ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Dung An Nu Nhi Dam

Mâu Duyệt làm theo lời cô dặn, sửa lại tên WeChat, nhưng "Vác dao phay chém chuột già" là cái quái gì vậy?

Mã Hưu cũng không thể nào lường trước được rằng trong lòng con gái, mình đã từ Lão Mã bị giáng cấp thành "Lão Thử"...

"Bụng không thoải mái sao?" Mâu Chi Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc cô rời đi, quan tâm hỏi.

Dáng vẻ nghiêm trang của nữ thần khiến người ta đặc biệt muốn một ngụm nuốt chửng, nhưng giờ phút này Lão Mã chỉ canh cánh trong lòng việc hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao phó, những suy nghĩ ướt át kia đều bị ném ra sau đầu.

"Có chút." Mã Hưu làm bộ làm tịch ôm bụng, nhích qua nhích lại cuối cùng cũng đến được vị trí bên cạnh nữ thần.

"Còn đau không?" Mâu Chi Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Mã Hưu một lượt, sợ cô thật sự bị tiêu chảy đến kiệt sức.

"Khỏi rồi, chị đừng lo lắng nữa." Mã Hưu nào dám làm khéo thành vụng, khiến nữ thần lại thêm bất an, cho nên cô từ một "Bệnh Tây Thi" ủ rũ yếu ớt, trong nháy mắt biến thành một "thủy thủ Popeye" mạnh mẽ, đầy sức sống.

Mã Hưu cúi người một cái, nhấc chiếc tạ tay dưới bàn trà lên rồi nâng lên hạ xuống mười mấy cái, còn không quên trấn an Mâu Chi Thanh: "Nhìn này! Em khỏe rồi!"

Mâu Chi Thanh lại một lần nữa bị thuyết phục bởi sự thay đổi trạng thái nhanh như chớp của cô... Tóm lại là cơ thể không có vấn đề gì là tốt rồi...

Nâng tạ xong mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, Mã Hưu vừa mở điện thoại, vừa nói với Mâu Chi Thanh: "Em bây giờ sẽ gửi thông tin WeChat của em gái em cho chị, sau này em sẽ không dính dáng gì đến chuyện này nữa, mối quan hệ giữa người trong nhà do chị xử lý, biết không?"

Sự ngoan ngoãn, vâng lời của Mã Hưu cực kỳ hợp ý Mâu Chi Thanh, nàng cười khẽ, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ đầu Mã Hưu, gỡ rối từng sợi tóc đang dựng đứng lên vì tĩnh điện của cô.

Mã Hưu thuận thế dụi đầu vào lòng nàng, tận hưởng sự âu yếm thân mật hơn.

Người này... Những cảm xúc Mâu Chi Thanh kìm nén cả đêm cuối cùng cũng tan chảy như băng tuyết, đáy mắt nàng ánh lên vài tia cưng chiều, ý cười.

......

Từ khi Mâu Chi Thanh trở về, mỗi ngày đối với Mã Hưu đều là một ngày nắng đẹp. Đương nhiên, nếu xét theo phương diện khí tượng học, thì thời tiết tuần này đúng là tốt đến lạ thường, ngay cả một gợn mây đen cũng trở thành của hiếm.

Sáng sớm thứ Bảy, trời đã tờ mờ sáng.

Mặc dù giờ giấc làm việc đã hình thành đồng hồ sinh học, nhưng Mã Hưu lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn quyết định mặc kệ bản thân, ngủ thêm một giấc thật ấm áp cho đã.

"Ngô..." Mã Hưu thoải mái lăn một vòng, cảm giác ấm áp này thật đã lâu lắm rồi cô mới có lại, dù sao thì hiện tại côngày nào cũng như ôm một tảng băng lớn đi ngủ.

Ủa? Tảng băng lớn... Mã Hưu dường như cảm nhận được điều gì đó, cô mơ màng sờ sờ vị trí bên cạnh mình, trống không đến mức khiến người ta khó chịu.

Mã Hưu tỉnh táo hẳn lại, cô thà rằng không cần nằm một mình ấm áp như vậy.

Vội vò đầu bứt tóc vài cái, Mã Hưu ngồi dậy khỏi giường, Mâu Chi Thanh vốn nên ngủ bên cạnh cô đã chẳng biết đi đâu mất. Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, mới hơn 8 giờ sáng một chút. Lúc còn đi làm, Mâu Chi Thanh về cơ bản đều dậy cùng Mã Hưu lúc 6 giờ, so với bây giờ thì sớm hơn rất nhiều.

Mã Hưu vội vàng xoay người một cách linh hoạt, xỏ chân vào đôi dép lê mà trước khi ngủ cô đã tiện tay đá lung tung mỗi chiếc một hướng, rồi bước nhanh về phía phòng khách.

Mâu Chi Thanh không ngủ say như cô, một khi đã tỉnh giấc thì chắc hẳn sẽ không thể nào dễ dàng ngủ lại được nữa.

Khi cô đi đến phòng khách, tập trung nhìn kỹ, cô kinh ngạc phát hiện nữ thần vậy mà đang ngồi cùng con gái mình, thân mật nói chuyện! Cứ như một đôi bạn thân đã quen biết từ rất lâu.

Mã Hưu dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, quan hệ của hai người này tiến triển vượt bậc từ lúc nào vậy?! Chẳng lẽ chỉ là sau khi kết bạn với nhau tối qua được một hai tiếng đồng hồ thôi sao...

Mã Hưu không thể không cảm thán sự mạnh mẽ của tình thân huyết thống, mẹ con liền lòng mà!

"Lão tỷ, chị đứng ngẩn ra đó làm gì vậy," Mâu Duyệt là người đầu tiên phát hiện ra Mã Hưu đang đứng như trời trồng, "Em và chị dâu đang chờ chị cho ăn đó!"

Đến nước này thì Mã Hưu còn có gì không hiểu nữa, miệng lưỡi con bé này thật lanh lợi, một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, nữ thần kiểu người dù có bị làm phiền đến mệt cũng khó mà không bị dỗ cho ngoan ngoãn.

"Tới tới tới, em giúp chị làm bữa sáng," Mâu Duyệt xắn tay áo đứng dậy khỏi ghế sofa, "Chị là bếp chính, em là trợ thủ nhí."

Mâu Duyệt sau hơn ba năm "huấn luyện", tự nhiên không còn giữ được lý tưởng hào hùng như ban đầu nữa. Món Mãn Hán toàn tịch thì cô bé không có duyên rồi, nhưng những món ăn đơn giản, dễ làm thì cô bé vẫn có thể làm được vài món.

"Không cần đâu, em cứ nói chuyện với chị dâu của em một lát đi." Khả năng tiếp lời của Mã Hưu cũng thuộc hàng thượng thừa, cái từ chị dâu này sắp bị hai người họ dùng đến mức "hỏng" luôn rồi...

"Không cần đâu, chị tự xem TV một lát là được rồi." Mâu Chi Thanh thẳng lưng nói.

"Lão tỷ, chị đúng là lo bò trắng răng, chị dâu thích yên tĩnh, có lúc chị đúng là quá không có ý tứ, cứ vo ve bên tai chị dâu suốt. Không phải chị vẫn chưa rửa mặt sao? Em vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước cho chị nhé." Mâu Duyệt đi đến bên cạnh Mã Hưu, đề nghị.

Câu nói "bẩn thỉu" của cô bé tự động bị lướt qua, Mã Hưu nghĩ bụng đúng là nên đi rửa mặt trước, vì thế dặn dò Mâu Duyệt: "Chị định nấu cháo bắp rau xanh cho chị dâu của em, em cắt rau đi, kịp thì lột luôn cả bắp nữa."

"Không thành vấn đề, em còn muốn ăn trứng luộc nữa, nhà các chị có trứng gà không?" Mâu Duyệt hỏi.

Cái cụm từ "nhà các chị" này không hề nghi ngờ là đang cố tình tách mình ra, nói cho người đang có ý lắng nghe trên sofa biết.

Mặc dù có chút ấm ức cho con gái, nhưng Mã Hưu ngầm hiểu: "Có, ở ngăn mát tủ lạnh, ngăn kéo bên trái, tầng thứ hai."

Điều này càng chứng thực thêm lời nói của Mâu Duyệt, rằng cô bé đối với nhà bếp của Mã Hưu một chút cũng không quen thuộc!

Thực ra thì, không quen cái quỷ gì chứ... Trước khi Mâu Chi Thanh đến, hai người họ cũng đã không ít lần ăn cơm chung với nhau rồi, diễn kịch thật sự mệt quá đi!

......

"Sao lại lột những ba trái bắp vậy?!"

"Ai bảo nhà chị có ba trái chứ... Có bao nhiêu thì lột bấy nhiêu thôi."

"Bắp khó tiêu, dạ dày nữ thần không tốt nên phải ăn ít thôi, chị chỉ định bỏ vào một ít cho có vị."

"Vậy chỗ còn lại thì làm sữa bắp, em thích uống lắm."

"Được thôi, máy ép trái cây để chị tìm cho."

Hai người trong bếp phối hợp ăn ý, có chuyện gì cũng bàn bạc với nhau, thỉnh thoảng lại vọng ra từng tràng cười nói vui vẻ.

Mâu Chi Thanh nặng nề thở ra một hơi, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà, tăng âm lượng TV lên, nhưng vẫn chẳng ăn thua...

Tâm trí nàng vốn không đặt ở trên TV, dù tiếng TV có lớn đến mấy, tiếng động trong bếp có nhỏ đến đâu, cũng không thể nào làm nàng tập trung được.

Nàng thả lỏng cột sống đang thẳng tắp, hụt hẫng mím môi.

Gia cảnh nàng giàu có, hai mươi năm đầu đời số lần vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần cũng đều không phải là để nấu ăn. Sau khi ở ký túc xá, nhà ăn của trường học thì mưa gió bất động, nàng lại càng không cần phải suy nghĩ đến chuyện vào bếp.

Nhưng bây giờ nàng có chút hối hận, nếu người đang ở trong bếp là Mã Hưu và mình, có lẽ lòng nàng sẽ không buồn bã, tắc nghẽn đến vậy...

Hơn nửa tiếng sau, bữa sáng được vạn người mong đợi cuối cùng cũng ra lò!!!

Ba người mang những tâm trạng khác nhau.

Mâu Duyệt thì đói lả cả người; Mã Hưu thì lo lắng nữ thần đói lả; còn Mâu Chi Thanh thì lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị những suy nghĩ vẩn vơ của chính mình làm cho tức điên mất... Nói tóm lại, họ đều mang những tâm trạng khác nhau mà thấp thỏm mong chờ.

"Ôi chao, tùy tiện làm một chút mà cũng nhiều như vậy rồi! Lão tỷ đúng là có thể!" Mâu Duyệt thưởng thức một lượt bữa sáng trên bàn, dùng từ "rực rỡ muôn màu" để miêu tả cũng hoàn toàn không quá lời.

So với món cháo và bánh mì ăn kèm đơn giản vào những ngày đi làm, bữa sáng cuối tuần phong phú hơn rất nhiều.

Ba bát cháo bắp rau xanh, một đĩa trứng luộc, một đĩa há cảo tôm, một bát canh đậu phụ hành lá, một đĩa rau củ ngâm thập cẩm. Chỗ ngồi của Mâu Duyệt còn có thêm một ly sữa bắp đặc sệt.

Mâu Chi Thanh lặng lẽ không một tiếng động ngồi vào vị trí của mình, không nói một lời.

Mã Hưu thấy Mâu Duyệt vẫn còn đang loay hoay chụp ảnh bằng điện thoại, bèn thúc giục: "Mau ăn đi, có mỗi cái vẻ ngoài này thì có gì đáng để chụp đâu."

"Hứ! Đây chính là bữa tiệc đầu tiên của cả nhà ba người chúng ta đó, ý nghĩa như thế nào thì tự hiểu đi chứ?" Mâu Duyệt sau khi ngồi xuống, nháy mắt với Mã Hưu một cái, đúng là một nhà ba người nha, mặc dù hiện tại vẫn chưa được danh chính ngôn thuận cho lắm.

"Ừm..." Dù sao cũng là do chính mình nói năng không lựa lời nên mới dẫn đến tình cảnh nửa vời như hiện tại, Mã Hưu càng thấy Mâu Duyệt vui vẻ, trong lòng lại càng thêm áy náy.

Lão Mã, người vốn không chịu ngồi yên, lúc này cũng đang im lặng bưng bát uống cháo, đặc biệt trầm mặc, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên gượng gạo.

Động tác của Mâu Chi Thanh tao nhã hơn rất nhiều, ngay cả khi nhai cải thìa cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào.

Mâu Duyệt cảm thấy điều này không giống lắm với những gì cô bé tưởng tượng, mặc dù người ta vẫn nói "ăn không nói, ngủ không nói", nhưng nếu làm đến mức cực đoan như vậy thì lại có vẻ hơi thiếu tình người.

Mâu Duyệt gắp một viên há cảo tôm đặt vào bát mình, rồi cắn một miếng nhỏ trên lớp vỏ.

"Hít—"

"Sao vậy?"

"Sao vậy?!"

Một tiếng hét kinh hãi của Mâu Duyệt đã thu hút ánh mắt đầy lo lắng của hai người còn lại, cô bé ngượng ngùng lè lưỡi: "Vừa rồi hút nước canh bị bỏng, không ngờ lấy ra lâu như vậy mà vẫn chưa nguội."

Thấy Mâu Duyệt cầm ly sữa bắp lên uống hai ngụm, không có vẻ gì là nghiêm trọng, Mã Hưu và Mâu Chi Thanh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Mâu Duyệt oán hận chọc chọc vào "thủ phạm" đã làm cô bé bị thương, định bụng để cho nó nguội hẳn rồi mới ăn, cho chắc ăn.

Cô bé ngược lại đưa tay về phía đĩa trứng luộc, tiện tay lấy một quả đặt trước mặt mình.

Mâu Duyệt tuy không giỏi nấu nướng, nhưng khoản bóc đồ thì lại có thiên phú dị bẩm. Vừa rồi lột bắp chỉ là mới thể hiện chút tài mọn, đến khi bóc vỏ trứng, hiệu suất của cô bé nhanh đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.

Chưa đến mười lăm giây, một quả trứng gà trơn bóng, trắng nõn đã lộ nguyên hình.

Mâu Duyệt như thường lệ ném quả trứng vào bát của Mã Hưu, trêu chọc nói: "Bổ não nhiều vào."

"Đầu óc ta vẫn tốt chán!" Mã Hưu bĩu môi, dùng đũa gắp quả trứng lên định cắn một miếng.

Thói quen đã thành tự nhiên, việc Mâu Duyệt bóc trứng gà cho Mã Hưu đã diễn ra hàng trăm lần, cả hai người đều không hề để tâm.

Chỉ là hành động thân mật đến mức không để lại dấu vết như vậy, rơi vào mắt người có ý nào đó không biết sẽ có tư vị ra sao...

Là cảm xúc dù có xoa dịu, làm phẳng trái tim mình vô số lần cũng không thể nào nguôi ngoai được... Mâu Chi Thanh thầm cười khổ trong lòng, để ý một người đôi khi cũng sẽ biến thành một loại khổ hình...

Mãi cho đến khi –

Một quả trứng luộc cũng trơn bóng, trắng nõn tương tự xuất hiện trước mắt nàng, so về kích thước còn lớn hơn quả trứng trong miệng Mã Hưu không ít.

Mâu Duyệt toe toét cười với Mâu Chi Thanh: "Chị dâu, ăn nhiều trứng gà cho đẹp da."

Mâu Chi Thanh ngẩn người, cô gái trước mặt này thật ấm áp, chu đáo, khiến cho sự hẹp hòi của nàng vào giờ phút này bị phóng đại lên gấp bội.

Đây là hành động vô tình hay là sự thấu tình đạt lý? Mâu Chi Thanh biết dù là loại nào đi nữa, Mâu Duyệt cũng đã chạm đến được chiếc chìa khóa để tháo gỡ khúc mắc trong lòng nàng. Khúc mắc dễ giải, chỉ cần đủ dụng tâm.

Mâu Chi Thanh đưa bát của mình ra nhận lấy quả trứng Mâu Duyệt đã bóc xong, nàng nở một nụ cười từ tận đáy lòng: "Cảm ơn Duyệt Duyệt."

Không có thêm chữ "Mã" vào cái họ đó thật sự là quá tốt rồi, Mâu Duyệt vui vẻ đồng ý.

Sau đó Mâu Chi Thanh không hề động đến quả trứng trong bát ngay, mà lại đưa tay ra cầm lấy một quả còn nguyên vỏ. Lúc này, cho dù là người ngốc nghếch đến mấy cũng biết nàng định bóc trứng cho Mâu Duyệt.

Hừ! Mã Hưu nhăn mũi, hai mẹ con này vậy mà dám làm trò "qua mặt" mình ngay trước mắt mình!

Mã Hưu vừa nhai vừa nuốt nghẹn lòng đỏ trứng, trong lòng càng thêm khó chịu. Trọng trách ghen tuông hiển nhiên đã rơi xuống đầu cô. Cho nên mới nói, một gia đình nếu có số người lẻ, đôi khi sẽ có những thiếu sót như vậy, dù có phân chia thế nào cũng không thể nào làm hài lòng được nhu cầu tình cảm của tất cả mọi người.

. . . .

Tác giả có lời muốn nói:

Muốn có một cô con gái ngoan như Mâu Duyệt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz