Bhtt An Tu Dang Co
Thế cờ quan trọng
Lôi Phong đứng thẳng người dậy, không nhìn thẳng vào Thúc Tư Kỳ nhưng lưng vẫn giữ độ thẳng tắp như khi còn ở huấn luyện.Thúc Tư Kỳ đưa mắt nhìn hắn một lát, ánh nhìn không sắc bén như thường lệ, ngược lại có phần trầm tĩnh hơn. Nàng hỏi, giọng nhàn nhạt:"Ngươi... sống ổn chứ?"Câu hỏi không đầu không đuôi ấy, khiến trong phòng thoáng chốc lặng đi một nhịp. Tưởng Bình trợn mắt khó hiểu, còn A Hành nhìn xuống đất, không rõ có phải ngạc nhiên hay không.Lôi Phong hơi khom người, đáp:"Nhờ phúc chủ tử. Mọi thứ đều ổn. Thân thể không thương tổn, hành tung không lộ."Nét cung kính của hắn vẫn như xưa, nhưng sâu trong giọng nói đã có chút khản nhẹ vì gió sương, là thứ từng trải không thể che giấu.Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu. Nàng ngồi lại dựa vào lưng ghế, liếc qua Lạc Trầm, rồi chậm rãi lên tiếng:"Lạc Trầm tra được một số manh mối từ Kha Lạc.""Một cái trọng thần tiền triều từng có vết tích lui tới đó một vài lần rồi biến mất. Có dấu hiệu dùng lối dân cư bị bỏ hoang bên bìa núi, lối này từng là hành lang thông thương thời chiến.""Còn Kha Lạc..." nàng dừng một chút, "...nghe nói có một tư thất, vốn là biệt trại cũ của tướng quân đời trước, nay bị rào kín ba vòng, lính canh không mặc chế phục, nhưng hành lễ theo lối triều đình xưa."Căn phòng chìm vào im lặng. Ánh hoàng hôn cuối cùng vừa rút khỏi cửa sổ, chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt của đèn dầu và làn khói trầm hương mỏng nhẹ vắt ngang không khí. Thúc Tư Kỳ không nói thêm, tay gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn.Cốc. Cốc. Cốc.Nhịp gõ nhẹ như không, nhưng mỗi tiếng lại như gõ thẳng vào dây thần kinh từng người trong phòng. Không ai dám cử động. Không khí như co rút lại, căng chặt như mặt trống.Một lúc lâu sau, Thúc Tư Kỳ dừng tay.Giọng nàng trầm xuống, từng chữ chậm rãi như băng đá rạn nứt:"Chuyến này... bản vương muốn có một người đi cùng Lạc Trầm đến Kha Lạc. Hắn từng qua lối cũ, biết rõ địa hình, đường rẽ. Cần một người đi kèm."Lạc Trầm ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt hơi đổi.Thúc Tư Kỳ nghiêng người, giọng càng thấp:"Việc này cấp bách. Tai mắt theo dõi sát sao, khinh suất một bước là hỏng. Bản vương cần một người... có bản lĩnh, có đầu óc... và sẵn sàng hi sinh vì đại cục."Câu cuối cùng như nhát đao chém xuống mặt nước. Cả phòng đồng loạt khựng lại.Tưởng Bình đứng cạnh, sắc mặt tái nhợt. Lạc Trầm thì thân hình hơi cứng lại, mắt chớp khẽ như chưa tin vào điều vừa nghe.A Hành vô thức lui một bước, giọng run lên:"Cho nên... người mà chủ tử định để... hi sinh đó là..."Lạc Trầm tiếp lời hắn, giọng mang theo chút không tin:"...là Lôi Phong?"Bốn người trong phòng không ai lên tiếng.Không khí đột ngột như đông lại, đặc quánh, nặng nề đến mức có thể cắt ra từng mảnh. Ánh sáng từ ngọn đèn lay động hắt bóng lên tường, đổ dài những đường nét căng thẳng.Lôi Phong vẫn im lặng.Hắn không quỳ, cũng không lộ vẻ kinh hoàng. Ánh mắt hắn vẫn như ban đầu — nhưng bên trong, có thêm một tầng kiên định sâu sắc.Cả gian thư phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng trầm hương cháy khẽ lép bép trong lư đồng, như điểm nhịp cho một bản án đã định sẵn.Thúc Tư Kỳ rũ mắt, ánh nhìn rơi vào chiếc chặn giấy bằng ngọc khắc hình loan phượng trên bàn. Một thoáng sau, nàng chậm rãi nói:"Ngươi cứ nghỉ lại trong phủ mấy hôm, chuẩn bị cho hành trình kế tiếp."Giọng nói không nặng, không nhẹ, lại như mang theo một tầng ý vị chẳng thể cự tuyệt.Lôi Phong chắp tay, trầm giọng đáp: "Đã rõ."Thúc Tư Kỳ quay sang Tưởng Bình: "Ngươi sắp xếp nơi nghỉ cho hắn."Tưởng Bình hơi gật đầu, không nói gì, lặng lẽ nghiêng người tuân lệnh.Trầm hương vẫn cháy âm ỉ, gió lùa nhẹ qua khe cửa sổ khiến ánh lửa trong lư đồng khẽ lay, chiếu lên bóng người lấp lóa.Một vài câu chuyện sau đó được đưa ra, có vẻ là việc vụn vặt: thư tín của các vùng biên cương chưa được giải mã, đội tuần tra phía đông gặp trục trặc về nhân sự. Thúc Tư Kỳ chỉ nghe, ít đáp, đôi lúc chỉ gật khẽ đầu hoặc ra hiệu cho Tưởng Bình ghi chép.Đến khi không ai còn chủ động lên tiếng, A Hành mới dè dặt nói:"Chủ tử, có điều này... có lẽ nên sớm lưu ý. Từ sau khi có người điều tra lại chuyện cũ ở Thái Miếu, thêm vụ đào bới ngoài Kha Lạc... mặc dù người của chúng ta rất cẩn thận... nhưng hình như tai mắt trong thành đã nhạy hơn trước.""Chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng, nhưng có một hai kẻ bán hàng rong từng đưa tin vào phủ, sau lại đột ngột biến mất. Còn cả người đưa thư, vài hôm trước cũng bị trễ lộ trình mà không rõ lý do."Thúc Tư Kỳ lặng đi một khắc. Câu nói của A Hành như giọt mực rơi vào nước, nhanh chóng loang ra những đường nét khiến nàng phải nheo mắt cân nhắc. Đúng lúc ấy, hình ảnh ba người khách lạ mới vào kinh mấy ngày trước lướt qua trong đầu.Nàng bất chợt hỏi:"Lôi Phong, ngươi có từng nghe cái tên... Kinh Lạc Y chưa?"Lôi Phong đang đứng một bên, nghe vậy thì sững lại.Hắn hơi cau mày, như đang lựa lời trong đầu. Một thoáng sau, hắn gật đầu, đáp chậm rãi:"Là Mạc Bắc kiêu dũng đại tướng quân, Kinh Lạc Y."Giọng hắn trầm xuống, có phần dè chừng, nhưng không giấu được sự nể trọng trong từng chữ."Nàng là nữ tướng duy nhất của Mạc Bắc được phép không qua Trung quân, chỉ nhận lệnh trực tiếp từ tay nữ đế. Ngoài nữ đế ra, không một ai có thể điều động hoặc chỉ huy nàng."Câu nói vừa dứt, trong thư phòng bỗng trở nên im ắng. Thúc Tư Kỳ hơi nhướng mày, ánh nhìn mang theo chút hứng thú:"Nghe qua thì... đại danh không nhỏ."Lôi Phong gật đầu: "Không nhỏ chút nào. Trong lòng dân chúng Mạc Bắc, Kinh tướng quân có thể được so sánh với Trấn Quốc Đại tướng quân năm xưa. Nàng ra trận tất thắng, thống soái kỵ binh tinh nhuệ, từng một lần phá vòng vây giữa tuyết trắng khi quân tiếp viện còn cách ba ngày đường."Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Có truyền rằng... Mạc Bắc từng có ba năm hạn tuyết, lương thảo khan hiếm, lòng người hoang mang. Chính nàng một tay trấn an lòng quân, chém loạn tặc ở Lạc Vân Hà, giữ vững biên giới. Nếu không có nàng, Mạc Bắc e đã phải xin viện binh từ Nam Uyên."Lời nói này vừa rơi xuống, ánh mắt Thúc Tư Kỳ càng tối hơn một phần, nhưng lại sáng rõ thêm một tầng hào quang kỳ dị.Trong lòng nàng khẽ gợn lên một làn sóng không tên.Kẻ có thể một mình trấn thủ biên giới, lại có thể khiến nữ đế tín nhiệm tuyệt đối — hẳn không phải hạng dễ đối phó. Nàng nhớ lại ngày đầu tiên gặp người kia ở tiểu quán trà, ánh mắt kia trương dương không che giấu, nói lời thì tùy tiện nhưng chính khoảnh khắc nàng rút kiếm hạ thủ, Thúc Tư Kỳ mới hiểu...Khi ấy nàng còn cho rằng đối phương là người Mạc Bắc tự cao, ỷ thế. Nhưng giờ nghe ra thân phận thật sự, lại thấy... hợp lý đến lạ.Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu, ngón tay khẽ gõ một nhịp lên tay ghế, rồi chậm rãi tự nói:"Thảo nào..."Nàng không nói rõ thảo nào điều gì. Nhưng trong ánh mắt dần hiện lên một tầng nghiền ngẫm. Có thể là tán thưởng. Cũng có thể là cảnh giác.Tuy không ai trong phòng dám lên tiếng, nhưng từng người đều nhìn rõ vẻ mặt của chủ tử — không hề giận, không hề ngờ vực, lại mang theo vẻ... hứng thú hiếm thấy.Một đại tướng quân như vậy — nếu là địch, phải dè chừng. Nếu là khách, không thể coi thường.Còn nếu... là một con cờ?Thúc Tư Kỳ cụp mắt, miệng khẽ cong lên một đường gần như không nhận thấy. Làn trầm hương vẫn lượn lờ trong phòng, nhưng cảm giác lúc này lại như có cơn gió mỏng lướt qua, đem theo vị băng lạnh nơi biên ải trộn với bụi đường kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz