ZingTruyen.Xyz

[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 83

BichKheTanLo

"Đùng Đùng..."

Xuyên qua những hạt bông tuyết, mơ hồ nhìn thấy rất nhiều thân ảnh to lớn, xuất hiện sau các tòa nhà.

Chỗ các cô ở là toà nhà mấy chục tầng lầu, không biết số lượng bao nhiêu, phán đoán qua mặt đất chấn động, biến chủng nhất định rất nhiều.

Cũng may biến chủng tựa hồ có mục đích cố định, bốn người không làm gì khác, bọn chúng sẽ không chủ động công kích.

"Nè, tôi nói." Thiện Minh Hâm đi đến gần Tô Hạnh: "Cô ta không uống vậy cho tôi đi, lỡ như hấp dẫn thứ khác đến, không tốt lắm."

Tay Thiện Minh Hâm vừa vươn ra, Ôn Như Yểu liền uống hết chén máu, nhàn nhạt liếc nhìn Thiện Minh Hâm.

Thiện Minh Hâm "A" một tiếng, quay lại chỗ cũ ngồi.

Lần này thú triều so với lần trước thời gian càng dài hơn, sách và giấy tờ sắp đốt sạch, vậy mà mặt đất vẫn còn chấn động.

"Lại đi tìm đồ vật có thể đốt." Thiện Minh Hâm quay đầu nhìn Vương Tung.

Vương Tung sửng sốt, hiểu ý cô ta, do dự nhìn xung quanh, xác định không có dị thường, liền đi kiếm.

Chỉ là anh ta đi lần này rất lâu, vẫn chưa quay về.

Ánh lửa sắp tắt, Thiện Minh Hâm muốn đi tìm Vương Tung, thì nên tai truyền đến âm thanh.

Là tiếng thét của Vương Tung, còn có tiếng bước chân.

"Nam nhân này kêu cái gì mà kêu??" Thiện Minh Hâm đứng lên, nhìn thấy Vương Tung chạy đến, sau lưng là một vài thân ảnh hẹp dài.

Cái đầu bằng phẳng, như loài cá uốn lượn bơi trên không trung, nói là robot dung hợp còn đáng tin hơn.

Thấy không ít biến chủng kỳ dị, Tô Hạnh cũng sững sờ, nhìn thấy thứ đó đã đuổi kịp Vương Tung, cái đầu bằng phẳng há ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Vai trái tuyền đến đau nhức, vài miếng thịt đã mất, tạo thành nhiều đường máu, Vương Tung hét thảm thiết, che lấy vai trái cố gắng chạy đến hướng Tô Hạnh, sau lưng ba con cá bằng phẳng đuổi theo không bỏ.

"Moé!!" Thiện Minh Hâm mắng, rút ra cốt đao chém tới, cô cũng trải qua nhiều trận chiến, một đao có thể chém thứ kia thành hai khúc, nhưng khi cốt đao chạm tới da thì phát ra âm thanh kim loại, lớp da mềm mại đột nhiên biến hoá thành lớp kim loại.

Chấn động đến tay Thiện Minh Hâm tê rần, cốt đao xém rơi khỏi tay.

Mà con Cá bằng phẳng da không tổn thương gì, chỉ bị Thiện Minh Hâm đánh một phát, ngã trên đất.

Hai con khác hướng Tô Hạnh và Ôn Như Yểu tấn công, còn chưa tiếp cận, đã bị sợi nấm màu trắng quấn quanh, nháy mắt biến thành kén, rơi trên đất không cách nào động đậy.

"Keng keng..."

Bên kia Thiện Minh Hâm chân giẫm lên lưng cá, cốt đạo liên tục dùng lực nện vào đầu cá, cho đến khi nó chịu không nổi, ngã lăn trên đất bất động.

"Moé!!" Thiện Minh Hâm khó chịu, đá vào lưng nó: "Thứ này đao thương bất nhập, năng lực của Tô Hạnh rất có tác dụng với nó."

Nhìn thấy cá bị cô ta đánh đến bất động nằm trên đất, Ôn Như Yểu nhíu mày: "Quá bạo lực."

Thiện Minh Hâm nhíu mày: "Không lẽ cho bọn nó đến ăn tôi sao??"

Ôn Như Yểu nhìn phía sau Thiện Minh Hâm: "Ý tôi là sẽ đưa đến càng nhiều."

Lúc này Vương Tung trốn một góc, thấy hướng khác xuất hiện thêm ba con giống cá bằng phẳng lúc nảy, bọn chúng di chuyển chung với nhau, nghe bên này phát ra tiến động, liền trôi nổi hướng đến đây.

Nhưng thị lực của chúng tựa hồ không tốt, chỉ nghe âm thanh di chuyển đến đây.

"Sao lại tiến đến đây nhiều như vậy!!" Thiện Minh Hâm vươn tay kéo Vương Tung đang núp, đen mặt nói: "Cậu ở đâu kéo đến những thứ này??"

"Tôi.... Tôi không biết, bọn chúng phá cửa sổ tiến vào trong đây."

Mắt thấy Cá bằng phẳng tiến đến gần, Ôn Như Yểu lạnh giọng nói: "Chớ loạn, không thể gây chú ý đến thú triều bên ngoài, chúng ta trốn trước."

Bốn người bắt đầu tìm chỗ trốn.

Tầng này rất rộng lớn, có ký túc xá, nhưng phần lớn đều là phòng làm việc, từ xa xa quan sát thấy vài bóng đen đang trôi nổi.

Dựa sát tường, Tô Hạnh nhẹ nhàng không tiếng động tiến phía trước, phát hiện phía trước có cửa bị phá hư một nửa, cô liền tiến vào thăm dò.

Bên trong là phòng vệ sinh, có cửa sổ nhỏ phía trên, vài sợi dây leo màu xanh sinh trưởng vào trong, lít nha lít nhít bao phủ vách tường, cùng trần nhà.

Những người khác cũng đi theo sau, thấy khung cảnh bên trong cũng giật mình, nhưng gần đây chỉ có chỗ này là kín đáo nhất.

Tô Hạnh ngưng thở dán sát vào tường, trong bóng tối, cô nghe thấy âm thanh tiến đến gần.

"Cô..."

Âm thanh này rất giống động vật dưới biển, thanh thúy cổ xưa, một chút cũng không khoa học, rất quỷ dị, từ không khí còn nghe tiếng "bạch bạch".

Nó bơi càng gần, ngay ngoài cửa.

Hiển nhiên người khác cũng nghe được.

Vương Tung năng lực yếu nhất tâm lý cũng yếu nhất, thêm bờ vai bị thương, dứt khoát nhắm mắt, mỗi lỗ chân lông đều căng thẳng.

"Cô...." Âm thanh sát bên Vương Tung.

Anh ta còn cảm giác thứ kia đang phớt ngang da của mình, dọa đến phải mở mắt.

Một con cá bằng phẳng ngay trước mắt, cửa nhà vệ sinh nhỏ không thể chứa thân thể nó, nó chỉ ở bên ngoài, hai cái vây cá quét qua mặt Vương Tung, đột nhiên nó ngừng lại.

Vương Tung hoảng sợ, ngay sau đó trước mắt da thịt mở ra một cái miệng to, bên trong đầy răng nanh.

Xong rồi!!

Anh ta thật sự sắp chết rồi, cái đầu của anh ta gần trong gang tấc với cái miệng đó.

Chẳng hiểu vì sao trong lòng Vương Tung không có ý định phản kháng, đầu óc chỉ còn sợ hãi đến không thèm phản ứng, nhắm mắt chờ đợi cái chết đến.

"Ừng ực..." Trong không khí truyền đến âm thanh nuốt.

Một lúc lâu vẫn không truyền đến đau đớn, Vương Tung run rẩy mở mắt, phát hiện Cá bằng phẳng đã biến mất, thay vào đó là dây leo màu đen.

Dây leo đen không biết từ đâu xuất hiện, đã thò tới phòng vệ sinh bốn người đang trốn, nó tựa như rắn vậy, nuốt sống con mồi, con mồi bên trong còn đang giãy giụa, kéo theo dây leo đang vặn vẹo đung đưa.

"Ừng ực..." Lại là tiếng nuốt, thì ra nó phát ra từ dây leo. Lần này nó nuốt con mồi đến tận đáy, một lát sau dây leo trở về ban đầu, con mồi tựa hồ đã bị tiêu hoá xong.

Tô Hạnh căng thẳng không dám động, nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Đâu chỉ dừng lại như thế, những dây leo khác chằng chịt thò vào trong toà nhà, như đang tìm kiếm con mồi.

May mắn là dây leo trực tiếp lướt qua các cô.

Sự tình vượt xa suy đoán ban đầu, không ai dám động đậy, chỉ nhìn dây leo đen điên cuồng cắn nuốt sinh vật sống khác trong tòa nhà.

Quá trình này không biết kéo dài bao lâu, lâu đến đại não cứng đơ đến trì độn, bên ngoài không gian như lắng đọng, chỉ nghe tiếng ''ừng ực".

Thật lâu sau, rốt cuộc tiếng nuốt ngưng, dây leo đen dần dần rút lui.

Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nhìn Vương Tung dần dần ngồi xụi lơ trên đất.

Vương Tung đầu gối run rẩy, quỳ gối trên đất.

Phía trước dây leo dần dần lui đột nhiên ngừng, chậm rãi hướng Vương Tung thò tới.

Vương Tung lập tức căng thẳng, lúc nãy thấy rất rõ ràng, nó dễ dàng nuốt chửng Cá bằng phẳng.

Đỉnh đầu dây leo nứt ra bốn cánh hoa, ở giữa vòng tròn xung quanh là những răng nanh, mà ngay "yết hầu" co giãn tùy thời nuốt con mồi lớn bé, đem Vương Tung nuốt thì không thành vấn đề.

Nhưng... Nhưng vì sao là anh ta??

Mắt thấy Vương Tung sắp không xong, Tô Hạnh cử động ngón tay, hoá thành sợi nấm, khoá chặt bốn cánh, miễn cưỡng ngăn chặn công kích.

Ngay lúc Tô Hạnh hành động, những dây leo khác đồng thời hướng bên này thò tới, chưa kịp chặt đứt sợi nấm, Tô Hạnh liền bị dây leo kéo qua chỗ khác.

Tô Hạnh bay lên không trung tạo thành đường vòng cung, trời đất quay cuồng, chỉ cảm giác bản thân rơi vào vật mềm mại.

Tô Hạnh nhanh chóng đứng dậy, lòng bàn tay chạm vào phía dưới, cảm giác vật mềm mại đang nhấp nhô.

Như đang đè lên trái tim vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz