Chương 59
Một ngày câu cá – và những sợi chỉ vô hình
Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm cuối cùng cũng dứt vào rạng sáng hôm ấy. Nắng mỏng như lụa trải khắp vườn sau, gió vẫn rét buốt, nhưng ít nhất không còn gào rú như muốn lật cả mái ngói phủ đầy sương giá.Tứ Nhi rón rén bước vào phòng, thấy chiếc giường trống không, tấm chăn mỏng bị gấp lại chỉnh tề bên mép giường. Tim nàng đập thình thịch.Lại đâu mất rồi!Mới khỏi sốt được hai ngày, chân còn chưa vững, mà đã lẻn đi đâu chẳng ai hay.Tứ Nhi gần như bật khóc khi phát hiện Vương gia... đang ngồi xổm bên bờ hồ phủ băng, tay cầm cần câu, áo lông dày cộm, cổ quấn khăn, trông như một khối bột nếp khổng lồ bị thả nhầm ra giữa trời."Vương... Vương gia!" – nàng gọi lớn, giọng vừa hốt hoảng vừa không dám quá thất lễ – "Trời vẫn chưa ấm hẳn... Người... Người sao lại..."Thúc Tư Kỳ quay đầu lại, chỉ nói ngắn gọn: "Cầm cần câu tới đây."Tứ Nhi há hốc.Không phải nàng bị bệnh, mà là Vương gia thật sự đã... hồ đồ?"Vương gia, người... vẫn còn yếu lắm, mới vừa hạ sốt được hai hôm, sao lại ra gió thế này?" – nàng lật đật bước tới, vội vàng rút khăn tay thử trán người – "Không sốt nữa, nhưng... nhưng lỡ gió lạnh thổi lại thì làm sao?"Một tràng câu hỏi dồn dập chưa kịp có đáp án, thì từ phía sau có tiếng bước chân sột soạt trên tuyết.Tưởng Bình ung dung bước lại, tay cầm một cái giỏ tre, trong có mấy con cá nhỏ ngọ nguậy.Tứ Nhi lập tức chạy tới, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng:"Tưởng hộ vệ... Vương gia người bị bệnh chưa khỏi, vì sao không ngăn người ra ngoài? Nếu lỡ đâu nhiễm phong hàn nặng hơn thì sao?"Tưởng Bình thản nhiên đặt giỏ cá xuống, phủi nhẹ tuyết trên tay áo, giọng bình thản:"Vương gia có lý của Vương gia.""... Cái gì cơ?""Không phải ai rỗi hơi câu cá giữa mùa đông đâu. Nếu ngài ấy đã chọn như thế, tất có điều muốn nghĩ."Tứ Nhi trố mắt, ngẩn người.Thật sự, nàng không hiểu.
____
Thúc Tư Kỳ lặng lẽ nhìn mặt băng loang lổ dưới ánh nắng nhạt. Nàng cầm cần câu, nhưng không chú tâm đến sợi dây, càng không màng cá có cắn câu hay không.Trong đầu nàng, từng mảnh ký ức dần xếp lại.Từ khi nàng tỉnh dậy trong thân thể Cảnh Giai Kỳ, mọi thứ giống như cơn lũ: một phần không thể nắm bắt, phần còn lại thì luôn đẩy nàng về phía trước, không có lấy một khoảnh dừng để thở.Triều chính, binh biến, cung quy, những ánh mắt dò xét, những lời xưng hô xa lạ. Và rồi, cơn sốt.Trong cơn sốt ấy, nàng thấy mình đứng giữa một biển lửa. Tiếng binh khí va nhau, tiếng người gào khóc, tiếng chân chạy dồn dập trong đêm cháy sáng như ban ngày.Ai đó ôm lấy nàng, bọc trong áo choàng lớn, cõng nàng giữa khói lửa. Người ấy không nói gì, nhưng nàng lại thấy bình yên kỳ lạ. Chỉ có điều... khuôn mặt ấy trong ký ức vẫn còn rất mờ.Không rõ là ai.Chỉ nhớ rõ một câu người đó từng nói: "Đừng sợ. Ta sẽ đưa con đi.""Con"?Một tiếng gọi mà chưa từng ai ở Nam Uyên dùng với nàng.Người đó là ai? Không phải phụ hoàng. Càng không giống thái hoàng thái hậu.Ký ức ấy... là của ai?Hay, là của chính nàng?Từ "Nguyên Kỳ" vụt hiện trong tâm trí như một tia sáng nhỏ, rọi thẳng vào vùng mờ mịt. Không phải "Cảnh Giai Kỳ". Là Nguyên Kỳ.Một cái tên vừa xa lạ vừa thân quen.Vậy thì — nàng là ai?Còn nữ nhân chạm trán với nàng ở Duyên Phong, Thúc Tư Kỳ nhớ lại hôm đó, ánh mắt nàng ta khi nhìn nàng — như vô tình nhưng lại như thăm dò. Không giống người đi đường, cũng không giống dân buôn. Khí chất quá thanh ngạo, mà thân pháp sau đó... lại quá sát phạt.Nếu chỉ là một kẻ được Mạc Bắc phái đi làm nội gián, vì sao lại hành sự trương dương như vậy? Tự mình gây chú ý, tự mình ra mặt, còn dám đối đầu cả người của Đông Doanh?Nhưng nếu không phải... thì lại càng khó giải thích.Kiếm pháp hôm ấy. Đến giờ Thúc Tư Kỳ vẫn còn nhớ.Không phải những đường hoa lệ dọa người. Không phải những chiêu thức học trong phủ huấn luyện. Mà là thực chiến. Là thứ kiếm pháp chỉ những kẻ từng đạp qua thi thể, từng một mình đứng giữa chiến trường tắm máu mà trổi dậy, mới có thể luyện ra được.Từng chiêu như chém vào điểm yếu kẻ địch. Bước chân như đã quen với máu ngập tới mắt cá.Một kẻ vô danh, nhưng lại mang trên người sát khí của một thống lĩnh tướng quân.Hay là...Không. Vẫn chưa có gì đủ chắc chắn.**Gió tháng Chạp cắt ngang mặt hồ, lạnh đến nỗi đầu ngón tay tê buốt. Mặt nước sóng lăn tăn, sẫm màu như phủ một lớp tro bụi.Thúc Tư Kỳ ngồi lặng bên bờ, cần câu đặt hờ trên tay, đầu mũi giày lún nhẹ vào bùn đất ẩm. Nàng không nhìn mặt hồ, cũng không nhìn cần câu. Chỉ lặng lẽ cúi đầu, mặc cho gió thổi nghiêng vạt áo.Một bản gia phả bị thiêu rụi ở Thái Miếu. Một mật chỉ chưa từng được công bố. Một người từng là lão thần trung thành rồi biến mất không dấu vết. Một bản tấu nặc danh viết về đứa trẻ bị tráo, không ai biết giờ ở đâu. Một nữ hộ sinh chết không kèn không trống chỉ vì nói điều "vô căn cứ"...Những chi tiết nhỏ, tưởng như không liên quan, giờ lại bắt đầu khớp nhau lạ lùng. Như thể có bàn tay vô hình nào đó đã cố che kín bức tranh, nhưng lại để lộ vài đường viền mép vải.Chỉ là... càng thấy rõ, lòng càng nặng.Gió lạnh thổi qua lớp áo choàng, luồn vào cổ, nhức buốt như mũi kim. Thúc Tư Kỳ khẽ rùng mình. Nàng vốn không sợ rét, nhưng lúc này lại thấy lạnh.Không phải từ gió, mà từ trong lòng.Rốt cuộc là ai đã bày ra tất cả? Rốt cuộc là vì sao nàng — chỉ một kẻ bình thường trong mắt thiên hạ — lại cứ bị đẩy vào giữa những lớp bí mật không tên, cứ bước thêm một bước là phát hiện thêm một tầng dối trá?Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn mấy con cá lặn lờ dưới lớp băng mỏng ngoài rìa hồ.Đơn giản biết bao...Nàng thì không được phép đơn giản nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz