[BHTT] [EDIT] E BỐN KHÔNG TÁM (PHẦN 2)
Chương 305 Hai mươi hai
Mật Trà dành cả buổi chiều để chơi cờ với Quyết Li, buổi học hôm nay kết thúc bằng một tiếng thở dài bất lực của ông.
"Đối cuộc để nhìn thấu lòng người." Quyết Li xoa đầu Mật Trà, thở dài đầy thâm ý, "Trà Trà, sớm muộn gì con cũng sẽ cần đến."
Mật Trà cúi đầu thu dọn quân cờ. Nàng cũng đâu phải hoàng đế, lẽ nào còn phải thông qua đánh cờ để quan sát nội tâm các đại thần sao? Xã hội hiện đại đã không còn dùng đến chiêu này nữa.
Quyết Li nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, khẽ thở dài, quả nhiên còn nhỏ lắm.
Hắn thả Mật Trà rời khỏi Hạnh Lâm, khi nàng quay về sân viện, Bách Lí phu nhân đã ở đó.
Vừa là người của gia tộc Bách Lí vừa là phó hội trưởng Hiệp hội Mục sư, Bách Lí phu nhân phụ trách chính cho nhóm thương binh đến từ Sở Quốc, vì thế đã ở lại trong cốc suốt tuần qua, hiếm hoi có cơ hội đoàn tụ với con gái.
Bà ngồi ở tiền viện, bên cạnh là Mộ Nhất Nhan, hai người đang trò chuyện gì đó. Nhìn thấy Mật Trà bước vào từ cổng lớn, Bách Lí phu nhân đứng dậy cười nói, "Cuối cùng con cũng về rồi. Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
Mật Trà vâng một tiếng, ánh mắt khẽ đảo qua lại giữa mẹ và Mộ Nhất Nhan. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người họ ở riêng với nhau, nàng rất tò mò không biết họ đã nói gì.
Mật Trà nhanh chân đi đến bên Mộ Nhất Nhan, cùng cô ấy đi rửa tay. Trên đường, nàng nhỏ giọng hỏi, "Mẹ nói gì với cậu thế?"
"Không có gì," Mộ Nhất Nhan đáp, "Chỉ là vài chuyện thường ngày và chuyện học hành thôi. Mẹ cậu rất dễ nói chuyện. À, cậu đã học xong chưa?"
"Ừm." Mật Trà đáp lời, nhưng trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Ngoại trừ Gia Gia, bạn bè nào của nàng mẹ cũng quý...
Mộ Nhất Nhan không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Mật Trà. Hai người rửa tay xong thì vào hoa sảnh dùng bữa.
Thức ăn trên bàn thịnh soạn hơn nhiều so với lúc Mật Trà ăn một mình. Bách Lí phu nhân ngồi ở ghế chủ tọa, hai cô gái ngồi ở hai bên.
Đũa đầu tiên mở tiệc, bà gắp thức ăn cho Mộ Nhất Nhan, "Ăn nhiều một chút, theo Phỉ Ti Nhuế cả ngày, mệt rồi đúng không?"
"Cảm ơn dì." Mộ Nhất Nhan hơi thụ sủng nhược kinh. Cô rất thân với Mật Trà, nhưng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với mẹ Mật Trà, cộng thêm khí chất thanh lịch cao quý toát ra từ người phụ nữ này khiến cô không khỏi e dè.
Bách Lí phu nhân nhận thấy sự câu nệ của cô nên không quá thân mật nữa. Bà nghiêng người gắp một miếng thức ăn cho Mật Trà, làm dịu đi sự đặc biệt của hành động ban nãy, rồi tùy tiện hỏi Mật Trà, "Hôm nay con học gì với nhị trưởng lão?"
Mật Trà suy nghĩ một lát, "Chơi cờ, và cơ quan thuật."
Kỹ thuật cơ quan của nàng học tốt hơn so với bói toán. So với bói quẻ huyền bí khó hiểu, cơ quan thuật ít nhất có thể nhìn thấy và chạm vào, có điểm chung với môn vật lý — nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi. Điểm các môn khoa học tự nhiên của Mật Trà chưa bao giờ thực sự xuất sắc.
"Cơ quan gì?" Bách Lí phu nhân thuận miệng hỏi tiếp.
Mật Trà lục trong nhẫn trữ vật ra một chiếc hộp, "Là khóa Lỗ Ban."
Bách Lí phu nhân cầm lấy xem. Mật Trà học nhiều thứ, các môn học đều đang trong giai đoạn vỡ lòng. Trừ nhị trưởng lão nghiêm khắc ra thì các trưởng lão khác chỉ xem như đang chơi với nàng, tiến độ tùy theo hứng thú của Mật Trà, đương nhiên sẽ không nhanh.
Cách một thế hệ, dù là nhị trưởng lão cũng thường nương tay với Mật Trà. Cơ quan thuật học được một năm vẫn dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, những thứ làm ra đều là đồ chơi trẻ con.
Bách Lí phu nhân đốc thúc hai lần rồi cũng lười thúc giục nữa. Nhiệm vụ của Thánh Nữ là thăng cấp, những khóa học thêm này chỉ là để làm phong phú thêm cho Mật Trà. Chỉ cần hiểu được bề ngoài là được, họ cũng không mong đợi bồi dưỡng Mật Trà thành bậc thầy cơ quan.
"Nhị gia gia vẫn quá chiều con." Bách Lí phu nhân lắc đầu bất lực. Biết bao nhiêu thiên tài đến tận cửa Quyết Li cũng chẳng thèm để mắt, để ông ấy dạy Mật Trà thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà. Không kể đến Lục Uyên, riêng Nghiêm Húc ở Bách Lí Cốc chưa đầy nửa năm, chỉ nghe vài buổi đã có thể làm ra cơ quan cấp B, rất được nhị trưởng lão ưa thích.
Nghiêm Húc không thuộc dạng thiên tài xuất chúng, nhưng chính sự nghiêm túc, chắc chắn từng bước ấy lại khiến nhị trưởng lão có thiện cảm. Cơ Lăng Ngọc cũng nghiêm túc, nhưng tiếc rằng sự cường đại của hệ quang cùng với thân phận đặc biệt đã định trước cô ấy không thể lọt vào mắt xanh của Quyết Li.
Bách Lí phu nhân quay sang nhìn Mộ Nhất Nhan, "Ta nhớ ở Cẩm Đại có môn ám khí học đúng không?"
Mộ Nhất Nhan bị hỏi đến, vội vàng đặt đũa xuống, ngồi thẳng dậy trả lời, "Dạ đúng vậy, đó là môn học bắt buộc của thích khách." Cô ngượng ngùng gãi nhẹ má, "Nhưng mà, điểm mấy môn về khoa học kỹ thuật này của cháu không tốt lắm, chỉ ở mức trung bình thôi ạ."
Mộ Nhất Nhan là sát thủ thuộc trường phái trực giác, hành động không dựa vào tính toán chính xác mà hoàn toàn dựa vào trực giác và cảm giác tay, thuộc loại được ông trời ban cho tài năng.
"Việc chế tạo và tháo gỡ ám khí là môn bắt buộc của thích khách, sau này khó tránh khỏi việc phải đụng đến." Bách Lí phu nhân cười thân thiện, "Nếu cháu bằng lòng, khoảng thời gian ở lại Bách Lí Cốc này cùng học với Mịch Trà thì thế nào?"
Mộ Nhất Nhan giật mình, "Việc này có làm phiền không ạ..."
"Đến đi đến đi!" Mật Trà còn chưa kịp cho miếng khoai tây cắm trên đũa vào miệng, đã lập tức hoan nghênh, "Chúng ta có thể học cùng nhau!"
"Sao lại phiền được?" Bách Lí phu nhân cong khóe mắt, "Có cháu ở bên cạnh làm gương, Mịch Trà sẽ không lười biếng học tập nữa. Chỉ là không biết cháu có đồng ý không?"
Được phó hội trưởng Hiệp hội Mục sư coi trọng như vậy, Mộ Nhất Nhan vừa phấn khích vừa e thẹn, "Nếu dì đã nói vậy... Được gia tộc Bách Lí chỉ bảo là vinh hạnh của cháu. Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ cùng Mật Trà."
Bách Lí phu nhân giãn cơ mặt, "Nếu có thể giúp được cho cháu thì còn gì tốt hơn." Bà chuyển đề tài, "À phải rồi, cháu vẫn đang dùng cặp song đao bướm hồi cấp ba đó sao?"
Mộ Nhất Nhan gật đầu, "Những vũ khí khác cháu dùng không được thuận tay lắm ạ."
"Đã là sinh viên đại học rồi, cứ dùng vũ khí Bính cấp mãi cũng không hợp lắm." Bách Lí phu nhân trầm ngâm một lát, nói, "Thế này đi, ngày mai để Mịch Trà dẫn cháu đến Kỳ Trân Các xem thử, chọn một món vũ khí vừa tay."
"Cái, cái đó không được đâu ạ!" Mộ Nhất Nhan vội vàng từ chối, "Cháu không thể nhận thứ quý giá như vậy."
Kỳ Trân Các của Bách Lí Cốc, nghĩ cũng biết toàn là những bảo vật hiếm có trên đời. Chỉ một món thôi có khi đã bằng toàn bộ tài sản của nhà cô, Mộ Nhất Nhan làm sao dám nhận.
"Không cần khách sáo đâu Nhất Nhan," Mật Trà ngược lại rất hào phóng, "Bà nói, bảo vật dù tốt đến mấy cũng là vật chết, để đó không dùng thì rất phí phạm."
Bách Lí phu nhân mỉm cười gật đầu, đồng tình với lời Mật Trà.
Mộ Nhất Nhan chợt sững người, cô đoán ra điều gì đó từ thái độ của Bách Lí phu nhân. Hết dạy học, lại tặng vũ khí, lẽ nào Bách Lí phu nhân muốn chiêu mộ cô vào Bách Lí gia sao?
Cô biết suy nghĩ như vậy có vẻ hơi tự luyến, nhưng để đề phòng, Mộ Nhất Nhan vẫn cẩn thận nhắc lại, "Dì ơi... Sau khi tốt nghiệp, cháu định đi tìm Tần Trăn..."
"Ta có nghe Mịch Trà nói chuyện cháu định vào đội Thân Vệ rồi." Bách Lí phu nhân đã biết từ lâu, cười nói, "Thăng lên cấp 5 trong hai năm quả thực hơi khó, nhưng một khi đã vào đội Thân Vệ, tiền đồ sau này là vô hạn. Hai năm này cứ cố gắng hết sức. Ta không thường xuyên ở nhà, có cần thứ gì thì cháu cứ hỏi Phỉ Ti Nhuế hoặc Mịch Trà."
Mộ Nhất Nhan hơi sững sờ. Cô không hiểu tại sao Bách Lí phu nhân lại tốt với mình như vậy. Cô chỉ là một thích khách cấp 6 bình thường, trong khi ngay cả ám vệ của Mật Trà cũng trung bình cấp 4.
Bách Lí phu nhân dường như đã nhìn thấu sự nghi hoặc của cô ấy. Bà thở dài một tiếng, đưa tay đặt lên mu bàn tay Mộ Nhất Nhan, nhìn cô dịu dàng, giọng nói như gió xuân tháng ba, "Mịch Trà không có nhiều bạn bè, con bé cũng không giỏi giao tiếp. Sau này có thời gian rảnh, nhớ thường xuyên đến thăm con bé nhé."
Những lời này lập tức khiến lòng Mộ Nhất Nhan ấm áp. Cô nhớ lại vẻ quyến luyến không rời của Mật Trà tối qua và cả lúc sáng nay, Mật Trà cứ nắm tay cô không buông, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của cô.
Mộ Nhất Nhan trịnh trọng "Dạ" một tiếng, sống mũi cay cay, khẽ gật đầu. Cho dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ rơi bạn bè của mình.
Mật Trà ôm bát cơm, nhìn về phía Bách Lí phu nhân. Vì mẹ bận rộn nên ít có thời gian bên nhau, nàng không ngờ mẹ lại tinh tế đến vậy, thấu hiểu tâm tư của nàng như lòng bàn tay.
Nàng không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn. Mẹ đã làm nhiều điều cho nàng như thế, nàng không thể cứ lười biếng trong việc học nữa, cần phải đạt được thành tích gì đó mới được.
Nhận được câu trả lời của Mộ Nhất Nhan, Bách Lí phu nhân càng thêm tươi tắn, bà lại gắp thêm một miếng thức ăn cho cô ấy, cười nói, "Ăn cơm đi."
Lần này Mộ Nhất Nhan đã tự nhiên hơn.
Bách Lí phu nhân dùng một bữa ăn để kéo gần mối quan hệ với Mộ Nhất Nhan. Bà rời khỏi Bách Lí Cốc vào sáng hôm sau, đi đến Hiệp hội Mục sư ở Tây Đại Lục, trong sân viện chỉ còn lại hai cô gái.
Mật Trà đưa Mộ Nhất Nhan đến Kỳ Trân Các từ sáng sớm. Kỳ Trân Các có tổng cộng mười ba tầng, càng lên cao bảo vật cất giữ càng quý hiếm. Mật Trà dẫn Mộ Nhất Nhan lên tầng bốn, dự định chọn một món vũ khí từ tầng bốn đến tầng sáu. Không phải nàng keo kiệt, mà các bảo vật ở tầng cao hơn e rằng Mộ Nhất Nhan vẫn chưa điều khiển được.
Vụ việc ở Linh Trì khiến Mật Trà bị tước quyền vào Kỳ Trân Các, gần đây mới được phục hồi. Đã lâu không đến, nơi này mới nhập thêm một số bảo vật. Mộ Nhất Nhan đi sau nàng, bị sự phong phú của bảo khí làm cho kinh ngạc đến mức nín thở, sợ rằng chỉ thở mạnh một chút cũng sẽ khiến món bảo vật vô giá nào đó rớt xuống.
Cô đứng ở trung tâm tầng bốn, ngước nhìn các bảo vật ở tầng này, lẩm bẩm, "Tổng cộng các bảo vật trong đây có thể mua được một quốc gia nhỏ đấy nhỉ..."
Mật Trà bật cười trước lời cô, "Quá khoa trương rồi. Nếu chỉ dùng tiền là có thể mua được một quốc gia thì đã không có nhiều rắc rối như vậy."
"Cậu đúng là viên minh châu sinh ra trên 'tháp vàng'." Mộ Nhất Nhan không dám chạm vào bảo vật, chỉ cẩn thận sờ tường, "Thế mà hồi cấp ba cậu vẫn giữ được tính khiêm tốn như thế."
"Có sao?" Mật Trà nghĩ ngợi, "Đều mặc đồng phục giống nhau, ở ký túc xá giống nhau, ăn ở căng tin giống nhau, ở trường cũng chẳng thể nào làm ra vẻ được."
"Cái đó thì chưa chắc." Mộ Nhất Nhan lấy ví dụ, "Lăng Âm rất khoa trương, chỉ hận không thể dán hai tờ giấy lên mặt, viết 'Tôi rất giàu' và 'Tôi rất xinh đẹp'."
Mộ Nhất Nhan nói một cách sinh động, Mật Trà khúc khích cười thành tiếng, "Lăng Âm ở đại học vẫn ổn chứ?"
"Ổn, rất ổn là đằng khác, ngày nào cũng sống như một tiểu hoàng đế, giáo viên nhìn thấy cậu ấy cũng phải chào một tiếng."
Mật Trà vô cùng kinh ngạc, "Tại sao?" Làm gì có chuyện giáo viên phải chào hỏi học sinh.
"Mọi người đều cảm thấy tương lai của cậu ấy rất rộng mở, sau này ít nhất cũng phải làm đến Thiếu tướng. Hơn nữa..." Mộ Nhất Nhan liếc Mật Trà, "Cậu ấy luôn khoe khoang chuyện ngũ gia gia của cậu ở trường, khiến mọi người đều nghĩ cậu ấy trở thành cháu gái nuôi của ngài ấy luôn rồi."
Mật Trà "À" một tiếng, "Ngũ gia gia thật sự rất thích cậu ấy, mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè đều mong cậu ấy đến."
Mộ Nhất Nhan bĩu môi, "Tớ thấy cậu ấy ngày càng kiêu căng rồi."
"Nhưng mà," Ánh mắt Mật Trà khẽ chuyển, "Lăng Âm chưa bao giờ nói về cha mẹ cậu ấy ở trường đúng không..."
Cô ấy đã bỏ lỡ giai đoạn khoe khoang về cha mẹ với bạn bè, bây giờ có lẽ là lấy Hùng Thiên Thịnh để bù đắp cho giai đoạn này.
Mộ Nhất Nhan hiểu ý Mật Trà, "Dù là vậy, cũng nên tiết chế một chút chứ. Bây giờ Phó Chi Ức còn điềm tĩnh hơn cậu ấy."
Mật Trà gật đầu, "Chi Ức quả thực thay đổi rất nhiều."
Nhắc đến Phó Chi Ức, Mộ Nhất Nhan cảm khái vô vàn, "Cậu biết không, năm thứ hai đại học cậu ấy đã bắt đầu tham gia các giải vô địch quân sự. Thi đấu trong nước xong lại đi nước ngoài, bắn súng, ném lựu đạn, kiếm thuật, không chiến... Mỗi năm đều giành được hai, ba giải thưởng quốc tế. Nghe nói năm ngoái Tư lệnh Quân khu còn gặp cậu ấy, hỏi cậu ấy có muốn đến Thủ đô không."
"Lợi hại vậy sao!" Mật Trà vô cùng kinh ngạc, "Tôi hoàn toàn không biết."
"Chính là vậy đó. Nếu là cậu ấy ngày trước, đã sớm khoe khoang với cả thế giới rồi, nhưng những chuyện này nếu không phải toàn trường thông báo khen thưởng thì đến cả bọn tôi cũng không biết." Mộ Nhất Nhan chống cằm suy nghĩ, "Hình như là sau năm thứ nhất, cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi."
Hai phân viện Không-Lục cách xa nhau nên họ ít khi gặp mặt. Rốt cuộc Phó Chi Ức đã trải qua những gì, những người khác đều không biết. Hỏi cô ấy, cô ấy cũng chỉ cười ha hả, lấp liếm cho qua.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi sát tường quanh một vòng. Vũ khí ở đây quả thực là bảo vật khó tìm trên đời, nhưng sau khi xem qua ba tầng, Mộ Nhất Nhan đều không dừng lại.
"Không có cái nào cậu thích sao?" Mật Trà hỏi.
Mộ Nhất Nhan cau mày, có chút khổ sở, "Tôi vẫn thích cặp song đao bướm hơn." Cô dùng song đao bướm từ sau khi thức tỉnh, chưa từng thay đổi.
Mật Trà nghĩ một lát, tìm đến người quản lý Kỳ Trân Các nhờ giúp đỡ, "Ở đây có song đao bướm không ạ?"
Kỳ Trân Các không có hệ thống tra cứu điện tử, hoàn toàn dựa vào trí nhớ thủ công. Người quản lý suy ngẫm một lúc, trả lời, "Có, ở tầng hai, tầng ba và tầng mười một."
Mật Trà quay đầu nhìn Mộ Nhất Nhan phía sau. Không phải cô không nỡ đưa Mộ Nhất Nhan lên tầng mười một, chỉ là bảo vật ở tầng mười một đã đạt đến cấp Nhân, với cấp bậc của Mộ Nhất Nhan tuyệt đối không thể khống chế được.
"Vậy chúng ta đi xem tầng ba nhé."
Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, Mộ Nhất Nhan theo Mật Trà xuống tầng ba. Tầng một đến tầng ba của Kỳ Trân Các tương ứng với cấp độ Ất - Giáp, từ 80-100 điểm. Bảo vật ở ba tầng này tuy cấp độ không cao, nhưng đều có điểm đặc biệt, hoặc là ngoại hình vô cùng tinh xảo, hoặc là cực kỳ hiếm thấy. Ví dụ như Nhược Sương, tuy chỉ là vũ khí cấp Ất, nhưng lại có vẻ ngoài đẹp mắt và thân kiếm đặc biệt mảnh, trên thị trường hầu như không thấy loại kiếm mỏng như vậy.
Tầng ba là khu vực trưng bày các món Giáp cấp. Mộ Nhất Nhan vào đến đây cuối cùng cũng có thể thở một cách thoải mái.
Cô cũng từng theo cha mẹ hoặc Tần Trăn đi thăm không ít triển lãm cao cấp, bảo vật ở tầng ba Bách Lí Cốc ít nhất nằm trong phạm vi cô từng thấy.
Người quản lý dẫn đường phía trước hai người. Anh ta gõ vài cái vào tủ trưng bày ở phía nam, một chiếc hộp ngọc liền bật ra từ độ cao hai mét.
Chiếc hộp lơ lửng trong không trung một lát, rồi từ từ hạ xuống. Mật Trà vỗ vai Mộ Nhất Nhan, Mộ Nhất Nhan nhanh chóng tiến lên hai bước, ngẩng đầu đưa tay chờ nó rơi xuống.
Hộp ngọc rơi vào tay Mộ Nhất Nhan, cảm giác lạnh buốt khiến tâm trí người ta rung động. Chất lượng của chiếc hộp ngọc này rõ ràng không tốt bằng những chiếc trước đó, nhưng khi nó rơi vào lòng bàn tay Mộ Nhất Nhan, trong lòng cô chợt dấy lên một trực giác mạnh mẽ --
Chính là nó.
Cẩn thận rút nắp hộp ra, ánh tím nhạt lập tức tuôn ra từ khe hở. Ánh sáng chợt lóe, Mộ Nhất Nhan không kìm được nuốt nước bọt.
Khi nắp hộp được rút ra hoàn toàn, một cặp song đao bướm nặng trịch nằm bên trong. Nó mảnh hơn so với cặp đao Mộ Nhất Nhan từng dùng trước đây, toàn thân đen tuyền, chỉ có lưỡi dao ánh lên màu tím, mặt dao có những hoa văn khắc phức tạp, giống như vân cánh bướm, vừa bí ẩn vừa yêu mị.
Tim Mộ Nhất Nhan đập như trống. Cô lấy cặp song đao bướm này ra khỏi hộp, cầm trên tay. Cảm giác đầu tiên khi cầm là nặng. Rõ ràng nó mảnh hơn một phần tư so với cặp đao cũ, nhưng trọng lượng lại tăng gấp ba lần trở lên.
Người quản lý đứng bên cạnh, rút tấm nhãn ghi chú bên cạnh ngăn tủ ra xem, "Đây là một cặp đao dành cho nam giới, không biết có quá nặng không?"
Đối với một thích khách -- đặc biệt là nữ thích khách có sức lực yếu hơn, cặp đao này không phù hợp.
Mộ Nhất Nhan hiểu rõ điều này, nhưng cô lại không nỡ buông tay. Ôm cặp đao quay người lại, cô tha thiết mở lời, "Mật Trà, tôi có thể lấy nó không!"
Má cô ấy đỏ bừng, sự phấn khích thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, ánh sáng trong mắt đã nói lên tất cả.
"Tất nhiên rồi." Họ đến đây là để chọn vũ khí cho Mộ Nhất Nhan. Thấy Mộ Nhất Nhan yêu thích, Mật Trà cũng vui lây, "Nhưng, nó không nặng sao?" Nàng hỏi.
"Không không!" Mộ Nhất Nhan liên tục lắc đầu, những lọn tóc lòa xòa hai bên bay lên, "Tôi thấy rất vừa tay."
"Vậy thì lấy cặp này đi." Mật Trà quay sang người quản lý bên cạnh, đưa thẻ ngân hàng mẹ để lại, "Làm phiền anh."
"Á —" Mộ Nhất Nhan ôm chầm lấy Mật Trà, áp mặt cọ đi cọ lại vào má nàng, "Mật Trà tôi yêu cậu, tôi có thể vì cặp đao này mà cưới cậu mất."
Mật Trà ngượng ngùng né tránh sự nhiệt tình của Mộ Nhất Nhan, giải thích, "Người trả tiền không phải tôi, là mẹ tôi trả." Nàng không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy.
Vừa nói, Mật Trà vừa đỏ mặt nghĩ: Thảo nào khi ra ngoài, Tần Trăn luôn là người trả tiền, Nhất Nhan thật sự rất giỏi làm nũng.
Trên đường rời đi, Mộ Nhất Nhan cứ cúi đầu vuốt ve cặp song đao bướm, đến mức không thèm nhìn đường, cho đến khi Mật Trà dẫn cô đến trước sân viện của Quyết Li, cô mới ngẩng đầu lên vì cảm nhận được không khí xung quanh đã thay đổi.
"Đây là đâu?" Mộ Nhất Nhan vô thức hạ giọng hỏi. Trực giác bảo cô đây là một nơi rất trang nghiêm, không được phép tùy tiện.
"Đây là sân viện của nhị gia gia." Mật Trà cũng đáp lời nhỏ nhẹ, "Nhị gia gia nghiêm lắm, mặt lúc nào cũng lạnh."
"Nhị trưởng lão..." Mộ Nhất Nhan dò tìm thông tin trong đầu, phát hiện mình chưa nghe nhiều về nhị trưởng lão của Bách Lí Cốc.
"Nhị gia gia sống ẩn dật, người ngoài không biết nhiều." Mật Trà giới thiệu, "Tên thật của ông là Quyết Li, xuất thân từ Bình Quốc."
"Bình Quốc?" Mộ Nhất Nhan phản ứng một lúc, "Là tỉnh An Bình của Bắc Thanh Quốc hiện tại sao?"
"Đúng vậy, nhị gia gia khi đó là binh sĩ của Bình Quốc, bị trọng thương trên chiến trường, được nhân viên cứu trợ của Bách Lí gia đang ở Bình Quốc tìm thấy, đưa về Y đường. Lúc chữa trị cho ông thì bà nội nhận ra thực lực của ông không tầm thường, bèn xin tộc trưởng cho ông ấy ở lại."
"Ông ấy không về nước sao?"
"Nhị gia gia muốn về, nhưng không lâu sau khi ông ấy bình phục thì Bình Quốc trở thành tỉnh An Bình, sáp nhập vào Bắc Thanh rồi."
"Còn gia đình ông ấy?"
"Bị chiến tranh càn quét khi ông còn rất nhỏ." Thấy không khí dần trở nên nặng nề, Mật Trà chuyển hướng câu chuyện, "Bây giờ ông ấy là kiếm pháp hệ thủy Địa cấp thượng giai."
"Song tu!" Mộ Nhất Nhan lập tức mở to mắt, kinh ngạc kêu lên, "Song tu Địa cấp?"
"Lợi hại lắm đúng không." Mật Trà không tự chủ được ưỡn ngực tự hào.
"Thật sự có người song tu mà luyện được đến Địa cấp sao?" Sự chú ý của Mộ Nhất Nhan hoàn toàn chuyển từ thanh đao mới sang nhị trưởng lão, "Vậy chẳng phải ông ấy chưa từng biết cái gì gọi là thời kỳ đại bình cảnh?"
"Nghe nói nhị gia gia khi ở cấp 3, cũng là lúc Bình Quốc diệt vong, đã kẹt suốt 10 năm liên tiếp, sau đó mới tích lũy rồi bùng phát." Mật Trà nói đến đây, quay sang Mộ Nhất Nhan, "Cái gọi là thời kỳ đại bình cảnh, thực chất là nút thắt tâm lý do mình tự tạo ra. Chỉ cần thả lỏng tâm trạng, vui vẻ thoải mái, thì sẽ không có cái gọi là bình cảnh."
"Cho nên Mật Trà cậu chưa bao giờ có bình cảnh." Mộ Nhất Nhan phồng má, có chút ghen tị.
"Tôi cũng sẽ không để cậu có bình cảnh cấp 5 đâu." Mật Trà nắm lấy tay cô, "Phong cảnh Bách Lí Cốc rất đẹp, nhịp sống chậm rãi. Cậu cứ ở đây đừng suy nghĩ quá nhiều, cấp bậc tự nhiên sẽ lên thôi."
Mộ Nhất Nhan phì một tiếng bật cười. Cô vừa định trêu Mật Trà nói câu đầu tiên nghe như tổng tài bá đạo, thì ngón tay chợt chạm vào một vòng kim loại lạnh cứng.
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy trên bàn tay Mật Trà đang nắm lấy tay mình, ngón áp út được bao quanh bởi một chiếc nhẫn trơn.
Nét mặt đùa cợt thu lại, Mộ Nhất Nhan khôi phục vẻ nghiêm túc, gật đầu, "Được, tớ sẽ không phụ lòng cậu và dì."
Miệng nói "vui vẻ thoải mái, đừng phiền não", nhưng bản thân Mật Trà cũng đang bị trói buộc. Hiện tại, quá trình thăng cấp của nàng rất thuận lợi, nhưng trong tương lai, vòng cản mỏng manh này rất có thể sẽ xuất hiện.
Nếu có thể, Mộ Nhất Nhan hy vọng Mật Trà có thể tháo chiếc nhẫn này ra, và cũng hy vọng Thẩm Phù Gia có thể tháo nó ra.
Nhưng cô không nói ra được. Cô luôn giữ lại một chút kỳ vọng lý tưởng hóa cho tình cảm của họ. Thật sự đến ngày hai người tháo nhẫn, Mộ Nhất Nhan có lẽ sẽ là người thất vọng hơn ai hết.
Sau khi sơ bộ tìm hiểu về Quyết Li, hai người lần lượt bước vào sân viện.
Vừa bước qua cửa, Mộ Nhất Nhan đã đứng sững tại chỗ.
Bên trong đình trúc, có người cúi đầu gảy đàn. Suối tóc bạc dài óng ả như dải ngân hà đổ xuống nhân gian. Khoảnh khắc hai người bước vào, một đôi mày kiếm mắt phượng nhìn sang. Trong ánh mắt ấy chất chứa tuyết và trăng, toát lên sự sạch sẽ và lạnh lẽo bao trùm.
Mộ Nhất Nhan cứ tưởng mình sẽ thấy một ông lão già yếu, không ngờ lại là một bức tranh tuyệt sắc nhân gian như thế này.
Cô theo bản năng lùi nửa bước về phía sau Mật Trà, tai hơi ửng đỏ.
Người đẹp ở Bách Lí Cốc thật sự quá nhiều.
"Nhị gia gia, đây là thích khách Mộ Nhất Nhan trong đội cũ của con, cũng là bạn thân của con. Hiện tại cậu ấy đang học Thạc sĩ chuyên ngành Tình báo Trinh sát ở Cẩm Đại." Mật Trà giới thiệu với Quyết Li, "Cậu ấy đến để học chung với con."
Quyết Li liếc nhìn Mộ Nhất Nhan, không chào đón, chỉ gật đầu đơn giản tỏ ý đã biết.
Hắn không thích nhận đồ đệ, nhưng những năm gần đây Bách Lí Cốc Khê lại thường xuyên nhét người vào sân viện của ông.
Hắn biết dụng ý của Bách Lí Cốc Khê. Mật Trà dần trưởng thành, thế hệ bọn họ đã già, trước khi rời đi cần phải để lại người giúp đỡ cho thế hệ sau.
"Nếu đã là thích khách khoa tình báo, vậy bắt đầu từ việc chế tạo diều gỗ đi." Quyết Li phất tay áo, một bó tre rơi xuống bên cạnh đình.
Dù là vậy, hắn cũng không phải ai cũng nhận.
< Chuyện cũ Cung Trữ > có ghi chép: "Từng làm diều gỗ, cưỡi nó để dò xét Tống Thành." Diều gỗ là một loại máy bay thời cổ đại, làm bằng tre gỗ, có thể thăm dò tin tức của địch. Theo quan điểm của Quyết Li, việc chế tạo cơ quan nhỏ này nên là kỹ năng cơ bản của một thích khách.
Mộ Nhất Nhan đứng ngây ra. Một lúc lâu sau, cô cười ngượng gạo, "Cái đó... nhị trưởng lão, trường cháu chỉ dạy các công cụ tình báo hiện đại thôi ạ." Món đồ của xã hội nguyên thủy này, làm sao cô biết làm được.
Nhìn bó tre thô sơ trên mặt đất, Mộ Nhất Nhan không khỏi có ý định rút lui.
Dù ngoại hình có trẻ trung đến mấy, xét cho cùng ông ấy vẫn là một người già. Bất kể là trang phục hay cách nói chuyện, đều đã không còn phù hợp với xã hội hiện đại. E rằng cô ở đây không học được gì hữu ích.
Quyết Li khẽ nhắm mắt, suy nghĩ một lát. Dường như hắn hiểu rằng nền giáo dục mà trẻ con bây giờ tiếp nhận đã khác, bèn phất tay áo thu bó tre lại.
Sau khi thu tre, một luồng ánh sáng trắng lóe lên. Trên mặt đất thay vào đó xuất hiện vài tấm thép và mấy cuộn dây điện, pin cũ kỹ.
"Vậy thì bắt đầu từ thiết bị định vị theo dõi, lắp vào máy tính của cô. Có mang theo thẻ CDMA không?"
"Thiết bị định vị theo dõi!" Mật Trà lập tức chuyển sang nhìn Mộ Nhất Nhan đầy ngưỡng mộ, "Nhất Nhan, cậu giỏi quá, cả công nghệ cao như thế này cậu cũng tự chế được. Quả nhiên là sinh viên của trường đại học hàng đầu."
Mộ Nhất Nhan đứng chết trân tại chỗ.
Khoan đã, chẳng lẽ cô mới là người bị lạc hậu so với xã hội sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz