[BHTT + EDIT] Bị Nam Chủ Vai Ác Mụ Mụ Coi Trọng - Tầm Không
Chương 35
Cư Dao rời giường, rửa mặt xong tinh thần khá hơn, đi trước một lượt tới thư phòng.Mỹ nhân quả nhiên đã ở đó.Cư Dao bước nhanh vào án thư, thấy hôm qua mình chưa kịp dọn ghế nhỏ bên cạnh mỹ nhân, liền trực tiếp ngồi xuống.Hôm nay mỹ nhân không xem thư, trên bàn trải ra một tấm bản đồ lớn bằng da dê.Bản đồ đã phai màu theo thời gian, các chi tiết phần lớn mờ nhạt."Đây là huyết tộc lĩnh vực?" Cư Dao nhìn theo hình dạng, đoán hỏi."Đúng vậy." Lãnh Tư chú ý đến các dấu vẽ trên bản đồ.Nàng hơi híp mắt, tất cả là các căn cứ quan trọng của huyết tộc.Phân vùng trên bản đồ so với hiện tại khác biệt lớn, đây là bản đồ từ thời Đặng Phổ Tây thân vương lãnh đạo, cách đây khoảng một nghìn năm.Lãnh Tư cuộn bản đồ da dê lại, cột chắc vào ống đựng bút dày nặng trên bàn.Nàng bắt đầu quan sát, so sánh với ngày xưa trước khi tiểu nhân loại rời giường.Trước mắt, Cư Dao bỗng thấy quầng thâm dưới mắt, mí mắt hơi sưng, ánh nhìn cũng không tập trung.Không ngủ ngon sao?Điều này không nằm trong tầm quan tâm của Lãnh Tư thân vương."Ngươi dậy sớm muốn làm gì?" Lãnh Tư cúi đầu thu dọn vật trên bàn.Cư Dao chán nản đáp: "Chuyện này phức tạp lắm, giống như một cơn ác mộng."Lãnh Tư nghiêng đầu nhìn, bình thản đến mức nhàm chán, hoàn toàn không giống việc Cư Dao đang gọi là ác mộng.Cư Dao cũng thoải mái mở miệng: "Được thôi, nếu dựa vào nội dung trong mơ, thì có thể coi là ác mộng. Nhưng nếu xét theo tâm trạng và phản ứng của ta trong mơ, thì chỉ là một giấc mơ bình thường mà thôi."Lãnh Tư trực giác biết Cư Dao sẽ không nói thêm lời nào.Trăm phần trăm, Cư Dao cảm thấy mình hoàn toàn nằm trong tầm mắt của mỹ nhân.Cư Dao nhận ra trong ánh mắt Lãnh Tư ẩn chứa chút khinh thường nhẹ nhàng."Ta mơ thấy một cường đại huyết tộc muốn giết ta," Cư Dao nói.'Tiểu nhân loại cuối cùng cũng nhận thức được nguy cơ,' Lãnh Tư nói về giấc mơ này mà không để bụng, bình thản. Với bất cứ ai, giấc mơ này có thể được gọi là ác mộng, nhưng với người mang tâm hoa nhân loại, nó là điều tất yếu sẽ phát sinh.Cư Dao che lấy trái tim, tiếp tục: "Trong mơ, ta sợ hãi đến mức hét cứu mạng."Lãnh Tư chỉ lẳng lặng quan sát, logic giấc mơ không ăn nhập với thực tế, cho thấy người mang tâm hoa quan sát trước, biết mỹ nhân có thể xuất hiện hay không.Cư Dao cảm nhận được sự khinh thường tăng lên.Nàng vội vàng buông tay, không dám thể hiện sự khiếp sợ, kịp thời khôi phục hình tượng cá nhân, "Sau đó ta bình tĩnh lại, thong dong chấp nhận cái chết."'Đem chuyện này đặt vào hiện thực thì không thể lý giải, đây là cách tự lừa dối bản thân,' Lãnh Tư nhận xét, đồng thời phát hiện giấc mơ không hợp logic, trước lúc chết, con người nhất định sẽ chất chứa hận thù vô tận."Đúng lúc ấy, có người từ trên trời giáng xuống, cứu ta," Cư Dao kể, giọng có chút kích động, phảng phất rung động như trái tim thiếu nữ, xuân tâm nảy mầm.Lãnh Tư cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt chướng mắt. Hiện tại cũng không phải mùa dục vọng, không đúng, bất luận mùa nào cũng không phải là lý do để kẻ mạnh mất tự chủ.Cư Dao nhận ra ánh mắt của đối phương gần như khinh miệt, tự hỏi chẳng lẽ mỹ nhân không muốn nghe nàng chia sẻ giấc mơ xưa?"Ngươi không hiếu kỳ người đã cứu ta là ai sao?"Lãnh Tư im lặng, nhưng trong đầu Cư Dao lóe lên suy nghĩ, A Tháp Lạp chiến đấu cường đại, nhưng sẽ không cứu người. Chỉ biết công kích, thậm chí với gia hỏa cũng chỉ có thể tương đối so với tiểu nhân loại mà nói là cường đại, nhưng không thể chống lại thực lực huyết tộc cường đại.Lãnh Tư nhàn nhạt nói: "Ta càng tò mò, ngươi vì sao lại bị cường đại huyết tộc truy sát."Cư Dao vỗ tay một cái, "Vấn đề này mới là mấu chốt trong mộng."Nàng hưng phấn đứng dậy, đi qua lại bên án thư, lải nhải, dường như nghe được Lãnh Tư chỉ nghĩ muốn đuổi nàng đi."Vì sao muốn giết ta? Điều này trong mộng mới tiết lộ. Xin nghe ta kể tiếp... Ta không để ý người cứu ta, chỉ phát hiện có kẻ tới cứu, sau đó ta lập tức chạy trốn."'Trong mộng, tiểu nhân loại cũng vậy, vong ân phụ nghĩa.'Cư Dao lộ vẻ vừa hoảng sợ vừa hứng thú, "Ta không chạy quá xa, liền xuất hiện một bóng mỹ nhân... Ngạch, Hách Tẫn mỹ nhân, ngươi yên tâm, ngươi không xuất hiện trong mộng của ta đâu."'Nhân loại thật vô sỉ.'"Các nàng mắng to ta là phụ lòng, muốn giết ta thật, từ bốn phương tám hướng vây công. Ta sợ hãi chỉ có thể chạy trốn, vừa chạy vừa hô to cứu mạng."Lãnh Tư cho rằng mộng này cũng không phải ác mộng, mà là một loại mộng tiên tri."Rồi cường đại huyết tộc đánh ngươi vào địa ngục sao?" Lãnh Tư hỏi một cách vô tình, giọng trần thuật chứ không phải nghi vấn.Cư Dao lắc đầu, "Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, mộng vốn là thả lên xuống phập phồng mà."Nàng hơi ngượng, vén vén tóc, "Sau đó, kẻ định giết ta là huyết tộc lại cứu ta, hóa ra, nàng đối ta có tình mà không thể nên mới giết ta."Lãnh Tư cho rằng đây là một loại huyết tộc nhục hình, hẳn là xử tử nghiêm khắc."Ban đầu cứu ngươi, gia hỏa kia đâu?"Cư Dao nghĩ một chút, "Không nhớ rõ, ta cũng không chú ý.""Ngươi vì sao lại nghĩ đây là ác mộng?" Lãnh Tư nhẹ nâng môi đỏ, lộ ra nụ cười lạnh hiếm thấy.Đối với Cư Dao, quả thực đây là một giấc mộng đẹp tuyệt vời."Bởi vì ta mất đi một đám mỹ nhân." Cư Dao vừa thở dài, cột sống như điện chạy dọc, khiến nàng giật mình, trước mắt, ánh mắt của mỹ nhân đủ để nâng nàng lên Tây Thiên."Kỳ thật mộng còn có một đoạn, kẻ cứu ta... hẳn là huyết tộc. Nàng mắng một câu 'vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân loại' rồi mới giết kẻ ban đầu định hại ta." Cư Dao tiếc hận, "Ta trong mộng thất bại thảm hại."Lãnh Tư trên mặt băng sương dần tan.Thật là một giấc mộng đẹp, kết cục tốt đẹp."Hách Tẫn, ngươi sẽ mơ gì sao? Huyết tộc các ngươi cũng nằm mơ sao?" Cư Dao nói xong, vẫn còn cảnh trong mơ, tò mò hỏi."Không có." Lãnh Tư không nhớ cảnh trong mơ của chính mình, nàng vốn không nhớ lúc ngủ say mình đã mộng thấy gì.Cư Dao lại thượng vàng hạ cám xả một đống lời, "Ngươi thật sự muốn cả đời ở chỗ này sao?"Ngươi.'Nhịn không được, tiểu nhân loại cuối cùng muốn rời đi.'Lãnh Tư cất bút vào ống đựng, giọng thanh lãnh: "Đúng vậy."Cư Dao thở dài héo hắt.Lãnh Tư chỉ nhìn khắc có đóa hoa trên ống bút, vô biểu tình, rồi lật mặt có hoa hồng đối diện với nàng..Lãnh Tư tự nhiên không có ý sẽ cả đời ở Khắc Lí Tư Thác Bảo.Buổi chiều, nàng nhận được tin tức mới nhất từ A Tháp Lạp.Một lão quý tộc gia tộc Phất La Tư Đặc âm thầm liên lạc với An Đức, đã bị Tu Thụy người đương trường bắt được.Lão Phúc Đặc gia tộc ở Phất La Tư Đặc quyền cao chức trọng, ngoài Phất La Tư Đặc gia tộc, không còn gia tộc nào đủ sức chống lại. Lãnh Tư yêu cầu tự mình xử lý.Ít nhất sẽ tiêu tốn một ngày.Buổi tối, Lãnh Tư tiến đến phòng bếp, báo cho Cư Dao: "Trong một ngày, không cần tìm ta ở phòng ngủ chính."Cư Dao đang nấu mì, tay dừng lại một chút, ánh mắt đầy nghi ngờ quét qua.Bổn phải rời khỏi, nàng bổ sung một câu: "Ngươi có thể rời Khắc Lí Tư Thác Bảo."Lãnh Tư đến Thân Vương cung điện, A Tháp Lạp đã đi trước đến.Thân Vương cung điện khác với tư nhân dinh thự của Lãnh Tư, tọa lạc ở trung tâm Phất La Tư Đặc, chung quanh là các lão quý tộc gia tộc."An Đức bên kia có phản ứng."A Tháp Lạp báo cáo: "An Đức hiện đang dự tiệc tối con dòng chính tịch, chưa có bất kỳ thái độ hay phản ứng nào đối với việc này."Hắn còn bận tham gia tiệc tối, có vẻ đối với việc phá lệ tin tưởng, hoặc tin tưởng nhưng chưa có chứng cứ để chỉ đạo."Đại nhân, Phúc Đặc gia tộc nên xử trí ra sao?"Lão quý tộc ở Phất La Tư Đặc ăn sâu bén rễ, thế lực trải rộng, nếu nhổ tận gốc, có thể dao động toàn bộ Phất La Tư Đặc.Nhưng nếu chỉ xử lý tộc trưởng và chủ mưu, tương đương với việc chưa trừng phạt toàn bộ Phúc Đặc gia tộc. Lão Phúc Đặc tuổi đã cao, lại đã trên hoặc gần trăm tuổi, khả năng phải ngủ say vĩnh viễn là rất cao.Huống chi Phúc Đặc gia tộc dã tâm bừng bừng, luôn muốn chèn ép và suy yếu đối thủ."Theo nếp xử lý lão Phúc Đặc và các huyết tộc tham dự, đưa trưởng tử của lão Phúc Đặc vào giữa phản đồ. A Tháp Lạp, ngươi âm thầm nâng đỡ con thứ hai của lão Phúc Đặc, còn Tu Thụy âm thầm nâng đỡ đệ đệ của lão."A Tháp Lạp gật đầu: "Đúng vậy."Trong nguy nan, lão Phúc Đặc gia tộc sẽ càng thêm đoàn kết, ổn định địa vị, tránh để các gia tộc khác bắt kịp và vượt qua.Lãnh Tư đại nhân muốn ngăn cản lão Phúc Đặc gia tộc tụ lực đối ngoại, nếu không sẽ dẫn đến nội loạn.Con thứ hai và đệ đệ của lão Phúc Đặc, làm nhị và tam thuận vị người thừa kế, đã sớm mơ ước vị trí tộc trưởng.A Tháp Lạp chú ý tới biểu tình của Lãnh Tư, có chút ngưng trọng. Tuyết trắng da thịt lộ ra vẻ xa cách, lạnh lùng, ánh mắt dừng lại ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm mịt mù.Xem ra chuyện này còn khó giải quyết hơn tưởng tượng."Lãnh Tư đại nhân, Tu Thụy đã chuẩn bị đầy đủ," A Tháp Lạp báo cáo."Nếu việc này cũng không xong, Tu Thụy cũng không còn tồn tại tất yếu."A Tháp Lạp không biết nên nói gì thêm."A Tháp Lạp, Snow đại rạp hát khi nào sẽ tổ chức buổi diễn tấu cổ điển?"A Tháp Lạp hơi giật mình: "Ta không rõ lắm."Lãnh Tư rõ ràng không hề hứng thú với âm nhạc.A Tháp Lạp nhận thấy ánh mắt Lãnh Tư đã lạc đi, không khác mấy so với lúc nhìn Caroline."Ta lập tức sai thủ hạ đi tra cứu."Cô đơn ăn xong bữa tối, Cư Dao bỗng run rẩy, cảm giác cả lâu đài âm trầm, quỷ dị.Mỹ nhân không ở, ít nhất là tạm thời không thể gặp, khiến Cư Dao đối với Khắc Lí Tư Thác Bảo trong đêm đầu tiên có tâm lý bất an, giống như trải qua một đêm không yên.Cư Dao như chớp lao về phòng ngủ.Sau khi an tĩnh trở lại, nội tâm vẫn nóng nảy, trong đầu vang lên liên tục âm thanh kim loại va chạm.Mỹ nhân không bị giam ở Khắc Lí Tư Thác Bảo, nếu bị giam ở tầng hầm, đó mới là truyền thuyết Lãnh Tư giam giữ mỹ nhân. Vậy Hách Toàn là ai?Cư Dao suốt đêm qua khó ngủ, tự hỏi vấn đề này đầy rùng rợn.Sáng nay ngủ vất vả, cả người như rơi vào động không đáy, lâm vào giấc mơ nặng nề.Trong mộng không có mùi máu tươi, chỉ có một mảng chói mắt màu đỏ tươi. Khi mộng kết thúc, một âm thanh vừa lạnh lùng vừa ôn nhu vang lên bên tai Cư Dao.Cả giấc mộng diễn ra nhanh, cảnh vật biến hóa chóng vánh. Tuy vậy, Cư Dao không hề sợ hãi, ngược lại trong mộng xuất hiện đông đảo mỹ nhân, tạo nên một bữa tiệc thị giác thịnh soạn.Chỉ riêng cảnh cuối khiến nàng sốt ruột, mở to mắt.Lúc này, sự khát vọng và lo lắng về chân tướng khiến Cư Dao rời khỏi phòng.Tầng hầm ngầm được giấu ở cửa thang lầu một. Một tấm sơn dầu khung kính lớn rơi xuống đất, như để che dấu phía sau.Cư Dao mạnh tay ấn tấm tranh, xoay ra, trước mắt hiện ra một cầu thang.Bên ngoài, ánh đèn chiếu xuống cầu thang dài. Cư Dao đặt một chiếc đèn dầu nhỏ, soi sáng con đường phía trước. Độ ẩm không giảm dần mà dày đặc, khiến da gà trên cơ thể nàng nổi lên khắp nơi.Đi xuống mặt đất, đi thẳng là hầm rượu.Cư Dao đi về phía bên trái, phát hiện một phòng tắm. Nàng xoay người, thật cẩn thận đi về hướng cuối cùng. Loáng thoáng, nàng ngửi thấy mùi máu tươi nhè nhẹ, cùng hơi thở mong manh, đó là hơi thở của huyết tộc.Khi di chuyển, ánh đuốc lay động, bóng dáng chiếu loang trên sàn, phảng phất nhấp nhô theo từng cử động.Cư Dao nín thở, nhìn thấy phía trước là một nhà tù bằng kim loại."Có người... huyết tộc sao?"Trái tim nàng nhảy lên, gần như muốn văng ra khỏi lồng ngực.Tiếng xích sắt va chạm vang lên trong tai, khiến không khí quanh nàng càng thêm căng thẳng.Bên trong nhà tù đen ngòm, ánh nến mỏng manh đủ để Cư Dao nhìn rõ hình dáng của người bên trong.Đó là dáng vẻ một nữ huyết tộc trẻ tuổi, không giống tưởng tượng, tay chân bị còng xiềng, dựa lưng vào tường, hai tay ôm đầu gối. Tóc vàng rối bời, khuôn mặt tái nhợt hờ khép, hoàn toàn không hợp với vẻ thanh tao, sạch sẽ thường thấy ở quý tộc huyết tộc.Nàng thở hổn hển, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã."Ngươi hảo?" Cư Dao khẽ gọi, giọng hơi lớn, nhưng không quá để hù dọa bên trong người.Cánh cửa nhà tù vẫn chưa khóa, Cư Dao nhẹ đẩy, cánh cửa dễ dàng mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz