Bhtt Edit Cap Tren La My Nu Vai Chinh Thu
 "Cho nên đây là nơi cuối cùng chúng ta núp sao??"Thiện Minh Hâm đánh giá xung quanh, cô rất quen thuộc cách thiết kế căn cứ của Huyền Vũ, không khác với những lô cốt khác, chỉ là hơi nhỏ, khả năng dự trữ rất ít thức ăn, bên trong chỉ có một phòng ngủ.Không nghĩ tới kế hoạch của Tần Mặc thành công, hiện tại trên mặt đất không còn sinh vật sống, biến chủng đã tiêu diệt, những nhân loại từ đây chỉ ở dưới lòng đất kéo dài hơi tàn, chẳng biết lúc nào trở về mặt đất.Các cô rời đi chỗ này sẽ chết, mà thức ăn không thể cung cấp lâu dài, chết chỉ là vấn đề thời gian.Thiện Minh Hâm bắt đầu thống kế vật tư trong lô cốt, đi theo các cô còn có Nha Nha, nó dang rộng hai cánh bay xung quanh, miễn cưỡng tìm một vị trí nằm.Ôn Như Yểu nhìn diễn biến bên trong ảo cảnh, không so với Tô Hạnh trải nghiệm thật sự, đi đến cạnh Tô Hạnh nói: "Vẫn còn suy nghĩ đến ảo cảnh??""Trong đầu em có chút loạn." Tô Hanh xoa xoa Thái Dương."Trí tuệ nó chưa chắc so với nhân loại, tính cách rất cao ngạo, mặc dù nó nói cái gì mục đích chỉ có một." Ôn Như Yểu muốn trấn an Tô Hạnh: "Nó muốn đột phá từ dục vọng của em, rồi tiến hành mê hoặc, để em triệt để rối loạn, cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho nó."Tô Hạnh kinh ngạc nhìn Ôn Như Yểu: "Nó có nhắc đến chị, chị sánh ngang với nó đúng không??""Thật ra thân thể phát sinh biến hoá, nó luôn trong đầu chị." Ôn Như Yểu trầm mặc nói: "Tình huống khẩn cấp chị đã tiến vào ảo cảnh của em.""Cho nên chị đã biết từ sớm." Tô Hạnh cười khổ, nhìn xa xa Thiện Minh Hâm đang bận rộn: "Mọi việc ở nơi này trải qua rất không chân thật, bản thân như vật thí nghiệm, sống để chờ chết, có lúc em còn tưởng nơi này mới là ảo cảnh."Ôn Như Yểu: "Nếu em nói đây là ảo cảnh vậy cuộc sống trước kia ở thế giới kia là thật sao??"Tô Hạnh sững sờ, Ôn Như Yểu nhích lại gần nhẹ nhàng nói: "Chị là bạn gái em ở thế giới kia."Sắc mặt Tô Hạnh đỏ lên: "Cái kia là nó tạo ra ảo cảnh.""Nhưng nó chính là dục vọng chân thật trong lòng em." Ôn Như Yểu rũ mi, âm thanh khàn khàn nói: "Em thích chị."Tô Hạnh tim đập thình thịch nhưng không phủ nhận.Tô Hạnh im lặng một lát sau mỉm cười nói: "Hiện tại nói vấn đề này làm gì?? Chúng ta không còn nhiều thời gian.""Đây là vấn đề em luôn lo lắng sao, luôn bận tâm đến kết quả cuối cùng." Ôn Như Yểu nhẹ nhàng chạm vào má Tô Hạnh: "Nhưng kết quả không phải đã biết trước, mà quá trình chính là nơi chúng ta nên bận tâm."Ôn Như Yểu mỉm cười ánh mắt sáng lấp lánh: "Cho nên em thừa nhận đi."Cùng ánh mắt nóng bỏng của Ôn Như Yểu đối diện, Tô Hạnh cảm giác hết thảy mọi vấn đề không còn quan trọng nữa.Ôn Như Yểu nói không sai, kết quả cuối cùng chỉ có tử vong, cho dù Tận Thế không đến, nhân sinh của cô cũng không có ý nghĩa, cuối cùng vẫn chết, nếu quá trình đem lại vui sướng thì tốt biết bao.Cho nên cái gì để ý, giờ phút này không còn quan trọng, cô có thể hô hấp, có thể yêu, vậy là đủ."Vậy chị có thể trở thành nhân vật chính của em không?? Ý là trong thế giới này." Ôn Như dựa sát vào Tô Hạnh.Tô Hạnh chớp chớp mắt, hiểu ra ẩn ý của Ôn Như Yểu, mặt liền đỏ: "Chị biết rồi, từ lúc nào??"Biết cô là nữ phụ, như cẩu ôm đùi nữ chính."Từ lúc em tiến vào ảo cảnh." Ôn Như Yểu cười khẽ: "Thế nhưng chị cảm thấy, danh hiệu đó không xứng với em, ví dụ như lời nói của cẩu ôm đùi."Tô Hạnh hận không thể tìm cái lỗ để chui."Bất quá liên quan đến giả thiết, đúng là chị thích nữ nhân, mà trên phương diện kia không thích chủ động."Tô Hạnh nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn Ôn Như Yểu tựa vào vai cô."Sầu chết tôi rồi!!! Các cô còn tâm tình nói chuyện??" Thiện Minh Hâm hai tay chống nạnh đi đến, đem đồ ăn thức uống để lên bàn: "Tôi trong ngoài đã kiểm tra mấy lần, đồ ăn dự trữ quá ít, miễn cưỡng duy trì hai tháng, huống hồ chúng ta căn bản không ăn cái này.""Còn lớp băng bên ngoài không biết mấy chục năm mới tan, theo tôi thấy chúng ta ở đây chỉ chờ lên thiên đàng."Thiện Minh Hâm ngồi trên ghế buồn bực, mặc dù cô một đường biểu hiện bình tĩnh, ngẫu nhiên sẽ điên, biết trước chờ chết ở đây tâm tình không thể nào bình tĩnh nổi.Thiện Minh Hâm dư quang nhìn đến chất lỏng màu xanh, bỗng nhếch môi cười lạnh: "Haha... Nữ nhân điên kia cả một đời vẫn không chiếm được thứ này.""Thật ra không tính là hết đồ ăn." Ôn Như Yểu vẫn dựa vào Tô Hạnh, cả người phát ra sự lười biếng: "Tôi khuyên cô nên bảo tồn thể lực, Tô Hạnh mang vật kia về, có thể cho chúng ta chống đỡ một thời gian."Thiện Minh Hâm chỉ vào chất lỏng xanh: "Cô nói nó?? Cũng được, mùi rất thơm, nồng độ năng lượng rất cao, nhưng sớm muộn có ngày dùng hết, còn không phải chờ chết."Thiện Minh Hâm nói xong kỳ quái nhìn hai cô: "Các cô ôm chặt nhau làm gì, chỗ này rất lạnh sao??""..."Tô Hạnh cảm thấy chỗ này có chút nhỏ, ba người hơi chen chúc.Có lẽ sau khi biến dị Thiện Minh Hâm không còn suy nghĩ đến phương diện kia của con người, Tô Hạnh không nghe lời Ôn Như Yểu bảo tồn thể lực, đi xung quanh lô cốt.Dù sao con người có ý thức độc lập, mỗi ngày đối diện bốn bức tường, sớm muộn cũng điên mất, không chết vì đói, chết vì tinh thần bất ổn.Qua sát xung quanh một hồi, màn hình vụt sáng lên.Là Từ Vi.Tín hiệu có vẻ không tốt âm thanh có chút đứt quãng."Không biết các cô bao lâu thấy tin tức này, cũng không biết các cô có an toàn đến lô cốt... Các cô sẽ cảm thấy kỳ quái, tôi đã cùng Tần Mặc hợp tác, nếu các cô đã lấy máu của Đại Thụ tiến vào lô cốt, xin hãy đem nó đặt vào dụng cụ màu đỏ... Nó có thể truyền đến dữ... cuối cùng hãy kiên trì, tôi sẽ cứu các cô."Cuối cùng màn hình tắt.Mặc dù nói có chút đứt đoạn, các cô vẫn hiểu đại khái, trên bàn điều khiển xác thật có dụng cụ màu đỏ."Hừ!! Cứu chúng ta?? Các cô sẽ tin lời kẻ điên kia!!" Thiện Minh Hâm hừ lạnh, nhìn chằm chằm chất lỏng xanh.Tô Hạnh quan sát Thiện Minh Hâm: "Nhiệm vụ lần này cô rất ủng hộ, chẳng lẽ không để ý đến lợi ích cuối cùng??""Tôi chính là nghĩ đến lợi ích cuối cùng nên bị cô ta điều khiển, nhưng cho tới bây giờ thì sao?? Vẫn bị vây chỗ này, không thể biết thành quả nghiên cứu, dựa vào đâu đưa nó cho cô ta??""Haha...." Thiện Minh Hâm cười to: "Bố đây sống không lâu, tôi cũng muốn cô ta có chết cũng không chiếm được chất lỏng, giống như tôi ôm tiếc nuối xuống mồ haha..."Nhìn cô ta điên cuồng, Tô Hạnh muốn mở miệng, Ôn Như Yểu liền cản.Không có ai nhắc đến chất lỏng xanh.Sau đó liền bị vây chỗ này, không phân biệt ngày đêm, đỉnh đầu vĩnh viễn là trần nhà trắng bệch, thời gian nhanh chóng trôi qua.Mặc dù ban đầu nhàm chán, ba người đều ngủ để giết thời gian, đồ ăn bình thường không thể làm các cô no, ít nhất vẫn mang đến cảm giác thỏa mãn.Cho đến khi nước uống hết, mà chất lỏng xanh bị các cô dùng làm năng lượng đã sắp hết, để kéo dài thời gian các cô phân chia bữa ăn cách nhau xa hơn.Người nổi điên đầu tiên là Thiện Minh Hâm.Ngay từ đầu cô muốn đem Nha Nha hấp thu, nhưng ở trạng thái suy yếu vật lộn, đã thất bại, cuối cùng từ bỏ, kết quả tiêu hao thể lực thêm, cơ thể càng suy yếu.Sau đó Thiện Minh Hâm đánh chủ ý đến Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đang nghỉ ngơi.Mấy lần nghỉ ngơi bị quấy nhiễu, Tô Hạnh không thể không xuất ra sợi nấm trói cô ta lại, bỏ ở góc tường.Lại thêm một khoảng thời gian, chất lỏng màu xanh đã thấy đáy, vì giảm bớt một miệng ăn, liền trói Thiện Minh Hâm bỏ vào khoang ngủ đông duy nhất.Khi khoang ngủ đông đóng lại, Tô Hạnh cố gắng giơ ngón tay chạm vào môi Ôn Như Yểu, vuốt ve đôi môi đã khô nứt: "Chị xác định cho cô ta dùng, em hi vọng chị sẽ sử dụng."Ôn như Yểu suy yếu cười: "Cô ta không quan trọng, nếu nơi đó chứa đủ hai người, thì chị rất nguyện ý đi vào."Hiểu tâm ý của đối phương, Tô Hạnh không nói thêm.Ôn Như Yểu nhìn thấy chất lỏng xanh đã sắp cạn, cuối cùng vẫn rút ra một chút bỏ vào dụng cụ đỏ.Hai người lần nữa vào góc tường ôm nhau........Đã đánh mất khái niệm về thời gian, nhưng Tô Hạnh vẫn đang kiên trì, cô không biết bản thân tại sao có thể kiên trì, đại khái cô lưu luyến nhiệt độ trên thân Ôn Như Yểu.Thật ra cô cũng có ý nghĩ hấp thu Nha Nha, nhưng Ôn Như Yểu không đồng ý.Ôn Như Yểu: "Em tin tưởng chị sao??"Tô Hạnh sau đó không còn suy nghĩ này nữa.Cô bắt đầu lâm vào mê mang, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, mỗi lần tỉnh cô sẽ gạch trên tường một đường.Có lần Tô Hạnh bừng tỉnh, mơ mơ màng màng thấy vách tường che kín vết rạch, sau đó không có khí lực để mở mắt."Tô Hạnh.... Tô Hạnh...."Nghe đến tiếng gọi của Ôn Như Yểu, Tô Hạnh cố gắng hết sức mở mắt ra."Có nước nhỏ xuống."Nước??Sau đó phía trên có nước nhỏ xuống môi Tô Hạnh, một giọt hai giọt ba giọt....Thật là nước!!!Tô Hạnh rất lâu rồi không uống nước, uống vài giọt đầu óc liền tỉnh táo, hai người há miệng để nước tràn vào càng nhiều.Thân thể dần dần khôi phục thể lực."Không đúng, vì sao có nước??"Tô Hạnh chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu ý thức không thích hợp.Lỗ thông hơi phía trên không còn nhỏ vài giọt nước, mà cả dòng nước đang tràn xuống, rất nhanh nước đã tới mắt cá chân."Nơi này ở trên mặt đất, bên ngoài là lớp băng, em cảm thấy nước từ đâu ra??" Ôn Như Yểu mỉm cười nói.Tô Hạnh giật mình: "Chị nói là băng đã tan!!""Trước mắt chỉ có khả năng này."Trên sàn nước càng ngày càng cao, Ôn Như Yểu chống bàn mới ổn định cơ thể, theo tốc độ nước dâng rất nhanh lô cốt sẽ ngập hết."Soạt..."Cách đó không xa Nha Nha đập cánh bơi đến, trước đó thấy Nha Nha không nhúc nhích cứ tưởng đã chết.Ôn Như Yểu suy yếu nói: "Chúng ta phải đi ra ngoài."Tình hình bên ngoài không thể biết nhưng ở lại đây cũng chết.Tô Hạnh gật đầu.Khoang ngủ đông mở ra, Thiện Minh Hâm ho khan hai tiếng, dần dần lấy tỉnh táo, thấy bên trong đã tràn đầy nước, hoảng sợ nói: "Chuyện gì vậy??"Tô Hạnh đỡ Thiện Minh Hâm lên lưng Nha Nha, bơi về cửa.Cánh cửa vừa mở ra rất nhiều nước tràn vào lô cốt.Cho dù có chuẩn bị, Tô Hạnh dán vào tường vẫn bị dòng nước làm lung lay, thân thể rất suy yếu, dưới dòng nước như lá rụng cuốn trôi, sau lưng Ôn Như Yểu cũng vậy, chỉ có thể nắm chặt nương tựa lẫn nhau.Bỗng nhiên Nha Nha từ bên ngoài bơi vào, dùng xúc tu cuốn lấy hai cô, bơi ra ngoài.Cả nóc nhà đều bị chìm ngập, từ dưới bơi ra, như đáy biển bơi lên.Lồng ngực khó chịu, cảm giác thiếu dưỡng khí, đầu óc Tô Hạnh bắt đầu tan rã."Nha..."Nha Nha phát ra âm thanh cố gắng đập cánh, kéo ba người lên mặt nước."Hướng 3h phát hiện biến chủng, xin chi viện!!""Chờ một chút, trên người nó hình như mang ba người!!""Là các cô ấy sao??"Bên tai truyền đến tiếng nói ồn ào, Tô Hạnh mơ hồ mở mắt thấy mặt nước cùng với chiếc thuyền to.....Tiếng máy móc tí tách, Tô Hạnh đột nhiên mở mắt ra.Thích ứng ánh sáng, phát hiện bốn vách tường màu trắng, bản thân đang ở bệnh viện, trên thân cắm đầy ống chích.Là dụng cụ rất hiện đại, Tô Hạnh nhớ mọi thứ đã chìm ngập trong nước, ở chỗ nào mới có trình độ này.Tô Hạnh chậm rãi rút ống chích, ngồi dậy đi quan sát xung quanh.Ngoài dụng cụ chữa trị thì chỉ có bốn vách tường trắng, đứng hồi lâu, bên ngoài có người đi vào.Một nữ bác sĩ nhìn Tô Hạnh mỉm cười: "Cô cuối cùng tỉnh."Tô Hạnh nhìn Từ Vi: "Là cô, những người khác đâu??""Yên tâm đi, nhân loại tiến hoá không yếu ớt như vậy, các cô không sao, người đầu tiên tỉnh là cô."Tô Hạnh hỏi: "Nơi này là đâu??"Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, dù sao đối phương từng nói sẽ quay về cứu các cô."Hiện tại toàn bộ mặt đất điều là nước, chúng ta đang ở trên tàu chiến hạm."Tô Hạnh kinh ngạc nhìn Từ Vi.Từ Vi cười: "Nhờ các cô gửi đến máu của nó, chúng ta mới thuận lợi, cô nhất định rất hoang mang?? Rất đơn giản qua nghiên cứu Đại Thụ, chúng ta phát hiện nó phát ra tần số rất cao xóa bỏ vật chất khác, tận dụng chức năng đó nháy mắt làm băng tan, đồng thời sinh ra nhiệt độ cao, cho nên chúng ta mới xuất hiện ở trên tàu chiến."Tô Hạnh gật đầu: "Tôi có thể thấy các cô ấy không??""Đương nhiên được." Từ Vi dịu dàng mỉm cười.Tô Hạnh đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài có nhiều tiếng khác nhau đang trò chuyện.Tô Hạnh đã rất lâu chưa thấy qua người bình thường."Bọn họ là người ngủ đông đã tỉnh lại." Từ Vi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Nơi này rất lớn, sẽ mang cô đi tham quan một lần, hiện tại chúng ta đang ở thế giới mới, mọi việc đều cần nhân thủ."Rất nhanh Từ Vi mang theo Tô Hạnh đến căn phòng khác, trên giường nằm lẳng lặng một người.Tô Hạnh đi đến cạnh Ôn Như Yểu ngồi xuống.Từ Vi: "Yên tâm, tạm thời chỉ mê mang, năng lượng trên người cô ấy tiêu hao quá nhiều."Tô Hạnh không yên tâm kiểm tra Ôn Như Yểu từ trên xuống dưới, cảm thấy không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm."Cô còn muốn đi đâu không??""Tôi muốn lưu lại nơi này chờ chị ấy tỉnh."Từ Vi nhìn Ôn Như Yểu, mỉm cười nhìn Tô Hạnh: "Vậy cũng được."Từ Vi sắp ra khỏi cửa, Tô Hạnh nhớ đến một vấn đề: "Cái con mang chúng tôi lên, nó thế nào rồi??""Cô nói con cá đó, nó rất đặc biệt, tôi đã chăm sóc thật kỹ." Từ Vi nói xong, nhìn Tô Hạnh chậm rãi đóng cửa.Tô Hạnh ngồi trên giường, nắm lấy tay Ôn Như Yểu, cảm giác ấm áp truyền đến khiến cô rất an tâm.Không cần suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, chỉ cần cùng một không gian cùng Ôn Như Yểu hít thở, Tô Hạnh rất vui vẻ.Tại đây không có ai quấy rầy hai cô, Tô Hạnh mơ hồ ngủ đi, đến khi tỉnh đã thấy Ôn Như Yểu đang nhìn mình."Chị tỉnh rồi??" Tô Hạnh lấy tinh thần ngồi thẳng lưng, cô không nhớ mình đã ngủ quên khi nào.Ôn Như Yểu yên tĩnh ngồi đó, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Hạnh, cũng không bất ngờ khi đối diện căn phòng xa lạ, đối với Tô Hạnh nói: "Em tới đây."Tô Hạnh sửng sốt, nhích lại gần Ôn Như Yểu."Em có bị thương không??""Em không sao." Tô Hạnh run run nói, trong lòng có một dòng nước ấm tuôn trào.Sau khi Ôn Như Yểu tỉnh, hai người liền tìm Từ Vi.Lúc đi qua boong tàu, nhìn bầu trời và mặt nước giao nhau.Các cô đi vào, là lúc Từ Vi đang nghe trợ thủ báo cáo thành quả nghiên cứu."Những tế bào này khác xa tế bào chúng ta biết, nhưng phương thức tiến hoá giống nhau, bọn chúng có thể phân chia lượng lớn rồi sao chép, sau đó cắn nuốt lẫn nhau, kết hợp thành biến chủng mới, theo đó tốc độ phân chia rất kinh khủng...."Từ Vi tạm ngưng trợ thủ báo cáo, mỉm cười hướng đến các cô đi tới: "Hoan nghênh hai vị bình yên trở về~"Ôn Như Yểu lịch sự nói: "Căn cứ mới của cô rất tốt.""Chỉ là nhờ vận may thôi." Từ Vi mang các cô ra boong tàu: "Trước tiên tôi mang các cô tham quan một lần.""Tầng này là năng lượng, tôi đem năng lượng cướp được dự trữ ở đây, đáng tiếc năng lượng không cung cấp đủ, cần ra bên ngoài thu thập thêm.""Phía dưới là khoang bồi dưỡng, nhờ nhân loại thực hiện kế hoạch Hoả Chủng, đông lạnh không ít động vật, tôi dự trữ một ít, sau này nghiên cứu thêm về giống loài tiến hoá mới.""Xuống dưới nữa là khu nghỉ ngơi, ký túc xá của hai cô sẽ ở chỗ này, trước mắt phòng trống rất nhiều tùy ý chọn.""Phía dưới cùng chính là khoang ngủ đông."Từ Vi mang các cô tham quan, đi đến tầng này, quay đầu nhìn các cô nói: "Bên trong có 500 người, là mệnh căn của nhân loại là gen sạch sẽ nguyên thủy nhất.""..."Nhắc đến nhân loại, Tô Hạnh nhớ đến hình ảnh lô cốt bị nước tràn vào, mà lô cốt Huyền Vũ xây dựng không khác mấy, vậy kết cục đều giống nhau."Căn cứ nhân loại đã chìm hết??"Từ Vi suy tư: "Lần cuối cùng liên hệ với Tần Mặc, đại bộ phận bên đó đã tiến vào trạng thái ngủ đông, có thể kéo dài trăm năm, theo tôi biết, kế hoạch ngủ đông kích hoạt, trừ khi nguồn năng lượng hao hết hoặc bên ngoài dùng tay mở ra, thì người ngủ đông đến chết cũng không tỉnh.""Lần hợp tác cuối cùng, chính là lúc tôi phát tin tức, về sau không còn liên lạc, nếu không có bất ngờ xảy ra, đại khái họ sẽ chết hết."Từ Vi nói rất hời hợt, khoé miệng vẫn treo nụ cười dịu dàng.Bọn Tần Mặc cố gắng đến cuối cùng, cũng chỉ đóng băng toàn bộ Trái Đất, làm cho biến chủng biến mất cũng làm cho họ biến mất theo, thậm chí gián tiếp tự hủy.Tô Hạnh trầm mặc không nói."Dù sao cũng là con người, nếu họ xảy ra chuyện, tôi cũng rất lo, cho nên muốn hỏi cô Ôn một chút." Từ Vi mỉm cười nhìn Ôn Như Yểu: "Chỉ có năng lực của cô mới cho kết quả chính xác nhất, chúng ta ở trên mặt nước trôi nổi, ngoài vớt được chút vi sinh vật, chưa từng gặp qua sinh vật khác, thế giới tựa như đã chết.""Cho nên tôi muốn hỏi ngoài nó ra, trên mặt nước chỉ còn chúng ta là sinh vật cao cấp nhất sao??"Ôn Như Yểu nhíu mày: "Tôi không cách nói cho cô biết, nhưng nó tái tạo thế giới, không chỉ ưu ái chúng ta biến đổi."Từ Vi: "Tôi biết rồi, vậy hai cô đi lựa chọn chỗ ở đi, vì sinh tồn, chúng ta còn rất nhiều việc cần làm.""Có phòng đôi không??" Ôn Như Yểu nhìn căn phòng chỉ đủ một người ở hỏi.Từ Vi nhướng mày, mỉm cười: "Đương nhiên có."Từ Vi mang hai người đến phòng khác: "Chỗ này được không??"Ôn Như Yểu tiếp nhận chìa khoá đi vào phòng."Hai cô nghỉ ngơi thật tốt." Ánh mắt Từ Vi cười như không cười liếc nhìn Tô Hạnh, rồi bỏ đi."..." Tô Hạnh."Không thích phòng này??"Ôn Như Yểu tùy ý ngồi trên giường, nhìn Tô Hạnh còn đứng sau cánh cửa."A??" Tô Hạnh chậm nửa nhịp đi qua, quét mắt nhìn căn phòng: "Rất tốt, ít nhất không phải ngủ trên sàn."Thậm chí ở đây có phòng tắm, đúng là thiên đường rồi.Ôn Như Yểu: "Em hiện tại có muốn hỏi chị gì không??"Tô Hạnh đúng là có vấn đề muốn hỏi: "Vấn đề chị nói với Từ Vi, em không hiểu lắm.""Cũng chỉ cái này??" Ôn Như Yểu cười nhạt: "Những cái đó em rất nhanh sẽ biết, thừa dịp chúng ta đơn độc, em không nghĩ cùng chị nói cái gì sao??"Tô Hạnh có ngu ngốc cũng cảm giác bầu không khí khác lạ, nhịp tim không hiểu sao đập nhanh, chậm rãi ngồi cạnh Ôn Như Yểu."Điều em muốn nói hẳn chị đã biết, tâm linh tương thông, là cách biểu đạt chính xác nhất."Nói xong Tô Hạnh muốn cắn đầu lưỡi, cô sống lâu như vậy lần đầu nói lời sến súa này.Ôn Như Yểu khoé miệng ngậm lấy ý cười: "Nhưng chị muốn nghe chính em nói."Tô Hạnh lỗ tai liền đỏ bừng: "Chị....""Chị ở phương diện kia không muốn chủ động, cho em phải thừa nhận trước thích chị, chị vẫn luôn chờ." Ôn Như Yểu chậm rãi tiến đến gần Tô Hạnh.Hơi thở hai người đan xen nhau, Tô Hạnh nhịn không được hôn lên môi mềm mại kia."Em có thể chứ??""Em thích chị."....Qua một thời gian, Tô Hạng ở trên tàu chiến trôi qua bình ổn, đây là khoảng thời gian tốt nhất từ lúc Tận Thế bắt đầu, không có biến chủng nguy hiểm, không có sinh hoạt vất vả, chỉ có mặt nước mênh mông, cùng người tin cậy ở bên cạnh.Mà người đủ đông trong thuyền đều xuất phát từ tự nguyện, có khoảng 400 người, tàu chiến sau khi qua Từ Vi cải tạo trở thành hệ thống tuần hoàn thích ứng với môi trường mới, vấn đề là năng lượng tiêu hao, có ngày sẽ cạn, còn có gần đây phát hiện sinh vật tiến hoá kiểu mới."Cho nên chúng ta cần phòng ngừa, chuẩn bị thật tốt, tôi gần nhất đã nghiên cứu ra vũ khí mới cùng với thuốc biến đổi gen, nhưng điều kiện là tiêu hao nhiên liệu rất nhiều."Ngồi trên bàn hội nghị hình tròn, Từ Vi nói xong lấy cà phê nhấp một ngụm, cau mày để ly xuống: "Quá đắng, phải thêm đường."Thiện Minh Hâm bưng khay run lên một cái, lập tức mỉm cười, bỏ thêm một muỗng đường."Cô nói xem ở đâu tìm thấy nguồn năng lượng??" Ôn Như Yểu ngồi đối diện Từ Vi, thanh lãnh nói.Từ Vi: "Căn cứ Tần Mặc, nơi đó cung cấp năng lượng trên trăm năm, chắc chắn dự trữ rất nhiều, sau khi đại hồng thủy tới, nhất định đã bảo tồn tốt. Nếu như có năng lượng này, vấn đề của chúng ta sẽ giải quyết."Tô Hạnh: "Cô dự định cử ai đi??"Từ Vi nhìn chằm chằm Tô Hạnh.Tô Hạnh cười lạnh: "Cô muốn chúng tôi làm đúng không?"Từ Vi cười dịu dàng: "Tô đội trưởng, dù sao trụ sở này cũng có một phần của cô, vì tương lai lâu dài, ngài nên ra sức một chút.""Tôi không quan tâm những thứ này..."Tô Hạnh đang nói bị Ôn Như Yểu cắt ngang: "Chúng ta sẽ đi."Tô Hanh buồn bực nhìn Ôn Như Yểu, Ôn Như Yểu tiến đến gần tai Tô Hạnh nói: "Chỉ có chúng ta em không muốn đi."Tô Hạnh đỏ mặt cúi đầu.......Vài ngày sau mang theo trang bị của Từ Vi, một chiếc thuyền nhỏ chạy ra khỏi tàu chiến lớn, dừng bên ngoài."Nha nha..."Nha Nha vui vẻ dùng hai cánh bằng phẳng vỗ vỗ mặt nước, nước bắn tung tóe, như đứa trẻ nghịch ngợm vậy.Tô Hạnh nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, cánh tay từ phía sau vòng lấy ôm Ôn Như Yểu."Chuẩn bị lên đường sao??"Tô Hạnh vỗ nhẹ eo Ôn Như Yểu nói: "Xuất phát."
 
 Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz