Bhtt Edit Bi Nam Chu Vai Ac Mu Mu Coi Trong Tam Khong
Lãnh Tư đi rồi, Tu Thụy ở trong phòng đi qua đi lại, câu nói trước khi rời đi của Lãnh Tư khiến hắn khó lý giải.Mẫu thân đại nhân muốn biểu đạt điều gì? Không cần đem trong gương những thứ khác coi như là ảnh ngược của bản thân, là ý nói không nên bị hiện tượng trước mắt mê hoặc, hay là ý khác?Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía tấm gương đã làm hắn bối rối đã lâu, lạnh lùng nói: "Xuất hiện đi, Hi Luân."Từ phía sau gương đi ra Hi Luân tươi cười diễm lệ, mái tóc vàng óng ánh buông xuống, hai bên tết hai bím nhỏ tinh tế, nụ cười đơn thuần vô hại: "Tu Thụy, ngươi đứa nhỏ này thật là không lễ phép, ngươi gặp mặt với ta, tỷ tỷ đại nhân của ngươi đâu?"Tu Thụy muốn mở miệng, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Lãnh Tư nên lựa chọn trầm mặc."Tu Thụy, có phải tỷ tỷ đại nhân của ngươi bảo ngươi đừng tiếp xúc với ta? Xem ra tỷ tỷ đại nhân bắt đầu chán ghét ta rồi." Hi Luân tiếc nuối thở dài, "Ta làm sai điều gì? Để ta nghĩ xem, chẳng lẽ là lần trước ta sai Mã Cát mang lưỡi hái đi tìm nhân loại mà tỷ tỷ đại nhân coi trọng?"Lời nói của Hi Luân khiến Tu Thụy chú ý.Hắn không dám tin, chăm chú nhìn qua, Hi Luân vừa rồi là hồ ngôn loạn ngữ muốn dụ hắn mở miệng, hay đó mới là sự thật?Mẫu thân đại nhân thích một nhân loại, thậm chí vì nhân loại kia mà đặc biệt đến Liên Bang?Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.Nếu mẫu thân đại nhân thật sự yêu thích một nhân loại, thậm chí còn đưa nhân loại ấy trở về Phất La Tư Đặc, chắc chắn sẽ khiến những lão quý tộc đầy dã tâm kia bất mãn.Dù trên bề ngoài, bọn họ tỏ ra thuận theo mẫu thân đại nhân, nhưng thực chất chỉ là bị sức mạnh cường đại của mẫu thân đại nhân thuyết phục, để bất cứ nơi đâu cũng không thể tìm ra sơ hở.Nếu những lão quý tộc ấy lấy cớ mẫu thân đại nhân vì nhân loại mà phản bội huyết tộc, rồi liên hợp với quý tộc các lĩnh vực khác công khai lên án, đối với mẫu thân đại nhân mà nói, nhất định sẽ trở thành một chuyện phiền toái."Hi Luân." Thanh âm Tu Thụy lạnh xuống, "Ngươi không cần bôi nhọ Lãnh Tư thân vương vĩ đại. Ta biết hiện tại ngươi cùng mẫu thân ta quan hệ bất hòa, nhưng cũng không cần dùng cách này để bịa đặt mẫu thân đại nhân.""Tu Thụy, ngươi quá ngây thơ." Hi Luân lắc đầu, bước đến trước mặt hắn. Nàng thấp hơn Tu Thụy khá nhiều, tươi cười lại rạng rỡ. Theo lý mà nói, khí tràng của nàng không thể so với thân hình cao lớn, cường tráng của Tu Thụy, nhưng khi hai huyết tộc đối diện, uy hiếp trong ngôn từ Hi Luân lại không hề yếu thế. "Ta không có hứng thú nói dối. Ta thích nói giỡn thì đúng, nhưng hiện tại, ta nói đều là sự thật.""Cho nên ngươi muốn thế nào?" Tu Thụy duy trì cảnh giác. Hiện giờ mẫu thân đại nhân đối với Hi Luân bất mãn, rất có khả năng là Hi Luân nắm được "nhược điểm" của mẫu thân, lấy đó uy hiếp.Hi Luân mỉm cười, "Ta đến là để giúp ngươi, Tu Thụy. Ta biết tỷ tỷ đại nhân gây cho ngươi áp lực rất lớn. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta có thể giúp ngươi đạt được điều ngươi muốn.""Ngươi có ý gì?"Hi Luân đôi mắt xanh biếc thẳng thắn nhìn vào Tu Thụy đang có chút dao động, "Ta chẳng phải đã nói với ngươi từ trước sao? Chỉ cần làm theo phương pháp của ta, tuyệt đối không sai. Ngươi luôn do dự, không quyết đoán, bản chất là thực lực chưa đủ cường đại, cuối cùng chỉ sẽ dẫn tới hai bàn tay trắng."Nàng tiếp tục dẫn dắt, "Ngươi thích nhân loại kia, gọi là Cư Dao đúng không? Ta có thể giúp ngươi có được nàng."Tu Thụy do dự một thoáng, lời cảnh cáo của Lãnh Tư lại vang lên trong đầu, khiến hắn lập tức tỉnh táo, "Chuyện này quá phiền phức. Nếu ngươi muốn ta đắc tội với đám lão quý tộc Phất La Tư Đặc, để giảm uy vọng của ta, thì ngươi không đạt được đâu.""Ôi, sao ngươi cứ luôn xem ta như kẻ xấu thế? Ta đối xử với ngươi tốt như vậy." Hi Luân khẽ lắc đầu, "Ngươi thử nghĩ xem, tỷ tỷ đại nhân của ta cũng sẽ không giúp ngươi. Nếu ngươi thích một nhân loại, dưới sự trợ giúp của Lãnh Tư thân vương cường đại, ngươi vẫn sẽ bị cản trở, thậm chí uy vọng còn bị hạ thấp. Lãnh Tư thân vương nếu thật sự thích một nhân loại, dĩ nhiên sẽ chẳng sợ mấy lão quý tộc kia chê cười. Nhưng ngươi thì khác, ngươi sẽ phải kiêng kị."Tu Thụy trầm mặc. Quả thật, mẫu thân đại nhân từ đầu đến cuối chưa từng nói sẽ trợ giúp hắn. Dù hắn là người thừa kế, mẫu thân thậm chí còn sớm chuẩn bị, Đế Nguyệt kẻ trò đùa dai kia làm người thừa kế thứ hai.Dưới ánh nhìn chăm chú của Hi Luân, hắn ngẩng đầu, lý trí quay trở lại, "Ngươi đừng nghĩ châm ngòi quan hệ giữa ta và mẫu thân đại nhân. Mẫu thân luôn luôn nghiêm khắc với người thừa kế. Trước đây vị thừa kế thứ nhất cũng không thể yêu nhân loại."Hi Luân xoắn nhẹ bím tóc bên má, ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo, "Không phải ý đó. Ý ta là ta có thể giúp ngươi giảm bớt chướng ngại, thậm chí khiến nhân loại kia yêu ngươi.""Cái gì?" Tu Thụy trừng to mắt, ngay sau đó ý thức được điều gì, "Ngươi định dùng ảo thuật mê hoặc nàng?""Quá thông minh, ngươi đoán trúng rồi." Hi Luân khẽ hất tay, Tu Thụy sắc mặt dần sa sầm, "Ta không cần loại hỗ trợ đó.""Không ngờ ngươi lại quang minh lỗi lạc như vậy, chỉ tiếc là ngay từ vạch xuất phát ngươi đã thua rồi. Nàng vốn đã đề phòng ngươi, bởi vì nàng biết trước tương lai." Trong giọng Hi Luân tràn đầy thương hại đối với Tu Thụy."Có ý gì?" Tu Thụy nhíu mày. Biết tương lai? Tương lai gì?Hi Luân tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, thản nhiên đáp, "Chính là theo nghĩa đen thôi. Ngươi không biết thì cũng chẳng sao."Tu Thụy cắn răng, nhìn dáng vẻ ung dung kia, chỉ cảm thấy nàng quả thực tới đây để thêm phiền phức.Hi Luân vừa thưởng thức mái tóc mình, vừa làm ngơ trước Tu Thụy đang ở bờ vực bùng nổ lửa giận. Sau đó, nàng đưa tay ra, trong không khí bỗng hiện lên một cánh tay xám trắng, đặt một chiếc ly sứ trắng ngà còn bốc hơi nóng vào tay Hi Luân, từ đầu đến cuối toàn bộ thân hình đều không hiện ra.Tu Thụy biết đó là người hầu của Hi Luân, một kẻ mang mùi hương kỳ quái, thân phận tộc loại không rõ ràng.Hi Luân ung dung nhấp hai ngụm trà trong ly sứ, thong thả nói, "Chỉ là ảo thuật thôi, dùng lại thì đã sao? Cũng không phải biến Cư Dao thành con rối cho ta giật dây. Ta đâu có hứng thú biến ai cũng thành rối, ta chỉ cần một người hầu là đủ.""Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tu Thụy trầm giọng."Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, Tu Thụy? Hơn nữa ngươi cũng đã làm theo. Cứ tiếp tục như vậy, tiếp xúc với nàng. Hiện tại ta chỉ giúp ngươi một chút, động tay động chân trên ký ức của nàng." Hi Luân nói, "Chỉ tiếc là ta không giúp được quá nhiều. Bởi vì tinh thần thế giới của Cư Dao quá phức tạp. Ký ức của nàng yên ả như mặt nước phẳng lặng, muốn bóp méo lại vô cùng khó khăn."Nói rồi, Hi Luân lại đưa tay ra, chiếc ly sứ trong tay nàng lập tức bị Nữu Bá Ân lấy đi.Đối với ký ức của Cư Dao, Hi Luân cảm thấy vô cùng khó xử. Lần đầu tiên gặp Cư Dao ở lâu đài An Sắt, nàng đã lặng lẽ thử viết lại ký ức của Cư Dao, đáng tiếc là thất bại.Nàng không thể hoàn toàn đọc được đoạn ký ức ngắn nào của Cư Dao, phần lớn chỉ thấy những mảnh vụn về cuộc sống nhàm chán trong trường học, Cư Dao dành phần lớn thời gian để ngủ gà gật, hoặc mơ màng sắp ngủ ngay trong giờ học.Một kiểu sinh hoạt tẻ nhạt. Hi Luân vốn ưa thích những kẻ thú vị, tồn tại đầy màu sắc, nên càng khó lý giải cách tồn tại của Cư Dao. Trong mắt nàng, Cư Dao giống như một con cá sống ven bờ biển, đôi khi bị sóng đánh dạt lên bờ cát chờ chết, rồi lại bị thủy triều cuốn về biển, tiếp tục bơi lội hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng ở bên ranh giới tử vong, nhưng rồi vẫn bị cuốn ngược trở lại.Nói cách khác, cảm xúc của một người hay một huyết tộc càng nhiều biến động, ảo thuật càng dễ xâm nhập. Trừ khi kẻ đó có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, còn trong thế gian này, ngoại trừ Lãnh Tư, Hi Luân chưa từng gặp kẻ thứ ba mạnh hơn mình.Bởi vậy, Hi Luân lựa chọn thay đổi chiến lược, chuyển sang xóa bỏ một phần ký ức của Cư Dao.Nàng muốn xóa đi những ký ức mới nhất, để Cư Dao quên sạch trải nghiệm bị An Sắt đưa đến Phất La Tư Đặc lần này. Nhưng trên thực tế, Hi Luân lại thất bại.Lúc ấy có Tu Thụy ở đó, Hi Luân không dám công khai mạnh tay xóa ký ức của Cư Dao. Cuối cùng, nàng chỉ thành công xóa đi một phần ký ức của Cư Dao liên quan đến Lãnh Tư. Không rõ vì sao, trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc của Cư Dao đối với Lãnh Tư lại dao động mạnh hơn so với bất kỳ ai khác.Tu Thụy quay đầu đi, không nhìn về phía Hi Luân.Hi Luân thấy hắn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay.Nàng khẽ giơ ngón tay đặt lên môi, "Tu Thụy, quay đầu lại."Tu Thụy không hề nhúc nhích.Hi Luân khẽ thở dài, đứng dậy bước đến trước mặt hắn. Đôi mắt xanh biếc của nàng so với viên ngọc lục bảo gắn trên áo Tu Thụy còn xinh đẹp hơn, nhưng khi nhìn kỹ lại ẩn chứa sự đáng sợ, như một xoáy nước xanh lục sâu thẳm, rơi vào đó rồi thì không thể thoát ra..Cư Dao một mình đi dạo ở thắng cảnh nổi tiếng khác trên hải đảo. Ở những nơi đông người như vậy, nàng luôn có thể tình cờ gặp người quen.Bạch Nghị An theo sát bên cạnh La Nhạc, vừa từ một cửa hàng lưu niệm bước ra thì lập tức thấy Cư Dao đang nhàn nhã dạo chơi. Nàng nhanh chóng bước tới chặn trước mặt Cư Dao."Cư Dao!""Bạch Nghị An." Cư Dao miễn cưỡng coi tiếng gọi kia như một lời chào hỏi."Sao ngươi lại ở đây? Không đúng... chỉ có một mình ngươi?" Bạch Nghị An vừa nhìn đã bắt đầu liên tưởng, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới bộ đồ thường nhật của Cư Dao, nghi ngờ nàng có phải đang chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó.La Nhạc cũng chậm rãi đi tới, đôi mắt không rời Cư Dao."Là ta đi một mình, muốn đi cùng không?""Ngươi bị bỏ lại rồi?" Bạch Nghị An lập tức cảm thấy khả năng này rất lớn, dù sao thì Cư Dao mồm miệng cũng lanh lợi.Cư Dao tung chiêu tất sát, "Cha ngươi nói ngày kia ông ấy sẽ tới.""Cái gì?" Quả nhiên chiêu này hiệu quả, Bạch Nghị An lập tức quên chuyện của Cư Dao, bắt đầu lo lắng cho vận mệnh ngày mai của chính mình. "Vì sao ba ta lại nói với ngươi mà không nói với ta?""Ngươi không phải đã chặn ông ấy rồi sao?"Bạch Nghị An gãi đầu: "Không, chết tiệt! Phiền toái rồi, ta phải trốn ngay. Lão già đó nhất định sẽ tra hỏi ta tại sao chạy đến lĩnh vực huyết tộc. Ta không muốn cãi nhau với cái lão vô tâm vô phổi đó đâu."La Nhạc bình tĩnh nói, "Không sao, có lẽ cha ngươi chỉ muốn đến đây chơi một chút. Không phải ông ấy vẫn còn đang nghỉ sao?""Quỷ mới biết. Ông ấy suốt ngày bôn ba, vạn năm chẳng chịu về nhà, sao lại nghỉ đúng lúc này được. Đúng là xui xẻo, trước kia muốn gặp thì không thấy, giờ ta không hề muốn gặp thì lại xuất hiện." Bạch Nghị An bĩu môi.La Nhạc hỏi, "Vậy tối nay ngươi định sắp xếp thế nào?"Bạch Nghị An liền quay sang hỏi Cư Dao: "Ngươi thì sao?""Buổi tối takhông rảnh, có việc phải ra ngoài.""Có việc?" Bạch Nghị An lập tức cảnh giác, "Hôm qua ngươi cũng nói tối có việc muốn ra ngoài. Đại buổi tối ngươi đi đâu? BBQ party à?""Không phải, ta định sang đảo khác dạo một chút, buổi tối không nóng."Bạch Nghị An còn định nói thêm thì bị La Nhạc giữ chặt tay. La Nhạc khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng đừng nóng nảy.Cư Dao chỉ về phía cửa hàng lưu niệm mà Bạch Nghị An vừa bước ra, "Vậy nhé, ta đi xem đồ kỷ niệm. Tái kiến.".Tám giờ tối, Cư Dao rời khách sạn, đi về phía bãi biển.Nàng men theo lối dẫn vào rừng dừa rậm rạp, càng đi vào sâu, người qua lại càng thưa thớt, cho đến khi chỉ còn lại một mình nàng.Con đường này chính là lối mà lần trước nàng phát hiện khi bị yêu miêu truy sát, xuyên qua rừng dừa sẽ đến được một vách đá.Ban đêm gió biển thổi mạnh, cái lạnh len lỏi trong gió còn buốt hơn cả điều hòa.Cư Dao ngồi trên một khối đá lớn gập ghềnh, khi vừa ngồi xuống còn cảm thấy bề mặt đá lưu lại chút hơi ấm.Nàng đưa mắt nhìn về rừng dừa cách đó không xa, tán lá rộng rậm rạp, trong bóng tối giống như một tấm lưới đen khổng lồ giăng ra.Cư Dao nhàn nhã ngồi trên tảng đá, mở điện thoại ra xem, đáng tiếc mạng ở đây quá kém, chỉ có thể lướt lại những tấm ảnh đã lưu để giết thời gian.Nửa giờ sau, nàng giơ tay gãi gãi sau gáy, giống như vừa bị muỗi đốt.Nàng hướng về phía rừng cây hô lên, "Xuất hiện đi, ngươi mà còn không ra sẽ bị muỗi cắn chết đó."Một lúc lâu sau, từ sau một thân cây, chậm rãi bước ra một bóng người đen thẫm.Cư Dao nghi ngờ kẻ kia cố tình gãi ngứa xong mới chịu ló mặt, chẳng qua là để tránh làm mất khí thế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz