[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 89: Lén lút về nhà
Tất cả là tại Ngụy Tầm, hôm qua trói quá chặt, làm cổ nàng đều bị hằn đỏ.
Văn Tiêu Tiêu lật úp điện thoại, không cho Ngụy Tầm nhìn thấy.
"Ai! Mình sai rồi!"
Đại nữ nhân biết tiến biết lùi, nói nhận lỗi là nhận lỗi ngay.
Văn Tiêu Tiêu lúc này mới dựng điện thoại lên trở lại.
"Lần sau không trói chặt như vậy nữa." Ngụy Tầm lẩm bẩm.
Văn Tiêu Tiêu trừng mắt giận dữ, cậu còn muốn có lần sau à?
Một người dùng thủ ngữ, một người nói chuyện, hai người trò chuyện vô cùng say sưa vui vẻ.
Cơm tối
Bác cả và cô út đều lần lượt vội vã trở về, không ngờ chị họ đang du học ở Mỹ cũng đã quay lại.
Quan hệ giữa Ngụy Tầm và chị họ khá tốt, hồi nhỏ thường xuyên chơi cùng nhau, lớn lên cũng thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại. Hai người trò chuyện không ít.
Chị họ tên là Ngụy Nhã, hiện đang học thạc sĩ ở Mỹ, sẽ tốt nghiệp vào nửa đầu năm sau.
Ngụy Nhã có thân hình cao gầy mảnh khảnh, mặc áo sơ mi, quần tây và một chiếc áo khoác mỏng. Chiếc kính gọng vuông màu đen treo trên mũi, toát lên khí chất tri thức và dịu dàng.
Ngụy Nhã: "Tiểu Tầm ở đại học thế nào rồi?"
Ngụy Tầm cười cười, "Khá tốt ạ, cảm thấy đại học rất tự do."
Ngụy Nhã gật đầu đồng tình. Đại học quả thực tự do hơn cấp hai, cấp ba nhiều, bất quá... Đôi mắt Ngụy Nhã hơi tối lại.
Ngụy Nhã cười, lơ đãng đề cập đến chuyện buổi sáng: "Chị nghe nói, gia đình Lý thúc thúc đến nhà mình thăm phải không?"
Ngụy Tầm gật đầu. Nhưng Ngụy Nhã hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Ngụy Nhã khác với cha mẹ cô, chị ấy không quan tâm đến sản nghiệp gia đình, một lòng theo đuổi nghiên cứu học thuật.
Trong mắt Ngụy Nhã lóe lên một tia sáng, "Chị nghe nói, Lâm Âm cũng tới, một quan ngoại giao rất ưu tú."
Lâm Âm? Chắc là Lâm dì rồi.
Hóa ra chị họ cũng cảm thấy hứng thú với quan ngoại giao. Ngụy Tầm không nghi ngờ gì, "Đúng vậy, một người phụ nữ rất ưu nhã, nhưng cô ấy khá giữ khoảng cách, em không nói chuyện được với cô ấy nhiều."
"Ồ, tiếc quá, chị đến trễ, chị còn muốn gặp cô ấy nữa." Ngụy Nhã tiếc nuối nói.
Hai người lại trò chuyện thêm chút chuyện khác.
Ngay lúc sắp ăn cơm, cha mẹ Ngụy Tầm mới khoan thai đến muộn.
Ông nội ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt không vui, ngước mắt nhìn thoáng qua cha mẹ Ngụy Tầm, hừ lạnh một tiếng, "Còn biết đường về."
Cha mẹ Ngụy Tầm vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã dự đoán được cảm xúc của ông nội.
Họ nói lời xin lỗi không mặn không nhạt, rồi ngồi xuống hai chỗ trống không xa.
Bác cả thấy không khí không đúng, liền cười xòa hòa giải, "Em ba và em dâu chắc là công ty có việc trì hoãn, nhưng lần sau bận vẫn nên báo một tiếng chứ."
Cha mẹ Ngụy Tầm cũng hùa theo lời bác cả ứng vài câu.
Ông nội cầm đũa lên, không đáp lời, "Ăn cơm đi."
Bầu không khí trên bàn cơm lúc này mới vì câu nói này mà bớt nặng nề.
Ngụy Tầm âm thầm quan sát hành vi trên bàn, bề ngoài làm như không quan tâm, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.
Bác cả thừa kế công ty của ông nội, nhưng ông nội không giao ra cổ phần trên tay mình. Vì vậy, bác cả rất kiêng kị ông nội. Với tỷ lệ cổ phần mà ông nội nắm giữ, việc kéo bác cả xuống khỏi vị trí là chuyện một câu nói.
Cô út có cổ phần trong công ty gia đình, nhưng tự mình ra ngoài lập nghiệp, kinh doanh ngành trang phục. Mối quan hệ của gia đình cô út với ông nội tuy không cứng nhắc bằng gia đình Ngụy Tầm, nhưng nhiều năm qua trông cũng không quá thân thiết.
Chỉ có gia đình Ngụy Tầm là không nắm giữ chút cổ phần nào của ông nội, ngành nghề cũng không liên quan, cho nên thái độ của cha mẹ cô đối với ông nội mới tương đối cứng rắn.
Như vậy, lần này ông nội sắp xếp cuộc "xem mắt" cho cô, liệu có sự can thiệp của bác cả hay không?
Ngụy Tầm đưa thức ăn trong bát vào miệng.
Gia đình cô không phải là quá câu nệ quy tắc, ông bà nội đều thích náo nhiệt.
Con gái, con trai đều đã trưởng thành, và những đứa cháu như cô đương nhiên trở thành đối tượng bị bàn tán trên bàn ăn.
Nhưng vì chuyện vừa rồi, xung quanh một mảnh tĩnh lặng. Phòng ăn chỉ có tiếng nhai nuốt và tiếng bát đũa va chạm.
Ông nội mở miệng: "Ngụy Nhã năm nay cũng 25 tuổi rồi đi."
Ngụy Nhã đang yên lặng ăn cơm nghe ông nội nói thì khựng lại, "Dạ phải."
Ông nội: "Có tính toán gì không?"
Ngụy Nhã ngẩng đầu, nhìn ông nội, "Con chuẩn bị tiếp tục học tiến sĩ."
"Học tiến sĩ?"
Giọng ông nội vừa dứt, không khí toàn bộ phòng ăn lập tức căng thẳng.
Bác dâu phản ứng lớn nhất, nắm chặt đũa, nhìn chằm chằm phản ứng của lão gia tử.
Ngụy Nhã, người trong cuộc, lại tương đối bình tĩnh.
Ông nội gõ gõ bàn, "Tuổi tác lớn như vậy rồi, cũng nên về công ty giúp đỡ. Bằng cấp thì học đến thạc sĩ là được."
Lời này của ông nội về cơ bản là không cho phép Ngụy Nhã tiếp tục học.
Ngụy Nhã rũ mắt xuống, "Vâng, ông nội."
Ánh mắt ông nội lướt qua cô út, nghĩ đến đứa cháu trai không nghe lời kia lại tức giận.
Rồi nhìn đến Ngụy Tầm, lúc này trong lòng mới dễ chịu một chút.
"Đứa nào đứa nấy, gia nghiệp lớn như vậy, chỉ có Ngụy Tầm một mình chọn tài chính. Các con làm cha mẹ thế này à." Ông nội lắc đầu, giọng nói đầy thất vọng.
Mọi người không nói gì.
Ông nội lại mở miệng: "Về mặt tình cảm, cũng phải nắm chặt. Bạn học của các con không ít đứa đã kết hôn, có đứa còn có con rồi đấy."
"Ngụy Tầm, lên đại học rồi, con cũng có thể bắt đầu tìm hiểu những người xung quanh. Con trai nhà Lý thúc thúc hôm nay không tệ."
Phát biểu này của ông nội có thể nói là đã kéo bầu không khí toàn bộ phòng ăn xuống điểm đóng băng.
Bữa cơm này, ăn vô vị.
Tết Trung Thu vốn dĩ chỉ có vậy: mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, buổi tối ngồi trong phòng khách, người lớn nói chuyện, người trẻ ngồi bên cạnh nghe huấn thị. Muộn hơn một chút, thì ra ngoài ngước lên ngắm trăng, ăn một miếng bánh trung thu, cứ thế mà qua.
Nhưng Tết Trung Thu năm nay, không khí lại căng thẳng hơn rất nhiều.
Mọi người đều mang nặng tâm sự riêng.
Ngụy Tầm kiên nhẫn ngồi trong phòng khách đến 11 giờ đêm, cuối cùng cũng hầu (ngao) cho ông nội đi ngủ.
Ngụy Tầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cha mẹ, muốn cha mẹ sáng mai đánh lạc hướng để cô chuồn ra khỏi biệt thự bằng cửa sau.
Khu biệt thự này không gọi được xe, tiểu khu lại đặc biệt lớn. Ngụy Tầm đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới ra đến cổng.
Cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua rạng sáng. Ngụy Tầm khóc không ra nước mắt. Cô vốn định lén lút về nhà tạo bất ngờ cho Văn Tiêu Tiêu, nhưng giờ về đến nơi cũng không biết là khi nào, chắc Văn Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.
Ngủ thì ngủ đi, ôm Văn Tiêu Tiêu ngủ cũng thoải mái hơn. Nghĩ vậy, Ngụy Tầm đang đau chân đột nhiên lại tràn đầy sức lực.
Ngụy Tầm lập tức lấy điện thoại gọi xe. Từ mức giá rẻ nhất cho đến mức đắt nhất, Ngụy Tầm kéo hết mọi lựa chọn trên phần mềm gọi xe.
Tuy rằng Tết Trung Thu khó gọi xe, nhưng dưới sự trợ giúp của năng lực đồng tiền, Ngụy Tầm lập tức gọi được một chiếc xe.
Xe chạy giữa đêm vắng nhanh hơn ban ngày rất nhiều, thông suốt đến cổng tiểu khu.
Ngụy Tầm về đến cửa nhà.
Cố gắng mở cửa thật nhẹ nhàng.
Vốn dĩ tưởng bên trong sẽ tối om, không ngờ đèn phòng khách vẫn sáng! Chẳng lẽ Tiêu Tiêu còn chưa ngủ?
Nghĩ đến khả năng này, Ngụy Tầm lập tức phấn khích.
Ngụy Tầm rón rén đóng cửa lại, thay dép lê, nhón mũi chân đi vào trong. Nhìn quanh một vòng, cô tìm thấy một vệt trắng trên tấm thảm trước sofa.
Là chiếc dép lê của Văn Tiêu Tiêu.
Trên mặt Ngụy Tầm lộ ra một nụ cười xấu xa, cô chuẩn bị đi qua dọa Văn Tiêu Tiêu một trận.
Ngụy Tầm nín thở đi đến phía sau sofa.
"Hắc!!" Ngụy Tầm đột nhiên thò đầu ra từ sau sofa, nhìn vào.
Văn Tiêu Tiêu quả thật đang ở trên sofa, nhưng ngủ rồi. Văn Tiêu Tiêu nửa nằm trên sofa, lông mày nhíu lại, có một vẻ u sầu nhàn nhạt. Tóc rối bời rủ xuống vai và sofa. Trên người nàng đắp một chiếc chăn mỏng, không đi tất, đôi chân trần lộ ra ngoài.
Trái tim Ngụy Tầm co rút lại, nín thở ngưng thần. Chết rồi, cô sẽ đánh thức Văn Tiêu Tiêu mất.
Văn Tiêu Tiêu ngủ vốn dĩ đã không yên ổn. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lông mi nàng rung lên một chút, rồi mở mắt ra.
Khuôn mặt mà nàng nhung nhớ cả ngày cứ thế phóng đại xuất hiện trước mắt nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Văn Tiêu Tiêu mở to đôi mắt chua xót nhìn Ngụy Tầm, nàng không phải đang mơ đấy chứ?
Văn Tiêu Tiêu lại lặng lẽ nhắm mắt lại.
Ngụy Tầm choáng váng, sao Văn Tiêu Tiêu lại nhắm mắt!
"Bảo bối! Mình về rồi!" Ngụy Tầm "vượt rào cản" một cái, cả người lao thẳng lên sofa. Chiếc sofa mềm mại lập tức lún xuống một khoảng lớn.
Ngụy Tầm nhéo nhéo khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu, vẫn chưa đủ, cô lại cúi người, oán giận khuôn mặt mềm mại hôn một cái.
Mềm quá, trái tim Ngụy Tầm lập tức được lấp đầy. Khuôn mặt cô vốn không vui cả ngày cũng cong lên.
Văn Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng lần nữa mở mắt ra, thật sự là Ngụy Tầm à? Giấc mơ này quá chân thật đi.
Ngụy Tầm ôm nàng dậy. Văn Tiêu Tiêu nhìn cô chằm chằm một cách ngây ngốc, bộ dạng mơ mơ màng màng đáng yêu chết đi được.
Ngụy Tầm thật muốn ấn người xuống sofa và hôn Văn Tiêu Tiêu một trận, nhưng việc cấp bách là phải làm Văn Tiêu Tiêu tỉnh lại.
"Bảo bối, ngủ mơ rồi à?" Đôi mắt Ngụy Tầm giống như được khảm kim cương, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đôi mắt Văn Tiêu Tiêu từ từ mở lớn hơn. Nàng vươn tay, kéo dài mặt Ngụy Tầm, nắn bóp, rồi lại nhéo nhéo cánh tay mình.
Cảm giác đau truyền đến, là thật!
Cơn buồn ngủ như thủy triều rút đi, Văn Tiêu Tiêu lập tức tỉnh táo.
Lông mi dài của Văn Tiêu Tiêu chớp chớp, vẻ mặt không thể tin được nhìn Ngụy Tầm.
Nàng đánh thủ ngữ: Cậu không phải về nhà rồi sao?
Ngụy Tầm kéo người lại càng chặt hơn. Văn Tiêu Tiêu cả người bị Ngụy Tầm ôm vào lòng.
Ngụy Tầm cười tủm tỉm, "Mình lại về rồi đấy à? Điều này không mâu thuẫn mà."
Văn Tiêu Tiêu mở to mắt, thoát ra khỏi vòng tay Ngụy Tầm, trong lòng rất lo lắng. Thủ ngữ cũng có chút nhanh: Người nhà cậu sẽ không giận chứ!
Ngụy Tầm vốn định phủ nhận, nhưng chớp mắt, trong lòng cô lập tức nảy ra ý khác.
Cô cúi người tới trước, khóe miệng rủ xuống. Biểu cảm ngay lập tức trở nên đáng thương, "Thế thì làm sao bây giờ? Mình đã quay lại rồi."
"Mình quay lại là vì cậu đấy Tiêu Tiêu. Tết Trung Thu, mình không muốn cậu ở một mình." Mặc dù hiện tại đã không còn là Tết Trung Thu nữa.
Ngụy Tầm dựa vào ngực Văn Tiêu Tiêu, nói bằng giọng mũi đoạn này, mang theo chút nũng nịu.
Văn Tiêu Tiêu vốn đã mềm lòng, lập tức bị đoạn này làm cho mềm thành một vũng nước, ánh mắt trở nên dịu dàng. Nàng sờ sờ tóc Ngụy Tầm.
Đến thì đến rồi đi. Nếu người nhà Ngụy Tầm không vui, Văn Tiêu Tiêu rũ mắt xuống, nàng nhất định sẽ che chắn trước Ngụy Tầm.
Cảm nhận được thái độ mềm mỏng của Văn Tiêu Tiêu, khóe miệng Ngụy Tầm câu ra một tia cười. Ngẩng đầu lên lại thay đổi thành vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Cậu vừa mới hung mình, phải an ủi mình chứ."
Văn Tiêu Tiêu bị tiếng của Ngụy Tầm làm cho kinh ngạc. Nàng hung Ngụy Tầm lúc nào?
Văn Tiêu Tiêu không chịu. Ngụy Tầm đành phải tự mình ra tay. Cô kéo người vào lòng, tay ôm lấy đùi Văn Tiêu Tiêu và nhấc lên.
Dưới tiếng kêu kinh hô của Văn Tiêu Tiêu, cả người nàng khóa ngồi trên đùi Ngụy Tầm.
Tư thế này, quá xấu hổ đi. Văn Tiêu Tiêu mím môi.
Ngụy Tầm cười đắc ý, "Cậu hôn mình một cái, có thể được chứ?"
Văn Tiêu Tiêu dùng tay bịt kín đôi mắt Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm kinh ngạc trong lòng, Tiêu Tiêu lại còn biết kiểu tình thú này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz