[BHTT - EDIT] Hắc Liên Hoa Đoạt Đi Bạch Nguyệt Quang - Lộ Phi Phi
Chương 24
Bạch An An thầm mắng trong lòng, nhưng không dám quá mức làm càn. Nàng ôm lấy cổ, mặt đỏ bừng, vừa ho khan vừa khó khăn thốt ra vài chữ: "Sư tôn, An Nhi... An Nhi chỉ muốn gặp sư tỷ một lần."
Mục Thiên Âm đặt chén trà xuống, phủi phủi ống tay áo trắng như tuyết. Nàng lơ đãng liếc nhìn nàng ấy một cái, thấy Bạch An An sắp tắt thở đến nơi, không khỏi khẽ thở dài, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng vai gầy yếu của thiếu nữ, "Cẩn thận ăn uống một chút, sao lại hấp tấp như vậy."
Bạch An An rủ mặt xuống, nghiến răng. Trong lòng nàng giận dữ mắng: Còn phải là chuyện tốt do ngươi Mục Thiên Âm gây ra đâu, lại còn phóng lôi vào thời khắc then chốt. Nếu không phải vậy, người điềm tĩnh như nàng sao có thể bị nàng ấy dọa thành ra bộ dạng này?
Nhưng khóe môi nàng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ, ánh mắt lóe lên.
Tuy kinh ngạc ban đầu là thật, nhưng phản ứng sau đó chẳng qua chỉ là nàng mượn cái cớ để phát huy mà thôi. Nàng mím nhẹ môi, một lần nữa ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lắp bắp nói: "An Nhi muốn gặp sư tỷ một lần, chẳng lẽ không được sao?"
Mục Thiên Âm đang vỗ vai nàng, nghe vậy khẽ khựng lại, đôi đồng tử màu trà chợt lóe lên, sau đó nàng thu tay về, ánh mắt nhìn thẳng tới, hỏi: "Vậy ngươi đã gặp được chưa?"
Bạch An An chớp chớp mắt, lông mi dài rủ xuống, che đi sắc thái trong mắt, ấp úng nói: "...Chưa ạ."
Mục Thiên Âm nửa cười nửa không, ánh mắt thanh lãnh rơi trên khuôn mặt nàng, như thể nhìn thấu tâm can, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Nói dối."
Sắc mặt Bạch An An cứng đờ, ngón tay lập tức không tự chủ được mà xoắn lại, đặt ở vị trí thắt lưng, khẽ run rẩy.
Lời nói dối hoàn hảo nhất, vĩnh viễn là ba phần thật, bảy phần giả. Nàng cố ý làm vậy.
Cố ý nói ra một lời nói dối chỉ cần chọc nhẹ là thủng, sau đó thăm dò, thăm dò xem rốt cuộc Mục Thiên Âm biết bao nhiêu, và còn là để thăm dò giới hạn của nàng ấy.
Nàng quật cường cúi gằm đầu, nhất quyết không nói lời nào. Xem Mục Thiên Âm có thể làm gì nàng.
"Sao? Hết lời rồi à?" Mục Thiên Âm thấy nàng im lặng hồi lâu không lên tiếng, không khỏi hơi nâng cao âm điệu.
Bạch An An đành phải cúi mắt ngẩng mặt lên, nghiêng tầm mắt đi không nhìn nàng ấy: "Vậy An Nhi phải làm sao? Sư tôn người không đồng ý cho ta gặp sư tỷ, An Nhi chỉ có thể mượn năng lực của mình, chủ động đi tìm sư tỷ thôi."
Mục Thiên Âm chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cứ như lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra vị đệ tử nhỏ nhắn, yếu ớt này, vì 'sư tỷ' mà lại dám lớn gan cãi lời nàng.
Nhưng nàng không biết, cái gọi là sư tỷ kia, chẳng qua chỉ là một thân phận khác của nàng mà thôi.
Nàng dở khóc dở cười, không biết nên trách mắng nàng ấy dám lớn mật ngông cuồng, hay nên cảm thán nàng đối với mình tình thâm nghĩa trọng.
Mãi lâu sau, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thôi vậy, An Nhi, lần này vì tình thế có thể tha thứ, bổn tọa tạm tha thứ cho ngươi."
Nàng dừng lại một chút, thấy Bạch An An mở to đôi mắt hạnh long lanh như vừa được rửa sạch nhìn sang, giọng điệu vốn sắp sửa trách mắng không khỏi hạ thấp đi một phần, "Chỉ lần này thôi, không có lần sau. Không được tự tiện dùng năng lực bừa bãi nữa, càng không được tùy ý ra vào Cấm địa. Rõ chưa?"
Bạch An An liếc nhanh nhìn nàng một cái, trầm mặc một lát, "Nhưng An Nhi vẫn phải nói với sư tỷ, An Nhi đã thông qua Thí luyện, trở thành đệ tử của sư tôn."
Quả nhiên vẫn không chịu từ bỏ.
Thần sắc trên mặt Mục Thiên Âm khó lường, rất lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Không vội, sẽ có ngày gặp được."
Bạch An An đã bái vào môn hạ của Mục Thiên Âm, việc tu luyện phải được đưa vào lịch trình. Nhưng những thứ quá căn bản, không phải do Mục Thiên Âm dạy, mà là do sư huynh Địch An Dịch đích thân chỉ bảo.
Bạch An An nhàm chán không biết làm gì, lắng nghe Địch An Dịch giảng giải đủ loại kinh sử điển tịch, vừa nghe vừa dùng bút lông chấm phá vào trang sách, nói: "Sư huynh, An Nhi không phải nên tu luyện sao? Muội nghe người ta nói, tu tiên đều là những việc như dẫn khí nhập thể, tẩy tủy phạt kinh..." Nàng bĩu môi, vẻ mặt buồn bã, "Sao đến lượt An Nhi, lại giống như phàm nhân, học những thứ này làm gì?"
Trên mặt Địch An Dịch thoáng qua một tia khó xử: "Tiểu sư muội, đây là do sư tôn giao phó. Ta cũng không có cách nào khác nha..."
Bạch An An vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên: "Sư tôn giao phó sao? Vì sao?"
Địch An Dịch chớp chớp mắt, tùy ý đoán: "Tiểu sư muội dù sao cũng còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa ổn định. Học nhiều một chút, lúc nào cũng tốt."
Thấy Bạch An An phồng má, vẻ mặt uất ức, hắn không khỏi đặt sách xuống, nhìn trái nhìn phải một lát, chợt vẫy tay về phía Bạch An An: "Buồn chán đúng không... Để sư huynh cho muội xem một món đồ tốt!"
Bạch An An nhướng mày, đảo tròn mắt, nghe lời dựa sát vào: "Sư huynh, huynh muốn nói gì vậy?"
Địch An Dịch cảnh giác nhìn xung quanh, thò tay vào túi lục lọi, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen tuyền, lắc lư trước mắt Bạch An An, đắc ý nói: "Muội xem đây là gì?"
Bạch An An khó hiểu nhìn hắn: "Đây là cái gì?"
Địch An Dịch lườm nguýt một cái, hận rèn sắt không thành thép nói: "Là Trưởng lão lệnh bài a!"
Bạch An An lập tức "a" lên một tiếng, không thể tin được nói: "Thứ này các vị Trưởng lão đều mang theo bên mình, sư huynh làm sao mà lấy được?"
Địch An Dịch đắc ý xoay xoay lệnh bài: "Đương nhiên là vì sư huynh của muội thông minh cơ trí rồi!" Hắn vừa nói, lại không khỏi tiếc nuối: "Ban đầu ta muốn trộm của sư tôn cơ, nhưng người quá cảnh giác, ta không tiện ra tay."
Bạch An An không nhịn được liếc xéo hắn một cái.
Mục Thiên Âm có đệ tử như hắn, quả thật là quá bất hạnh.
Nhưng mà- nàng lại thích.
Khuôn mặt Bạch An An chợt nở một nụ cười rạng rỡ, nàng nắm lấy cánh tay Địch An Dịch, vui vẻ nhảy cẫng lên: "Tốt quá rồi, vậy có phải chứng tỏ, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Cấm địa không?"
Địch An Dịch bị nàng lây nhiễm, cũng mỉm cười hớn hở, nhưng trầm ngâm một lát, lại thu lại nụ cười và nói: "Cái này... ta cũng không biết có được không."
Bạch An An giả vờ khôi phục lý trí, bất an liếc hắn một cái: "Sư huynh, chúng ta làm như vậy, liệu có chọc giận sư tôn không?"
Địch An Dịch gãi gáy sau đầu, hắn ra vào Cấm địa đã không biết bao nhiêu lần rồi, chắc sư tôn đều đã biết rõ trong lòng cả. Thế nên lần này dẫn tiểu sư muội đi vào, chắc cũng không có gì to tát đâu nhỉ?
Địch An Dịch suy nghĩ một chút, vỗ vai Bạch An An, cam đoan rằng: "Muội yên tâm đi. Ta đảm bảo sư tôn tuyệt đối sẽ không tức giận đâu!"
Bạch An An cố sức "ừ" một tiếng, "Vậy thì An Nhi yên tâm rồi."
Sau lần đó, Bạch An An quả thật an phận được một thời gian khá lâu, không đi tìm phiền phức cho Tống Ỷ Ngọc.
Nhưng việc trêu chọc người khác, phải tranh thủ lúc nóng mà rèn sắt. Phải lợi dụng lúc Tống Ỷ Ngọc đang tâm thần thất thủ, nàng mới dễ dàng từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Địch An Dịch tuy bề ngoài thành trúc tại hung, nhưng khi dẫn Bạch An An, giơ lệnh bài ra cho đệ tử gác cổng xem, trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an.
Đệ tử gác cổng nghiêm túc nhìn kỹ lệnh bài, liếc nhìn Địch An Dịch và Bạch An An một cái, nhìn đến mức Địch An Dịch suýt nữa xù lông: "Sao thế! Có vấn đề gì à? Đây chính là lệnh bài của Thập trưởng lão đấy!"
Các đệ tử gác cổng nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nhường đường.
Địch An Dịch lập tức dương mi thổ khí (vênh mặt tự đắc), chớp mắt với Bạch An An một cái.
Bạch An An mỉm cười gật đầu với mấy vị đệ tử, sau đó tươi cười đi theo: "Sư huynh, huynh thật là lợi hại!"
"Đương nhiên rồi!" Vẻ hư vinh của Địch An Dịch được thỏa mãn, sự tự tin chưa từng có bành trướng lên, quả nhiên hắn Địch An Dịch ra tay, là biết ngay có hay không!
Bạch An An nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn, khẽ nghiêng đầu, thầm bĩu môi một cái.
Tên ngốc này, xem hắn tự mãn đến mức nào kìa.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại càng làm ra vẻ sùng bái, khiến Địch An Dịch toàn thân khoan khoái, vui vẻ đến mức gần như không tìm thấy phương hướng.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, còn chưa vào đến Cấm địa đã lớn tiếng la lên: "Đại sư tỷ! Đệ đến thăm tỷ đây! Tỷ xem đệ dẫn ai đến gặp tỷ này?"
Tống Ỷ Ngọc nghe thấy giọng nói trong trẻo mà ồn ào của Địch An Dịch, thở dài một hơi thật sâu, trên khuôn mặt tiều tụy trắng bệch lộ ra một tia bất lực.
"Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, nơi này là Cấm địa..." Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía trước, rồi liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, mảnh khảnh trong bộ y phục trắng.
Đợi đến khi bóng dáng đó đi tới trước mặt, hoàn toàn lộ rõ diện mạo, Tống Ỷ Ngọc gần như thất thanh ngay tại chỗ: "Ngươi là..."
Bạch An An nheo mắt lại, bước những bước nhỏ, rụt rè tiến lên, nghiêng người hành lễ: "Bạch An An, ra mắt đại sư tỷ."
Tống Ỷ Ngọc nghe thấy cái tên này, đồng tử chợt co rút lại.
Mấy đêm nay, nàng hầu như đêm nào cũng bị cái tên này dày vò đến mức không thể an giấc.
Hình dáng của Bạch An An, gần như có thể in dấu rõ ràng trong đầu nàng.
"Ngươi..." Tống Ỷ Ngọc kinh ngạc đánh giá tướng mạo của nàng ấy, từ vầng trán đầy đặn, đến đôi môi đỏ mọng. Nàng ấy và An An của nàng, không phải hoàn toàn giống nhau. Nhưng cái thần thái và biểu cảm kia, quả thực quá giống. Nàng cẩn thận quan sát ngũ quan, nhìn kỹ, thiếu nữ trước mặt này, ngũ quan lại tinh xảo hơn Bạch An An rất nhiều.
An An của nàng chỉ có thể coi là thanh tú, còn thiếu nữ trước mặt này, lại mang vẻ diễm lệ hiếm thấy trên đời.
Bạch An An thấy Tống Ỷ Ngọc nhìn chằm chằm không chớp mắt, không khỏi e thẹn nghiêng mặt sang: "Sư tỷ?"
Nàng thấy dáng vẻ ngây người của Tống Ỷ Ngọc, không khỏi lùi lại vài bước, rồi nhanh chóng trốn ra phía sau Địch An Dịch, chỉ cẩn thận thò nửa khuôn mặt ra lén nhìn Tống Ỷ Ngọc.
Địch An Dịch cũng trở tay không kịp trước diễn biến này, hắn trấn an Bạch An An một chút, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở Tống Ỷ Ngọc: "Sư tỷ, ngươi sao vậy?"
Mãi một lúc, Tống Ỷ Ngọc mới hoàn hồn, không khỏi khựng lại.
Nàng rủ mắt xuống, không nhìn Bạch An An nữa, chỉ khẽ nói: "Vị cô nương này, trông rất giống một cố nhân của ta."
Địch An Dịch lập tức "a" lên một tiếng, cau mày khó hiểu: "An An giống ai cơ?"
Thấy Tống Ỷ Ngọc không trả lời, hắn không khỏi chớp chớp mắt thật nhanh, liền quay sang giới thiệu Bạch An An: "Đại sư tỷ, tỷ còn nhớ tiểu sư muội mà ta từng nhắc tới không?"
Tống Ỷ Ngọc ngước mặt lên, nhìn về phía Bạch An An.
Nàng ta lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói: "Ngươi nói, ngươi tên Bạch An An?"
Trong mắt Bạch An An xẹt qua một tia bối rối, nàng khó hiểu nói: "Đại sư tỷ, tên của An Nhi, có gì kỳ lạ sao?"
Tống Ỷ Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt nàng không chớp mắt, rất lâu sau mới từ từ thu hồi ánh mắt: "Xin lỗi, tiểu sư muội. Ngươi trông khá giống cố nhân của ta, nên ta mới thất thố nhất thời."
Bạch An An ngược lại quên đi sự sợ hãi, tò mò hỏi lại: "Rất giống sao? Giống đến mức nào?"
Tống Ỷ Ngọc từ từ nhìn sang, chậm rãi nói: "Nhìn kỹ thì chỉ giống một hai phần thôi. Là ta nhìn nhầm rồi."
Bạch An An nghiêng mặt đi, khẽ cười lạnh một tiếng, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đại sư tỷ, An Nhi có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?"
Đôi mắt đen như mực của Tống Ỷ Ngọc nhìn nàng, trầm mặc vài giây rồi nói: "Ngươi cứ hỏi đi."
Bạch An An nhìn nàng, đôi mắt hạnh long lanh vô tội nhìn qua: "Đại sư tỷ, tỷ cùng cô nương đó có quan hệ gì?"
"Chúng ta..." Tống Ỷ Ngọc chần chừ nói, ngưng đọng ánh mắt nhìn về phía nàng, trong mắt dường như chứa đựng ánh nước lạnh lẽo, nhưng dáng vẻ lại hiếm thấy mà trở nên dịu dàng, "Nàng là đạo lữ tương lai của ta."
Lời vừa dứt, Địch An Dịch phía trước liền "a" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Tống Ỷ Ngọc: "Đại sư tỷ!? Tỷ bị người ta đoạt xá rồi sao?"
Bạch An An nhận được câu trả lời này, như thể không kịp phòng bị, kinh ngạc nói: "Thật là thú vị, sư tỷ còn có thể tính trước được đạo lữ của mình sao?"
Tống Ỷ Ngọc lặng lẽ nhìn Bạch An An một cái, nhếch môi cười cười, không trả lời.
Địch An Dịch im lặng nửa buổi, trăm mối vẫn không có lời giải: "Lẽ nào là Thập trưởng lão? Tỷ đã từng để Thập trưởng lão tính đạo lữ cho mình sao?"
"Nhưng giải thích không thông nha, Thập trưởng lão gần đây mới học tính mệnh mà. Tỷ đã sớm vào Cấm địa rồi, làm sao tìm lão ấy tính được? Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao ta lại thấy cái tên An An này rất quen tai?"
Tống Ỷ Ngọc liếc hắn một cái, nửa ngày không nói nên lời.
Địch An Dịch đã quên sạch sẽ cô gái phàm nhân Bạch An An kia.
Những người tu tiên như bọn họ luôn là như vậy. Người có thể lọt vào mắt họ, đương nhiên sẽ được ngàn vạn lần đối đãi tốt. Người không lọt vào mắt, cho dù có bị hi sinh để hoàn thành đại nghĩa của họ, cũng coi như chết đúng chỗ. Bạch An An vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, hai người này đã nhẹ nhàng lướt qua sự sống chết của con rối kia như thế nào.
Chính đạo còn như vậy, huống hồ là Ma tu.
Nàng chỉ có thể lạnh lùng và vô tình hơn bọn họ. Cho nên dù thế nào đi nữa, mối thù này, nàng nhất định phải báo!
Bạch An An trấn định lại tinh thần, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa xuân: "Đại sư tỷ lại tình thâm nghĩa trọng đến vậy, thật khiến An Nhi vô cùng hâm mộ!"
Nụ cười này, dường như trong khoảnh khắc đã khiến bầu không khí trang nghiêm trong Cấm địa nhẹ nhàng hơn vài phần, khiến Tống Ỷ Ngọc cũng không khỏi nở một nụ cười.
Nàng ta run rẩy lông mi, đè nén thần sắc trong mắt, ngây người nói: "...Không có gì đáng để hâm mộ đâu, ta đối xử với nàng ấy không hề tốt."
Ở phía bên kia, Địch An Dịch cuối cùng cũng đã nhớ ra cái tên Bạch An An của người phàm kia trong một góc nhỏ của ký ức, hắn tức thì sững sờ: "Ta nhớ ra rồi..." Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt Tống Ỷ Ngọc, lúng túng nói: "Là nàng ấy, đúng không?"
Bạch An An giả vờ không hiểu hỏi: "Sư huynh, đại sư tỷ, hai người đang nói chuyện gì bí hiểm vậy a?"
Địch An Dịch không biết nên giải thích thế nào với tiểu sư muội ngây thơ lương thiện này, hắn lắp bắp nói: "Không có gì... tiểu sư muội. Chuyện này, muội không biết thì hơn."
Hắn trước sau vẫn không hối hận vì đã viết phong thư đó cho đại sư tỷ.
Nếu đại sư tỷ không trở về, vậy sư tôn phải làm sao? Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn sư tôn chết ngay trước mắt được?
Nhưng hôm nay, một lời nói của đại sư tỷ lại ẩn chứa nội tình khác.
Nàng ta và phàm nhân kia, chẳng lẽ lại là mối quan hệ như thế sao?
Tâm trạng của Địch An Dịch cực kỳ phức tạp, cảm giác đắc ý vì đã thành công đưa tiểu sư muội vào Cấm địa lập tức tan biến không dấu vết.
Hắn nghĩ đến tiểu sư muội, lần đầu tiên nhận ra, những việc làm của bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với phàm nhân kia.
"Tiểu sư muội, muội nói xem ta thật sự đã làm sai rồi sao?" Địch An Dịch vừa đi vừa cúi đầu, buồn bực nói.
Bạch An An liếc hắn một cái, nhưng trong miệng lại nói một cách kỳ lạ: "Sư huynh, không đầu không đuôi như vậy, rốt cuộc huynh đang nói cái gì a?"
Địch An Dịch nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt nghiêng vô ưu vô lo của nàng, không khỏi nản lòng quay mặt đi: "Thôi bỏ đi, ta nói chuyện này với muội làm gì chứ."
Địch An Dịch bên này đang buồn bực, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Thập trưởng lão và Mục Thiên Âm đang đứng ngoài đại điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Mồ hôi lạnh trên mặt Địch An Dịch lập tức tuôn ra: "... Sư, sư tôn."
Bạch An An trấn tĩnh hơn Địch An Dịch nhiều, vội vàng hành lễ nói: "Bái kiến sư tôn, bái kiến Thập trưởng lão."
Thập trưởng lão hậm hực trừng mắt nhìn Địch An Dịch một cái: "Thằng nhóc thúi nhà ngươi! Mau trả lại đồ của lão phu!"
Địch An Dịch mặt cứng đờ, chết sống không thừa nhận: "Không biết Thập trưởng lão đã đánh rơi thứ gì? Lại đáng để người phải hưng sư động chúng (làm lớn chuyện) như vậy?"
"Ngươi bớt giả vờ đi!" Thập trưởng lão thổi râu trợn mắt, thân ảnh nhanh như tia chớp, một cái liền mò ra được lệnh bài mà Địch An Dịch giấu trong túi.
Tang vật đã bị bắt quả tang, Địch An Dịch mang vẻ mặt 'xong đời rồi'.
Chuyện lần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dù sao thì cũng chưa gây ra tổn thất không thể cứu vãn. Nhưng tội trộm lệnh bài của trưởng lão, tính chất quá ác liệt.
Không thể để Địch An Dịch lấp liếm qua loa, nên Bạch An An cũng bị phạt liên đới.
Tại Tiên Hiền Điện, Địch An Dịch và Bạch An An, thẳng tắp quỳ trên sàn, lắng nghe Mục Thiên Âm huấn thị.
Mục Thiên Âm ngồi trên ghế dài, thần sắc lạnh nhạt, khí thế lạnh lẽo bao trùm toàn thân, dáng vẻ trông có chút đáng sợ.
"An Nhi, bổn tọa có từng dặn ngươi, không được phép đến Cấm địa?"
"Sư tôn! Không liên quan đến tiểu sư muội, là con! Là con đã trộm lệnh bài trưởng lão, là con dẫn tiểu sư muội vào!" Địch An Dịch sợ Mục Thiên Âm sẽ giận lây sang tiểu sư muội, vội vàng biện giải thay cho Bạch An An.
Bạch An An rụt rè nhìn Địch An Dịch một cái, trong mắt tràn đầy cảm động, lẩm bẩm: "Sư huynh..."
Mục Thiên Âm gần như bị vẻ thâm tình tha thiết của hai người này chọc cho buồn cười đến tức giận.
"Ngươi im miệng." Mục Thiên Âm lạnh lùng nói.
Tiếp nhận ánh mắt băng giá của Mục Thiên Âm, Địch An Dịch lập tức im bặt, không dám mở miệng nói thêm lời nào.
Mục Thiên Âm dừng lại, thong thả vén ống tay áo trắng như tuyết, tự mình rót một chén trà. Nàng nhấp một ngụm trà nhạt, rủ mắt nhìn chằm chằm nước trà màu hổ phách, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "An Nhi, ngươi nói đi. Bổn tọa có từng cảnh cáo ngươi, không được đi đến Cấm địa?"
Bạch An An cắn răng, quỳ thẳng tắp ở đó, hít sâu một hơi, khẽ nói: "Có. Sư tôn quả thực đã nói. Nhưng mà..."
Tay Mục Thiên Âm đột nhiên dùng sức, chén trà "ầm" một tiếng đặt mạnh xuống bàn gỗ lim, phát ra âm thanh rất lớn.
Bạch An An sợ đến mức toàn thân run rẩy, nuốt nước bọt, lắp bắp gọi: "Sư tôn, An Nhi sai rồi."
Mục Thiên Âm lơ đãng nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười: "Đã biết sai, tại sao còn xem lời bổn tọa như gió thoảng bên tai?"
Bạch An An nghe vậy, mím chặt môi, cố chấp cúi gằm đầu xuống.
Ánh mắt Mục Thiên Âm rơi trên đỉnh đầu mềm mại của nàng, rất lâu không dời đi.
Nàng đang suy nghĩ, liệu mình có quá mức dung túng cho An Nhi không, mới khiến nàng ngang ngược đến mức này. Nhưng thủ phạm chính, rõ ràng là đệ tử thứ ba của nàng, Địch An Dịch.
Nàng trầm ngâm, ngón tay không kìm được xoa xoa thái dương đang căng lên, nhàn nhạt nói: "Tự ngẫm lại xem mình sai ở đâu. Hiện tại bổn tọa mệt rồi. Ngày mai, giờ Thìn lại đến đây."
Địch An Dịch nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, chống một chân muốn đứng dậy.
Hắn cầu xin tha thứ: "Sư tôn! Phạt con thì được rồi. Ban đêm gió lạnh, tiểu sư muội thân thể yếu ớt, không thể chịu nổi a!"
"Quỳ xuống." Vẻ mặt Mục Thiên Âm không hề lay động, lông mày cũng không nhíu lại, chỉ lạnh nhạt nhìn qua: "Quỳ cho đàng hoàng."
Địch An Dịch nuốt nước bọt, đành nghe lời quỳ trở lại.
Tiểu sư muội ơi, sư huynh không giúp được muội rồi. Lần này, sư tôn thật sự nổi giận rồi.
Mục Thiên Âm liếc nhìn Địch An Dịch một cái, dừng lại, ánh mắt không kìm được mà rơi trên đỉnh đầu Bạch An An.
Nàng thấy Bạch An An vẫn không ngẩng đầu lên, một vẻ cố chấp bướng bỉnh, lòng ngực không khỏi khựng lại.
Nàng thấy Bạch An An vẫn rất ổn. Đối với sư tôn này của nàng, lại xem như không thấy, coi như không tồn tại.
"Hai ngươi cứ quỳ cho tốt, chưa hết giờ thì không được đứng dậy." Mục Thiên Âm lạnh lùng nhìn hai người một cái, vung tay áo, quay người bỏ đi.
Minh Tâm Thành được xây trên đỉnh núi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn.
Vừa mới đến nửa đêm, Bạch An An đã không thể ngừng run rẩy.
Y phục nàng mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi vì lạnh mà tím lại, nhưng trên gò má trắng nõn lại hiện lên hai vệt hồng ửng mỏng.
Địch An Dịch thấy thần sắc nàng không ổn, bèn cởi áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Bạch An An: "Tiểu sư muội, muội khoác vào, có lẽ sẽ khá hơn một chút."
"Sắp sáng rồi. Đợi sư tôn đến, ta nhất định sẽ cầu xin giúp muội, để sư tôn tha tội cho muội."
Bạch An An nắm chặt áo choàng trắng trên người, run rẩy nói: "Sư huynh, An Nhi... lạnh quá."
Khi nàng nói, hơi thở đều tạo thành luồng sương trắng mỏng.
Kỳ thật với thể chất của nàng, đáng lẽ sẽ không sợ cái lạnh nhỏ bé này. Nhưng con đường nàng đang đi là nhân vật nhỏ bé yếu ớt đáng thương, nếu cứ khỏe mạnh như Địch An Dịch, vạm vỡ như một con trâu thì làm sao được? Vì thế, nàng nhất định phải sợ lạnh.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, đôi mắt đen láy hơi lóe sáng.
Nói xong câu đó, nàng nhắm mắt lại, toàn thân vô lực đổ rạp xuống sàn.
Địch An Dịch đờ đẫn nhìn Tiểu Sư muội ngất xỉu, đột nhiên kinh hô: "Sư tôn! Tiểu sư muội ngất xỉu rồi!"
Hắn vốn nghĩ sư tôn có lẽ sẽ phớt lờ, hoặc phải đợi một lúc lâu nữa mới xuất hiện.
Không ngờ lời hắn vừa dứt, cánh cửa Tiên Hiền Điện đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Địch An Dịch đột nhiên trợn to mắt.
Sau đó, hắn thấy Sư tôn nhà mình bước nhanh vào vài bước, đi tới trước mặt Bạch An An, cúi người xuống, vòng hai tay qua đầu gối và lưng nàng, rồi bế ngang nàng lên một cách dứt khoát.
Địch An Dịch trợn trừng mắt, suýt chút nữa nhảy dựng tại chỗ, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, giọng hắn run rẩy: "Sư tôn?"
Mục Thiên Âm rủ mắt nhìn Bạch An An đang hôn mê trong lòng, không ngẩng đầu lên mà nói: "Quỳ xuống. Ai cho phép ngươi đứng dậy?"
Địch An Dịch mang đầy tâm tư bát quái, đành phải quỳ xuống trở lại.
Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Địch An Dịch càng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của sư tôn nhà mình, càng thêm khẳng định suy đoán ban đầu.
Hóa ra thật sự là mẹ con?
Chỉ là không biết, sư tôn tìm ai và vào năm nào, tháng nào, nơi nào mà sinh ra nữ nhi này?
Mọi người đều nói người tu Vô Tình Đạo trời sinh lạnh lùng vô tình, vậy liệu có khả năng này không- Sư tôn cố ý tiên nhập tình, hậu vô tình (trước đắm mình vào tình cảm, sau đoạn tuyệt) để tu luyện Vô Tình Đạo?
Người hoàn toàn có thể kết hôn sinh hài tử, sau đó vứt phu bỏ tử đi!
Nhưng với tính cách của sư tôn, người có thể làm ra loại chuyện này sao? Địch An Dịch nghĩ, hắn không dám khẳng định, đại khái là... có thể làm ra chăng?
Đồng thời, ở một bên khác.
Bạch An An mặt mày tái nhợt nằm trong lòng Mục Thiên Âm, run rẩy bần bật, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
Mục Thiên Âm ôm nàng, khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể nghe thấy lời thiếu nữ đang gọi.
Bạch An An nhắm chặt hai mắt, nước mắt theo khóe mắt lăn dài xuống. Nàng thều thào: "Sư tỷ."
Thần sắc Mục Thiên Âm đột nhiên khựng lại, rất lâu sau, mới bất đắc dĩ "ừ" một tiếng: "... Ta đây."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz