ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Dang Beta Phong Hoa Tuyet Nguyet Vu Ai Huu Da Vien

Diệp Sóc Nguyệt nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Nàng giật mình, lập tức ngồi dậy.

"Cha?"

"Sóc Nguyệt, cha có quấy rầy con nghỉ ngơi không?"

"Không sao ạ, dù sao ngoài ngủ với ăn, nữ nhi cũng không có việc gì làm." Diệp Sóc Nguyệt nhớ tới chuyện Diệp Hướng Khôn nhốt mình liền tức giận, nàng quay sang: "Ngài có việc gì vậy ạ?"

Nghe giọng điệu lạ lùng của Diệp Sóc Nguyệt, Diệp Hướng Khôn cảm thấy rất khó chịu. Hắn do dự bước lại: "Sóc Nguyệt, cha biết, cha bắt con làm chuyện con không thích, con không vui, cũng thầm oán cha. Cha đây xin lỗi. Thanh Vũ nói đúng, cha không nên vì bù lại sự áy náy cùng cảm kích của mình, mà áp đặt phần hồi báo lên người con."

"Thanh Vũ? Nàng đã nói với cha cái gì?" Sóc Nguyệt kinh ngạc quay lại, sao mà mới qua một đêm, thái độ của cha đã chuyển biến lớn như thế. Hôm qua không phải ông ấy tức giận khủng khiếp lắm ư.

Diệp Hướng Khôn cười khổ: "Nó đứng trong sân cả đêm qua, chính là hy vọng cha có thể tiếp nhận chuyện của hai đứa. Cha tưởng rằng, nó chỉ là nhất thời dâng trào cảm xúc, không ngờ nó thật sự có thể chịu đựng, đứng bên ngoài lâu như vậy."

"Cái gì? Trời tuyết lớn như vậy mà nàng đứng bên ngoài cả một đêm? Cha, sao ngài lại có thể nhẫn tâm với Thanh Vũ như vậy?" Sóc Nguyệt sốt ruột nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, chỉ khoác ngoại bào mà đi. Người kia đứng dưới trời tuyết cả đêm chắc là bệnh rồi, bằng không cha cũng sẽ không đến nói mấy lời này với mình.

Ai ngờ mới vừa đi vài bước, Diệp Hướng Khôn bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt nàng. Sóc Nguyệt không ngờ tới hắn sẽ làm như vậy, lập tức kinh ngạc không thôi: "Cha, cha làm gì đó?"

"Sóc Nguyệt, con và ta đều biết, ta ta không phải phụ thân của con." Diệp Hướng Khôn cúi đầu: "Hiện tại, ta cũng chỉ lấy thân phận Diệp Hướng Khôn, tạ tội với con."

"Cha, không phải cha luôn nói, cha lúc nào cũng coi con là con ruột, nói ta và Thanh Vũ đều là người quan trọng nhất với cha ư? Nhưng giờ sao lại nói như vậy?" Diệp Sóc Nguyệt không biết làm sao: "Cha, cha là vì ta yêu Thanh Vũ, cho nên không muốn nhận đứa con gái này nữa sao?"

Diệp Hướng Khôn lắc đầu, nét mặt áy náy, hắn siết chặt tay, như là hạ quyết tâm: "Ta biết, những năm gần đây con không cha không mẹ, sống thật sự vất vả, cho dù ta quan tâm con đủ bề, cũng không bù lại được nỗi đau trong lòng con. Đã hơn mười năm, trong những năm này, mỗi ngày ta đều sống trong lo âu và hối hận. Tâm trạng này, cũng không chỉ là vì mẫu thân và muội muội của Thanh Vũ, còn có một nhà của con. Bởi vì, cái chết của cha mẹ con, là tội lội ta không thể phủi bỏ."

Sóc Nguyệt càng nghe càng hồ đồ: "Không phải Công Tôn Tần Đình giết cha và nương của con sao? Khi đó ở Bách Lý tự nàng ta cũng đã thừa nhận, sao bây giờ cha lại nói như vậy?"

"Lúc ấy Thanh Vũ còn nhỏ, nàng chỉ nhớ sau khi phủ Vương gia gặp nạn, ta dẫn hai đứa lang bạc giang hồ, đi theo Liễu Xanh sơn trang, làm thủ hạ cho Tả Chấn Thiên. Chắc con hiểu được, thân phận Vương gia tôn quý, lúc ấy lại được Hoàng Thượng coi trọng và dân chúng kính yêu, nếu hắn không chết, thiên hạ này rất có thể là của Vương gia. Nhưng — Công Tôn Tần Đình vì bảo vệ huynh trưởng của mình, liền thiết kế hại chết Vương gia. Phủ Vương gia thủ vệ sâm nghiêm, có người đánh lén, thủ vệ trong phủ không thể không phát hiện được. Đây là bởi vì, bên trong phủ, sớm bị Công Tôn Tần Đình gài nội ứng."

Diệp Sóc Nguyệt thấy lạnh cả người, không thể tin tưởng được. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Hướng Khôn: "Ông, ý của ông là –"

"Phải. Ta chính là mật thám trưởng công chúa an bài ở phủ Vương gia. Năm đó ta trà trộn vào phủ, chính là phụng mệnh trưởng công chúa giám thị Vương gia. Nhưng mấy năm ở trong phủ, ta dần dần bị phẩm hạnh của Vương gia thuyết phục, cũng bắt đầu vì dao động lập trường của mình. Cho nên cái đêm mà trưởng công chúa phái người đánh lén phủ Vương gia, ta không có tham dự, cũng không có ra tay cứu giúp –" Diệp Hướng Khôn nghẹn ngào: "Là ta có lỗi với vương gia, cho nên mới gặp báo ứng mà — ta không lường trước được, một đêm kia, nương của Thanh Vũ lại dẫn tỷ muội các nàng đến phủ Vương gia tìm ta. Nếu không phải bởi vì ta, các nàng cũng sẽ không chết, cha mẹ của con cũng sẽ không chết."

"Cho nên mấy năm nay ông nuôi dưỡng ta, chính là bởi cảm thấy mắc nợ cha nương ư –" Hốc mắt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên, nàng siết chặt tay, người mà mình tin yêu từ nhỏ đến lớn, lại là kẻ thù của mình sao? Hắn nuôi nấng mình hơn mười năm, không phải vì báo ân, mà là vì chuộc lỗi?

"Lúc cha nương con còn sống, đối xử với cả nhà chúng ta vô cùng tốt. Là ta phụ sự tin tưởng của ngài ấy, lấy oán trả ơn, làm trái đạo nghĩa." Diệp Hướng Khôn chống tay, dập mạnh trán xuống nền nhà: "Một lạy này, là lạy cha mẹ của con."

"Ông –" Sóc Nguyệt run rẩy nói không ra lời, đó là phẫn nộ cùng bi thương do bị lừa gạt. Người này một tay nuôi nàng lớn lên, là người cha khiến mình kính ngưỡng, cũng là kẻ đồng lõa khiến mình trở thành cô nhi, mất đi tất cả. Nàng nên dùng tâm tình như thế nào để đối mặt? Nên cảm kích hay là nên oán hận?

"Bởi vì ta khoanh tay đứng nhìn, nhát gan sợ phiền phức, khiến con từ nhỏ đã mất đi chỗ dựa, đánh mất thân phận của mình. Là ta có lỗi với con." Hắn lại dập đầu một cái thật mạnh, nền nhà cũng hiện ra vết nứt. "Một lạy này, là lạy con –"

"Đủ rồi!" Diệp Sóc Nguyệt hét lớn một tiếng ngăn hắn lại, nước mắt chảy đầy mặt: "Vì sao ông lại nói những lời này? Ta đã muốn cho qua tất cả mọi chuyện, ta muốn chấm dứt tất thảy. Ta đã nghe lời Thanh Vũ, không báo thù, không cần oán hận, yên ổn sống cuộc đời của mình! Nhưng tại sao bây giờ ông lại kể chân tướng mọi chuyện với ta, rốt cuộc ông muốn ta làm thế nào –"

"Đây là nguyên nhân ta muốn con thành thân, cũng là nguyên nhân ta ngăn cản chuyện của con và Thanh Vũ." Diệp Hướng Khôn đau khổ nhìn nàng: "Sóc Nguyệt, Diệp gia chúng ta nọ các người nhiều lắm, chuyện ta có thể làm lúc này, cũng chỉ có nuôi nấng con lớn khôn, sau đó tìm cho con một nơi nương tựa thật tốt, để kế thừa hương khói cho Công Tôn gia. Nhưng nếu con ở bên Thanh Vũ, Công Tôn gia sẽ thật sự tuyệt hậu. Huống hồ, nàng lại là nữ nhi của ta, là nữ nhi tội tội nhân, Thanh Vũ nàng không xứng với con. Ta nói chân tướng cho con, không phải mong con sẽ tha thứ cho ta, chỉ là Thanh Vũ khiến ta hiểu được, con cũng có quyền được biết chân tướng và lựa chọn. Con gái ta còn có thể vì người mình yêu mà cam nguyện chịu gánh vác tất cả, ta làm sao có thể để nàng thất vọng? Nếu con có oán hận, có phẫn nộ, ta mặc cho con xử trí, nếu giết ta có thể để lòng con dễ chịu hơn, ta bằng lòng chết trước mặt con ngay lập tức!"

Lòng Sóc Nguyệt vô cùng hỗn loạn, nàng dùng vẻ phức tạp nhìn Diệp Hướng Khôn quỳ trên mặt đất. Chuyện tới nay, Diệp Sóc Nguyệt đã không thể xem hắn là cha nữa rồi. Tuy rằng Diệp Hướng Khôn nuôi nấng mình mười tám năm, nhưng sau khi biết hắn là đồng lõa của Công Tôn Tần Đình, tâm tình Sóc Nguyệt liền hoàn toàn biến đổi.

Nàng còn nhớ rõ sự phẫn nộ khi nghe Công Tôn Tần Đình chính mồm thừa nhận giết cha nương, và lúc này, có phải nàng cũng nên phẫn hận Diệp Hướng Khôn hay không?

Diệp Hướng Khôn cúi đầu, vẫn quỳ trên đất không nhúc nhích, giống như nếu Sóc Nguyệt không nói lời nào, hắn vẫn sẽ tiếp tục quỳ như vậy.

"Ta muốn đi thăm Thanh Vũ." Ánh mắt Diệp Sóc Nguyệt lóe lên, con ngươi dần dần lãnh đạm hẳn đi. Nàng hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt, chân trần chạy mất. Sự sợ hãi cùng bất an trong nội tâm của nàng không ai có thể hiểu rõ, nàng cần mau chóng tìm đến một chỗ được, tìm đến cái người vĩnh viễn sẽ không lừa gạt mình. Mà Diệp Thanh Vũ, chính là hi vọng cuối cùng của nàng.

"Thanh Vũ!"

Sóc Nguyệt đẩy cửa phòng Diệp Thanh Vũ ra, nha hoàn thấy vội vàng hành lễ: "Tham kiến Nhị tiểu thư!"

"Nàng thế nào, Thanh Vũ thế nào rồi, là sinh bệnh sao?"

"Nhị tiểu thư yên tâm, Đại tiểu thư bị cảm lạnh phát sốt, đã uống thuốc hạ sốt rồi. Nàng không ngủ một đêm, cần nghỉ ngơi."

"Ừm, vậy là tốt rồi." Sóc Nguyệt thở mạnh một hơi: "Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn ở bên nàng."

"Dạ."

Diệp Sóc Nguyệt đóng cửa lại, rồi quay về bên giường. Diệp Thanh Vũ còn chưa tỉnh, sắc mặt của nàng tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, làm Sóc Nguyệt nhìn thấy càng thêm đau lòng.

"Thanh Vũ — ngươi thật khờ, sao có thể đứng trong tuyết cả đêm được chứ." Sóc Nguyệt nằm sấp trên ngực của nàng, bàn tay mò vào chăn nắm tay nàng, lẩm bẩm: "Có phải còn cảm thấy lạnh không?"

"Đúng vậy, vừa rồi còn lạnh phát run, nhưng được muội sưởi ấm, đã thấy đỡ hơn rồi."

Sóc Nguyệt không ngờ Thanh Vũ tỉnh dậy, nàng vừa mừng vừa sợ: "Không phải ngươi đang ngủ sao?"

"Vốn là đang ngủ. Nhưng ta biết muội sẽ tìm đến ta, không dám ngủ rất sâu, sợ muội kêu mà ta không dậy được, lại suy nghĩ miên man." Diệp Thanh Vũ thản nhiên mỉm cười, nàng cầm lại tay Sóc Nguyệt: "Sao mà mắt đỏ thế này, là đã khóc à?"

"Ừm, cha — cha nói ngươi đứng trong tuyết cả đêm, phát sốt, ta rất lo lắng, liền sốt ruột đến khóc." Diệp Sóc Nguyệt che giấu chuyện Diệp Hướng Khôn nói với mình, vùi mặt vào lòng bàn tay Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ, ngươi thật sự không sao đúng không?"

"Thật mà, muội chính mắt thấy, còn không xác định ư?"

"Ngươi có vì muốn ta yên tâm, cho nên lừa gạt ta không?"

"Sẽ không đâu." Thanh Vũ dùng tay nhẹ xoa đầu nàng: "Hôm nay muội làm sao vậy, hỏi vấn đề gì mà kỳ cục."

"Không có việc gì. Thanh Vũ, ta thích ngươi, thật sự rất thích ngươi." Sóc Nguyệt thấy sóng mũi cay cay: "Cho nên lời ngươi nói, ta đều nguyện ý nghe. Cho dù ta mất đi cha mẹ, nhưng chỉ cần ngươi còn ở bên, ta sẽ không sợ hãi nữa. Cho nên mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta cũng không muốn thay đổi tâm ý ở bên ngươi."

"Sóc Nguyệt, có phải cha đã nói gì với muội không? Ông ấy còn muốn ép muội làm gì sao?"

"Không có, cha bị ngươi lay động, quyết định buông tha." Diệp Sóc Nguyệt ôm sát nàng: "Ông ấy đáp ứng cho chúng ta bên nhau, Thanh Vũ."

"Thật vậy ư?"

"Thật mà." Sóc Nguyệt hít hít mũi: "Không có gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa."

Cha cứu muội, là hy vọng muội thay thế cha nương muội sống thật tốt, mà không phải vì bọn họ báo thù rửa hận. Thứ gọi là thù hận kia, rất dễ dàng làm người ta mờ mắt. Một khi bắt đầu, sẽ vĩnh viễn giết chóc, không ngày dừng lại.

Ta không muốn để muội lâm vào nguy hiểm, cũng không nguyện nhìn muội gánh chịu oan oan tương báo luân hồi. Sóc Nguyệt, muội có nghe ta không. Chuyện của mười bảy năm trước, để cho nó qua đi được không? Hiện tại, muội không phải quận chúa, chỉ là một Diệp gia tiểu thư bình thường mà thôi. Đừng gánh vác cái gọi là vận mệnh đó nữa. Ta chỉ hy vọng muội có thể vui vẻ.

Nàng còn nhớ rõ những lời Diệp Thanh Vũ nói với mình khi đó, mà nàng cũng đáp ứng với Thanh Vũ, mặc kệ có biết kẻ thù là ai hay không, cũng sẽ không đi báo thù.

Diệp Hướng Khôn làm đồng lõa của Công Tôn Tần Đình, lại là phụ thân của Thanh Vũ, còn là người nuôi nấng mình, Sóc Nguyệt cần thời gian để tiếp nhận thân phận chân thật của hắn. Nàng không muốn bị thù hận che mắt, mà rơi vào kết cục như Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền. Người này có vị trí rất quan trọng trong cuộc đời nàng, đáng giá Sóc Nguyệt dùng hết toàn lực để quý trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz