[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 58: Ai bảo cậu cười đáng yêu quá cơ
Văn Tiêu Tiêu bị câu nói này của Ngụy Tầm làm cho nghẹn họng, trong chốc lát thật sự không nghĩ ra lời phản bác nào.
Chỉ đành trừng đôi mắt hạnh đuôi mắt ửng hồng nhìn cô.
"Nợ mới nợ cũ tính một lượt, nhóc câm, cậu làm sao cũng phải..." Ngụy Tầm cúi cả người xuống, sợi tóc rơi xuống mặt nhóc câm, ngứa ngứa, khoảnh khắc chóp mũi chạm vào nhau, làm toàn bộ lỗ chân lông Văn Tiêu Tiêu đều dựng lên, cả người run nhè nhẹ.
Ngụy Tầm chưa nói hết câu, chỉ mút nhẹ môi nhóc câm, mềm mại, giống như thạch trái cây.
Ngụy Tầm ngẩng đầu, sự kiềm chế và lòng chiếm hữu trong mắt quả thực muốn nuốt chửng cả người.
Lòng bàn tay nhóc câm nắm chặt ướt đẫm mồ hôi, lông mi run không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bối rối.
Chiếc giường gỗ dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt do động tĩnh của hai người.
Hai người thoát khỏi bầu không khí căng thẳng và ái muội.
Lời nói Ngụy Tầm chứa đựng kiềm chế, "Cái giường này không chắc chắn lắm, vậy mà đã kêu rồi, xem ra qua một thời gian phải đổi một chiếc giường khác."
Mặc dù Ngụy Tầm rất muốn làm một số chuyện xấu, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc, cô đứng dậy, kéo kéo cổ áo cũng chẳng hề chật của mình.
Cảm nhận được luồng hơi thở bức người kia đột nhiên biến mất, Văn Tiêu Tiêu thở phào một hơi.
Nàng vịn giường ngồi dậy, trong chốc lát, sau lưng thế mà toát ra một ít mồ hôi mịn. Đôi mắt giấu dưới hàng lông mi dài và cong trộm liếc nhìn biểu cảm Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm kéo cổ áo, hơi thở rất nặng, hai mắt hơi ửng đỏ, tay rũ xuống dưới thân hơi nắm chặt, ngón trỏ và ngón cái siết lại.
Cảm nhận được ánh mắt từ trên giường, Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Văn Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ liền cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, nhưng quay đầu lại nghĩ, mình cúi đầu làm gì, đây không phải chột dạ sao. Vì thế ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tầm.
Đôi mắt kia hơi híp lại, cảm xúc mãnh liệt kích động, tim Văn Tiêu Tiêu run lên, lại cúi đầu xuống.
Lần này là hoàn toàn mất hết mặt mũi, không ngẩng đầu thì không sao, vừa nhìn hai lần lại né tránh ánh mắt, đây là công khai nhận thua.
Ngụy Tầm bị hành động nhỏ của nhóc câm chọc cười khẽ, bầu không khí căng thẳng dịu đi rất nhiều, "Trong mắt mình có mãnh thú Hồng Hoang à, sao không dám nhìn mình?"
Mới không phải, nhưng Văn Tiêu Tiêu không dám ngẩng đầu.
"Không trêu cậu nữa," Ngụy Tầm mắt cười, nói ra những lời này.
"Nhưng mà —" Ngụy Tầm kéo dài âm cuối.
Hơi thở Văn Tiêu Tiêu ngưng lại, tim lập tức treo lên.
"Điều kiện, vẫn phải bồi thường cho mình chứ," Ngụy Tầm bước tới một bước, khom lưng xuống, khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo phóng đại trong mắt Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu hít một hơi, bàn tay vừa buông ra khỏi đệm chăn lại nắm chặt, giọng nói êm tai của Ngụy Tầm văng vẳng bên tai.
Ngụy Tầm lại bổ sung một câu: "Yên tâm, sẽ không quá đáng đâu." Giọng nói rất chắc chắn, tràn đầy sự dụ dỗ khiến người ta muốn tin tưởng mê hoặc.
Bị lừa nhiều lần như vậy, nhưng Văn Tiêu Tiêu như bị ma xui quỷ khiến, vẫn gật đầu một cái.
"Giê!" Ngụy Tầm nhận được câu trả lời khẳng định, thẳng lưng, reo lên một tiếng hoan hô.
"Không được đổi ý nha," Ngụy Tầm cười híp mắt nói.
Văn Tiêu Tiêu nghe lời này của Ngụy Tầm, lập tức hối hận, nhưng thiên hạ không có đường hối hận nào có thể đi, nàng đã đồng ý với Ngụy Tầm. Đành phải gật đầu, lựa chọn tin câu "sẽ không quá đáng" của Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm chỉnh lại mái tóc hơi rối do vừa rồi, vươn một bàn tay về phía nhóc câm. "Đứng dậy thôi, nhiệm vụ hôm nay vẫn chưa hoàn thành đâu," Ngụy Tầm cười nói.
Văn Tiêu Tiêu thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, khóe miệng cong lên, đặt tay mình lên bàn tay Ngụy Tầm vươn ra. Gật đầu thật mạnh.
Từ sau khi hai người nói rõ ràng hôm qua, quyết định cùng nhau nỗ lực, cả hai đều đã tự lập cho mình một kế hoạch nghỉ hè, trừ trường hợp đặc biệt, mỗi ngày đều phải hoàn thành mục tiêu đã đặt ra.
Thư phòng chỉ có một bàn làm việc, Ngụy Tầm nhường cho nhóc câm dùng trước, sau đó cô sẽ kê thêm một cái bàn nữa.
Mặc dù Văn Tiêu Tiêu muốn từ chối, nhưng dưới thái độ cứng rắn của Ngụy Tầm, nàng vẫn chấp nhận.
Lý do Ngụy Tầm đưa ra là cô có laptop để dùng, bên trong có rất nhiều tài liệu riêng, không thể cho nhóc câm mượn. Máy tính để bàn trong thư phòng có thể cho Văn Tiêu Tiêu dùng, hơn nữa phòng ngủ chính còn có một bàn trang điểm, cô có thể tạm thời làm việc ở chiếc bàn đó. Mua một cái bàn không mất nhiều thời gian, đến lúc đó đi mua là được.
Văn Tiêu Tiêu đi đến thư phòng học tập.
Ngụy Tầm đặt laptop lên bàn trang điểm, nhưng trước tiên, cô không mở tài liệu học tập. Mà là đăng nhập tài khoản liên lạc của mình trên laptop, mở khung chat với Tô Vũ Trạch.
Cô hỏi: "Cậu với Hạ Chước Phong là sao thế?"
Mặc dù Ngụy Tầm biết Tô Vũ Trạch không thể có tình cảm gì ngoài tình bạn với Hạ Chước Phong, nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu để xác nhận.
Tô Vũ Trạch trả lời rất nhanh, tin nhắn Ngụy Tầm vừa gửi đi chưa được vài giây, tin nhắn đối phương đã hiển thị trên màn hình cùng với âm báo nhắc nhở vang lên.
Tô Vũ Trạch: ???
Tô Vũ Trạch: Tớ và tiểu Chước Phong trong sạch lắm, cậu đừng có bôi nhọ tớ.
Phong cách Tô Vũ Trạch vẫn như trước, không đứng đắn, còn gọi là "tiểu Chước Phong".
Ngón tay thon dài của Ngụy Tầm gõ nhẹ trên bàn phím notebook, gõ ra một chữ, nhấn enter.
Ngụy Tầm: À.
Tô Vũ Trạch gọi điện thoại trực tiếp đến di động Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm lấy điện thoại ra, nhấn nghe, rồi đưa điện thoại ra xa một chút. Đúng như dự đoán.
Tô Vũ Trạch trong điện thoại lập tức bắt đầu chất vấn.
Tô Vũ Trạch: "Ngụy Tầm cậu có ý gì? Làm như tớ là cái gì tra nữ vậy, tớ và tiểu Chước Phong chỉ là bạn tốt, không có gì cả! Không có, gì, cả!" Câu cuối cùng còn lặp lại, ngừng một chút rồi mới nói.
Ngụy Tầm xoa xoa lỗ tai sắp bị giọng nói lớn của Tô Vũ Trạch làm cho đau nhức. Nhàn nhạt trả lời: "Biết rồi, cậu và Hạ Chước Phong chỉ là bạn tốt."
Không trả lời còn tốt, vừa trả lời như vậy bên Tô Vũ Trạch có thể nói là bùng nổ, "Cậu cậu cậu, cậu sao thế."
Ngụy Tầm cười một tiếng: "Đúng là bạn tốt, chỉ là bạn tốt gọi là tiểu ~ Chước Phong thôi, tớ biết mà." Ngụy Tầm lúc này đã xác nhận thái độ của Tô Vũ Trạch, nhưng cô vẫn muốn tiện miệng trêu chọc Tô Vũ Trạch. Dù sao giữa bạn thân, chẳng phải dùng để chọc ghẹo nhau sao. Giới hạn giữa cô và Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch đang la hét lớn bị người đang làm việc bên cạnh lườm một cái, lập tức im bặt, giọng nói nhỏ hẳn xuống: "Chỉ là Hạ Chước Phong chơi hỗ trợ cực kỳ hợp với tớ, hai đứa tớ phối hợp đặc biệt ăn ý, sau khi về nước thời gian sinh hoạt giống nhau, đương nhiên phải chơi game cùng nhau vài ván rồi."
Nghe thấy giọng nói Tô Vũ Trạch đột nhiên nhỏ lại, Ngụy Tầm có một phỏng đoán: "Chị cậu ở bên cạnh à?"
Tô Vũ Trạch ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn chị mình đang nghiêm túc làm việc trong văn phòng, lén lút quay đầu đi, điện thoại kẹp bên tai, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Ngụy Tầm lập tức bật cười lanh lảnh, cô biết mà, ngoài chị ấy có thể áp chế được tên Tô Vũ Trạch này vài phần, có thể làm Tô Vũ Trạch sợ hãi như vậy, chỉ có chị ấy thôi.
Tô Vũ Trạch hạ giọng xuống mức thấp nhất, quay lưng lại nói vào điện thoại: "Cậu không biết tớ thảm đến mức nào đâu, vốn dĩ nghỉ hè có thể chơi vui vẻ, kết quả chị tớ lại bảo tớ ở bên ngoài toàn gây rắc rối, muốn tớ đến văn phòng chị ấy học tập nghiêm túc một chút."
"Cậu lại không phải không biết tớ, tớ có thể học tập cái gì, đơn giản là mỗi ngày ngồi trong văn phòng chị ấy chơi điện thoại thôi."
Tô Vũ Trạch lại liếc nhìn chị mình, ừm, đang nghiêm túc làm việc, chắc không nghe thấy cô ấy nói chuyện, "Mỗi ngày ngồi ở đây, cứ như ngồi tù vậy."
Ngụy Tầm lại nhịn không được cười ra tiếng.
Tô Vũ Trạch có chút buồn bực: "Cậu đừng cười nữa, có thời gian cười chi bằng nghĩ cách giúp tớ nghĩ xem làm sao để chạy thoát thân đi."
Ngụy Tầm hắng giọng: "Chị cậu nói cũng không sai mà, cậu ở yên đó là tốt nhất, ít nhất sẽ không gây rắc rối."
"Cậu!" Tô Vũ Trạch tức giận, vốn định mắng, nhưng ý thức được chị mình đang ở bên cạnh, nhất thời chỉ dám nói ra một chữ "Cậu" rồi tự câm miệng.
Tô Vũ Trạch đành phải lẩm nhẩm trong lòng A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, không được tức giận vì cái tên đại ngốc Ngụy Tầm này. Niệm vài lần, hình như quả thật có chút hiệu quả, Tô Vũ Trạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô ấy quay lại chủ đề trước: "Cậu đột nhiên hỏi vấn đề này là có chuyện gì?"
Ngụy Tầm cầm điện thoại, nhướn mày, trong giọng nói chứa ý cười: "Thường ngày cậu không phải thích nhất xen vào mấy chuyện này sao? Sao hôm nay lại giả ngu ở đây."
Tô Vũ Trạch kéo dài một tiếng "À —" , "Diệp Lăng tìm cậu à?"
Ngụy Tầm: "Ừm."
Bên kia Tô Vũ Trạch lén lút che miệng cười, cô ấy rất để bụng, chuyện lần trước solo thua Diệp Lăng rất nhiều lần, cô ấy vẫn nhớ rõ mồn một.
Ngụy Tầm biết Tô Vũ Trạch trong lòng lại đang giở trò xấu, trước đây cô và nhóc câm cũng là đối tượng bị Tô Vũ Trạch chọc ghẹo. Nhưng cô không có ác ý gì với Diệp Lăng, huống chi Diệp Lăng vẫn là bạn tốt của nhóc câm. Vì thế Ngụy Tầm nói một câu: "Kiềm chế chút đi, đừng làm bậy."
Tô Vũ Trạch thở ra một hơi từ lỗ mũi: "Tớ đương nhiên biết, còn cần cậu nhắc à?"
Nhưng Tô Vũ Trạch vừa nhớ lại lúc trêu chọc Hạ Chước Phong, lại nhịn không được cười hắc hắc: "Cậu không biết đâu, dáng vẻ tiểu Chước Phong còn chưa thông suốt trêu chọc lên quá vui, sau đó Diệp Lăng ở bên cạnh ghen mà không đánh được tớ, cái cảm giác đó, chậc chậc chậc."
Ngụy Tầm không tỏ ý kiến: "Cậu đừng làm quá trớn là được, cái tính này của cậu, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh." Quá tùy tiện, Ngụy Tầm thầm nghĩ.
Tô Vũ Trạch bĩu môi: "Hừ, cậu mới bị người ta đánh ấy, tớ đây gọi là hỗ trợ, cậu có hiểu không."
Ngụy Tầm liếc nhìn đồng hồ, không cúp điện thoại, nhiệm vụ hôm nay của cô e rằng phải kéo dài sang ngày mai. Vì thế nói một câu: "Không nói chuyện với cậu nữa, cúp đây."
"Ê ê." Không đợi Tô Vũ Trạch nói xong, Ngụy Tầm liền cúp điện thoại, dù sao Tô Vũ Trạch nói chuyện phiếm cũng chỉ toàn những lời vô bổ.
Tô Vũ Trạch hung hăng chọc vào ảnh đại diện Ngụy Tầm, gửi vài cái biểu tượng dao nhọn làm trả thù. Sau đó lẩm bẩm: "Cái huyện nhỏ nơi Ngụy Tầm này đi học sao thế nhỉ, con gái với nhau toàn là một ổ một ổ ra là sao, xì, vẫn là chơi game với tiểu Chước Phong vui hơn."
"Chị thấy em cũng khá vui đấy," Chị cô ấy đứng dậy, đi đến trước mặt, giọng nói lạnh như băng sương.
"Chị..." Tô Vũ Trạch run lên, điện thoại rơi vào khe ghế sô pha.
"Tuần này thẻ tín dụng bị khóa." Chị cô ấy để lại câu nói lạnh lùng này rồi bỏ đi.
"Chị, chị ơi em sai rồi không được sao! Em không bao giờ làm ồn nữa." Tô Vũ Trạch nghe thấy chị mình muốn khóa thẻ tín dụng, lập tức như trời sập.
Chị ấy quay đầu lại: "Làm ồn nữa khóa hai tuần."
Văn phòng lập tức yên tĩnh.
Ngụy Tầm đặt điện thoại sang một bên, mở laptop, bắt đầu học tập ngày hôm nay.
Cuộc sống hai người rất quy củ, mỗi ngày sáng sớm dậy, ăn cơm, học tập, vận động, cùng nhau xem TV. Ngụy Tầm thỉnh thoảng nói những câu đùa cợt thô tục khiến nhóc câm mặt đỏ tai hồng.
Trong nhà đã mặc bộ đồ ngủ đôi kia. Ngụy Tầm đã mua thêm vài bộ đồ đôi nữa, đang trên đường vận chuyển tới.
Cuộc sống như vậy, quả thực quá thoải mái. Vừa phong phú, lại hạnh phúc, Ngụy Tầm thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho mẹ mình. Trải qua chuyện mẹ bệnh lần trước, mối quan hệ mẹ con đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Mấy cuộc điện thoại ít ỏi giữa hai người cũng có không ít lời quan tâm chân thành.
Còn về yêu cầu nhóc câm đồng ý với Ngụy Tầm lần trước, cô vẫn chưa nghĩ ra, quyết định chờ đợi một thời cơ tốt, rồi sẽ tận dụng cơ hội này thật tốt.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu thích nhất ở trên ghế sô pha, hai người rúc vào sô pha ăn vặt vừa xem phim truyền hình. Gần đây hai người đang theo dõi một bộ phim hài kịch vui nhộn.
Nhóc câm cười rất dễ, lần nào cũng có thể cười ra nước mắt. Lúc này, Ngụy Tầm liền sẽ cúi đầu xuống, trộm hôn một cái.
Nhóc câm ngơ ngác nhìn Ngụy Tầm, Ngụy Tầm cười khúc khích: "Ai bảo cậu cười đáng yêu quá cơ."
Văn Tiêu Tiêu thẹn thùng quay đầu sang một bên.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã đến sinh nhật Hạ Chước Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz