Bhtt An Tu Dang Co
Một đoạn mực rơi, một lời chưa nói
Hắn không nói một lời. Cứ thế, chao đảo đi xuyên qua tiền viện, vòng qua hành lang bên, không ghé qua phòng ngủ, mà rẽ thẳng vào thư phòng cuối cùng.Cửa thư phòng đóng lại.Tiếng cười tắt.Tiếng bước chân cũng tắt.Chỉ còn ánh đèn nhỏ được châm lên bên án thư, lay động theo gió lùa khe cửa.Người kia ngồi xuống, không một tiếng động. Đặt tay lên bàn, hắn rút ra một lưỡi dao nhỏ từ tay áo, gảy nhẹ vào chân cằm."Crắc" — một lớp da giả bong ra, từ dưới cằm lột ngược lên trên như lột mặt nạ. Một khuôn mặt hoàn toàn khác hiện ra: gò má cao, mắt sâu, thần sắc trầm lạnh đến rợn người.Cái vẻ đê tiện nham nhở ban nãy chỉ là lớp hóa trang bằng thuật dịch dung tinh vi — đủ để hắn làm một Lôi Tử Thành nực cười, tồn tại suốt ba năm trong triều đình Mạc Bắc mà chẳng ai nhìn thấy lưỡi dao dưới lớp da ấy.Lôi Phong.Kẻ mà từ hai năm trước, sau một đêm tuyết, đã biến mất khỏi Nam Uyên.Tên tiểu đồng đã quỳ bên bàn, hai tay nâng một phong thư mỏng:"Gửi từ Nam Uyên."Lôi Phong nhận thư, không vội mở. Tay hắn run nhẹ một chớp mắt, rồi bình tĩnh xé dấu niêm.Chỉ hai chữ.Trở về.Hắn im lặng thật lâu.Cả gian phòng, cả cơn gió gào rít ngoài trời, dường như cũng khựng lại theo.Tên tiểu đồng run giọng:"Chuyện này... ngài tính sao?"Lôi Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — nơi bóng tuyết rơi trắng cả mặt đất, cành cây khô rung rung trong gió.Lần cuối hắn nhận hai chữ này... là đêm trước ấu đế đăng cơ ba ngày.Cảnh Giai Kỳ một thân hồng y, tuyết phủ áo giáp, đứng giữa Tĩnh Minh điện mà nói câu khiến cả thiên hạ khiếp đảm:"Bản vương Nhiếp chính. Từ nay quốc luật sửa lại."Cũng đêm đó, hắn biến mất.Không ai biết Lôi Phong đi đâu.Không ai biết hắn đã cắm rễ ở Mạc Bắc, làm quan giả, vào triều đình như thật. Không lấy mạng ai. Không thu tin gì. Không để lại dấu.Chỉ ẩn, như lưỡi dao trong bọc vải, mười năm không rút.Cho đến hôm nay.Hắn khép thư, lẩm bẩm như gằn giọng:"Chuyện mà khiến ngài ấy phải tự tay viết hai chữ này... không phải chuyện thường đâu."Hắn đi đến lò sưởi cạnh cửa sổ, vặn nhẹ một chi tiết bằng đồng – sau đó cả khung giá sách bên vách lặng lẽ xoay nghiêng, để lộ một bức tường khác chứa toàn hòm tơ lụa, địa đồ, giấy mật, cả sổ sách bị niêm kín bằng dấu mực đỏ.Lôi Phong đưa tay lần lượt kiểm tra từng thứ một, không nói lời nào.Lúc quay đầu lại, hắn bảo:"Chuẩn bị ngựa. Ba ngày nữa, ta sẽ rời kinh.""Dạ... Vậy ba ngày tới ngài sẽ...""Vẫn như thường." – Hắn cắt lời, ánh mắt lãnh đạm. – "Tiệc rượu, hồ ly, văn thư... thiếu cái nào thì đắp vào cái đó."Tên tiểu đồng khựng người. Một lát sau, vẫn chưa nhịn được:"Ngài... thật sự muốn quay lại sao? Nếu là người khác gửi... có lẽ còn..."Lôi Phong cười lạnh:"Ngươi không hiểu 'trở về' là gì đâu."
____
Trời giữa tháng Hai, cơn gió xuân đã nhẹ hơn, ánh nắng sưởi lên mái ngói lưu ly cũng có phần ấm áp hơn thường ngày.Sau buổi thiết triều thường nhật, các đại thần lần lượt lui bước, không khí ngoài điện Thừa Minh dần vơi đi những lời tranh luận. Nhiếp chính vương đứng lại một chút, nhìn theo bóng lưng bọn họ khuất dần sau bậc đá, lòng nàng, lại chẳng yên như vẻ ngoài.Ngự án sau lưng còn vương chút hương mực khô, nhưng trong đầu nàng, những dòng chữ mới thật sự đan xen hỗn loạn.A Hành gửi mật tin, báo rằng Đông Doanh gần đây có động tĩnh lạ. Một vài phân đường tại biên giới phía Đông tự ý rút khỏi địa điểm đã định, không rõ tung tích. Người của Ảnh Sát bám theo đến trạm cuối thì mất dấu hoàn toàn, thủ pháp hành sự gọn như cắt tơ, sạch như chưa từng tồn tại — chính là dấu hiệu chỉ xuất hiện ở nội bộ cao tầng Đông Doanh.Nếu là trước kia, Thúc Tư Kỳ có thể đoán đó là hành động âm thầm thăm dò từ giới giang hồ. Nhưng hiện tại, sau quá nhiều manh mối xoắn xuýt quanh cái tên ấy — Tô Tĩnh Lam — nàng không thể không sinh nghi.Vì sao Đông Doanh, vốn luôn hoạt động trong bóng tối, lại bất ngờ có những di chuyển bất thường khi Tô Tĩnh Lam vừa được triệu về triều?Tô gia bị diệt môn là việc nhiều năm trước. Nhưng kẻ ra tay... rõ ràng còn đang âm thầm hoạt động.Nếu nàng thật sự là người có liên hệ với Đông Doanh, vậy thân phận mà nàng vẫn luôn tin là "Tô đại nhân" có đúng không?Nghĩ đến đó, Thúc Tư Kỳ bỗng hơi nhíu mày, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt tay vịn.Rồi không hiểu sao, nét mặt nàng dần dãn ra.Nhưng nếu là người của Đông Doanh thật... thì vì sao lại trung thành đến vậy với triều đình hiện tại? Vì sao khi ta giao việc, nàng chưa từng lơi tay, dù là việc mạo hiểm nhất?Một kẻ có thể mưu tính phản quốc... sẽ không liều mạng cứu một tiểu hoàng tử chưa hiểu quyền lực là gì.Mà... nếu thật sự muốn hại nàng, đã có vô số cơ hội.Nghĩ vậy, nàng bỗng bật cười một tiếng rất nhẹ. Cười người, cũng như tự giễu mình.Nghi ngờ thì nghi ngờ. Nhưng đến phút cuối, vẫn là không thể nỡ xa lánh.Tối nay, chi bằng... thử một lần dạo phố. Biết đâu, sẽ nhìn ra thứ mà ta chưa từng thấy.Vì thế, nàng đến điện Văn Uyển. Sai người bày nghiên bút, mượn cớ ngắm tiểu quân vương luyện chữ, nhưng trong lòng đã định sẵn một chuyện khác.Chuyện này... phải để ấu đế mở lời, thì mới hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz