ZingTruyen.Xyz

[BHTT] Dụ Tâm - Tiểu thuyết lãng mạn tình hữu độc chung

Chương 23: Vết cắn nơi trái tim ❤️‍🩹

TinhXan_1111

Cuộc điện thoại giữa Nami và mẹ Pyn vẫn còn tiếp tục với những lời hỏi han đầy lo lắng của cô trợ lý, Minara ngồi bất động bên cạnh, quyết định vừa thốt ra như một mệnh lệnh không thể lay chuyển, nhưng trong lòng chị vẫn ngập tràn hỗn loạn, nỗi lo lắng xen lẫn ân hận dâng trào như sóng dữ. Đúng lúc đó, Pyn đang nằm trong phòng, trằn trọc trong cơn sốt, cơ thể nóng ran như lửa đốt, đã lờ mờ nghe được tiếng mẹ cô nói chuyện điện thoại ngoài phòng khách, những lời thì thầm lo âu len qua khe cửa, khiến tim cô thắt lại.

"...Ốm hai ngày nay rồi cháu ơi... sốt li bì, cảm lạnh, ho suốt, chả ăn uống gì..."

Rồi cô nghe mẹ cô đổi giọng, đầy bất ngờ và kính nể: "Ấy, là cô Minara ạ? Bác chào cô... Bác cũng không biết sao... Chắc là nó đi chơi Tết dầm mưa..."

Chị ấy!

Một luồng adrenalin bất ngờ xộc lên, xua tan phần nào cơn mệt mỏi, Pyn giật mình ngồi bật dậy, cơn chóng mặt ập đến khiến cô lảo đảo, tầm nhìn mờ đi trong giây lát, nỗi sợ hãi dâng trào như thủy triều. Không! Chị ấy không thể xuống đây! Ý nghĩ đầu tiên và duy nhất trong đầu Pyn lúc này là cô không thể để Minara thấy bộ dạng thảm hại của mình, với gương mặt nhợt nhạt, mái tóc rối bù và cơ thể yếu ớt run rẩy, nỗi xấu hổ xen lẫn tự trọng bị tổn thương khiến cô run lên vì giận dữ và tuyệt vọng. Cô không thể để chị ấy, sau khi đã vứt bỏ cô như một "người thế thân", giờ lại đến đây ban phát lòng thương hại, như một cử chỉ sáo rỗng để xoa dịu lương tâm, ý nghĩ ấy khiến tim cô quặn thắt, đau đớn đến mức muốn gào thét. Lòng tự trọng bị tổn thương của một cô gái không cho phép điều đó, nó như một ngọn lửa âm ỉ, thúc đẩy cô hành động dù cơ thể đang kiệt quệ, nỗi sợ bị nhìn thấu sự yếu đuối khiến cô cương quyết níu giữ chút kiêu hãnh cuối cùng.

Cô gắng gượng đứng dậy, bám vào tường rồi men theo những hoa văn quen thuộc trên giấy dán, lảo đảo bước ra khỏi phòng, từng bước chân nặng nề như kéo theo cả nỗi đau tinh thần, hơi thở dồn dập vì nỗ lực. "Mẹ! Điện thoại của con đâu ạ?"

Mẹ Pyn giật mình, vội đưa điện thoại cho con gái, ánh mắt lo lắng xen lẫn ngạc nhiên trước sự kiên quyết bất ngờ. Pyn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn áp cơn run rẩy trong giọng nói, nhưng tiếng ho khan và giọng mũi khàn đặc đã tố cáo cô, khiến lời nói nghe yếu ớt hơn hẳn, cùng nỗi bất lực dâng trào.

"Alo, chị Nami à?" Cô cố tình gọi tên Nami, giọng cố giữ vẻ bình thản dù tim đập thình thịch, nỗi lo bị phát hiện khiến cô căng thẳng tột độ.

Ở đầu dây bên kia, Minara vừa mặc vội chiếc áo khoác dài, nghe thấy giọng Pyn, chị khựng lại, trái tim như bị bóp nghẹt. Nami vội ra hiệu, nói nhỏ: "Là Pyn ạ."

Minara giật lấy điện thoại, giọng nói vội vã, không giấu được sự lo lắng, như một dòng suối cảm xúc vỡ òa, nước mắt chực trào vì sợ hãi mất cô. "Pyn! Em sao rồi? Em đang sốt có phải không? Em ở yên đó, chị..."

"Em không sao." Pyn ngắt lời chị, giọng nói xa cách nhưng kiên quyết, như dựng lên một bức tường vô hình, nỗi giận dữ xen lẫn tổn thương khiến giọng cô lạnh lẽo. "Em cảm ơn chị Nami đã hỏi thăm. Phiền chị báo lại với chị Minara, chiều nay em sẽ có mặt ở biệt thự."

"Em đang nói cái gì vậy?" Minara gần như hét lên, giọng lạc đi vì hoảng hốt, nỗi sợ hãi khiến chị gần như phát điên. "Em đang sốt! Em ở yên đó, chị sẽ xuống thăm em ngay! Chị..."

"Em nói là em không sao!" Pyn cũng cao giọng, một sự bướng bỉnh không khoan nhượng, ánh mắt đỏ hoe nhưng cô nuốt ngược, nỗi đau tinh thần khiến cô run rẩy. "Chị không cần phải xuống đây! Em không muốn chị xuống đây!"

"Pyn..." Giọng Minara chùng xuống, mang theo một nỗi đau đớn sâu thẳm, như bị đâm thẳng vào tim, sự cự tuyệt khiến chị cảm thấy bất lực và tội lỗi đến tột cùng.

"Ngày mai," Pyn nói vội lý do, giọng hơi run vì mệt mỏi. "em có một buổi họp nhóm rất quan trọng, chuẩn bị cho đề tài thi tốt nghiệp. Em không thể vắng mặt. Dù gì em cũng phải lên thành phố."

Sự im lặng bao trùm cả hai đầu dây, nặng nề như không khí trước cơn bão, nỗi đau lan tỏa vô tận. Minara biết lý do này là thật vì chị biết Pyn coi trọng việc học đến mức nào. Chị không thể cản một sinh viên năm cuối đi họp tốt nghiệp, dù biết rõ đó chỉ là một phần của lý do, phần còn lại là nỗi tổn thương vẫn còn rỉ máu, khiến chị tự trách đến mức muốn tan vỡ.

"... Được rồi." Cuối cùng chị cũng phải nhượng bộ, nhưng lời lẽ vẫn cương quyết. "Nhưng em phải để bác Hoàng xuống đón em. Em không được tự đi xe khách. Chị không cho phép!"

"Tùy chị." Pyn đáp, rồi cúp máy ngang, tiếng tút dài vang vọng như kết thúc một cuộc chiến.

Cô quay trở lại phòng, cả cơ thể như bị rút cạn sức lực, ngã vật xuống giường, hơi thở dồn dập, nỗi đau tinh thần khiến cô nghẹt thở. Cô đã thắng trong cuộc tranh cãi này, đã bảo vệ được lòng tự trọng mong manh, nhưng sao lồng ngực lại đau đến thế, như bị xé toạc bởi nỗi nhớ và hối hận xen lẫn, nước mắt lại lặng lẽ rơi.

******

Chiều hôm đó, chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước cổng biệt thự, tiếng động cơ êm ru vang lên giữa không gian yên tĩnh. Bác tài xế Hoàng vội vàng mở cửa, đỡ Pyn bước ra, tay ông run run vì lo lắng cho cô gái trẻ. Chuyến đi dài, cộng với cơn sốt, đã vắt kiệt sức lực của cô, mỗi bước chân như kéo theo gánh nặng, nỗi mệt mỏi dâng trào. Gương mặt Pyn trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ, và cả người cô run rẩy trong chiếc áo khoác dày, gió chiều se lạnh càng làm cô thêm yếu ớt.

Minara đã đứng đợi sẵn ở cửa, ánh mắt chị dán chặt vào chiếc xe từ xa, tim đập loạn nhịp vì lo lắng tột độ. Chị lao ra như một cơn gió, không còn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày, mái tóc tung bay trong gió.

"Trời ơi, em xem em kìa!" Giọng chị run lên, đầy xót xa. "Mặt không còn một giọt máu!"

Minara vội vươn tay ra, ngón tay run run định chạm vào trán cô. Pyn theo phản xạ lùi lại một bước, động tác yếu ớt nhưng dứt khoát, nỗi giận dữ khiến cô lạnh lùng. "Em không sao... Em tự lên phòng được."

Khi cô vừa dứt lời, cơn chóng mặt ập đến, cả thế giới trước mắt cô chao đảo rồi tối sầm lại, như bị cuốn vào vực thẳm. Pyn lảo đảo, ngã nhào về phía trước.

"Pyn!"

Minara hét lên, kịp thời lao tới đỡ lấy cô, vòng tay ôm chặt lấy thân hình mảnh mai. Cả cơ thể mềm oặt, nóng hổi của Pyn ngã vào vòng tay chị cùng hơi thở yếu ớt phả vào cổ chị, khiến tim chị tan nát. Minara không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Bàn tay chị áp lên vầng trán nóng rực của Pyn. Nóng như một hòn than!

"Sốt cao quá rồi!" Chị hoảng hốt, giọng lạc đi vì sợ hãi, nước mắt chực trào.

Không một giây chần chừ, Minara cúi xuống, bế thốc Pyn lên, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của cô, sức mạnh từ nỗi lo lắng của chị át hết cả mọi thứ.

"Chị... bỏ em xuống... Em tự đi được..." Pyn lí nhí, xấu hổ và tức giận trộn lẫn, nhưng giọng nói không còn chút sức lực, chỉ như lời thì thầm đầy day dứt.

"Em im lặng cho chị!" Giọng Minara áp đảo, chị bế cô đi thẳng một mạch lên phòng, từng bước chân vững chãi dù tim chị đang tan nát. Chị nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái với những chiếc gối trắng muốt. Bà quản gia và Nami cũng hớt hải chạy theo sau, không khí biệt thự đột ngột căng thẳng.

"Mau! Lấy nhiệt kế, khăn ấm và nước gừng!" Minara ra lệnh, giọng khẩn trương.

Tối hôm đó, Minara gác lại mọi công việc, bỏ qua hàng chục cuộc gọi từ đối tác và lời nhắc nhở của Nami về lịch trình ngày mai, điện thoại chị rung liên hồi nhưng chị phớt lờ, nỗi ưu tiên dành cho Pyn lấn át hết tất cả. Chị đích thân vào phòng chăm sóc Pyn, ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn đầu giường chiếu lên gương mặt tiều tụy của chị, đầy ân hận.

Cơn sốt khiến Pyn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cơ thể nóng ran nhưng cô lại cảm thấy lạnh, mồ hôi túa ra thấm ướt áo ngủ, cùng nỗi đau cơ âm ỉ lan tỏa khắp người. Cô nằm co ro trong chăn, run rẩy như lá trong gió. Minara ép cô uống thuốc hạ sốt, ly nước ấm được chị nâng lên môi cô từng ngụm nhỏ, rồi kiên nhẫn dùng khăn ấm lau mặt, lau tay cho cô, động tác dịu dàng như chăm sóc một báu vật dễ vỡ.

"Em không cần... Chị ra ngoài đi." Pyn quay mặt vào tường, giọng nói yếu ớt, mang theo sự giận dỗi, nhưng ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và tổn thương sâu sắc.

Minara nhìn tấm lưng gầy đang run rẩy của cô, trái tim đau như bị ai đó bóp nát. Chị không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo chăn đắp cao hơn cho cô, ngón tay khẽ vuốt ve mép chăn, nỗi bất lực khiến chị nghẹt thở. Chị biết, Pyn vẫn còn bị ám ảnh bởi lời nói dối tàn nhẫn của chị, những ký ức đau đớn vẫn còn đó, khiến chị tự trách đến mức muốn vỡ tan. Chị không thể giải thích lúc này, chị cũng không thể rời đi, nỗi sợ mất cô lần nữa khiến chị quyết tâm bằng giá nào cũng phải chăm sóc cô.

Minara đi ra ngoài một lát, Pyn nghĩ rằng chị đã bỏ cuộc, một tia nhẹ nhõm xen lẫn thất vọng thoáng qua. Nhưng không, vài phút sau, Minara quay lại, theo sau là bà quản gia, mang vào phòng một chiếc nệm hơi cùng chăn gối mềm mại.

Pyn sững sờ. "Chị... làm gì vậy?"

"Chị ngủ ở đây." Minara nói, giọng đều đều, trong khi chỉ bà quản gia trải nệm xuống góc phòng, ngay cạnh giường Pyn, vị trí đủ gần để chị có thể chạm tay nếu cần.

"Tại sao?" Pyn cố gượng dậy, cơn sốt khiến đầu cô ong ong, nỗi giận dữ dâng trào. "Em không phải là cô ấy! Em không cần chị phải diễn tròn vai 'người thế thân' đến mức này! Chị về phòng của chị đi!"

Câu nói "người thế thân" lại một lần nữa vang lên, khiến lồng ngực Minara nhói đau, như bị dao cứa sâu hơn, nỗi day dứt khiến chị run rẩy. Nhưng chị chỉ bình thản nhìn cô, đôi mắt ầng ậng nước đầy kiên định. "Chị biết." Chị nói, giọng khàn đi vì xúc động. "Chị không coi em là người thế thân. Chị chỉ... không thể để em một mình lúc này. Em đang sốt cao. Lỡ đêm có chuyện gì..."

"Em tự lo được!"

"Nhưng chị thì không!" Minara ngắt lời, giọng nói bất ngờ đanh lại, ẩn chứa một nỗi sợ hãi tột cùng, đôi tay chị siết chặt mép nệm, nước mắt trào ra. "Chị không thể yên tâm khi để em một mình. Em cứ coi như chị ích kỷ, muốn làm cho lương tâm mình thanh thản cũng được. Nhưng tối nay, chị sẽ ở đây."

Pyn nhìn chị. Ánh mắt chị không cho phép sự từ chối, đầy yêu thương xen lẫn niềm đau chôn giấu. Cô không còn sức lực để tranh cãi nữa. Cơn mệt mỏi và cơn sốt khiến mí mắt cô trĩu nặng, cơ thể kiệt quệ. Cô nằm xuống, quay mặt vào tường, cố gắng phớt lờ đi sự hiện diện của chị. Mặc kệ chị. Chị muốn làm gì thì làm.

Minara thở dài, ra hiệu cho bà quản gia ra ngoài, tiếng cửa khép nhẹ nhàng. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Pyn và tiếng kim đồng hồ tích tắc đến não nề, như nhịp tim chị đang đếm ngược nỗi lo, đầy bất an.

Minara nằm trên chiếc nệm hơi, nhưng không thể nào chợp mắt, cơ thể chị căng thẳng như dây đàn. Chị mở mắt thao láo, dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường. Chị sợ. Chị sợ Pyn sẽ có chuyện gì, sợ cơn sốt sẽ biến chứng thành điều tồi tệ, và sợ cả những cơn ác mộng sẽ lại kéo về hành hạ cô, như những bóng ma từ quá khứ, khiến chị bất lực và đau đớn tột cùng.

Đêm trôi về khuya. Tiếng gió rít ngoài cửa sổ, mang theo hơi lạnh len qua khe cửa.

Minara mệt mỏi nhắm mắt lại, cố dưỡng thần chỉ vài phút, cơ thể chị kiệt sức sau chuỗi ngày dài mất ngủ. Nhưng rồi, chị giật bắn mình, tim đập thình thịch vì hoảng loạn.

Một tiếng rên rỉ. Một tiếng thút thít vang lên, ban đầu nhỏ bé rồi dần lớn hơn, đầy tuyệt vọng và đau khổ.

"Không... nóng quá... Lửa... CỨU! CỨU EM! ĐAU... ĐAU QUÁ!"

Tim Minara như ngừng đập, nỗi sợ hãi dâng trào tựa thủy triều. Chị lao ra khỏi nệm, phóng về phía giường, ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt Pyn đang méo mó vì đau đớn, nỗi xót xa khiến chị gần như nghẹt thở.

Pyn đang quằn quại trong giấc mơ kinh hoàng. Dù mắt vẫn nhắm chặt, nhưng cả cơ thể cô oằn mình lại như con tôm, hai tay vươn ra cào cấu vào không khí, móng tay cào xước da thịt chính mình. Nỗi đau từ cơn ác mộng đang giày vò Pyn khiến nước mắt cô chảy ròng ròng trên hai gò má nóng hổi, hòa lẫn với mồ hôi túa ra như tắm. Cơn ác mộng mười năm trước, được kích hoạt bởi cơn sốt cao, đã quay trở lại một cách dữ dội hơn bao giờ hết: hình ảnh ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, tiếng hét vang vọng, nỗi đau bỏng rát lan tỏa khắp cơ thể, đặc biệt là chỗ vết sẹo dưới chân trái, tất cả khiến cô giãy giụa trong nỗi kinh hoàng khiếp sợ. Cô lầm bầm những lời vô nghĩa xen lẫn tiếng khóc nức nở, cơ thể co giật từng đợt, như đang chiến đấu với bóng ma vô hình. "Mẹ ơi... Con đau... Lửa... Đừng... Đừng bỏ em..."

"Pyn! Pyn! Tỉnh dậy! Em đang mơ thôi!" Minara ôm lấy vai cô, cố gắng lay tỉnh, bàn tay chị run rẩy vì hoảng loạn, nước mắt chị lăn dài vì nỗi xót xa.

Nhưng Pyn không tỉnh. Cả cơ thể cô bỗng dưng cứng đờ, rồi bắt đầu co giật mạnh, từng cơ bắp căng cứng, đầu ngửa ra sau, cổ họng phát ra những tiếng ú ớ nghẹn ngào, và hai hàm răng va vào nhau lập cập, lẫn chút tơ máu từ lưỡi bị cắn.

"Không... Không!" Minara hét lên trong hoảng loạn, nỗi sợ hãi tột độ khiến chị gần như tê liệt, nước mắt tuôn rơi. Sốt cao co giật!

Chị nhớ lại kiến thức y khoa năm xưa, những bài học về cấp cứu vẫn còn khắc sâu. Nguy hiểm! Em ấy sẽ cắn vào lưỡi! Chị nhìn quanh, tìm một vật gì đó để chèn vào miệng cô, nhưng trong cơn hoảng loạn, tầm nhìn chị mờ đi, chị không thấy gì cả ngoài gương mặt Pyn đang vật vã, sự lo lắng khủng khiếp đang nhấn chìm toàn bộ con người chị.

Pyn nghiến chặt răng, một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, và Minara thấy máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng, nhỏ từng giọt xuống gối khiến chị run rẩy. Pyn đã bắt đầu cắn vào lưỡi mình, nỗi đau từ cơn ác mộng khiến cơ thể phản ứng bản năng.

Minara không suy nghĩ được gì nữa, não chị trống rỗng, chỉ còn lại mong muốn bảo vệ đang dâng trào. Chị không thể để Pyn tự làm mình bị thương, không thể để cô chịu thêm nỗi đau nào nữa, nỗi hy sinh khiến chị quên hết bản thân!

Chị vội vàng đưa cánh tay trái của mình vào giữa hai hàm răng đang nghiến chặt của Pyn, cố dùng sức nạy hàm cô ra, ngón tay chị ấn mạnh dù biết rõ hậu quả.

Ngay tức thì, một cơn đau xé trời ập đến, như tia sét đánh thẳng vào thần kinh, lan tỏa khắp cơ thể.

Pyn, trong cơn co giật vô thức, đã dùng toàn bộ sức mạnh của cơ hàm, cắn ngập răng vào cánh tay trắng nõn của Minara, những chiếc răng nhỏ bé nhưng sắc nhọn xuyên sâu vào da thịt, nghiền nát cơ bắp, nỗi đau khiến chị suýt ngất.

"A...!" Minara thét lên một tiếng đau đớn, nhưng chị lập tức cắn chặt môi mình lại, không cho phép mình phát ra thêm âm thanh nào.

Nỗi đau thật kinh khủng, lan tỏa từ cánh tay lên tận óc, như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên xỏ. Chị cảm nhận rõ từng chiếc răng nhỏ bé của Pyn đang nghiến sâu vào da thịt mình, như muốn xuyên thủng cả xương, máu bắt đầu tuôn ra nóng hổi, chảy dọc xuống cánh tay chị, thấm ướt cả bộ đồ ngủ. Nhưng chị không rút tay, dù cơn đau khiến tầm nhìn chị mờ đi, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Chị đau. Đau đến mức muốn ngất đi, nước mắt trào ra vì thể xác hành hạ. Nhưng nhìn gương mặt Pyn đang vật vã, khổ sở cùng đôi mắt nhắm nghiền đầy nước mắt, khiến lòng chị còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.

"Em ơi... Đừng sợ... Chị đây rồi..." Nước mắt Minara tuôn rơi, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì xót xa tột cùng, giọng chị thì thầm vỡ vụn, đầy bi ai. "Em cắn chị đi... Cắn nát cánh tay này cũng được... Miễn là em không sao... Miễn là em trút được nỗi ám ảnh đó ra..."

Chị vòng tay phải còn lại, ôm chặt lấy cơ thể đang run lên bần bật của Pyn, ghì cô vào lòng như ôm một đứa trẻ lạc lối, hơi ấm từ chị truyền sang cơ thể nóng hổi của cô, nỗi yêu thương dâng trào. Chị thì thầm bên tai cô, những lời vỗ về đứt quãng giữa cơn đau: "Không sao... Không sao cả... Có chị đây rồi... Sắp qua rồi... Ngoan nào, Pyn... Chị yêu em... Chị sẽ không để em đau nữa..."

Máu của chị, hòa lẫn với nước mắt của chị, rơi xuống gương mặt đang nóng hực của Pyn, nhỏ giọt lên má cô như những giọt mưa ấm áp, mang theo một nỗi hy sinh thầm lặng lớn lao.

Hơn năm phút trôi qua, mỗi giây là cực hình với Minara, cơn đau không ngừng nhưng chị vẫn ôm chặt cô, thì thầm không ngớt.

Cơn co giật của Pyn từ từ dịu lại, từng đợt run rẩy giảm dần. Cơ thể cô mềm oặt ra, hàm răng cũng buông lỏng, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn hơn. Minara từ tốn rút cánh tay ra, cơn đau buốt khiến chị choáng váng. Một vết cắn sâu hoắm, hình vòng cung, khiến da thịt rách toạc bầm nát, vẫn đang rỉ máu không ngừng.

Nhưng chị không có thời gian để ý đến nó, nỗi lo cho Pyn vẫn lớn hơn.

Chị lập tức kiểm tra Pyn, ngón tay run run sờ mạch, kiểm tra hơi thở, nước mắt lăn dài. Hơi thở cô yếu ớt nhưng đã đều đặn trở lại. Cơn sốt vẫn còn rất cao, gương mặt đỏ bừng.

"Nước! Phải hạ sốt!"

Chị lao vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm, dùng khăn bông mềm, vắt khô cẩn thận. Từng động tác tỉ mỉ, dịu dàng đến đau lòng, chị lau khắp trán, cổ, nách, bẹn, lau toàn bộ thân người nóng như than của Pyn, thay áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, động tác nhẹ nhàng như sợ làm cô tỉnh giấc, nỗi ân cần khiến chị quên hết đau đớn. Chị làm việc như một cái máy, chính xác, cẩn thận, như thể người vừa bị cắn đến rách thịt không phải là chị.

Sau gần một giờ vật lộn, hơi thở của Pyn cuối cùng cũng trở nên ổn định, gương mặt cô giãn ra, chìm vào giấc ngủ sâu, bình yên hơn, khiến chị nhẹ nhõm phần nào.

Lúc này, Minara mới cảm thấy cơn đau buốt từ cánh tay ập đến, như sóng dữ đánh úp. Chị lảo đảo bước vào phòng tắm, khóa trái cửa, vì không muốn Pyn tỉnh dậy sẽ thấy cảnh tượng này. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, vết thương trông thật gớm ghiếc, máu vẫn rỉ ra từng giọt. Chị xả nước, cắn chặt răng để không bật ra tiếng nấc, tự mình rửa sạch vết máu, sát trùng bằng cồn cháy bỏng, và băng bó một cách vụng về bằng tay phải, lớp gạc quấn chặt nhưng vẫn thấm đỏ, cơn đau khiến chị gần như hoa cả mắt.

Xong xuôi, chị ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lạnh ngắt, tựa đầu vào tường gạch men. Nước mắt lại lặng lẽ rơi, nóng hổi trên má, nỗi ân hận và sợ hãi dâng trào như thủy triều. Chị khóc. Không phải vì đau, mà vì sợ hãi tột độ, vì nỗi day dứt về những tổn thương chị gây ra.

******

Sáng hôm sau, Pyn tỉnh dậy, ánh nắng len qua rèm cửa chiếu lên gương mặt nhợt nhạt. Cơn sốt đã hạ, nhưng cả người cô đau nhức, cổ họng khô rát, và đầu óc nặng trĩu như bị đè nén. Ký ức đêm qua của cô mơ hồ, chỉ còn lại những mảnh vụn: ngọn lửa, nỗi đau, rồi một vòng tay ấm áp, mùi hương quen thuộc và giọng thì thầm vỗ về, khiến tim cô thắt lại vì xúc động xen lẫn nghi ngờ.

Cô nhìn quanh, không khí phòng yên bình với mùi thuốc thoang thoảng. Minara đang gục ngủ bên mép giường, trên chiếc ghế bành, đầu tựa vào thành giường, tay phải vẫn nắm hờ lấy tay cô như sợ buông ra sẽ mất, gương mặt chị lộ rõ sự kiệt quệ.

Pyn nheo mắt, tim thắt lại khi nhìn cánh tay trái của Minara. Nó được quấn một lớp băng gạc dày cộm, và vài vệt máu đã thấm đỏ ra ngoài, loang lổ như vết thương chưa lành, khiến cô kinh hãi.

"Chị... chị bị sao vậy?" Pyn hoảng hốt, giọng khàn đặc, cố ngồi dậy dù cơ thể yếu ớt.

Minara giật mình tỉnh giấc. Thấy Pyn đã tỉnh, chị vội vàng giấu cánh tay bị thương ra sau lưng, nở nụ cười gượng gạo dù mệt mỏi. "Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào? Còn mệt không?"

"Tay chị... Tay chị bị sao thế?" Pyn cố ngồi dậy, nỗi lo lắng dâng trào, ký ức mơ hồ khiến cô bất an và tự trách.

"Không sao. Chị không cẩn thận va vào cửa thôi." Minara nói dối, vội đứng dậy, giọng nhẹ nhàng nhưng lộ rõ sự né tránh. "Em nằm yên đó. Sốt cao như vậy không thể đi họp nhóm được. Chị gọi bác sĩ đến khám cho em ngay."

Pyn không thể đến trường. Cô đành phải gọi cho Salin, xin lỗi và báo cáo tình hình, giọng áy náy vì lỡ hẹn, nỗi xấu hổ dâng trào. Nửa giờ sau, bác sĩ được Minara gọi đã có mặt, thăm khám kỹ lưỡng, truyền nước biển và kê đơn thuốc cho Pyn.

Nằm trên giường, Pyn cảm thấy một mớ cảm xúc hỗn độn, rối bời như tơ vò. Chị ấy chăm sóc cô suốt đêm, chị ấy bị thương mà vẫn giấu, và đêm qua... cô có cảm giác mơ hồ rằng mình đã làm gì đó, một vị tanh tanh vẫn đọng lại nơi đầu lưỡi, khiến cô day dứt và tự trách tột độ. Cô nhìn vết băng trên tay Minara, rồi lại vô thức đưa tay lên miệng mình, một nỗi hỗn loạn dâng trào.

******

Trưa hôm đó, Pyn đang thiu thiu ngủ thì bà quản gia gõ cửa nhẹ nhàng.

"Cô Pyn ơi, có cô Salin đến thăm cô ạ."

Pyn ngạc nhiên, mở mắt ngồi dậy, một tia ấm áp thoáng qua giữa nỗi cô đơn. Minara, đang ngồi đọc kịch bản ở sofa góc phòng, cũng ngẩng lên, đôi mày lập tức nhíu lại, một tia khó chịu lóe lên trong mắt.

Salin bước vào, tươi cười rạng rỡ như nắng mai, tay xách một giỏ trái cây lớn đầy ắp cam vàng, táo đỏ và một tập tài liệu dày cộp được buộc nơ gọn gàng. "Pyn ơi, em sao rồi? Chị nghe em bệnh, lo quá trời! Chị mang tài liệu họp nhóm đến cho em đây, kèm ít trái cây bổ dưỡng nữa."

"Em... em cảm ơn chị." Pyn lúng túng, cố ngồi dậy, nở nụ cười yếu ớt nhưng chân thành, sự quan tâm từ Salin khiến cô ấm lòng giữa nỗi cô đơn và tổn thương. "Phiền chị quá."

"Phiền gì chứ, bạn bè mà." Salin bước tới, rất tự nhiên ngồi xuống mép giường Pyn, đưa tay lên sờ trán cô một cách ân cần, ngón tay mát lạnh chạm nhẹ, khiến Pyn cảm thấy dễ chịu. "Vẫn còn hơi ấm đây này. Tội nghiệp, ốm đúng lúc nước sôi lửa bỏng, đề tài tốt nghiệp đang gấp rút."

Hành động thân mật đó của Salin diễn ra ngay trước mắt Minara, khiến không khí phòng đột ngột căng thẳng, nỗi ghen tuông khiến chị siết chặt nắm đấm.

Minara đứng dậy, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chị lạnh như băng, đôi mắt hẹp lại đầy cảnh giác và ấm ức. "Cô Salin đến thăm vậy là quý rồi. Nhưng Pyn cần nghỉ ngơi. Có tài liệu gì, cô cứ để đó, tôi sẽ đọc lại cho em ấy sau."

Giọng chị nói đầy vẻ xua đuổi, sắc bén như dao.

Salin mỉm cười, một nụ cười xã giao nhưng đầy thách thức, ánh mắt lướt qua Minara với chút đắc ý. "Cảm ơn chị Minara đã quan tâm. Nhưng đây là dự án tốt nghiệp của bọn em, là tài liệu chuyên ngành y khoa, e rằng chị không hiểu được đâu. Em chỉ xin mười lăm phút để giải thích những phần quan trọng thôi. Không làm phiền chị chứ?"

Một đòn tấn công thẳng vào "sự ngoài lề" của Minara, khiến chị cứng họng, nỗi bất lực và ghen tuông khiến chị đau đớn. Chị không thể nói gì được nữa, chỉ đứng đó với cơn giận sôi sùng sục và sự bực tức trong lòng.

Nhưng điều khiến chị khó chịu hơn, chính là thái độ của Pyn.

Pyn, có lẽ vẫn còn giận chị chuyện "người thế thân", hoặc có lẽ cảm thấy có lỗi vì lỡ hẹn và cần sự hỗ trợ chuyên môn, đã mỉm cười với Salin. Một nụ cười tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng thân thiết, ánh mắt sáng lên khi nhìn chị ấy, khiến tim Minara quặn thắt.

"Dạ, chị Salin nói đúng đó. Chị ấy giảng cho em một chút thôi, không sao đâu ạ."

Salin bắt đầu mở laptop, quay hẳn người về phía Pyn, dịu dàng giải thích từng slide với giọng ấm áp, chuyên nghiệp, thi thoảng dừng lại hỏi han sức khỏe, sự ân cần khiến Pyn dễ chịu. Cô ấy còn dịu dàng vuốt tóc Pyn, gạt những sợi tóc rối khỏi trán cô, hoặc giúp cô kê lại gối cao hơn để thoải mái, động tác vô cùng tự nhiên và thân thiết. Và Pyn, không hề né tránh, không một chút gượng gạo. Cô gật gù, đáp lại Salin bằng những câu hỏi chi tiết, cười khúc khích khi chị ấy đùa về một thuật ngữ y khoa khó nhằn, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Minara trong phòng, như chị chỉ là bóng ma vô hình, nỗi thờ ơ ấy khiến Minara đau đớn tột độ.

Cơn bão ghen tuông cuộn trào trong lòng Minara, nóng bỏng và dữ dội, khiến chị siết chặt nắm tay; chị dùng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hai người họ. Minara vẫn đứng đó một lúc lâu, trong chính căn phòng của Pyn, nhưng lại cảm thấy mình như người thứ ba, lạc lõng và thừa thãi, một nỗi cô đơn bao trùm. Em ấy né tránh chị, từ chối cái chạm tay của chị, nhưng lại vui vẻ đáp lại Salin, đón nhận sự ân cần của người khác một cách tự nhiên. Nụ cười mà em dành cho cô ta rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào gần đây, khiến chị tự hỏi liệu tình yêu của mình có còn giá trị. Và cánh tay đang băng kín kia của chị bỗng nhiên nhói lên dữ dội, cơn đau thể xác hòa quyện với nỗi đau tinh thần, như lời nhắc nhở về sự hy sinh vô ích. Nỗi ghen tuông và tổn thương khiến chị gần như nghẹt thở.

Đúng lúc đó, điện thoại Minara rung lên, phá tan bầu không khí. Là tin nhắn của Nami.

[Chị ơi, 7h tối nay tiệc của nhãn hàng Victoria, xe 6h đón ạ. Trang phục và chuyên gia trang điểm đã sẵn sàng bên phòng chị rồi.]

Minara hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm xúc đang bùng nổ, ngực chị phập phồng vì giận dữ và đau đớn. Chị nhìn cảnh Pyn và Salin đang chụm đầu vào nhau, cười nói vui vẻ về một chi tiết nào đó trong bài luận, tiếng cười nhẹ nhàng vang vọng như dao cứa vào tim, nỗi ấm ức khiến chị muốn gào thét.

Được. Chị nghĩ thầm, đôi mắt lạnh đi, đầy tủi thân và khó chịu. Em muốn đẩy tôi ra, em muốn thân thiết với cô ta, được thôi.

Chị hậm hực quay gót, bước thẳng ra khỏi phòng Pyn, tiếng cửa khép mạnh hơn dự định, để lại không gian cho hai người họ, nhưng nỗi ghen tuông vẫn âm ỉ cháy trong lòng chị, thiêu đốt mọi hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz