ZingTruyen.Xyz

Bhtt An Tu Dang Co


Một thong dong, một vội vã, một chẳng nệ hà


Còn bên phía Kinh Lạc Y...
Nàng cưỡi ngựa qua thôn cũ, rừng hoang, ruộng đồng mù sương và quán trọ bỏ không.

Từng dặm đá dốc gập ghềnh, bùn khô vết bánh xe, dây cương lỏng, ngựa không quấn roi. Dẫu là tướng lĩnh từng tung hoành sa trường, lúc này, Kinh Lạc Y lại tựa một khách bộ hành nhàn tản. Không có cờ hiệu, không có kỵ binh, cũng không có quân phục oai hùng — nàng chỉ khoác áo choàng đen, bên hông treo hồ lô rượu nhỏ.

Hành lý chẳng mấy, lương khô càng ít. Nhưng nàng không đói. Đã quen rồi — quen chiến đấu bằng bụng rỗng, quen nhắm mắt dưới tuyết sương, quen nhìn lưng người khác mà lặng lẽ bảo vệ từ sau.

A Khương nói nàng là "người sót lại của Mạc Bắc cũ". Có lẽ đúng.

Con ngựa trắng của nàng tên là Trầm Yên, theo nàng từ thuở mười lăm. Một người một ngựa, thong dong băng qua núi rừng, tựa như chẳng hề mang mệnh lệnh gì bên mình. Thật ra, nàng có.
Một phong lệnh thư. Viết bằng tay Phó Nguyệt Hàn.

"Nếu cần giết — thì giết người nắm dây cương."

Nàng không hỏi gì thêm. Lệnh của nữ đế, không cần hỏi. Nỗi lòng của tri kỷ, không cần nói.

Mà Diêu Quảng thì... đang vội. Vội như tiểu hài tử vừa đạp nhầm tổ ong.

Y vẫn mặc cẩm bào, tóc vấn chỉnh tề, dáng vẻ không hề thất lễ. Nhưng tay thì đang viết run rẩy vì... viết giữa lưng ngựa.

"Tấu chương mật, trình nội các — gấp." – Diêu Quảng vừa lẩm bẩm vừa viết, nét chữ nghiêng cả sang mép giấy –"Nếu bên triều đình biết Kinh đại nhân được cử đến... lại còn từ Duyên Phong rời đi, thì sẽ đoán ra ngay bệ hạ muốn làm gì!"

Chữ "gì" vừa viết xong, mực đã nhòe vì gió.

"Không ổn." – Diêu Quảng kêu lên – "Viết lại lần nữa!"

Hắn tháo phong tay áo, móc ra giấy mới, lại tiếp tục cắm cúi. Kế bên, A Khương đã đếm lần thứ... bảy Diêu Quảng làm rơi bút.

Kinh Lạc Y khẽ quay đầu lại nhìn hai người phía sau. Mũi ngựa của Diêu Quảng dính một nhúm bùn, còn áo ngoài của A Khương bị gió thổi lệch sang một bên. Nàng huýt sáo một tiếng khẽ, môi nhếch lên thành nụ cười ngái ngủ:

"Tấu sớ mà cũng phải tranh thủ viết trên lưng ngựa, ngươi không sợ chữ xấu bị phạt à?"

"Tấu sớ này gửi cho bệ hạ, không phải cho Cửu môn khảo chữ đẹp." — Diêu Quảng đáp mà không ngẩng đầu, tay vẫn viết. — "Báo về tình hình Duyên Phong. Trước khi người trong kinh truy tội vì Mạc Bắc đến không báo trước, chúng ta phải chủ động."

"À, thì ra ngươi lo bị hiểu lầm là âm mưu xâm lấn?"

"Không phải sợ bị hiểu lầm. Mà là sợ người khác cố tình hiểu lầm."

Kinh Lạc Y ngáp dài, quay người lại phía trước. Nàng lầm bầm. — "Chẳng biết người trong kinh kia là thần thánh phương nào mà khiến Diêu Quảng cũng phải lấm lét như miêu trộm cá."

Diêu Quảng rốt cuộc ngẩng lên khỏi giấy:

"Ngài tưởng ta không muốn ngẩng đầu? Ta chỉ là không dám. Lần này triều đình Nam Uyên điều người hồi kinh, binh lực đủ để phong tỏa Duyên Phong trong một canh giờ, còn không cần dùng đến hình phạt."

"Ồ..." — Kinh Lạc Y nheo mắt. — "Nếu không phải quan, thì chắc phải là thần. Hay là một vị... đại hoàng tử nào đó?"

"Chưa ai dám khẳng định thân phận. Nhưng người này hành xử như gió, không theo lẽ thường, chỉ biết là binh quyền trong tay, lại không để lộ dấu vết lên triều chính. Chỉ có thể đoán là người cực thân cận với đế gia."

Kinh Lạc Y đảo mắt, cười không rõ là thật hay giễu:
"Ngươi lo lắng như vậy, chi bằng viết tấu luôn rằng Mạc Bắc ta chịu khuất phục đi cho rồi."

Diêu Quảng thở dài, lật tờ tấu đã ghi gần kín một mặt, chấm bút viết tiếp.

"Dù là ai, cũng không được xem nhẹ. Lần này, bệ hạ phái ngài đi, vốn là hành động bí mật. Nhưng nếu bị phát hiện... thì không chừng lại thành cớ gây hấn."

"Ta không thích bí mật. Ta chỉ thích trương dương." — Kinh Lạc Y nói như thật, rồi ngáp dài, ngửa mặt đón lấy làn gió buốt của tháng Mười hai. — "Nhưng mà trời thế này, muốn đánh nhau chắc cũng không đổ mồ hôi nổi. Làm biếng quá."

Lúc này, A Khương chậm rãi kéo cương, khiến ngựa chậm lại nửa bước. Kinh Lạc Y nhìn thấy, quay đầu lại, ánh mắt chớp chớp:

"Làm gì đó?"

"Đi chậm lại một chút." — Nàng đáp ngắn gọn. — "Đằng trước có trạm nghỉ. Dù sao cũng không cần gấp. Người kia còn không biết chúng ta sắp tới."

"Biết đâu họ đang ngóng?" — Kinh Lạc Y nháy mắt. — "Một vị đại nhân bí ẩn, ngồi trong điện thờ, tay gõ bàn đợi ta đến bái kiến rồi nói — Ta đợi ngươi đã lâu."

Diêu Quảng thở dài bất lực, còn A Khương thói quen chủ tử tính cách, cũng không nói nữa.

A Khương theo nàng lớn lên trong quân doanh, sau lại theo về đô thành khi được lệnh tiến cống. Tuy tướng mạo lạnh lùng, gần như không cười, nhưng rất mực kính cẩn. Đôi lúc giống hệt chiếc bóng – ở đâu có Kinh Lạc Y, thì ở đó có nàng.

Kinh Lạc Y quay lại nhìn, thấy A Khương vươn tay gỡ một cành khô vướng trong túi hành lý sau lưng ngựa của mình, liền bật cười:

"Ngươi ấy mà, sống ở Mạc Bắc ta đến lạnh cũng không than một câu, vậy mà qua Nam Uyên lại không bỏ được cái tính hầu hạ từng li từng tí."

A Khương đáp gọn:

"Đi xa, không thể để người khác nhìn vào mà coi thường chủ tử."

Giọng nàng không lạnh không ấm, nhưng vừa nói xong thì Kinh Lạc Y im bặt.

Một lúc sau, Kinh Lạc Y vươn vai, kéo cương cho ngựa chậm lại, gọi Diêu Quảng:

"Ta biết ngươi muốn đến nhanh, nhưng nếu Diêu tướng quân chết xóc dọc đường, thì ai sẽ là người viết tấu giải thích cái chết ấy cho nữ đế?"

Diêu Quảng thở dài. Không rõ vì đường dài, vì rét, hay vì bản thân đang cưỡi cùng hai người mỗi người một kiểu — một vị suồng sã coi triều đình như sân sau, một người thì lặng như sương không để lại tiếng.

Ba con ngựa chầm chậm vượt qua những mảnh rừng xám lạnh của Duyên Phong. Tán lá đã rụng gần hết, gió trườn qua những cành khô như tiếng sáo đơn côi giữa biên ải.

Kinh thành vẫn còn xa, nhưng bóng dáng vận mệnh đã lặng lẽ ghé vai mỗi người — chỉ là lúc này, không ai hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz