rượu, tò mò nhìn nàng: "Sư tỷ, đây là đâu a?"Chu Dung ngượng nghịu gãi gãi má, ánh mắt quanh co: "Quán rượu."Bạch An An chớp chớp mắt: "Vậy sao chúng ta không vào?"Tuy người tu tiên không sợ lạnh nóng, nhưng đã đến cửa Hoa Lâu rồi, không có lý do gì lại không vào chứ?Chu Dung sờ cằm suy nghĩ, rủ mắt nhìn khuôn mặt trắng tuyết của Bạch An An, chậc một tiếng, lắc đầu: "Nhìn cái vẻ đơn thuần ngây ngô này của muội, sư tỷ sẽ dẫn muội đi mở mang kiến thức!"Nàng nói xong, kéo Bạch An An đến một góc khuất.Chẳng mấy chốc, hai người trong trang phục nam tử, đầu đội ngọc quan, tay phe phẩy quạt xếp bước ra.Bạch An An nắm chặt cán quạt, rón rén đi theo sau Chu Dung, hệt như một chú thỏ hoảng sợ theo chân tiến vào Hoa Lâu.Các cô nương của Hoa Lâu làm sao đã từng thấy hai vị công tử cao quý với phong thần tuấn tú như thế này? Hai người vừa bước vào Hoa Lâu đã bị các cô nương nhiệt tình vây quanh. Bạch An An giả vờ hoảng sợ mà nấp sau lưng Chu Dung, hồi lâu sau mới thò đầu nhỏ ra quan sát xung quanh, như thể đang thăm dò xem bên cạnh có nguy hiểm hay không.Chu Dung xoa đầu nàng một cái, hận rèn sắt không thành thép: "Đệ đệ nhà ta chưa từng thấy sự đời, mong các vị tỷ tỷ nhẫn nại một chút."Các cô nương cầm khăn tay che miệng, nhìn nhau cười rộ.Có một tiểu cô nương áo xanh mặt trái xoan cười híp mắt hỏi Bạch An An: "Công tử, đây là lần đầu ngài đến sao?"Bạch An An liếc nhìn nàng ta, gật đầu.Cô nương mặt trái xoan áo xanh bèn quay đầu lại nói: "Các ngươi thu liễm một chút đi, đừng làm tiểu công tử sợ."Bạch An An như thể thấy không còn nguy hiểm, từng bước nhích ra. Nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, lưng thẳng tắp, có chút cứng ngắc ngồi xuống ghế tròn, mặc cho cô nương mặt trái xoan rót rượu cho mình.Bạch An An nâng chén, thử nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng rực: "Ngon!"Lúc này, cô nương áo tím ngồi ở bàn bên cạnh cũng ánh mắt đưa tình dâng rượu tới: "Vậy công tử nếm thử ly rượu của ta, xem có ngon không?"Ánh mắt hai cô nương giao nhau giữa không trung, tách tách, điện chớp sấm rền.Bạch An An bĩu môi, thầm than một tiếng thật sự vô vị. Nhưng miệng thì người đến không từ chối, ai mời rượu cũng uống.Nàng có vẻ ngoài tinh tế đáng yêu, không hề có chút tính công kích nào. Sau khi đã phóng khoáng tính cách, tất cả các cô nương trong bàn đều bị nàng hấp dẫn tới. Chỉ còn lại Chu Dung một thân một mình ngẩn người ngồi đối diện, há hốc mồm nhìn Bạch An An giao tiếp với các cô nương cứ như một lão thủ tình trường.Bạch An An nhẹ nhàng nhấc một chút tóc mai của cô nương áo xanh, đặt dưới mũi khẽ ngửi, rồi lập tức ngước mắt mỉm cười nói: "Ngươi thoa, có phải là sáp thơm Chi Tử mới ra lò của hiệu Trần Ký không?"Cô nương áo xanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ở gần trong gang tấc, kiều nhan lập tức đỏ lên, e lệ thẹn thùng nói: "Công tử làm sao biết được?"Bạch An An khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, không trả lời.Các cô nương bên cạnh không cam chịu yếu thế, từng người dịu dàng làm nũng muốn tiểu công tử ngửi thử sáp thơm mới thoa của mình.Bạch An An ngồi trên ghế tròn, thân thể bị kéo qua kéo lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.Chu Dung nhìn dáng vẻ các cô nương tranh giành ghen tuông, trong lòng hoàn toàn thán phục.Tiểu sư muội quả nhiên là thâm tàng bất lộ, ai nói nàng đơn thuần ngốc nghếch chưa từng trải sự đời chứ?Tình hình hai bên tạo thành sự đối lập rõ rệt, Chu Dung có chút buồn bã một mình uống rượu, chén nối chén. Vừa rồi còn chưa tỉnh rượu, giờ lại rót thêm vài vò nữa, đầu Chu Dung rầm một tiếng đập xuống bàn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.Nàng ta bị một trận khí lạnh làm cho tỉnh giấc.Chu Dung mơ màng chớp mắt, gãi gãi sau gáy, vừa định mở lời phàn nàn, lạnh lùng nghe thấy giọng Mục Thiên Âm, cơn say lập tức tan biến vì sợ hãi."Chu Dung, An Nhi đâu?" Mục Thiên Âm một thân bạch y đứng ngay trước mặt, hoàn toàn không hợp với cả tòa Hoa Lâu.Chu Dung nuốt nước bọt, lúc này mới nhận ra Hoa Lâu yên tĩnh đến quỷ dị. Ánh mắt nàng nhìn qua, phát hiện mọi người trong Hoa Lâu đều như bị trúng Định Thân Chú, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía bên này.Mục Thiên Âm trời sinh đã mang theo khí thế khiến người sống không dám lại gần, nói trắng ra là trông không dễ chọc.Vì lẽ đó, tuy mọi người đều lén lút nhìn nàng, nhưng lại không dám tiến lên quấy rầy. Dù sao, phàm nhân dưới núi đều biết có tiên nhân sống trên núi. Biết đâu người hôm nay gặp lại chính là tiên nữ?"Bổn tọa hỏi ngươi, An Nhi đi đâu rồi?" Mục Thiên Âm thấy Chu Dung không trả lời, lập tức nâng cao giọng, trong giọng nói vốn luôn lạnh nhạt là cơn thịnh nộ không thể kiềm chế.Tối hôm đó, nàng theo thói quen muốn đi xem An Nhi, nhưng không ngờ lại phát hiện đối phương căn bản không có trong phòng. Lén lút hỏi thăm, tất cả đều nói là Chu Dung đưa nàng xuống núi rồi. Nàng lần theo khí tức trên người An Nhi đi xuống, không ngờ lại đến nơi này.Khí tức ở hoa lâu hỗn tạp, ngọc bội chỉ có thể chỉ ra một hướng. Do đó, nàng đánh thức nhị đệ tử đang ngủ say, chất vấn Bạch An An đang ở đâu.Chu Dung cảm nhận được sự giận dữ trong giọng điệu của Mục Thiên Âm, vội vàng kéo tiểu cô nương mặt tròn bên cạnh hỏi: "Tiểu công tử đi cùng ta đâu rồi?"Tiểu cô nương mặt tròn run rẩy chỉ lên lầu hai: "Đi theo Lục Ngạc bọn họ rồi."Mục Thiên Âm ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.Chu Dung vội vàng lau đi mồ hôi lạnh thấm ra trên trán, cũng vội vã đi theo lên lầu hai.Trên lầu hai, Lục Ngạc và Mẫu Đơn đỡ Bạch An An nằm xuống, liền muốn cởi y phục của nàng.Bạch An An đặt ngón tay lên ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang: "Không có chuyện của các ngươi nữa..." Lời còn chưa dứt, nàng lập tức cảm nhận được khí tức Huyền Âm Huyết, biết là Mục Thiên Âm đã tới, khóe môi lập tức cong lên, buông tay, ngây thơ nói: "Tỷ tỷ, các ngươi cởi y phục của ta để làm gì vậy?"Lục Ngạc và Mẫu Đơn chỉ nghĩ vừa rồi tiểu công tử cảm thấy ngượng ngùng, nghe vậy nhìn nhau một cái, cười duyên nói: "Lát nữa tiểu công tử sẽ biết thôi."Cánh cửa phòng đột nhiên bị người ta thô lỗ đẩy mạnh ra, phát ra một tiếng động lớn.Mẫu Đơn, Lục Ngạn bị âm thanh làm cho giật mình, kinh ngạc quay đầu lại, vừa định nổi giận, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Mục Thiên Âm, lập tức ngây dại.Mãi một lúc sau, Lục Ngạc mới hoàn hồn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Mục Thiên Âm ở cửa một vòng, rồi lại liếc nhìn Bạch An An, trong mắt lóe lên vẻ thông suốt: "Cô nương, dù ngươi có ghen tuông đến mấy, cũng không thể ngăn cản nam nhân uống hoa tửu chứ."Mẫu Đơn lấy khăn che miệng, vẻ mặt bất mãn nói: "Đúng vậy, cho dù ngươi có hoa dung nguyệt mạo đến đâu, tính cách ngươi chút nào cũng không ôn nhu thuận tùng, chẳng hề đáng yêu."Mục Thiên Âm chậm rãi bước vào, tựa như không hề nghe thấy, chỉ lạnh lùng nói: "Cút đi."Lục Ngạc và Mẫu Đơn đang định mắng nhiếc, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, người đã bị dịch chuyển ra ngoài cửa.Cánh cửa lớn bị đóng sầm lại, tuyên cáo sự giận dữ của nữ tử bạch y.Hai người nhìn nhau, sắc mặt chợt trắng bệch, biết mình đã chọc phải nhân vật không nên trêu chọc, lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn với khuôn mặt tái mét.Trong phòng, Mục Thiên Âm đi đến bên giường, hai tay chắp sau lưng, cúi xuống nhìn thiếu nữ trên giường.Thấy nàng đang mặc một bộ nam trang màu vàng mơ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn giờ đã ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn nàng.Mục Thiên Âm sa sầm mặt, giơ tay lên, ngón tay vừa định chạm vào giữa hai hàng lông mày của thiếu nữ, để nàng tỉnh táo một chút. Không ngờ đối phương đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, cả người tựa như dây leo mà bám lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mu bàn tay nàng, ngọt ngào nói: "Sư tỷ, tỷ đến tìm ta rồi?"Sự giận dữ của Mục Thiên Âm lập tức giảm bớt đi phần nào, nhưng nàng vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm ngón tay mình.Bạch An An mắt say lờ đờ ngẩng đầu nhìn nàng, cười ngây ngốc: "Sư tỷ, tỷ đứng làm gì? Lại đây, giường này rộng lắm, chúng ta cùng ngủ đi!" Nàng nói xong, dường như để chứng minh, tay kia dùng sức vỗ vỗ giường, cười ngốc nghếch với nàng.Bạch An An dùng sức kéo nàng, Mục Thiên Âm liền thuận theo lực kéo của nàng, ngồi xuống mép giường. Nàng đưa tay vuốt ve gò má đỏ bừng của thiếu nữ, không vui nói: "Ngươi đã uống bao nhiêu rượu?"Bạch An An chớp chớp đôi mắt, hàng mi cong rõ ràng từng sợi, đôi mắt hạnh xinh đẹp phản chiếu khuôn mặt Mục Thiên Âm. Nàng giơ một ngón tay, nghiêng đầu một cái: "Một chén? Không đúng, không đúng, hai chén!"Mục Thiên Âm nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một tiếng, ngón tay khẽ chạm vào trán Bạch An An, nhẹ nhàng chọc một cái: "Tiểu quỷ say."Mục Thiên Âm không dùng sức, nhưng Bạch An An lại như thể chịu thiên đại ủy khuất, nàng chợt đưa tay che trán, mím mím môi nói: "An Nhi không phải quỷ say."Nàng vừa nói, nhanh chóng ôm chầm lấy cổ Mục Thiên Âm, thề thốt nói: "An Nhi có thể chứng minh!"Mục Thiên Âm vốn định kéo đối phương ra, nghe đến đây, ánh mắt chợt lườm sang: "Ngươi định chứng minh như thế nào?"Bạch An An cười ranh mãnh, đôi môi hồng khẽ chu lên, hướng thẳng về môi Mục Thiên Âm mà hôn tới.Mục Thiên Âm không hề phòng bị, bị thiếu nữ hôn trúng.Bạch An An được đà lấn tới, đột nhiên dùng sức cắn đối phương một cái.Một thứ gì đó liền thuận theo đó mà được truyền qua.Bạch An An lùi lại một chút, nghiêng đầu, cười híp mắt nói: "Thấy chưa? An Nhi không có say."Mục Thiên Âm nhíu mày kiều diễm, đôi mắt màu trà vô cùng kinh ngạc và tức giận, nàng trầm giọng nói: "Ngươi đã cho bổn tọa ăn cái gì?"Bạch An An thò tay vào túi áo lấy ra bình ngọc, mơ hồ chỉ vào miệng mình: "Kẹo đường a." Nàng vẻ mặt vui vẻ: "Là quận chúa tỷ tỷ tặng cho An Nhi kẹo đường đó!"Mục Thiên Âm lạnh mặt nhận lấy bình ngọc, cầm trong tay quan sát kỹ lưỡng, nhìn thấy chữ viết trên thân bình, sắc mặt nàng lập tức đen như đáy nồi.Bên tai còn nghe thấy tiếng Bạch An An tặc lưỡi nhỏ giọng: "Chỉ là không đủ ăn, An Nhi ăn mười lăm viên đã hết rồi. Viên này, vẫn là An Nhi cố ý giữ lại cho sư tỷ đó!"Cả một bình Đắc Xuân Đan, nàng ấy lại ăn gần hết rồi!Mục Thiên Âm nghe xong, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz