ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Giup Toi Vo Vo That Tieu Hoang Thuc

Trung tâm thương mại gần nhà Vu Chu là một công trình mang tính biểu tượng, mấy người đi từ tầng hầm lên thẳng tầng bốn, quán teppanyaki có mức giá bình quân đầu người khá cao, không có nhiều người ăn, nên cũng không phải chờ đợi.

Bốn người gọi một phòng riêng nhỏ, gọi suất buffet cho mỗi người, Bành Hướng Chi chọn đồ loạn xạ trên thực đơn một hồi, rồi gấp lại đưa cho nhân viên phục vụ, hai tay nâng mặt nói với Tô Xướng: "Tôi đối xử với cô tốt chứ? Ăn buffet, không đến mức gọi món khiến cô phá sản."

Tô Xướng mỉm cười, không nói gì.

"Cô khinh thường tôi thế, cô chắc chắn là cô sẽ không phá sản sao?" Bành Hướng Chi trừng mắt nhìn cô ấy.

"Cô có biết bây giờ trên mạng có bao nhiêu người muốn cô nghèo chết không?"

"Không biết." Tô Xướng nói.

"Ôi chao, dưới Weibo của cô không phải ngày nào cũng có người hô hào, Xướng bảo bối nghèo một cái cho em xem với, cho em một cơ hội bao nuôi chị sao." Bành Hướng Chi nói bằng giọng mỉa mai.

Vu Chu bật cười.

Tô Xướng liếc nhìn nàng, cũng cong khóe môi.

Ặc, cặp đôi thối tha, Bành Hướng Chi nổi hết da gà, trước đây sao không phát hiện ra cô ấy thích liếc mắt đưa tình thế nhỉ.

"Phiền phức thật đấy," cô nhỏ giọng mắng một câu, định tìm một đồng minh, "Vãn Vãn, chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Mời nói."

"Rốt cuộc giọng điệu này của em là từ đâu ra vậy?" Bành Hướng Chi vừa nói vừa cười không ngừng.

"Sinh ra đã có."
"Phụt hahahahaha em đừng chọc tôi cười nữa."

Hướng Vãn nhíu mày, Vu Chu vội vàng nói: "Em ấy học theo trên tivi, xem phim cung đấu nhiều quá ấy mà."

Nhưng Tô Xướng lại như có điều suy nghĩ, cô nhìn cử chỉ của Hướng Vãn, lại liếc nhìn Vu Chu đang vội vàng chữa cháy, rồi nghĩ đến hành động "không hiểu chuyện đời" của Hướng Vãn, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Vu Chu mắt đỏ hoe nói với cô rằng Hướng Vãn là người xuyên không đến..

Cô có một suy nghĩ không chắc chắn lắm, có lẽ Hướng Vãn đã gặp phải biến cố gì đó, bị va đập vào đầu chẳng hạn, mất trí nhớ và dựa theo nội dung phim truyền hình trước đây mà bóp méo nhận dạng tiềm thức của mình, sau khi tình cờ gặp Vu Chu, nói với nàng rằng mình là người xuyên không.

Nếu là người khác, chắc sẽ không tin, nhưng đó là Vu Chu.

Cô gái chuunibyou thích ra vẻ ta đây, nhưng từ trước đến nay luôn mềm lòng, tràn đầy sự che chở và ý thức công lý.

Vì vậy, dù Hướng Vãn có thực sự xuyên không hay không, Vu Chu đều tin, hơn nữa còn cưu mang cô ấy, chăm sóc cô ấy, thậm chí còn giúp cô ấy che giấu thân phận.

Như vậy có thể giải thích, tại sao Hướng Vãn nói chuyện kỳ lạ, tại sao cô ấy dường như không có gì cả, đột nhiên xuất hiện, lại hoàn toàn dựa vào Vu Chu để sống.

Nghĩ đến đây, đầu quả tim khẽ nhói, Vu Chu nói với cô rằng Hướng Vãn là người xuyên không, có phải là đang cầu cứu cô không?

Ít nhất, hy vọng cô sẽ tin nàng.

Nếu không phải nuôi Hướng Vãn, có lẽ nàng cũng sẽ không túng quẫn đến mức này.

Tô Xướng âm thầm thở dài, hỏi Hướng Vãn: "Nghe nói em muốn tham gia lớp học lồng tiếng hè?"

"Phải."

"Vậy còn chương trình văn hóa, em định bổ sung thế nào?"

Vu Chu cảnh giác dựng tai lên, không đúng lắm, tại sao Tô Xướng lại đột nhiên quan tâm đến Hướng Vãn như vậy?

Phải nói là, trước đây Tô Xướng đã từng bận lòng vì ai chưa?

Bành Hướng Chi cũng không hiểu gì, chống đầu nghiêng người nhìn họ.

"Em..." Không biết, Hướng Vãn quay sang nhìn Vu Chu.

Vu Chu nói: "Em cũng đang lo lắng đây, em ấy không có bằng cấp gì cả, chúng ta không phải vẫn luôn theo học giáo dục bắt buộc sao, em ấy thế này chẳng khác nào mọc lên từ đất, em cũng không biết nên cho em ấy học cái gì."

Nhận biết chữ cái gì đó, chắc phải học từ tiểu học, nhưng rõ ràng em ấy không phải trình độ văn hóa tiểu học.

Tô Xướng nói: "Tôi có vài người bạn là giáo sư, lát nữa sẽ hỏi giúp em. Nếu không được, sẽ sắp xếp gia sư cho em ấy."

"Em..." em lấy đâu ra tiền, Vu Chu thầm nghĩ.

"Tiền em không cần lo lắng, tôi trả trước." Thấy Vu Chu định từ chối, Tô Xướng lại nói, "Đợi Hướng Vãn học xong, giúp tôi thu âm vài bộ kịch là được."

Hướng Vãn mới vào nghề, thu âm kịch kiếm được mấy đồng, đây rõ ràng là làm từ thiện.

Ngay cả Bành Hướng Chi cũng khẽ cười, đầy ẩn ý. Hướng Vãn không hiểu lắm, chỉ nhìn Vu Chu, Vu Chu cắn môi, nói: "Như vậy không ổn lắm, tôi, em suy nghĩ thêm đã."

"Nghĩ gì?"

"Hả?"

Tô Xướng trước đây chưa bao giờ cố chấp can thiệp vào chuyện của người khác như vậy, nên Vu Chu hoàn toàn không ngờ tới, cô ấy sẽ hỏi ngược lại.

Nàng thấy Tô Xướng dựa vào lưng ghế một cách dè dặt, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Mối quan hệ giữa em và cô ấy là gì?"

Ý ngoài lời là —— Tại sao có thể từ chối thay cô ấy?

Giọng cô rất dịu dàng, nét mặt cũng mang theo ý cười, nhưng Vu Chu biết, cô ấy đang tức giận.

Tô Xướng rất ít khi tức giận, lần này ngay cả Bành Hướng Chi cũng căng thẳng, hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi bàn, cười gượng hai tiếng định hòa giải.

"Tô Xướng." Cô ấy đẩy đầu gối đang vắt chéo của Tô Xướng dưới gầm bàn, nhỏ giọng gọi.

Tô Xướng nghiêng đầu, chậm rãi thở ra một hơi, không biết tại sao, hình như cô ấy có chút buồn.

Rồi Tô Xướng mím môi, nói: "Tôi chỉ cảm thấy, em và Hướng Vãn bèo nước gặp nhau, tôi cũng vậy. Có cần nhận sự giúp đỡ của bạn bè hay không, nên do cô ấy tự mình lựa chọn."

Giải thích rất kiên nhẫn, giọng điệu cuối câu như tiếng thở dài.
Vu Chu hiểu ra, kỳ thực Tô Xướng nói có lý, nàng có thể giúp Hướng Vãn, người khác tại sao lại không thể chứ, tại sao nàng lại tự cho mình là người giám hộ, xem Hướng Vãn như mèo con chó con của mình, cứ bắt em ấy phải theo mình, cái này cũng ngại cái kia cũng ngại, nếu thật sự có cơ hội, hình như nàng cũng chẳng có lập trường gì để thay Hướng Vãn từ chối.
Vì vậy nàng quay sang: "Vãn Vãn, em nghĩ thế nào?"

Vu Chu nghe lời cô, hay nói cách khác là một lần nữa nhượng bộ, Tô Xướng không hề vui vẻ chút nào, ngược lại cô cụp mắt xuống, trong lòng rất khó chịu.

Hướng Vãn nói: "Nói thật thì..."

Ba người chờ cô ấy trả lời.

"Em nghe không hiểu lắm."

……

"Hể, không hiểu từ chỗ nào?" Vu Chu hỏi.

"Từ lúc bắt đầu."

"Em không hiểu, tại sao em phải học, lại còn phải gọi thú?" Hướng Vãn rất bối rối.
(gọi thú đồng âm với giáo sư)

……

Ba người bật cười, Bành Hướng Chi lắc đầu: "Vãn Vãn à..."

Bầu không khí thoải mái hơn, như thể băng đã tan, Vu Chu liếc nhìn Tô Xướng, thấy Tô Xướng cũng đang nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn nước trà.

Vẫn là Bành Hướng Chi lên tiếng: "Vừa nói đến người giám hộ, người giám hộ của em là ai vậy?"

"Người giám hộ?"

"Chính là hộ khẩu của em, trên hộ khẩu của em không có sao? Tên bố mẹ hoặc ông bà chú bác gì đấy." Bành Hướng Chi giải thích.

Vu Chu nói: "Hộ khẩu của em ấy vẫn chưa làm xong, dạo trước tôi có đưa em ấy đi đăng ký hộ khẩu, vẫn chưa xong, bây giờ chỉ có một tờ giấy chứng nhận chưa đăng ký hộ khẩu."

"Vậy em ấy cũng không có người thân nào sao, đăng ký hộ khẩu ở đâu?"

Vu Chu ấp úng, Hướng Vãn thấy nàng im lặng hồi lâu, cũng không lên tiếng.

"Sao vậy?" tính tò mò của Bành Hướng Chi nổi lên.  
"Em ấy đăng ký vào hộ khẩu của tôi." Vu Chu nói xong, lại vội vàng giải thích thêm: "Vì chỉ có tôi mới có thể xuất trình giấy tờ chứng nhận tiếp nhận tạm trú."
"Chính xác." Hướng Vãn nói.
"Hộ khẩu!" Bành Hướng Chi kinh ngạc, liếc nhìn Tô Xướng, rồi quay sang Hướng Vãn kêu lên, "Ngay cả cô ấy còn không có trong hộ khẩu, tại sao em ấy lại được vào!"  
Tô Xướng đang uống trà bỗng khựng lại, Vu Chu cũng suýt sặc, vội vàng uống thêm một ngụm lớn.  
"Cái này... hình như có sao đâu nhỉ." Vu Chu nhỏ giọng nói.   
Sau đó nàng nghe thấy Bành Hướng Chi ở đối diện nói: "Không sao?"   
"Không sao mà tai cô ấy đỏ thế kia à?" Bành Hướng Chi chỉ vào Tô Xướng, cười đầy ẩn ý.
Vu Chu ngước mắt nhìn, hình như phía sau tai Tô Xướng thật sự có một mảng nhỏ ửng hồng.  À cái này... 
Tô Xướng cụp mi không nhìn nàng, nhưng Vu Chu đột nhiên hiểu ra tại sao tai Tô Xướng lại đỏ, bởi vì câu trả lời vừa rồi của mình, dường như không hề phủ nhận mối quan hệ giữa nàng và Tô Xướng, gần gũi hơn Hướng Vãn, hay nói đúng hơn là gần gũi hơn những người khác.  
Nàng không hỏi ngược lại, tại sao Tô Xướng không có trong hộ khẩu, thì người khác lại không thể vào.  
Mà lại nói, việc này thì có sao đâu.
Nghe vào tai những người tinh ý, có lẽ chính là nói, dù trên hộ khẩu là tên của ai, thì Vu Chu và Tô Xướng mới là người thân thiết nhất. Hoặc nói cách khác, đã từng là.  
Tuy nhiên, nàng không chắc chắn, liệu Tô Xướng có phải là người tinh ý đó hay không.
Đang lơ đãng suy nghĩ, Vu Chu nghe thấy Tô Xướng nói với mình: "Em yên tâm."   
"Hả?"
"Hướng Vãn đi học lớp đào tạo, tôi và Hướng Chi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy." 
Vu Chu nhìn Hướng Vãn, đột nhiên có chút cảm động, haiz, phải nói là, nàng rất thích kiểu tình tiết giúp đỡ lẫn nhau này, tinh thần đoàn kết của những cô gái chuunibyou nên được dùng vào những việc như thế này.
Bành hướng Chi cũng nói: "Chúng ta lập một nhóm chat WeChat đi, có gì thì trao đổi kịp thời trong nhóm."
Vừa nói vừa hành động, thêm mọi người vào nhóm, đặt tên là – Hiệp hội chăm sóc sự trưởng thành của Hướng Vãn.
Cứu mạng… Vu Chu không muốn làm mẹ trên mạng, thế là đổi tên thành -- Cung hỷ phát tài.
Đổi xong mới sực nhớ ra một chuyện: "Chị sắp đi làm giảng viên rồi à?"  
Tô Xướng vừa nãy nói, cô ấy và đạo diễn Bành sẽ chăm sóc cho Hướng Vãn.
"Ừ." Tô Xướng dịch đĩa sang một bên, đón món ăn chính được dọn lên.
Woa, màn ra mắt của Hướng Vãn đỉnh thật. Còn đỉnh hơn cả món bò bít tết vừa được dọn lên.
Vu Chu cảm thấy mình không thích món Teppanyaki lắm, bởi vì mặc dù nguyên liệu rất phong phú, nhưng khi ăn vào dường như đều có một vị, nhưng Hướng Vãn lại khá thích, nhìn cô ấy ăn ngon lành, Vu Chu cũng thấy hơi thèm.
Mấy người ăn uống no nê, Tô Xướng nói muốn mua một bộ quần áo để thay, rồi cởi bộ đồ trên người ra trả lại cho Vu Chu.

Vu Chu hơi cạn lời, nhỏ giọng nói móc cô ấy một câu: "Không giặt mà đã trả rồi à?"

Thật là không biết cách cư xử.

Tô Xướng hơi ngạc nhiên, hình như với Vu Chu, cô thật sự không có khái niệm này.

Nhưng thấy Vu Chu đã ăn một bữa của mình, còn ra vẻ đường hoàng, cô mỉm cười: "Có cần chuyển tiền giặt khô vào thẻ của em không?"

Khốn kiếp, coi thường nàng không trả nổi tiền giặt khô.

Thôi bỏ đi, Vu Chu không muốn so đo, mấy người đi dạo phố với Tô Xướng theo nguyên tắc đi bộ tiêu cơm sau bữa ăn.

Tô Xướng đi thẳng xuống tầng ba, rẽ trái rẽ phải đến một thương hiệu nhỏ của Tây Ban Nha, trước đây cô ấy và Vu Chu cũng từng đến cửa hàng này, không quá đắt, thương hiệu tầm trung.

Liếc nhìn mẫu được đề xuất trong tủ kính, đi về phía dãy đầu tiên bên tay trái, cơ bản toàn là màu đen trắng xám, Tô Xướng không thích đi mua sắm, tùy tiện chỉ hai món, nói cỡ với nhân viên bán hàng, rồi vào phòng thử đồ.

Áo sơ mi cổ nhỏ màu trắng tay áo hơi trong suốt, và quần short đen chất liệu vải tây, ôm eo thon lộ chân dài, rất hợp với đôi bốt nhỏ cô ấy đang đi.

"Đẹp không?" Tô Xướng nhìn họ từ trong gương.

Bành Hướng Chi lật tạp chí: "Cô cần phải hỏi câu này sao?"

Tô Xướng lại nhìn Vu Chu. Vu Chu gật đầu: "Đẹp lắm."

"Vậy lấy cái này."

Cô sờ vào vòng eo vừa vặn, đi đến quầy thu ngân, vốn đang dựa vào lật xem mẫu mới của mùa, ngẩng đầu nói với nhân viên bán hàng hai câu, không vội thanh toán, đi đến chỗ Hướng Vãn nói: "Mua đủ 5000 sẽ được giảm giá, tôi còn thiếu một chút, em có muốn chọn một bộ không?"

Hướng Vãn vẫn luôn mặc quần áo của Vu Chu, đến bộ đồ của bản thân còn sợ bị giặt hỏng.

Vu Chu lại muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến dáng vẻ lúc ăn cơm vừa rồi, im lặng,
chỉ nhỏ giọng nói với Hướng Vãn: "Tức là mua nhiều một chút sẽ tiết kiệm hơn một chút."

"Tức là, chị ấy muốn tặng em quần áo." Nàng nói nhỏ.

"Có được không?" Hướng Vãn ở phủ Thừa tướng, thường xuyên nhận lễ vật người ta mang đến tận cửa, nhưng đến xã hội hiện đại này, cô lại có chút do dự.

"Cái này tôi cũng không dám nói," Vu Chu suýt thì vặn gãy cổ, vẫn ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: "Hay là em xem thử có bộ nào thích không, nếu có, vậy thì em, em nhớ lấy ân tình của chị ấy."

Hướng Vãn vẻ mặt rất phức tạp, chỉ là một bộ y phục, vậy mà đã tính là ân tình rồi, người hiện đại còn nghèo hơn cô tưởng tượng nữa.

Cô liếc nhìn Tô Xướng, gật đầu đứng dậy: "Không dám từ chối."

Thấy Hướng Vãn đi chọn đồ, Tô Xướng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Vu Chu, vắt chéo chân lật tạp chí.

Vu Chu có chuyện muốn nói với cô, ra hiệu bảo cô đi theo mình.

Hai người đi đến phòng thử đồ, Vu Chu kéo cổ tay cô định vào trong.

Nhưng bị nhân viên bán hàng ngăn lại, mỉm cười nói: "Xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi không cho phép hai người thử đồ cùng lúc."

Giọng điệu như thể sợ xảy ra chuyện gì đó.

Tô Xướng khẽ cười, Vu Chu ngượng ngùng nói: "Chúng tôi đều là nữ, cũng không được sao?"

"Không được đâu thưa cô." Liếc nhìn mái tóc màu xám khói của Tô Xướng, nụ cười cũng có chút ẩn ý.

Được rồi, vậy là Vu Chu lại kéo Tô Xướng ra ngoài, nói: "Bạn của chúng tôi vẫn còn ở đó, chúng tôi sẽ quay lại ngay."

Sợ người ta hiểu lầm hai người họ mặc quần áo chưa thanh toán mà bỏ chạy.

Kéo Tô Xướng đến một góc khuất, Vu Chu mới dừng lại, đang định mở lời, thì thấy ánh mắt Tô Xướng dừng trên cổ tay mình, lại ngước mắt nhìn nàng.

Vu Chu "ồ" lên một tiếng, buông cổ tay Tô Xướng ra.

Rồi bắt đầu nói một mạch: "Em cảm thấy, hôm nay chị hình như hơi khác thường, cứ như muốn viện trợ Hướng Vãn."

"Em không biết ở nhà Hướng Vãn đã nói gì với chị, những gì chị nhìn thấy lại liên tưởng đến điều gì, em chỉ muốn nói với chị, em không nghèo."

"Em vẫn còn một ít tiền, chỉ là chị biết đấy, em luôn có thói quen lên kế hoạch chi tiêu, Hướng Vãn đến, đã làm đảo lộn một chút kế hoạch của em, nên em mới phải tính toán chi li hơn, nói với em ấy là hết tiền, cũng chỉ là hy vọng em ấy có thể thông cảm cho em, chịu thiệt thòi một chút."

"Nhưng chị, đừng hiểu lầm là em rất nghèo rất nghèo, được chứ? Em chỉ là có một số tiền không cần thiết phải tiêu, thì em sẽ không tiêu."

"Nếu chị coi Hướng Vãn là bạn, tặng em ấy một ít đồ, thì em thực sự không có tư cách gì để nói, nhưng nếu chị... chị muốn giúp em giảm bớt gánh nặng gì đó, ừm, em chỉ muốn nói với chị, em thực sự không nghèo."

"Em nghỉ việc chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút, công việc đó làm quá chán rồi, nếu không gặp phải chuyện của Hướng Vãn, em nghĩ chắc mình sẽ sớm đi tìm việc, theo kế hoạch của em, chi tiêu không có vấn đề gì."

Còn một lý do nữa khiến nàng nghỉ việc, nhưng nàng không nói, là vì mỗi lần tan làm đi đến ngã tư đó, nàng luôn cảm thấy mơ hồ, như thể trong dòng xe cộ, sẽ có ánh đèn xe của Tô Xướng đến đón nàng.

"Em chỉ muốn nói vậy thôi." Vu Chu nói.

Tô Xướng im lặng nghe nàng nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói: "Hiểu rồi."

Kể từ khi gặp lại đây là lần Vu Chu nói nhiều nhất, cô nghe thấy có chút thoải mái.

Hai người nhìn nhau thở vài hơi, Tô Xướng lại nhìn tay Vu Chu, mím môi, đưa tay nắm lấy.

Lòng bàn tay Vu Chu hướng lên trên, ngón áp út khẽ động đậy, nghe thấy Tô Xướng nói: "Có một số chuyện, hình như tôi đã hiểu ra một ít rồi."

Cô chớp hàng mi dài và dày, rồi đưa ngón trỏ ra, vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay Vu Chu, sau đó hơi dùng sức, nắm tay nàng lại.

Cô nhìn Vu Chu, nói: "Vòng tròn này, là giới hạn mà bây giờ tôi hứa với em, tôi sẽ làm những việc trong giới hạn của bạn bè."

Không muốn Vu Chu suy nghĩ nhiều, không muốn Vu Chu luôn cảm thấy mình nợ cô điều gì đó, cũng không muốn nàng lại giải thích với cô như vậy, mặc dù cô vẫn rất muốn nghe Vu Chu nói chuyện.

Cô có chút nóng vội, bắt đầu từ lúc cảm thấy mình không đủ quen thuộc ở nhà Vu Chu.

Vu Chu nhìn Tô Xướng buông tay nàng ra, nói: " Vào thôi."

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz