ZingTruyen.Xyz

[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 87: Chiếc đuôi lông xù

VLinh3005

Nghe thấy câu nói đó, Văn Tiêu Tiêu cũng ngây người. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Ngụy Tầm sẽ hỏi nàng vấn đề này.

Lần cuối cùng nghe câu hỏi này hình như là hồi cấp ba, chính miệng nàng đã nói với Ngụy Tầm là tạm thời không muốn công khai quan hệ của hai người. Không ngờ Ngụy Tầm vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.

Văn Tiêu Tiêu chủ động nắm lấy tay Ngụy Tầm, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ cơ thể đối phương. Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

Ngụy Tầm nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức vui vẻ ra mặt. Cô lúc này đặc biệt muốn hôn Văn Tiêu Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sợ Văn Tiêu Tiêu sẽ giận.

Ngụy Tầm lúc này mới buông tay Văn Tiêu Tiêu, để Văn Tiêu Tiêu về ký túc xá.

Trở lại phòng ngủ, Ngụy Tầm cũng không có đem chuyện này gióng trống khua chiêng tuyên dương, cô chỉ muốn có được lời hứa chính miệng từ Văn Tiêu Tiêu mà thôi.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau.

Tất cả sinh viên năm nhất Đại học A đều mặc quân phục đứng ở sân thể dục.

Mọi người tụ tập, đội ngũ lỏng lẻo. Nhìn đội ngũ huấn luyện viên chỉnh tề dưới cột cờ, có tiếng xì xào bàn tán khe khẽ trong hàng.

"Cất bước — đi." Tổng huấn luyện viên hô một tiếng hiệu lệnh.

Đoàn huấn luyện viên mặc áo màu xanh lục cất bước chỉnh tề đi về phía đường chạy sân thể dục. Từng huấn luyện viên bước ra khỏi hàng, đi đến lớp mà mình phụ trách.

Người được phân đến lớp Ngụy Tầm là một nữ huấn luyện viên da ngăm đen, cao khoảng một mét sáu mấy, thân hình rắn chắc cân đối. Lần đầu gặp mặt, huấn luyện viên tự giới thiệu trước.

Nữ huấn luyện viên này có khả năng tổ chức rất mạnh. Chỉ vài câu nói ngắn gọn đã gắn kết được lớp học vốn rời rạc, tạo ra cảm giác vinh dự tập thể cho mọi người.

Mặt trời chói chang, sinh viên năm nhất Đại học A bắt đầu khóa quân huấn kéo dài 15 ngày.

Mồ hôi nhanh chóng làm ướt lưng áo. Ngụy Tầm đứng dưới nắng, tư thế quân đội thẳng tắp.

Ánh mắt không ngừng liếc nhìn phía trước, trong lòng nghĩ liệu Văn Tiêu Tiêu có bị say nắng không. Lát nữa giữa trưa cô phải mua thuốc giải cảm nắng thanh nhiệt mang qua cho nàng.

Thời gian nghỉ trưa không dài, chỉ đủ ăn một bữa cơm và ngủ một giấc ngủ trưa.

Ngụy Tầm nhanh chóng ăn xong bữa trưa, rồi chạy nhanh đến tiệm thuốc gần nhất mua một hộp thuốc giải cảm nắng.

Mua xong, Ngụy Tầm gửi tin nhắn cho Văn Tiêu Tiêu.

Ngụy Tầm: Cậu ở đâu? Mình có thứ này muốn đưa cho cậu.

Bảo bối: Mình đang ở phòng y tế.

Ngụy Tầm: Phòng y tế?! Sao thế?

Bảo bối: Không có gì, mình mua chút đồ.

Sau khi biết vị trí của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm chạy một mạch đến phòng y tế gần sân thể dục.

Văn Tiêu Tiêu vừa lúc cầm đồ đi ra.

"Tiêu Tiêu." Ngụy Tầm gọi một tiếng.

Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, thấy Ngụy Tầm, nàng đi xuống. Hai người mua cùng một thứ: thuốc giải cảm nắng.

Ngụy Tầm cũng thấy thứ trong tay Văn Tiêu Tiêu. Hai người không khỏi nhìn nhau cười vì sự ăn ý tương đồng này.

Dù là cùng một món đồ, nhưng hai người vẫn đổi qua cho nhau, thật giống như thuốc trong tay đối phương sẽ hiệu quả hơn vậy.

Trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đang ngủ. Ngụy Tầm rón rén ngồi vào chỗ của mình, mở hộp thuốc giải cảm nắng, uống một lọ.

Ôi, mặt Ngụy Tầm nhăn lại thành bánh bao xếp nếp. Cho dù có tình yêu của bạn gái thêm vào, cô vẫn không thể thắng được vị quá khó uống của thuốc giải cảm nắng.

Mấy ngày quân huấn tiếp theo đều diễn ra rất thuận lợi. Tuy rất mệt, nhưng buổi tối khi về phòng ngủ, hai người luôn cầm điện thoại nói chuyện với nhau một tiếng đồng hồ.

Trong thời gian quân huấn vừa vặn gặp dịp Tết Trung Thu. Khi huấn luyện viên tuyên bố được nghỉ một ngày, cả thao trường đều vỡ òa trong sung sướng.

Quân huấn mỗi ngày, các bạn sinh viên ai nấy đều bị phơi nắng đen sạm.

Bạn cùng phòng của Ngụy Tầm xông đến ôm cổ cô, "Ngụy Tầm, sao cậu chẳng đen chút nào thế!"

Ngụy Tầm cười bí ẩn, "Trời sinh."

Cả đám đối diện kêu rên, ghen tị.

Kỳ thật cũng không hoàn toàn là trời sinh. Ngụy Tầm đã dùng kem chống nắng không thấm nước hàng ngày trước và sau quân huấn. Cô vẫn đen đi một chút, nhưng so với các bạn cùng lớp thì đúng là không đen đi là bao.

Cha mẹ Ngụy Tầm đã gửi tin nhắn, muốn Ngụy Tầm về nhà đón Tết Trung Thu.

Việc về nhà đón Trung Thu bản thân nó không có vấn đề gì. Ngụy Tầm chỉ lo lắng cho Văn Tiêu Tiêu.

Buổi tối, Ngụy Tầm đưa Văn Tiêu Tiêu về tổ ấm nhỏ của hai người.

Văn Tiêu Tiêu tắm xong mặc áo cộc tay và quần đùi đi ra. Làn da vừa tắm xong trơn láng như trứng gà lột, nhưng màu da ở mặt và cổ dưới lại có sự tương phản rõ rệt.

Ngụy Tầm đem người ôm vào lòng, "Bảo bối, cậu đen đi nhiều rồi."

Văn Tiêu Tiêu vỗ vỗ mặt mình, đen nhiều sao? Cảm xúc lo lắng dần trào ra trong lòng.

Ngụy Tầm cười hôn lên má Văn Tiêu Tiêu một cái, "Cậu thế nào mình cũng đều thích. Đen không quan trọng, tuyệt đối đừng để bị phơi nắng bỏng da."

"Kem chống nắng mình chuẩn bị cho cậu có chịu dùng tử tế không?"

Văn Tiêu Tiêu có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác. Đôi khi quá mệt mỏi, nàng rửa mặt đánh răng xong mặc đồ rồi ra sân thể dục luôn, hoàn toàn quên mất chuyện kem chống nắng.

Ngụy Tầm xoa xoa má Văn Tiêu Tiêu, "Lười biếng, sau này mỗi ngày đều phải bôi, mình sẽ giám sát cậu trên điện thoại."

"Mình xem dự báo thời tiết rồi, cuối tuần sau nhiệt độ càng cao, bị bỏng nắng sẽ rất đau."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Nhìn bộ dạng Ngụy Tầm cẩn thận dặn dò, nàng bị hấp dẫn một cách khó tả. Hiếm khi chủ động, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm vốn luôn bạo dạn, lúc này lại trở nên ngây thơ. Cô hơi nghiêng đầu, "Hừ, đừng tưởng rằng hôn một cái là không cần bôi kem chống nắng đâu nhé."

Văn Tiêu Tiêu bật ra một tiếng cười trong cổ họng. Nàng không phải vì kem chống nắng mới hôn Ngụy Tầm, chỉ là vì Ngụy Tầm đột nhiên quá cuốn hút, khiến người ta có một xúc động muốn hôn xuống.

"Ngày mai là Tết Trung Thu..." Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu cũng đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm. Nàng che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cười đánh thủ ngữ: Cậu yên tâm về nhà ăn Tết cùng người nhà đi. Mình ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

"Ừm..." Ngụy Tầm vùi đầu vào cổ Văn Tiêu Tiêu. Không phải cô không muốn đưa Văn Tiêu Tiêu về. Đón Trung Thu là phải về nhà ông bà, còn phải đối mặt với cô chú và họ hàng cả gia đình.

Chưa nói đến việc người nhà cô có thể chấp nhận hai người hay không, nhưng trong hoàn cảnh đó, quả thật không tiện đưa Văn Tiêu Tiêu về.

Còn về gia đình Văn Tiêu Tiêu, từ sau khi Văn Tiêu Tiêu tốt nghiệp, trừ mẹ nàng gọi một cuộc điện thoại, sau đó không còn hỏi thăm gì nữa.

"Không nghĩ chuyện này nữa, mấy ngày nay mình nhớ cậu lắm." Ngụy Tầm vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói bằng giọng mũi.

Đôi mắt Văn Tiêu Tiêu cong lên. Đôi mắt hạnh xinh đẹp sóng nước lấp lánh thứ ánh sáng gì đó, nhìn đến mức tâm hồn Ngụy Tầm lập tức bị chấn động.

Nàng đánh thủ ngữ: Ở trong trường không phải ngày nào cũng gặp mặt sao?

Ngụy Tầm nói giọng hàm hồ, mắt nhìn thẳng vào mắt Văn Tiêu Tiêu, trong giọng nói mang theo chút cảm xúc khó tả, "Cái kia không giống nhau."

Văn Tiêu Tiêu nghe được âm thanh câu nhân của Ngụy Tầm, tai như phát ngứa, vành tai vô cớ nóng lên.

"Cậu không muốn mình sao?" Ánh mắt Ngụy Tầm lập tức thay đổi, ướt át, giống như một chú cún con.

Văn Tiêu Tiêu nào dám nói không muốn. Nếu nói không muốn...

"Vậy..." Tay Ngụy Tầm leo lên vòng eo Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu run lên một cái.

Thấy khuôn mặt Ngụy Tầm đến gần, lông mi Văn Tiêu Tiêu khẽ run, nhắm mắt lại.

Nhưng Văn Tiêu Tiêu đợi rất lâu mà không thấy nụ hôn của Ngụy Tầm, nàng nghi hoặc mở mắt ra.

Chỉ thấy Ngụy Tầm vẻ mặt ý cười nhìn nàng, "Tiêu Tiêu, có phải cậu tưởng mình muốn hôn cậu không?"

Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đẩy mặt Ngụy Tầm ra, quay đầu định rời khỏi người cô.

Ngụy Tầm đương nhiên bắt lấy người không buông, "Sai rồi sai rồi, tóc cậu còn chưa khô, mình là định sấy tóc cho cậu trước mà."

Mắt Ngụy Tầm cong cong, đưa ra một lời giải thích không mấy thuyết phục.

Văn Tiêu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không tin Ngụy Tầm. Ngụy Tầm rõ ràng chỉ là muốn trêu chọc nàng.

Ngụy Tầm ôm lấy Văn Tiêu Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Lại thêm một tiếng nữa đi."

Văn Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nói thêm một tiếng gì?

"Hừ, thế này này." Ngụy Tầm như có thuật đọc tâm, nhìn động tác biểu cảm của Văn Tiêu Tiêu là biết nàng muốn nói gì.

Văn Tiêu Tiêu đẩy Ngụy Tầm ra, mất tự nhiên vặn người, mặt nàng vô cớ nóng bừng. Ngụy Tầm đây là có ý gì.

Ngụy Tầm ôm người trong lòng, làm nũng, "Nói thêm một tiếng nữa đi mà, cầu xin cậu mà." Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, khẩn cầu nhìn Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, muốn xuống, nhưng hai tay Ngụy Tầm lại ôm chặt eo nàng không buông.

Ý thức được nếu không đồng ý yêu cầu của Ngụy Tầm, cô sẽ thực sự không buông mình xuống, Văn Tiêu Tiêu lúc này mới bất đắc dĩ đỏ mặt, "Hừ..."

Âm thanh nhỏ đến mức giống như tiếng muỗi vo ve.

Tai Ngụy Tầm tê dại một trận, nhưng trên mặt lại giả vờ như không nghe thấy, "Tiêu Tiêu, nói đi mà."

Văn Tiêu Tiêu không thể tin được nhìn Ngụy Tầm. Rõ ràng  vừa mới nói rồi mà, lông mày nhíu lại, mũi nhăn lại. Ngụy Tầm lại chơi xấu.

Nàng phát ra một tiếng hừ từ mũi, giãy giụa định xuống khỏi người Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm ôm Văn Tiêu Tiêu một lúc lâu, lúc này mới bất đắc dĩ thả nàng xuống. Nhìn bóng lưng Văn Tiêu Tiêu đi sấy tóc, Ngụy Tầm lắc đầu.

Ai, bạn gái bây giờ không dễ lừa nữa.

Người nào đó hoàn toàn không có ý thức tự kiểm điểm hành vi của mình.

Đợi đến khi Văn Tiêu Tiêu sấy tóc xong, trời đã hơn mười một giờ đêm. Thành phố A phồn hoa không giống như huyện nhỏ, dù đã gần rạng sáng, bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng. Vô số tòa nhà cao tầng sáng đèn dọc theo bờ sông, tựa như một dải ngân hà hoa lệ.

Văn Tiêu Tiêu đứng bên cửa sổ thẫn thờ. Nàng đã ở thành phố A một thời gian, nhưng trong lòng luôn trống rỗng, không có cảm giác an toàn.

"Tiêu Tiêu?"

Theo tiếng Ngụy Tầm truyền đến bên tai, Văn Tiêu Tiêu mới bừng tỉnh khỏi trạng thái thẫn thờ. Cảm giác trống rỗng kia bị tiếng gọi mềm mại này đánh tan hơn nửa. Đúng vậy, vẫn còn có người đang đợi nàng mà.

Văn Tiêu Tiêu từ bên cửa sổ đi đến mép giường.

Ngụy Tầm đã nằm vào chăn, tự che kín mít, chỉ để lộ ra một cái đầu, đôi mắt đen láy ướt át nhìn nàng.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm mềm mại, lòng nàng cũng dịu đi. Nàng sửa lại tóc, chui vào chăn.

Nàng hơi nhổm dậy chuẩn bị tắt đèn.

"Khoan đã." Ngụy Tầm gọi nàng lại.

Văn Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Ngụy Tầm, ánh mắt dường như đang hỏi: Có chuyện gì?

Trên mặt Ngụy Tầm hiện lên một tia đỏ ửng, "Mình có cái này muốn cho cậu xem."

Văn Tiêu Tiêu ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn Ngụy Tầm.

Một chiếc đuôi lông xù được Ngụy Tầm đưa từ trong chăn ra, đặt vào tay Văn Tiêu Tiêu.

Đó là một chiếc đuôi trắng mềm mại, rất xù, sờ lên vừa mềm vừa dễ chịu.

Đáng tiếc chỉ có một đoạn nhỏ được đưa ra. Văn Tiêu Tiêu muốn kéo chiếc đuôi ra thêm một chút, liền dùng lực ở tay.

Một bàn tay trắng nõn lập tức vươn ra từ trong chăn, bắt lấy cánh tay Văn Tiêu Tiêu, không cho nàng động đậy nữa.

Vẻ mặt Ngụy Tầm lập tức thay đổi liên tục, sắc mặt biến đổi hết lần này đến lần khác, từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại chuyển sang đỏ.

Trong mắt cô ánh lên vệt nước long lanh, môi mím chặt. Trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.

Cô khẽ há miệng, giọng nói phát ra từ cổ họng lộ ra vẻ nhẫn nhịn, run rẩy: "Bảo bối, đừng kéo."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz