(BHTT - EDIT) Chung Sơn hữu phỉ - Cam Nhược Lễ
Chương 49: Mọi thứ đã sẵn sàng
Tộc Hoả Chính ở Trác Quang Sơn đã thề với Thiên Đạo: Mọi thế hệ sẽ canh giữ thanh tà kiếm dưới lăng mộ này. Đây không chỉ đơn giản là sứ mệnh mà còn là sự chuộc tội.Trọng Tiêu, thủ phạm suýt đã diệt thế vạn năm trước, là con trai của Hoả Chính, cận thần phụng dưỡng Thiên Đế. Hoả Chính say mê đúc kiếm, cuối cùng luyện thành một thanh thần binh tuyệt thế, nó vốn là thần kiếm, nhưng bị Trọng Tiêu đánh cắp, từ đó biến thành tà kiếm.Trọng Tiêu đạp hồng liên mà sinh, bẩm sinh mang mệnh diệt thế. Có thần binh trong tay, ngay cả Thiên Đế cũng không địch nổi hắn.Sau đó, Thiên Đạo cảm nhận được vạn vật cầu sinh, Đế Kiếm Trác Quang ra đời.'Trác Quang' trong 'Trác Quang Sơn' bắt nguồn từ việc ngọn núi này nằm bên Phiếm Thiên Chi Thuỷ, từ từ 'Chuốt Quang' biến âm thành.Nay Hạo Thiên đã mang Đế Kiếm lên Thượng giới, nếu Trọng Tiêu Kiếm lần nữa hiện thế, còn ai đủ sức ngăn chặn hạo kiếp?Lê Ương thấy được nghiệt hoả ngập trời.Trời xanh nhuốm màu máu đỏ, mặt đất sụp đổ, vạn vật lầm than, không đường để đi, không chỗ để trốn.Lê Ương thình lình mở mắt, ánh vào tròng mắt là bốn góc trần nhà.Là khách phòng của Thiên Nhất Tông. Đảo mắt qua đồ đạc bố trí gọn gàng trong phòng, nàng mới từ từ thở ra.Hoá ra chỉ là mơ.Nằm thêm một lát, Lê Ương ngồi dậy. Liễu Hàn Yên đâm nàng không chút nương tay, cái mạng này hoàn toàn nhờ may mắn mới nhặt được về. Nghỉ ngơi hồi lâu, vết thương mới hồi phục được bảy phần, nhưng tu vi hoàn toàn không cứu về được, hiện giờ nàng còn không bằng tu sĩ Trúc Cơ.Nàng nghĩ, hẳn dạo này Thiên Nhất Tông xảy ra chuyện, trong viện vắng lặng đi nhiều. Cơ thể suy yếu, Lê Ương chỉ có thể loanh quanh trong một tấc vuông trước cửa, ngoại trừ đệ tử phụ trách chăm sóc mình, đã lâu rồi nàng chưa từng thấy người khác.Lê Ương đã được nghe kể chuyện của Liễu Hàn Yên, vốn muốn đích thân tới thung lũng đó tra rõ ràng, nhưng vì không đủ sức khoẻ nên đành tạm gác lại. Nàng nhờ Thiên Nhất Tông gửi thư cho tộc nhân rồi yên phận trong phòng, kiên nhẫn đợi tộc nhân đến tiếp ứng.Hôm trước, Chung Minh Chúc đến mượn Hoả Tranh rồi trả lại cùng ngày. Chung Minh Chúc đi vội, Lê Ương cũng chỉ biết nàng mượn Hoả Tranh để diễn một màn kịch, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ.Hôm nay trời đẹp, Lê Ương đang cân nhắc ra ngoài đi lại một lúc thì Chung Minh Chúc hấp ta hấp tấp chạy đến, Lê Ương tưởng nàng lại mượn Hoả Tranh liền bất giác nhíu mày.Chung Minh Chúc đã cứu bản thân, về tình về lý Lê Ương đều không nên từ chối, nhưng nàng lại cảm thấy Chung Minh Chúc là đệ tử chính đạo nhưng hành sự luôn loáng thoáng tà khí, nên tránh tiếp xúc cho bớt phiền toái.Chung Minh Chúc không bỏ sót vẻ xoắn xuýt xẹt qua gương mặt Lê Ương, nàng đảo mắt, biểu cảm không đổi, mở miệng: "Thân thể Lê Ương cô nương thế nào rồi?""Nhờ được chăm sóc cẩn thận nên không còn đáng ngại." Lê Ương giật mình, đây là lần đầu tiên Chung Minh Chúc hỏi thăm sức khoẻ của nàng, nàng không khỏi cảnh giác thêm vài phần.Lê Ương vốn trầm ổn cũng suýt buột miệng hỏi đối phương lần này lại đang mưu tính chuyện gì. Nhưng lúc sau Chung Minh Chúc lại vòng vo, tán gẫu chuyện thường ngày với nàng. Lê Ương không đoán được ý đồ của đối phương, chỉ đành đáp lại từng câu từng câu, chẳng bao lâu sau liền mệt mỏi. Đúng lúc này, Chung Minh Chúc rốt cuộc cũng nhắc đến việc lần trước mượn Hoả Tranh.Nàng cười nhẹ, nói: "Nói mới nhớ, may mà lần trước được Lê Ương cô nương cho mượn linh thú, hôm ấy ta vội quá nên không kịp nói lời cảm tạ.""Không cần đâu, cái mạng này của ta được Thiên Nhất Tông cứu về, đây là việc nên làm."Lời này chỉ là phép lịch sự, nào ngờ lại trúng ý Chung Minh Chúc, nàng lập tức thuận thế đòi hỏi:"Đã là việc nên làm, vậy nếu ta thỉnh cầu thêm một việc, Lê Ương cô nương sẽ không để bụng chứ?""Gì cơ..." Quá bất ngờ, Lê Ương trợn to mắt, sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp: "Ngươi... Các ngươi không chống đỡ được Kiếp Hoả đâu... Quá nguy hiểm."Đứng ở lập trường này, Lê Ương khó mà trở mặt với Chung Minh Chúc, lại thêm việc vừa rồi khiến nàng quên mất gần hết lời từ chối ấp ủ sẵn trong lòng.Sau đó, lại thấy Chung Minh Chúc lấy ra tấm ván màu xanh đen từ nhẫn trữ vật và hỏi: "Không biết cô nương còn tấm ván nào thế này không?""Ngươi hỏi làm gì?" Lê Ương lập tức sầm mặt, theo phản xạ nghiêng nghiêng người, giấu bàn tay đeo nhẫn trữ vật ra đằng sau."Ta muốn mượn nó, không biết Lê Ương cô nương có đồng ý không?" Động tác này tự nhiên cũng không lọt khỏi mắt Chung Minh Chúc, nàng vòng vo từ nãy đến giờ chỉ để xem phản ứng của Lê Ương khi nghe câu này, thế này chắc chắn trong nhẫn trữ vật của nàng ta có, không cần vòng vo nữa.Hỏi vậy thôi, chứ thực tế nàng đã quyết tâm muốn đoạt vào tay, tất nhiên nếu Lê Ương tự nguyện cho mượn là tốt nhất, nhưng không được thì đành cướp thôi.Tu vi Thiên Diện Yển thâm sâu, ngay cả Nhược Gia cũng không thể âm thầm tiếp cận. Mấy ngày qua, Chung Minh Chúc đều băn khoăn suy nghĩ làm sao để không bứt dây động rừng, cuối cùng nhớ tới tấm ván sắt bảo vệ Lê Ương ngày đó.Nếu tấm ván đó có thể qua mắt Mặc Trầm Hương thì khả năng cao cũng trốn được Thiên Diện Yển.Thấy Lê Ương nhăn mi, Chung Minh Chúc liền biết nàng ta đang tìm lý do từ chối, nàng cũng không thúc giục. Có muốn tiên lễ hậu binh cũng phải chờ đối phương cự tuyệt trước đã.Đúng lúc này, nàng chợt phát hiện khí tức của Trường Ly. Vừa quay đầu liền thấy Trường Ly vào phòng, ý cười vốn chỉ dừng nơi khoé môi lập tức lan tràn đến đáy mắt. Nàng ngoắc tay áo Trường Ly, lắc lắc như làm nũng, rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"Thế nhưng, còn chưa kịp nghe Trường Ly đáp lời, bên cạnh bỗng vang lên tiếng hô như bất ngờ không thể tin được:"Ngươi là ai!"Là thanh âm của Lê Ương, vì kinh hãi nên nghe có vẻ vô cùng sắc bén, khác một trời một vực với giọng nói điềm tĩnh thường ngày."Là ai cái gì chứ?" Chung Minh Chúc cau mày nhìn Lê Ương, liền thấy nàng ta trợn tròn mắt, môi run run, cơ thể cứng đờ.Sao cứ như gặp ma thế... Chung Minh Chúc nói thầm trong lòng, đương nhiên nàng biết chắc chắn không thể có chuyện này. Ánh mắt Lê Ương dính chặt trên người Trường Ly, hiển nhiên vì thấy Trường Ly mới thế này.Rõ ràng hôm đó còn không biết Trường Ly là ai, nhưng sự kinh hãi trong mắt nàng ta cũng không giống giả vờ.Hay Trường Ly có dính dáng gì tới Trác Quang Sơn?Chung Minh Chúc nhìn Trường Ly, thấy nàng ấy vẫn không mang biểu cảm gì như thường lệ, không hề bị Lê Ương ảnh hưởng, ánh mắt thản nhiên dừng trên mặt mình, hiển nhiên đầu óc còn dừng ở một lúc trước, đang muốn nói mục đích đến đây."Sư phụ, người biết nàng ta không?" Nàng truyền âm hỏi.Đến bây giờ Trường Ly mới nhìn Lê Ương, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết."Nàng ấy không để ý xung quanh, thỉnh thoảng thấy gì cũng không nhớ trong lòng, cần suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, Chung Minh Chúc biết điều này nên không thúc giục. Nhưng đồng thời, trí nhớ nàng ấy lại rất tốt, nên nếu nói rằng không biết thì chắc chắn là chưa từng gặp.Đây là lần đầu tiên nàng ấy gặp Lê Ương."Thế để ta hỏi nàng ta trước, chuyện khác để lát nữa nói.""Ừ." Nghe Chung Minh Chúc nói vậy, Trường Ly liền dời mắt. Nàng ấy vốn định đi trước nhưng ống tay áo còn bị Chung Minh Chúc kéo, thấy Chung Minh Chúc cũng không định buông ra, nàng ấy liền dứt khoát đứng chờ.Phát hiện vạt áo trong tay thoáng căng rồi lại lỏng, Chung Minh Chúc đắc ý mím môi, sau đó hất cằm với Lê Ương, nói:"Đây là sư phụ ta, Trường Ly."Trong lúc nàng nói chuyện với Trường Ly, Lê Ương đã dần bình tĩnh lại. Nghe đến tên Trường Ly, nàng ta nhẹ giọng lặp lại rồi hỏi: "Ngươi từng nói là sư phụ ngươi đánh bại Liễu Hàn Yên đúng không?""Phải."Nói xong, Chung Minh Chúc đợi một lát, thấy Lê Ương mãi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Trường Ly liền bực mình, dịch người cản tầm mắt nàng ta, hung hăng nói: "Nhìn gì mà nhìn! Ngươi biết sư phụ ta sao?""A..." Lúc này Lê Ương mới bừng tỉnh, nhận ra mình thất lễ, nàng có chút xấu hổ ngập ngừng nói: "Không biết, ta chưa từng gặp tôn sư."Tuy nói vậy nhưng Lê Ương vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc, con mắt thỉnh thoảng lướt qua Trường Ly, như muốn tìm tòi điều gì."Vậy sao ngươi cứ nhìn chằm chằm sư phụ ta thế?" Chung Minh Chúc cau mày truy hỏi.Nghe ra ý nhắc nhở trong lời nàng, Lê Ương rũ mắt, khôi phục vẻ bình tĩnh rồi đáp: "Thật xin lỗi, vì tôn sư trông rất giống một vị cố nhân của ta, nên ta mới không cẩn thận mà mạo phạm rồi."Lại là cố nhân à?Chung Minh Chúc nhướng mày, một chữ cũng không tin.Nhớ đến lời y hệt nghe từ Mặc Trầm Hương, mà cố nhân trong miệng nàng ta lại là tình nhân cũ, giờ đây thấy Lê Ương nói như vậy, Chung Minh Chúc không khỏi thấy kỳ quặc.Lê Ương cùng bốn thuộc hạ đều cao lớn, da tối màu, hẳn là đặc điểm của tộc Hoả Chính. Sóc Nguyên giá lạnh, băng tuyết quanh năm, không có thân thể cường tráng chắc chắn không thể sinh tồn. Nhưng Trường Ly da trắng như tuyết, dáng người mảnh dẻ, cơ thể không thể nói là cao gầy, Chung Minh Chúc nhìn thế nào cũng thấy ở Trác Quang Sơn không thể có người nào giống Trường Ly."Thật sao? Cố nhân ư?" Nàng không hề giấu vẻ hoài nghi."Phải, hẳn là trùng hợp rồi." Lê Ương tránh ánh mắt thăm dò của nàng, hắng giọng rồi quét mắt một vòng quanh phòng. Dường như cuối cùng cũng nghĩ ra chủ đề khác, nàng ta hồ hởi mở miệng: "Vừa nãy ngươi bảo muốn mượn đồ phải không?"Gượng gạo quá rồi...Chung Minh Chúc cười lạnh, vốn muốn ép hỏi, nhưng nghĩ lại thì thấy trước mắt chuyện của Thiên Diện Yển quan trọng nhất. Nam Minh mà về trước thì Diệp Trầm Chu đành phải tự cầu nguyện rồi."Phải, ngươi sẵn lòng cho mượn không?"Lê Ương lại do dự, nhưng lần này nhanh chóng quyết định: "Không phải ta không muốn, mà ta cần biết ngươi định dùng nó để làm gì.""Có kẻ muốn lấy mạng ta, bọn ta muốn dùng nó để đối phó với hắn."Giọng nói thanh lãnh truyền vào tai Lê Ương, người cất lời là Trường Ly, nhưng lời này là Chung Minh Chúc truyền âm bảo nàng ấy nói.Chung Minh Chúc nghiêng người, để Lê Ương thấy Trường Ly. Chú ý thấy sắc mặt nàng ta lập tức nghiêm trọng, nàng càng chắc chắn nàng ta có liên quan gì đến Trường Ly."Nếu là như thế, dĩ nhiên ta sẽ cố gắng giúp đỡ." Lê Ương gật đầu, nhanh chóng lấy nhẫn trữ vật ra.Tấm ván sắt đó gọi là Trảm Thiết. Không như vàng tồn tại dưới dạng khoáng thạch tự nhiên, Trảm Thiết luyện thành từ Kiếp Hoả, phối phương cùng pháp môn tinh luyện là bí truyền của tộc Hoả Chính. Quá trình luyện chế vô cùng gian nan, dù là tại Trác Quang Sơn cũng chỉ có số lượng hiếm hoi. Nhưng Lê Ương là hậu nhân của tộc trưởng, muốn có vài tấm cũng không khó. Nàng từng nghe nói bên ngoài có những luyện khí sư vô cùng khéo léo, bèn nghĩ nếu có duyên gặp được, có thể nhờ họ rèn chúng thành vài món linh khí. Vì thế, nàng mang vài tấm theo, cũng nhờ chính ý nghĩ tình cờ này mà Lê Ương giữ được một mạng.Nếu không có Trảm Thiết che giấu khí tức, hẳn nàng không đợi được đến lúc Chung Minh Chúc phát hiện mà đã sớm bị yêu thú cắn nuốt.Lấy được thứ mình muốn rồi, Chung Minh Chúc lại xin mượn Hoả Tranh một lát, lần này Lê Ương không hề do dự mà lập tức đồng ý.Đổi thái độ nhanh thật...Quăng Trảm Thiết vào nhẫn trữ vật, Chung Minh Chúc trù tính xem tiếp theo phải làm gì, nghĩ xong liền phát hiện Lê Ương lại nhìn Trường Ly chăm chú.Mà không hiểu tại sao, biểu cảm kia còn mang vài phần kính trọng.Bộ dạng này cũng không hiếm gặp, Chung Minh Chúc đã thấy qua vô số tu sĩ trẻ lộ ra biểu cảm tương tự khi nhìn Trường Ly.Bởi Trường Ly là niềm ao ước của bọn họ, ai mà chẳng từng mơ bản thân thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã có thể cứu môn phái khỏi nước sôi lửa bỏng?Nhưng Lê Ương không biết truyền kỳ của Trường Ly tiên tử, thậm chí nàng ta còn nhận nhầm nữ kiếm tu Thiên Nhất Tông, làm sao có thể vì thiên tư của Trường Ly mà sinh lòng kính nể?Chung Minh Chúc âm thầm liệt kê những lần Trường Ly rời núi, không nhiều, nàng rất nhanh loại bỏ khả năng Trường Ly tình cờ gặp Lê Ương mà bản thân không phát hiện.Trường Ly xuống núi quá ít, chỉ đúng hai lần, cả hai đều là đến Trục Lãng Thành, ngự kiếm thẳng đến phủ của Giang Lâm Chiếu. Trục Lãng Thành nằm ở cực nam Cửu Châu, mà Sóc Nguyên lại ở cực bắc, Lê Ương không thể vừa rời Sóc Nguyên đã chạy ngay đến Trục Lãng Thành tìm Liễu Hàn Yên được.Chẳng lẽ là trông giống người nào thật?Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn khuôn mặt Trường Ly.Thế thì cố nhân đó phải rất đẹp.Có lẽ nàng nhìn lâu quá, Trường Ly cuối cùng cũng nhận ra, hoặc nàng ấy đã nhận ra từ lâu, chỉ là đến giờ mới quyết định không tiếp tục làm ngơ. Nàng ấy quay sang nhìn Chung Minh Chúc, đôi mắt đen láy phản chiếu thần sắc cười như không cười của đối phương, hỏi: "Sao vậy?""Không có gì, chỉ cảm thấy... hẳn cố nhân của nàng ta phải là một mỹ nhân." Nàng nghiêm túc nói, nháy mắt sau liền thấy trên mặt Trường Ly thoáng qua tia nghi hoặc. Trong lòng vừa thầm nhủ: "Quả là thế," thì nghe thấy Trường Ly hỏi:"Ngươi biết người đó?"Nhiều người nói rằng: Thiên Nhất Tông Trường Ly tiên tử là kẻ may mắn nhất trên đời, nàng ấy là trẻ bị bỏ rơi, nhưng lại được đệ nhất kiếm tu nhận nuôi, gia nhập đệ nhất tiên tông. Vốn đây đã là may mắn to lớn, thế mà nàng ấy còn sở hữu thiên phú xuất sắc, cùng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.Không phải Trường Ly chưa từng nghe thấy những lời mô tả bản thân như vậy, mà là ngoại trừ kiếm đạo thì trong lòng nàng ấy không còn gì cả, dung mạo càng là vật ngoài thân, không có khái niệm xấu đẹp, cũng chưa từng bận tâm vẻ ngoài. Nếu là người khác e đã sớm hiểu ý Chung Minh Chúc, chỉ có Trường Ly lại thật sự nghĩ rằng đối phương quen biết cố nhân kia.Chung Minh Chúc mím môi, không giải thích thêm, nhéo nhéo tay Trường Ly, cười nói: "Ta biết ngay."Ngữ điệu tuỳ ý cùng càn rỡ như mọi khi, Trường Ly nghe nhiều, cũng chẳng buồn chấp nhặt.Ngay lúc này, Chung Minh Chúc bỗng nhiên phát hiện dường như Lê Ương có ý khiển trách, tựa hồ cảm thấy lời nói ngả ngớn vừa rồi mạo phạm đến Trường Ly.Nàng lập tức trừng mắt nhìn lại, nhủ thầm: Ta với sư phụ của ta đang tâm sự, không phải việc của ngươi. Rồi nàng kéo Trường Ly đi luôn, ngay cả câu "Cáo từ" cũng không muốn nói.Vừa đến cửa, thanh âm Lê Ương lại truyền tới: "Xin hỏi, trước khi Trường Ly tiên tử vào Thiên Nhất Tông thì nhà ở đâu?""Ta không ——" Trường Ly chuẩn bị trả lời thì bị Chung Minh Chúc cắt ngang."Hẳn là ở vùng Cửu Nghi Sơn." Nàng ném lời này lại rồi lôi Trường Ly đi.Chung Minh Chúc biết Trường Ly chắc chắn sẽ nói bản thân không có nhà, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, mà với tính Lê Ương hẳn sẽ ngượng ngùng an ủi một câu. Trường Ly không quan tâm việc bản thân là trẻ mồ côi, cũng chẳng để ý sự thương hại của người khác. Bởi cái gì nàng ấy cũng không hiểu, cho nên không quan tâm, nhưng rồi sẽ có một ngày nàng ấy minh bạch.Cứ kéo tay áo mãi cũng không tiện, Chung Minh Chúc dứt khoát nắm tay Trường Ly. Nàng xưa nay đã chẳng câu nệ gì, huống chi nàng chưa từng coi Trường Ly là sư phụ.Ban đầu, nàng coi Trường Ly như vị hàng xóm hào phóng ở chung một ngọn núi, còn bây giờ...Nàng nheo mắt cười, đến khi hai người trở lại đình viện đệ tử Thiên Nhất Tông ở mới hỏi: "Vừa rồi người tìm ta có chuyện gì?"Cả đường đi, Trường Ly không rút tay lại mà cũng chẳng nắm lấy. Hệt như mọi lần, chỉ cần không vượt quá giới hạn, bất luận Chung Minh Chúc làm gì, nàng ấy đều không ngăn cản. Nghe Chung Minh Chúc hỏi, nàng ấy liền đáp: "Đồ tới rồi."Hơi ấm trong tay lại sát gần hơn, Trường Ly thấy Chung Minh Chúc cong môi, đôi đồng tử nhạt màu tràn trề ý cười dịu dàng, nàng lười biếng cất giọng:"Vậy đến lúc thu lưới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz