[BHTT + EDIT] Bị Nam Chủ Vai Ác Mụ Mụ Coi Trọng - Tầm Không
Chương 48
“Nữu Bá Ân, tiểu Cư Dao không nghĩ sẽ giữ ngươi lại.” Hi Luân lẩm bẩm nói khi rời đi trên hành lang.Thân hình trong áo xám của Nữu Bá Ân nghe thấy Hi Luân nhắc đến mình, liền lộ ra từ chỗ ẩn nấp. Nàng hơi cúi người, khó phân định là khiêm tốn cố ý hay lưng còng bẩm sinh, chỉ chắc chắn giọng nói của nàng đầy vẻ hèn mọn: “Ta chỉ nguyện đi theo Hi Luân đại nhân. Hi Luân đại nhân muốn ta đến đâu, ta liền đi đến đó. Ở góc cống ngầm, ta cũng có thể sinh tồn.”Mũ rộng trùm thấp che gần hết thân hình nàng, chỉ để lộ khuôn mặt với đôi môi tím mấp máy khi mở miệng.“Ngươi không có lựa chọn nào cho đường sống, Nữu Bá Ân.”Nghe vậy, Nữu Bá Ân cúi thấp hơn, đi theo phía sau, mắt thoáng nhìn đôi giày cao gót màu tím mới mua của Hi Luân xuất hiện trong tầm nhìn hẹp của mình.“Đúng vậy.” Miệng nàng thốt ra, nhưng trong lòng lại lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy nhiều lần.Bỗng nhiên, Hi Luân dừng bước. Nữu bá ân cũng cảm nhận được điều gì đó khác thường, ngay sau đó biến mất khỏi chỗ cũ. Nàng không chỉ muốn che giấu thân phận hèn mọn của mình, mà còn muốn rời đi thật xa. Nàng không biết sẽ đi đâu, nhưng ít nhất muốn tránh để huyết tộc phát hiện mùi khí của mình..Hi Luân đột ngột rời đi, Cư Dao không hiểu lý do. Nàng đóng cửa cẩn thận, Y Mạn từ phòng ngủ đi ra.“Chuyện gì vậy? Hi Luân lại tới tìm ngươi sao?”“Hi Luân nói Lãnh Tư đến, hỏi ta có thể cho Nữu Bá Ân tạm trú ở đây hay không.”Y Mạn cảm thấy kỳ lạ, “Hi Luân chẳng lẽ không để Nữu Bá Ân ở khách sạn khác hay phòng khác sao? Tại sao lại muốn cho nàng ở đây?”Cư Dao cũng không thể giải thích được nguyên do.“Đúng rồi, hôm nay buổi sáng ngươi đánh bại yêu mèo thế nào? Khi yêu mèo tiến vào trạng thái bạo tẩu, với nhân loại mà nói cực kỳ nguy hiểm.” Khi Y Mạn tìm được Cư Dao, Cư Dao kể cho nàng nghe mình đã trực tiếp tham chiến, Lãnh Tư cũng buông tha cho mình.Cư Dao nghĩ về nàng mèo thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, răng nanh lộ ra, móng tay sắc bén, đôi tai dựng đứng phá lệ khiến người ta sợ hãi, nhưng nhìn kỹ vẫn rất đáng yêu.“Yêu mèo hướng ta tấn công khi biến thành hình người, ta giang hai tay ra, muốn đỡ lấy cú đánh làm mặt chấm đất, sợ sẽ làm tổn thương nàng thiếu nữ đáng thương. Nhưng giây tiếp theo, nàng biến mất không thấy nữa. Ta đoán Lãnh Tư cũng không nỡ để nàng chịu thương tích, nên đã đưa nàng đi, nhờ vậy ta mới giành được thắng lợi.”Y Mạn không cho rằng Lãnh Tư đại nhân sẽ đau lòng chỉ vì một con mèo hoang, liền nghĩ yêu mèo ném tới mặt để phục hồi lực, một ngày miệng vết thương sẽ lành hẳn. Huống chi Đế Nguyệt là chủ nhân chắc chắn sẽ dùng dược liệu để trị liệu cho yêu mèo, đâu đến lượt Lãnh Tư đại nhân phải “cứu giúp”?“Ngươi lúc này còn thương hương tiếc ngọc sao? Yêu mèo như vậy thật đáng giận, vô cớ công kích ngươi.” Y Mạn đứng đó, nhìn Cư Dao tức giận bất bình, càng thêm lửa giận liền trút xuống Đế Nguyệt.“Yêu mèo và chủ nhân của nó càng giống nhau, càng thích hù dọa người, muốn làm ta sợ hãi.” Cư Dao còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Đế Nguyệt, khi đó, nàng ấy biến thành một bộ xương khô để dọa nàng.Đêm tối trên núi hoang tuyết trắng, một bộ xương khô bất ngờ xuất hiện, bình thường nhìn thật sự sẽ sợ hãi, nhưng Cư Dao không hề run, thân mình lạnh như băng mà chẳng phản ứng nhiều.“Những lúc yêu mèo thật sự công kích ta trước, ta đều không nghĩ đến việc đánh trả,” Cư Dao nói. “Chỉ có thể chạy đi ngay lập tức. Ta không thích đánh nhau, hơn nữa nếu lỡ làm thương yêu mèo, Đế Nguyệt sẽ khó chịu. Nhưng nếu yêu mèo thật sự muốn bắt ta, ta nhất định sẽ phản kích. Dù sao thì cách chết kiểu đó thật quá.....”Cư Dao nhìn ra xa ngoài cửa sổ, dường như đang thấu hiểu hết thảy tư thái của nhân sinh, giọng trầm lắng. “Người vốn phải chết, nhưng chết cũng phải có ý nghĩa. Chết để cứu mỹ nhân chính là nguyện vọng của ta… Nếu bị mèo trảo giết, còn hơn chết trước mặt mỹ nhân, nhưng ta cầu sinh, bản lĩnh nhất định sẽ được tăng lên gấp bội.”“……” Y Mạn cảm thấy mỗi lần Cư Dao giảng nhân sinh đạo lý đều chính xác đến mức khó tin, vừa nghiêm túc vừa có chút phi thực tế, nhưng đối với Cư Dao, điều ấy lại hoàn toàn bình thường.“Ngươi thật là ‘xem nhẹ sinh tử’.”“Đây chỉ là một trong số ít ưu điểm của ta thôi.”Y Mạn nhìn Cư Dao với sự hứng thú tràn đầy, tự hỏi gia đình nào mới có thể nuôi dưỡng ra một tính cách như vậy. Cư Dao có người thân không? Từ nhỏ đã vậy sao?“Nhưng ngươi vẫn quá mạo hiểm. Giả sử yêu mèo chưa biến thành người hoặc chưa bị đưa đi, bây giờ ngươi nên làm gì?”Cư Dao đi đến sô pha và ngồi xuống. “Vấn đề này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng tương lai khó đoán trước. Nội tâm người khác khó phán đoán chính xác, vì vậy thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.”“Xác thật là không thể đoán trước, nhưng chờ chết thì quá nguy hiểm.”Cư Dao cầm dao gọt hoa quả, tước một quả táo cho mình. “Nếu không thể đoán trước người khác, vậy đừng để người khác điên đảo ta hay phán đoán ta.”Y Mạn không thể lý giải những lời của Cư Dao, chỉ nhìn nét tâm thái điềm tĩnh của nàng, lắc đầu: “Thôi, chuyện gì cũng đã qua. Hiện tại ngươi nên thành thật, đừng đắc tội Lãnh Tư đại nhân.”Nàng vẫn không biết Cư Dao đã làm gì ở Khắc Lí Tư Thác Bảo, chỉ tưởng rằng Cư Dao tự mình chạy trốn để chọc giận Lãnh Tư.“Ừm ừm, từ giờ trở đi, không, từ khoảnh khắc ta tái kiến Lãnh Tư đại nhân, ta sẽ luôn nhắc nhở bản thân, muốn xuất phát từ nội tâm mà tôn kính Lãnh Tư đại nhân. Thái độ ấy sẽ giống như người tình nguyện chăm sóc lão nhân ở viện dưỡng lão, thân thiết, quan ái, tôn trọng. Tuyệt đối sẽ không coi Lãnh Tư đại nhân như yêu mèo, loài cao quý chỉ thích hù dọa người.”Y Mạn da đầu tê dại, cảm giác như Cư Dao vô tình bộc lộ toàn bộ ý tưởng trong lòng.Nếu Lãnh Tư đại nhân biết Cư Dao trong mắt nàng xem mình và yêu mèo là một phẩm tính, Mã Cát thị vệ chắc chắn sẽ sợ mà không dám hoan hô suốt một đêm..Đột nhiên, chưa kịp phòng bị, Cư Dao đã gặp Lãnh Tư. Hi Luân không hề kinh ngạc, vẫn treo nụ cười ngọt ngào như trước, nhiệt tình chào đón. “Tỷ tỷ đại nhân, ngươi tới rồi.”Lãnh Tư đứng ở chỗ ngoặt, nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, bóng ma phủ lên một bên thân hình. Ánh mắt nàng sắc bén, lạnh lùng: “Hi Luân, với ngươi mà nói, hành vi ăn trộm vẫn không phải điều tốt.”“Ta nào có ăn trộm ăn cắp, ta chỉ đi Khấu Tư Đặc một chuyến. An Đức hẳn là vui mừng, cả người lẫn tinh thần, hắn dường như hoàn toàn quên Lãnh Tư đại nhân đã trọng thương hắn, còn nói muốn tới thăm Lãnh Tư đại nhân. Ta nghe nói tỷ tỷ đại nhân ngươi đã đưa Đế Nguyệt tới An Đức, tiện thể hỏi thăm tiểu Đế Nguyệt một chút. Tiểu Đế Nguyệt chẳng phải rất muốn ở Khấu Tư Đặc sao, nên ta liền mang Đế Nguyệt trở về cùng.” Hi Luân trát kim sắc, tóc dài buông xuống trước ngực, dáng vẻ dịu dàng xen chút nghịch ngợm, không hoàn toàn hòa hợp, hỏi: “Ngươi không vào đây sao? Ngươi vì ai mà tới? Tu Thụy, Đế Nguyệt, hay là..…?”Câu nói chưa kịp kết thúc, đôi mắt nàng đã thẳng lăng nhìn về phía Lãnh Tư.“Ta nhắc ngươi lần này, cũng là lần cuối cùng, không cần ý đồ can thiệp chuyện của ta.” Lãnh Tư giọng điệu bình thản, không biểu lộ hỉ nộ, cùng Hi Luân trao đổi lời lẽ nghiêm nghị.“Ta không can thiệp đâu.” Hi Luân hơi buồn, lắc đầu, “Ta chỉ tin tưởng và sùng bái tỷ tỷ đại nhân ngươi.”Lãnh Tư nhàn nhạt mở miệng. “Ngươi đến nay vẫn chưa đuổi Nữu Bá Ân đi. Ta nói rồi, đem Nữu Bá Ân ra khỏi lĩnh vực huyết tộc. Lần này ngươi đưa nàng tới Nhân loại Liên Bang, an trí nàng tốt, đừng để nàng phản hồi về huyết tộc.”“Này nhưng làm ta khó xử, tỷ tỷ đại nhân.” Hi Luân mặc váy dài đạm lục sắc, rời khỏi lĩnh vực huyết tộc, thay bộ váy khinh bạc, cả người như nhẹ bẫng. “Nữu Bá Ân vốn là hầu nữ của ta, ngươi cũng cảm nhận được mà, khi Nữu Bá Ân nhìn thấy ngươi, nàng liền rời đi trước.”Hi Luân cảm nhận được thái độ bình thản bên ngoài của Lãnh Tư nhưng ẩn chứa bất mãn, tiếc nuối mà nói: “Ta nhượng bộ đi, ta không đem Nữu Bá Ân mang ra ngoài địa phương của ngươi được sao?”Không nghe thấy Lãnh Tư chấp thuận, Hi Luân không muốn tiếp tục thảo luận chuyện Nữu Bá Ân: “Ngươi thì không quan tâm Tu Thụy sao? Gần đây Tu Thụy đã điều tra thợ săn tổ chức đến căn cứ địa đâu?”“Hiện tại là hắn đang khảo nghiệm.”Hi Luân nói thẳng: “Ngươi đối hắn khảo nghiệm có thể nghiêm khắc hơn so với với Y Mạn, cũng bởi lúc trước ngươi đối Y Mạn quá phóng túng, mới để một nhân loại có cơ hội thừa nước đục thả câu. Khi đó ngươi vừa nhận nuôi Y Mạn, mọi người đều nói nàng sẽ là tương lai của ngươi. Hơn nữa, lúc nhỏ Y Mạn cũng có vài phần giống tỷ tỷ ngươi, nhưng sau khi lớn lên, sự khác biệt liền rõ rệt.”Quan trọng nhất là tính cách. Ai cũng sẽ không nghĩ Lãnh Tư đại nhân lại bồi dưỡng ra một người thừa kế đơn thuần như vậy. Trong mắt huyết tộc, Lãnh Tư lạnh nhạt vô tình, thủ đoạn hung ác. Y Mạn từ nhỏ theo sát Lãnh Tư, trải qua mọi mưa gió, vốn không nên bị một nhân loại nhặt được trên đường lừa dối.Nhưng sự thật đã xảy ra như vậy.Hi Luân nhắc lại khiến Lãnh Tư nhớ về lần đầu nhìn thấy Y Mạn, sau khi huyết tộc bên trong ổn định, nàng cần một người thừa kế, và từ đám cô nhi, Lãnh Tư đã chọn trúng Y Mạn.Không có nguyên nhân khác, hợp với duyên phận, Lãnh Tư không để bụng Y Mạn về tính cách hay thực lực, những thứ này hoàn toàn có thể bồi dưỡng sau này. Trong mắt nàng, bọn nhỏ có khác biệt, nhưng để trở thành người thừa kế, tất cả đều không đạt tiêu chuẩn.Hi Luân tiếp tục. “Ngươi cũng không nên nghĩ quá đơn giản. Tu Thụy so với Y Mạn còn lợi hại hơn nhiều.” Nàng hạ mi, khuôn mặt tươi cười nhưng thu liễm, “Lịch sử… khả năng sẽ thay đổi. Những lão quý tộc thực lực sâu xa khó lường; dù ở ngàn năm trước đại chiến, phần lớn lão quý tộc cường đại đã chết, hiện nay còn lại đều là thứ thực lực còn sót lại, hoặc là con cái, hoặc là vợ lẽ đều là một đám… phế vật.”Đôi mắt nàng sâu kín, giọng nói nhẹ nhưng đầy ẩn ý, mờ ảo giữa hành lang: “Khi đó ta còn nhỏ, nhưng ta sẽ không quên.”Lãnh Tư lặng lẽ nhìn Hi Luân chìm vào hồi ức. Hi Luân bỗng cười, gương mặt trở lại bình thường, tươi cười, dường như tất cả biểu hiện vừa rồi chỉ là ngụy trang: “Cũng không nên biến chuyện thành thù hận.”Khi Lãnh Tư ngủ say, Tu Thụy ngày càng thường đi theo A Tháp Lạp và Hi Luân học tập. Tu Thụy trong ảo thuật cũng là đệ tử xuất sắc do Hi Luân đào tạo.“Tự đại chính là sẽ tay trắng,” Hi Luân bổ sung.Lãnh Tư đáp, “Nên nhận rõ thực lực của bản thân.”Hi Luân bắt đầu cảm thấy trò chuyện với Lãnh Tư thật khó nắm ý, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận trong không khí hơi thở khác lạ của huyết tộc: “Mã Cát lưỡi hái gấp quá không thể chờ lâu, lưỡi hái bị phong ấn đã lâu. Trừ trận chiến với thợ săn tổ chức 300 năm trước, lưỡi hái chắc chắn đã cô đơn tịch mịch.”Lãnh Tư rõ ràng không hề biết mất mát trong lòng Cư Dao ra sao, chỉ nói: “Sinh tử của nhân loại kia được quyết định bởi thực lực của nàng.”“Nghe có vẻ đúng.” Hi Luân tấm tắc, hạ quyết tâm, “Nếu nàng nguy hiểm đến mức ta phải bảo hộ, ta thực sự lo rằng một ngày nào đó, lưỡi hái sẽ không chịu khống chế, chủ động muốn thu hoạch đầu tiểu Cư Dao.”Nàng vừa nói vừa đi theo đường cũ, lưu lại bóng dáng khiến Lãnh Tư cảm thấy thích thú.Đôi mắt Lãnh Tư ám lạnh, bước ra nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, tiến vào dưới ánh sáng.Hi Luân…Khi Hi Luân đi nhanh đến khách sạn Cư Dao, Lãnh Tư đã xuất hiện tại cửa phòng mà không hề báo trước, nhìn Hi Luân với ánh mắt kinh ngạc.“Tỷ tỷ đại nhân, ngươi có ý gì? Ngăn cản ta sao?” Hi Luân nhíu mày, không vui. “Ngươi không đi tìm tiểu Cư Dao, vậy sao còn cản trở ta? Ta nói cho ngươi biết, tiểu Cư Dao sẽ không tùy tiện cho người vào. Nàng là kim ốc tàng kiều, trong phòng còn có một cô muội muội xinh đẹp.”“Ta không hứng thú vào hay không, nhưng thật ra, ngươi Hi Luân cũng không nên nghĩ lợi dụng sự ngu dốt và háo sắc của con người.”“A nha, tỷ tỷ, sao ngươi có thể nói vậy về tiểu Cư Dao? Nếu nàng nghe được, sẽ tổn thương lắm đó. Ta thấy tiểu Cư Dao thông minh, đáng yêu, lại linh hoạt. Ngươi cũng không nên tùy tiện làm hạ thấp nàng.”Hi Luân nói mà không bận tâm ánh mắt lạnh lùng như sương của Lãnh Tư, giọng chân thành và cảm khái.Dứt lời, Hi Luân nhắm chặt cửa phòng, phanh một tiếng, thô lỗ kéo mạnh người bên trong ra.Một thân ảnh nhanh như chớp lao ra, tốc độ cực nhanh.Cư Dao bay tới, tay phải đặt lên trái tim, cúi người nho nhã trước Lãnh Tư, giọng ôn hòa, vui vẻ: “Lãnh Tư đại nhân, ngươi tới tìm ta sao? Thật là vinh hạnh cho ta. Chúng ta quả thật là tâm hữu linh tê, ta đã ngay lập tức nhận ra ngươi đang chờ ở cửa. Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không phải chờ lâu đâu.”Lời nói của nàng ôn hòa, nho nhã, nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược. So với Cư Dao ngày xưa, giọng điệu nhẹ nhàng, sinh động mới là bình thường.Lãnh Tư nhìn Cư Dao, đột nhiên nghiêm túc nhưng vẫn toát chút tinh nghịch, ánh mắt đầy ý vị.Cư Dao một tay đỡ then cửa, tay kia duỗi ra hướng phòng trong: “Mời vào, Lãnh Tư đại nhân.”Nhìn Cư Dao lễ phép mời nhiệt tình, Hi Luân nhớ tới bản thân trước đây bị bỏ ngoài cửa, vừa thương vừa giễu cợt, liền chỉ trích Lãnh Tư: “Ngươi không nói là không hứng thú đi vào sao?”Lời còn chưa dứt, Lãnh Tư đã đi vào phòng trong, theo sau Cư Dao lưu loát đóng lại cửa.Cánh cửa khép nhẹ, tiếng vang hành lang lập tức bị triệt tiêu hoàn toàn.Không còn tàn dư nào trong tầm mắt Hi Luân, chỉ còn tại chỗ trống trãi .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz