ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] Đánh dấu sư tôn Vô Tình Đạo

Chương 10

TinhNhienCa

Chương 10

"A Từ?"

Thấy trong phòng mãi không có tiếng đáp, Tần Mặc Yên có chút nghi hoặc.

Ngủ rồi sao?

Nhưng nàng không hề biết rằng, con tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng đang gian nan trèo lên giường.

Thân hình hồ ly nho nhỏ một đoàn, dùng móng vuốt bám vào giường gỗ, nhón chân lên, trải qua muôn vàn khó nhọc mới leo được lên giường.

Ngay giây tiếp theo, Tần Mặc Yên cẩn thận đẩy cửa bước vào, hạ giọng nói:
"A Từ, ta giúp ngươi bắt chuột, tiện thể vào lấy chút đồ."

Thấy trong phòng vẫn không có hồi âm, nàng quả thật có phần lo lắng, không kìm được mà nhìn về phía giường.

Ánh trăng lẻ loi rắc vào trong phòng, tấm sa mỏng màu đỏ căn bản không che nổi cảnh tượng trên giường. Mục Từ Trúc bị nàng dọa cho giật mình, vội vàng chui tọt vào trong chăn, lại tức giận nói:
"Không được nhìn ta!"

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt ấy, Tần Mặc Yên lập tức cúi đầu. Nhưng vừa rồi đã vội liếc qua một cái, thấy trong chăn hơi nhô lên, hẳn là A Từ đã ngủ, mình không nên quấy rầy nàng.

Nàng hiện giờ bị cận thị nặng, căn bản không nhìn rõ, lại sợ đối phương ngủ ban đêm sẽ lạnh, chỉ đành vội vàng đi đến bên bàn, lấy ra chip trong ngăn bí mật dưới mặt bàn.

Dùng tinh thần lực thúc động chip, trong khoảnh khắc, trước mắt hiện ra một màn hình ảo màu lam.

Nàng bật công tắc sưởi nền, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không mở đèn.

Một năm qua ở nơi này, nàng chẳng phải không làm gì, mà là lợi dụng chiến hạm bị hư hỏng dựng nên một trạm phát điện cỡ nhỏ bên vách núi cách đó không xa, đồng thời tái cấu trúc Tinh Võng.

Tuy không thể kết nối liên tinh, nhưng vẫn có thể sử dụng những chức năng cơ bản.

Còn sưởi nền, chính là do nàng chiết xuất graphene tự tay chế tạo.

Nguồn năng lượng của toàn bộ giới tu tiên nhiều hơn tinh tế tới hàng nghìn lần.

Năm xưa tinh cầu của nàng trải qua mấy chục năm chiến loạn, mọi cơ sở hạ tầng đều cần xây dựng lại, mà nàng, cũng chính vào thời điểm ấy học được tất cả.

Giờ đây đến giới tu tiên, chỉ cần nàng có thể chiết xuất đủ loại năng lượng, hoàn toàn có thể kiến tạo một thế giới trí tuệ nhân tạo, thậm chí là pháo điện từ, phi hành khí, năng lượng hạt nhân......

Chỉ là vấn đề muốn hay không muốn mà thôi.

Tần Mặc Yên nhìn người phụ nữ trên giường, ánh mắt thêm vài phần mềm mại.

Nàng hiện tại chỉ muốn có một mái nhà nhỏ, tự do tự tại mà sống.

"A Từ, ta ra ngoài đây.**"

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến. Mục Từ Trúc quấn chặt cái đầu hồ ly của mình, sợ bị lộ, lạnh lùng đáp:
"Ừ, ra ngoài đi."

Không biết lén lút trong phòng làm trò gì, còn dám nói nàng là chuột, thậm chí còn muốn ngủ chung một giường với nàng.

Thật là hoang đường!

Con rắn ngốc.

Mục Từ Trúc nhíu mày, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy trong phòng ấm lên, nhưng toàn thân nàng vẫn lạnh lẽo.

Trước đó khi được con yêu xà kia ôm, lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Nàng nghĩ, hay là miễn cưỡng để nàng ta ôm một đêm đi.

Chỉ là để sưởi ấm mà thôi......

Nghe thấy giọng nói lãnh đạm của nàng, Tần Mặc Yên khó tránh khỏi mất mát, cúi đầu bắt đầu tìm hồ ly trong phòng, định tìm được rồi sẽ ra ngoài.

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy, chỉ còn lại khả năng cuối cùng — ở dưới gầm giường.

Nàng đành cẩn thận đi tới bên giường, lại nằm rạp xuống đất, nhìn vào dưới gầm giường.

Không ngờ giây tiếp theo, bên tai truyền đến một giọng nói.

"Chẳng phải đã bảo ngươi ra ngoài rồi sao?"

Cùng lúc đó, trên đầu nặng xuống.

Thì ra là tiểu hồ ly giẫm lên đầu nàng, từ trên giường trèo xuống.

Nàng ta lại dám trốn trên giường?!

Tần Mặc Yên còn đang kinh ngạc, tiểu hồ ly đã cưỡi lên sau gáy nàng, hai cánh tay nhỏ bám chặt đầu nàng, cái đuôi còn vươn lên che khuất mắt nàng.

Nàng vừa định kéo cái đuôi ra, thì trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh nhạt:
"Ngươi ở dưới gầm giường làm gì?"

Tần Mặc Yên: "!!!"

"Không có gì, ta ra ngoài ngay."

Nàng hoảng hốt, lập tức đứng dậy đi về phía cửa.

Ngay khoảnh khắc nàng đứng lên, Mục Từ Trúc lập tức cảm thấy thân thể mất trọng lực, theo bản năng ôm chặt đầu nàng, hai chân cũng kẹp chặt cổ nàng, cả con hồ ly nằm rạp trên gáy nàng, cái đuôi run rẩy.

Làm vậy cũng là bất đắc dĩ, ai biết con yêu xà này lại lục soát khắp phòng tìm nàng, còn tìm cả dưới gầm giường.

Nàng chỉ có thể như thế......

Nhưng cảm giác cưỡi trên cổ đối phương thật quá kỳ quái.

Hơn nữa, phía sau cổ đối phương dường như có thứ gì đó, mùi hương rất nồng......

Mục Từ Trúc vừa định duỗi móng vuốt sờ thử, đã bị Tần Mặc Yên túm sau gáy kéo xuống.

Lúc này nàng đã ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Nhìn thấy tiểu hồ ly, nàng liền không nén được tức giận, đưa tay kéo nhẹ tai nàng một cái, đôi mắt xanh băng nghiêm nghị khác thường:
"Lần sau không được trèo lên giường, nếu để A Từ phát hiện, da ngươi khó giữ."

Tai hồ ly của Mục Từ Trúc bị nàng vặn nhẹ, gốc tai nhuốm hồng, vội vươn móng vuốt muốn cào nàng.

Dám kéo tai nàng!

Nàng còn chưa kịp cào tới đối phương, không ngờ Tần Mặc Yên lại đột ngột sa sút tinh thần, ôm nàng vào lòng, buồn bã nói:
"Nàng ấy thật nhẫn tâm, đến giữ ta lại cũng không chịu, dù cho ta ngủ trên sàn cũng được mà."

"Thời tiết lạnh thế này, cũng chỉ có hai chúng ta là đáng thương."

Mục Từ Trúc: "......"

Nhẫn tâm ư?!

Tuy bên ngoài quả thật rất lạnh......

Nghĩ nghĩ, nàng rốt cuộc không cào đối phương nữa, dù sao con yêu xà này cũng đã giúp nàng, còn cho nàng ở lại đây.

Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Tần Mặc Yên lại ôm nàng ngồi về bên đống lửa trại.

Đêm dài dằng dặc, thật là nhàm chán, nàng dứt khoát đeo chip lên cổ, dùng tinh thần lực mở Tinh Võng, chọn chế độ chiếu màn.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng luồn vào bộ lông của tiểu hồ ly, chậm rãi xoa bóp dọc sống lưng nàng.

Mục Từ Trúc cảm thấy một trận tê dại, vừa định dùng móng vuốt đánh bật tay nàng, thì thấy cách đó không xa bỗng xuất hiện một luồng sáng, tiếp đó ánh sáng tụ lại thành một bức hình, nhân vật và cảnh tượng bên trong như sống dậy, sinh động như thật.

Đó chính là điện tiền của Tầm Ngộ Tông, trong hình ảnh có rất nhiều đệ tử của nàng đang lo lắng đi đi lại lại.

Mục Từ Trúc: "!!!"

Nàng theo bản năng rúc sâu vào lòng yêu xà, kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng kỳ dị ấy.

Rốt cuộc là thứ gì?!

Tần Mặc Yên thấy tiểu hồ ly bị dọa, liền mỉm cười xoa xoa đầu nàng, tiếp tục xem hình ảnh trong màn hình ảo trước mắt.

Ba tháng trước, nàng đã lợi dụng vô nhân cơ mang hình dáng chim nhỏ lẻn vào Tầm Ngộ Tông, nơi đó chính là tông môn của nam chính và bạch nguyệt quang của hắn.

Không ngờ kết giới ở đó căn bản không cản được vô nhân cơ, bởi vô nhân cơ chỉ là một đống linh kiện tổ hợp lại.

Nàng vốn định theo dõi sát xem cốt truyện đã tiến triển đến đâu, nhưng nhóm người nam chính mãi không trở về.

Lần này vô tình mở ra, lại đúng lúc bọn họ đã quay về.

Tần Mặc Yên cảm thấy cốt truyện quá vô nhân tính, ví như bạch nguyệt quang của nam chính là Mục Từ Trúc, không nên có kết cục thê thảm đến vậy.

Không có ai để giãi bày, nàng không nhịn được mà nói với tiểu hồ ly trong lòng:
"Thấy chưa? Tầm Ngộ Tông sắp xảy ra đại sự rồi. Ta bấm tay tính thử, vị lão tổ Hóa Thần kỳ kia e rằng còn đáng thương hơn chúng ta, rất nhanh sẽ tu vi tán tận, bị đệ tử của nàng phát hiện rồi cưỡng ép ký kết khế ước linh thú, cuối cùng bị thiên lôi đánh chết."

"Con chồn hôi nhỏ thật đáng thương."

Nghe lời này, tiểu hồ ly trong lòng trợn tròn mắt, chấn kinh nhìn nàng, rồi lộ vẻ tức giận.

Mục Từ Trúc: "!!!"

Bị thiên lôi đánh chết?

Chồn hôi?!

......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz