ZingTruyen.Xyz

Bhtt Di San Cuoi Cung Yennguyen

Buổi sáng sau khi Dương Mẫn Thư nhận được cuộc gọi từ Vương Trung Kiên, không khí trong căn biệt thự trở nên vô cùng căng thẳng. Nàng đã thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện và những gì đã điều tra được cho hai người kia nghe.

"Đây rõ ràng là một cái bẫy!" Lưu Uyển Nhi là người phản đối đầu tiên. "Ông ta đã phản bội chị, bây giờ lại muốn gặp cả ba chúng ta. Tuyệt đối không thể đi."

Nhưng Lý Tiểu Mặc, sau một hồi suy nghĩ, lại có một ý kiến khác. "Nhưng nếu ông ta thật sự có thứ chúng ta cần thì sao? Đây là manh mối duy nhất của chúng ta lúc này."

Cả ba cùng trao đổi, và cuối cùng, vẫn là Dương Mẫn Thư đưa ra quyết định. "Chúng ta sẽ đi. Nhưng theo cách của chúng ta."

Để đảm bảo an toàn, Lý Tiểu Mặc đã liên hệ cho Hàn Vân Linh, nhờ nàng ấy hỗ trợ tăng cường an ninh ở khu vực xung quanh điểm hẹn. Tránh cho lại xảy ra những chuyện cẩu huyết như bắt cóc đe dọa tống tiền. Và Hàn Vân Linh đương nhiên vui vẻ hợp tác.

Tối hôm đó, cả ba cùng lên xe, tới nơi đã hẹn cùng Vương Trung Kiên.

Đó là một nhà hàng vô cùng riêng tư và cao cấp, được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển, hầu như chỉ có các phòng riêng, không có bàn nào ở phía bên ngoài. Hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của người phục vụ.

Khi họ bước vào phòng đã hẹn, Vương Trung Kiên đã ngồi đợi sẵn ở bàn. Trước mặt ông ta là một xấp giấy tờ vô cùng dày. Trông ông ta vẫn như mọi ngày, trong bộ vest chỉn chu, gương mặt chính trực và đáng tin.

Ba người vào ghế ngồi. Ông ta cũng đứng lên, lịch sự cúi đầu chào, vô cùng chuyên nghiệp, không hề giống một kẻ phản bội.

Dương Mẫn Thư không muốn lãng phí thời gian. "Chắc không phải anh gọi chúng tôi tới đây chỉ để ăn tối? Anh có thể bắt đầu."

"Được." Vương Trung Kiên đáp.

Trước tiên, ông ta đứng lên, cúi đầu một góc 90 độ trước ba người họ. "Trước tiên, cho phép tôi xin lỗi."

Cả ba người kia đều có chút kinh ngạc trước hành động này.

"Tôi biết, Chủ tịch Dương đã nghi ngờ tôi," ông ta nói, giọng nói vẫn bình tĩnh. "Tôi không biết cô đã biết được những chuyện gì. Nhưng các cô không cần phải điều tra nữa."

Ông ngồi xuống, ánh mắt lần lượt nhìn từng người.

Ông nhìn Lưu Uyển Nhi. "Trần Vỹ, là tôi đã sắp xếp để ông ta tiếp cận và giám sát cô."

Rồi ông nhìn Lý Tiểu Mặc. "Người đã nhắn tin đe dọa cô sau khi cô liên hệ Cục An ninh Quốc gia, cũng là tôi. Và người đã thuê cô Hạ Vy để xác minh xem cô có phải Alpha hay không, cũng là tôi."

Từng lời thú tội được nói ra một cách bình thản, nhưng lại như những quả bom ném vào giữa căn phòng. Cả ba vô cùng khó hiểu. Tại sao hắn ta đột nhiên lại nhận hết tội lỗi?

Dương Mẫn Thư, người bình tĩnh nhất, nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng.

"Anh làm vậy vì mục đích gì? Anh là người của Aegis?"

Vương Trung Kiên lắc đầu, gương mặt vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ. "Không phải."

"Tôi làm vậy," ông ta nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cả ba, "hoàn toàn là vì muốn bảo vệ các cô."

"Trần Vỹ," ông ta nhìn sang Lưu Uyển Nhi, "đúng là tôi đã sắp xếp để ông ta tiếp cận và giám sát cô. Nhưng đó là để đảm bảo ông ta luôn ở trong tầm mắt của tôi, để chắc chắn rằng ông ta sẽ đưa thuốc ức chế cho cô mỗi khi cần, và để ông ta không thể làm gì vượt quá giới hạn với cô."

Uyển Nhi ngạc nhiên: "Vậy việc ông ta ngưng giám sát tôi, cũng là do anh yêu cầu?"

Ông ta gật đầu: "Đúng vậy, vì cô đã ở cùng hai người họ. Nên cũng an toàn hơn ở một mình. Hắn ta không cần thiết phải làm khó cô nữa."

"Còn cô Lý," ông ta quay sang Tiểu Mặc, "tôi ngăn không cho cô ấy liên hệ Cục An ninh, là để tránh cho cô ấy bị họ để ý. Một khi hồ sơ của cô được mở ra, Aegis sẽ biết ngay lập tức, và cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

"Vậy còn việc của Hạ Vy?" Tiểu Mặc hỏi, giọng nói vẫn còn đầy sự hoài nghi. "Ông chính là Vương tiên sinh mà cô ấy đã nói?"

"Đúng vậy," Vương Trung Kiên thừa nhận. "Khi tôi biết Chủ tịch Dương và cô Lưu đây đều là Omega, và cả hai người lại đột nhiên cùng điều tra về một cô sinh viên, điều đó đã khiến tôi nghi ngờ cô chính là Alpha. Tôi cần phải xác minh."

Lưu Uyển Nhi lúc này không thể chịu đựng được nữa. Nàng đập nhẹ tay xuống bàn, sự nóng nảy và tức giận hiện rõ trong đôi mắt hoa đào.

"Cuối cùng là sao?" nàng chất vấn. "Sao ông lại làm những thứ như vậy trên người chúng tôi, theo dõi chúng tôi, sắp đặt người bên cạnh chúng tôi, rồi đột nhiên quay ra nói đó là giúp đỡ? Ai mà tin ông chứ? Nói như vậy, tôi cũng nói được!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz