ZingTruyen.Xyz

[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 79

BichKheTanLo

Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, nơi đây là dưới lòng đất, ánh sáng không chiếu vào, rất khó biết được thời gian, ước chừng từ lúc các cô vào đây, hiện tại đã là chiều.

Đầu giường có hai ánh đèn, Tô Hạnh núp trong chăn, mặt hướng vào tường, toàn thân cứng đờ.

Không phải chưa từng cùng Ôn Như Yểu nằm chung một giường, mà giờ khắc này không biết vì sao mỗi tế bào trong cơ thể đều căng thẳng.

"Em thích dán tường ngủ??" Âm thanh Ôn Như Yểu đánh vỡ trầm mặc.

Tô Hạnh "A" một tiếng.

Xoay người nằm ngửa, Tô Hạnh nhìn trần nhà, nuốt nước miếng: "Giống như thật có thói quen này."

Ôn Như Yểu: "Vậy sao, chị còn tưởng em đang khẩn trương."

"Tại sao phải khẩn trương chứ." Tô Hạnh lẩm bẩm nói, thẳng tắp nằm trên giường, bàn tay nắm chặt ga giường, đột nhiên ngón tay chạm đến vật mềm mại.

Tô Hạnh như giật điện, ngồi thẳng dậy, cứng đờ nhìn Ôn Như Yểu.

Ôn Như Yểu khẽ cười: "Không khẩn trương sao??"

Ôn Như Yểu vỗ vỗ bên cạnh: "Đừng quậy, lại đây nằm, tiếp xúc da thịt càng hiệu quả hơn."

Rõ ràng là ai đang quậy??

Tô Hạnh không tự nhiên nhìn hướng khác, ngồi một lúc, dứt khoát nhắm mắt nằm xuống.

Xung quanh yên tĩnh, bên mũi cứ truyền đến mùi thơm nữ nhân, cơ thể còn bị đối phương ôm, trái tim như mở chốt, đập rất kịch liệt.

Thời gian như thả chậm, Tô Hạnh còn đếm biết tim đập, cảm thấy đêm nay không cần ngủ rồi.

Ga giường mềm mại, bên hông cánh tay lạnh lẽo dán chặt, thật sự chịu không nổi, Tô Hạnh mở mắt: "Tay của chị sao lạnh như vậy."

Ôn Như Yểu gối lên ngực Tô Hạnh, âm thanh buồn bực: "Từ khi biến dị, chị rất sợ lạnh, em cũng cảm thấy đúng không??"

Tô Hạnh nghĩ đến những lần trước, đúng là Ôn Như Yểu rất nhạy cảm với nhiệt độ.

Tô Hạnh nâng tay lên không trung, do dự một chút vẫn chạm vào lưng Ôn Như Yểu. Có lẽ nhiệt độ của cô sẽ làm đối phương ấm áp một chút.

Nhưng là... có chút không đúng.

Tô Hạnh: "Vì sao em có thể trấn an chị??"

Theo như tình huống trước mắt, người bị lây nhiễm phải duy trì thanh tỉnh, không để mất tự chủ, nếu thành công cũng xem như một nửa người bình thường.

Nói cách khác ý thức thanh tỉnh rất quan trọng.

Nhưng Ôn Như Yểu cần, tại sao là cô??

"Bởi vì trên người em, cho chị cảm giác an tâm." Ôn Như Yểu rúc vào người Tô Hạnh như chú mèo vậy.

Ở Tận Thế chỉ có sinh tồn, nhiều cuộc trò chuyện không mang cho Tô Hạnh cảm giác, không biết vì sao tim đập lại rất nhanh, ngay cả cơ thể cũng nóng theo.

Là cô suy nghĩ nhiều?? Nhưng cũng quá mập mờ đi.

Đêm khuya, ngủ chung, đối thoại, nếu đặt ở phim truyền hình thì rất giống mấy cặp đôi đang tán tỉnh nhau, sau đó....

Huống hồ Ôn Như Yểu và cô đã thừa nhận thích nữ nhân.

Bất quá đối mặt với sinh tử, bất cứ lúc nào cũng chết, ốc còn mang không nổi vỏ ốc, cô luôn né tránh vấn đề này.

Ôn Như Yểu: "Em ầm ĩ quá."

Tô Hạnh bĩu môi: "Em không có nói chuyện."

"Chị là nói nơi này." Ôn Như Yểu chỉ vào tim Tô Hạnh.

Sắc mặt Tô Hạnh cứng đờ, má nóng lên. Không thể nào đập nhanh đến như vậy.

"Thật ngượng ngùng." Tiếp xúc gần gũi với Ôn Như Yểu rất dễ làm Tô Hạnh tim đập nhanh, mất tự nhiên nhích ra xa, lại bị Ôn Như Yểu đè vai lại.

"Có muốn chị giúp không??"

Đầu giường ánh đèn hình quả quýt mờ nhạt, Ôn Như Yểu chống đỡ cơ thể phía trên Tô Hạnh, bóng tối che khuất tầm mắt Tô Hạnh.

Ánh mắt Tô Hạnh rơi vào chiếc cằm tinh xảo, xuống dưới là chiếc cổ trắng nõn, cùng nửa ẩn nửa hiện xương vai xanh.

Tô Hạnh nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng, chỉ ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn, vô cùng say lòng người, làm người ta trầm mê.

Đôi môi càng ngày càng gần, còn Tô Hạnh như dây đàn đang căng, ngón tay bấu chặt ga giường, quên cả hô hấp.

Đến khi bản thân thiếu dưỡng khí, Tô Hạnh đột nhiên hai mắt nhắm nghiền, trong bóng tối hương thơm vẫn quanh quẩn bên mũi, một vật mềm mại rơi vào đôi môi.

Sau đó...

Cô ngủ quên mất.

........

Trụ sở dưới lòng đất, đèn đuốc sáng trưng, trên bàn bày nhiều đồ ăn, dù sao vẫn thua xa các tiệc ở trước Tận Thế, nhưng có không ít rau củ bên ngoài đã biến mất, thậm chí còn có thịt.

Từ Vi ưu nhã dùng dao cắt thịt bò bít tết, sau lưng Thiện Minh Hâm đang báo cáo.

"Hai cô ấy nói không có khẩu vị, không muốn cùng ngài ăn cơm."

Từ Vi buông dao xuống, xoa xoa tay, tựa hồ không ngoài dự đoán: "Vậy còn cô?? Vài ngày không cho hoạt động tự do, trong lòng có vẻ rất oán hận."

Thiện Minh Hâm cung kính đứng phía sau, miệng đang cười, ánh mắt lại chấn kinh.

Từ Vi nghĩ nghĩ, quay đầu hướng Thiện Minh Hâm ngoắc ngoắc tay: "Nga, đã quên cô không thể nói chuyện, mau tới đây."

Thiện Minh Hâm ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh.

Phần gáy đau nhói, thân thể rốt cục thả lỏng, Thiện Minh Hâm thở thào đứng lên, kéo ghế đặt mông ngồi xuống.

"Từ Vi, cô chính là cmn biến thái." Thiện Minh Hâm mệt mỏi ngồi trên ghế, chỉ có sức lực mắng chửi, nếu không đã dùng tay chỉ thẳng mặt cô ta mắng.

Từ Vi lơ đãng cười, tiếp tục cắt thịt trên dĩa: "Không sai, nhìn cô còn sức sống tôi đã an tâm, đúng lúc ăn cơm tôi thích quá yên tĩnh."

"Cmn!!" Cô ta càng thoải mái, Thiện Minh Hâm càng nản: "Cô hãy cầu nguyện đừng rơi vào tay tôi, lúc ngủ cũng đề phòng nếu không..."

"Nếu không cô sẽ lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt, đem khuất nhục trả cho tôi, để tôi sống không bằng chết??" Từ Vi thở dài, đưa năng cằm Thiện Minh Hâm.

"Cô biết, trước kia tôi quyên góp rất nhiều tiền cho cô nhi viện, đối xử bình đẳng với mơ ước từng người, hiện tại tôi cho cô cơ hội như thế nào??"

Thiện Minh Hâm hừ lạnh: "Giả mù sa mưa, thật cho tôi cơ hội sao, trước đem vòng trên cổ cởi ra, mới cho là công bằng."

Từ Vi cười lớn, ôn nhu nói: "Công bằng chỉ chỉ tồn tại ở những người thực lực ngang nhau, từ khi cô bị tôi bắt đến nay, cô chỉ là một vật phẩm, muốn đòi công bằng sao??"

Thiện Minh Hâm cắn răng nhìn Từ Vi, hận không thể lột da rút xương, nhưng bom hẹn giờ trên cổ, làm cô phải nhịn xuống, chán ghét tránh lấy tay Từ Vi.

Từ Vi thu tay, ánh mắt nhìn gương mặt hốc hác của Thiện Minh Hâm, ưu nhã nói: "Nếu như tỉnh lại sau giấc ngủ, nhìn thấy gương mặt cô, tôi khả năng sẽ kinh sợ."

Từ Vi đem bò bít tết đẩy đến trước mặt Thiện Minh Hâm: "Ăn chút đi, gương mặt thêm chút thịt sẽ đẹp hơn, đợi mấy ngày sau rời đi nơi này, có thể hôm nay là bữa cuối cùng."

Thiện Minh Hâm giật mình: "Cô muốn thả tôi??"

Từ Vi bỏ vòng kim loại vào hộp: "Tiểu đội phía nam điều tra tổn thất vài người, hệ số nguy hiểm cao, ngày mai cô và hai người kia cùng xuất phát, ba biến chủng cao cấp đi chung, tỉ lệ sống sót rất cao."

Thiện Minh Hâm nhìn chằm chằm Từ Vi, lời nói của đối phương khiến cô khó chịu, cười lạnh: "Từ Vi à Từ Vi, cô đối với nghiên cứu nhân loại, mở ra tiến hoá này tiến hoá kia, thế nhưng bản thân thì sao, cuối cùng vẫn là người bình thường, chẳng qua muốn tẩy não người khác để làm vật thí nghiệm, thật giả tạo và buồn nôn."

Oán giận trong lòng rốt cuộc phát tiết xong, Thiện Minh Hâm rất vui vẻ, một lúc lâu, sắc mặt Từ Vi âm trầm, ẩn ẩn phát lạnh.

Vô ý thức Thiện Minh Hâm sờ lên cổ, nói thật cô rất sợ chết, nếu chọc giận Từ Vi, có khả năng tiện tay nổ bể đầu cô.

"Cô nói không sai." Từ Vi ngẩng đầu, lần nữa khôi phục dịu dàng: "Lúc trước bọn họ bảo bắt cô, cũng nói cô bình yên vô sự, là tôi ao ước cô, không phải ai cũng may mắn vượt qua tiến hoá, hoàn mỹ cộng sinh."

Thiện Minh Hâm nhíu mày, ánh mắt khác thường nhìn Từ Vi.

Từ Vi nói: "Tôi không thể tùy tiện mạo hiểm, thế giới đang rơi vào nguy hiểm, luôn có người làm chút gì đó, tôi nhất định phải thanh tỉnh, như vậy mới giúp các cô giải quyết tốt hậu quả."

"A...." Thiện Minh Hâm khẽ phát ra âm thanh.

Nói thật lúc trước từng làm cộng sự nghiên cứu với Từ Vi thời gian dài, cô ta vẫn luôn dịu dàng hòa nhã đối xử, nhưng mọi người đều biết vị Từ tiến sĩ này bên ngoài là túi da nhưng bên trong là tường đồng vách sắt, ngăn cách hoàn toàn với mọi người.

Ngoài danh hiệu là nhà nghiên cứu trẻ tuổi tài năng nhất thì Thiện Minh Hâm thật sự không hiểu nổi Từ Vi.

Không có máy kiểm soát, Thiện Minh Hâm hoạt động rất tự do, trước mắt đĩa bò bít tết toả ra mùi hương rất thơm, cô cầm lấy đĩa: "Cô làm sao biết, sau khi tôi rời nơi này sẽ cam đoan làm việc??"

"Không phải vì tôi, là vì chính cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz