Bhtt Edit Chinh Phuc Tren Dau Luoi Bach Nuong Tu
Chương 307:"Giáng Niên, sao cậu....""Cầm Thú, là tôi đây." Lê Thiển la lên cắt ngang."... Cậu sao vậy?" Tần Thư rõ ràng là chậm nửa nhịp.Lê Thiển nhất thời không nói nên lời, Thẩm Giáng Niên nháy mắt, Lê Thiển cổ vũ tinh thần nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật nói cho mình biết.""Dựa vào đâu?""Dựa, dựa vào..." Lê Thiển uống một ngụm rượu, đầu óc phản ứng chậm hơn một chút, kiên quyết nói: "Tôi không quan tâm, cậu phải trả lời.""..." Tần Thư khẽ thở dài, "Cậu hỏi đi.""Cậu với cô gái trẻ kia đang yêu đương phải không?" "..." Tần Thư một lát sau mới hỏi: "Cậu nói gì vậy?""Tôi nói, cậu với cô gái trẻ kề vai sát cánh kia, có phải hai người đang yêu đương không?""Việc này có liên quan gì đến cậu?" Đúng là tính cách của Tần Thư, phải vặn hỏi ngược lại, đồng nghĩa Lê Thiển nghe khá khó chịu."Cậu nhìn các cậu đi, yêu đương thôi mà, sao khó khăn quá." Lê Thiển chỉ trích luôn cả Thẩm Thanh Hoà không có mặt, "Hỏi thì không nói, còn không thì vòng vo, trực tiếp thừa nhận có gì khó hả?" Lê Thiển mượn lúc say, giáo dục Tần Thư, nhưng thật ra thuận miệng nói cho Thẩm Giáng Niên nghe luôn, "Làm người thì phải có khả năng gánh vác mọi việc, dám làm dám chịu." Để dễ hiểu hơn, Lê Thiển trực tiếp lấy bản thân ra làm ví dụ, "Xem lại tôi đi nè, lúc đó cùng với Tiểu Bạch Mã kia, tôi thích thì trực tiếp nói với trong vòng bạn bè là thích, có gì đâu chứ? Bây giờ tôi không....""Đúng vậy, bọn tôi đang yêu đương." Tần Thư đột nhiên nói."Khụ Khụ!" Thẩm Giáng Niên bị sặc, Lê Thiển ngơ ngác, như đang rơi vào ảo giác, câu ở bên miệng "Bây giờ tôi không thích Tiểu Bạch Mã, tôi dám nói cho đủ thứ người biết tôi không thích cậu ta nữa" không có cơ hội được nói ra, "Hai người thực sự yêu đương?" Trong lời nói có chút không xác định."Phải." Tần Thư thừa nhận, "Như vậy cậu đã vừa lòng chưa?"Trong đầu Lê Thiên trống rỗng hồi lâu, không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà vẫn còn mạnh miệng phản bác lại, "Ok, rất vừa lòng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đợi đến lúc tôi với Tiểu Bạch Mã kết hôn, nhớ mang bạn gái đến cùng." Lê Thiển trực tiếp cúp điện thoại, ngửa đầu nhấp ngụm rượu vang.Hay lắm, đúng là đang yêu đương, chậc chậc, cầm thú trưởng thành rồi."Phi." Lê Thiển phun nước bọt, "Rượu này đắng quá." Thẩm Giáng Niên rút khăn giấy ra đưa cho Lê Thiển, hàm ý nói: "Ừ, đúng là rất đắng." Cô càng nhìn càng cảm thấy sắc mặt Lê Thiển có vẻ không ổn, "Cậu không sao chứ?""Không sao." Lê Thiển cười, cụng ly với Thẩm Giáng Niên, "Bảo bối, cậu không uống rượu thì đưa ly của cậu cho mình đi, biết thế mua thêm mấy chai."Đêm đó, Lê Thiển không nói nhiều mà uống rất nhiều rượu. Thẩm Giáng Niên uống không nhiều, nhưng lại ăn rất nhiều. Đợi Lê Thiển nằm xuống, Thẩm Giáng Niên gửi cho Tần Thư tin nhắn WeChat: [Cậu sao lại thế này hả?]Tần Thư: HaizzThẩm Giáng Niên: [Không phải đã bàn là thử cậu ấy à? Cậu làm thế, muốn đi đến thất bại hả?]Tần Thư: [Thôi kệ, để cậu ấy ở bên Tiểu Bạch Mã đi.]Thẩm Giáng Niên: [......]Thẩm Giáng Niên: [Cậu với cô gái kia thật sự không có quan hệ gì với nhau phải không?]Tần Thư: [Đương nhiên, chỉ là bạn bè mà thôi.]Thẩm Giáng Niên: [Vậy thì tốt. Còn chỗ Lê Thiển, mình sẽ tìm cơ hội để giải thích với cậu ấy.]Tần Thư: [Không cần.]Thẩm Giáng Niên: [Cậu ấy để ý cậu lắm đó, nghe cậu nói có bạn gái, uống nhiều rượu lắm.]Tần Thư: [Quá hài lòng còn gì, đang chúc mừng cho mình thì có.]Thẩm Giáng Niên: [[Khinh bỉ]...Đùa à? Nói chuyện đàng hoàng coi.]Tần Thư: [Thôi bỏ đi Giáng Niên à, con đường này không có gì hay ho, nếu có thể không đi vẫn nên đừng đi, nếu Lê Thiển thích Tiểu Bạch Mã hay Hoàng Tử gì đó, thì trong người cậu ấy mang gen thẳng rồi, để cậu ấy kết hôn sinh con như bao người, vậy cũng tốt.]Thẩm Giáng Niên: [Cậu yên tâm đi, bây giờ mình không có sức để giải quyết chuyện của hai cậu, để sau rồi nói. Mình mong cậu cân nhắc kỹ lại, có chắc sẽ buông bỏ Lê Thiển hay không, gặp được một người mình thích, thật sự rất khó.]Thẩm Giáng Niên than thở, không biết tại sao tình yêu của ba người bọn họ lại trắc trở như vậy. Trước mắt là con đường giữa cô và Thẩm Thanh Hòa đã hoàn toàn bị cắt đứt, Thẩm Giáng Niên cũng có chút mơ hồ.Cuộc gọi tối nay ban đầu là để Tần Thư nói trực tiếp với Lê Thiển là đang không có yêu đương.... Cuối cùng lại thành thế này, Thẩm Giáng Niên không biết nói gì cho tốt. Cho dù hai người thật sự có duyên, con đường phải đi vẫn còn quá dài, cô là kẻ thua cuộc, không muốn trước mắt gây phiền toái cho người khác.Trong khi Thẩm Giáng Niên dọn dẹp đống bừa bộn, Lê Thiển đã ngủ rồi. Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho Lê Thiển, thấy giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô ấy, con nhóc này khóc à? Thẩm Giáng Niên lén lút chụp ảnh, dùng đầu ngón tay nhấp vào chỗ nước mắt, Lê Thiển rên một tiếng, rồi trở người tiếp tục ngủ.Ngay cả khi ngủ cũng rất dễ thương. Thẩm Giáng Niên xoa xoa tóc Lê Thiển, cảm giác giờ phút này bản thân đang toát ra hơi thở của Thánh Mẫu.Thẩm Giáng Niên buổi tối chỉ uống mấy ngụm, trong đầu vẫn không tự chủ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Chẳng lẽ Du Thu cũng ngủ ở nhà Thẩm Thanh Hoà sao? Thẩm Giáng Niên lý trí: Đó không phải nhà của bà, Thẩm Thanh Hoà thích cho ai ngủ là chuyện của người ta, liên quan gì đến bà chứ, bớt nhọc lòng đi.Thẩm Giáng Niên xúc cảm bị dỗi không biết giận, cuối cùng mê man ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, Thẩm Giáng Niên dậy sớm pha cho Lê Thiển một ly nước mật ong, trước khi rời đi, Lý Thiển mê man mở mắt: "Cậu dậy sớm vậy?""Ừ, nước mật ong ở trên bàn, lát nữa uống đi." Thẩm Giáng Niên mở cửa dặn dò, "Đừng ngủ quá lâu, nhớ ăn sáng đó." Lê Thiển ừ một tiếng, đợi một lúc trong phòng im ắng, Lê Thiển trở người.Cầm Thú đã có bồ, thời gian trôi qua rất nhanh.Cầm Thú thế mà lại có bồ à? Mà sao bản thân cô lại khó chịu thế chứ?Với cả mặt vô cảm như thế, ngoại trừ Thẩm Giáng Niên với người có lương tâm như cô đây, thì ai muốn tiếp cận người này chứ?Quả thực không thể ngờ được! Lê Thiển trở mình, tâm trạng không mấy thoải mái.Thôi kệ, có bồ ghê gớm lắm à? Bà đây muốn có thì lúc nào chả có chứ, tên Tiểu Bạch Mã kia đến giờ vẫn còn tìm bà đây, nhưng mà bà đây không thích nên không liên hệ nữa thôi, nên đến giờ vẫn chưa trả lời Tiểu Bạch Mã.Trên đời này thiếu gì Tiểu Bạch Mã, không có con này thì còn con khác, tìm một cái bản thân thích là được, yêu đương thôi mà, chả lẽ không có ai không yêu đương sao? Lê Thiển nằm ở đó suy nghĩ hơn thua.Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ cùng nhau ăn sáng, Lãng Tư Duệ chỉ ăn cháo, "Hôm qua có phải tôi uống nhiều lắm không?"Thẩm Giáng Niên lắc đầu, "Tôi không cảm giác cô uống nhiều lắm, nhưng tôi thấy cô hình như rất mệt, nên đỡ cô về phòng, rất nhanh đã ngủ rồi."Lãng Tư Duệ trầm ngâm nhìn Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy cứ thế nào đó, cô cũng không thể nói là đã thấy một Lãng tổng lúc say khác với Lãng tổng không say, mềm mại đáng yêu, còn hỏi cô ai đẹp hơn ai."Rượu này, thật sự không thể uống pha trộn lẫn được, tối hôm qua Thẩm tổng thế nào?" Lãng Tư Duệ hỏi."Chi tiết thì tôi không rõ lắm, chắc trợ lý đặc biệt của Thẩm tổng biết." Mặc dù không cam lòng, nhưng đã chấp nhận sự thật này, cô chả là ai của Thẩm Thanh Hoà, cũng không biết tin tức, cũng không muốn biết.Lãng Tư Duệ không hỏi thêm gì nữa, ăn một ngụm cháo rồi nói: "Hôm qua cô dịch rất tốt.""Hả?" Thẩm Giáng Niên đang ăn bánh sủi cảo tôm."Hôm qua có rất nhiều người khen ngợi cô, nói cô có năng lực dịch thuật rất tốt.""Ồ, thật sao?" Thẩm Giáng Niên cũng quen được khen ngợi."Ừm, Thẩm tổng cũng nói Lãng Phù Ni tìm được cô, là phúc khí của Lãng Phù Ni."".... Này có hơi quá không." Thẩm Giáng Niên cười cười, "Có thể đến Lãng Phù Ni làm, mới là phúc khí của tôi." Tìm được em là phúc khí của Lãng Phù Ni, vậy em thích người như thế, sao người còn đẩy em ra? Thẩm Thanh Hoà, người có thể bớt nói bậy được không.Hội nghị hôm nay, Tưởng Duy Nhĩ tham gia, Thẩm Thanh Hoà không đến. Đến hay không đến, Thẩm Giáng Niên không thèm nghĩ đến nó nữa.Buổi chiều, Lãng Tư Duệ dự định trực tiếp trở lại Bắc Kinh. Thẩm Giáng Niên xin phép Lãng Tư Duệ, "Bạn tôi đến bên này chơi, nếu cô không có việc gấp, tôi có thể về sau với bạn tôi không, nếu cô....""Không có gì." Lãng Tư Duệ vui vẻ nói: "Cô đi chơi với bạn cô đi." Thẩm Giáng Niên vội vàng cảm ơn, Lãng Tư Duệ mở cửa, "Cô đi vào trong phòng với tôi, tôi có việc cần nói với cô.""Hôm nay, Thẩm tổng không tham gia, cô cũng biết phải không?""Vâng.""Hôm nay là ngày xét xử vụ Nhã Nại kiện Truyền thông Bắc Kinh. Bởi vì nó không công khai nên chỉ có người trong cuộc mới đến đó.""A..." Thẩm Giáng Niên đột nhiên mất đi hứng thú đi chơi."Vụ kiện này, chắc chắn Truyền thông King Quảng sẽ thua."Thẩm Giáng Niên cúi đầu, trong lòng cảm thấy khó chịu."Nhã Nại không thiếu tiền, nhưng Truyền thông King Quảng thì không, sợ không gánh nổi tiền đền bù."Thẩm Giáng Niên bất lực, nhưng cô thực sự đã cố gắng hết sức. Khi Lãng Tư Duệ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ mạ vàng, "Đây là một trong những lợi ích mà Quốc tế Hoa Dương đã cho chúng ta, đầu tư 300 triệu." Lãng Tư Duệ đưa nó cho Thẩm Giáng Niên, "Tôi sẽ để cô quyết định việc tiêu 300 triệu nhân như thế nào."Thẩm Giáng Niên sửng sốt tại chỗ: "Lãng tổng, chuyện này..."Lãng Tư Duệ cười nói: "Đừng nói với tôi là cô không thể tiêu tiền.""Lãng tổng, đây là tài sản của Lãng Phù Ni.""Phải, với tư cách là người đứng đầu Lãng Phù Ni, tôi quyết định giao nó cho cô ngay bây giờ," Lãng Tư Duệ đặt tấm thẻ vào tay Thẩm Giáng Niên, "Cô có thể quyết định đem toàn bộ 300 triệu đầu tư vào Truyền thông King Quảng hay không, lấy danh nghĩa công ty hay danh nghĩa cá nhân đầu từ vào, hoặc muốn đầu tư ở chỗ khác..." Lãng Tư Duệ tạm dừng, "Tóm lại, cô có quyền quyết định, nếu cô có quyết định thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm công ty phối hợp với cô."Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy tấm thẻ vàng có chút bỏng tay, làm tay cô có chút run, "Nghĩ kỹ đi, tiền phải tiêu đúng chỗ." Lãng Tư Duệ vỗ vai Thẩm Giáng Niên, "Từ từ suy nghĩ, giờ tôi về Bắc Kinh, Phương Văn sẽ đưa tôi đi."Sau khi Lãng Tư Duệ rời đi một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng không quay về phòng. Một mình đi trên đường, Thẩm Giáng Niên có chút hoang mang, 300 triệu, ở trong cái túi có một tấm thẻ nhỏ, trị giá 300 triệu.Thẩm Giáng Niên không giỏi tiêu tiền, cô thích cảm giác kiếm tiền, nhưng tiêu tiền lại không có mấy hứng thú. Vì vậy, đối với căn biệt phủ của Thẩm Thanh Hoà lắm, ngoại trừ việc nó khiến cô cảm thấy xa hoa sang trọng thì cô không thích mấy. Nếu Thẩm Thanh Hoà không ở nơi đó, có bảo cô ở, cô cũng sẽ không ở đó.Tuy nhiên, dù không thích sống trong biệt thự đến đâu, cô cũng muốn có một tổ ấm cho riêng mình. Thế nhưng, cô vẫn chưa mua một cái nào, chỗ nhỏ quá, vắng vẻ, rẻ tiền, cô đều chướng mắt, mà cái cô coi trọng sờ vào một cái toàn hơn chục triệu.300 triệu, Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng lấy thẻ vàng ra xem, thật sự có thể làm được rất nhiều việc.Thẩm Giáng Niên đi một lúc lâu thì mỏi chân, cuối cùng tìm được một quán cà phê, ngồi ở một góc. Bắt đầu đọc tin tức, từ khóa là "Truyền thông King Quảng". Chắc chắn có tin tức mới nhất và các từ khóa liên quan là "phí bản quyền đắt nhất lịch sử", "100 triệu", "Bảo Bảo sẽ không bao giờ dám vi phạm nữa"...Chương 308:Thẩm Giáng Niên nhìn thấy liền kinh hãi, 100 triệu? Trên pháp luật có cho phép tồn tại mức phí vi phạm cao như vậy à? Sau khi xem xét kỹ hơn, hóa ra cùng với phí bản quyền còn có thiệt hại về tinh thần, bồi thường thiệt hại về danh tiếng, v.v., cần phải trả tổng cộng 100 triệu đồng. Và theo yêu cầu của nguyên đơn Nhã Nại, Truyền thông King Quảng cần phải trả trong vòng 3 ngày kể từ ngày ra phán quyết của tòa án, gửi xin lỗi chính thức tới Nhã Nại sẽ được thực hiện thông qua tất cả các kênh chính thức.Nhã Nại thực sự rất quá đáng! Mức đền bù cao như vậy còn đòi xin lỗi chính thức.Thẩm Giáng Niên lập tức gọi cho Ôn Đế, nhưng không có ai trả lời.Thẩm Giáng Niên không khỏi lo lắng, cô tìm kiếm vị trí của Truyền thông King Quảng, nhờ Tần Thư giúp tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế mấy lần nữa nhưng không có ai trả lời. Thẩm Giáng Niên quá lo lắng, đang cân nhắc xem có nên về Bắc Kinh sớm hay không.Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn, nói với Lê Thiển những gì cô nghĩ: "Thượng Hải, nếu cậu đặc biệt không muốn chơi thì chúng ta về Bắc Kinh đi. Mình lo lắng cho tình trạng hiện tại của Ôn Đế.""Ôn Đế?" Lê Thiển dừng lại một chút, "Có phải là cấp trên đầu tiên của cậu khi cậu đi làm không?" "Phải.""Có chuyện gì với cô ấy thế?"Thẩm Giáng Niên đại khái miêu tả toàn bộ quá trình. Khi nhắc đến Nhã Nại và Thẩm Thanh Hoà, lời nói của Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ rơi xuống. Lê Thiển nghe xong cũng sửng sốt một chút. Thẩm Thanh Hoà có cần tàn nhẫn đến như vậy không? Ôn Đế trên danh nghĩa là sếp cũ, nhưng bây giờ cô ấy cũng là bạn tốt của Thẩm Giáng Niên, bán thể diện và giúp đỡ không phải là một ý kiến hay sao? Lê Thiển cũng không thể hiểu được, có lẽ Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở một độ cao nhất định, "Thôi về đi, cậu định giúp cô ấy thế nào?" Lê Thiển không nghĩ việc đến hỏi thăm sẽ có tác dụng.Làm một thực dụng, Lê Thiển luôn cho rằng hỏi thăm không bằng chuyển tiền, "Bây giờ, Ôn Đế đang thiếu tiền....""Mình biết." Thẩm Giáng Niên không nói rõ ràng, từ góc độ nào đi nữa, khoản tiền 300 triệu này đều được coi là thông tin nội bộ của Lãng Phù Ni, cho nên cô cũng không có ý định nói chi tiết cho Lê Thiển."Đừng nói với mình, là cậu định đập nồi bán sắt cứu người ta nha." Lê Thiển không biết Thẩm Giáng Niên có bao nhiêu tiền, phần quản lý tài chính mà cô đang quản lý thay Thẩm Giáng Niên chỉ có một triệu, nhưng đây là 100 triệu. Bằng giúp đỡ của Thẩm Giáng Niên thì hơi quá sức."Trước tiên cứ về xem thế nào đã, còn giúp cô ấy thế nào lại là chuyện khác." Thẩm Giáng Niên trước đây vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vụ kiện này. Bây giờ phán quyết đã được tuyên, cái cô có thể giúp hoặc là người hoặc là tiền. Nhưng mà cứu trợ bằng người không có tác dụng mấy, cuối cùng vẫn phải giải quyết bằng tiền.Nếu đưa hết 300 triệu cho Truyền thông King Quảng thì Ôn Đế có thể đứng vững.Nhưng hiện tại, toàn bộ 300 triệu này có nên giao cho Truyền thông King Quảng không? Thẩm Giáng Niên không bao giờ hiểu được tại sao Lãng Tư Duệ lại trao quyền quyết định cho cô vào lúc này. Cô vẫn còn nhớ Ôn Đế đem thông tin liên lạc của cô cho Lãng Tư Duệ, hơn nữa Ôn Đế cũng nhiều lần giới thiệu Lãng Phù Ni cho cô, có thể thấy quan hệ của hai người này rất tốt, Lãng Tư Duệ hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa Lãng Phù Ni hoặc cá nhân để giúp đỡ Truyền thông King Quảng...tại sao nhất thiết phải là cô chứ? Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy nghĩ chuyện này.Suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không hiểu ra.Vốn dĩ cô vốn nghĩ coi như là có lòng, lấy danh nghĩa cá nhân đưa cho Ôn Đế, Ôn Đế sẽ biết ơn cô; nhưng mà cái có lòng này, cũng nặng quá rồi, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân có gánh được hay không.Chẳng lẽ Lãng Tư Duệ đang thử thách cô?Từ khi ở cùng Thẩm Thanh Hoà, thế giới của Thẩm Giáng Niên trở nên ít đen trắng hơn, cô không khỏi suy nghĩ quá nhiều.Thẩm Giáng Niên muốn về Bắc Kinh, Lê Thiển đương nhiên cũng đi cùng. Trước khi lên máy bay, Lê Thiển lén sau lưng Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà: [Quý cô đây phải về thủ đô, không đến tiễn à?]Thẩm Thanh Hoà: [Không có thời gian.]Trả lời thì rất nhanh, nhưng lại rất vô tâm, Lê Thiển: [Vì lòng hiếu khách nồng hậu tối qua, nào đến Bắc Kinh, sẽ mời chị ăn cơm, tay nghề của cô đây rất tuyệt, có thể ăn được là vinh hạnh của chị.]Thẩm Thanh Hoà: [Tay nghề của tôi không tệ hơn của em.]Lê Thiển: [Cái gì, chị muốn so tài nấu nướng với tôi à? Dám không?]Thẩm Thanh Hoà: [Có gì mà không dám.]Lê Thiển: [Ok, thế hẹn thời gian gặp đi nhỉ?]Thẩm Thanh Hoà: [Tùy em.]Lê Thiển: [Lần này tôi sẽ cho chị biết "thua" nghĩa là gì.]Thẩm Thanh Hoà: [Nếu em có thể cho tôi trải nghiệm, tôi sẽ cảm ơn bạn trước.]Lê Thiển bực tức thôi rồi, người này đúng là vô liêm sĩ, trình độ muốn vượt xa cô, thú vị, thú vị đấy."Bảo bối." Lê Thiển đụng tay vào Thẩm Giáng Niên đang nghịch điện thoại. Thẩm Giáng Niên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ rồi trả lời Tần Thư: [Ở văn phòng không có người nào hết à?]Tần Thư: [Chỉ có một người trực ban, hỏi cái gì cũng không biết.]"Hôm nào mời cậu làm trọng tài." Lê Thiển cũng nghịch điện thoại trả lời Thẩm Thanh Hòa: [Đã có thi đấu thì nhất định phải có trọng tài.]Thẩm Thanh Hoà: Em sắp xếp đi.Lê Thiển: [Chị không sợ tôi gian lận à?]Thẩm Thanh Hoà: [Em có thể tùy ý xúc phạm trình độ của em.]...Lê Thiển phải bội phục Thẩm Thanh Hoà, biết rất rõ về cô."Trọng tài kiểu gì?" Thẩm Giáng Niên tranh thủ trả lời Lê Thiển, tiếp tục trả lời lại Tần Thư: [Vậy là tạm nghỉ à? Trang web chính thức của công ty vẫn có thể mở bình thường được không?]Tần Thư: [Cậu ngốc à, người ta chỉ là tạm thời gặp khó khăn thôi, đâu chạy được.]Thẩm Giáng Niên: [Mình lo mà.]"Chính là đãi cậu ăn ngon, sau đó nói chút cảm nhận của cậu." Lê Thiển cảm thấy lời này nói cũng không sai, Thẩm Giáng Niên cũng không có suy nghĩ nhiều, "Được, ăn uống miễn phí cũng được, mùi vị cũng đừng quá tệ, nếu không mình sẽ lật bàn.""Đừng lo." Lê Thiển biết kỹ năng nấu ăn của mình và không nghi ngờ gì về Thẩm Thanh Hoà. Mùi vị không tệ, chỉ là cái nào ngon hơn thôi. Lê Thiển trả lời Thẩm Thanh Hoà: [Để tránh bị nghi ngờ gian lận, vậy mời một trọng tài mà chúng ta đều biết.]Thẩm Thanh Hoà: [Tôi nói rồi, tùy em thôi.]Hai người mỗi người cầm điện thoại trò chuyện về chuyện riêng của mình Thẩm Giáng Niên: [Mình và Tiền Truyền Tử lập tức quay lại Bắc Kinh, mình sẽ đến nhà Ôn Đế xem sao, cảm ơn cậu Tần Thư.]Tần Thư: [Cảm ơn gì chứ, khách sáo quá.]"Bảo bối, bảo bối, nhìn này!" Lê Thiển kéo tay Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên suýt đánh rơi điện thoại, "Sao vậy?""Nhìn người đối diện kìa. Đẹp trai không?""Cái nào?""Là anh chàng đẹp trai ở cửa quán cà phê!""Quán cà phê..." Thẩm Giáng Niên nhìn sang, thấy sơ mi sọc đỏ trắng, quần chín phần, đôi chân dài rất bắt mắt, mặc dù chỉ là nghiêng người, đội nón, đeo tai nghe, phản ứng trực giác của Thẩm Giáng Niên nói cho cô biết, "Đẹp trai gì chứ, là phụ nữ.""Làm sao có thể!""Tại sao không?" Đây không phải là soái T mà mấy cô gái trẻ thường hay nói à? Nhìn từ khoảng cách này, thậm chí còn không có quả táo của Adam.Hai người vì này mà cá cược, tiền đặt cược chính là người thua phải đồng ý với bên kia một việc.Đặt cược đã xong, vấn đề là làm sao để xác nhận? Lê Thiển cố tình đi đến chỗ người đó và quan sát nhiều lần. Ban đầu cô nghĩ đó là đàn ông, nhưng người bạn thân nhất của cô lại tin chắc rằng đó là phụ nữ, điều này khiến cô không mấy xác định.Ngực hơi phồng lên, có thể do ngực nhỏ hoặc cơ ngực phát triển nhờ tập luyện;Quả táo của Adam về cơ bản là vô hình, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nó vì người đối diện luôn cúi đầu xuống một chút, gây khó khăn cho việc phán đoán;Ngay cả khi đứng ngay phía trước... à, cũng không thể nhìn thấy phần nhạy cảm vì chiếc quần đang mặc không phải là quần bó."Xin chào, có thể giúp tôi chụp tấm ảnh được không?" Lê Thiển chủ động bắt chuyện."Được." Giọng nói rất mạnh mẽ, ồ đúng rồi, 80% là nam! Để đảm bảo độ chính xác, trước khi chào tạm biệt đối phương, nói cảm ơn: "Cảm ơn anh nhé, anh đẹp trai." Đối phương mỉm cười vui vẻ với đôi lông mày cong, mái tóc ngắn đẹp trai và khuôn mặt góc cạnh đẹp nhưng không quá nam tính. Lê Thiển thích kiểu người tinh tế này, "Tôi có thể chụp ảnh với anh được không?" Chàng trai chụp ảnh với Lê Thiển, Lê Thiển càng xem càng thấy đẹp hơn. "Đẹp thật, nếu tôi cũng muốn có nó thì sao?""Kết bạn Wechat đi, tôi sẽ gửi qua đó." Chàng trai rất hiểu.Hai người kết bạn trên WeChat và giới tính trên WeChat cho thấy đối phương là nam, Lê Thiển còn vui hơn, cô ấy đã thắng.Sau khi tạm biệt nhau, cũng gần đến giờ check in, hai người xếp hàng đi về phía trước, "Chịu thua chưa?" Thẩm Giáng Niên nhìn ảnh rồi nhìn trang cá nhân của người ta, đành phải tin, "Con trai ngày nay cũng mỏng manh hơn con gái." Lê Thiển tạm thời chưa nghĩ tới điều kiện của mình với đối phương, "Mình sẽ suy nghĩ sau."Sau khi ngồi xuống, Lê Thiển xem ảnh trong điện thoại, vô tình nhìn thấy bức ảnh Tiểu Bạch Mã, cô sẵn tiện xóa đi. Ở thì quá khứ, chỉ cần nói lời tạm biệt. Hiện tại, đăng bức ảnh mới lên, Lê Thiển đã cập nhật trên newfeed: [Hello, handsome] Đi kèm là ảnh chụp chung của cô với chàng trai khi nãy.Thẩm Giáng Niên vừa refresh newfeed thì đã nhìn thấy, không khỏi phàn nàn: "Không biết còn tưởng đâu hai người đang yêu đương." Nếu Tần Thư nhìn thấy cái này... haizz."Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Lê Thiển cười cười, ảnh đã đăng, rất nhiều người nhanh chóng thích và bình luận. Lê Thiển refresh lại, không ngờ lại nhận được một like mới từ Tần Thư.Còn dám like! Lê Thiển vừa nhìn liền có chút tức giận.Cô bấm vào trang cá nhân của Tần Thư, nhưng không có cập nhật gì. Cô bấm đi bấm lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lại xuất hiện một tin nhắn mới, nội dung: [Đã quyết định, biết sẽ hối hận, nhưng mà không muốn thay đổi.]Cô chưa kịp nói thêm thì cô tiếp viên đã giục cô tắt điện thoại, Lê Thiển trực tiếp like một cái, cậu like tôi thì tôi like cậu.Thẩm Giáng Niên chỉ kịp nói với Tần Thư: Anh chàng đẹp trai là tình cờ gặp được ở sân bay, cậu đừng suy nghĩ nhiều.Ở độ cao 20.000 mét, Lê Thiển nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn đang suy nghĩ, quyết định của Tần Thư là gì?Cô đương nhiên không nghĩ ra, nhưng Thẩm Giáng Niên lo Tần Thư hiểu lầm, cho nên vừa xuống máy bay liền bật điện thoại, Tần Thư chỉ trả lời một chữ: [Ừm.]...Cái gì, không quan tâm chút nào à? Thẩm Giáng Niên thật sự không hiểu nổi tim của cả nam lẫn nữ.Thẩm Giáng Niên lo lắng, định đi thẳng đến nhà Ôn Đế. Lê Thiển lo lắng muốn đi cùng, "Đừng đi, về nhà nghỉ ngơi đi, thật sự không sao đâu, về CBD đi, nấu ăn cho mình, lâu rồi mình không ăn đồ cậu nấu."Hai người phân chia công việc, Lê Thiển đi chợ mua rau, Thẩm Giáng Niên đến nhà Ôn Đế.Xe của Lê Thiển đỗ gần nhà ga, cô xuống xe bắt taxi đến lấy. Lấy xe với ý định trực tiếp đi mua đồ, nhưng lại đi đường vòng đến phòng khám của Tần Thư, không ngờ lại phát hiện phòng khám đã đóng cửa. Tình hình thế nào đây? Lê Thiển dừng xe quan sát hồi lâu, nhưng thực sự đã đóng cửa.Đã đưa ra quyết định, chẳng lẽ là đóng cửa phòng khám? Ôi trời, làm bác sĩ không làm, định dựa vào cái gì kiếm sống? Lê Thiển nghĩ mãi không ra. Nghĩ thầm trong bụng hai câu định hỏi, nhưng nghĩ đến kết quả lại từ bỏ, đợi có cơ hội bảo Thẩm Giáng Niên đi hỏi thay, Lê Thiển nghĩ đâu ra đó.Thẩm Giáng Niên đi đến nhà Ôn Đế còn chưa tới cửa đã nhìn thấy xe của giới truyền thông. Nhóm người này thật sự không ngại xem náo nhiệt. May mắn, Thẩm Giáng Niên biết có một cửa sau từ phía sau đi vào gara.Thẩm Giáng Niên trực tiếp đi lên tầng trên cùng, nhấn chuông cửa: "Ôn Đế, là Em."Cánh cửa cuối cùng cũng hé mở, Thẩm Giáng Niên chen vào.Ôn Đế đứng đó cúi đầu, thân thể vẫn có chút run rẩy, Thẩm Giáng Niên đưa tay trực tiếp ôm lấy Ôn Đế. Ôn Đế bắt đầu nức nở, nghẹn ngào nói: "Mất hết rồi."===---===Chương 309:Ngay tại thời điểm có phán quyết, tất cả đã không còn nằm trong lo liệu được nữa.100 triệu đối với Truyền Thông Kinh Quảng, không kém gì một con số thiên văn.Cho dù Ôn Đế có dùng tất cả tài sản mà cô ấy có, thì vẫn còn thiếu rất nhiều.Mà như thế cũng chưa xong, bởi vì Ôn Đế thành lập Truyền Thông Kinh Quảng vẫn chưa bao giờ để lộ đại diện pháp luật của công ty, bây giờ bị lộ, đã vi phạm nhiều quy định của công ty. Mà ngay khi có phán quyết, Ôn Đế đã nhận được tin nhắn của cấp trên, viết: [Ôn Đế, sau khi xử lý xong chuyện của Nhã Nại, đến công ty một chuyến.]Có một số việc không thể tránh được. Vì đã sai nên Ôn Đế không thể trốn. Tuy nhiên, lúc này cô đã quá kiệt sức và không thể chống chọi được. Cô trả lời: Được rồi, cho tôi thêm mấy ngày nữa.Ít nhất hãy để tôi nghỉ ngơi vài ngày.Không phải công ty không muốn cho Ôn Đế gia hạn thêm mấy ngày, mà là Nhã Nại đang gây áp lực cho họ và buộc họ phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu không việc kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng nên công ty đã thúc giục Ôn Đế đến công ty, nhưng Ôn Đế không trả lời.Lúc Thẩm Giáng Niên đến nơi, thì có mua đồ ăn mang đến: "Ăn chút gì trước đi, việc gì cũng có thể giải quyết, đừng để kiệt sức." Ôn Đế lắc đầu, làm sao có tâm trạng ăn cơm, "Chị hơi mệt, muốn nghỉ ngơi." Ôn Đế mệt mỏi nói."Ừm, vậy cũng được, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu cháo cho chị." Nghĩ đến Ôn Đế không có ham muốn ăn uống, cô quyết định nấu món gì đó nhẹ nhàng."Nhưng chị không ngủ được." Ôn Đế nhắm mắt nằm trên ghế sofa, đầu ong ong, "Chị rất mệt nhưng không thể ngủ được, cảm giác này thật sự không ổn." Ôn Đế cười yếu ớt, "Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, chị bị mất ngủ, mấy ngày gần đến mở phiên toà, chị đều mở mắt đến tận sáng." Ôn Đế trở người, tự lẩm bẩm: "Trong đầu chị như có cái máy khoan, vẫn luôn khoan vào mãi, đau quá."Trong đầu Thẩm Giáng Niên, đột nhiên xuất hiện người mà trước giờ luôn mất ngủ Thẩm Thanh Hoà, tim bỗng nhói lên. Thẩm Giáng Niên ngồi ở bên cạnh Ôn Đế, giơ tay vuốt ve lưng cô: "Ôn Đế, chị nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc, dậy rồi chúng ta cùng nhau nghỉ cách."Ôn Đế lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt: "Hết cách rồi, chị có bán hết tài sản cũng không có được 100 triệu." Thẩm Giáng Niên an ủi: "Người là sống, chỉ cần nghĩ cách, thì ắt sẽ có, chị nghỉ ngơi trước đi." Thân thể của Ôn Đế run lên, Thẩm Giáng Niên nhịn không được, "Để em ôm chị một lát~" Thẩm Giáng Niên ôm lấy Ôn Đế, Ôn Đế rúc vào người Thẩm Giáng Niên, cười đầy nước mắt nói: "Chị cũng đâu có trắng tay đâu, chị còn có em, phải không?""Đúng vậy, nên chị đừng sợ." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng nói. Ôn Đế không có ngủ, nhưng cũng không có hoàn toàn tỉnh táo.Khi Ôn Đế chìm vào giấc ngủ chập chờn, Thẩm Giáng Niên đã âm thầm đặt Ôn Đế xuống, dùng điện thoại di động tìm hiểu thêm về Truyền thông King Quảng, nhưng tin tức tràn ngập tin tức vi phạm bản quyền. Truyền thông King Quảng do Ôn Đế điều hành nên không có vấn đề gì. Bây giờ Thẩm Giáng Niên không chắc công ty này do một mình Ôn Đế thành lập hay cộng tác, nếu như có người cộng tác, vậy số tiền phạt này, không thể để một mình Ôn Đế giải quyết.Nhưng tình huống hiện tại của Ôn Đế hình như không có cộng tác, Thẩm Giáng Niên hiện tại cũng khó có thể hỏi về chủ đề nhạy cảm như vậy. Số tiền này ít nhất phải đưa cho Ôn Đế 100 triệu, nếu không cô thật sự sợ Ôn Đế sẽ nghĩ quẩn.Còn 200 triệu còn lại thì sao?Thời gian cô gia nhập vẫn còn tương đối ngắn, cô cũng không biết nhiều về Lãng Phù Ni, nhưng nếu Lãng Tư Duệ đã cho cô cơ hội nên cô phải tận dụng nó thật tốt. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng tìm kiếm những tin tức mới nhất trong hai năm qua, sau khi lướt xem nhanh, cô đại khái tìm ra một trong những hướng phát triển của Lãng Phù Ni trong hai năm qua, sản xuất ô tô luôn là một trong những điểm yếu của Lãng Phù Ni. Chính vì điều này mà Lãng Phù Ni đã rất nỗ lực đổi mới về ngoại hình, đưa kỹ thuật cao vào.Nhưng xét về sức mạnh thì Lãng Phù Ni rốt cuộc không thể so sánh được với Nhã Nại.Nếu một công ty muốn nhanh chóng chuyển từ yếu sang mạnh thì chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân là điều quá khó khăn, đặc biệt nếu công ty đó đã thành hình và có mô hình phát triển cố định lúc này thì cần phải lựa chọn một công ty nổi bật trong lĩnh vực sản xuất ô tô để hợp tác chiến lược hoặc mua lại một công ty có cùng loại hình doanh nghiệp là lựa chọn phù hợp.Thẩm Giáng Niên xem qua thông tin của Lãng Phù Ni, đương nhiên không bỏ sót Nhã Nại. Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ tới Tưởng Duy Nhĩ có đề cập đến với cô dự án mua lại hãng sản xuất ô tô Lux, cô càng không quên được Lục Chi Dao là một trong phó tổng của Lux... Nếu cô ấy có thể PK Nhã Nại và có được Lux, điều đó sẽ tương đương với việc "một mũi tên trúng hai đích", vừa đánh bại Thẩm Thanh Hoà, vừa phản kích lại Lục Chi Dao.Thẩm Giáng Niên xem trang web chính thức của Lãng Phù Ni, chợt phát hiện sang năm sau sẽ có đợt bầu cử cho nhiệm kỳ mới của Lãng Phù Ni, nếu có thể giành chiến thắng trước cuộc bầu cử này, thì không chỉ đơn giản là một mũi tên trúng hai đích nữa! Thẩm Giáng Niên nghĩ tới đây có chút phấn khích.Để thu mua được Lux, 200 triệu chắc chắn là không đủ, nhưng cô hy vọng 200 triệu đó có thể đóng góp cho dự án mua lại. Vì muốn Lãng Phù Ni tham gia cuộc chiến tranh giành này nên cô phải đưa ra lời giải thích thuyết phục để Lãng Tư Duệ chấp thuận kế hoạch của mình.Thẩm Giáng Niên hưng phấn đến mức muốn lấy máy tính ra phân loại thông tin ngay lập tức, nhưng Ôn Đế vẫn đang quằn quại khó chịu bên cạnh cô, nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thu thập thông tin mình muốn trên điện thoại di động.Ôn Đế ngủ chưa được bao lâu thì tỉnh dậy sau cơn ác mộng, kèm theo một tiếng hét khiến Thẩm Giáng Niên giật mình."Ôn Đế!" Thẩm Giáng Niên cất điện thoại đi tới, "Đừng sợ, có em ở đây.""Giáng Niên?" Ôn Đế mơ màng nhìn Thẩm Giáng Niên, "Chị còn sống sao?""Chị nói ngốc gì thế? Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi." Thẩm Giáng Niên giơ tay sờ lên trán Ôn Đế, "Hình như chị bị sốt rồi." Ôn Đế ngơ ngác nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, một lúc sau chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhìn chằm chằm của sổ cả buổi, rồi lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân, không biết là đang suy nghĩ gì.Thẩm Giáng Niên vốn muốn gọi điện cho Tần Thư, lại nghe tiếng thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, Thẩm Giáng Niên cau mày, chuyện gì vậy? Thẩm Giáng Niên lập tức đi kiểm tra trang cá nhân của Tần Thư, tin mới nhất viết: [Thời gian sắp tới, tôi sẽ bước vào kỳ nghỉ vô thời hạn, trong lúc nghỉ phép, phòng khám sẽ tạm thời đóng cửa, điện thoại cũng tạm thời tắt máy, sau khi quay lại tôi sẽ tiếp tục vì mọi người cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh tốt hơn nữa, cảm ơn.].... Gì đây? Đây là nghỉ phép à? Hay là chơi trò mất tích? Đầu Thẩm Giáng Niên tê rần."Ôn Đế, chúng ta đi từ cửa sau đến khám bác sĩ đi?""Không cần, chị uống chút nước ấm sẽ ổn thôi." Ôn Đế nói, giống như nhớ tới gì lại nói, "Mà giờ nhà chị đến nước ấm cũng không có.""Sao lại không có, để em đi nấu." Lúc nước đang sôi, Thẩm Giáng Niên quay lại, "Vậy em đi xuống dưới mua thuốc hạ sốt cho chị." Ôn Đế nhìn chằm chằm điện thoại của mình, giống như không nghe thấy Thẩm Giáng Niên nói gì."Ôn Đế." Thẩm Giáng Niên ngồi tới, nhìn thấy Ôn Đế đọc bài báo đưa tin vi phạm bản quyền mới nhất trên weibo tràn đầy chửi bới, cho rằng loại công ty sao chép này phải đóng cửa ngay lập tức! Tay Ôn Đế càng lúc càng run, Thẩm Giáng Niên giơ tay che màn hình điện thoại: "Ôn Đế, đừng xem.""Bọn họ thật quá đáng!""Đám anh hùng bàn phím trước giờ luôn nói cho đã miệng mà, đừng xem nữa, được không?" Thẩm Giáng Niên cố gắng lấy đi điện thoại di động của Ôn Đế, "Em đi mua thuốc, sẽ quay lại ngay, chị nằm xuống, được không" Ôn Đế không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên đem điện thoại Ôn Đế để chế độ im lặng, đặt dưới đệm sô pha, sợ Ôn Đế lại xem lung tun, "Ôn Đế, em sẽ quay lại mau thôi."Tiếng đóng cửa là âm thanh cuối cùng trong căn phòng này. Ôn Đế ngồi cúi đầu hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy đi ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.Trong mơ cô nhảy từ đây xuống, nhưng thực tế thì cô đã tỉnh dậy.Bây giờ, cô nhảy từ đây xuống... Cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nỗi đau dai dẳng trong đầu cũng sẽ chìm vào giấc ngủ cùng cô, dường như nó không còn đáng sợ nữa.Nếu cô nhảy từ tầng 22 xuống thì sau bao lâu cơ thể cô sẽ chạm đất? Ôn Đế tìm một chiếc ghế rồi đứng ở ban công, bởi vì đứng lên trên cao nên nhìn thấy được cảnh xinh đẹp của Bắc Kinh, trước giờ cô chưa từ chú ý đến nó, làn gió mùa đông mát lạnh rất dễ chịu, dường như cơn đau cũng giảm bớt.Trước khi chết con người được tạo ra từ sự sống, từ lúc sinh ra lại lao thẳng đến cái chết, cô vất vả như thế để làm gì? Sau khi chết, cô sẽ nhanh chóng bị mọi người lãng quên, kể cả 100 triệu này. Này, Thẩm Thanh Hoà, nếu cô muốn 100 triệu, tôi sẽ đốt tiền giấy cho cô. Hai tay Ôn Đế giữ chặt khung cửa sổ.Khi tôi nhảy từ đây xuống, Thẩm Thanh Hoà, liệu hôm nay cô có hối hận vì đã đuổi tận giết tuyệt không? Didi didi, điện thoại di động của Ôn Đế reo lên. Đó là đồng hồ báo thức của cô. Nó sẽ đổ chuông vào lúc 20:30 hàng ngày để nhắc cô đã đến giờ tập thể dục trước khi đi ngủ.20h30, Thẩm Giáng Niên mua thuốc ở tầng dưới, vì phải đợi đèn ở ngã tư nên cô vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô bàng hoàng. Ở tầng 22, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên ban công, mái tóc dài bị gió thổi bay, cả thân hình dường như bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế, song song đó là vượt đèn đỏ và chạy hết sức có thể về nhà. Hình ảnh như vậy không tự chủ được phác họa ra trong đầu là cảnh Ôn Đế từ trên cao nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên chen vào thang máy, nhưng điện thoại không có người nghe máy.Có quá nhiều người đi, lên một tầng lại dừng một tầng. Thẩm Giáng Niên không thể đợi được nữa, đến tầng 10, cô chạy ra ngoài, chạy lên lầu, cửa vừa mở người chưa bước đã hô lên, "Ôn Đế, em có cách!" Cô vờ như có bất ngờ, vọt chạy vào, Ôn Đế vẫn ngồi trên ban công, quay lại nhìn cô, tuy đang cười nhưng nước mắt lại rơi xuống."Ôn Đế, 100 triệu, có người sẽ chi cho chị." Thẩm Giáng Niên thở dốc, lúc nghe được câu này, Ôn Đế giống như đang ở trong mộng, "Em nói cái gì?""A a a!" Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngã xuống đất, "Ôn Đế, a a, chân em bị chuột rút." Thẩm Giáng Niên lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ, vừa khóc vừa nói: "Hu hu, em nói, 100 triệu, a a, 100 triệu, có người chi trả thay chị." Ôn Đế nghe rõ, lại không có cách nào tin được, bởi vì đầu óc cô không thể suy nghĩ sâu sắc, nhưng trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên đang khóc vì cơn đau ở chân, làm cô phải có hành động tiếp theo.Chân Thẩm Giáng Niên bị chuột rút, cần cô giúp đỡ.Ôn Đế bước ra khỏi ban công, loạng choạng về phía Thẩm Giáng Niên. Cô vừa ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Ôn Đế, giọng run run nói: "Chị làm em sợ chết khiếp, khốn kiếp! Em đã nói rồi, em sẽ nghĩ cách giúp chị mà, sao lại không tin em."Ôn Đế quỳ ở đó, bị Thẩm Giáng Niên ôm thẳng, bên tai là giọng nói nghẹn ngào nhưng lại trấn an nói: "100 triệu, để em lo, em nói cho chị biết, sau này chị không có một mình, Truyền thông Kinh Quảng cũng có phần của em.""Giáng Niên...." Đây là mơ sao?"Ôn Đế, từ giờ trở đi, chị không phải vất vả một mình, phải nhớ kỹ câu này." Thẩm Giáng Niên giơ tay vuốt ve lưng Ôn Đế, "Từ giờ trở đi, sẽ có em đi cùng chị, cho dù là Nhã Nại, cũng chẳng có gì phải sợ hết."Ôn Đế nghe thấy nhịp tim của chính mình, đập thình thịch. Lúc này, cô dường như đã nhận được một mạng sống mới từ Thẩm Giáng Niên.Ôn Đế chậm rãi giơ tay lên, dùng hết sức ôm lấy Thẩm Giáng Niên.Chẳng bao lâu sau, tin tức này lan ra và nhanh chóng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng, với từ khóa "Cho không 100 triệu", "Truyền thông Kinh Quảng đổi chủ", "Phiên dịch xinh đẹp nhất"... Nguyễn Nhuyễn đang lướt weibo hăng say, đột nhiên nghe có ai gọi tên mình, "Nguyễn Nhuyễn!" Là Tưởng Duy Nhĩ gọi."Tưởng tổng.""Cầm cái này đưa cho Thẩm tổng." Tưởng Duy Nhĩ cũng không ngẩng đầu lên, giơ một tập văn kiện lên, "Đọc qua nếu không có vấn đề thì bảo cô ấy ký tên, trước buổi chiều phải phản hồi cho tôi."Nguyễn Nhuyễn tới gõ cửa phòng Thẩm Thanh Hoà: "Thẩm tổng.""Đưa cho tôi." Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đã biết, "Đầu giờ chiều đến lấy."Nguyễn Nhuyễn đi ra, Thẩm Thanh Hoà chậm rãi mở tập tài liệu ra, nghiêng một góc 45 độ, cô nhìn thấy tờ giấy được dán trong đó.====---===Chương 310:Tờ giấy viết: Dự đoán sai, Truyền thông Kinh Quảng đảo chiều, tiếp tục ép hay thả?Đầu bút của Thẩm Thanh Hoà chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lật sang trang tiếp theo, nhanh chóng xem qua toàn bộ kế hoạch rồi ký tên vào cuối."Du Thu." Thẩm Thanh Hoà ấn điện thoại nội bộ, Du Thu lập tức đi vào, "Thẩm tổng.""Kế hoạch hoạt động xúc tiến cuối năm bước đầu đã được phê duyệt, cô cầm lấy đem qua cho Tưởng tổng, nói với cô ấy, bên phía tôi không có ý kiến, có thể làm."Tưởng Duy Nhĩ lật xem, nhìn thấy chữ "thả" được đánh dấu, không có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cô lại lo lắng, đây thực sự không phải là để hổ về núi sao? Haizz, Thẩm Thanh Hoà, mong cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng chứ không phải hành xử theo cảm tính.Tin tức bên ngoài được tung ra từ rất sớm, thế giới bên ngoài đã có những cái nhìn mới về Ôn Đế và Truyền thông Kinh Quảng. Bao gồm cả người chủ ban đầu của Ôn Đế, họ cũng không nóng lòng thúc giục Ôn Đế đến công ty mà chủ động tỏ ra quan tâm. Ôn Đế lần này đã nhìn ra được bộ mặt thật của một số người, "Giáng Niên, chị định nhân cơ hội này từ chức ở BD.""Không phải là không thể, chị cân nhắc kỹ là được." Thẩm Giáng Niên nói, Ôn Đế gật đầu.Về vấn đề 100 triệu được đầu tư dưới danh nghĩa Lãng Phù Ni hay dưới danh nghĩa Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên đã hỏi Lãng Tư Duệ với giọng điệu thăm dò, Lãng Tư Duệ gợi ý là chọn cái sau.Ý kiến của sếp nói là đề nghị, nhưng thực chất là mệnh lệnh, Thẩm Giáng Niên cũng đã cân nhắc, dùng 100 triệu đứng tên cô giúp đỡ cho Ôn Đế cũng được, mà cái này cũng là đề nghị của Lãng Tư Duệ, "Đáng lý hẳn là dưới tên của cô, cô là người chi trả." Thẩm Giáng Niên thực sự không nghĩ đến chuyện muốn có Truyền Thông Kinh Quảng, nhưng Ôn Đế và Lãng Tư Duệ đều có cùng một suy nghĩ, "Từ giờ trở đi, Truyền Thông Kinh Quảng chính là của cô, nếu cô tin tôi, tôi sẽ để cô làm hết sức, không tin tôi thì cũng không sao....""Sao lại không tin cô chứ, phải gắng hết sức mà làm chứ." Thẩm Giáng Niên cười nói, "Tôi vẫn còn muốn đi làm ở Lãng Phù Ni."Tin tức mà bên ngoài nhìn thấy là sau khi Thẩm Giáng Niên liên lạc với Lãng Tư Duệ, Lãng Tư Duệ đã ra hiệu thả ra. Thẩm Giáng Niên vốn muốn đợi mọi việc xong xuôi, nhưng Lãng Tư Duệ lại nói: "Bây giờ đối với Ôn Đế và Truyền thông Kinh Quảng, nhất định phải có chủ đề mới để xoay chuyển tình thế." .Lê Thiển sợ đến mức gọi điện cho Thẩm Giáng Niên: "Từ đâu mà cậu có 100 triệu?""Cậu đừng lo, không phải qua kênh bất hợp pháp đâu.""Không ngờ, cậu lại là đại gia núp bên người mình đó." Lê Thiển ghẹo Thẩm Giáng Niên, nhưng cũng không nghi ngờ. Hai người nói qua nói lại đôi câu, Lê Thiển đột nhiên nhắc đến Tần Thư, "Phòng khám của cậu ta cũng đóng cửa, bóng người cũng không thấy đâu, có phải lén lút đi kết hôn với cô gái kia không?"".... Cậu nghĩ quá nhiều rồi đó." Thẩm Giáng Niên bây giờ mới có thời gian lướt newfeed, cứ có cảm giác quyết định của Tần Thư, là định hoàn toàn buông bỏ Lê Thiển? Chứ nếu không giữa những hàng chữ kia sẽ không để lộ ra sự bất lực, Thẩm Giáng Niên thở dài, "Vậy không tốt à? Cậu thì có bạch mã mới, còn cậu ấy thì có công chúa của cậu ấy." Cô không phủ nhận lời Tần Thư nói, nếu có thể thẳng thì thẳng, đừng cong.Lê Thiển bĩu môi, chậc một tiếng, Thẩm Giáng Niên cố ý ghẹo, "Sao, tiếc hả?""Tiếc cái gì?" Lê Thiển không phục hừ hừ, "Nếu cậu ta kết hôn mà không thèm nói cho bọn mình biết, coi như chả quen biết đi!""Nói cho cậu làm gì, để cậu đi phá à?""Hứ, ai thèm phá chứ, không nói càng tốt, đỡ tốn tiền.""Còn cậu với bạch mã mới sao rồi?""Sao là sao?""Còn chưa rảnh nói chuyện đây, không phải thấy quả bom 100 triệu của cậu à?" Lê Thiển khịa, "Thế sau này nên sửa thành Thẩm tổng hỉ?""...Đừng giỡn." Thẩm Giáng Niên nghe cái xưng Thẩm tổng này, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt Thẩm Thanh Hoà, có lẽ là bởi vì Ôn Đế định nhảy lầu làm cô hoảng sợ, ngay tại lúc đó, chỉ nghĩ tới Ôn Đế, chứ không nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà.Lúc này Thẩm Giáng Niên chợt nhớ tới người này, chỉ cảm thấy người có chút quá tàn nhẫn, nếu như Ôn Đế nhảy lầu, Thẩm Thanh Hoà thật sự sẽ không hối hận sao? Thẩm Giáng Niên luôn không muốn tin Thẩm Thanh Hòa thực sự là người tàn nhẫn như vậy, nhưng Thẩm Thanh Hoà trong miệng Ôn Đế quả thực là người tàn nhẫn, ngay lúc phán quyết, không ít người than thở, nhưng chỉ riêng Thẩm Thanh Hoà, biểu cảm rất điềm nhiên, như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng."Mình nói thật mà, bảo bối." Lê Thiển cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Giáng Niên, "Hả?""Mình không biết 100 triệu kia của cậu ở đâu mà ra, nhưng cậu có quyền chi 100 triệu, đồng nghĩa bản thân cậu cũng phải có trách nhiệm, lúc tiêu tiền, đặc biệt là tiêu tiền của người khác, càng phải cẩn thận hơn." Lê Thiển tin bạn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn Thẩm Giáng Niên không đi vay tiền lại có 100 triệu, cô không thể không lo lắng cho Thẩm Giáng Niên, không biết người đã ban ơn kia có ý định gì."Mình biết mà." Thẩm Giáng Niên đương nhiên đã cân nhắc dụng ý của Lãng Tư Duệ, tuy rằng không có suy nghĩ thấu đáo, nhưng cô cũng có suy nghĩ của mình.100 triệu này, nói thì là cô giúp Ôn Đế, hay nói đúng hơn là Lãng Tư Duệ mượn tay cô giúp Ôn Đế, còn cô thì hưởng được chút hương hoa. Còn việc tại sao để cô đứng tên, Thẩm Giáng Niên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không gấp, để chờ xem sao đã.Buổi tối, Ôn Đế nấu ăn, Thẩm Giáng Niên cùng cô trò chuyện."Giáng Niên, mấy ngày nữa chúng ta sẽ làm thủ tục.""Chuyện đó không gấp." Thẩm Giáng Niên không ngu ngốc, pháp nhân thay đổi, nghĩa là trách nhiệm của cô cũng phải đổi, cô vẫn còn chưa hiểu biết rõ về Truyền Thông Kinh Quảng, sẽ không hồ đồ mà nhận cái sạp này, "Đợi chị ăn xong, chúng ta cùng nhau đến Truyền Thông Kinh Quảng." Thẩm Giáng Niên dựa vào khung cửa nói: "Hôm nay là ngày thứ ba, đã đến lúc xin lỗi theo yêu cầu của Nhã Nại rồi.""Ừ." Ôn Đế hít mũi, nghiêng đầu cười, "Đều nghe theo em hết, Thẩm tổng." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ hồng, "Em không có ý đó....""Bắt đầu từ bây giờ, em chính là Thẩm tổng, mọi chuyện lớn nhỏ của Truyền Thông Kinh Quảng đều sẽ báo cáo trực tiếp cho em." Ôn Đế đảo măng trong nồi, cười thở dài: "Giáng Niên trưởng thành rồi, biết gánh vác." Ôn Đế như nhớ tới gì đó, nói: "Con người chị trước giờ công tư phân mình, trong công việc em là Thẩm tổng, đừng bận tâm, hôm nay là ngày đầu em đến Truyền Thông Kinh Quảng, phải toát ra được thần thái của Boss."Thẩm Giáng Niên mím môi, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, ậm ừ một lúc rồi nói: "Bây giờ tổng giám đốc của Truyền Thông Kinh Quảng là ai?""Đại diện pháp luật và tổng giám đốc thực ra đều là chị.""Chị làm ở BD, vậy chuyện đàm phán công việc đối ngoại của Truyền thông Kinh Quảng ai lo?""Giám đốc các bộ phận." Ôn Đế ngập ngừng, "Quyền quyết định đều thuộc về chị, lần này nếu có chuyện gì xảy ra, chị cũng không thể trách họ. Vì chị là người quyết định.""Ừ." Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhõm nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chị làm ở BD đã lâu như vậy, còn là giám đốc kinh doanh, nếu thăng tiến có hạn chi bằng tự đi ra ngoài làm, dốc sức cho Truyền Thông Kinh Quảng." Ôn Đế cũng nghĩ như thế, "Em yên tâm đi, chị sẽ dốc toàn tâm toàn sức cho Truyền Thông Kinh Quảng, sẽ không làm em mất mặt đâu."Sau khi ăn xong, Ôn Đế chở Thẩm Giáng Niên đến Truyền Thông Kinh Quảng. Trước khi đi, Ôn Đế đã chào hỏi một câu: "Tuy rằng sếp mới vẫn chưa chính thức nhậm chức, nhưng hôm nay sẽ tới nhìn xem, mong mọi người ở lại thêm giờ." Hôm nay, Thẩm Giáng Niên cũng trang điểm rất chỉnh trang, mặc bộ vest màu xám, trông vừa lịch sự tao nhã vừa thu hút ánh nhìn.Ở cửa, có người đứng đón chào, cúi đầu mở cửa."Thẩm tổng.""Ôn tổng."Đi thẳng đến khu vực văn phòng, tất cả đều mặc quần áo công sở, mỗi gương mặt trong đó đều trẻ trung, có thể thấy được tuổi của nhân viên Truyền Thông Kinh Quảng rất nhỏ, vỗ tay rất nhiệt tình, Thẩm Giáng Niên xua tay, "Mọi người ngồi xuống hết đi, tôi ghé đây xem qua chút thôi."Sau khi Ôn Đế ra hiệu, mọi người lần lượt ngồi xuống. Các thành viên chủ chốt tập trung trong phòng họp, "Chắc hẳn các bạn đã thấy rất nhiều điều mà Truyền thông Kinh Quảng trải qua gần đây trên mạng. Tôi rất biết ơn tất cả những người đã không chọn rời đi vào thời điểm quan trọng nhất." Ôn Đế nhìn xung quanh và nói: "Đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử của Truyền thông Kinh Quảng. May mắn thay, với sự giúp đỡ của Thẩm tổng, chúng ta đã vượt qua cuộc khủng hoảng này," Ôn Đế nhìn Thẩm Giáng Niên gật đầu, mỉm cười nói tiếp: "Do Thẩm tổng rót vốn nên tổng vốn chủ sở hữu của công ty đã thay đổi. Tức là Thẩm tổng đã trở thành cổ đông lớn nhất của Truyền Thông Kinh Quảng. Việc thay đổi pháp nhân tương ứng sẽ được hoàn thành trong thời gian sắp tới, chính thức thay đổi từ tôi sang Thẩm Giáng Niên, Thẩm tổng."Giọng điệu của Ôn Đế rất tôn trọng, "Thẩm tổng, cô giới thiệu trực tiếp với mọi người nhé?""Ừm," Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng dậy, "Những người đã đọc tin tức trước đây chắc chắn sẽ biết đôi điều về tôi. Tôi hiện là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lãng Tư Duệ của Lãng Phù Ni. Từ nay trở đi, công việc của Truyền thông Kinh Quảng sẽ được điều hành bởi Ôn tổng." Thẩm Giáng Niên đan xen mười ngón tay lại, đặt lên trên bàn, "Chuyện lần này của Truyền Thông Kinh Quảng, coi như là dùng tiền mua một bài học, sau này làm việc cần phải biết tránh, công ty trưởng thành cũng giống như một đứa bé trưởng thành, đôi lúc sẽ có vấp ngã, nhưng mà...." Giọng của Thẩm Giáng Niên đầy nghiêm túc, "Có một số việc, không thể phó mặc cho may mắn."Mọi người đều im lặng trong lúc Thẩm Giáng Niên nói. Cuối cùng, khi Thẩm Giáng Niên hỏi về lời xin lỗi, giám đốc Marketing đã chủ động nói: "Thẩm tổng, bài xin lỗi đã viết xong, để tôi đưa cô xem." Đưa tờ giấy được in đóng dấu qua.Thẩm Giáng Niên đại khái xem qua, phát hiện nội dung không có gì đáng ngại, nhưng hình thức lại quá cầu kỳ, "Xin lỗi quá hoa mỹ cũng không thích hợp, cứ làm như bình thường đi." Thẩm Giáng Niên chỉ vào đoạn kết, "Thêm một câu ở cuối, sau đó Truyền Thông Kinh Quảng sẽ đem tất cả sản phẩm được cho là sao chép của Nhã Nại thiết kế lại lần nữa, còn phần các đối tác có tiếp tục hợp tác hay không, đợi sau khi sản phẩm mới được ra mắt sẽ có quyền quyết định tiếp tục hợp tác tiếp hay không?" Thẩm Giáng Niên gõ tay lên mặt bàn, mọi người cùng nhìn về phía cô, "Là thử thách cũng là cơ hội, cái xin lỗi này đang có không biết bao người chờ xem." Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn Ôn Đế, "Ôn tổng, việc ra sản phẩm tiếp theo, chính là cơ hội để chúng ta trở mình, để cho những người khác thấy, mấy năm qua Truyền Thông Kinh Quảng đã phát triển như thế nào."Ôn Đế gật đầu, "Thẩm tổng, mấy ngày nay tôi sẽ yêu cầu mọi người tăng ca, chậm nhất là trước cuối tuần sẽ cho ra sản phẩm mới.""Sản phẩm mới này, theo lý mà nói cần phải cùng nhau được tung ra cùng với thư xin lỗi, hiệu quả sẽ tốt nhất, nhưng mà thực tế thấy chúng ta chưa chuẩn bị, cho nên để lại một đoạn hồi hộp ở cuối thư xin lỗi," Thẩm Giáng Niên đẩy lá thư xin lỗi ra giữa bàn, "Đối với thiết kế mới này, phải đưa ra một thời gian biểu cụ thể." Thẩm Giáng Niên di chuyển ánh mắt, giao tiếp bằng mắt với mọi người và nói: "Lần này không thể tạo ra bất cứ sai lầm nào hết, chỗ người nào có vấn đề thì sẽ tìm người đó xử lý." Thẩm Giáng Niên dừng lại vài giây, "Nguy cơ lần này đã qua, làm tốt sẽ được khen thưởng, không tốt thì sẽ phạt, người nào chưa đủ năng lực cần phải tiến bộ hơn nữa." Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên khéo léo nói, "Công ty không nuôi người nhàn rỗi." Ý là nếu như không đủ giỏi thì cuốn gói biến đi.------------------Buổi tối, sau khi tan sở, Tưởng Duy Nhĩ vừa thay quần áo thường ngày ra ngoài, tình cờ bắt gặp Thẩm Thanh Hoà: "Thẩm tổng, đang định tìm cậu.""Hửm?""Tối nay có hẹn gì không?""Tưởng tổng có việc gì à?""Hẹn cậu.""Không hẹn.""Có việc.""Địa điểm." "Địa điểm."Tưởng Duy Nhĩ quay lại và nói: "Đoán đi." "Phòng gym.""Thông minh, đợi dưới lầu nhé, mau đi thay quần áo đi."Hai người đi thẳng đến phòng gym ở trung tâm thành phố, lúc này mới bị kẹt xe, Tưởng Duy Nhĩ nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Bữa nào hẹn làm bữa party đón gió tẩy trần nhỉ?""Không cần.""Quy tắc bao lâu nay là thế, nói thế làm người ta hụt hẫng ghê.""Để sau đi.""Ừ." Tưởng Duy Nhĩ khởi động xe, cười thở dài: "Có cảm nghĩ thế nào? Đột nhiên bị Thẩm Giáng Niên cắt ngang?" Không đợi Thẩm Thanh Hoà nói gì, Tưởng Duy Nhĩ cười thành tiếng, "Có phải có nằm mơ cậu cũng không ngờ, sẽ như thế không."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz