ZingTruyen.Xyz

Bhtt An Tu Dang Co


Một bát tương tư


Thúc Tư Kỳ nhìn xuống chồng giấy, vốn vẫn nằm yên ổn trong tay nàng ta, chẳng rơi cái nào.
Nàng nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi nói 'làm đổ' là chỉ việc đụng nhẹ vào cánh tay ngươi trong nửa tích tắc vừa rồi?"

"... Thì cũng là đụng vào!"
"Ồ, ta xin lỗi. Bản vương quên mất ngươi là nữ tử yếu đuối, không chịu được sóng gió."

"Ngươi—!"

Đúng lúc đó, một tiểu thái y lật đật chạy ra, thở hổn hển:
"Tô đại nhân! Đơn thuốc vừa rồi là của hôm trước! Cái mới ta để nhầm ở đây này!"

Tô Tĩnh Lam: "..."

Thúc Tư Kỳ khẽ ho một tiếng.

Nhưng vừa đi được mấy bước, nàng ta lại quay đầu:

"Ngươi... hôm nay đi đâu vậy?"

Thúc Tư Kỳ bất ngờ. Câu hỏi kia nghe nhẹ bẫng, nhưng mang theo chút gì đó lúng túng.

"Ta chỉ đi dạo. Không có mục đích."
"Ồ."
Tô Tĩnh Lam gật đầu, như muốn nói gì thêm, lại thôi.

Hai người cứ đứng như thế một lát. Sau cùng, nàng ta lại nói:
"Nếu không có việc gấp... ngươi muốn ăn chè đậu đỏ sao?"

"Chè?"
"Có tiểu quán của ngự trù làm, vị khá được. Chè nóng tốt cho bao tử. Còn ngươi thì vừa bệnh dậy."

Thúc Tư Kỳ nhìn nàng ta, mắt khẽ cong:

"Được."

Lúc hai người đi khuất dưới hành lang gấp khúc, một tiểu cung nữ núp sau cột đá lặng lẽ thò đầu ra nhìn theo.
Nàng bĩu môi, thầm nghĩ:
Chè đậu đỏ cái gì... rõ ràng là lấy cớ thăm người ta!

**

Hai người đi đến một góc sân nhỏ trong ngự thiện phòng. Ở đó có một gian bếp phụ ít người qua lại, chuyên để thử món mới hoặc làm thức ăn riêng cho các phi tần kén chọn. Nhưng từ khi Thúc Tư Kỳ nhiếp chính, phi tần phần lớn đã "hữu danh vô thực", gian bếp này cũng thành chỗ để vài ngự trù luyện tay nghề khi nhàn rỗi.

Hôm nay đúng lúc có một phần chè đậu đỏ mới nấu xong, hơi nóng bốc lên, thơm dịu mà không quá ngọt.

Tô Tĩnh Lam đặt một bát trước mặt Thúc Tư Kỳ, tự mình cũng ngồi xuống bên cạnh. Trong bếp không ai ngoài hai người.

Lặng im một chút.

"... Không ngờ ngươi thật sự chịu đi."
"Thật ra ta cũng không ngờ."
Thúc Tư Kỳ cười nhạt, dùng muỗng khuấy nhẹ bát chè. "Trước đây nếu ngươi mời, ta còn tưởng có độc."

"Ngươi quá đa nghi."
"Còn ngươi quá bốc đồng."

Tô Tĩnh Lam nghẹn họng, cầm muỗng múc một miếng chè... rồi lại nhăn mày:
"... Vẫn hơi ngọt."

"Nhưng không tệ."
Thúc Tư Kỳ ăn một miếng, đầu lưỡi thấy mềm mịn ấm áp.
"Không ngờ đậu đỏ lại hợp với thời tiết đầu xuân thế này."

"Thật ra ta... từng được người ta nói là ta thích đậu đỏ," Tô Tĩnh Lam khẽ nói. "Lúc trời lạnh, ai đó trong nhà sẽ nấu cho ta ăn. Nhưng ta không nhớ rõ... là ai, hay có đúng là mình thích thật không."

Nàng dừng một chút, rồi khẽ hạ giọng:

"Chỉ là... lúc ngươi nằm bệnh, ta nghĩ có thể cũng hợp với ngươi."

Câu nói ấy rất khẽ. Nếu không phải Thúc Tư Kỳ đang chú tâm lắng nghe, hẳn sẽ bỏ lỡ.

"... đa tạ."
"Hiếm khi nghe ngươi tạ."
"Hiếm khi có người khiến ta muốn tạ."

Tô Tĩnh Lam quay mặt đi, giấu nụ cười không rõ là đắc ý hay... nhẹ nhõm.

Trong không khí bốc hơi nóng của chè, khoảng cách giữa hai người dường như ngắn lại một chút. Không phải gần đến mức chạm tay là thấy tim rung, nhưng đủ để nghe rõ tiếng múc chè, tiếng thở khe khẽ – và cả sự yên tĩnh không gượng gạo giữa họ.

Một lát sau, Tô Tĩnh Lam hỏi:

"Ngươi... còn mệt không?"
"Đã hết."
"Vậy thì... đã nghĩ thông điều gì chưa?"

Thúc Tư Kỳ nhìn nàng một lúc, ánh mắt dần thu lại.

"Không phải chuyện gì cũng nghĩ thông là có thể làm được."
"Vậy... ngươi đang sợ điều gì?"
"Sợ không đủ sức giữ tất cả."

Tô Tĩnh Lam im lặng.

Một lúc sau, nàng nói:

"Vậy thì... đừng giữ một mình."

Thúc Tư Kỳ khẽ ngẩn ra.

Đó không phải một lời đề nghị hùng hồn, cũng chẳng phải thổ lộ cảm xúc mãnh liệt. Nhưng lại khiến lòng người động nhẹ.

Nàng nhìn Tô Tĩnh Lam. Nữ nhân ấy vẫn bình tĩnh như thường, dáng ngồi ngay ngắn, đôi mắt tĩnh lặng nhưng không lạnh.

Một loại tĩnh lặng – khiến người khác có thể dựa vào, nếu họ chịu mở lòng.

"Ngươi nói vậy... là đang tình nguyện?"
"Ta không ngu ngốc đến mức chen vào việc ngài không muốn chia sẻ."
"Nhưng nếu ta muốn?"
"Vậy thì... ta sẽ nghe."

Không biết là hơi chè làm ấm tim, hay ánh mắt kia chạm quá gần, mà khoảnh khắc đó, Thúc Tư Kỳ cảm thấy như có một lớp sương mù vừa tan ra một góc rất nhỏ.

Chỉ là... một góc nhỏ.
Nhưng cũng đủ để ánh sáng len vào.
____

Thúc Tư Kỳ chậm rãi bước đi, tay vẫn giữ chiếc bát rỗng từng đựng chè đậu đỏ, lòng chẳng rõ đang ấm lên vì ngụm cuối còn sót nơi cổ họng, hay vì ánh mắt nghiêng nghiêng của Tô Tĩnh Lam khi vừa nói "ta nghĩ có thể cũng hợp với ngươi".

Kỳ lạ thật.

Từ bao giờ nàng lại có thể cùng người ta thong thả dạo quanh ngự hoa viên, nói mấy chuyện tầm phào, nghe một người kể về quá khứ không chắc là thật, rồi chỉ vì một bát chè mà thầm hạ quyết tâm gì đó trong lòng?

Rõ ràng... nàng không thuộc về nơi này.

Thế nhưng, nàng vẫn đi dạo cùng Tô Tĩnh Lam, vẫn để ý cái cách Tĩnh Lam lén đưa mắt nhìn nàng sau mỗi câu nói, vẫn âm thầm lưu giữ dáng cười thấp giọng như làn khói dịu nhẹ trong chiều tàn.

Còn có Tứ Nhi, A Hành, Lạc Trầm...

Và một cái tên từng khiến lòng nàng ngổn ngang trong giấc mơ — Cảnh Giai Kỳ.

Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã thôi nghĩ đến ngày trở về thế giới cũ.
Không phải vì nàng quên.
Mà vì... nàng sợ mình đã bắt đầu không còn được quay lại nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz