[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 21
Cố Tri Cảnh khát nước, cổ họng trở nên khô khốc.Dã Trì Mộ hôn cô xong cũng không vội vã buông tay ra. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Tri Cảnh, như đang muốn xem biểu cảm của cô là gì. Trong con ngươi nàng in hằn gương mặt Cố Tri Cảnh. Quản lý biểu cảm của Cố Tri Cảnh trước nay vẫn luôn nhạt nhẽo.Cố Tri Cảnh cho rằng biểu cảm của mình rất căng cứng, thậm chí rất vặn vẹo, bởi vì cô không thể nào làm ra được một biểu cảm thích hợp. Cảm giác Dã Trì Mộ mang lại cho cô quá đột ngột. Cô nhìn Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ khẽ mấp máy môi mỏng."Cô rất muốn hôn lại à?" Nàng nói.Cố Tri Cảnh ở thế giới này chưa từng thực sự cảm thấy bản thân tồn tại. Dù sống, dù thở, vẫn luôn như một kẻ ngoài lề bị kéo vào cốt truyện đã định sẵn. Tận sâu đáy lòng, cô vẫn nghĩ mình là người xuyên qua — đứng ngoài mọi diễn biến, mang cái nhìn của người biết trước tất cả.Nhưng nụ hôn vừa rồi của Dã Trì Mộ, như một cú đập thật mạnh, đánh cô rơi thẳng xuống mặt đất. Không còn là người biết trước. Không còn là kẻ đứng xem.Nụ hôn đó có nghĩa gì?Nhân vật cô yêu thích nhất trong sách đã hôn cô.Như mộng như ảo.Là một cú bất ngờ vượt ranh giới chiều không gian.Cổ họng Cố Tri Cảnh chuyển động, cô nuốt khan một cái.Mà trong mắt Dã Trì Mộ, sắc mặt cô lại ngày càng lạnh nhạt, biểu cảm càng lúc càng xa cách. Đôi mày cong xinh đẹp ấy cũng đang nhíu lại, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận thật sự — khiến ai nấy xung quanh đều không dám lại gần thêm nửa bước.Dã Trì Mộ lúc này mới phát hiện, cô lại là một người có tính khí lạnh lùng.Khó trách trước đây nàng luôn cảm thấy Cố Tri Cảnh nhảy tới nhảy lui như một con bọ chét đáng ghét. Bởi vì tính khí lạnh lùng càng hợp với cô hơn.Lại nhớ đến bộ dạng trước đây của cô trước mặt mình, bộ dạng bây giờ của cô khiến nàng không kìm được. Dục vọng của Omega không nhịn được mà muốn tiếp tục...Trong đầu có một ý nghĩ rất thẳng thừng, muốn cùng Cố Tri Cảnh làm chuyện đánh dấu của AO.Dã Trì Mộ lại một lần nữa ôm lấy cổ cô nhìn xuống. Nàng hôn lại, chỉ là thưởng thức chiếc cổ xinh đẹp và làn da của người phụ nữ. Chỉ là khi hai người càng sát lại gần, nàng càng cảm thấy dễ chịu. Pheromone của hai người giao hòa.Hơi thở của Cố Tri Cảnh rất khắc chế. Cô đợi mấy giây, tay đè lên gáy Dã Trì Mộ rồi trực tiếp áp sát. Cô chống Dã Trì Mộ lên giường. Thân thể Dã Trì Mộ lùi về sau, đầu chống lên đầu giường, khẽ hừ ra một tiếng. Mặt Cố Tri Cảnh dán vào mặt nàng, giống như một sợi dây cung căng thẳng đột nhiên bị đứt, tất cả bản tính đều bùng nổ. Hơi thở của cô thô bạo phả vào mặt Dã Trì Mộ, môi dán vào má nàng, lề mề không rời. Một tay cô giữ lấy vai nàng, một tay giữ lấy eo Dã Trì Mộ, lòng bàn tay thuận theo thắt lưng trượt lên trên.Cô rất xúc động, tay nắm lấy Omega này."A..." Dã Trì Mộ giãy giụa thân thể. Lòng bàn tay Cố Tri Cảnh quá nóng, khiến cơ thể nàng khó chịu. Dã Trì Mộ khẽ nghiêng đầu xuống, môi đỏ hé mở, thở ra từng hơi. Môi Cố Tri Cảnh nhanh chóng rơi trên gáy nàng, chỉ cần lại gần một chút nữa là sẽ chạm đến tuyến thể của nàng.Vừa rồi là Dã Trì Mộ câu dẫn cô, hôn cô một cái.Bây giờ đổi thành Cố Tri Cảnh chủ động. Đầu lưỡi cô phảng phất như mang theo một cái gai. Khoảnh khắc chạm vào da thịt Dã Trì Mộ, thân thể nàng nhấc lên, cơ bắp bên chân đột nhiên căng cứng.Có chút nhói đau, như bị rạch ra.Cũng có thể là nàng quá nhạy cảm, loại cảm giác này vừa kích thích lại vừa dễ chịu.Cố Tri Cảnh nhận ra động tĩnh của nàng, đôi môi dừng lại bên cạnh tuyến thể. Cô nhìn vào cái chóp nhỏ sưng đỏ, rồi nhắm mắt lại.Thật muốn cắn lên một cái, hút mạnh một hơi.Mặt Dã Trì Mộ dán vào gối đầu, hơi thở chậm rãi phập phồng, trong miệng không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ, trên gương mặt là một màu đỏ ẩm ướt. Cố Tri Cảnh vốn muốn đứng dậy nói một lời xin lỗi, nhưng động tác đã chiến thắng tư duy. Gương mặt cô dán lên, sát vào mặt nàng, tạo ra một sự ôn tồn ngắn ngủi. Cô dỗ dành Omega, nói: "... Sẽ nhanh thôi."Môi Dã Trì Mộ giật giật, "Cô lúc nào cũng nói như vậy."Lúc dỗ nàng luôn nói sẽ nhanh thôi, nhưng thực tế căn bản không hề nhanh.Alpha thật đáng ghét, lời nói và hành động không đi đôi với nhau."Thật." Giọng Cố Tri Cảnh cũng giống như biểu cảm của cô, mang theo một chút lạnh lùng. Lời nói thấm vào cơ thể nóng ran của Omega thật dễ chịu.Cố Tri Cảnh nuốt một ngụm khí, rồi từ trên người nàng đứng dậy, có một chút ý tứ nói được làm được. Cô quỳ gối bên giường, lật Dã Trì Mộ lại, để nàng nằm nghiên, không đè lên cánh tay của mình.Lông mi Dã Trì Mộ phe phẩy, môi mím chặt nhìn cô.Cố Tri Cảnh bước xuống giường, chân chạm đất. Dã Trì Mộ hỏi cô một câu: "Cố Tri Cảnh, cô có thích không?"Cố Tri Cảnh nén hơi thở, không đáp lại. Cô quay lưng đi, bờ vai bị Dã Trì Mộ bóp qua bây giờ hơi nhăn lại. Cô không kịp thời làm phẳng nó, nói: "Tôi đi tắm, trước hết để đồ ăn nguội một chút."Dã Trì Mộ biết cô nói là để đồ ăn nguội đi.Nhưng nàng vẫn đang nghĩ, cô đi làm nguội mình rồi về để tôi ăn hết sao?Cố Tri Cảnh đơn giản tắm vội một cái, để nhiệt độ trên người hạ xuống. Cánh tay cô vẫn luôn nóng ran. Cô mặc quần áo xong ra ngoài, mái tóc ngắn bị nước làm ướt, từng sợi từng sợi xoắn lại, nước chảy xuống. Dã Trì Mộ đang một tay húp cháo. Cố Tri Cảnh đi qua, nhận lấy bát cháo."Để tôi."Môi Dã Trì Mộ giật giật, không nói ra lời từ chối. Cố Tri Cảnh ngồi bên giường, cô cầm bát, múc cháo, thổi thổi, sau đó đưa đến bên môi nàng, "Hửm?"Môi Dã Trì Mộ khẽ hé mở, từ từ ăn. Cháo thịt rất tươi ngon. Cố Tri Cảnh đút cho nàng một nửa, rồi lại lấy món khác đút cho nàng ăn. Cô gỡ xương cá, kẹp lấy thịt cá đưa vào miệng nàng, "Lần sau bảo đầu bếp gỡ xương sẵn rồi mang đến."Vậy thì... chẳng còn cảm giác gì nữa. Dã Trì Mộ thật sự rất thích nhìn Cố Tri Cảnh thong thả gỡ từng khúc cá, động tác của cô ung dung đến mức khiến người ta yên lòng. Cô ấy có một loại khí chất rất đặc biệt — bình tĩnh, ôn hòa, chẳng chút liên quan đến hình ảnh của một kẻ cặn bã trong lời đồn."Cô thường xuyên chăm sóc Omega sao?" Dã Trì Mộ ngậm thìa, ăn hết thịt cá.Thật ra tư thế chăm sóc người của Cố Tri Cảnh cũng không thuần thục, vừa nhìn đã biết là kiểu sống an nhàn sung sướng. Nhưng Dã Trì Mộ chính là muốn hỏi, muốn nghe xem câu trả lời của cô."Không có." Cố Tri Cảnh trực tiếp phủ nhận.Dã Trì Mộ còn nói: "Toàn là Omega khác chăm sóc cô chứ gì.""... Không có.""Nói dối." Dã Trì Mộ đã từng xem qua bê bối của cô. Cố Tri Cảnh ngày trước chính là đầu sỏ của đám tra A. Cô ta từng bao trọn tầng cao nhất của tòa nhà "Dạ Mị", gọi bảy Omega đến tiếp rượu. Trong giới, Cố Tri Cảnh nổi tiếng là kẻ phẩm chất thấp kém, những Omega đó luôn đưa đồ ăn đến tận môi đút cho cô ta."Giải thích với cô thế nào nhỉ." Cố Tri Cảnh nghĩ đến cuộc sống của mình ở xã hội hiện đại. Cô độc lập không sớm, vì trong nhà có người giúp việc chuyên nghiệp và quản gia, ăn ở đều có người chăm sóc. Sau khi họ rời đi, bản tính cô lại lười biếng, nên vốn dĩ thuộc kiểu người thiên về hưởng thụ. "Tôi chưa từng để ai đút mình ăn bao giờ."Dã Trì Mộ hừ một tiếng.Cố Tri Cảnh hoàn toàn không ý thức được họ không ở cùng một tần số. "Nếu có ai đút tôi ăn, đều là người khác cưỡng ép đút. Tôi sẽ rất khinh thường, không chấp nhận.""Xì."Quả nhiên là cặn bã, chết cũng không thừa nhận.Dã Trì Mộ cảm thấy cô thật cứng miệng.Bình thường lúc lưu manh thì miệng cứng, đến thời điểm then chốt miệng cô lại đặc biệt mềm.Nghĩ đến đây, Dã Trì Mộ cảm thấy cũng không thể trách cô. Có lẽ Alpha này thật sự không được. Nhìn xem thân cao 1m78, sao lại là một người không có năng lực?Nếu ngày đó họ làm, có phải là nàng phải chủ động hơn không?"Hửm?" Cố Tri Cảnh hỏi: "Nghĩ gì vậy?"Dã Trì Mộ há miệng ăn, nhanh chóng xua đi những ý nghĩ kiều diễm.Hai người ăn mà không hề hay biết có người đến. Cố Thế Xương lo xong chuyện làm ăn liền lập tức đến bệnh viện thăm con dâu tương lai.Nhìn thấy Cố Tri Cảnh từng muỗng đút cho Dã Trì Mộ ăn, dáng vẻ ôn nhu, tinh tế ấy khiến ông rất bất ngờ. Ông hơi có chút vui mừng, lần đầu tiên có cảm giác con mình sắp trưởng thành. Cố Thế Xương biết đức hạnh của con gái mình, mỗi ngày ở bên ngoài lêu lổng, không có việc thì gây chuyện, có việc thì gây chuyện lớn hơn, mỗi lần ông xử lý đến nhức đầu. Bây giờ nhìn hai đứa tốt như vậy, Cố Thế Xương trong lòng rất an ủi. Nếu Cố Tri Cảnh có thể thu liễm như vậy, định tính, kết hôn sinh con, ông rất tình nguyện, tổ tông tám đời đốt nhang thơm.Dã Trì Mộ ăn xong, liếc mắt thấy người ngoài cửa, rút khăn giấy lau miệng. Nàng nhẹ nhàng đẩy Cố Tri Cảnh, "Ba cô."Đối ngoại, Cố Thế Xương tương đối nghiêm túc, khí thế cũng rất đủ. Cùng là mặc vest quần tây, có lẽ vì tuổi tác mà ông trông trầm ổn hơn Cố Tri Cảnh, nhưng về nhan sắc, Cố Tri Cảnh là trò giỏi hơn thầy.Cố Thế Xương từ bên ngoài vào, trợ lý sau lưng tay xách đầy đồ, các loại thuốc bổ, còn có chút trang sức con gái thích. Ông nói: "Cơ thể thế nào rồi? Có cần gì cứ nói với Tri Cảnh.""Khá hơn một chút rồi." Dã Trì Mộ không nói đã tốt hơn nhiều, nàng có giữ lại. "Cảm ơn.""Người một nhà không cần nói những lời đó. Chuyện của con là chuyện của nhà họ Cố, chuyện này ta sẽ cho người điều tra rõ ràng."Cố Tri Cảnh gọi một tiếng "phụ thân", nhắc nhở ông đừng có công lao gì cũng giành về mình. Cố Thế Xương lại nói vài lời tốt về Cố Tri Cảnh, nói Cố Tri Cảnh rất lo lắng cho nàng, hôm qua xông lên đắc tội với Quân Hoa Diệu chỉ vì cứu nàng ra."Phụ thân." Cố Tri Cảnh kéo chiếc ghế mép giường ra cho Cố Thế Xương ngồi. Cố Thế Xương vừa định ngồi xuống, Cố Tri Cảnh đột nhiên kéo chiếc ghế ra sau, suýt chút nữa là đặt ghế ngay cửa ra vào."?"Cố Thế Xương không hiểu ý cô, Dã Trì Mộ cũng phải sau đó mới nhận ra. Thì ra Cố Tri Cảnh vẫn còn nhớ vụ "mẹ kế", bây giờ cũng cảnh giác với cả cha mình.Nàng mím môi, không thể hiện cảm xúc gì.Thậm chí ngay cả ba mình cũng ghen.Cố Tri Cảnh nói rất nghiêm cẩn, "Cô ấy hiện tại không thể tiếp nhận Pheromone của Alpha khác, phụ thân, người đứng xa một chút sẽ tốt hơn."Cố Thế Xương nhíu mày lại, không so đo với cô.Ông nói: "Ta đã cho người liên lạc với người đại diện của con, bên công ty nói cô ta không về, chỗ thuê cũng không thấy người đâu."Điều này có chút kỳ quái. Trong nguyên tác, Khâu Thục Bình đã làm người đại diện cho Dã Trì Mộ rất lâu. Đến khi tài nguyên của Dã Trì Mộ giảm sút, nàng hắc hóa, cầm dao suýt chút nữa đâm chết Khâu Thục Bình, Khâu Thục Bình sợ hãi mới chủ động xin công ty đổi người."Có phải là lấy tiền bỏ trốn không? Giá cả phù hợp, cô ta cái gì cũng làm được. Hơn nữa, cô ta biết công ty muốn đổi mình đi." Dã Trì Mộ rất hiểu Khâu Thục Bình. Dẫn dắt nghệ sĩ không có năng lực gì, lại thích đi theo con đường "bao dưỡng". Lúc trước Cố Tri Cảnh nhét cho bà ta ít tiền, bà ta lập tức đưa nàng lên tầng cao nhất của "Dạ Mị".Tìm được Khâu Thục Bình là có thể biết ai đã bỏ thuốc, còn có thể bắt bà ta làm chứng. Bây giờ người đã không thấy, con ngươi Cố Tri Cảnh tối sầm lại.Cố Thế Xương nói: "Không cần lo lắng, mặc kệ cô ta chạy đi đâu, đào sâu ba thước ta cũng sẽ tìm ra." Nói rồi, nghĩ đến việc phải khen con gái mình, ông bổ sung một câu, "Tri Cảnh nhất định đào đất rất giỏi."Không biết vì sao, chuyện gì dính đến Cố Tri Cảnh đều sẽ trở nên có chút buồn cười.Cố Thế Xương nói chuyện xong với Dã Trì Mộ, lại gọi Cố Tri Cảnh ra ngoài dặn vài câu. Phía buổi tụ tập hôm đó, ông đã cho người đi điều tra — đối phương không chịu cho xem camera giám sát, viện lý do liên quan đến quyền riêng tư của vài ngôi sao lớn.Với cái kiểu vận hành của cái giới này, nếu báo cảnh sát can thiệp, tám phần là sẽ lôi ra một tên chết thay.Trong nguyên tác, sau khi Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê trải qua một đêm tình, Quân Hoa Diệu lập tức điều tra ra kẻ đã bỏ thuốc cô ta. Đối phương chính là một người bạn chơi từ nhỏ của Vân Lộng Khê — kẻ này cũng hoạt động trong giới giải trí, chuyên diễn các vở kịch tuyển vai linh tinh, từ lâu đã si mê pheromone của Vân Lộng Khê nên nảy sinh lòng tham, ra tay hạ độc. Quân Hoa Diệu trước mặt Vân Lộng Khê đã đánh người kia suýt chết, cảnh tượng vừa bạo lực vừa ngầu lòi, khiến hình tượng của Quân Hoa Diệu trở nên soái khí ngút trời, mê hoặc lòng người.Vân Lộng Khê và Dã Trì Mộ có mối quan hệ thế nào mà lại thân thiết đến mức cùng nhau vui đùa như vậy? Chuyện này khiến người ta không khỏi tò mò.Sau khi Cố Thế Xương đi, bác sĩ đến kiểm tra cho Dã Trì Mộ, nói: "Tuyến thể của cô đúng là gặp nhiều rắc rối. Thuốc ảnh hưởng mạnh đến tuyến thể của Omega, mà trong vòng một tháng, tuyến thể của cô đã bị tổn thương đến hai lần. Chắc chắn cô đang rất khó chịu. Tôi khuyên nên kết hợp thuốc và liệu pháp Pheromone để điều trị. Này, Alpha ngoài kia, đừng đứng ở cửa nữa, vào đây đi!"Cố Tri Cảnh đứng ngoài cửa vì muốn tôn trọng sự riêng tư của Dã Trì Mộ. Dù sao, tuyến thể của một Omega là một phần rất nhạy cảm và riêng tư.Bác sĩ là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm rất phong phú, nói: "Trước khi đi ngủ, nếu Omega cảm thấy khó chịu, cô nên cho cô ấy ngậm một chút Pheromone để tuyến thể được thư giãn. Sau này, khi Omega phát tình, cô cần kịp thời trấn an, đừng để tình trạng nghiêm trọng đến mức phải nhập viện." Nói rồi, bác sĩ ra hiệu cho Dã Trì Mộ bước tới, nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống và nói: "Nhìn xem, tuyến thể sưng đỏ thế này, khá nghiêm trọng đấy. Là Alpha, sao cô lại thiếu trách nhiệm thế? Cơ thể Omega vốn đã mỏng manh, cô phải chăm sóc tốt hơn chứ!"Dã Trì Mộ đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Nàng cảm thấy như mọi phần riêng tư nhất của mình đều bị Cố Tri Cảnh nhìn thấy. Khi tuyến thể tiếp xúc với không khí, nó trở nên cực kỳ nhạy cảm, khiến nàng chỉ muốn được Alpha chạm vào để xoa dịu. Dã Trì Mộ cúi mặt, gần như vùi đầu vào gối.Cố Tri Cảnh đứng thẳng, ánh mắt dời đi. Cảnh này rất có tình ý, có thể nhìn ra Omega rất xấu hổ, thân thể gầy yếu co ro, ngón tay nắm chặt gối, tóc che đi gò má."Tôi biết rồi, tối nay sẽ thử." Cô nói.Dã Trì Mộ nghe vậy, tay dùng sức nắm chặt chăn.Bác sĩ coi Cố Tri Cảnh là Alpha của Dã Trì Mộ, vì bệnh nhân mà nói, bà cũng không ngăn cản. "Còn một điều nữa, sau này khi cô ấy phát tình, cô đừng để Omega của mình cố chịu đựng. Nếu cần đánh dấu thì cứ đánh dấu, còn nếu không muốn đánh dấu, cô nhất định phải trấn an cảm xúc của cô ấy. Đây không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Omega lúc này rất cần Pheromone của cô, cứ làm những gì cần làm."Cố Tri Cảnh như đang nghe giảng, gật đầu "vâng".Thế giới ABO này, có một số thiết lập rất 18+.Bác sĩ đối với một kẻ ngây ngô như Cố Tri Cảnh rất hoài nghi, "Kiến thức sinh lý đều nhớ cả chứ?""Nhớ rồi..."Vừa mới xuyên qua, vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu.Bác sĩ nói xong, tay đút trong túi đi ra ngoài, "Tối nay trấn an xong thì bôi ít thuốc.""Được."May mà không phải làm ngay bây giờ. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.Bác sĩ đến nhanh và rời đi cũng nhanh, để lại một bầu không khí mập mờ khó mà xua tan. Dù Cố Tri Cảnh thường ngày tỏ ra khá lạnh lùng và bất cần, nhưng lúc này, cô cũng đành bó tay, không biết phải xử lý tình huống ra sao.Cô đứng bên giường, nhẹ giọng nói: "Tôi tối nay sẽ giúp cô, đừng lo lắng.""Đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn," Dã Trì Mộ thì thầm, ngón tay vô thức kéo nhẹ ga giườngCố Tri Cảnh đứng yên, mái tóc khô ráo trở nên có chút bồng bềnh. Cô ngẩng cằm, biểu cảm nghiêm túc.Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Dã Trì Mộ lên tiếng trước: "Cô biết Vân Lộng Khê từng đóng phim gì không?"Cố Tri Cảnh đáp: "Một bộ web drama, hình như là chuyển thể từ tiểu thuyết. Cô ấy đóng vai một hoa khôi thanh thuần, nữ chính thầm mến nam sinh ba bốn năm, cố gắng học tập để thi đỗ cùng trường đại học với nam chính."Cô nói xong, Dã Trì Mộ liền quay đầu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu hờn dỗi, rất so đo cảm giác của Cố Tri Cảnh đối với Vân Lộng Khê, "Cô thế mà lại biết cô ta đã đóng phim gì?"Giọng điệu u oán, vạch trần lời nói dối "không quen" Vân Lộng Khê của Cố Tri Cảnh."... Cái này." Chủ yếu là trong tiểu thuyết viết, cô không muốn biết cũng khó.Cố Tri Cảnh nghĩ nghĩ, nói: "Cô đã đóng một vai phản diện, phim không hot lắm, nhưng kỹ năng của cô rất xuất sắc, diễn kỹ lô hỏa thuần thanh, người ngoài thường không biết là đang diễn trong phim hay ngoài đời."Tâm trạng Dã Trì Mộ miễn cưỡng tốt hơn một chút. Cố Tri Cảnh khi nói về nàng đã dùng đến thành ngữ.Hỏi xong, nàng không nói thêm gì nữa, nằm nghĩ ngợi. Nếu Cố Tri Cảnh dám đi trấn an Omega khác, nàng sẽ bóp chết Cố Tri Cảnh."Có vấn đề gì cô cứ hỏi đi." Dã Trì Mộ nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, giống như đang gặp phải chuyện gì khó khăn.Cố Tri Cảnh suy nghĩ rất lâu, không còn do dự nữa, hỏi một câu rất để ý: "Cô thích tôi nhiều hơn, hay là phụ thân của tôi nhiều hơn?"Nếu không thì tại sao hôm nay cứ trêu chọc mãi, nhiều lần cô đều không trả lời được.Cái vấn đề gì vậy.Khóe môi Dã Trì Mộ co giật, có chút muốn cười. Đây là vấn đề gì? Tại sao từ miệng Cố Tri Cảnh nghe lại hài hước như vậy.Nàng nhịn một chút, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nói chuyện rất chân thành, dường như câu hỏi này đã làm cô hoang mang rất lâu.Dã Trì Mộ đáp: "Cô không phải có thể gọi 'ba' sao, tại sao lúc nào cũng gọi là phụ thân?""Cái này... nói ra rất dài dòng, chúng ta cứ nói ngắn gọn thôi." Cố Tri Cảnh tiếp tục hỏi, "Cô thích phụ thân của tôi nhiều hơn, hay là tôi nhiều hơn?"Dã Trì Mộ cảm thấy vừa buồn cười vừa không nói nên lời. Làm sao Cố Tri Cảnh có thể nói ra những lời này một cách nghiêm túc như vậy."Cô cảm thấy thế nào?""Tôi muốn nghe cô nói."Quanh co một lúc, Dã Trì Mộ nói: "Đều giống nhau."Nàng cố ý nói vậy, để Cố Tri Cảnh có cảm giác nguy cơ. "Phụ thân cô hôm nay biểu hiện rất lịch sự, làm việc, nói chuyện đều rất lịch thiệp. Đánh giá của bên ngoài về ông ấy, ngoài việc có một người 'con gái bất hiếu' như cô ra, cũng không có bê bối nào khác. Mẹ cô qua đời nhiều năm như vậy, ông ấy cũng không tái hôn. Xem ra đối với tình cảm là một lòng một dạ."Cố Tri Cảnh rất muốn tìm ra một điểm sai, nhưng cô lại không hiểu rõ tình trạng tình cảm của Cố Thế Xương. Nặng nề thở ra một hơi, cô xoay người lấy điện thoại di động ra."Cô muốn làm gì?" Dã Trì Mộ hỏi.Một lát sau, Dã Trì Mộ nghe thấy Cố Tri Cảnh đang gọi điện thoại cho Cố Thế Xương. Cô cực kỳ nghiêm túc nói: "Phụ thân, nếu không cần thiết, xin người sau này đừng đến bệnh viện nữa. Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại."Cố Thế Xương: "A???"Đầu óc có vấn đề à?Thôi được rồi, đứa con gái này của ông đúng là đầu óc có vấn đề.Ông nghiêm nghị gào lên: "Con rảnh thì đi khám lại khoa thần kinh đi, xem có phải bệnh tình chuyển biến xấu không, sao ngày nào cũng nói mấy lời kỳ quái vậy?""Được."Cố Tri Cảnh tiếp tục tỏ ra lạnh lùng, cúp điện thoại xong, cô cúi đầu thao tác gì đó trên màn hình. Dã Trì Mộ ngẩng lên, lơ đãng hỏi cô đang làm gì. Cố Tri Cảnh đáp: "Tôi đang đặt lịch hẹn với chuyên gia khoa thần kinh.""Haha." Dã Trì Mộ cười.Cố Tri Cảnh liếc cô một cái, mang điện thoại cất đi. Nhìn nàng cười, tâm trạng của chính mình cũng tốt hơn. Chuyện xảy ra ngày hôm qua chắc chắn đã mang lại cho Dã Trì Mộ một bóng ma tâm lý rất nặng nề. Pheromone dù có trấn an thế nào cũng chỉ là trấn an cơ thể nàng, nỗi đau tâm lý không thể nào giải quyết được."Cô thật sự đi khám não à?" Dã Trì Mộ hỏi."Ừm, nhìn kỹ một chút cũng không có hại."Cố Tri Cảnh thao tác điện thoại xong, lại lo lắng nàng ở bệnh viện một mình, bèn gửi tin nhắn cho Tần Quang Huy, bảo anh ta đến trông chừng một lúc.Nhưng Dã Trì Mộ lại nhổm người dậy, chân đưa ra ngoài, để lộ những ngón chân trắng nõn hồng hào. Nàng bước xuống đất, "Phòng bệnh rất ngột ngạt, tôi đi cùng cô.""Cô nằm đi, tôi sẽ về rất nhanh." Cố Tri Cảnh sợ làm động đến vết thương của nàng, bệnh viện lại đông người.Dã Trì Mộ cố chấp vén chăn lên, nàng từ trên giường bước xuống, "Nằm mãi tôi cũng mệt."Omega sau khi bị đánh dấu sẽ rất ỷ lại vào Alpha. Cố Tri Cảnh không từ chối nàng, đến đỡ nàng. Dã Trì Mộ khẽ nói: "Tôi có thể." Cố Tri Cảnh đi trước hai bước, Dã Trì Mộ theo sau hai bước. Dã Trì Mộ đi rất chậm. Trải qua chuyện đó, nàng có chút sợ người, tay níu lấy vạt áo Cố Tri Cảnh.Bệnh viện đông người, mọi người đều dìu nhau đi, hoặc là vợ chồng tay trong tay. Họ như vậy cũng không kỳ quái. Kỳ quái là cảm giác của Cố Tri Cảnh.Họ đi qua hành lang, đến thang máy. Dã Trì Mộ dừng lại, nàng giơ tay lên, nói: "Cô nhìn kìa."Họ đi đến một cửa phòng khám. Cố Tri Cảnh liếc mắt qua, trên bảng hiệu treo chữ "Phòng khám chức năng sinh lý Alpha"."Khụ, tạm thời không cần."Cô thật sự cần phải giải thích với Dã Trì Mộ chuyện mình "được hay không". Cô đối với Dã Trì Mộ là sự tôn trọng, không phải là chức năng sinh lý không được.Dã Trì Mộ giơ một ngón tay.Cố Tri Cảnh thấy không phải là phòng khám mà là tay của nàng, hồi tưởng lại cảnh trên xe, Dã Trì Mộ cầm tay cô, bảo cô giúp trấn an. Dã Trì Mộ giống như một con mèo con dựa vào cô. Bây giờ thấy Dã Trì Mộ kéo vạt áo cô, cô càng không chịu nổi.Ngón tay cô khẽ động, rồi lướt vào túi, cố gắng ngăn mình nghĩ ngợi lung tung.Cố Tri Cảnh hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải giữ bình tĩnh.·Đến phòng khám khoa thần kinh, Cố Tri Cảnh gõ cửa.Hệ thống y tế trong cuốn sách này rất phát triển. Nằm lên máy đo, chỉ cần quét sơ qua là có thể tìm ra được mầm bệnh.Bác sĩ cầm tấm phim CT cũ nhìn một chút, rồi cẩn thận so sánh với tấm phim mới của cô, nói: "Bóng mờ vẫn còn, dường như không có gì thay đổi. Tin tốt là nó vẫn không chuyển biến xấu. Hiện tại xem ra là tốt."Cố Tri Cảnh đoán được sẽ là như vậy.Cô cũng không quan tâm. Dã Trì Mộ đi theo nhìn tấm phim CT. Rất khủng bố, đầu óc nàng hiện đầy bóng mờ. Nàng hỏi một câu: "Không thể chữa khỏi sao?""Cái này khó nói. Nhìn hiện tại thì giống như đang trong thời kỳ ủ bệnh, nó vẫn chưa công kích thần kinh não của Cố tiểu thư." Bác sĩ thần kinh nói.Vì mỗi lần nó công kích, mọi người đều không nhìn thấy. Cố Tri Cảnh cảm thấy cần thiết phải thử lại một lần nữa. Cô nói: "Tôi lại nằm lên đó, ông xem thế nào."Bác sĩ nói được.Cố Tri Cảnh nằm lên đó. Khi máy móc quét hình cơ thể cô, cô bắt đầu nói chuyện: "Tôi là người xuyên không tới."Lời này lọt vào tai mấy người bên ngoài chỉ còn hai chữ đầu. Bác sĩ kinh ngạc nói: "Này, di động rồi, di động rồi! Cái khối bóng mờ trong não cô đã lóe lên khi cô nói!""Cô nói thêm vài câu thử xem.""Tôi là người tốt.""Lần này không động.""Cô lại nói riêng 'Tôi là'.""Tôi là..." Sau đó, những chuyện liên quan đến "xuyên không" cô không nói, máy móc liền không có phản ứng gì. Bác sĩ cũng rất hoang mang tại sao lời nói lần trước lại động, lần này lại không có phản ứng.Cố Tri Cảnh trong lòng đã rõ.Liên quan đến việc tiết lộ tình tiết, Cố Tri Cảnh không phải chưa từng thử viết ra, nhưng hệ thống có thể làm cho hai tay cô đau đến mức không cầm nổi đồ vật. Cố Tri Cảnh không có khuynh hướng bị ngược đãi, thử đi thử lại cái này không cần thiết.Cũng may, cô đã nắm được tử huyệt của hệ thống: sóng não.Cố Tri Cảnh ngồi thẳng người, sửa lại cổ áo, nói: "Ông nghiên cứu một chút về mối quan hệ giữa sóng não và khu vực thần kinh não xem sao."Bác sĩ: "?" Đây không phải là lĩnh vực của tôi."Ông cứ nghiên cứu một chút đi." Cố Tri Cảnh từ trên máy bước xuống, "Giải quyết một chút vấn đề khó."Bác sĩ thở dài, vẻ mặt bất lực. Không có dữ liệu gì cụ thể, họ biết nghiên cứu thế nào đây? Phẫu thuật liên quan đến thần kinh vốn đã rất phức tạp, giờ lại thêm một loạt sóng điện não không rõ ràng..."Cô không ở lại để nhập viện quan sát sao?" Bác sĩ đặt tấm phim CT xuống, ghi chép vào bệnh án. Cố Tri Cảnh lắc đầu, "Để lần sau đi."Cô sửa sang lại quần áo rồi đưa Dã Trì Mộ ra ngoài. Dã Trì Mộ đi vài bước, quay đầu hỏi bác sĩ: "Cô ấy như vậy có thể khỏi được không?""Cái này... rất khó nói." Bác sĩ thở dài, nói: "Chỉ có một trường hợp này."Dã Trì Mộ không hỏi thêm nữa. Trong lòng, nàng hy vọng Cố Tri Cảnh đừng khỏi, cứ duy trì trạng thái này. Bất kể là vì vấn đề não bộ mà tính cách đại biến, hay là có thứ gì đó bên cạnh khiến cô thay đổi tính cách.Nàng hy vọng Cố Tri Cảnh duy trì trạng thái hiện tại, đừng thay đổi.Tốt nhất là vĩnh viễn.Con ngươi nhỏ bé không thể nhận ra đã tối lại, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.Đi đến cửa phòng bệnh, Dã Trì Mộ đột nhiên dừng bước, hỏi một câu: "Cô có đau đầu không?"Cố Tri Cảnh đáp: "Có lúc sẽ đau, bây giờ thì không đau lắm."Dã Trì Mộ nhìn đầu cô. Nàng không biết an ủi người khác, lời có thể nghĩ ra chính là: "Nếu đau quá thì tìm bác sĩ xem."Môi Cố Tri Cảnh khẽ động, "Bác sĩ không hữu dụng lắm. Nhưng mà, tôi hiện tại đã nắm được biện pháp để không đau."Dã Trì Mộ lại nhìn cô, yết hầu nhẹ nhàng nuốt xuống.Nàng cảm thấy môi mình có chút khô."Cô đừng có đoán mò, cái này căn bản không có cơ sở khoa học." Dã Trì Mộ nói rồi lách qua cô, nhanh chóng vào phòng bệnh."Hửm?" Cố Tri Cảnh cũng không biết nàng nghĩ đi đâu, cô thường không theo kịp mạch não của Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ thấp giọng nói: "Hôn một cái là hết đau, đó chỉ là sự an ủi tâm lý, thể xác vẫn sẽ đau. Tôi trước nay không tin những thứ này.""..."Cố Tri Cảnh bật cười. Phản diện không hổ là phản diện, tưởng tượng ra những thứ luôn nhiều hơn người bình thường. Cô căn bản không hề nghĩ như vậy.Nhưng có cơ hội thử một chút cũng không sao.Sau này cô mà đau đầu, sẽ để phản diện hôn cô một cái, để thể nghiệm cảm giác gì.Khóe miệng Cố Tri Cảnh mỉm cười, tay nắm lấy nắm cửa, cúi người đẩy cửa ra."Cô cười cái gì?" Dã Trì Mộ cảnh giác nhìn cô."Nghĩ đến chuyện vui."Cố Tri Cảnh đi theo sau nàng, nói: "Biện pháp cô nói tôi vẫn chưa thử qua. Về mặt khoa học không biết có nói thông không, nhưng nếu trên tâm lý có thể làm dịu cơn đau, tôi nghĩ nỗi đau thể xác cũng có thể được xoa dịu rất nhiều."Dã Trì Mộ nghe xong, hừ lạnh.Nàng biết ngay là Cố Tri Cảnh muốn hôn nàng.Cố Tri Cảnh còn giả vờ chính nhân quân tử.Cố Tri Cảnh chưa bao giờ tự mình thanh minh. Cô là một thương nhân, vì lợi ích luôn ích kỷ, làm việc tốt cũng chỉ là vì danh tiếng, cảm nhận của người ngoài không liên quan gì đến cô. Tương tự, những thứ cô muốn bảo vệ, không ai có thể bắt nạt.Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.···Cố Tri Cảnh ở trong phòng bệnh của Dã Trì Mộ một ngày, đa số thời gian hai người đều nói chuyện. Mỗi lần Cố Tri Cảnh nhận điện thoại đều sẽ ra ngoài nghe.Sáng sớm, lúc Cố Thế Xương đến, đã nói với Dã Trì Mộ là sẽ mời một vài người đến chăm sóc nàng. Người ngoài thì không đến, chỉ có Cố Tri Cảnh ở đây trông coi nàng. Lúc đưa thức ăn, Tần Quang Huy còn lén lút đưa mấy bộ vest đến, xem ra là định ở lại đây qua đêm.Dã Trì Mộ coi như không biết. Bản thân nàng cũng thích Pheromone của Cố Tri Cảnh, nếu tách ra, không ngửi được mùi hoa nhài nàng sẽ không thoải mái.Cánh tay nàng vẫn không thể cử động, dưỡng một ngày cũng chỉ là khí sắc trông tốt hơn một chút.Hoàng hôn buông xuống, Cố Tri Cảnh chưa nói muốn đi, vẫn ở lại phòng."Cô đang tìm gì vậy?" Cố Tri Cảnh ngồi dựa vào chiếc giường phụ, ánh mắt ôn nhu nhìn vào bóng dáng bận rộn trước mắt.Dã Trì Mộ không trả lời cô. Nàng trong phòng lật tìm mấy phút, chỉ có một tay, tìm đồ luôn không vững vàng. Lúc tìm chỗ này thì đồ đạc ở đó rơi xuống, lúc tìm chỗ kia thì đồ đạc lại rầm rầm rơi đầy đất.Cố Tri Cảnh để nàng tùy ý, lát nữa cô đi thu dọn là được.Chỉ là tìm hồi lâu mà Dã Trì Mộ không tìm được, người còn có vẻ không vui. Nàng đứng trước tủ, mặt không đổi sắc. Dã Trì Mộ liếc mắt qua, khẽ mím môi, quay người buồn bã nói: "Cũng không có gì.""Nếu cần gì thì cứ nói." Giọng Cố Tri Cảnh ôn nhu.Dã Trì Mộ từ bên tủ đi tới, nàng ngồi bên giường, ngón tay nắm chặt một góc chăn, chậm một lát, nhẹ giọng nói: "Chỉ là... không có nội y để mặc."Cố Tri Cảnh giật mình.Từ lâu nay đều là Cố Tri Cảnh chăm sóc nàng, không có ai đến thăm nàng một lần. Dã Trì Mộ cũng không có bạn thân gì, sự chuẩn bị tự nhiên không đầy đủ. Mà Tần Quang Huy đưa quần áo đều là hàng hiệu mặc ngoài, anh ta dù có một trăm cái gan cũng không dám giúp Dã Trì Mộ mua nội y.Thật là sơ suất...Omega đang trong thời kỳ nhạy cảm, áo trong nhất định phải thay. Cố Tri Cảnh đứng dậy, tìm trong túi áo của mình, sau đó lấy ra một bộ màu đen đưa cho nàng.Ánh mắt Dã Trì Mộ rơi trên đó, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô.Cố Tri Cảnh cứ thế mà cầm nội y trong tay, lớp vải đen và bàn tay trắng nõn của cô đặt cạnh nhau. Cố Tri Cảnh nhấc tay lên, "Cô chắc có thể mặc được."Có thể... đây là nội y của Alpha, nàng sao có thể mặc được?Dã Trì Mộ không nhận, ngón tay run lên, "Cô mặc qua rồi?""Không có, sạch sẽ, cũng đã khử trùng.""... Ồ." bàn tay nàng chậm rãi vươn ra, nhưng chỉ dám lướt nhẹ ở rìa áo, như thể ngại ngùng không dám chạm vào. Nàng do dự, như bị giật lag, suy nghĩ mãi mới khẽ nói: "Cô thế mà trong ngoài đều mặc màu đen."Cố Tri Cảnh không nói, cô đè giọng phản bác một câu để tự thanh minh: "Áo sơ mi là màu trắng, cà vạt màu sắc còn nhiều hơn, không phải toàn bộ đều màu đen.""Nhưng cũng gần như vậy."Dã Trì Mộ nhìn một chút màu sắc dưới bộ vest của cô, nắm lấy lớp vải. Dù Cố Tri Cảnh nói là sạch sẽ, chưa mặc qua, nhưng nàng luôn cảm thấy kỳ quái, rất kỳ quái. Như thể nàng không phải đang cầm nội y, mà là một tấm vải rực lửa.Lát nữa nàng phải mặc nội y của Alpha lên người sao?Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái. Ngón tay thu lại, Dã Trì Mộ nắm chặt lớp vải, nàng quay người sang tìm chiếc túi đựng quần áo, nhanh chóng nhét nội y vào. Nàng mặc một bộ đồ ngủ rất rộng rãi, không phải đồng phục bệnh nhân.Trong túi là bộ đồ ngủ vừa mới được đưa đến, màu hồng. Màu đen và màu hồng đặt cạnh nhau trông vô cùng nổi bật. Sự trưởng thành quyến rũ và sự đáng yêu mềm mại có hợp nhau không?Lớp vải mềm mại, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè ép, xoa nắn.Không biết có phải là do vải tự mang mùi hương hay không, nàng cảm thấy rất dễ ngửi.Nàng ngược lại không nghĩ tới Cố Tri Cảnh bên trong lại mặc một bộ đồ thành thục như vậy.Nói chính xác hơn, có thể là nàng chưa bao giờ nghĩ đến Cố Tri Cảnh bên trong sẽ mặc thế nào.Cố Tri Cảnh chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt nàng, không biết dưới lớp áo sơ mi là một thân thể như thế nào.Nhìn lâu, mắt nàng cảm thấy cay. Dã Trì Mộ nắm lấy góc áo ngủ màu hồng, nhẹ nhàng che đi chiếc áo lót màu đen."Tôi đi tắm." Dã Trì Mộ nói.Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng. Cảm thấy Dã Trì Mộ vẫn luôn nhìn mình, cô bèn thêm một câu, "Cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén. Tay cô, có muốn dùng đồ gì để bọc lại không?""Không cần, tôi có thể làm được." Dã Trì Mộ cầm lấy đồ nội y để thay đi vào phòng. Đến cửa, nàng liếc trộm Cố Tri Cảnh một cái, Cố Tri Cảnh đã quay lưng về phía nàng.Dã Trì Mộ vào phòng tắm.Trong lòng nàng nghĩ, Cố Tri Cảnh nghiêm túc đến kỳ quái. Bình thường mà nói, nàng bị thương, cánh tay cũng bị thương, người bình thường đều sẽ hỏi một câu: "Có muốn tôi giúp cô tắm không?"Thế mà Cố Tri Cảnh lại không nói.Khiến nàng trông như đang đói khát.Nghĩ... muốn Cố Tri Cảnh giúp đỡ một chút.Cố Tri Cảnh đứng bên cửa sổ, ngón tay chạm vào rèm cửa. Một lát sau, điện thoại Dã Trì Mộ để ở đầu giường vang lên. Cố Tri Cảnh nhìn tên người gọi, là ông chủ công ty của Dã Trì Mộ gọi đến. Cố Tri Cảnh hỏi người trong phòng tắm, Dã Trì Mộ vừa cởi quần áo, đứng dưới vòi nước, nàng không thể nghe được.Dã Trì Mộ nói: "Cô nghe đi."Cố Tri Cảnh nhìn, rồi trượt để nghe."Cô giúp tôi hỏi một chút về chuyện show tình yêu. Không biết việc Khâu Thục Bình bỏ đi có ảnh hưởng gì đến show không." Dã Trì Mộ ngâm mình trong bồn tắm.Đây là chấp niệm của nàng, là tài nguyên tốt nhất nàng đã tự mình tranh thủ được. Nàng rất xem trọng cơ hội này, không ai, nàng cũng không cho phép bất cứ ai cướp đi.Cố Tri Cảnh gật đầu, chờ người bên kia nói chuyện.Ông chủ Trần Trác thở dài, nói: "Bên show giải trí cứ ấp úng, nói là có thay đổi tạm thời, họ hình như không muốn đưa show này cho Dã Trì Mộ nữa.""Hửm?" Cố Tri Cảnh nhíu mày, nghe được mấy lời này, giọng cô liền lạnh đi. Cô ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, đứng ngoài hành lang nghe."Bên tôi cũng đã đi hỏi, họ nói là không hợp với hình tượng của chương trình." Trần Trác cảm xúc cũng sa sút. Dù sao cũng là nghệ sĩ của nhà mình mất việc, liên quan đến việc công ty sau này có kiếm được tiền không. "Nhưng họ không nể mặt này. Tiểu Cố tổng, tôi cũng đã tốn chút công sức rồi." Ông ta sợ Cố Tri Cảnh sẽ ghi hận mình, càng sợ cô vì tiểu mỹ nhân mà gây chuyện, có thể đẩy trách nhiệm thì nhanh chóng đẩy đi."Ông gửi số của đạo diễn cho tôi." Cố Tri Cảnh không nói nhiều với ông ta, ai gây chuyện thì tìm người đó.Cố Tri Cảnh qua cửa sổ quan sát nhìn vào. Cửa phòng tắm che kín, Dã Trì Mộ vẫn đang tắm. Cố Tri Cảnh cảm thấy không thoải mái, không chừng Dã Trì Mộ vẫn đang nghĩ về chuyện show tình yêu.Đạo diễn nghe máy rất nhanh, ông chủ đã cho số điện thoại cá nhân. Ông ta nghe thấy giọng Cố Tri Cảnh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nói: "Chuyện này có thay đổi tạm thời, thực sự không còn cách nào khác. Sau này có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ tìm Dã Trì Mộ tiểu thư đến chương trình."Một show tình yêu có lên sóng hay không cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng hàm ý lại khác. Dã Trì Mộ đã phải bán mạng để có được hợp đồng này, bị Triệu Khai Dục bắt nạt, đi dự tiệc lại bị người khác tra tấn như vậy. Nàng bây giờ đặt hy vọng vào show giải trí, những người này lại đang cố gắng dập tắt hy vọng của Dã Trì Mộ, cướp đi cây kẹo nàng đã tự chuẩn bị cho mình."Nói thẳng đi, có phải là đã định Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê rồi không?" Cố Tri Cảnh không quanh co với người bên kia.Đạo diễn "ai" một tiếng, "Là có nguyên nhân về phương diện này. Hiện tại, lượng fan hâm mộ cặp đôi Vân Lộng Khê và Quân Hoa Diệu tăng vọt, độ hot trên mạng rất lớn, tất cả mọi người đều thích họ, kỳ vọng họ có thể có những cảnh tình cảm. Ban tổ chức chương trình bèn làm điều chỉnh. Chúng tôi dự định tháng tám sẽ phát sóng. Đến mùa thứ hai, chúng tôi nhất định...""Hắn đã ném cho các người bao nhiêu tiền?" Cố Tri Cảnh hỏi."Cũng không phải là chuyện tiền bạc." Dương Hạo đúng là đã để mắt đến độ hot của Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê. Tiền đầu tư Cố Tri Cảnh chắc chắn có thể bỏ ra, nhưng mà, so sánh độ hot hai bên, Quân Hoa Diệu hot hơn, hình tượng cũng chính diện hơn. Độ hot của chương trình được tăng lên, mùa tiếp theo, mùa sau nữa đều là tiền. Cân nhắc mọi lợi hại, đều là Quân Hoa Diệu phù hợp hơn.Cố Tri Cảnh hỏi: "Độ hot là trên hết, đúng không?""... Gần như vậy.""Quân Hoa Diệu đã gọi điện thoại cho các người để xin cơ hội?"Dương Hạo không định nói nhiều với cô. Quân Hoa Diệu và Cố Tri Cảnh không hợp nhau, ông ta không đắc tội nổi Quân Hoa Diệu. Bây giờ ông ta không muốn đứng về phía đối lập với Quân Hoa Diệu, vội nói: "Tôi còn có việc, cúp máy trước đây."Thậm chí, cũng không dám giao lưu sâu với Cố Tri Cảnh.Nếu không phải tự mình trải qua, không thể nào cảm nhận được nỗi đau của Dã Trì Mộ.Những dòng chữ trong tiểu thuyết hiện ra: Dã Trì Mộ mất show giải trí.Tác giả tung ra câu này, độc giả đều bùng nổ, sôi nổi chửi rủa Dã Trì Mộ, chỉ một show giải trí thôi mà, có cần phải đuổi theo nam nữ chính chém giết không?Điên, biến thái, đi chết đi! Lúc nào chết?Tên người dùng Tri Cảnh Tri Mộ: 【 Đầu tiên, tài nguyên đó là do Dã Trì Mộ tranh thủ được. Một cô gái trong giới giải trí dầu sôi lửa bỏng, giành lấy được tài nguyên của mình, chính là lúc đang cùng đường mạt lộ đã dùng hết toàn lực để kiếm được một cái bánh mì. Dựa vào đâu mà nam chính lại muốn cướp đi chiếc bánh mì của cô ấy? So với sự cướp đoạt của nam chính, Dã Trì Mộ là dựa vào bản thân từng bước một mài rách da thịt để bò lên bậc thang. Nam chính có mị lực từ đâu ra? Anh ta ở trước mặt Dã Trì Mộ có hào quang gì để nói? Anh ta đánh dấu nữ chính rồi lập tức đút cho đối phương một show tình yêu, đây không phải là đang hợp lý hóa hành vi cưỡng hiếp của mình sao? Chúng ta chỉ nhìn thấy một dòng chữ 'cô ấy mất tài nguyên, đau khổ rơi lệ', nhưng ai biết cô ấy đã trải qua những gì? Có phải là đau khổ đến toàn thân tê liệt, có phải là sau lưng sự bền bỉ, hai đầu gối đã quỳ xuống đất khẩn cầu thế giới trả lại thứ cô ấy mong muốn? Cô ấy có lỗi gì, có lỗi gì? Tôi muốn nói, sự tan vỡ, sự nhắm vào nhân vật chính sau này của cô ấy, chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về mình. Một người bị đối xử như vậy, cô ấy có cho nổ tung cái thế giới đầy ác ý này cũng không quá đáng. 】Dưới bình luận này, có rất nhiều tầng hồi đáp.【 Ôi ôi ôi, chuyên gia bắt bẻ lại đến rồi. Tam quan của mày phải lệch lạc đến mức nào mới đi mê một người phụ nữ vi phạm cả bộ luật hình sự thế hả? Giới giải trí vốn là nơi kẻ mạnh thắng, người yếu bị loại. Bản thân cô ta không đủ xuất sắc thì trách ai được? 】【 Tri Cảnh Tri Mộ là fan cuồng của Dã Trì Mộ à? Ha ha ha ha, mày bây giờ nói giống như là tội phạm giết người ấy. Cô ta giết người, nhưng tại sao cô ta còn phải ngồi tù? Không phải bất đắc dĩ thì cô ta có giết người không?】【 Chủ thớt, mày có phải bây giờ rất cảm động không? Thiên hạ này có phải chỉ có một mình mày hiểu Dã Trì Mộ không? Đáng tiếc nha, Dã Trì Mộ chỉ là một nhân vật trên giấy, không thể nào tương thân tương ái với mày được. Hơn nữa, dù mày có gặp được Dã Trì Mộ, cô ta cũng sẽ không chút lưu tình mà cầm dao đâm chết mày. 】【 Chết cười, còn có người giúp Dã Trì Mộ nói chuyện. Đầu óc không tốt thì đi khám đi, khám não cũng không đắt đâu. Không được thì mày làm một cái quyên góp, bọn chị thưởng cho mày mấy đồng. 】Cũng là vì nàng hoàn toàn không có gì cả, nàng mới có thể xem tất cả mọi thứ đều rất quan trọng.Cố Tri Cảnh là một tổng tài, cô có tất cả mọi thứ, nhưng lạ thay, cô lại có thể cảm nhận được nỗi đau của một Dã Trì Mộ không có gì trong tay, không thể nắm bắt được điều gì. Những thứ khó khăn lắm mới tranh thủ được lại luôn từng chút một mất đi.Nhất là khi những gì nữ chính trải qua, Dã Trì Mộ cũng đều trải qua, thậm chí còn đau đớn hơn. Dựa vào đâu mà chỉ một câu nói của Quân Hoa Diệu lại có thể cướp đi đồ vật của nàng?Cố Tri Cảnh cắn răng.Điện thoại nắm trong tay, một Alpha chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát màn hình.Cuối cùng nghĩ đến đây là điện thoại của Dã Trì Mộ, cô mới thu lại sức lực.Cửa phòng tắm bị gõ hai cái. Cố Tri Cảnh hoàn hồn, tưởng Dã Trì Mộ muốn ra ngoài. Nhất thời không biết nên đặt điện thoại vào đâu, cô thuận thế nhét vào túi quần tây.Cố Tri Cảnh lắng lại tâm trạng của mình, cô dựa vào tường đi đến nhìn, đè nén cơn giận, đẩy cửa đi vào. Bước chân dừng lại ở cạnh cửa, cô không đến gần phòng tắm, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được đẩy ra, một tiếng "cọt kẹt", động tác cẩn thận từng li từng tí.Cố Tri Cảnh ôn tồn hỏi: "Sao vậy?"Trong phòng tắm, một bàn tay như bạch ngọc lộ ra. Ngón tay sát vào kính mờ, nhẹ nhàng gõ gõ. Giọng Dã Trì Mộ mềm mại, mang theo một chút e sợ và xấu hổ. Nàng nói: "Tôi không mang sữa tắm, cô có thể... giúp tôi đưa tới đây một chút không?"Nàng đâu có vẻ gì là ghê tởm, đâu có vẻ gì là lòng dạ xấu xa.Rõ ràng là mềm mại đến mức người ta không nỡ bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz