ZingTruyen.Xyz

Bhtt An Tu Dang Co


Đệ nhất rèm che, hạ màn...

Tiếng gõ cửa ngừng lại khi Thúc Tư Kỳ mở ra. Người đứng ngoài là A Hành, sắc mặt trầm trọng.

"Có động tĩnh ở nha môn," hắn nói nhanh. "Phủ huyện cho người đốt một số công văn. Hình như Lý Trường An định phủi tay."

Thúc Tư Kỳ gật nhẹ. Ánh mắt nàng chuyển lạnh.

"Chúng ta đến đó."

Không cần nói thêm, ba người rời trọ trong bóng đêm. Kinh Lạc Y không quay đầu lại, chỉ khẽ chạm vào chuôi đao giắt bên hông – lần đầu tiên Thúc Tư Kỳ thấy nàng mang theo vũ khí rõ ràng đến thế.

Cổng nha môn Duyên Phong đóng chặt, nhưng ngọn lửa lách tách phía sau vách đã tố cáo hành động mờ ám bên trong.

A Hành tung mình qua tường, từ bên trong mở then cửa. Cả nhóm lặng lẽ xông vào, không báo động. Thúc Tư Kỳ dẫn đầu, ánh mắt sắc lẻm như mũi kiếm mỏng, bám chặt từng chuyển động của đám lính gác trong sân.

Một tên quan sai đang ôm xấp công văn lao về phía lò thiêu phía sau đại sảnh. Chưa kịp ném vào, một mũi dao nhỏ đã ghim chặt tay hắn xuống đất.

"Á!" – hắn hét lớn, ngã lăn, máu trào từ cổ tay.

Kinh Lạc Y thu đao, không thèm nhìn kẻ kia, chỉ hỏi khẽ: "Còn ai định xóa dấu vết?"

Từ trong đại sảnh, tiếng Lý Trường An vang lên, bình tĩnh đến lạ:

"Đêm hôm khuya khoắt, các vị là ai? Xông vào công đường như thế, định tạo phản sao?"

"Phản lại cái gì?" – Thúc Tư Kỳ bước ra từ bóng tối, giọng lạnh như đá – "Thứ ngươi phản trước, là dân chúng nơi này."

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lý Trường An thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn ngồi thẳng sau bàn công vụ, cầm lấy tách trà như thể đây chỉ là một đêm làm việc khuya.

"Chứng cứ đâu?" – hắn hỏi, "Nếu chỉ dựa vào lời nói, bổn quan có quyền bắt các ngươi vì tội vu cáo."

Thúc Tư Kỳ cười khẽ.

"Tội vu cáo?" – nàng rút ra một cuộn sổ, ném lên bàn. "Đơn khiếu nại của dân, chữ ký của ngươi ở cuối mỗi tờ. Còn đây..." –A Hành đặt thêm một xấp giấy – "Lệnh điều chuyển y dược chỉ đạo bởi chính ngươi, cắt phần thuốc giải cho hai thôn bị phong dịch."

Kinh Lạc Y gõ nhẹ lên mặt bàn:

"Còn cần ta nêu tên những kẻ ngươi nhận bạc từ? Hay cần công bố danh sách mấy đứa trẻ chết oan ở thôn Hà Lăng?"

Mắt Lý Trường An nheo lại. Hắn biết – tất cả đã bị lật lên.

Nhưng hắn vẫn cười.

"Các ngươi có thể chứng minh... ta làm việc này một mình?"

Câu nói ấy khiến không khí chợt lặng đi.

Thúc Tư Kỳ không vội phản ứng. Nàng nhìn Lý Trường An thật lâu, rồi khẽ nói:

"Đúng. Ngươi không làm một mình. Nhưng cũng đừng mơ sẽ kéo được ai chìm cùng. Bọn chúng đã bỏ rơi ngươi rồi."

Lý Trường An khựng lại. Mồ hôi rịn nơi thái dương.

"Bọn chúng...?"

"Đông Doanh," – giọng Kinh Lạc Y lạnh đi. "Ta không chắc ngươi biết bao nhiêu, nhưng ta biết chắc, bây giờ bọn chúng sẽ không quay lại cứu ngươi nữa đâu."

Tên huyện lệnh sầm mặt.

Hắn đứng bật dậy, rút trong tay áo một viên ngọc xanh biếc, định bóp vỡ. Nhưng tay hắn chưa kịp siết, cổ tay đã trúng chưởng, gãy gập.

"Định phát tín hiệu?" – Kinh Lạc Y bóp nát viên ngọc trong tay hắn, giọng như gió Mạc Bắc rít qua trảng cỏ – "Ngươi nghĩ Đông Doanh sẽ cho ngươi đường sống?"

Lý Trường An rũ người, không nói nữa.

Thúc Tư Kỳ quay sang Trịnh Hạo Dương và Tô Tĩnh Lam vừa đuổi kịp.

"Giải hắn đến nhà giam. Tạm thời giam lỏng, chờ áp giải về kinh."

"Còn dân chúng?" – Tô Tĩnh Lam nhắc nhở, ánh mắt đầy lo lắng – "Dịch chưa yên. Không thể để dân tiếp tục trong nghi kỵ."

Thúc Tư Kỳ gật nhẹ. Nàng biết – một huyện nhỏ như Duyên Phong, tin đồn giết người còn nhanh hơn tin cứu người. Chỉ cần chưa có một người "có danh" đứng ra trấn an, dân sẽ mãi sống trong hoang mang.

Nhưng giờ chưa thể xử hắn. Những kẻ đứng sau vẫn chưa lộ diện. Nếu để dân biết toàn bộ chỉ đổ lên đầu Lý Trường An, sẽ là tự trói tay.

Nàng trầm ngâm, rồi quay lại bảo A Hành:

"Ngày mai, lấy danh nghĩa đội kiểm dịch của triều đình, ban bố tạm thời kết luận: dịch bùng phát do sai sót khi phát thuốc, quan huyện đã bị cách chức. Yên dân trước, mọi phán quyết để về kinh xử."

A Hành gật đầu, hiểu ý.

Kinh Lạc Y lặng lẽ đứng bên. Khi mọi người đã rời đi, nàng mới cất tiếng:

"Ngươi không định xử hắn ngay?"

Thúc Tư Kỳ lắc đầu.

"Không phải chưa đủ tội. Mà là... chưa đủ kẻ."

Kinh Lạc Y bật cười, nhướng mày:

"Cẩn thận đấy. Có lúc chần chừ sẽ thành thất sách."

"Ta biết," – Thúc Tư Kỳ đáp, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh – "nhưng nếu muốn đâm vào tim một con rắn... thì phải để nó trườn ra hết đã."

Nàng quay người rời đi, bóng áo choàng khẽ cuốn trong gió, mang theo mùi đêm u tĩnh và mưu tính chưa nguôi.

Kinh Lạc Y đứng đó, nhìn theo bóng lưng kia một lúc lâu, rồi mới xoay người, chậm rãi bước về phía con đường đá dẫn xuống trấn. Trong mắt nàng thoáng ánh lên tia sáng khó đoán – là cảnh giác, là hứng thú... hay là một nỗi nghi ngờ càng lúc càng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz