Bhtt Di San Cuoi Cung Yennguyen
"Chỉ vài năm sau khi Vương Kiến Quốc lên làm tổng thống, Vương Trác cũng qua đời vì lao lực và bệnh tật, nhưng lòng hận thù của ông ta thì không.Từ đó về sau, con cháu Vương gia tộc đều được truyền lại câu chuyện bi thảm của Vương Nhiên. Vương Kiến Quốc đã gieo vào lòng con cháu mình một nỗi hận thù sâu sắc với các giới tính phụ. Nên các đời sau đều tiếp tục nghiên cứu và hoàn thiện loại vắc-xin đó, dùng nó để làm bệ đỡ chính trị, củng cố quyền lực. Vương Thiệu hiện tại chính là đời thứ tư."Nghe đến đây, Dương Mẫn Thư nheo mắt lại, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. "Nói như vậy, ông cũng là người của họ?""Tôi là anh em họ của Vương Thiệu, nhưng hắn là dòng chính. Tôi chỉ là dòng thứ. Không quan trọng." Vương Trung Kiên đáp."Vậy là ông phản bội bọn họ sao?" Lý Tiểu Mặc hỏi. "Sao ông lại bảo vệ chúng tôi? Rồi còn nói cho chúng tôi sự thật này?""Tôi không phản bội họ," Vương Trung Kiên nói. "Mà từ đầu tới cuối, tôi chưa từng tham gia cùng họ."Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Khi tôi đủ 18 tuổi, cha tôi cho tôi quyền tự quyết định. Phục vụ cho gia tộc, hoặc là tự ra ngoài sinh sống. Tôi đã chọn ra ngoài tự lập. Thật sự mà nói, với tôi của khi đó, tuy không ủng hộ cách làm của gia tộc mình, nhưng cũng không hoàn toàn phản đối. Vì chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi. Và tôi cũng không muốn tham gia cùng họ để làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn. Sau đó, tôi đã đi học sư phạm, từng làm giáo viên ở một trường cấp ba, không hề tham gia vào Aegis.""Ông nói thật khó hiểu," Lưu Uyển Nhi cắt ngang, sự kiên nhẫn của nàng đã cạn. "Không tham gia thì ông can thiệp vào chuyện này làm gì? Còn ngồi đây kể cho chúng tôi."Vương Trung Kiên buồn bã nhìn Dương Mẫn Thư. "Năm đó, tôi làm giáo viên tại trường nội trú Quốc tế St. Andrews. Đó cũng chính là nơi Chủ tịch Dương và chị của cô ấy, Dương Mẫn Chi, theo học."Nghe thấy tên chị gái mình, cả người Mẫn Thư cứng lại."Mẫn Chi chính là học trò ngoan của tôi. Tôi đã nhìn em ấy trưởng thành, dạy em ấy từ cấp hai cho tới năm 16 tuổi. Nói thật, trong lòng tôi luôn xem em ấy như con gái của mình mà đối xử.""Cho đến một ngày, lúc đó em ấy 16 tuổi. Em ấy đã xin nghỉ học, nói rằng về nhà một thời gian. Tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là em ấy bị bệnh hay gia đình có việc. Nhưng không ngờ vài tháng sau, tôi nhận được tin tức... em ấy tự tử.""Lúc đó tôi cực kỳ sốc, vô cùng đau buồn. Mặc dù không phải cha con ruột, nhưng em ấy thật sự là do tôi nhìn lớn lên. Không thể tránh khỏi đau lòng.""Nhưng sau đó, trong một lần tôi về nhà, tôi đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ. Hóa ra, Mẫn Chi ra nông nỗi như vậy là do chính gia tộc tôi gây ra. Em ấy không hiểu vì lý do gì, không mất đi bản năng Omega như người khác. Dẫn đến bị Aegis, lúc đó là Vương Thiệu đang đứng sau hậu thuẫn, đã tiêm loại vắc-xin 'thanh tẩy' cho Mẫn Chi sau khi em ấy có biểu hiện phát tình. Nhưng mà, loại vắc-xin đó chỉ dành cho người chưa xảy ra phân hóa. Còn em ấy, bị tiêm khi đang trong kỳ phát nhiệt. Dẫn đến rất nhiều hậu quả thảm khốc, cũng từ đó gián tiếp gây ra cái chết của em ấy."Nghe tới đây, mắt Dương Mẫn Thư đã ướt đẫm.Vương Trung Kiên nói tiếp, giọng nói chứa đầy sự căm hận. "Chưa bao giờ tôi hận gia tộc mình tới vậy. Tôi thấy vô cùng kinh tởm với cái tư duy xây dựng thế giới của họ. Tôi cảm thấy có lỗi với Mẫn Chi bao nhiêu, thì tôi thấy căm hận họ bấy nhiêu. Từ đó, tôi và họ xem như không đội trời chung.""Sau này, trong một lần đi thăm mộ của Mẫn Chi, tôi đã nhìn thấy Chủ tịch Dương, khi đó còn khá nhỏ. Tôi mới nhận ra, hóa ra Mẫn Chi còn có một người em gái.""Từ đó, tôi đã quyết tâm sẽ để tâm đến Chủ tịch Dương, phòng ngừa cô ấy cũng xảy ra bi kịch tương tự, thay cho một lời xin lỗi muộn màng với Mẫn Chi. Sau này, tôi đã xin vào Thiên Kình, trở thành trợ lý của cô ấy. Tôi cũng quyết tâm sẽ bảo vệ những người không bị vắc-xin của họ làm ảnh hưởng, như cô Lý và cô Lưu đây."Câu chuyện kết thúc, để lại trong phòng một sự im lặng nặng nề, và một sự thật không thể ngờ tới.Sau một hồi im lặng để tiêu hóa câu chuyện đau lòng đó, Dương Mẫn Thư là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Nước mắt đã được lau khô, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo và sắc bén trong đôi mắt nàng."Hai tuần trước," nàng nói, giọng nói không một chút cảm xúc, "tôi biết ông đã gặp Vương Lâm. Ông không tham gia thì gặp hắn làm gì?"Vương Trung Kiên nhìn nàng, ánh mắt có một sự thán phục trước sự bình tĩnh của cô gái mà ông đã luôn dõi theo. "Vì hắn đã bắt đầu để ý đến cô Lý Tiểu Mặc đây. Không phải vì hắn nghi ngờ thân phận Alpha của cô ấy, mà vì hắn nghe được Tiểu Mặc là thực tập sinh của Thiên Kình. Hắn gọi tôi ra để hỏi thông tin về cô ấy."Ông ta dừng lại. "Nhưng sau đó tôi đã từ chối cung cấp bất kỳ thông tin nào, nói rằng đó là nhân tài do chính cô tuyển chọn, tôi không có quyền can thiệp. Điều đó đã dẫn đến việc hai chúng tôi cãi nhau.""Vậy ông có biết tại sao cha tôi cứ một mực muốn tôi cưới hắn ta không?" Mẫn Thư hỏi tiếp, đi thẳng vào vấn đề của mình.Vương Trung Kiên gật đầu. "Thật ra không có cái nào gọi là hứa hôn cả. Chỉ đơn giản là hắn ta đã nhìn trúng cô, Chủ tịch Dương. Hắn đã tìm gặp cha cô, hứa rằng nếu hai người kết hôn, chính phủ của anh trai hắn, Vương Thiệu, sẽ hỗ trợ Thiên Kình lớn mạnh hơn nữa, giảm thuế cho tập đoàn và ưu tiên các hợp đồng xuất khẩu."Ông ta thở dài. "Cha của cô... ông ấy đã bị lợi ích làm mờ mắt.""Chỉ vì vậy mà ông ta dám hại Tiểu Mặc?" Mẫn Thư nghiến răng, sự căm hận lại trỗi dậy."Cô còn không hiểu tính của cha cô sao?" Vương Trung Kiên đáp lại bằng một câu hỏi.Lúc này thì cả ba đã hiểu. Nhưng hiểu không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng.Lý Tiểu Mặc, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng. Cô nhìn thẳng vào Vương Trung Kiên, ánh mắt trong veo nhưng đầy sự kiên định."Làm sao tôi có thể dám chắc là ông đang nói thật?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz