ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Giup Toi Vo Vo That Tieu Hoang Thuc


Vu Chu nhìn theo tiếng gọi.
 
Tô Xướng xuất hiện trong phòng nghỉ.
  
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu xanh đen, cổ áo cài hờ hững, tay áo cũng xắn lên một cách tùy ý, một chiếc quần tây hơi rộng, trang phục có vẻ công sở, nhưng cô ấy lại nhét ống quần tây vào đôi bốt Martin đế bằng cao đến mắt cá chân.

Cách ăn mặc này, là cách ăn mặc của người sống trong nhung lụa. Nó có nghĩa là, người này vào mùa hè, không bao giờ cân nhắc đến ảnh hưởng của nhiệt độ.

Thường là từ căn hộ cao cấp có điều hòa mát lạnh đi thang máy xuống, bước vào chiếc xe đã bật điều hòa sẵn, sau đó lái thẳng đến bãi đậu xe ngầm của tòa nhà văn phòng cao cấp.

Lên thang máy, vào công ty, không hề đổ một giọt mồ hôi, không cho mặt trời một chút cơ hội hoành hành.

Cô ấy rất cao ráo, dáng người lại đẹp, mặc gì cũng như manơcanh sống, thế nên Vu Chu đầu tiên là nhìn quần áo, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn mặt cô ấy.

Tóc đã cắt ngắn, tóc dài ngang xương quai xanh, một bên vắt sang bên mặt, một bên vén ra sau tai, một lọn tóc màu xám khói nhuộm highlight ẩn hiện.

Vu Chu nhíu mày, Tô Xướng trước đây để tóc đen dài đơn giản, chưa bao giờ thích nhuộm highlight, có lần nàng lướt Weibo thấy hình ảnh, nói muốn nhìn cô ấy nhuộm tóc màu xám khói, cô ấy cũng chỉ liếc nhìn, nói không có thời gian.

Không ngờ khi tái ngộ, Tô Xướng lại để kiểu tóc này.

Cô luôn làm những việc khiến người ta suy nghĩ miên man, tất cả suy nghĩ đều bị cô xáo trộn đến mức rối loạn, mà cô còn chưa mở miệng nói một lời nào.

Vu Chu đứng dậy theo Bành Hướng Chi, Tô Xướng một tay đút túi, một tay cầm điện thoại đi tới.

Môi rất nhạt, hình như không trang điểm, nhưng vẫn đẹp như vậy, vẫn trắng trẻo như vậy, chia tay không hề ảnh hưởng gì đến cô.

Cô trước tiên là nhướng mày cười chào Bành Hướng Chi, sau đó tay đang đút trong túi đưa ra, bắt tay Vu Chu một cách tự nhiên.

Vu Chu theo bản năng đưa tay ra.

Tô Xướng nhẹ nhàng nắm lấy: "Cô Vu."

Nghiêng người nửa bước, vừa nắm liền buông, sau đó không chút chậm trễ cùng Bành Hướng Chi đi vào trong.

Không giả vờ không quen biết nói lời chào hỏi, cũng không nói lâu rồi không gặp.

Chỉ một câu, cô Vu.

Nhưng mùi nước hoa cô dùng thật quen thuộc, minh phủ chi lộ, thoang thoảng tỏa ra phía sau cô, khiến Vu Chu không thể nào thản nhiên giả vờ xa lạ.

Diễn viên lồng tiếng cũng là diễn viên mà, nàng đi theo phía sau, tự giễu cười.

Nghe thấy cô ấy và Bành Hướng Chi nhỏ giọng hỏi phía trước mấy người kia khi nào đến, lại hỏi kỹ thuật viên thu âm hôm nay là ai.

"A7 hay A8?" Tô Xướng hỏi.

Nghe có vẻ, hình như là số phòng thu.

"A7."

"Đổi sang A8 đi, điều hòa phòng A8 tốt hơn."

Điều hòa phòng A7 hơi cũ rồi, cứ bật nhiệt độ thấp xuống một chút là kêu ầm ầm, ảnh hưởng đến việc thu âm, có khi còn không bật, nhưng Tô Xướng không chịu được nóng, điều hòa phòng A8 mới được thay, chức năng yên lặng rất mạnh. "Đã sắp xếp xong hết rồi, tự cô nói với anh Phong đi." Bành Hướng Chi liếc cô ấy.

Vừa hay một người đàn ông trung niên gầy gò đi tới.

"Anh Phong, em muốn dùng phòng A8." Tô Xướng đút tay vào túi, dựa vào tường cười.

Anh Phong rất nhiệt tình: "Tô Tô đến rồi à? Em cứ dùng đi, vốn dĩ hôm nay anh chuẩn bị cho một dự án, nhưng vẫn chưa hẹn được."

Tô Xướng gật đầu cảm ơn, nhìn về phía Bành Hướng Chi, tay cầm điện thoại giơ lên, ngón trỏ xoay một vòng nhỏ, Bành Hướng Chi rất ăn ý gửi tin nhắn thoại WeChat cho kỹ thuật viên thu âm: "Điểm Điểm, đổi sang phòng A8 nhé, bây giờ cô qua đây đi."

Vu Chu nghe cuộc trò chuyện của họ, tự mình xem những bức tranh dán trên tường.

Là một số bộ phim và phim hoạt hình đã được lồng tiếng tại studio này, đều là những tác phẩm lớn, mỗi bộ đều nghe nhiều đến mức quen thuộc.

Đợi Tô Xướng và anh Phong chào hỏi xong, ba người cùng đi đến phòng A8.

Cửa cách âm dày, bốn phía đều là bông cách âm, không gian không quá lớn, điều hòa đã được bật sẵn, cũng không thấy ngột ngạt.

Nổi bật nhất là một bàn điều khiển âm thanh lớn, hai màn hình máy tính, kỹ thuật viên thu âm Điểm Điểm đeo tai nghe ngồi trước bàn, theo thói quen làm việc trước đây đã điều chỉnh gần xong.

Ở giữa có một tấm kính cách âm, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình thu âm phía sau tấm kính.

Mấy sợi dây điện to kéo dài từ trên thảm, hai khu vực thu âm, một bên là giá đỡ micrô đứng, micrô và tấm chắn gió đều được gắn trên đó, trên giá đỡ micrô treo một chiếc tai nghe. Bên kia là thiết bị thu âm để bàn đặt trên bàn.

Bành Hướng Chi chào hỏi kỹ thuật viên thu âm, bảo cô ấy lấy kịch bản ra, đưa một bản cho Tô Xướng. Lại bê ghế mời Vu Chu ngồi, sau đó hỏi Tô Xướng: "Cô đứng thu hay ngồi thu?"

"Đứng thu đi, vừa ăn cơm xong." Tô Xướng cúi đầu lật kịch bản.

"Chết tiệt, cô ăn cơm sớm vậy?" Bành Hướng Chi trêu chọc cô ấy, "Vậy bữa chiều nay cô đừng ăn nữa nhé, tôi tiết kiệm tiền."

Vu Chu im lặng quan sát, cảm thấy thói quen sinh hoạt của họ rất... tự tạo thành một trường phái.

12 giờ bắt đầu làm việc, ăn cơm xong rồi đến gọi là "sớm", buổi chiều còn có một bữa nữa?

Tô Xướng cười: "Không ăn, có thể quy đổi tiền cơm hộp vào thẻ của tôi không?"

"Cút đi, cô thiếu chút tiền này của tôi à."

Rất kỳ lạ, từng chung chăn gối mấy năm, lần đầu tiên với thân phận người ngoài cuộc nhìn Tô Xướng làm việc và đùa giỡn. Thật sự quá kỳ lạ.

"Cô Vu thì sao," Tô Xướng vẫn cúi đầu đọc kịch bản, cứ như không phải đang hỏi nàng, "Cô Vu ăn cơm chưa?"

Vu Chu hoàn hồn: "À, ăn rồi, ăn rồi. Cảm ơn."

"Phụt". Bành Hướng Chi đột nhiên bật cười.

? Vu Chu nhìn cô ấy.

"Ha ha ha ha, sao cô lại nói cảm ơn chứ? Cô thú vị thật đấy."

"Ờ..." Đúng vậy, sao nàng lại nói cảm ơn.

Tô Xướng mím môi, cũng cười rất nhẹ nhàng.

"Được rồi, vào trong đi." Bành Hướng Chi nói.

Tô Xướng cầm kịch bản đi vào trong, đặt lên giá đỡ kịch bản, bên trong chắc vẫn còn hơi nóng, cô theo thói quen lại xắn tay áo lên, sau đó đeo tai nghe, thử nói một hai chữ.

Bành Hướng Chi nói vào micrô đạo diễn hỏi cô ấy: "Nghe thấy không?"

Tô Xướng làm dấu OK.

Bành Hướng Chi đứng trước bàn điều khiển âm thanh, hai tay chống lên mặt bàn, phía trước đặt kịch bản: "Cô nói một câu trước nhé, tôi nghe thử giọng."

Tô Xướng đối diện với micrô, cầm kịch bản lên, liếc nhìn qua, sau đó bắt đầu lồng tiếng câu đầu tiên.

"Được, dừng." Bành Hướng Chi nói.

Sau đó mở lại đoạn vừa thu, giọng nói từ loa phát ra, cứ như được buff vậy, êm ái bao bọc lấy Vu Chu.

Bành Hướng Chi lắng nghe kỹ: "Giá đỡ micrô này hơi lung lay, lúc thu cô cẩn thận, đừng cử động lung tung nhé."

"Ừm. Giọng nói vừa rồi được không? Có cần cao hơn một chút không?" Tô Xướng hỏi.

"Tôi thấy được rồi, cứ như vậy đi, cô nhớ kỹ cảm giác lúc thử giọng nhé." Bành Hướng Chi nói.

Tô Xướng lại không vội thu âm, chỉ hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Vu Chu.

Bành Hướng Chi quay đầu hỏi Vu Chu: "Tác giả Đại Đại thấy sao?"

"Rất tốt, rất tốt." Vu Chu nói.

Tô Xướng khẽ nhướng mày, quay đầu bắt đầu thu âm.

Vu Chu lơ đãng trong giọng nói thanh tao của cô ấy, nàng đang nghĩ, hôm nay mình có phải đã ăn bánh mì lặp lại không, tại sao dù trả lời câu nào cũng phải trả lời hai lần?

Haiz, nàng cúi đầu xem điện thoại, cũng không biết Hướng Vãn ở nhà một mình, có buồn chán không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz