Bhtt Edit Dung An Nu Nhi Dam
Hoàng Mộng Hi nhớ lại lời tiểu gia hỏa từng nói về việc chăm sóc gì đó, em ấy chắc không nghiêm túc đâu nhỉ...Quả nhiên, câu tiếp theo của Mã Hưu là: "Mâu học tỷ, em ở lại đây chăm sóc chị nhé?"Mâu Chi Thanh, vốn đang mê man, nghe vậy bỗng mở mắt nhìn thẳng Mã Hưu. Ánh mắt nàng trần trụi sự từ chối, không lời mà sắc bén như dao.Mã Hưu run thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ kiên định, đáp lại ánh mắt nàng bằng sự thuyết phục khó cưỡng.Trong màn "tư lạp tư lạp" giao lưu ánh mắt đầy căng thẳng, người đầu tiên chịu thua lại chẳng phải hai nhân vật chính, mà là Hoàng Mộng Hi – kẻ đứng ngoài lặng lẽ quan sát.Không chịu nổi bầu không khí này, Hoàng Mộng Hi chỉ muốn kéo ngay Mã Hưu đi cho rồi. Người khác nói "không cần" có thể ngầm ý "muốn", nhưng với Mâu Chi Thanh... Là bạn cùng phòng thân thiết, Hoàng Mộng Hi chẳng dám tự tiện đoán bừa.Mâu Chi Thanh ho nhẹ: "Khụ khụ... Bệnh viện có hộ lý, tôi sẽ thuê người chăm sóc.""Thế sao giống được?" Mã Hưu đáp ngay, tự nhiên như thể đó là lẽ hiển nhiên. "Hộ lý nào bằng người nhà chăm sóc chu đáo!""Người nhà?" Mâu Chi Thanh hiếm hoi chớp mắt tới hai lần, lộ ra vẻ bối rối vượt ngoài thiết lập nhân vật của nàng.Ôi trời! Hỏng rồi! Chẳng biết do bị ảnh hưởng bởi thông tin từ Mâu Duyệt hay do chính ảo tưởng trong đầu, Mã Hưu đã lỡ miệng coi nữ thần như vợ mình mất rồi! Chăm sóc vợ mình chẳng phải là chuyện trời đất dung tha sao? Nhưng xét mối quan hệ hiện tại của hai người, "người nhà" đúng là quá trơ trẽn!"Ý em là... chúng ta dù gì cũng là đồng học, chẳng phải thân thiết hơn hộ lý xa lạ sao?" Mã Hưu vội chữa cháy.Hoàng Mộng Hi tiếp lời, quạt gió thêm củi: "Đúng đấy, Chi Thanh. Nếu không, sau này tôi với học muội này thay phiên chăm sóc. Những lúc cần người trông, như khi cậu ngủ, chúng tôi có thể để ý giúp."Mâu Chi Thanh chẳng phải người dễ thỏa hiệp. Nàng nheo mắt, lạnh lùng nói: "Các cậu không phải đi học sao?"Câu này như dội gáo nước lạnh vào nhiệt tình của Hoàng Mộng Hi. Dù sinh viên năm tư khoa Toán ít môn học, nhưng đống luận văn và nhiệm vụ khác đã khiến nàng bù đầu, khổ không kể xiết.Mã Hưu vỗ ngực tự tin: "Chị đừng lo! Sinh viên nghệ thuật bọn em học kỹ năng, không phải chạy theo khối lượng môn. Em dư sức lo được. Em sẽ xin nghỉ với phụ đạo viên ngay."Khi phải chọn giữa học phần và nữ thần, Mã Hưu chẳng chút do dự: Nữ thần, tất nhiên!Hoàng Mộng Hi lén liếc Mã Hưu. Tiểu gia hỏa này đối với Chi Thanh có gì đó là lạ, sao lại có cảm giác "bám dai như đỉa" của một kẻ đang cầu ái thế nhỉ? Nếu đổi thành một anh chàng soái ca, Hoàng Mộng Hi đã dựng râu bát quái dài tới cổng trường. Nhưng trong thế giới "thẳng nữ" của nàng, Mã Hưu chắc chỉ đang nhiệt tình đơn thuần. Nghĩ vậy, cô nàng tự động hợp lý hóa hành vi của Mã Hưu."Em đúng là..." Đối mặt với một kẻ ý chí sắt đá, Mâu Chi Thanh dường như bất lực. Nàng mím đôi môi khô khốc, nhẹ thở dài như ngầm đồng ý.Mã Hưu cười nhẹ nhõm. Dù kết quả đúng như dự đoán, cô vẫn thấp thỏm suốt quá trình. Với nữ thần, cô chẳng thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào, vì chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả không cứu vãn nổi.Nữ thần vụng về trong việc từ chối một cách đáng yêu. So với kháng cự im lặng, chỉ cần nàng miễn cưỡng ra lệnh đuổi khách, Mã Hưu biết mình đã thắng hơn nửa."Mộng Hi học tỷ, em đưa chị xuống dưới, tiện mua ít đồ luôn." Mã Hưu quay lại dặn Mâu Chi Thanh: "Nếu lát nữa hộ lý mang cơm tới, chị nói với họ sau này không cần đến nữa nhé."Giọng điệu có phần hơi quá, Mâu Chi Thanh chỉ hừ lạnh, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.Khoảng một giờ sau, Mã Hưu xách túi đồ đầy ắp trở lại phòng bệnh của Mâu Chi Thanh.Đoàn thân hữu ồn ào của chị gái giường bên đã rời đi, chỉ còn ông chồng ngủ gật trên ghế. Phòng bệnh cuối cùng cũng trở lại không gian yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.Không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng hiếm hoi, Mã Hưu nhẹ nhàng đặt túi đồ lên ghế cạnh giường Mâu Chi Thanh.Trên tủ đầu giường, khay cơm inox quen thuộc của nhà ăn nằm lặng lẽ, bên trong là cháo loãng với cải trắng và củ cải, cùng một khối cơm tẻ vuông vắn – thực đơn nhạt nhẽo chuẩn bệnh viện. Đừng nói Mâu Chi Thanh đang ốm, ngay cả Mã Hưu khỏe mạnh nhìn thôi cũng mất sạch khẩu vị.Rõ ràng hộ lý vừa đến, nhưng nữ thần chẳng buồn động đũa như đã nói. Đồ ăn vẫn nguyên vẹn, chưa hề được đụng tới.Mâu Chi Thanh dù nhắm mắt nhưng chưa ngủ. Nàng hơi mở mí mắt, liếc Mã Hưu, cố tình hỏi: "Sao em lại quay lại?"Mã Hưu hạ giọng: "Em bảo đi mua ít đồ mà, xong là quay lại ngay.""Tôi thật sự không cần em giúp gì đâu," giọng Mâu Chi Thanh đã hơi lạc đi. "Vừa nãy tôi gọi y tá thay bình truyền rồi. Tôi muốn ngủ chút, em về trước đi.""Mâu học tỷ, đừng ngủ vội, ăn vài miếng lót dạ đã." Mã Hưu vừa khuyên vừa kiểm tra độ ấm của khay cơm. "Chị xem chị giờ yếu thế này, không ăn sao chịu nổi.""Tôi không đói." Mâu Chi Thanh nhắm chặt mắt, môi mím lại như quyết không hé lời. Cả hai đều hiểu nhau. Như cách Mã Hưu dần nhận ra nàng khó từ chối, Mâu Chi Thanh cũng đoán được nếu Mã Hưu cố chấp, có khi sẽ ép nàng ăn bằng được.Đúng thế, nữ thần quả là liệu sự như thần. Nhiều năm sau, nàng chính là "nạn nhân" của vụ "sữa chua cường hôn" nổi tiếng...Nhưng hiện tại, Mã Hưu chưa đạt tới cảnh giới "dùng sức mạnh". Hay nói đúng hơn, cô chưa có tư cách để ép buộc nữ thần trong lòng mình. Chỉ khi đứng đúng vị trí, những ý định nghịch ngợm mới dám xuất hiện.Thấy Mâu Chi Thanh kháng cự, Mã Hưu bất giác bật cười. Lúc này, nữ thần trông chẳng khác gì đứa trẻ sợ đắng, nhất quyết không chịu uống thuốc."Vậy em ngồi đây trông chị. Khi chị ngủ, em về nhà làm ít đồ ăn ngon. Tối nay chị phải ăn uống đàng hoàng đấy." Mã Hưu vừa sắp xếp đồ trong túi, vừa dặn dò.Dù trước mười tám tuổi chưa từng nghiêm túc vào bếp – nấu mì gói không tính – nhưng theo lời Mâu Duyệt, cô hẳn là có thiên phú nấu nướng. Vậy nên khi khoe khoang "làm đồ ăn ngon", Mã Hưu chẳng chút chột dạ.Mâu Chi Thanh không phản ứng, nhưng nàng lại thấy khó chịu với chuyện khác: "Em mua gì mà nhiều thế?""Ừm... khẩu trang dùng một lần, găng tay dùng một lần, thuốc khử trùng, dung dịch rửa tay, viên vitamin C." Mã Hưu liệt kê vanh vách. "Chị sợ lây bệnh cho em, đúng không? Yên tâm, em chuẩn bị kỹ rồi, sẽ 'vũ trang hạng nặng' trước khi lại gần chị."Người bình thường thấy cảnh này chắc sẽ tổn thương, thốt lên: Chẳng lẽ em ghét bỏ tôi? Nhưng Mâu Chi Thanh lại khác. Việc Mã Hưu suy nghĩ kỹ lưỡng khiến nàng nhẹ nhõm. Nàng luôn ghét làm phiền người khác, bởi mọi sự dịu dàng đều là món nợ phải trả. Vậy nên, khi không thể từ chối Mã Hưu, việc bớt đi một phần áy náy giúp nàng thoải mái hơn.Không phải cô gái nào cũng quen yếu thế. Những người bướng bỉnh, không chịu cúi đầu thường chịu nhiều đau khổ, nhưng rồi họ sẽ tìm được hạnh phúc và nơi thuộc về mình... Dù đó là chuyện của sau này."Không phải định về sao? Em ở đây, tôi ngủ không được." Mâu Chi Thanh nói thật. Có người bên cạnh, dù không ồn ào, nàng vẫn khó chìm vào giấc ngủ."Ồ, vậy tối em quay lại." Mã Hưu kéo rèm, che bớt ánh sáng trong phòng, tạo không gian ấm áp dễ ngủ.Nói xong, cô chuẩn bị rời đi, thì giọng Mâu Chi Thanh vang lên từ phía sau: "Về nhớ ăn cơm."Trời ơi! Mã Hưu vui sướng ngập lòng! Hóa ra như cách cô lo cho sức khỏe nữ thần, nữ thần cũng quan tâm chuyện cô chưa ăn cơm! Chỉ bốn từ bình dị, thậm chí có thể là vô tình, nhưng với Mã Hưu, nó như "sạc hai phút, bay liên tục hai ngày rưỡi". Cô phấn chấn bước đi, nghe được lời quan tâm của "vợ" còn khiến cô no đủ hơn bất kỳ món ngon nào!. . . . .Buổi chiều hai giờ, Mã Hưu ngân nga vui vẻ bước vào nhà. Mâu Duyệt nghe tiếng, chạy ra từ phòng mình.Hôm nay, Mã Hưu còn xách theo một đống nguyên liệu tươi sống – xin nhấn mạnh, là tươi sống. Từ "sống" này vốn bị cấm tiệt trong nhà, bởi có Mâu Duyệt, kẻ luôn hào hứng nấu nướng nhưng sở hữu năng lực phá hoại kinh hoàng."Lão Mã, người cho con tiếp tục luyện tập rồi hả? Con đã nói mà, chuyện này chỉ cần quen tay là được. Hôm nay con có thể làm cơm cháy, nhưng một tháng nữa, biết đâu con làm được cả Mãn Hán toàn tiệc!" Mâu Duyệt vừa mơ mộng, vừa định giật lấy túi đồ từ tay Mã Hưu.Ai ngờ, Mã Hưu lách nhanh, xách thẳng túi vào bếp, chẳng cho cô bé cơ hội đụng vào.Mã Hưu đặt đồ lên bàn, xắn tay áo: "Đã đến lúc ta thể hiện kỹ thuật thật sự!""Không phải chứ?!" Mâu Duyệt đầy đầu dấu chấm hỏi. "Hóa ra mommy định nấu ăn?""Ừ." Mã Hưu ném hai con cá trích tươi vào chậu, cẩn thận rửa sạch máu.Nhìn Mã Hưu thao tác ra dáng, Mâu Duyệt há hốc mồm: "Trước giờ mommy lười, giả bộ nói mình không biết nấu ăn, đúng không?"Mã Hưu định sờ mũi theo thói quen, nhưng tay ướt nên kiềm lại: "Lười là thật, không biết cũng thật. Thực ra, trên đường về ta vừa xem vài video ngắn. Thành công hay không, ta cũng chẳng chắc."Mâu Duyệt ngồi lên bàn bếp, nhìn Mã Hưu thành thạo làm việc, vui vẻ nói: "Mommy có lòng thế này, con đã cảm động lắm rồi. Dù con ăn cơm hộp rồi, lát nữa nhất định sẽ cố ăn hết."Mã Hưu liếc cô bé, cười xấu xa: "Đã hai giờ chiều, ta biết con ăn rồi. Ta đâu có nấu cho con."Gì cơ?! Mâu Duyệt run khóe miệng. Cô bé biết Mã Hưu, kẻ lười nhác và thô ráp, chẳng đời nào khổ sở làm một bàn ăn chỉ để thỏa mãn mình. Nếu không phải cho con gái ruột, thì là cho ai?"Con không phải người mommy yêu thương nhất sao?!" Mâu Duyệt gào lên, vừa giận vừa thật sự ghen.Tiếng hét bất thình lình khiến Mã Hưu, đang thái gừng, suýt cắt vào tay."Con hét gì mà hét! Lần sau nói chuyện nhỏ giọng chút được không?" Mã Hưu không nói quá, kỹ thuật thái rau đâu phải một sớm một chiều. Động tác của cô còn vụng, con dao này mà không nghe lời, có khi gây thảm họa thật.Mâu Duyệt lặng lẽ đứng sau lưng Mã Hưu. Thấy cô bé phụng phịu, Mã Hưu cười thương yêu: "Cho ai thì có khác gì? Người đầu tiên nếm vẫn là con.""Khác nhiều chứ!" Mâu Duyệt hừ lạnh, khoanh tay. "Nói thẳng ra, con là người thử độc à? Đừng đánh trống lảng, khai mau, mommy nấu cho ai?""Đầu con đúng là không sáng lắm. Ngoài mẹ con ra, còn ai nữa?" Mã Hưu bất đắc dĩ đáp."Mẹ?!" Mâu Duyệt thực sự giật mình. Mới khai giảng, Lão Mã còn buồn bực vì làm trò trước mặt mommy. Vậy mà giờ tiến triển thần tốc, đã bắt đầu vì người thương mà xuống bếp? Cô bé còn lo chạm vào chuyện buồn của Lão Mã, chẳng dám hỏi thăm.Thế là, Mã Hưu kể lại đầu đuôi chuyện nữ thần nhập viện cho Mâu Duyệt nghe.Mâu Duyệt tấm tắc khen: "Lão Mã, người đỉnh thật, chăm sóc mẹ đến mức lên giường luôn!"Mã Hưu trừng mắt: "Con nói bậy gì đấy?!"Mâu Duyệt vội sửa: "Ý con là, mommy đỉnh thật, lên giường chăm sóc mẹ!"Mã Hưu lại trừng mắt, lần này gần như rách khóe mắt: "Hai câu này khác gì nhau?! Con cố ý đúng không? Sao không nói 'trước giường' hay 'cạnh giường'?"Chuyện này dù tương lai chắc chắn xảy ra, nhưng giờ thảo luận thì sớm quá, nhất là với con gái mình, cảm giác kỳ cục lắm..."Hắc hắc hắc!" Mâu Duyệt cười chẳng chút ngây thơ."Quả nhiên con cố ý!" Mã Hưu nghiến răng."Ai bảo mommy già rồi hay kể mấy chuyện tục tĩu!""Ai? Con nói ta? Ta làm sao có thể là người dạy hư trẻ con chứ?!"Mâu Duyệt chỉ muốn lôi hết những chuyện "già mà không đứng đắn" của Lão Mã tương lai ra cho Mã Hưu nghe, nhưng nghĩ lại, cô bé quyết định không giận chó đánh mèo.Mâu Duyệt bình tĩnh lại, quay về chuyện chính: "Dù giai đoạn đầu tiến triển thần tốc, nhưng sau này hai người rẽ ngang đâu đó sao? Năm 2020 mẹ đã đồng ý cho mommy vào viện chăm sóc, sao tới 2030 hai người mới cưới?""Ừm... Ta chưa từng hỏi con, hôn nhân đồng tính được thông qua năm nào? Ta với mẹ con cưới chắc phải sau khi luật ban hành." Mã Hưu đưa ra giả thuyết."Năm 2024. Nếu tình cảm hai người đúng chỗ, bốn năm sau có thể cưới." Mâu Duyệt nắm rõ mốc thời gian về hôn nhân đồng tính."Vậy... chỉ có thể nói tình cảm của ta với mẹ con hơi chậm nhiệt." Mã Hưu cho cá trích, gừng và hành vào nồi nước sôi. "Dù nữ thần miễn cưỡng đồng ý để ta chăm sóc, nhưng thực ra nàng phiền ta lắm."Mã Hưu bật bếp, đậy nắp nồi, tiếp tục: "Nói ra thì, ta thấy chuyện này ít nhiều liên quan đến con.""Con?" Mâu Duyệt chỉ vào mình. "Con rõ ràng chẳng làm gì. Con còn tưởng mommy đang xuống tinh thần, định chờ người hồi phục rồi mới bày mưu cho mommy.""Nhưng ban đầu chính con khuyến khích ta tặng sữa chua cho nữ thần. Nếu con không xuất hiện, biết đâu ta trì hoãn nhiều năm mới hành động?" Mã Hưu thấy Mâu Duyệt nghiêm túc, bổ sung: "Đây chỉ là một khả năng thôi."Lời Mã Hưu khiến Mâu Duyệt trầm tư...Sự kiện "truyện tranh" trước đó đã khiến cô bé cảm thấy kỳ lạ. Gần đây, Mã Hưu đang vẽ một bộ truyện tranh lấy cô bé làm chủ đề, và Mã Hưu không giấu cô bé chuyện này.Ở dòng thời gian trước khi Mâu Duyệt du hành thời gian, Mã Hưu thời trẻ nổi tiếng nhờ một bộ truyện tranh màu. Nhưng cả cô bé và mẹ đều không hứng thú với những thứ giả tưởng, nên cô chưa từng tìm hiểu kỹ nội dung truyện.Điều kỳ lạ là, những việc cô bé ảnh hưởng hiện tại lại khớp hoàn hảo với những gì sẽ xảy ra trong tương lai?!Tương tự, Mã Hưu tương lai là một đầu bếp được công nhận. Giờ đây, lý do Lão Mã học nấu ăn là để chăm sóc mẹ đang ốm.Nếu đúng như Mã Hưu đoán, chính sự khích lệ của cô bé đã khiến Mã Hưu biến tình yêu thầm kín thành hành động sớm hơn.Vậy thì mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra, dù cô bé xuất hiện và ảnh hưởng đến tiến trình. Nhân hiện tại và quả tương lai vẫn nối liền!Mâu Duyệt suy ngẫm kỹ. Kiến thức vật lý của cô bé rõ ràng thua xa Viên a di và mẹ. Với cô bé, thời không chỉ là sự mênh mông và bí ẩn...Trong vùng mù tri thức, cô bé chỉ nghĩ ra một giải thích hợp lý: Từ khoảnh khắc Mâu Duyệt trở lại năm 2020, dòng thời gian bị thay đổi đã bắt đầu tự điều chỉnh, giữ cho nhân quả thống nhất.Dù chỉ là suy đoán, Mâu Duyệt bỗng thấy sáng tỏ. Đây có phải lý do Viên a di đề nghị cô du hành thời gian? Lúc đó, cô bé chỉ mơ hồ hiểu, nhưng giờ...Ban đầu, Mâu Duyệt trở về quá khứ với tâm thế trốn tránh, thiếu niềm tin mạnh mẽ để hoàn thành sứ mệnh. Đặc biệt khi nhận ra mình nhớ sai thời điểm, cô bé nghĩ cứ thuận nước đẩy thuyền, tận hưởng vài năm còn lại.Nhưng giờ, hy vọng lại bùng cháy. Việc sửa chữa sai lầm Mâu Duyệt gây ra có lẽ không phải chuyện viển vông...Mâu Duyệt thay đổi cảm xúc liên tục: hoang mang, mơ hồ, rồi phấn chấn. Mã Hưu nhìn mà ngẩn người. Mình vừa nói gì kinh khủng lắm sao?"Nhìn con làm gì? Mau nấu ăn đi! Đây là đồ mẹ muốn ăn, không được thất bại đâu." Mâu Duyệt ngân nga giai điệu vui vẻ, rời khỏi bếp để sắp xếp lại suy nghĩ.Cảm xúc của tiểu loli này... đúng là trời tháng Sáu, thay đổi khôn lường.Mã Hưu chuẩn bị xào rau, chu đáo đóng cửa bếp để khói dầu không bay ra làm phiền con gái.Lần đầu xuống bếp, Mã Hưu thử làm hai món mặn, một món canh: cà chua xào trứng, củ từ xào thanh và canh cá trích.Ba món này được chọn kỹ, rất có chủ ý. Cà chua giàu vitamin và lycopene, kích thích vị giác, hợp với người như nữ thần – miệng đắng, chẳng muốn ăn. Củ từ thanh mát, tốt cho tỳ phổi, giảm ho suyễn. Canh cá trích nhẹ nhàng, protein chất lượng cao giúp vết thương ở khuỷu tay nữ thần mau lành.Quan trọng hơn, cả ba món đều... đơn giản! Rất thân thiện với người mới, đáng thử.Mã Hưu làm theo video: khắc chữ thập trên đầu cà chua, ngâm nước ấm để dễ lột vỏ. Củ từ cũng tương tự, ngâm nước ấm thì dễ xử lý hơn.Trong lúc đó, cô đập ba quả trứng, dùng đũa đánh đều. Đúng là tay nghề của Mã Hưu không đùa được: chơi game thì ngón tay linh hoạt, gõ phím kêu "đùng đùng", đánh trứng cũng chẳng kém, đũa va vào bát vang lên khúc nhạc chiến thắng.Sau đó, cô lột vỏ cà chua và củ từ. Động tác chưa thuần thục, không mượt mà như trong video, nhưng kết quả cũng ổn.Củ từ trơn bóng, Mã Hưu thái thành lát mỏng – kỹ thuật này khá đơn giản.Cô mua hai quả cà chua nhỏ, lúc này thịt quả đã hơi mềm. Mã Hưu cắt cà chua thành bốn như cắt cam, theo đường chữ thập.Người hướng dẫn trong video bảo tùy sở thích mà cho cà chua hay trứng vào trước. Mã Hưu thích trứng mềm, nên xào cà chua vài lần trước, rồi đổ trứng vào đều.Cầm chảo, Mã Hưu thấy còn thuận tay hơn cầm bút vẽ. Cô ngạc nhiên, hóa ra mình có nhiều "thuộc tính ẩn" chưa được khai phá.Mỗi người đều là kho báu. Tiềm năng được gọi là tiềm năng vì nó chưa được đánh thức.Ngoài bếp, Mâu Duyệt ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn. Đừng hỏi, hỏi thì cô bé sẽ khoe đã thông quan Tử Trạch Manh Muội lần hai. So với mấy trò hậu cung lặp lại, đồ ăn của Lão Mã hấp dẫn hơn nhiều.Hương thơm từ bếp bay ra, mang theo hơi thở cuộc sống đã lâu không thấy. Mâu Duyệt hít sâu, say mê... Lão Mã nấu ăn mới là Lão Mã chân chính!. . . .Ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, dân gian gọi là "ráng đỏ". Mã Hưu chẳng rành khí tượng, nhưng cảnh này thường thấy vào hè, mùa đông thì hiếm.Cô xách hộp giữ ấm đến bệnh viện. Dọc đường, nhiều bệnh nhân và thân nhân giơ điện thoại chụp trời, miệng xuýt xoa.Màu đỏ trong văn hóa Trung Hoa tượng trưng cho may mắn. Ghi lại khoảnh khắc này như thể được dính chút phúc khí.Khi Mã Hưu vào phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra định kỳ.Chị gái giường bên sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, khi nào tôi xuất viện được?""Hai ngày nay còn tức ngực, khó thở không?" Bác sĩ trẻ, mặt chữ điền đáng tin."Phụt!" Chồng chị gái cười phá lên.Mã Hưu đi ngang, trao đổi ánh mắt ngơ ngác với bác sĩ."Xin lỗi bác sĩ," người chồng cười đỏ mặt. "Vợ tôi hai ngày nay tức ngực dữ lắm, nhưng chỉ cần xuất viện chơi hai ván mạt chược, đảm bảo khỏi ngay.""Đi đi!" Chị gái đẩy cánh tay chồng. "Không phải vậy. Tôi chỉ lo bệnh này bao giờ mới khỏi.""Quan sát thêm hai ngày, hậu thiên có thể xuất viện." Bác sĩ trả lời chắc chắn.Chị gái nghe xong, cụp mày, ỉu xìu."Điện thoại sạc đầy rồi, chơi mạt chược online chẳng giống à?""Chơi với máy sao giống chơi với người?"Hai vợ chồng bắt đầu cãi cọ...Bác sĩ chuyển sang giường Mâu Chi Thanh. Đèn huỳnh quang làm gương mặt nàng càng thêm nhợt nhạt.Mã Hưu đặt hộp cơm lên tủ, chào bác sĩ."Bạn của Tiểu Mâu à?" Bác sĩ cười. "Tiểu Mâu hai ngày nay bệnh có tái phát, cô chú ý chút.""Dạ, cảm ơn bác sĩ." Mã Hưu gật đầu ngoan ngoãn."Để tôi xem vết thương trên tay." Mâu Chi Thanh phối hợp, đưa tay phải ra từ chăn.Bác sĩ nhẹ nhàng gỡ một góc băng gạc, kiểm tra: "Tình trạng ổn, viêm đã giảm."Rồi ông quay sang Mã Hưu: "Cho cô ấy ăn nhiều thực phẩm giàu protein. Cô ấy yếu, không muốn ăn, nhưng tuyệt đối không được chiều. Phải ăn, chia nhỏ bữa, giúp cô ấy dần hồi phục.""Bác sĩ Mạnh, tôi bao giờ xuất viện được?" Mâu Chi Thanh đột nhiên hỏi."Cô à, còn sớm lắm." Bác sĩ ghi vài dòng vào sổ.Nghe vậy, chị gái giường bên thấy mình "khá hơn", vui vẻ lôi chồng chơi mạt chược online.Bác sĩ đi rồi, Mã Hưu mở hộp cơm.Những món này đã được Mâu Duyệt thử trước, đạt chuẩn mới dám mang cho nữ thần. Tiểu loli tuy không kén ăn, nhưng ánh mắt sùng bái của cô bé khiến Mã Hưu tự tin. Với một "phế nhân bếp núc" như Mâu Duyệt, cô chính là "Thần Bếp"!Mâu Chi Thanh cả ngày chưa ăn, chỉ chợp mắt ngắt quãng, nên tinh thần còn tệ hơn buổi sáng.Mã Hưu đè nén nỗi xót xa, đeo khẩu trang và găng tay, định đỡ nàng ngồi dậy.Mâu Chi Thanh từ chối ngay: "Khụ khụ... Tôi tự làm được."Vì vết thương ở khuỷu tay, nàng nghiêng sang trái, dùng sức eo, khó nhọc ngồi dậy. Cuối cùng, nàng đè thái dương, thở hổn hển.Mã Hưu biết nữ thần chẳng muốn để cô đút, nên tự giác đưa hộp cơm và đũa cho nàng.Mâu Chi Thanh cầm bộ đồ ăn, ngẩn ngơ hồi lâu. Chẳng lẽ món ăn tệ quá, không biết xuống đũa thế nào? Mã Hưu lo thầm... Cái mình muốn chưa chắc người khác cần."Ừm..." Giọng mũi nặng nề của Mâu Chi Thanh làm mềm giọng ngự tỷ lạnh lùng, tạo cảm giác ấm áp kỳ lạ. "Không ngờ em thật sự nấu mang đến.""Hả?" Mã Hưu gãi đầu. "Đã nói thì phải làm chứ.""Không có ý gì khác. Chỉ là con gái tuổi em ít ai biết nấu ăn." Mâu Chi Thanh gắp một miếng củ từ.Mã Hưu nhìn nàng cho vào miệng, không quên quảng cáo: "Người biết nấu ăn mới biết yêu thương."Mâu Chi Thanh nhai củ từ, đáp gọn: "Ừm."Gì thế? Lại không phát thẻ người tốt, ít nhất cũng trả lời tử tế chứ...Mâu Chi Thanh nhấm nháp củ từ. Đầu lưỡi nghiền nhẹ, miếng củ từ mềm mại tan ra, mang vị thanh nhẹ vừa đủ.Củ từ vốn có lợi thế trời cho, giàu tinh bột, tự nhiên đã ngon. Yêu cầu với người nấu cũng thấp, chỉ cần nêm nếm đơn giản.Mâu Chi Thanh liếc qua hộp cơm, rồi nhìn vào ánh mắt chờ mong của Mã Hưu, nhẹ nhàng nói: "Nếu là lần đầu, em đúng là rất có tài." Ngoài những lời khen ngợi, còn có một câu nói phơi bày rõ sự thật."Chị nhận ra luôn à?" Giọng Mã Hưu dưới khẩu trang hơi trùng xuống. Nhận ra là lần đầu, nghĩa là tay nghề chỉ tạm được.Mâu Chi Thanh dừng lại, nói tiếp: "Hương vị rất ngon. Tôi chỉ thấy miếng cà chua và củ từ cắt không đều, nên đoán thôi."Mã Hưu lập tức phấn chấn, mắt sáng như chuông đồng: "Mâu học tỷ, nghĩa là chị thích đúng không?"Nếu chỉ nói về món ăn, Mâu Chi Thanh gật đầu theo lòng mình. Nhưng với bộ não "trạch nữ" của Mã Hưu, "thích" sao chỉ là món ăn? Hoa rơi, hoa rơi! Phải là "Mã Hưu" mới đúng! Dù chỉ là ảo tưởng, nó đủ khiến Mã Hưu phấn khích vài ngày. Khụ, hiện tại chỉ là cao trào cảm xúc thôi...Mâu Chi Thanh ăn uống tao nhã, như Mã Hưu tưởng tượng. Nếu không vì bối cảnh bệnh viện quá đơn sơ, cô còn tưởng đây là nhà hàng Pháp cao cấp.Hình ảnh mỹ nhân ăn cơm quá đẹp, khiến Mã Hưu lại rơi vào ảo tưởng sâu sắc... Cảnh tượng tiếp theo không phải ký ức thật từ Mâu Duyệt, mà là sản phẩm của trí tưởng tượng loạn xạ của Mã Hưu.Hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bệ bếp. Mã Hưu đeo tạp dề đáng yêu, nhẹ nhàng khuấy nồi canh bò hầm, hương thơm ngập tràn...Sao là canh bò hầm? Vì nó hợp với kịch tình thôi! Tưởng tượng của Mã Hưu, cô tự quyết.Nữ thần lặng lẽ áp sát sau lưng, vòng tay qua eo cô, đan trước bụng phẳng lì.Không khí bếp trở nên kiều diễm...Nữ thần tựa đầu lên vai Mã Hưu, má áp sát khiến giọng nàng mơ hồ, mềm mại: "Bảo bối, em làm gì thế?""Mâu Mâu nhà ta cứ thích hỏi dù biết rõ," Mã Hưu dừng tay, quay lại cưng chiều chạm mũi nàng. "Canh bò hầm, món chị thích nhất.""Hừ..." Nữ thần kiêu kỳ né ngón tay nghịch ngợm của Mã Hưu, "Em lại biết chị thích gì?""Chẳng phải canh bò hầm sao?" Mã Hưu chớp mắt nghi hoặc, định rút tay, nhưng bất ngờ bị nữ thần ngậm lấy đầu ngón tay. Tim cô ngứa ngáy, tê dại.Nữ thần vừa ngậm ngón tay, vừa cong khóe môi: "Thứ chị thích nhất là em..."Trời ơi! Nữ thần, em muốn sinh cả đàn chuột cho chị! Mã Hưu trong lòng cuồng nhiệt, không quên năm nay là năm con chuột... Nhưng sao trong ảo tưởng, cô lại "thụ" thế này? Nó lệch khỏi thiết lập nhân vật "công quân" bất di bất dịch của cô!Trời đất, thoát khỏi ảo tưởng, Mã Hưu cảm thấy mũi nóng ran. Chẳng lẽ chỉ tưởng tượng chút mà chảy máu mũi?Cô vội rút khăn giấy nhét mũi, thấy chỉ là nước mũi, mới yên tâm. Chắc do từ ngoài lạnh vào phòng ấm, mũi không thông.Mã Hưu lén liếc nhìn Mâu Chi Thanh. Nàng vẫn cúi đầu, thong thả ăn, như thiền định siêu thoát. Đúng thế, nữ thần trong ảo tưởng tuy quyến rũ đến yếu chân, nhưng nếu nàng thật sự làm vậy, còn là nữ thần cô thích không? Câu trả lời rõ ràng. Mã Hưu nhếch môi dưới khẩu trang. Quả nhiên, nữ thần chân thực, sống động trước mặt mới là người cô yêu.. . . . .Sau khi lo cho nữ thần uống thuốc, rửa hộp cơm ở nhà vệ sinh, Mã Hưu nhìn đồng hồ: vừa qua bảy giờ.Mùa đông, đêm xuống sớm, bên ngoài đã tối đen. Nhưng giờ này vẫn còn người qua lại, cô muốn ở lại mà chẳng có cớ.Mã Hưu đảo mắt, hôm nay cô đến với nhiệm vụ ở lại đêm. Là vì lo nữ thần không ai chăm sóc, tuyệt đối không phải để ngắm trộm nhan sắc khi ngủ của nàng!Mâu Chi Thanh dựa đầu giường, đọc sách, chẳng để ý xung quanh.Mã Hưu nhẹ ngồi xuống ghế cạnh giường: "Mâu học tỷ đọc gì mà say mê thế?"Mâu Chi Thanh ngạc nhiên nhìn cô: "Em chưa đi à?" Một người sống sờ sờ thế này, chị không thấy sao? Đây rõ là lệnh đuổi khách trá hình, Mã Hưu hiểu ngay."Cái đó..." Mã Hưu giả vờ ngượng ngùng. "Em đau bụng, muốn đi vệ sinh cái đã...""Ừm." Mâu Chi Thanh quay lại với cuốn sách."Thế thôi? Chị không nói gì nữa à?" Với lời nói dối vụng về thế, phản ứng của nữ thần bình tĩnh quá!Mâu Chi Thanh gấp sách, nghiêng đầu nghĩ: "Em muốn tôi nói gì? Đi vệ sinh thì có ai giúp được. Muốn đi thì đi, không cần báo cáo." Ha ha! Hóa ra càng nói dối đơn giản càng hiệu quả, lừa được cả nữ thần IQ cao ngất. Mã Hưu tự thấy mình đúng là "tiểu thông minh"!Cô ôm bụng trốn vào nhà vệ sinh, nhìn đồng hồ. Vừa đi lại mất mười phút. Thoải mái, muốn ngồi bao lâu thì ngồi! Đến gần chín giờ, cô có thể viện cớ đêm khuya nguy hiểm để ở lại.Hơn một giờ sau, Mã Hưu ngồi trên bồn cầu, lôi mấy bộ truyện giả tưởng bỏ dở ra đọc, vui quên trời đất. Mọi thứ thuận lợi bất ngờ, chẳng ai trong phòng bệnh gõ cửa vì "quá mót".Mã Hưu tự nhận mình là "phi tù" – khi nghiêm túc làm gì, luôn có thứ phá đám. Chẳng lẽ "vượng thê vận" của nữ thần đã bắt đầu phát huy? Cô biết mình cuối cùng sẽ đạt được mục tiêu "cưới bạch phú mỹ, lên đỉnh nhân sinh" mà ai cũng mơ ước. Gặp đúng người, vận mệnh méo mó cũng có thể đảo ngược!Mã Hưu ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh, đắc ý vì kế hoạch thành công. Ngay cả chị gái và anh trai giường bên cũng trở nên đáng yêu trong mắt cô."Cuối cùng em ra rồi." Mâu Chi Thanh vẫn giữ tư thế dựa đầu giường, ánh mắt lướt qua Mã Hưu và nhà vệ sinh."Ừm..." Mã Hưu giả vờ yếu ớt, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán. "Ăn hỏng bụng, kéo đến chân em mềm nhũn."Mâu Chi Thanh chẳng ngờ Mã Hưu diễn lộ liễu thế, chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.Không gian trở lại tĩnh lặng...Gì cơ? Nữ thần không tiếp chiêu? Lẽ ra giờ phải khéo léo đuổi cô về chứ! Nữ thần không đi theo kịch bản, làm kế hoạch A, B, C của cô đổ bể hết. Diễn viên chính không phối hợp, "diễn viên gạo cội" Mã Hưu đành tự biên tự diễn.Cô đi qua đi lại gần cửa sổ, lo lắng: "Hôm nay lâu quá. Bệnh viện đúng là thế, tối đến chẳng có tí sức sống, âm u đến mức em chẳng dám ra ngoài.""Ừ."Phản ứng hời hợt cũng hơn không có gì. Mã Hưu quyết tâm cố thêm."Gần đây tin tức hay đưa chuyện tài xế táng tận lương tâm, cưỡng hiếp rồi giết nữ hành khách đúng không?""Ừ.""Không chỉ đi xe, đi bộ cũng nguy hiểm. Nửa đêm đủ loại trộm cắp, cướp giật, đua xe nữa, chị thấy đúng không?""Ừ.""Dù không có mấy thứ đó, còn thiên tai nữa. Lỡ không để ý, bị mưa đá...""Đêm nay em ở lại đây đi.""A?!" Mã Hưu kinh ngạc hét lên, âm lượng khiến cặp vợ chồng giường bên đang chơi mạt chược liếc nhìn khó chịu.Cô vội lao đến cạnh giường Mâu Chi Thanh, xác nhận lần cuối. Vừa nãy không phải ảo giác chứ?Nhìn đôi mắt long lanh như cún con của Mã Hưu, Mâu Chi Thanh bỗng thấy lòng mềm ra. Với một kẻ ngốc nghếch thế này, có gì để so đo đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz