ZingTruyen.Xyz

Bhtt Anh Trang Vi Nguoi Mat Ngu Cover Lichaeng

Đêm nay Phác Thái Anh ngủ rất ngon lại ngọt, khi tỉnh dậy, căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào từ những kẽ hở trên rèm cửa.

Nàng muốn vươn vai, bàn tay chạm vào thân thể mềm mại. Nàng muốn ngáp, nhưng tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên, đột nhiên đưa tay lên che miệng.

Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Lạp Lệ Sa đang nằm nghiêng, hướng về phía nàng, trầm tĩnh như một bức tranh sơn thủy.

Ký ức trong đầu bắt đầu thức tỉnh, mắt Phác Thái Anh càng ngày càng lớn, trên mặt càng ngày càng đỏ.

Cơn nóng hừng hực trào ra từ cơ thể nàng, giống như một ngọn núi lửa ngủ yên đột nhiên phun trào.

Phác Thái Anh thực sự không thể tin mình có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng khi nghĩ đến những lời ôn nhu mà Lạp Lệ Sa nói với nàng đêm qua, nàng không khỏi bắt đầu khen ngợi dũng cảm của chính mình.

Ít nhất, cuối cùng nàng cũng đã nói một ít suy nghĩ thực sự trong nội tâm mình với Lạp Lệ Sa, tùy ý cô lựa chọn hay bình phẩm.

Lạp Lệ Sa nằm trước mặt nàng, thở đều, tư thế tự do lại an ổn.

Mái tóc dài phủ đến nửa vai, xõa xuống khiến da thịt của cô như một viên ngọc lóe sáng.

Cô ở đây, vẫn chưa rời đi.

Cô chấp nhận phần này của Phác Thái Anh, giống như yêu thích nàng ... như trước.

Không, yêu thích kia là được Phác Thái Anh phóng đại. Nàng thực sự không nghĩ tới mình lại đáng được Lạp Lệ Sa yêu thích đến vậy, đáng giá với bao dung cùng nhẫn nại của Lạp Lệ Sa đến vậy.

Vưu Vi Vi nói: "Có lẽ Lạp Lệ Sa đối với cậu là thật lòng."

Phác Thái Anh thực sự muốn nói với nàng ấy là nàng ấy đã đoán đúng, từ "có lẽ" có thể được loại trừ.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh lại muốn khóc.

Nhưng hiện tại tình thế cấp bách không có thời gian để nàng khóc nữa.

Lạp Lệ Sa có thể thức dậy bất cứ lúc nào, trước khi thức dậy, Phác Thái Anh vẫn muốn chuẩn bị chính mình tốt hơn một chút.

Rốt cuộc, đêm qua thực sự rất hỗn loạn.

Phác Thái Anh muốn khôi phục một chút hình tượng, giữ lại yêu thích của Lạp Lệ Sa, hoặc để nó nhiều hơn một chút.

Phác Thái Anh ngừng thở, nắm một góc chăn bông, nhẹ nhàng nhấc lên rồi cẩn thận di chuyển ra ngoài.

Lạp Lệ Sa không nhúc nhích, giống như không muốn thức dậy. Phác Thái Anh thở ra một hơi rồi rón rén đi vào phòng tắm.

Nàng rửa mặt đánh răng, cởi bộ đồ ngủ nồng nặc mùi rượu, hạn chế tối đa dội nước cùng vòi hoa sen.

Để không cho tiếng máy sấy quấy rầy Lạp Lệ Sa nghỉ ngơi, nàng lấy khăn lau tóc một lần lại một lần, trên gương có sương mù, trong sương có hình ảnh mỏng manh yếu ớt, đêm qua nàng khóc rất nhiều, hiện tại trong mắt vẫn còn chút tơ máu.

Nhìn thật đáng thương, không biết đây có là gu của Lạp Lệ Sa ... hay không.

Nghĩ đến Lạp Lệ Sa, nghĩ đến tối qua chính mình nói thích cô như thế nào, Phác Thái Anh cảm thấy nóng bừng, đặc biệt là thân thể ... ở nơi nào đó ...

Động tác lau tóc của nàng dừng lại, Phác Thái Anh sững sờ cúi đầu xuống.

Vài giây sau, nàng lao vào toilet, giơ tay lấy băng vệ sinh trong ngăn chứa đồ, xấu hổ che mặt.

Lạp Lệ Sa xoay người, nằm im.

Mở mắt, thần sắc thanh minh.

Trước khi Phác Thái Anh dậy, kỳ thực cô chỉ ngủ một chút, nhưng lại đang mê man trong mộng, chốc lát chiếm lấy Phác Thái Anh, chốc lát mất đi Phác Thái Anh, khiến cô ngủ thật không thoải mái.

Động tĩnh nhỏ trong phòng tắm kéo dài một lúc lâu, hẳn là Phác Thái Anh đã tỉnh rượu.

Lạp Lệ Sa có chút lo lắng, cô không biết Phác Thái Anh tỉnh lại sẽ có những suy nghĩ cùng hành động gì.

Phòng tắm mở "cạch" một tiếng, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn qua.

Trong tầm mắt cô thoáng hiện lên một bóng người, trên tay ôm quần áo nhưng toàn bộ lưng và chân đều trần trụi.

Hô hấp Lạp Lệ Sa có chút ngưng trệ, cô nhắm mắt lại.

Cô nhắm mắt lại, hình bóng lắc lư trong đầu, hòa với mùi hương của Phác Thái Anh còn sót lại trong chăn bông, sáng sớm đặt Lạp Lệ Sa vào một tình huống xấu hổ.

Cô đưa tay lên che mặt không biết nên cười hay nên khóc.

Phác Thái Anh đã cho cô tận dục vô niệm, nhưng cũng biến cô thành một con ninja rùa.

Phác Thái Anh đi đến phòng live, nơi có tủ quần áo lớn của mình.

Sau một hồi lâu, chọn ra một chiếc váy ngủ vừa vặn lại đáng yêu, cũng lấy bộ quần áo đã chuẩn bị cho Lạp Lệ Sa.

Nàng đã mua sau khi trở về từ nhà Lạp Lệ Sa vào ngày Quốc khánh.

Nàng cảm tạ Lạp Lệ Sa vì đã tin tưởng nàng, cũng sớm muốn dành tin tưởng tương tự cho cô.

Sau khi chải mái tóc vẫn còn ướt, Phác Thái Anh ngồi trước gương nhỏ, tự tin nhìn vào khuôn mặt mình trước khi rời khỏi phòng.

Trở lại phòng khách, khi nàng nhìn sang thì thấy lông mi Lạp Lệ Sa hơi run rẩy.

"Bác sĩ Lạp ..." nàng thấp giọng gọi cô, "Chị dậy chưa?"

Lạp Lệ Sa mở mắt: "Dậy rồi."

Phác Thái Anh ôm quần áo đi tới: "Oa, bác sĩ Lạp dậy sớm thật."

Lạp Lệ Sa: "..."

Lạp Lệ Sa ngồi dậy, có chút buồn cười nói, "Em cũng không kém."

Chăn bông trượt khỏi cơ thể cô, để lộ toàn bộ phần trên cơ thể.

Phác Thái Anh thiếu chút nữa đã ném quần áo trong tay: "Lạnh! Bác sĩ Lạp mặc quần áo vào đi!"

Lạp Lệ Sa: "..."

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay Phác Thái Anh bay loạn, khuôn mặt đỏ như quả hồng: "Quần áo là mới, là em đặc biệt mua cho chị, hẳn là sẽ không ngắn ..."

Lạp Lệ Sa đưa tay lên cầm lấy quần áo: "Ừm, đặc biệt mua cho tôi a."

Tư thế này làm cho thân thể của cô lộ ra một mảng lớn trong không khí, lạnh cả người.

Phác Thái Anh có chút sốt ruột, tiến lên một bước mặc cho cô: "Bác sĩ Lạp, đừng lười biếng, ngồi thế này rất dễ bị cảm, chị nhìn chị ..."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc: "Tôi nhìn nơi nào của tôi?"

Tầm mắt Phác Thái Anh tự nhiên rơi xuống, rơi vào trên ngực Lạp Lệ Sa, nơi đó không có vật che đậy, mọi thứ đều rõ ràng.

"Ngực ..." Phác Thái Anh ngẩn ra, thốt ra một chữ.

"Ừm." Lạp Lệ Sa đáp, "Không đẹp bằng em."

"A—" Phác Thái Anh hét lên, quay lưng bỏ chạy.

Nàng chạy trốn thật nhanh nhẹn, lao thẳng về phía trước, căn phòng rộng lớn như vậy nhưng nhìn không sót gì, nàng không còn chỗ nào để trốn nên lại chạy vào phòng tắm.

Lạp Lệ Sa mừng rỡ, cô vừa ôm quần áo vừa cúi đầu cười.

Cô không nghĩ tới thân thể của mình lại có thể hấp dẫn Phác Thái Anh như vậy, dù sao ở trong mắt cô, thân thể của Phác Thái Anh là hoàn mỹ nhất.

Chỉ là Phác Thái Anh bị trêu chọc liền thẹn thùng, bị trêu chọc liền bỏ chạy, đáng yêu đến mức cô không nhịn được.

Cô thay bộ quần áo Phác Thái Anh chuẩn bị cho mình, quần áo mặc ở nhà rất thoải mái, màu lam trầm tĩnh.

Lạp Lệ Sa bước xuống giường, cố tình lê dép vào hướng phòng tắm.

Phòng tắm nhà Phác Thái Anh có cửa kính mờ nên không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, nhưng qua ánh đèn sẽ thấy bóng người mờ ảo.

Hình bóng Phác Thái Anh đứng ngây ra bên cửa.

Hiển nhiên nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của Lạp Lệ Sa, khi Lạp Lệ Sa ở ngoài cửa, thân thể nàng khẽ run lên.

Lạp Lệ Sa dừng lại, không tiến về phía trước.

Cô cũng đứng cạnh cửa để Phác Thái Anh có thể nhìn thấy mình, nhưng không nhất thiết phải nhìn rõ.

Hai người nói chuyện qua cánh cửa, Lạp Lệ Sa cười hỏi nàng, "Thái Anh, tôi dọa đến em rồi sao?"

Phác Thái Anh vội vàng trả lời: "Không có, bác sĩ Lạp không có!"

"Ừm." Lạp Lệ Sa nói, "Tối qua em uống quá nhiều... không biết em có còn nhớ một số chuyện không..."

Phác Thái Anh co rụt lại, không trả lời ngay.

Lạp Lệ Sa: "Nếu em không nhớ, tôi có thể nhắc lại những gì đêm qua hai chúng ta đã nói. Tôi có trí nhớ tốt, bảo đảm không sai, tuyệt đối không nói dối."

Phác Thái Anh hét lên, "Nhớ!"

Lạp Lệ Sa: "Hửm?"

Phác Thái Anh: "Nhớ, nhớ, nhớ..."

Lạp Lệ Sa cười nhẹ: "Tốt rồi, tôi chỉ muốn nói với em những gì tôi nói là thật lòng. Bất kể tình huống như thế nào, nếu em hỏi tôi một trăm lần, câu trả lời vẫn là như vậy."

Phác Thái Anh ngây người một lúc.

Lạp Lệ Sa thích hợp mà thúc giục nàng: "Còn em?"

Giọng nói của Phác Thái Anh như khóc: "Tối qua em... đúng là người ngốc ..."

Lạp Lệ Sa: "Nhưng rất đáng yêu."

Lạp Lệ Sa: "Tôi hy vọng về sau sẽ còn có thể thấy dáng vẻ đêm qua của em ---- Ý tôi là, em áp tôi lên ghế, làm những chuyện đó."

Phác Thái Anh: "..."

Lạp Lệ Sa: "Ý tưởng phải đổi, nước mắt ... có thể giữ lại ..."

Phác Thái Anh: "..."

Lạp Lệ Sa gõ cửa: "Chủ nhân, khách nhân nhà em muốn mượn phòng vệ sinh một chút."

Phác Thái Anh: "!!!"

Phác Thái Anh bật dậy mở cửa, sau đó như một cơn gió lao qua người Lạp Lệ Sa.

Nàng xoay người vào phòng khách, vội vàng thu dọn chăn ga gối đệm vẫn còn ấm, lại biến giường thành sô pha.

Hôm qua đã mua nguyên liệu cho bữa sáng, nàng cũng có một cái nồi để cắt trứng hình trái tim.

Mọi thứ giống như chuyển sang phần cuối của câu chuyện hoàn chỉnh nhất mà nàng tưởng tượng - theo phương thức hoàn mỹ hơn.

Lạp Lệ Sa cùng nàng ăn sáng, Lạp Lệ Sa cùng nàng nói chuyện phiếm, nghe nàng lải nhải về công việc.

Lạp Lệ Sa tự tay chọn quần áo mà Phác Thái Anh sẽ mặc cho buổi live hôm nay.

Lạp Lệ Sa ở lại với nàng cho đến khi bắt đầu công việc, khi Lạp Lệ Sa chào tạm biệt nàng, cho nàng cái ôm thật chặt.

Phác Thái Anh ở trong vòng tay của Lạp Lệ Sa, linh hồn của nàng nhẹ nhàng bay lên, thân thể mãnh liệt chìm xuống.

Lạp Lệ Sa bước vào thang máy, Phác Thái Anh nắm tay nắm cửa, hít sâu, lại hít sâu.

Nước mắt nàng trào ra, nhưng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Thang máy đi xuống, Phác Thái Anh đóng cửa trở vào nhà.

Nàng ngồi trên ghế sô pha, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc mãnh liệt của mình.

Nhưng tin nhắn của Lạp Lệ Sa nhảy ra, có màu đỏ, ở vị trí mà nàng đã ghim.

- [Thái Anh, quên nói với em, ngày mười lăm là sinh nhật của tôi]

- [Tôi muốn quà sinh nhật]

- [Mèo rưng rưng nước mắt khẩn cầu. gif]

Phác Thái Anh cười vui vẻ, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Nàng nhớ rõ từng lời mình nói sau khi mất khống chế đêm qua, nàng nhớ rõ mình đã khóc, nàng vẫn luôn suy nghĩ, nếu may mắn thiết lập quan hệ với Lạp Lệ Sa, nàng có thể cho Lạp Lệ Sa cái gì.

Lạp Lệ Sa đã trả lời nàng.

Lạp Lệ Sa đưa tay ra hỏi thứ cô muốn.

Hôm nay cô muốn quà sinh nhật, ngày mai có lẽ sẽ muốn một bó hoa, một nụ hôn, một thời gian bồi cô.

Đều là những thứ Phác Thái Anh có thể cho.

Đều là những thứ Phác Thái Anh sẵn sàng cho.

Lạp Lệ Sa làm cho những gì Phác Thái Anh cho trở nên cần thiết, trở nên có giá trị, trở nên đáng trân quý.

[Được]

Phác Thái Anh dùng sức ấn bàn phím, gõ một chữ này.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, nàng luôn cảm thấy mình phải làm cái gì đó, phải làm một cái gì đó mới không uổng công cảm xúc đang dâng trào của mình vào lúc này.

Đột nhiên, Phác Thái Anh dừng lại.

Nàng lau nước mắt trên mặt, gọi Vưu Vi Vi.

Khi bắt máy, Phác Thái Anh cười nói: "Vi Vi, cậu cùng tớ đi chọn quà sinh nhật cho bác sĩ Lạp đi."

"Một món quà tỏ tình a."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz