Bhtt An Tu Dang Co
Ám toán trong đêm
Sáng hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết, bầu trời Duyên Phong vẫn bao phủ một sắc xám ảm đạm khác thường. Ánh nắng gắng gượng xuyên qua từng lớp mây dày, khiến cảnh vật quanh tiểu viện như nhuộm một màu u tối.Trong sân trọ, Thúc Tư Kỳ ngồi lặng dưới mái hiên, vai trái băng bó tạm bợ. Vết thương từ mũi tên đêm qua vẫn rỉ máu, từng giọt đỏ thẫm nhuộm ướt vạt áo.Trịnh Hạo Dương đứng bên, nét mặt cau có:"Vương gia, thuộc hạ đã lục tung căn nhà hoang, chỉ thấy dấu chân lộn xộn, không có manh mối rõ ràng. Kẻ đó chắc quen đất hoặc có người tiếp ứng."Thúc Tư Kỳ không đáp, tay vuốt nhẹ thân kiếm, ánh mắt sâu hoắm như đáy giếng đen.Nàng nhớ tới mùi hương thoảng trong căn nhà—"Thanh Sâm trầm hương". Một thứ không bán ngoài chợ, chỉ có giới sát thủ chuyên nghiệp mới dùng để át mùi máu và độc khí.Không phải là thích khách thường tình.
Cũng không phải bọn giang hồ vặt.
Là Đông Doanh.Lạc Trầm từng nói vỏn vẹn một câu, sắc lạnh như lưỡi dao:
"Đông Doanh, không phải quần chúng. Bọn họ là con dao giấu trong bóng tối, đâm người không một tiếng động."Không phải nàng tự biết. Mà là lời hắn truyền lại.Và giờ đây, với mảnh vải thêu đóa mạn đà la trắng—biểu tượng thấm đẫm máu và toan tính—nàng hiểu: một khi Đông Doanh nhúng tay, người bị nhắm trúng – dù là đại thần hay vương gia – phần lớn đều không sống quá ba ngày.Mà nàng... đã qua một đêm.Liệu kẻ đó là điềm báo... hay mới chỉ là màn dạo đầu?**Chiều cùng ngày, Tô Tĩnh Lam mới trở về từ huyện phía Nam, nơi nàng dò la được thông tin về một nhóm người từng chữa trị trong vụ "dịch nhẹ" năm xưa. Vừa đặt chân vào sân, Tĩnh Lam đã cau mày khi thấy sắc mặt trắng bệch của Thúc Tư Kỳ."Sao lại bị thương?" – giọng nàng trầm xuống, không giận, nhưng lạnh."Chỉ là vết xước." – Thúc Tư Kỳ cố nhếch môi, nhưng cơn đau nơi vai trái khiến nàng lộ ra nét cau mày thoáng qua.Tô Tĩnh Lam không nói gì thêm. Nàng bước đến ngồi xuống, không hỏi, cũng không xin phép, cứ thế cẩn thận cởi bỏ băng cũ, bắt đầu thay thuốc. Động tác của nàng trầm tĩnh, ngón tay ấm mà lạnh, như chứa một tầng sóng ngầm không dễ chạm tới."Chuyện gì xảy ra?" – cuối cùng nàng hỏi."Có người theo dõi. Ta đuổi theo... bị mai phục."Tĩnh Lam lặng im.Không hỏi thêm. Nhưng ánh mắt sâu thẳm kia như đã ghi lại mọi chi tiết.
____
Đêm hôm ấy, trọ Duyên Phong yên tĩnh lạ thường. Trịnh Hạo Dương canh ngoài cổng. Tô Tĩnh Lam vẫn chưa vào phòng. Nàng đứng nơi hành lang gỗ, ngắm bóng trăng mờ soi trên mái ngói âm u.Gió thổi mạnh, vạt áo nàng lật lên từng nhịp.Có tiếng động.Một tiếng tạch rất khẽ từ xà nhà.Không kịp quay đầu, Tô Tĩnh Lam chợt cảm nhận được luồng sát khí phả sau gáy. Nàng nghiêng người theo bản năng, một lưỡi dao lạnh lẽo sượt qua má, để lại vết rướm máu.Bóng người đen lao xuống từ nóc nhà, thân hình uyển chuyển như báo đêm, không phát ra tiếng.Tô Tĩnh Lam không mang theo vũ khí – nàng chỉ đi dạo gió. Nhưng ánh mắt nàng không hề hoảng.Ngay giây sau, lưỡi đao thứ hai đã chém tới.Tạch!Một thân ảnh từ sau hành lang vụt đến, chắn ngay giữa Tô Tĩnh Lam và mũi đao.Tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên lạnh người.Máu bắn tung, nhuộm đỏ tay áo."Cảnh Giai Kỳ!"Tô Tĩnh Lam hoảng hốt đỡ lấy nàng. Cánh tay Thúc Tư Kỳ ôm lấy vai nàng, máu từ lưng tràn ra không ngừng. Mắt nàng vẫn mở to, tay còn giữ thanh kiếm đã vung lên đỡ nhát chém thứ ba – nhưng rõ ràng đang gắng đến cực hạn.Kẻ áo đen khựng lại. Nhận thấy bị phát hiện, hắn lùi về phía sau, quăng ra một quả khói lựu rồi biến mất vào đêm đen.Cả sân trọ dậy lên náo loạn. Trịnh Hạo Dương lao tới, nhưng chỉ còn lại vết chân hỗn loạn và một mảnh lụa đen có thêu dấu trăng lưỡi liềm.
Trong phòng, ánh đèn lập lòe. Tô Tĩnh Lam tự tay sát trùng và băng vết thương cho Thúc Tư Kỳ. Tay nàng run nhẹ, nhưng giọng vẫn cố giữ đều:"Sao lại chắn thay ta? Ngươi... điên rồi sao?"Thúc Tư Kỳ nhoẻn cười, nhưng môi tái nhợt:"Không đến nỗi. Vết xước thôi mà, chỉ là... hơi dài, hơi sâu, hơi đau chút."Ánh mắt nàng vẫn sáng, như thể cố đùa để giảm nhẹ không khí, nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán đã phản bội sự thật.Tô Tĩnh Lam không đáp. Nàng cúi đầu tiếp tục băng bó, tay siết chặt hơn một chút.Một lúc sau, nàng khẽ hỏi, giọng trầm:"Vì cái gì?"Thúc Tư Kỳ nhìn nàng. Trong thoáng chốc, nét cười trên môi phai dần, ánh mắt sâu như đêm khuya:"Ta không kịp nghĩ. Thấy ngươi gặp nguy hiểm... thì thân thể đã tự động cử động trước."Tĩnh Lam thoáng khựng lại."Vì ta là đồng đội?" – nàng hỏi, khẽ thôi.Thúc Tư Kỳ đáp, giọng rất nhẹ, như sợ chính mình nói ra:"Ta nghĩ không chỉ là vậy."Câu trả lời ấy khiến lòng Tô Tĩnh Lam rung lên một nhịp kỳ lạ. Có điều gì đó vừa hiện hình trong tim, vừa mềm mại, vừa đau nhói.Nàng cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:
"Đừng làm vậy nữa."Thúc Tư Kỳ nhắm mắt lại, khẽ gật.**Canh ba. Trong gian phòng nhỏ cuối hành lang, ánh đèn dầu hắt lên vách gỗ những bóng đổ chập chờn.Trịnh Hạo Dương đặt mảnh lụa đen vừa thu được lên mặt bàn, dùng đầu ngón tay gạt lớp bụi còn bám. Một vầng trăng lưỡi liềm, thêu bằng chỉ bạc đã ngả màu, hiện ra rõ rệt dưới ánh đèn.Hắn cau mày, giọng thấp như tự nói với mình:"Trăng lưỡi liềm tẩm độc..."Ký hiệu ám sát cổ xưa nhất của Đông Doanh, chỉ dùng trong những vụ không được phép thất bại. Theo hồ sơ lưu trữ từ thời phụ thân hắn còn tại vị trong Nha Thám Viện, chỉ cần ký hiệu này xuất hiện... tức là đã có một án tử được ban xuống.Hắn khẽ nắm chặt tay.Không phải dọa. Là tuyên chiến.Trong thoáng chốc, một nỗi bất an lạnh buốt dâng lên trong lòng.Đông Doanh không phải giang hồ. Không phải quan trường. Họ là một thế lực ẩn thân giữa hai thế giới đó — một lần xuất hiện, là một lần máu chảy.Và lần này, mục tiêu của họ... không phải ai khác.Là Nhiếp chính vương.Trịnh Hạo Dương ngẩng lên, nhìn ra khe cửa sổ nơi ánh trăng nhòe nhạt rọi vào. Ngoài kia, gió vẫn thổi từng cơn không rõ phương hướng. Trong lòng hắn, một câu hỏi vang lên rõ rệt:Là ai?Ai đã thuê Đông Doanh?Và vì sao... lại là lúc này?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz