Bhtt Di San Cuoi Cung Yennguyen
Thứ Bảy, Ngày 14 tháng 9 năm 2077. Tại ký túc xá.Căn phòng ký túc xá của Đại học ANKUS không lớn, chỉ đủ kê hai chiếc giường, hai bàn học và một lối đi nhỏ ở giữa, nhưng nó luôn gọn gàng và sạch sẽ. Mùi bơ và vani ngọt ngào lan tỏa trong không khí, lấn át cả mùi sách cũ.Lý Tiểu Mặc đang cẩn thận xếp những chiếc bánh quy mới nướng còn ấm nóng vào một chiếc hộp thiếc. An Chi nằm ườn trên giường, vắt chân lên tường, tay lướt máy tính bảng."Trời ạ, cuối tuần mà cậu cũng không nghỉ ngơi. Lại còn dậy sớm làm bánh nữa." An Chi càu nhàu, mắt không rời màn hình. "Tớ chỉ muốn ngủ tới trưa thôi."Tiểu Mặc cười, tay vẫn không ngừng việc. "Tớ định đến thăm Viện mồ côi Hy Vọng. Lâu rồi chưa gặp Viện trưởng Lan và mấy đứa nhỏ. Thấy nhớ lắm."Nghe thấy thế, An Chi ngồi bật dậy, nhìn cô bạn thân với vẻ không tán đồng. "Lại đến đó à? Cậu nên dành thời gian đi hẹn hò, hay ít nhất là đi mua sắm gì đó đi. Cậu xem, cậu đạt học bổng toàn phần đủ cho cậu sống tốt, nhưng cậu vẫn cứ chi tiêu tằn tiện, tối nào cũng phải đi làm thêm ở Hiệu sách Mạch Trôi, thời gian đâu mà hưởng thụ.""Với tớ như vậy là đủ rồi." Tiểu Mặc đáp nhẹ nhàng, đóng nắp hộp bánh lại. "Thăm bọn trẻ cũng là một kiểu hưởng thụ mà."An Chi thở dài, lắc đầu chịu thua. Cô biết không thể thay đổi được cô bạn thân này. Dù Tiểu Mặc lớn lên ở Viện mồ côi, nhưng tính cách đã rất tự lập, cuộc sống của cô không mấy dư dả, nhưng trên người Tiểu Mặc lúc nào cũng toát ra một sự bình yên và ấm áp đến lạ. Không hề có cảm giác của một người thiếu thốn tình cảm từ nhỏ.Viện mồ côi Hy Vọng nằm ở một khu vực yên tĩnh ở ngoại ô Thành phố Tân Tinh. Đó là một tòa nhà hai tầng có kiến trúc hơi cũ so với những công trình hiện đại trong trung tâm, nhưng bức tường sơn màu vàng kem và khoảng sân đầy nắng với những món đồ chơi sặc sỡ luôn mang lại cảm giác ấm cúng. Đây cũng là nơi Tiểu Mặc được nhận nuôi và lớn lên. Tiểu Mặc vừa bước vào cổng, một đám trẻ khoảng năm, sáu đứa đã nhận ra cô, ùa ra ríu rít như một đàn chim non. Chứng tỏ cô đã tới đây rất nhiều lần."Chị Tiểu Mặc!""Chị Tiểu Mặc đến rồi!"Cô mỉm cười, ngồi xuống, xoa đầu từng đứa một và mở hộp bánh quy ra chia cho chúng. Tiếng cười nói trong trẻo vang vọng khắp sân.Đang lúc đó, một cô bé mới đến viện được vài tháng, do chạy quá nhanh mà vấp ngã, bật khóc nức nở. Mấy cô bảo mẫu dỗ thế nào cũng không nín. Tiểu Mặc nhẹ nhàng tiến lại, bế bé lên ôm vào lòng. Cô không nói gì nhiều, chỉ khẽ vỗ về tấm lưng nhỏ bé của con bé và hát khe khẽ một giai điệu không lời.Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tiếng khóc của bé nhỏ dần rồi im bặt. Con bé dụi khuôn mặt đẫm nước mắt vào lòng Tiểu Mặc, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.Viện trưởng Lan, một người phụ nữ ngoài năm mươi với mái tóc búi cao và nụ cười phúc hậu, đứng ở cửa nhìn cảnh đó. Bà lắc đầu, trong mắt vừa có sự trìu mến, vừa có một chút ngạc nhiên khó hiểu mà bà đã thấy rất nhiều lần. Lũ trẻ ở đây luôn quấn quýt Tiểu Mặc một cách đặc biệt.Trong văn phòng của viện trưởng, mùi trà thảo dược thoang thoảng."Con lại mang quà đến à, Tiểu Mặc?" Viện trưởng Lan rót cho cô một tách trà. "Cứ lo cho bản thân đi, học bổng toàn phần danh giá của ANKUS không dễ gì mà có được đâu.""Không sao, chỉ là chút bánh con làm thôi, không tốn kém gì ạ." Tiểu Mặc mỉm cười. Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Viện trưởng, dạo này... con hay nghĩ về cha mẹ. Ngoài việc họ là nhà khoa học và mất trong một tai nạn, người còn biết gì nữa không ạ?"Viện trưởng Lan thở dài. Ánh mắt bà nhìn cô gái trẻ trước mặt đầy thương yêu. Bà đứng dậy, tiến tới một chiếc tủ gỗ cũ kỹ, dùng chìa khóa mở một ngăn kéo đã khóa trái từ rất lâu. Bà lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, màu đã sờn theo năm tháng, đặt lên bàn trước mặt Tiểu Mặc."Đây là tất cả những gì còn lại của họ khi con được đưa đến đây lúc mới vài tháng tuổi. Cha mẹ con là những nhà khoa học rất giỏi. Vụ nổ ở phòng thí nghiệm năm đó, người ta nói đó là một tai nạn thí nghiệm. Còn lại ta cũng không biết gì nữa."***Đêm đã khuya. Ánh sáng từ những tòa nhà bên ngoài hắt vào phòng ký túc xá, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo. An Chi đã ngủ say, hơi thở đều đều.Chỉ còn Tiểu Mặc ngồi lặng lẽ bên bàn học, trước mặt là chiếc hộp gỗ cũ.Cô ngắm nhìn nó hồi lâu, rồi mở hộp ra.Bên trong, một vài tấm ảnh đã phai màu hiện ra. Đó là hình một cặp vợ chồng trẻ trung, tuấn tú đang cười rất tươi dưới nắng, tay bế một bé gái bụ bẫm mặc bộ đồ hình con gấu. Tiểu Mặc biết đó là mình. Nụ cười của họ thật ấm áp, thật hạnh phúc.Ở góc hộp, có một vật nữa. Một chiếc vòng tay bằng kim loại màu bạc, thiết kế rất lạ mắt, bề mặt khắc những đường vân tinh xảo như một bảng mạch điện tử thu nhỏ, hoàn toàn không giống bất kỳ món trang sức nào cô từng thấy.Cô cầm chiếc vòng lên, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại truyền vào lòng bàn tay. Một cảm giác kết nối sâu sắc và nỗi mất mát mơ hồ bỗng ùa về, khiến sống mũi cô cay cay. Cô tự hỏi cha mẹ mình là người như thế nào.Sau một hồi do dự, Tiểu Mặc đeo chiếc vòng vào cổ tay. Nó vừa khít một cách hoàn hảo, như thể được làm ra cho riêng cô vậy.Sau đó, cô mệt mỏi nằm xuống giường, tay vô thức nắm chặt chiếc vòng kim loại cùng rơi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz